Ma Trận Án
Chương 18: Ác chiến ở mỏ quặng

Hàn Phong, Lãnh Kính Hàn, Lâm Phàm ba người đi chung một xe, Long Giai, Lưu Định Cường và Hạ Mạt đi chung một xe, hai chiếc xe trước sau lao vun vút dưới sự chỉ huy của Hàn Phong.

Lâm Phàm vừa lái xe, vừa hỏi: “Chỉ mấy người chúng ta thế này có đủ không?”

Hàn Phong đáp: “Đủ rồi, chúng ta đến lục soát, không phải đi đánh trận.”

Lâm Phàm lại hỏi: “Rốt cuộc là đi đâu?”

“Cứ đi thẳng con đường này là được. Đến nơi cậu sẽ biết. Tập trung lái xe đi.”

Vậy là, hai chiếc xe ra khỏi thành phố tiến vào vùng núi, Lãnh Kính Hàn hỏi: “Cậu nghĩ Đinh Nhất Tiếu đang ở mỏ quặng?”

Hàn Phong cười: “Gừng càng già càng cay.”

Lâm Phàm thắc mắc: “Nhưng lần trước chúng ta đã lục soát rồi, có phát hiện gì đâu?”

Hàn Phong nói: “Lần trước là lần trước, lần này thì khác, lần này do tôi… siêu thám tử Hàn Phong siêu cấp vô địch vũ tụ dẫn đội đi lục soát cơ mà.”

Lãnh Kính Hàn hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn lục soát cái gì?”

Hàn Phong nói: “Đinh Nhất Tiếu có lẽ đang ở đó.”

“Gì hả?” Lãnh Kính Hàn kêu khẽ. Lâm Phàm lại thắc mắc: “Tìm được Đinh Nhất Tiếu thì để làm gì chứ?”

Hàn Phong nói: “Tôi tin Đinh Nhất Tiếu là người phát ngôn của hung thủ ở thành phố Hải Giác, mọi kế hoạch ở Hải Giác đều do hắn thực hiện. Vì vây, bắt được Đinh Nhất Tiếu, chúng ta sẽ ngăn chặn được một nửa bạo động. Vả lại, muốn truy ra tên hung thủ phía sau màn kia, cần phải bắt được Đinh Nhất Tiếu trước để moi khẩu cung từ miệng hắn, hắn mới là nhân chứng quan trọng nắm được nhiều manh mối. Lúc trước, chúng ta không dám đụng đến hắn, là bởi chưa có chứng cứ, hiện tại, ta đã có chứng cứ xác thực, hắn còn gì để phản bác nữa đây!”

Lâm Phàm kêu lên: “Cái gì? Hắn là người thực hiện kế hoạch? Nhưng chúng tôi dám sát hắn 24/24 cơ mà?”

Hàn Phong nói: “Chậc, các cậu chỉ dám sát văn phòng làm việc của hắn thôi, vả lại, hiện nay khoa học kỹ thuật phát triển quá rồi còn gì, hắn có thể dùng mạng Internet, muốn truyền đạt thông tin gì cũng được, chính vì dám sát không được chu toàn, mà hắn lại biết chúng ta đang giám sát, vì vậy chẳng có tác dụng gì cả.”

“Hử? Đinh Nhất Tiếu biết chúng ta đang giám sát hắn? Làm sao hắn biết được?” Lâm Phàm hỏi.

Hàn Phong biết mình đã nói hớ bèn ngậm miệng, lảng sang chuyện khác: “Tôi và Khả Hân từng đến chỗ này, canh phòng đúng là rất nghiêm mật, lưới điện cao áp, ba tầng cửa sắt, lưới chắn làm từ sắt thép luyện bằng kỹ thuật cao, bên trong thực tế là một căn cứ uân sự. Đinh Nhất Tiếu không dám gửi tiền của mình ở ngân hàng, là bởi một khi bại lộ, tài sản bị phong tỏa, hắn ta sẽ chẳng còn gì hết, thêm vào đó, với nguồn thu của hắn, nếu gửi vào ngân hàng, chẳng phải rất dễ bị người khác nghi ngờ hay sao? Vì vậy, vốn liếng của hắn ở Hải Giác đều để trong một căn cứ quân sự, đối với hắn, nới này mới là an toàn nhất.”

Lãnh Kính Hàn hỏi ngược lại: “Sao cậu dám khẳng định thế?”

Hàn Phong đáp: “Bởi vì, tôi thấy xe chở tiền ra vào mỏ quặng này, anh đã bao giờ thấy xe chở tiền đi đến mỏ khai khoáng lộ thiên chưa?”

Lâm Phàm nói: “Nếu đã canh phòng nghiêm mật như vậy, e rằng chúng ta nên điều động thêm nhân thủ đến nhỉ?”

Hàn Phong nói: “Vậy sao? Bọn chúng đều đang ở các nơi trong thành phố gây rối rồi còn gì? Lúc này, hẳn là thời điểm hàng phòng thủ ở đây yếu nhất đấy.”

Đến cửa khu khai thác, bảo vệ chặn xe lại, hỏi: “Giấy tờ?”

Lâm Phàm nói: “Bọn tôi là cảnh sát hình sự, đây là lệnh khám xét, chúng tôi muốn tiến hành lục soát kho mỏ này.”

Tên bảo vệ liếc nhìn tờ lệnh khám xét, nói: “Xin lỗi, đây là lệnh khám xét của tòa thị chính thành phố, chúng tôi ở đây là cơ quan nghiên cứu khoa học bí mật cấp nhà nước, vì vậy, phiền các anh cho xem lệnh khám xét của tỉnh.”

Lâm Phàm ngẩn người, không ngờ lại còn yêu cầu như vậy, bèn hỏi: “Chúng tôi không nhận được thông báo các anh là cơ quan nghiên cứu khoa học cấp nhà nước.”

Tên bảo vệ đáp: “Chúng tôi vừa mới xin phép trở thành cơ quan nghiên cứu khoa học cấp nhà nước, nếu không tin, các anh có thể gọi điện hỏi phó chủ tịch Điền ở tòa thị chính, vả lại, các anh…”

Tên bảo vệ đột nhiên câm miệng, vì Hàn Phong đã từ ghế sau nhoài người lên, rút súng của Lâm Phàm chui qua cửa sổ bên cạnh ghế lái, ấn lên ngực anh ta. Hàn Phong nói: “Chú mày coi như chưa thấy gì cả chẳng phải là được rồi sao, lải nhà lải nhải làm gì, câm miệng cho anh.”

Tên bảo vệ cả kinh, đây rốt cuộc là cảnh sát hay là thổ phỉ vậy? Lại nghe Hàn Phong bảo Lâm Phàm: “Xông vào là được rồi, còn để ý đến mấy cái chế độ này làm gì.”

Lãnh Kính Hàn mỉm cười, thầm nhủ: “Thằng lỏi này, lúc nào cũng thế.” Nhưng ông cũng ra lệnh cho Lâm Phàm: “Xông vào.”

Hai chiếc xe phá cửa tiến vào, tên bảo vệ vội chạy trở về phòng bảo vệ, chắc là định gọi điện thoại.

Lâm Phàm lái xe nói: “Vậy được không hả sếp Lãnh?”

Hàn Phong nói: “Thành phố đang cơn nguy cấp, ai mà rảnh rang đi mặc cả lời lẽ với hắn. Hai quân giao chiến, gặp phải kẻ địch, chẳng lẽ cậu còn hỏi người ta, êu, tao có súng này, tao muốn thịt mày đấy, mày có đồng ý không hả?”

Lãnh Kính Hàn gật đầu: “Không sai, trong một số tình huống có thể xử lý linh hoạt.”

Vào khu khai thác, cả bọn mới phát hiện, khu mỏ này còn rộn hơn tưởng tượng, cả khoảng đất bằng phẳng rộng mênh mông, phía trước chính là mỏ quặng, khoáng thạch màu đỏ nâu chất đống dưới chân mỏ quặng lộ thiên thành mấy quả núi nhỏ, xe tải cỡ lớn chở khoáng thạch ra ra vào vào. Máy xúc, máy nghiền đang chạy ầm ầm không nghỉ. Công xưởng nghiên cứu bí mật nằm ở bên trái khu khai thác, chiếm chừng mười nghìn mét vuông đất, bên trái là khu nhà ở của nhân viên, ít nhất cũng có mười tòa nhà bốn tầng. Hàn Phong nhìn qua cửa sổ xe, nhận xết: “Khu mỏ này kỳ lạ thật.”

Lãnh Kính Hàn nhìn theo mắt Hàn Phong, thấy ngọn núi sát cạnh mỏ khai thác, trên núi cây cối um tùm, không giống có vỉa quặng. Lãnh Kính Hàn nói: “Đó không phải vỉa quặng, chỉ là lúc quy hoạch đã nhập cả ngọn núi ấy cho bọn họ mà thôi.”

Hàn Phong nghi hoặc hỏi: “Tại sao lúc quay hoạch lại cắt cho bọn chúng thêm nửa quả núi vào làm gì?”

Lãnh Kính Hàn đáp: “Lần trước đến điều tra, bọn chúng nói là để làm đẹp cảnh quan, cải thiện điều kiện sống của công nhân viên.”

Hàn Phong cười khẩy: “Chỉ bọn đần mới tin cái lý do ngu xuẩn kiểu ấy.”

Lâm Phàm lái xe thẳng tới bên ngoài khu công xưởng, sáu người xuống xe, đi vào khu vực nghiên cứu phát triển. Quả nhiên, bên trong chẳng có mấy công nhân, thấy có người ngoài đến đều ngó ra nhìn bọn họ, cũng không thấy có máy móc gì đang vận hành. Một người đàn ông trung niên béo lùn từ phòng quản lý chạy ra, mặt bóng nhoáng dầu, không ngừng quệt mồ hôi trên trán chảy xuống.

Gã trung niên béo lùn ấy tự xưng họ Thôi, tên là Thôi Mậu Tài, vừa quệt mồ hôi vừa hỏi: “Chẳng hay các anh muốn khám xét gì vậy ạ?”

Hàm Phong cầm súng, chỉ vào đầu trưởng phòng Thôi, hỏi: “Két bảo hiểm ở đâu? Mau dẫn chúng tôi đi!”

Trưởng phòng Thôi hoảng hồn run rẩy nói: “Không, tôi không… không biết.”

Lâm Phàm không biết diễn ta cảm xúc của mình thế nào nữa, bộ dạng này, sao mà giống như đi ăn cướp vậy? Chẳng những thế, lại còn lái xe cảnh sát đi cướp nữa? Gã họ Hàn này điên quá rồi. Lãnh Kính Hàn cất tiếng hỏi: “Đính Nhất Tiếu có ở đây không? Gọi anh ta ra đây.”

Ánh mắt trưởng phòng Thôi vẫn còn vẻ kinh hoảng, nhưng sắc mặt đã nhẹ nhõm hơn nhiều, ông ta chính lại vạt áo, đáp: “Tôi không hiểu các anh đang nói gì cả, ông chủ Đinh thường ngày bận bịu công việc, không để ý đến việc ở đây được, từ khi hạng mục này khởi công đến giờ, ông ấy đã đến lần nào đâu.”

Lâm Phàm đang định bảo chúng tôi là cảnh sát, không ngờ Hàn Phong đã cướp lời, cười khẩy nói: “Hừ, tưởng bọn này là cảnh sát thật hả, nói cho ông biết, bọn này đến đánh cướp đấy!” Dứt lời, anh ta bắn một phát chỉ thiên. Thấy vậy, trưởng phòng Thôi hoảng quá rụt cả đầu lại, trong mắt chỉ còn vẻ kinh sợ, rốt cuộc đám người này làm gì vậy, ông ta thực không biết nên ứng phó thế nào nữa.

Hàn Phong đổi sắc mặt, nòng súng nhắm thẳng vào cái đầu to tướng đầy mồ hôi dầu của trưởng phòng Thôi, dữ tợn nói: “Đừng tưởng ông không nói thì bọn này không tìm được cái két bảo hiểm đấy nhé.”

Trưởng phòng Thôi sợ đến nỗi hai chân run lẩy bẩy, miệng lắp bắp: “Đừng, đừng bắn, tôi dẫn các anh đi. Chúng tôi, chúng tôi ở đây không có tiền, thật sự không có tiền mà!”

Lần này, cả Long Giai cũng cau mày, thầm nhủ: “Thằng cha Hàn Phong này quá giống tội phạm thật, chậc, phòng cảnh sát hình sự chúng ta để hắn dẫn dắt thành một tập đoàn tội phạm mất rồi.”

Lâm Phàm và Hạ Mạt thì nghĩ thầm: “Thằng này, rốt cuộc muốn làm trò gì vậy? Làm gì có kiểu phá án như thế chứ?”

Lãnh Kính Hàn nghĩ: “Sao vậy? Vẫn còn hoài niệm quãng thời gian ấy hả? Hàn Phong?”

Trưởng phòng Thôi run rẩy dẫn theo mấy người đến phòng làm việc cửa quản lý, bên trong có một két sắt bảo hiểm to bằng cả nửa văn phòng, ông ta lắp bắp: “Tôi, tôi không có chìa khóa.”

“Hừ…” Giọng Hàn Phong trầm xuống, trưởng phòng Thôi lập tức chữa lời: “Tôi mở, tôi mở.” Ông ta lấy trong túi ra một chùm chìa khóa, nhưng Hàn Phong lại quát: “Cút sang bên” Anh ta ngoảnh đầu ra sau, nhìn Lưu Định Cường và Hạ Mạt, rồi hất hàm về phía két bảo hiểm ra lệnh, hai người hiểu ý, lập tức xách va li đựng dụng cụ giám ddingj và thu thập chứng cứ bước lên, Long Giai cũng tới giúp một tay.

Trưởng phòng Thôi thấy vậy, trong đầu chỉ nghĩ: “Muốn cho nổ két bảo hiểm ư? Nhưng bên trong làm gì có tiền, bọn họ… bọn họ sẽ không giết mình chứ?”

Kết quả Lưu Định Cường và Hạ Mạt chỉ lấy ra mấy bàn chải lông, còn rắc ít bột phấn lên tay nắm két bảo hiểm rồi dùng bàn chải quét quét, dán một tấm màng mỏng lên trên, sau đó lấy ra một mẫu vân tay hoàn chỉnh. Hàn Phong đưa súng trả cho Lâm Phàm, đặt tờ giấy in mẫu vân tay lại bên cạnh màng mỏng, nói: “Kết quả đối chiếu cho thấy đây là vân tay của Đinh Nhất Tiếu, còn nói hắn chưa từng đến đây nữa hay không?”

Lâm Phàm ghé tai Hàn Phong nói: “Tại sao thế? Sao lại không nói chúng ta là cảnh sát?”

Trưởng phòng Thôi không trả lời câu hỏi của Hàn Phong, mà lắp bắp hỏi ngược lai: “Các người, các người rốt cuộc là ai vậy?”

Hạ Mạt cười: “Chúng tôi tất nhiên là cảnh sát, lúc nãy đừa với ông đấy.”

Trưởng phòng Thôi biến sắc mặt, hằm hằm nói: “Đùa? Có những thứ không đùa được đâu! Biết không hả? Các ông cảnh sát! Tôi nói cho các người biết, tôi sẽ tố cáo các người, tôi sẽ kiên cấp trên của các người, kiện đơn vị của các người, các người chẳng có kỷ luật và trình tự của người chấp pháp gì hết, rõ ràng là đang uy hiếp, đang bức bách, đây là lạm dụng cực hình ép cung.”

Hàn Phong trả lời Lâm Phàm: “Cậu thấy chưa, trong cái thời địa lấy con người làm gốc, lập quốc bằng pháp luật này, còn ai sợ cảnh sát nữa, mọi người đều chỉ sợ cướp thôi.”

Trưởng phòng Thôi luôn mồm lải nhải: “Tôi mặc xác các người là ai, xin hãy đi khỏi đây ngay lập tức! Bằng không, tôi sẽ không khách sáo đâu.” Ngoài cửa đã có mấy công nhân tập trung lại, hằm hè nhìn chằm chằm vào bọn Hàn Phong.

“Pằng!” Nằm ngoài dự liệu của mọi người, Hàn Phong đột ngột rút súng của Lâm Phàm, bắn vào đùi một công nhân, khiến tất cả ngẩn ra. Bắn xong, Hàn Phong còn bắt chước cao bồi Viễn Tây thổi thổi nòng súng, hạ giọng nói: “Đừng có hiểu lầm, bọn họ là cảnh sát, còn tôi thì không phải.”

Trưởng phòng Thôi lắp bắp: “Các người, các người sao có thể để hắn, để hắn làm loạn thế được?”

Lãnh Kính Hàn và Lâm Phàm gần như đồng thanh quát lên: “Hàn Phong, cậu đang làm gì vậy?”

Lâm Phàm vươn tay định giật lại súng của mình nhưng Hàn Phong đã xoay họng sứng, chĩa thẳng vào anh ta, khiến anh ta cứng đờ người, không dám làm bừa nữa. Hàn Phong lại đi lên trước mặt trưởng phòng Thôi, dí súng vào trán ông ta, không cho Lâm Phàm mảy may cơ hội. Anh ta cười khẩy bảo trưởng phòng Thôi: “Không ai có thể ngăn tôi giết người được, có biết không hả?”

Trưởng phòng Thôi mồ hôi như tắm, Lâm Phàm định hành động nhưng Lãnh Kính Hàn ngăn lại thấp giọng nói: “Nhìn đi.”

Tên công nhân bị trúng đạn kia, sau khi ngã xuống vạt áo ngoài hơi hếch lên, không ngờ lại lộ ra nửa khẩu súng, nếu không chú ý thì khó mà phát hiện được.

Hàn Phong nhìn bọn Hạ Mạt quát: “Ngây ra cái gì? Làm việc đi!”

Nói đoạn, anh ta lại hỏi trưởng phòng Thôi: “Công nhân của ông, sao lại có súng nhỉ?”

Thôi Mậu Tài lúng túng trả lời: “Đó là bảo vệ nhà máy, có giát phép sử dụng súng.”

Hàn Phong lại hỏi: “Thế còn dấu vân tay kia thì sao?”

Thôi Mậu Tài nói: “Két bảo hiểm ấy chỉ có ông chủ Đinh mới mở được, bình thường sau khi ông ấy mở ra chúng tôi không ai đụng vào, tất nhiên chỉ có vân tay của ông ấy.”

Nhưng Long Giai đã lên tiếng: “Trên cái cốc này cũng có dấu vân tay của hắn.”

Lưu Định Cường cũng nói: “Trên ghê cũng có dấu vân tay của hắn.”

Hàn Phong nói: “Chắc ông không định nói, căn phòng này, sau khi ông chủ Đinh của các người vào rồi các người liền niêm phong nó lại đấy chứ?”

Cơ mặt Thôi Mậu Tài giật giật liên hồi: “À, ông ấy, ông ấy hôm qua có đến đây, sau lại đi rồi.”

“Hừ” lần này đến cả Lãnh Kính Hàn cũng hừ lạnh một tiếng. Hàn Phong cười bảo: “Việc gì phải thế chứ? Trưởng phòng Thôi, ông chẳng nói thật câu nào cả, chẳng lẽ ông không biết, hôm qua ông chủ Đinh của các người bị tạm giam một ngày ở sở công an à?”

Thôi Mậu Tài đảo mắt lia lịa, đáp: “Ông ấy, ông ấy, ông ấy…” liên tiếp mấy chữ ông ấy, mà không nói tiếp nổi.

Hàn Phong giật mình, đột nhiên thốt lên. “Không ổn.” Dứt lời, anh ta vứt súng trả Lâm Phàm, xông ra ngoài. Lâm Phàm theo sát đằng sau. Long Giai cũng định chạy theo, nhưng Lãnh Kính Hàn đã nói: “Để bọn họ đi thôi, họ đuổi không kịp thì chúng ta cũng không theo kịp đâu. Ở lại đây, trước tiên làm rõ tình huống nơi này đã, trưởng phòng Thôi, giờ phiền ông mở két sắt ra đi.”

Hai người đuổi đến cổng, chỉ thấy một chiếc xe con màu đỏ lao vút đi để lại bụi mù, đã cách bọn họ đến hai ba cây số. Ngoài cổng, vết bánh xe vẫn còn rõ mồn một. Hàn Phong thở dốc: “Tôi tưởng hắn đi từ lâu rồi, không ngờ vẫn còn chưa di.”

Lam Phàm thở hổn hển: “Mau lên, lên xe đuổi theo.”

Hàn Phong lắc đầu: “Vô dụng thôi, xe cảnh sát không đuổi kịp đâu.”

Lâm Phàm mặc kệ anh ta, lên xe nổ máy, xe vừa kjowir động đã “bùm” một tiếng, nổ lốp luôn. Lâm Phàm thò đầu ra, hằn học nói: “Các anh làm vậy là cản trở người thi hành công vụ, là phạm pháp đấy, có biết không?”

Hai tên bảo vệ ngơ ngác đáp: “Chúng tôi có thấy gì đâu, đâu biết được xe của các anh tự dưng sao lại nổ lốp chứ.”

Hàn Phong bước lên đầu xe, nói với Lâm Phàm: “Ống nhòn.”

Lâm Phàm ngồi trong xe lấy ống nhòm cho anh ta, Hàn Phong nhìn chiếc xe con màu đỏ lượn vòng trên con đường núi, bảo Lâm Phàm: “Đi thôi, quay lại xem tình hình trong xướng thế nào.” Dứt lời, anh ta bảo hai tên bảo vệ: “Sao còn không chạy đi hả? Đợi chốc nữa không có cơ hội đâu.”

Hai tên bảo vệ ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu Hàn Phong đang nói gì.

Lâm Phàm thở dốc nói: “Không ngờ anh cũng chạy nhanh ra phết đấy.”

Hàn Phong cười: “Thế à? Tôi gầy mà, chẳng có trọng lượng gì cả, tất nhiên phải chạy nhanh rồi.” Thấy xung quanh không có ai, anh ta mới bảo Lâm Phàm: “Gọi điện cho Lý Hưởng, tôi có việc cần dặn anh ta.”

Lâm Phàm ngẩn người, nhưng vẫn bấm số của Lý Hưởng. Chỉ nghe Hàn Phong nói với Lý Hưởng, giám sát chặt chẽ ở đầu cầu, chú ý một chiếc Mercedes-Benz VITO màu đỏ, biển số xe, đặc điểm bên ngoài đều miêu tả hết sức chi tiết, Lâm Phàm thầm nhủ: “Thằng cha này, chỉ nhìn một lần là đã…”

Cuối cùng, Hàn Phong đột nhiên hạ giọng, không biết là dặn dò Lý Hưởng chuyện gì. Sau khi dập máy, anh ta bảo Lâm Phàm: “Chuyện này đừng nói cho ai biết đấy, được không?”

Lâm Phàm thắc mắc: “Không nói cho ai biết? Anh bảo tôi không nói với bất kỳ ai à?”

Hàn Phong gật đầu: “Giữ bí mật là một trong những hạng mục huấn luyện của bộ đội đặc chủng mà, phải không? Tôi tin cậu nhất định có thể làm tốt.”

“Nhưng tôi đâu có thuộc quyền qunr lý của anh? Vì sao tôi phải giữ bí mật cho anh?”

“Đây là một trò chơi nhỏ của tôi, nếu để người thứ ba biết, trò này sẽ không còn linh nghiệm nữa, như vậy sẽ hết sức bất lợi với việc phá vụ án này. Tôi sẽ bảo với Lãnh Kính Hàn, để anh ta ra lệnh cho cậu giữ bí mật, như vậy không thành vấn đề chứ?”

“Đúng. Vậy, tôi phải bảo mật với cả sếp Lãnh nữa hả?”

Mắt Hàn Phong sáng lên: “Đúng, ngoài cậu và tôi, bất cứ ai cũng không được biết chuyện gọi điện thoại cho Lý Hưởng, kể cả sếp Lãnh của các cậu.”

Lúc họ trở lại công xưởng, ba người Lưu Định Cường đang sắp xếp công việc khám xét và thu thập chứng cứ. Két bảo hiểm đã mở ra, Lãnh Kính Hàn đang thẩm vấn trưởng phòng Thôi một số việc, đồng thời Hàn Phong cũng để ý thấy, mấy tên công nhân kia đã mất tăm. Lãnh Kính Hàn thấy họ quay lại nhanh như vậy, bèn hỏi: “Chạy mất rồi hả?”

Hàn Phong kéo Lãnh Kính Hàn sang một bên, thấp giọng thì thào: “Tôi bảo Lâm Phàm giữ bí mật một chuyện, nhưng cậu ta chỉ nghe lời ông anh thôi, ông anh hạ lệnh đi.”

Lãnh Kính Hàn nghi hoặc: “Giữ bí mật? Cả tôi cũng không thể nói à?”

Hàn Phong đáp: “Đặc biệt không thể nói cho ông anh, anh chỉ việc dặn dò cậu ta nghiêm khắc giữ bí mật là được rồi, đừng hỏi nhiều làm gì.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Cậu đang giở trò gì thế?” Nói thì nói như vậy, ông vẫn dặn dò Lâm Phàm làm theo, bởi ông biết, Hàn Phong luôn dùng những phương pháp khó ngờ để phá giải nghi vấn.

Lãnh Kính Hàn dặn dò Lâm Phàm xong, dẫn Hàn Phong đến chỗ két bảo hiểm, nói: “Nhìn đi.”

Hàn Phong huýt sáo: “Cả cái két bảo hiểm to thế này, nếu nhét đầy tiền, chắc chắn phải từ tám con số trở lên ấy nhỉ.”

Lưu Định Cường nhận xét: “Nhìn tình trạng biến dạng của ngăn tủ két, cùng với nồng độ mực in và bụi trên tường, có thể nói cái két này từng nhét đầy tiền.”

Trưởng phòng Thôi nói: “Ông chủ muốn cất tiền mặt ở đây, chúng tôi là nhân viên, chỉ biết làm theo thôi, tôi cũng không biết có bao nhiêu tiền. Chỗ chúng tôi đây là cơ sở nghiên cứu khoa học cấp nhà nước, chúng tôi không làm việc gì phạm pháp, lần trước cơ quan điều tra đã đến đây xét hỏi rồi, nếu không còn việc gì khác, xin mời các vị đi cho.”

Hạ Mạt kết luận: “Việc khám nghiệm hiện trường về cơ bản đã xong xuôi, ngoài dấu tay của Đinh Nhất Tiếu và một cái két bảo hiểm rỗng không, không phát hiện manh mối nào nữa.” Vẻ mặt Thôi Mậu Tài lộ ra nét đắc ý.

“Ha ha,” Hàn Phong vui vẻ nói: “lần trước đã tra xét rồi thì không còn vấn đề gì nữa hả? Lần này khác đấy, vừa vào khu khai thác này tôi đã cảm thấy không được thoải mái rồi, ở đây chắc có nhiều oan hồn lắm nhỉ?”

Thôi Mậu Tài biến sắc: “Gì hả? Anh nói gì chứ? Không có bằng cớ, anh đừng có mà nói bậy!”

Hàn Phong nói: “Ông tưởng chúng tôi chỉ xem xét qua loa trong công xưởng này là xong chắc? Chúng tôi muốn lục soát toàn bộ khu khai thác này.”

Thôi Mậu Tài cười khẩy: “Vậy hả? cả khu mỏ này rộng hơn ba chục nghìn mẫu, bao gồm ba ngọn núi, các anh muốn lục soát thì cứ từ từ mà lục, thứ cho tôi không dẫn đường được.”

Hàn Phong nói: “Thế thì không được, nhỡ ông chạy mất thì sao?”

Ra khỏi công xưởng, Lãnh Kính Hàn nói: “Lục soát chỗ nào?”

Hàn Phong nói: “Thế khoảng rừng kia không? Bắt đầu từ đó đi. Có mang đầy đủ dụng cụ không, anh béo?”

Lưu Định Cường lắc lắc chiếc va li công cụ trên tay: “Chuẩn bị đủ cả rồi.”

Long Giai thắc mắc: “Đấy là máy thăm dò kim loại, dùng nó để làm gì thế?”

Hàn Phong đáp: “Lần này đến đây chúng ta thu đồng nát, tôi thấy, dù gì thì cũng không thể về tay không được nhỉ.” Dứt lời, anh ta liếc nhìn Thôi Mậu Tài, thấy mặt ông ta cắt không còn một giọt máu.

Nửa tiếng sau, bọn Lâm Phàm thu thập được 3kg đầu đạn, đựng trong mấy túi vải, đặt trước mặt Thôi Mậu tài. Hàn Phong hỏi: “Thế này là thế nào nhỉ? Trưởng phòng Thôi không định bảo chúng ta, nơi này có sản vật thiên nhiên là đồng đấy chứ?”

Thôi Mậu Tài lắp bắp: “Đây… đây là đầu đạn phải không? Hình như là đầu đạn rồi. Nhưng mà, cũng có gì lạ đâu, khu vực này từng là nơi quân Quốc Dân đảng dựa vào địa thế ngoan cường chống cự, có nhiều đầu đạn cũng không có gì lạ.”

Long Giai giận dữ quát: “Miệng lưỡi sắc sảo quá nhỉ.”

Hàn Phong gập đầu: “Ra là thế, vậy thì…” Anh ta đảo mắt xung quanh, thấy mấy công nhân đang làm việc trên xe nâng, cơ hồ không hề để ý đến sự xuất hiện của bọn họ. Quan sát xong, Hàn Phong lại nhìn sang Thôi Mậu Tài, ông ta cúi gằm mặt xuống, Hàn Phong ngoảnh lại hỏi: “Phía sau khoảng rừng ấy có một mảnh đất, chắc màu mỡ lắm đấy, cỏ dại mọc lan như rừng, hay chúng ta đào chỗ đó lên xem di.”

Thôi Mậu Tài bấy giờ mới tái mặt thật sự, mồ hôi túa đầy trán, phải móc mùi soa lau. Hàn Phong thấp giọng bảo Lâm Phàm: “Xem ra phải chiến đấu rồi.”

Lâm Phàm ngẩn người, nói: “Cái gì hả?”

Lời còn chưa dứt thì một tiếng nổ đã vang lên điếc tai, cả bọn giật nảy mình, chỉ thấy mặt đất rung lên bần bật. Ngay lập tức, Hàn Phong nhẹ nhàng dùng ngón út bịt tai Long Giai lại, ôm cô ngã lăn xuống đất. Long Giai ngoảnh đầu nhìn, thấy Hàn Phong đang nằm ngửa mặt lên trời, há hốc miệng ra để chống lại tiếng nổ lớn. Lãnh Kính Hàn, Lâm Phàm tuy cũng kịp thời bịt tai, nhưng đều lộ vẻ đau đớn, ngồi thụp dưới đất.

Sau tiếng nổ, Lãnh Kính Hàn gầm lên: “Ai nổ mìn vậy? Ai lại cho nổ mìn phá núi lúc này chứ?”

Hàn Phong hét lớn: “Thôi Mậu Tài chạy rồi, mau đuổi theo!”

Lãnh Kính Hàn cũng hét lại: “Cậu nói gì cơ?”

Hàn Phong hét lớn hơn nữa: “Thôi Mậu Tài chạy rồi! Lâm Phàm đuổi theo rồi.”

“Pằng!” một tiếng, đạn bắn vào khối khoáng thạch bên cạnh, hàn Phong cụt đầu, ôm lấy Long Giai, hét lên bảo Lãnh Kính Hàn: “Mau, tìm chỗ nào lấp đi.”

Long Giai rút súng lúc ra, chắn trước mặt Hàn Phong: “Anh không có súng, anh nấp trước đi. Hạ Mạt, bên trái!”

Lưu Định Cường vừa bắn vừa giật lùi: “Bên phải cũng có, nấp vào phía sau cái xe nâng kia kìa.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Mổ mình Lâm Phàm đuổi theo rồi, các cậu yểm hộ cho tôi, tôi đuổi theo cậu ta, ba người các cậu một nhóm, chú ý kẻ địch ở trên cao.”

Long Giai hỏi: “Thế Hàn Phong thì sao?”

Lãnh Kính Hàn nói: “Không phải lo cho cậu ta, gặp pahir tình huống này, cậu ta là người lẩn nhanh nhất đấy, nếu cậu ta không tìm được chỗ an toàn để ẩn nấp thì các cậu cũng không tìm được đâu.”

Hàn Phong sớm đã nấp vào giữa những đống khoáng thạch như quả núi, nghe bên ngoài súng nổ “ tạch tạch tạch tạch”, anh ta bèn tìm một tảng đá lớn sạch sẽ ngồi xuống, vẫn thấy không được dễ chịu, bèn ngả người nằm luôn ra, hai tay gối đầu, ngước nhìn trời xanh mây trắng, thầm nhủ: “Hôm nay sao nóng thế nhỉ?” Nghĩ đoạn, anh ta chỉnh lại tảng đá phía sau để mình nằm được thoải mái hơn, rồi tự nhủ: “Giá mà được ôm Long Giai nằm đây thì còn gì bằng.”

Tiếng súng bên ngoài đột nhiên dồn dập hẳn lên. Hàn Phong thầm nghĩ: “Không hiểu bọn họ đánh nhau thế nào rồi.” Nào ngờ anh ta vừa thò đầu ra ngoài thì một viên đan lạc đã bắn trúng khối dá, hoa lửa bắn tung tóe, Hàn Phong vội rụt đầu về, lại nằm ngửa ra, nói: “Ngủ một giấc đã, ngủ một giấc xong chắc là cũng kết thúc rồi.”

Lãnh Kính Hàn tìm thấy Hàn Phong, không ngờ anh ta ngủ thiếp đi thật. Hàn Phong mở mắt, thấy Lãnh Kính Hàn toàn thân bụi bặm, liền hỏi: “Đánh nhau xong rồi à?”

Lãnh Kính Hàn gật đầu, “ừm” một tiếng. Hàn Phong lại hỏi tiếp: “Thôi Mậu Tài đâu?”

Lâm Phàm đáp: “Chết rồi.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Cái thằng khốn kiếp nhà cậu, thông báo với đội đặc cảnh lúc nào mà không nói với tôi một tiếng, hại tôi còn lo không biết phải phá vòng vây thế nào nữa.”

Hàn Phong nói: “Thế à? Lúc tôi và Lâm Phàm ra ngoài, đã tiện thể báo tin cho họ luôn.”

Lâm Phàm nói: “Ồ, thì ra là lúc ấy anh…”

Hàn Phong chỉ Lâm Phàm nhắc: “Ê, giữ bí mật.”

Hướng Thiên Tề đứng nghiêm chào, báo cáo: “Bắt sống ba tên, những tên còn lại đều đã bị hạ sát.” Anh ta nhìn Hàn Phong, toét miệng cười, hỏi: “Anh cũng ở đây à? Vừa nãy sao không thấy đâu?”

Hàn Phong lười nhác đáp: “Tôi có phải sĩ quan chiến đấu đâu, những chuyện tầm phào này, thông thường tôi không nhúng tay làm gì.”

Long Giai chạy đến: “Phát hiện lượng nhỏ vũ khí trong một hầm ngầm.”

Lưu Định Cường và Hạ Mạt cũng quay lại: “Chúng tôi phát hiện một lượng tiền mặt lớn ở gian phòng phía Đông, còn cả túi ra rắn chưa kịp nhét tiền vào, áng chừng khoảng năm triệu.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Này, vẫn còn rất nhiều câu hỏi cần đợi cậu trả lời đấy, đừng có mà ở đó ra vẻ thâm trầm nữa.”

Hàn Phong vân vê cằm: “Là thế này, trước hi vào đây tôi đã nói rồi mà, khu khai thác này là nơi bọn chúng huấn luyện nhân thủ, nhưng tôi chưa dám khẳng định có phải tất cả công nhân đều là nghi phạm hay không. Tôi cho rằng, nếu bọn chúng đã qua được lần kiểm tra trước, hẳn các công nhân không biết gì mới phải, vì vậy chỉ dẫn theo mấy người đến. Nhưng khi vào đây mới phát hiện, đám công nhân kia không được thân thiện cho lắm, vậy là tôi bảo cho đội hình động đặc biệt đến chi viện thôi.”

Lâm Phàm thắc mắc: “Sao anh biết bọn chúng sẽ ra tay với chúng ta?”

Hàn Phong đáp: “Vì bí mật của bọn chúng bị bóc trần rồi, bọn chúng không ra tay chẳng lẽ còn đợi chúng ta ra tay chắc. Tôi chỉ không ngờ, Thôi Mậu Tài lại dùng khăn mùi soa làm tín hiệu phất động tấn công.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Nhưng mà, hắn ta nói dối rất trơn tru kín kẽ, chúng ta có chứng cứ đáng kể nào đâu nhỉ?”

Hàn Phong nói: “Thế hả?” Anh ta ngừng lại giây lát, rồi bảo Long Giai: “Long Giai, cô dẫn mấy anh này xuống kho vũ khí dưới lòng đất xem xem.”

Sau khi Long Giai và Hướng Thiên Tề đi khỏi, Hàn Phong mới nói: “Lâm Phàm, lái cái máy xúc qua đây. Anh Lãnh à, mấy người các anh, tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý sẵn đi, bời vì, nguyên nhân khiến Thôi Mậu Tài không thể không ra tay với chúng ta, rất là tàn khốc đấy.”

Lãnh Kính Hàn thắc mắc: “Nguyên nhân gì? Tàn khốc lắm sao?”

Lưu Định Cường đoán: “Không phải là người chết đấy chứ?”

Hàn Phong nói: “Có khẩu trang không, cho tôi hai cái.”

Lâm Phàm lái máy xúc tới, Hàn Phong đeo khẩu trang lên, bảo cậu ta: “Thấy khu đất kia không, đào nó lên đi.”

Trong tiếng máy xúc chạy ầm ầm, Lâm Phàm đào đến nhát thứ ba thì một ít quần áo đã xuất hiện, đào thêm ột lúc nữa, liền thấy mười mấy cái xác, càng đào tiếp, càng xuất hiện nhiều xác chết hơn.

Cuối cùng, Lâm Phàm nhảy xuống khỏi máy xúc, chạy sang một góc nôn ọe dữ dội, ngay người thường xuyên tiếp xúc với tử thi như Lưu Định Cường cũng không nhịn được phải phát nôn. Hàn Phong nói: “Người ta mới chỉ nghe nói đến trận thảm sát ở Nam Kinh có hố chôn tập thể hàng chục nghìn người thôi, bây giờ, các anh đang trông thấy một cái hố trôn tập thể trăm người thời hiện đại đấy.”

Lãnh Kính Hàn chỉ thấy mình sắp nôn ra cả mật đến nơi, mùi hôi thối nồng nặc ấy quả thật kinh khủng đến nỗi người ta không dám nhìn thêm. Xác chết chia làm ba tầng, tầng dưới cùng đã phân hủy thành xương trắng, tầng giữa là tầng nửa thịt nửa xương, tầng trên cùng thì đang thối rữa nhưng vẫn nhận ra được hình dạng, có những cái xác chôn ở đây chưa được nửa năm, các loại dồi bọ đang nhung nhúc chui qua chui lại giữa các hốc mắt mũi miệng.

Mấy người bọn Lãnh Kính Hàn thật sự không chịu nổi nữa, vội chạy thật xa khỏi chỗ đó mà vẫn cảm thấy tởm lợm kinh hồn. Hàn Phong mở khẩu trang ra nói: “Anh nói xem, bí mật như vậy bị người ta phát hiện, bọn chúng có thể không giết người diệt khẩu được hya không?”

Lãnh Kính Hàn ôm ngực, khó nhọc hỏi: “Sao cậu biết?”

Hàn Phong đáp: “Lúc nói chuyện với Hồng A Căn, tôi đại khái đã hiểu được cách thức huấn luyện của bọn này, đó là kiểu huấn luyện địa ngục theo chế độ đào thải cực kỳ tàn khốc. Khi không thể hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện, kết cục duy nhất của các học viên chính là chết. Có nhiều người chết như vậy thì cũng phải xử lý xác chết chứ, khu mỏ khai thác này diện tích rất rộng, lại có thiết bị đào hố sâu, còn ở sâu tít trong núi, hiếm bóng người lui tới, tôi nghĩ, chắc hẳn bọn chúng chôn luôn ở đây rồi.” Nói đoạn, Hàn Phong ngoảnh mặt sang một bên, nhìn núi non và mây trời xa xa, lòng trầm xuống, ký ức tựa hồ hiện lên rõ mồn một trước mặt: huấn luyện tàn khốc, đào thải vô tình, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cái chết… sẽ là kết quả cuối cùng.

Lưu Định Cường nôn ọe đến nỗi cơ hồ gầy sọp hẳn đi, gắng gượng hỏi thêm: “Chỗ này rộng thế, sao cậu có thể khẳng định là khu đất ấy?”

Hàn Phong ngừn trầm tư, đáp: “Bên dưới đất màu nhất định có thịt thối, khu đất ấy cỏ mọc rất tốt, vả lại khu đất hay bị đào xới sẽ có khác biệt với đất xung quanh, huống hồ, chính Thôi Mậu Tài cũng thừa nhận rồi thôi.”

Lãnh Kính Hàn kinh ngạc thốt: “Cái gì hả?”

“Tuy hắn đã cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn không thể che giấu được nỗi sợ đối với khu đất ấy. Hắn không sợ những xác chết chôn bên dưới, mà sợ chúng ta phát hiện ra những xác chết ấy. Vì vậy, khi tôi nói muốn đào khu đất ấy lên, đã biết ngay bọn chúng định ra tay rồi.”

Hạ Mạt và Lâm Phàm đi tới, Lâm Phàm trúng độc nặng nhất, nôn ọe đến nỗi sắp ngất đi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, anh ta chỉ mặt Hàn Phong, hổn hển nói không ra hơi: “Anh đã nghi ngờ là xác người, tại sao còn không nói sớm? Tôi mà biết được, chắc chắn sẽ không làm đâu.”

Hàn Phong vỗ lưng Lâm Phàm nói: “Không sao rồi, không sao rồi. Chuyện này đằng nào chẳng phải có người đi làm. Cậu nói xem, tôi đã biết là bên dưới có thể có rất nhiều thi thể, tội gì phải đích thân cầm dao xung trận chứ? Vả lại, tôi thấy cậu thân hình tráng kiện, tướng mạo không phải tầm thường, đoán rằng cậu sẽ chịu đựng được, nên mới…”

Lúc này, Long Giai và Hướng Thiên Tề đi tới, thấy bộ dạng của Lâm Phàm, vội vàng hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Phàm trừng mắt nhìn Hàn Phong, đột nhiên nói: “Bên kia kìa, có manh mối quan trọng, chỉ là cảnh tượng hơi dáng sợ.”

Long Giai nói: “Có manh mối quan trọng gì, tôi đi xem xem.”

Hàn Phong vòng tay ôm lấy eo Long Giai, gấp gáp nói: “Đừng đi, cậu ta, cậu ta… có ý đồ xấu đấy!”

Long Giai giơ tay lên, rồi lại hạ xuống, từ sau khi bị mai phục ở công ty xây dựng Khải Nguyên, cô rất ít phản kháng trước những hành động kiểu này của Hàn Phong. Cô gỡ tay Hàn Phong ra, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Hàn Phong gãi đầu: “Ừm, là rất nhiều xác chết.” Anh ta lặp lại những lời giải thích lúc nãy, Hạ Mạt còn bổ sung thêm: “Ít nhất phải hơn trăm cái xác, chất đống một chỗ.”

Long Giai nghe xong cũng thấy lạnh toát từ đầu xuống chân, càng khỏi nói đến chuyện đi xem nữa. Hàn Phong liếc nhìn Hướng Thiên Tề, chợt hỏi: “Có sợ người chết không?”

Hướng Thiên Tề giật giật khóe mắt: “Vẫn, vẫn nên để người chuyên nghiệp đến giải quyết thì hơn.”

Hàn Phong thở dài: “Xem ra chỉ còn cách đó thôi, chôn đống thi thể ấy lại đi, đã đến nước này, không thể nhận dạng được nữa đâu.”

Lãnh Kính Hàn phân công: “Thu dọn tàn cuộc đi, lập tức thẩm vấn ba tên nghi phạm kia. À, đấy, trong thành phố thế nào rồi?”

Hướng Thiên Tề đáp: “Giờ về cơ bản đã nắm được hướng suy nghĩ của chúng, chúng ta hầu như lần nào cũng sẵn sàng trước một bước, tình thế đã bắt đầu đảo ngược rồi, bằng không toi chẳng thế nào đến đây giúp mọi người.”

Hàn Phong lắc đầu: “Đừng vội thẩm vấn, chúng ta còn phải đến nhà xưởng tiếp theo nữa.”

Lãnh Kính Hàn hỏi: “Ở đâu?”

Hàn Phong ngước nhìn trời, thấy vầng thái dương đã khuất núi, anh ta nối: “Công ty trách nhiệm hữu hạn gia công cơ khí Hưng Thịnh, giờ gọi là nhà máy gia công cơ khí Kim Hâm.”

Khi đonà người chạy thẳng đến nhà máy gia công cơ khí Kim Hâm, cửa nhà máy đã đóng chặt. Phá cửa xông vào, chỉ thấy khắp nơi bừa bãi, máy móc nằm la liệt dưới đất nhưng không có một bóng người, Hàn Phong hằn học nói: “Chậm một bước đã chạy hết rồi à?”

Hàn Phong ngoảnh đầu, thấy Lãnh Kính Hàn, Lâm Phàm, Lưu Định Cường, Hạ Mạt, Long Giai đều thở hổn hển, anh ta biết, kẻ tiết lộ tin tức chỉ ở trong mấy người này, nhưng rốt cuộc là ai đây?

Cả bọn về đến trụ sở phòng cảnh sát hình sự thì trời đã tối, mệt mỏi cả ngày, các đội viên đều sức cùng lực kiệt, chỉ mình Hàn Phong dường như vẫn còn rất hăng hái.

Lãnh Kính Hàn hỏi: “Ba tên nghi phạm ấy, đều giao cho đội đặc cảnh hả?”

Lâm Phàm gật đầu: “Vâng”

Lãnh Kính Hàn trầm ngâm: “Lâu như vậy rồi, chẳng le vẫn chưa thẩm vấn được manh mối gì? Này, Hàn Phong, cậu nói xem, sao nhà máy cơ khí Kim Hâm lại vườn không nhà trống thế?”

“Đơn giản thế còn gì, lúc Đinh Nhất Tiếu bỏ trốn đã báo cho bên nhà máy Kim Hâm chuyển đi một số linh kiện phụ tùng đã sản xuất xong. Đinh Nhất Tiếu tưởng chúng ta sẽ ứng phó với cục diện hỗn loạn trong thành phố trước, nên hoàn toàn không tính đến khả năng chúng ta đột nhiên tấn công căn cứ cửa hắn, hắn vẫn đang ở trong căn cứ chậm rãi đếm tiền, phân tán vũ khí và cắt đặt người, vì vậy lúc chúng ta đến đó, hắn chưa kịp nhét hết tiền vào túi đã phải hộc tốc chạy trốn.”

“Hắn chạy đi đâu được nhỉ?”

“Nếu Đinh Nhất Tiếu bỏ trốn, thì chỉ có đường thủy thôi.”

“Tại sao?”

“Hắn mang theo một lượng lớn tiền mặt, đi đường bộ phải lái xe, làm vậy cực kỳ mạo hiểm, đầu tiên phải qua cửa biên phòng, sau đó, dù may mắn thoát được, thì vẫn phải đề phòng bọn cướp đen ăn đen. Vả lại, ở các quốc gia chung biên giới với Trung Quốc, có nơi nào không biết đồng nhân dân tệ? Anh mang theo nhiều tiền thế, người đi đường không cướp anh thì chính phủ địa phương cũng phải tạm giữ chứ? Nếu hắn đi đường biển thì khác rồi, thứ nhất, đường bờ biển dài hơn đường biên giới đi bộ nhiều, chỉ cần qua được tàu tuần tra biển ra đến vùng biển quốc tế thì hắn có thể kê cao gối ngủ, sau đó lên bờ biển duyên hải nước nào đấy, hoặc bảo luôn cấp trên của hắn cho tàu ra đón. Đinh Nhất Tiếu là người thông minh, hai tuyến đường này lọi hại thế nào, hắn đương nhiên hiểu rõ.”

“Vậy thì phải báo cho bên biên phòng biển chú ý cao độ mới được, hơn nữa, chúng ta cũng phải chú ý cao độ, vụ án đã đi đến giai đoạn mấu chốt, tất cả mọi người đều phải ở phòng cảnh sát hình sự 24/24 chờ lệnh, chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào.”

Hàn Phong giơ hai tay lên ôm đầu, ngồi trên sô pha biếng nhác vươn vai, thoải mái nói: “Đêm nay, có lẽ là một đêm không ngủ đây.”

Lãnh Kính Hàn phân công: “Lâm Phàm, cậu liên hệ với Hướng Thiên Tề, hỏi xem tình hình thẩm vấn của họ thế nào rồi. Hạ Mạt và Lưu Định Cường, hai người phụ trách thông báo với các tàu tuần tra ra biển, nâng cấp độ cảnh báo lên mức màu cam, mỗi vị thuyền trưởng trực ban ngày hôm nay đều phải tập trung toàn bộ tinh thần. Long Giai, mở bản đồ GPRS cửa Hải Giác trên máy tính ra, phân tích từng tuyến đường mà Đinh Nhất Tiếu có thể bỏ trốn. Hàn Phong, Hàn… cậu có thể không ngủ được không hả?”

Hàn Phong mở mắt ra hỏi: “Hả? Có lầm không vậy, theo các người chạy hết chỗ này chỗ nọ, chẳng có gì ngon mà ăn, lại còn bắt tôi không được ngủ nữa, ông anh tướng tôi là người bằng thép chắc? Còn nữa, anh cũng thông cảm cho nhân viên của anh đi, có được không hả? Nhìn bọn họ kia kìa, mắt người nào người nấy đều như gấu trúc cả rồi, giờ không nghỉ ngơi đi, nhỡ 12 giờ đêm có chuyện gì, bọn họ cầm súng lại chả la nga lơ ngơ à?”

Lãnh Kính Hàn ngẩn người, quả nhiên các thành viên trong đôi đều có vẻ mặt mệt mỏi cực độ, ai nấy đều làm việc không nghỉ đã ba bốn ngày nay rồi. Lãnh Kính Hàn gật đầu: “Vậy đi, sau khi liên hệ xong xuôi, mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, cuộc đấu súng chiều nay chỉ là mở đầu thôi, đêm nay có thể còn phải đánh trận lớn đó.”

Hàn Phong giơ ngón tay cái lên với Lãnh Kính Hàn, rồi tiếp tục nhắm mắt ngủ khì.

Lãnh Kính Hàn liên hệ với sở công an, Quách Tiểu Xuyên nói: “Ký lạ lắm nhé, đến chiều thì các vụ án đột nhiên giảm bớt, cứ như những kẻ gây án đều rút chạy hết ấy. Lão Lãnh, nhưng tôi lại có dự cảm chẳng lành, chậc. Đám người này, phân tán ra thì chỉ gây những vụ án bình thường kiểu giết người, bắt cóc, nhưng nếu tập trung lại, tức là muốn chơi cứng với chúng ta một trận đấy, mà bộ đội đi cả ngày lẫn đêm thì cũng phải sáng mai mới đến nơi được.”

Lãnh Kính Hàn đáp: “Tôi biết rồi, bất luận thế nào, chúng ta cũng phải ngăn hành vi này của chúng, kể cả không có quân đội chúng ta vẫn đánh bại được chúng thôi. Tôi hi vọng tất cả nhân viên cảnh sát đều đã súng ống sẵn sàng chờ lệnh. Ở ngay trước mắt chúng ta mà chúng vẫn tập hợp được một tập đoàn phạm tội lớn như thế, tôi với anh thật là thất trách đó.”

Quách Tiểu Xuyên nói: “Để sau nói đi, phải rồi, tôi nghe Lôi Đình Đình kể chuyện các anh phân tích được kế hoạch hành động của chúng, gã lưu manh ấy rốt cuộc lai lịch thế nào? Cậu ta còn hiểu được bọn tội phạm hơn cả chúng ta nữa, khả năng suy luận của cậu ta học được từ đâu thế?”

Lãnh Kính Hàn nói: “Chuyện này, để tôi nói chuyện với anh sau, Hàn Phong cậu ta lúc nào cũng có những suy nghĩ kỳ quặc.”

Lâm Phàm báo cáo: “Ba tên kia rất kín miệng, không chịu hé răng. Đãng lẽ chúng ta phải nghĩ ra từ đầu, bọn chúng cũng giống như Hồng A Căn thôi.”

Lãnh Kính Hàn gật đầu: “Tôi biết rồi, cậu nghỉ ngơi một lát đi, lúc nữa mới đến thời điểm hành động. Hạ Mạt, các cậu thế nào rồi…”

9 giờ tối, Lng Giai đang sối nước lạnh trong phòng tắm của phòng cảnh sát hình sự, đã ba ngày nay cô không tắm rửa, khắp người đều ngứa ngáy khó chịu, hôm nay nếu không có Hàn Phong, không khéo giờ này cũng chẳng có cơ hội mà tắm rửa. Nghĩ đến Hàn Phong, Long Giai bất giác đỏ mặt, cái tên đó thật là…!

Đột nhiên, cô thấy bên ngoài cửa kính hiện ra một cái bóng, Long Giai giật nảy mình, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, giận dữ quát lên: “Hàn… Phong!”

“Ồ!” Bên ngoài vang lên tiếng kêu kinh ngạc, như đang hỏi: “Sao cô biết thế?”

Long Giai quấn khăn tắm, hé cửa ra một chút. Quả nhiên, Hàn Phong đang đứng bên ngoài, khoác một chiếc áo choàng tắm, mình trần, chỉ mặc độc chiếc quần đùi, miệng ngậm que tăm, trên tay có hai viên bi sắt, thấy Long Giai mở cửa thò đầu ra, anh ta cười hì hì vẫy tay nói: “Hi!”

Long Giai tức tối: “Hi cái đầu anh ấy, anh muốn ăn đòn đấy hả? Tưởng ăn mặc như vậy là thành Châu Tinh Trì chắc.”

Hàn Phong mặt dày mày dạn hỏi: “Sao cô biết là tôi?”

Long Giai bực bội nói: “Ngoài anh ra, ở đây còn ai làm cái chuyện này? Không cần nghĩ cũng biết là anh rồi.” Đồng thời, Long Giai cũng không khỏi rùng mình, Hàn Phong làm thế mà cô không cách nào giận anh ta được, cô biết, đây không phải là điềm lành, nhưng tại sao lại như vậy chứ? Tại sao trong lòng mình luacs nào cũng nghĩ đến Hàn Phong? Tại sao anh ta lại trở thành người đặc biệt như vậy?

Hàn Phong nghiêm giọng nói: “Đừng bao giờ coi tôi là hạng người đó nhé, tôi đến tìm cô bàn chuyện nghiêm chỉnh đây.”

Long Giai thầm nhủ: “Ai mà chẳng nhìn ra anh là cái loại người gì, còn phải nghĩ nữa chắc/ Bàn chuyện nghiêm chỉnh cũng đâu phải mò đến tận đây. Thật là vô liêm sỉ hết cỡ, không ngờ trên đời này lại còn có kẻ da mặt dày đến thế.” Cô lạnh lùng nói: “Tranh thủ lúc tôi còn chưa định sử dụng vũ lực, anh nên biến đi thì hơn.”

Nào ngờ, Hàn Phong còn dấn lên một bước: “Chuyện này quan trọng lắm, đối với tôi, đối với cô, đều rất là quan trọng.”

Long Giai đã giơ nắm đấm lên, nhưng trong lòng lại hết sức hoảng loạn: “Nếu anh ta bước thêm bước nữa, mình nên làm gì đây?” Nghĩ đi nghĩ lại mãi vẫn chưa quyết được, cô đãnh miễn cưỡng hỏi: “Chuyện gì?”

Hàn Phong nhìn thẳng vào Long Giai, mặt không đổi sắc. Chỉ thấy Long Giai tay trái đang túm chặt khăn tắm, tay phải nắm lại giơ trước ngực, làn da trắng nõn nà như tuyết, mái tóc đen tuyền buông xuống trước ngực như dòng thác, những giọt nước không ngừng rơi xuống, chẳng khác nào những viên ngọc đứt khỏi chuỗi hạt. Đặc biệt là đôi mắt ấy, Hàn Phong có cảm giác, trong mắt Long Giai, rõ ràng có vẻ tán thành mình.

Hàn Phong thấy có vẻ chớp được thời cơ, lại dấn thêm một bước, đứng sát trước mặt Long Giai, ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Chuyện này thoạt đầu có lẽ cô sẽ rất đau khổ, nhung cô nhất định phải cố chiu đựng, tôi đảm bảo, một khi thành công sẽ rất sung sướng. Chúng ta đều rất sung sướng, ngay bây giờ chúng ta có thể…”

Long Giai rốt cuộc cũng không thể chịu đựng thêm nữa, bèn vung nắm đấm lên. Nhưng lần này, không hiểu sao, cổ tay cô dã bị Hàn Phong bắt lấy, cả người Long Giai đột nhiên run bắn.

Hàn Phong nhẹ nhàng ôm lấy cô, hỏi: “Cô… không sao chứ? Chẳng lẽ lạnh lắm à?”

Long Giai dựa vào ngực Hàn Phong, nghe tiếng tim anh ta đập, chỉ thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi, rõ ràng cô muốn tát cho Hàn Phong một cái, nhưng lại không sao vận sức nổi, tâm trái không ngừng tự hỏi: “Tạo sao lại thế này? Tại sao lại thế này? Tại sao lại thế này?”

Hàn Phong nhìn bộ dnagj lúng túng của Long Giai thấy đáng yêu hết sức, liền không chút nào do dự cúi đầu hôn cô. Long Giai vùng vẫy, nhưng sức lực tựa hồ đã bị hút sạch, phản kháng thế nào cũng vô ích. Cảm nhận được tiếp xúc thân mật giữa hai cơ thể, tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết, mặt nóng bừng lên như lửa đốt, ý thức đã tan rã hoàn toàn trước nụ hôn nồng nàn của Hàn Phong. Không biết bao lâu sau, Long Giai mới thoát ra khỏi trạng thái ý thức trống rỗng ấy, từ từ nghĩ: “Thế này cũng được, dựa dẫm vào anh ta, trở thành một phần của anh ta, mình chưa từng tưởng tượng ra cảm giác ấy. Không! Gã này chẳng phải loại người tử tế gì, hắn là một tay ăn chơi đi đâu cũng vung vãi tình cảm khắp nơi…” Nghĩ đến đây, Long Giai giằng mạnh một cái, vùng ra khỏi vòng tay Hàn Phong.

Hàn Phong cũng ngẩn người, đưa tay chạm kẽ lên môi như thể không dám tin vừa nãy đôi môi mình đã thật sự chạm vào làn da của Long Giai, nhưng nơi miệng rõ ràng vẫn còn mùi huong vương vất, lần này, cả anh ta cũng đỏ mặt. Cũng may, Long Giai chỉ lo sửa lại đầu tóc, lòng rồi như tơ vò, mặt đỏ tía tai, nào còn dám nhìn thẳng vào anh ta nữa.

Hàn Phong ấp úng: “Chuyện kia…”

“Đừng nói nữa!” Long Giai nhạy cảm kẽ kêu lên. “Đừng nói chuyện ấy nữa. Anh… anh đi đi, đừng để người khác trông thấy thì không hay đâu.”

Hàn Phong ngẫm nghĩ, rồi lùi lại một bước, đóng cửa kính lại, đứng bên ngoài nói: “Chuyện kia, tôi phải nói xong mới đi được.”

Hàn Phong quay về phòng mình, nằm ngửa trên giường thầm nghĩ: “Vừa nãy mình đã hôn Long Giai thật sao? Có phải là hôn cô ấy rồi không nhỉ? Sao cứ như mơ thế? Cảm giác ấy, rốt cuộc là thực, hay là mơ?”

Hàn Phong trằn trọc nghĩ ngợi hồi lâu, Lãnh Kính Hàn chợt đẩy cửa bước vào hỏi: “Ngủ rồi à?”

Hàn Phong ngồi dậy: “Sao? Có tin của Đinh Nhất Tiếu rồi à?”

Lãnh Kính Hàn gật đầu: “Coi như là có, bên chỗ lão Quách có vụ án mạng mới, bảo chúng ta nhất định phải đến xem, tôi, cậu với Lưu Đinh Cường nữa.”

Hàn Phong nghĩ ngợi một thoáng, đoạn nói: “Đi, đi xem thế nào.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương