Ma Trận Án
-
Chương 15: Thăm dò ý tứ
Type: HaDiepKhanh
Lúc ăn tối, Hàn Phong vừa thấy Trang Hiểu Quân không tới, đi đến chỗ cầu thang liền đẩy Lãnh Kính Hàn sang một bên, nói: “Anh lên nhà gọi cơm về mà ăn, tôi muốn ở riêng với cô ấy.”
Lãnh Kính Hàn rủa thầm trong bụng rồi đi lên lầu.
Tần Di mặc váy liền thân không tay màu trắng sữa, eo bó vạt ngắn càng tôn lên những đường cong riêng của phái nữ, cô dường như không để tâm lắm chuyện Lãnh Kính Hàn vắng mặt, không thấy hỏi han gì nhiều.
Hai người chuyện trò qua lại, lối nói chuyện hài hước pha lẫn chất lưu manh đặc trưng của Hàn Phong thường khiến Tần Di phải che miệng cười, bữa tối dưới ánh nến cũng coi như vui vẻ hòa hợp. Tán phét một hồi, Hàn Phong không đùa cợt nữa mà bắt đầu đặt câu hỏi: “Mặc dù hiện giờ tạm thời chưa thể lấy được hồ sơ của Lâm CHính, tôi vẫn muốn hỏi thăm một số tình hình trong công ty, tôi sẽ cố tránh không đặt các câu hỏi liên quan đến bí mật kinh doanh, được không?”
Tần Di gật đầu: “Tôi biết rồi, chuyện xảy ra ngày hôm nay thật quá bất ngờ, tôi cũng hiểu được tâm trạng của các anh, anh cứ hỏi đi.”
Hàn Phong hỏi: “Trước tiên tôi muốn hỏi về trưởng phòng Tôn mới đột tử ngày hôm nay, quan hệ cá nhân của Vu Thành Long và trưởng phòng Tôn rất tốt phải không?”
Tần Di chau mày, lắc đầu nói: “Tôi không rõ cho lắm, anh biết đấy, phòng Chăm sóc khách hàng, phòng Nhân sự, phòng Hậu cần, đều là những hệ thống tương đối độc lập, tôi nghĩ, chắc bọn họ không có mâu thuẫn gì trực tiếp đâu nhỉ?”
Hàn Phong thoáng trầm ngâm, lại hỏi tiếp: “Hiện tại ở công ty các cô, vẫn có mười cổ đông lớn à?”
Tần Di gật đầu, Hàn Phong lại hỏi: “Vẫn là những người trước kia?”
Tần Di đáp: “À không, người trong công ty cứ đổi đi đổi lại suốt, có những chức vụ đổi đến ba bốn trưởng phòng rồi.”
“Có thể cho tôi biết mười cổ đông lớn hiện nay là những người nào không?”
Tần Di nghĩ ngợi giây lát, đoạn nói: “Hiện nay à, có tôi, Hiểu Quân, chủ tịch hội đồng quản trị, thành viên danh dự hội đồng quản trị Trác Thành Đào, giám đốc khu vực Quảng Đông Trần Thiên Thọ, giám đốc khu vực Thượng Hải Thiện Yến Phi, cô ấy cũng là một nữ cường nhân, còn nhỏ hơn tôi một tuổi đấy, ngoài ra có giám đốc khu vực Bắc Kinh Mạch Địch, anh ta thì là một doanh nhân có tiếng rồi, trưởng chi nhánh TRùng Khánh Phong Thu Thực, còn cả hai người vừa xảy ra chuyện là Lâm Chính của chi nhanh Hải Giác và trưởng phòng Nhân sự Tôn Hướng Hiền nữa.”
Hàn Phong ăn một viên thịt, nóng đến nỗi phải phun cả ra, xuýt xoa nói: “Trưởng phòng Tôn cũng là cổ đông lớn à! Lúc trước không nghe cô nói!”
Tân Di thấp giọng: “Anh ta là cháu ruột của chủ tịch hội đồng quản trị tiền nhiệm, nhưng cũng có tin đồn anh ta là con riêng của chủ tịch, thậm chí anh ta còn không dám chuyển người nhà lên thành phố Thiên Nhai này, tất nhiên, đây chỉ là tin đồn thôi. Thực tế vì anh ta có đầu óc kinh doanh nên được ngài chủ tịch tiền nhiêm đã coi Tôn Hướng Hiền là nhân tuyển cho vị trí chủ tịch, chẳng qua cho ở phòng Nhân sự rèn luyện một thời gian thôi, nhưng ngài chủ tịch lại mất quá đột ngột, chỉ chuyển nhượng cổ phiếu mà không kịp dặn dò gì cả, chậc...”
“Ngài chủ tịch tiền nhiệm làm sao mà mất vậy?”
“Nghe nói bị ung thư, lúc tôi đến thì ông Giang đã là chủ tịch rồi.”
“Ừm, phải rồi, lúc chúng tôi đến có nghe nói, sau khi mười cổ đông lớn chết, nếu không kịp lập di chúc chuyển nhượng cổ phiếu, công ty sẽ thu hồi rồi dựa theo tỷ lệ phân chia cho từng người sở hữu cổ phiếu, có chuyện như vậy không?”
“Đúng thế, đây là quy định đặt ra từ lúc đầu thành lập công ty, nhưng không phải nằm vào mười cổ đông lớn, mà là nhằm vào mười một vị trong hội đồng quản trị, khi ấy mười một thành viên hội đồng quản trị rất có tầm nhìn, để đề phòng thu mua với mục đích xấu, họ đã đặt ra thỏa thuận này.”
Hàn Phong hỏi: “Để ngăn ngừa thu mua với mục đích xấu?”
Tần DI đáp: “Đúng vậy, như thế có thể tránh cho công ty khỏi bị ảnh hưởng nếu các thành viên hội đồng quản trị đột ngột qua đời.”
Hàn Phong hào hứng nói: “Cô giải thích cụ thể xem nào.”
Tần Di giải thích: “Nếu thành viên hội đồng quản trị đột ngột qua đời, tài sản của ông ta đương nhiên sẽ do người thừa kế nhận lấy. Như thế dễ tạo kẽ hở cho những kẻ phạm pháp luồn vào, trước tiên khống chế người thừa kế, rồi sát hại thành viên hội đồng quản trị, cổ phiếu công ty sẽ rơi vào tay kẻ xấu. Nhưng có hiệp ước kia, nếu không tuyên bố rõ ràng chuyển nhượng cổ phiếu cho người nào, cổ phiếu sẽ tự động bị công ty thu hồi, đây là một biện pháp công ty thực hiện để đánh vào bọn tội phạm kinh tế. Trong trường hợp, thành viên hội đồng quản trị tuyên bố sẽ chuyển nhượng cổ phiếu cho ai, bọn họ cũng phải có thỏa thuận rõ ràng, ký hợp đồng từ trước, như vậy, công ty sẽ nắm được tình hình chuyển dịch của cổ phiếu, không đến nỗi gây nên sóng gió lớn trên thị trường.”
Hàn Phong nghe mà chẳng hiểu gì, hoang mang nói: “Không hiểu lắm.”
Tần Di kinh ngạc hỏi: “Anh không hiểu gì về thị trường cổ phiếu à?”
Hàn Phong đáp: “Đã chơi bao giờ đâu, không biết.” Cùng lúc ấy, anh ta bắt gặp vẻ giễu cợt vô tình lộ ra trong mắt Tần Di.
Tần Di cười cười: “Bây giờ người không biết gì về cổ phiếu đã hiếm lắm rồi, anh chưa nghe nói à? Một tỷ ba người Trung Quốc thì có một tỷ chơi cổ phiếu, ba trăm triệu người còn lại, đều là nhà phát hành.”
Hàn Phong nói: “Có lẽ tôi nằm ngoài số một tỷ ba ấy rồi. có điều, tôi vẫn hiểu được chút chút. Bao giờ thì công ty các cô tiến hành cải cách cổ phần vậy?”
Tần Di nhếch mép cười: “Đây là bí mật kinh doanh cấp cao nhất, đừng nói là tôi, kể cả chủ tịch cũng không biết được đâu.”
Hàn Phong ngạc nhiên: “Cái gì? Cả chủ tịch của các cô cũng không biết á?”
Tần Di nói: “Đợt thí điểm đầu tiên là những công ty nào, đợt thứ hai lại là những công ty nào đều do nhà nước chọn ra cả, công ty lên sàn chỉ cần tổ chức xong đại hội cổ đông và trình ra kế hoạch cải cách cổ phần là được rồi.”
Nhìn ánh mắt ngờ vực của Hàn Phong, Tần Di lại cười cười: “Kể cả chủ tịch đoán biết được thời gian cải cách cổ phần của công ty thfi chúng tôi cũng không được biết mà, nói vậy có lẽ anh không hiểu cho lắm nhỉ?”
Hàn Phong lắc đầu, hoàn toàn chẳng hiểu gì cả, liền sau đó anh ta lại chuyển sang chủ đề khác. “Phải rồi, công ty các cô có phải mỗi tuần đề họp một lần, đến lúc đó tất cả các giám đốc khu vực đều tham gia?”
Tần Di nói: “Làm sao được chứ, Thiên Nhai, Hải Giác xa như vậy, mỗi giám đốc khu vực đều có rất nhiều việc quan trọng phải giải quyết trong phạm vi quản lý của họ, làm sao họp hằng tuần được, mỗi năm một lần là tốt lắm rồi, có khi năm năm ba năm mới họp một lần đấy.”
Hàn Phong gật gù nửa hiểu nửa không, lại bắt đầu ăn ngốn ăn ngấu, chốc chốc ngẩn lên chuyện phiếm với Tần Di về một số chuyện trong công ty. Anh ta hỏi cặn kẽ về từng thành viên trong hội đồng quản trị, đặc biệt là thành viên nữ còn lại, Thiện Yến Phi, cô này sau khi qua lại với KHải Kim Vận, con trai một thành viên cũ trong hội đồng là ông Khải Khai Hoa, tài năng kinh doanh mới dần dần được phát hiện. Khải Kim vận ham chơi lười làm, chẳng có năng lực gì, nên việc trong công ty hầu hết đều giao cả cho Thiện Yến Phi, đến nỗi khi Khải Khai Hoa bệnh nặng, liền nhượng lại cổ phần cho Thiện Yên Phi. Sau khi Khải Khai Hoa chết, Thiện Yến Phi và Khải Kim Vận không hòa hợp, cô ta định cho Khải Kim Vận một khoản tiền chia tay, nhưng Khải Kim Vận lại không nghĩ thông, tự sát mấy lần, có điều đều bất thành.
Sau mấy ly rượu, sắc mặt Tần Di bắt đầu hồng lên, cô nhìn Hàn Phong, u uẩn hỏi: “Anh thấy con người tôi thế nào?”
Hàn Phong trợn to mắt kinh ngạc: “Cô ấy à? Tốt lắm, có tài hoa, có năng lực, lại còn giàu lòng nhân ái, nếu không phải thấy cô ngồi trên ghế trưởng phòng, tôi còn ngỡ cô là cô giáo mầm non nữa cơ.”
Tân Di vô ý che miệng, giả bộ chỉnh lại khăn ăn trước mặt mình, sau đó nói: “Tôi biết, thực ra người như tôi cũng không mấy được lòng đám đàn ông các anh, có lẽ vì tôi quá thành công, nên những người đàn ông ở bên tôi, sẽ cảm thấy lép vế.”
Hàn Phong nói: “Đấy là do những kẻ ấy không biết thưởng thức thôi.”
Tần Di lẩm bẩm: “Có lúc tôi cũng nghĩ, cứ ở nhà làm mẹ hiền vợ thảo quách cho rồi, cần gì phải ra ngoài tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình chứ? Nhưng số phận đẫ lựa chọn anh làm vậy, anh có cách nào khác đâu? Còn anh? Các anh làm cảnh sát, hẳn là rất bận rộn đúng không? mỗi ngày đều phải đối mặt với những nghi phạm nguy hiểm.”
Hàn Phong đáp: “Không đâu, chơi thôi mà, hồi nhỏ cô chơi trò cảnh sát bắt trộm bao giờ chưa? Công việc của chúng tôi cũng gần giống trò chơi ấy đấy, chỉ là đổi súng giả thành súng thật mà thôi.”
Tần Di nhoẻn cười: “Anh thật hài hước.” Dứt lời ánh mắt đã sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào Hàn Phong: “Không hiểu sao, tôi luôn muốn tìm một anh cảnh sát làm bạn đời tương lai, có lẽ là bởi họ có thể mang đến cho tôi cảm giác an toàn. Anh biết không, trong thâm tâm tôi cũng giống như những người phụ nữ khác thôi, cần được dựa dẫm. Những lúc đêm khuya thanh vắng, tôi lại thấy sợ hãi, trong nhà bày biện có lộng lấy đến mấy cũng chẳng giống như một căn nhà, cứ cảm giác thiếu thiếu gì đó.”
Tần Di chậm chậm đứng lên, vừa kể vừa nhích lại gần Hàn Phong, hơi thở thơm tho như hoa, mùi hương nhàn nhạt xộc thẳng vào lỗ mũi Hàn Phong. Hàn Phong đảo mắt, không biết đang nghĩ gì trong đầu. Đúng lúc Tần Di sắp chạm vào anh ta, Hàn Phong liền giơ ngón tay lên: “Còn một tình tiết trong vụ án, tôi phải thảo luận thêm với trưởng phòng Lãnh. Tôi đi trước nhé.” Dứt lời, anh ta lách người bỏ đi luôn.
Tần Di nhìn Hàn Phong bỏ chạy, lẩm bẩm: “Nếu số phận đã chọn anh rồi, anh còn cách nào khác chứ?”
Hàn Phong chạy hộc tốc về phòng, thuật lại mọi chuyện cho Lãnh KÍnh Hàn nghe, Lãnh Kính Hàn cười bảo: “Cậu chạy cái gì? Chuyện thế này chẳng phải cậu mong còn chẳng được à?”
Hàn Phong nói: “Tôi nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng thấy có vấn đề. Nếu một người phụ nữ giở trò quyến rũ một người đàn ông là bày tỏ lòng ái mộ, vậy thì khi cô ta giở trò quyến rũ hai người đàn ông, chắc chắn người phụ nữ này có vấn đề.”
Lãnh Kính Hàn cười cười: “Cậu nghi ngờ cô ta là nữ đặc công đã được huấn luyện à?”
Hàn Phong nhìn ánh đèn nhấp nháy ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Chưa tìm hiểu gì nhau, tôi không tin vào chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên. Phụ nữ tỏ tình, nếu không phải là tại đàn ông nhu nhược quá, nhút nhát quá, thì thường đều có ý đồ riêng cả, huống hồ, cô ta còn đang qua lại với một người đàn ông khác.”
Buổi tối trước khi đi ngủ, anh ta theo lệ gọi một cốc sữa bò.
Lãnh Kính Hàn như thường lệ liên lạc với bọn Lý Hưởng.
Lý Hưởng báo cáo tình hình ngày hôm nay xong còn ngập ngừng như muốn nói gì đó. Lãnh Kính Hàn bèn hỏi: “Sao vậy?”
Lý Hưởng đáp: “Không, không có gì...” rồi dập máy luôn.
Cùng lúc đó, Đinh Nhất Tiếu đang ngồi trước màn hình máy tính, nhập vào hàng chữ: “Kế hoạch C tái khởi động, hiện giờ bắt đầu gây áp lực cho cảnh sát thành phố Hải Giác.”
Phía bên kia gõ lại: “Được, tạm thời không cần tạo ra quá nhiều sự cố, để bọn chúng thấy căng thẳng là được rồi, giờ tôi sẽ giữ chân bọn Hàn Phong tại Thiên Nhai. Xem chừng, thằng lỏi đó ngoài bày mấy âm mưu, giở trò thông minh vặt ra thì chẳng biết gì cả, ha ha, thật tức cười chết đi được. Có vẻ bọn chúng muốn tách ra rồi, tôi định dền dứ với chúng ở Thiên Nhai mấy ngày, làm vậy rất có lợi cho kế hoạch của chúng ta.”
Đinh Nhất Tiếu liếc A Bát rồi gõ: “Đừng đùa với lửa, chúng ta không nên để lộ sơ hở trong giai đoạn cuối cùng này đâu.”
Người bên kia gõ: “Anh lúc nào cũng nhát gan, đây chính là nguyên nhân anh chẳng bao giờ nên việc lớn được. Anh cứ lo làm tốt việc của mình đi, nhà máy mới chủa chúng ta đã bắt đầu sản xuất rồi hả?”
Đinh Nhất TIếu đáp: “Đúng vậy.”
Người kia vui vẻ gõ: “Tốt quá rồi. anh nên cảm thấy tự hào, đay là nền móng vững chãi cho sự nghiệp tương lai của chúng ta đấy.”
Đinh Nhất Tiếu hừ lạnh một tiếng, gõ vào máy tính: “Tôi chẳng hứng thú gì với sự nghiệp của anh, tôi chỉ cần phần mình đáng được hưởng thôi.”
Người kia nói: “Yên tâm đi, không thiếu phần anh đâu.”
Ngày thứ ba, sau bữa sáng, Lãnh Kính Hàn kéo Hàn Phong lên xe, muốn đi gặp Kiều Minh Cương lần nữa xem thế nào. Hàn Phong nói: “Kiều Minh Cương mà trở lại, chứng tỏ anh ta không phải kẻ bị tình nghi, nếu anh ta chưa trở về, chúng ta đến phỏng có ý nghĩa gì chứ. Anh làm việc mà chẳng chịu động não gì cả, chỉ công toi.”
Lãnh Kính Hàn mặc kệ Hàn Phong, bắt điện thoại: “Có manh mối rồi à? Được, được, hãng xe Cụ Phong hả, được, tôi biết rồi. các cô phải tăng cường điều tra, không chỉ cần nhanh, mà còn phải tỉ mỉ nữa, tuyệt đối không được để sót chi tiết nào. Cậu ta ở đây, muốn nói chuyện với cậu ta hả? ừm, được, giờ chúng tôi sẽ qua đó, được rồi, được rồi.”
Lãnh Kính Hàn tắt máy nói: “Long Giai gọi điện.” Rồi ông lại bảo tài xế: “Tạm thời không đi khu ngoại ô phía Nam nữa, đến hãng xe Cụ Phong trước, biết ở đâu không?”
Tài xế đáp: “Không biết ạ.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Chậc, ở khu Car City ấy, trong khu Car City.”
Hàn Phong hỏi: “Sao không đưa điện thoại cho tôi! Cô ấy nói gì?”
Lãnh Kính Hàn đáp: “Còn nhớ chiếc xe hơi bị lửa thiêu hủy mà họ điều tra dạo cuối mùa hè không? chính là chiếc xe tập kích chúng ta lúc đêm khuya ấy.”
Hàn Phong nói: “Nhớ chứ, tra được số hiệu động cơ rồi à?”
Lãnh Kính Hàn gật đầu: “Đúng vậy, cuối cùng tra ra được, động cơ lắp ráp ở Pháp, nhập về nước mới lắp thành xe, là do hãng xe Cụ Phong trong khu Car City thành Phố Thiên Nhai bán ra, giờ chúng ta sẽ đến đó, xem xem có manh mối gì không đã.”
Trong khu Car City có đủ loại xe danh tiếng và lộng lấy khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Nhân viên bán hàng của hãng xe Cụ Phong là một anh chàng trẻ tuổi, xem ra cũng thuộc loại mê xe phát cuồng. Lãnh kính Hàn nói rõ mục đích đến đây, anh chàng kia liền lấy ra một cuốn sổ dày, lật giở hồi lâu, đoạn nói: “Ở đây ở đây. Mua độ ba năm trước, hai vị xem đi.”
Lãnh Kính Hàn và Hàn Phong chụm đầu lại xem, cả hai đều trợn tròn mắt. Trên sổ đăng ký ghi rõ mồn một: “Kiều Minh Cương, thôn Thái Gia thượng, tổ 3”
Lãnh Kính Hàn cười bảo: “Nói như cậu, một lần trùng hợp thì là trùng hợp, mấy lần trùng hợp thì là âm mưu từ trước rồi. giờ cậu còn ý kiến gì nữa không? lên xe đi!”
Hàn Phong gãi đầu nói: “Chắc chắn có vấn đề, chỉ là tôi vẫn chưa nghĩ thông, nếu gặp được Kiều Minh Cương, hừ, thì sẽ biết chân tướng thôi.”
Đường núi gập ghềnh, nhưng hai người rốt cuộc cũng đến được thôn Thái Gia thượng, lần này họ gặp được Kiều Minh Cương, Kiều Minh Cương nói: “Hôm qua nghe bầu có đồng chí công an đến tìm tui, tui liền về ngay. Có chuyện gì không? vào nhà ngồi, vào nhà ngồi.”
Hàn Phong liếc nhìn Kiều Minh Cương, thấy người này vóc dáng chắc nịch, làn da ngăm đen, liền quay sang nói với Lãnh Kính Hàn: “Tôi không vào đâu. Cho anh mười phút, sau đó có thể về với tôi được rồi. người này hoàn toàn chẳng có gì đáng nghi cả.”
Lãnh Kính Hàn lấy tài liệu họ điều tra được ra, nói với Kiều Minh Cương: “Anh xem cái này đi. Chúng tôi là người của phòng Cánh sát hình sự thành phố Hải Giác, đang điều tra một vụ án, số điện thoại di động mà hung thủ sử dụng cùng với chiếc xe hắn lái, đều đăng ký tên anh, nếu anh không thể đưa ra một lời giải thích khiến chúng tôi thỏa mãn, anh sẽ trở thành nghi phạm số một.”
Kiều Minh Cương cuống lên nói: “Tui làm gì có, tui chẳng phạm tội gì hết đâu! Tui là công dân tốt tuân thủ pháp luật mà, người cả thôn này đều có thể làm chứng đó, tui lớn chừng này tuổi đầu mà đã bao giờ ra khỏi thành Phố Thiên Nhai đâu.”
Lãnh Kính Hàn đưa tư liệu thu thập được cho Kiều Minh Cương xem, Kiều Minh Cương nhìn một lúc lâu, thấy bản photo chứng minh thư kia đích xác là của mình. Anh ta vò đầu, ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi giật mình sực hiểu: “Tui nhớ ra rồi! vốn là thế này, mấy năm trước, chính phủ chẳng có quy định gì ấy nhỉ? Thì là nếu đăng ký xe biển địa phương thì phải có chứng minh thư của địa phương, hồi ấy, rất nhiều người thuê chứng minh thư để dùng, hai trăm đồng một người, chứng minh thư của tui chính là cho mượn vào thời gian ấy đấy. Chậc, cũng không phải mỗi mình tôi cho mượn chứng mính thư đâu, thôn chúng tôi có nhiều người cho mượn lắm, sao mấy người lại điều tra tui chứ?”
Lãnh Kính Hàn vô cùng thất vọng, song vẫn ôm một tia hi vọng mong manh hỏi tiếp: “Anh còn nhớ người mượn chứng minh thư của anh trông thế nào không?”
Kiều Minh Cương kêu lên: “Trời! bọn tui chả quên từ đời tám hoánh, bao nhiêu năm rồi còn gì. Với lại, hồi ấy người đến mượn chứng mính thư đông lắm, nếu không phải một chứng minh thư chỉ làm được một biển xe, tôi đã cho mượn mấy lần rồi.”
Lãnh Kính Hàn thở dài: “Anh có biết làm như vậy là phạm pháp không, vì hành vi của anh mà chúng tôi phải đi bao nhiêu đường vòng. Anh không được đi đâu hết, cần sẵn sàng tiếp nhận điều tra bất cứ lúc nào, hiểu chưa hả?”
Kiều Minh Cương đáp: “Tui... tui biết tui sai rồi, tui hứa không phạm pháp nữa đâu, tui hứa mà.”
Lãnh Kính Hàn chẳng nói chẳng rằng rời khỏi nhà Kiều Minh Cương, Hàn Phong cười khì khì bảo: “Tôi biết ngay hướng điều tra này của các anh không được mà, xem ra bọn chúng cố ý khiến chúng ta phải đi đường vòng đấy. Tốt hơn hết cứ nghe tôi đi, ngày mai chúng ta đến xưởng thép thành An gặp Hồ Ngân Tín.”
Lãnh Kính Hàn hỏi: “Sao cậu vừa nhìn đã khẳng định Kiều Minh Cương không phải người chúng ta muốn tìm?”
Hàn Phong đáp: “Hề hề, người làm ruộng bao giờ chẳng có dấu vết của nghề làm ruộng. Da người ta đen đúa thô ráp, đốt ngón tay to tướng, lòng bàn tay đầy vết chai, bàn chân nứt nẻ, vừa nhìn là biết ngay do lao động ở ngoài ruộng trong thời gian dài. Nguời ta không thể nào ngày ngày vác cuốc ra đồng áng, lại vừa thầm nghĩ ngợi: mình phải làm sao mới lật được lão già Lãnh Kính Hàn kia đây, úi cha.” Trong lúc mải nói chuyện, anh ta đã giẫm một chân xuống bùn, Lãnh Kính Hàn phì cười, rồi lại thở dài lắc đầu.
Họ lên xe trước, trước tiên trở về hãng xe cụ Phong, hỏi thăm xem người ở đó còn nhớ diện mạo người đến làm thủ tục mua xe không, kết quả hãng xe này đã đổi đến ba ông chủ rồi, làm gì còn ai nhớ được chuyện từ tận hồi ấy. Họ lại chạy xe đến chỗ bà chủ bán điện thoại di động, đương nhiên cũng chẳng có kết quả gì.
Buổi chiều trở về khách sạn, hai người càng thêm mệt mỏi, không những thân thể, mà tinh thần còn mệt mỏi nhiều hơn vì vụ án hoàn toàn chẳng có tiến triển gì. Trong phòng nghỉ, Lãnh Kính hàn rửa mặt, ủ rũ nói: “Giờ chỉ còn mỗi xưởng thép Thành An thôi, nếu cũng không điều tra được manh mối nào, tôi định ngày mai sẽ về luôn.”
Hàn Phong gào lên: “Đừng thế chứ! Hiếm hoi lắm mơi được một lần du lịch bằng công quỹ, còn bao nhiêu chỗ chúng ta chưa đi, bao nhiêu thứ chưa kịp ăn nữa cơ mà.”
Lãnh Kính Hàn lạnh lùng nói: “Muốn ở lại thì cậu đi mà ở, thế nào tôi cũng phải về thôi. Đằng Hải Giác đang còn một đống việc chờ giải quyết kia kìa.” Tiếng nhạc vang lên, ông móc điện thoại di động ra: “A lô, tôi đây, gì hả? Sao lại thế được? Lúc nào? Trong đấy cả công cụ tự sát cũng không có, làm sao mà chết được? Đập đầu vào tường hả!”
Hàn Phong rón rén chuẩn bị chuồn đi, nhưng Lãnh Kính Hàn đã hờ hững gọi: “Hàn... Phong...”
Hàn phong toét miệng cười, dừng lại ngay đến cửa: “Tôi đây!”
Lãnh Kính Hàn hỏi: “Hồng A Căn chết rồi, cậu biết không?”
Hàn Phong chớp mắt: “Thế à? Tôi biết gì đâu.”
Lãnh Kính hàn đập bàn, nói: “Người cuối cùng gặp mặt nói chuyện rõ lâu với hắn là cậu, làm gì có chuyện cậu không biết! Nhân viên giám thị nói, sau khi nói chuyện với cậu, cảm xúc của Hồng A Căn mới trở nên bất ổn, cậu biết hắn chết thế nào không? đập đầu vào tường chết đấy!” Lãnh Kính Hàn biết, trong tất cả các phương thức tự sát, đập đầu vào tường cần nhiều dũng khí và sức lực nhất, vì đập đầu vào tường khác với những cách tìm cái chết khác, dựa vào sự va đập giữa cơ thể và vật cứng, lần đầu tiên bao giờ cũng dùng sức không chuẩn, thường phải nhịn đau đập đến hai ba lần mới chết hẳn, để làm vậy cần quyết tâm lớn đến chừng nào chứ!
Hàn Phong liếm môi, nói: “Dù hắn không tự sát thì cũng khó thoát khỏi cái chết mà, hắn dùng súng giết ba mạng người, lại còn gây chuyện ở chốn công cộng, bắt cóc con tin, hạ gục nhân viên cảnh sát, tội nào cũng đủ để lãnh án tử hình rồi.”
Lãnh kính Hàn truy hỏi: “Nhưng tại sao hắn lại chọn con đường cực đoan thế? Cậu và hắn rốt cuộc đã nói chuyện gì?”
Hàn Phong nhảy ra cửa, nói: “Chúng tôi chỉ nói chuyện nhà chuyện cửa thôi, người chết thì cũng chết rồi, làm sao tôi nhớ được là nói chuyện gì chứ!” Dứt lời, anh ta liền chạy tớt đi.
Hàn Phong ngoảnh đầu nhìn lên tần, lẩm bẩm: “Cũng may, lão rùa già không truy hỏi đến cùng.”
Thoắt cái, anh ta đã xuống đến sảnh ăn tầng hai, ngửi thấy mùi chiên xào các món ăn, nước miếng chảy ra, Hàn Phong bèn xoa cái bụng đang sôi ùng ục, quả là thèm đến nhỏ cả dãi ra rồi.
Thấy một cô gái đứng dậy khỏi bàn ăn, đi về phía của, Hàn Phong hai mắt sáng bừng, dài giọng ra gọi: “Người... đẹp...”
Người ta chẳng buồn để ý, lướt qua anh ta, anh ta bèn chu miệng huýt sáo. Trong khách sạn bốn sao này có khá nhiều khách du lịch trong ngoài nước, Hàn Phong vừa huýt lên một tiếng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía anh ta. Lúc này, người đàn ông ngồi chung bàn với cô gái xinh đẹp kia đứng dậy, Hàn Phong còn tưởng đối phương sẽ kiếm chuyện với mình, nào ngờ anh ta kích động kêu lên: “Yến Phi, em không thể thế được! bố đã giao hết mọi thứ cho em rồi còn gì, em không thể rời bỏ anh!” rõ ràng không phải nói với hàn Phong.
Hàn phong liếc nhìn cô gái xinh đẹp tên Yến Phi kia, thấy cô ta chẳng buồn ngoảnh đầu, dừng lại trước mặt Hàn Phong, lạnh lùng nói: “Muốn trách thì trách anh quá nhu nhược, bùn loãng không thể trát tường. Công ty còn rất nhiều việc chờ tôi xử lý, anh đừng đi theo tôi nữa.” Dứt lời, cô nàng còn liếc Hàn Phong một cái đầy ẩn ý.
Hàn Phong dĩ nhiên cũng chẳng ngại đọ mắt với người khác, nhất thời ngứa tay, còn vỗ mạnh một phát vào chỗ đầy đặn trên người Yến Phi lúc cô nàng đi lướt qua. Yến Phi nhướng mày nói: “Đừng tưởng anh là cảnh sát giả hiệu là có thể làm bậy làm bạ. Nếu có lần thứ hai, tôi gọi bảo vệ bắt anh lại đấy.”
Hàn Phong cười giả lả: “Người đẹp, cần gì phải nghiêm trọng thế, đùa tí thôi mà.”
Yến Phi “hừ” một tiếng, ngoảnh mặt đi thẳng. Người đàn ông ấy nhìn thấy toàn bộ, bèn chạy đuổi theo, nhoài người qua lan can chạm trổ của tầng hai hét lớn: “Tại sao? Yến Phi! Tại sao người đàn ông khác có thể tùy tiện đụng chạm vào em, mà em lúc nào cũng lạnh nhạt với anh, tại sao”
Hàn Phong bước đến, vỗ vai anh ta, nói: “Người anh em, người đẹp trên đời này nhiều như mây, cần gì phải treo cổ trên một cái cây? Cô ta làm thế, chính vì đã nhìn thấu được rằng anh không thể có đưuọc cô ta nên mới càng để ý đến cô ta.”
Người đàn ông kia quay đầu lại, hơi thở đầy mùi rượu phả vào mặt Hàn Phong: “Anh biết cái gì, anh chẳng biết cái gì cả!”
Hàn Phong nửa đùa nửa thật nói: “Tôi biết chứ, anh là con cháu nhà giàu, tiếc là giờ đã thất thế, những cô gái ngày trước đi theo anh cũng đều rời bỏ anh. Cái gì anh cũng sợ, chẳng dám mạnh dạn bày tỏ tình cảm của mình, anh không có sở trường gì cả, lúc nào cũng cho rằng mình cái gì cũng kém, anh sợ cô độc, không thể sống một mình, hồi bé anh đã được chiều chuộng quá mức, sau khi cha anh qua đời, anh bơ vơ không nơi dựa dẫm, tinh thần trống rỗng. Muốn tự sát bao giờ chưa? Hay là sợ chết?”
Người đàn ông trợn trừng mắt kinh hãi, tựa như nhìn thấy thần tiên, Hàn Phong lại nói tiếp: “Tôi nói có sai không? sự yếu hèn của anh viết đầy lên mặt, nhưng điều đó không đại diện cho bản thân anh. Nếu anh chịu nỗ lực, thì có chuyện gì mà không làm được?”
Nguwoif kia hỏi: “Tôi có quen anh đâu?”
Hàn Phong đáp: “Tôi cũng đâu quen anh, tôi tên là Hàn Phong, đến từ Hải Giác.”
Người đàn ông kia đã bình tĩnh lại, nói: “Tôi là Khải Kim Vận, ở Thượng Hải. bố tôi từng là đại cổ đông của cơ quan tài chính lớn nhất Thiên Nhai, ngân hàng Hằng Phúc, giờ ông ấy chết rồi, cổ phần không thuộc về tôi nữa.” Thì ra người này chính là con trai duy nhất của Khải Khai Hoa, người đẹp lúc nãy chính là Thiện Yến Phi.
“Này!” Hàn Phong khoác vai Khải Kim Vận, nói: “Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Phục vụ đâu, mạng đồ ăn lên đây!”
Chưa đến mười phút sau, hai người đã bắt đầu anh em ngọt xớt, anh một ly tôi một ly, Hàn Phong không ngừng gọi món, đằng nào thì cũng có người trả tiền, cần gì phải khách sáo chứ.
Hàn Phong lớn tiếng nói về đạo lý cuộc đời, cũng chỉ toàn chuyện bịp bợm lừa đảo, ăn uống chơi bời: “... Đàn ông tại sao ở nhà cũng là lão đại? chính là vì tiền phải qua tay anh, anh có tiền, anh đi đâu cũng là lão đại hết, anh không có tiền, nhìn thấy vợ cũng phải cúi đầu như hàng con hàng cháu!”
Khải Kim Vận uống đến líu cả lưỡi lại: “Người anh em, tôi nói cho cậu nghe, tôi lớn chừng này tuổi mà chưa bao giờ uống thoải mái thế này đấy! Hồi bố mẹ còn sống, họ cứ quản tôi ngằn ngặt, chuyện gì cũng làm hộ tôi hết, kết quả tôi chẳng biết làm gì cả. nghe cậu nói chuyện một buổi còn hơn đọc sách mười năm ấy, những đạo lý cậu vừa dạy, mới đúng là đạo lý chứ. Người làm anh như tôi đây, đúng là sống uổng bao nhiêu năm rồi, cậu nói xem, sao không để tôi gặp cậu sớm hơn nhỉ.”
Hàn Phong hỏi: “Nói đi cũng phải nói lại, bố mẹ anh chỉ có mỗi anh nối dõi, sao lại chuyển nhượng cổ phần cho Thiện Yến Phi vậy?”
Khải Kim Vận nói: “Cô ta là đối tượng mà ông già tìm cho tôi, cũng không biết ông ấy tìm ở đâu ra nữa. Lúc cô ta mới đến, đúng là đối xử với bố mẹ tôi tử tế vô cùng, đồng thời cũng là trợ thủ đắc lực của bố tôi trong công việc ở công ty. Tôi nhớ bố tôi từng bảo, Yến Phi là nhân tài, ông ấy muốn giữ cô ta lại, có lẽ chính vì muốn lấy long cô ta nên mới tạm thời sửa tên người nắm cổ phần. Có lẽ ông ấy nghĩ sau này chúng tôi kết hôn, đằng nào chẳng là tài sản chung của hai vợ chồng, chẳng ngờ ông ấy lại đi nhanh thế.”
Hàn Phong nói: “Thế cô ta với anh thì sao? Ban đầu cô ta cũng rất tốt với anh phải không?”
Khải Kim Vận nói: “Tốt cái của nợ gì! Chuyện gì cô ta cũng quản tôi ngằn ngặt, gần bằng bố mẹ tôi, cứ như cô giáo ở trường ấy.”
Hàn Phong hỏi: “Bố anh làm sao mà chết vậy?”
Khải Kim Vận đáp: “Chết vì ung thư, mẹ tôi qua đời năm kia, bố tôi thì đi năm ngoái, đều bị ung thư cả. bố tôi tính tình nóng nảy, nhưng được cái rất khỏe mạnh, không ngờ nói bệnh là bệnh luôn, lại còn là bệnh nan y nữa chứ. Chậc, mà không ngờ nhất là, bố tôi vừa mất, Yến Phi, cái con điếm ấy, cô ta trở mặt với tôi luôn!”
Hàn Phong nói: “Tính bố anh lúc nào cũng nóng nảy thế hả, có phải rất dễ nổi giận không? chẳng trách tính cách của anh lại thiếu quyết đoán như thế.”
Khải Kim Vận đáp: “Đúng thế, tính ông ấy nóng như lửa ấy, bằng không thì sau khi chết, trên linh cữu đã chẳng bị người ta dán giấy đề chữ ‘nóng nảy’ lên rồi.”
“Gì hả?” Hàn PHong lớn tiếng kêu lên, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, làm những người xung quanh đều giật nảy mình. Anh ta hối hả hỏi tiếp: “Anh nói là, sau khi ông ấy chết, trên linh cữu bị người ta dán lên hai chữ ‘nóng nảy’ ư?”
Khải Kim Vận nói: “Đúng vậy, viết lên một tờ giấy nhỏ rồi dán lên đó, lúc ấy người đến đưa linh cữu đông lắm, cũng không biết ai dán lên nữa, chắc hẳn là người nào đấy có ý kiến với bố tôi trong công ty thôi.”
Hàn Phong nói: “Anh vừa bảo mẹ anh cũng chết vì bệnh ung thư à? Cách bố anh chưa đầy một năm?”
Khải Kim Vận gật đầu: “Ừm, vả lại, đều là những bệnh ung thư rất kỳ lạ, mẹ tôi bị ung thư cái gì mà nội tuyến thận thượng ấy.”
Hàn Phong chỉnh lại: “Ung thư nội tiết tố thần kinh tuyến thượng thận.”
Khải Kim Vận nói: “Đúng rồi, bố tôi thì còn kỳ lạ hơn, bác sĩ bảo là một loại biến thể ung thư mới, trước đấy chưa từng gặp. Cậu cũng biết đấy, trị liệu ung thư ở Thượng Hải là đứng đầu toàn quốc rồi, thế mà họ còn chưa gặp. Vả lại, bệnh phát thật sự rất nhanh, từ lúc phát hiện đến lúc chết chưa đầy một tháng…”
Hàn PHong hỏi: “Anh sống cùng với bố mẹ không?”
Khải Kim Vận lắc đầu: “Hồi trước thì có, nhưng sau khi Yến Phi đến, họ rất yên tâm về tôi, tôi liền dọn ra ngoài sống chung với cô ta.”
Hàn Phong lại hỏi: “Cô ta đến từ khi nào? Hai người dọn ra ở riêng từ khi nào?”
Khải Kim Vận đáp: “Tôi quen Yến Phi chắc cũng được ba năm rồi. sau nửa năm thì chúng tôi dọn ra ngoài sống riêng.”
Hàn PHong lại hỏi: “Anh chưa bao giờ nghi ngờ gì về cái chết của bô mẹ mình à?”
Khải Kim Vận ngây ngô ngẩn người: “NGhi ngờ?” Nghi ngờ cái gì? Chẳng lẽ bệnh ung thư... còn có thể dùng thuốc độc khiến người ta bị ung thư à?”
Hàn Phong lẩm bẩm: “Có quá nhiều cách để người ta mắc ung thư đấy.” Nói đoạn, cúi đầu xuống nhìn Khải Kim Vận, song đối phương đã say khướt, không nghe thấy gì.
Hàn Phong lay anh ta dậy, hỏi: “nhà cũ của bố mẹ anh không bị bán đi chứ?”
Khải kim Vận lắc đầu: “Không, bán đi rồi thì tôi ở đâu? Vẫn ở ngoại ô Thượng Hải ấy. Con điếm Thiện Yến pHi này trốn ở thiên Nhai làm loạn với người tình, tưởng là tôi không biết, tôi vội vã từ Thượng Hải đến đây, chỉ mong cô ta nhớ đến công lao bồi dưỡng của bố mẹ tôi mà hồi tâm chuyển ý, không ngờ cô ta lại tuyệt tình như vậy.
Hàn Phong hỏi tiếp: “Sao anh biết sẽ tìm được cô ta ở đây thế?”
Khải Kim Vận nói: “Sao mà tôi không biết, khách sạn này do ngân hàng bọn họ đầu tư xây dựng, các quản lý cấp cao của công ty ở đây không phải trả tiền, chuyện gì lén lút chẳng phải cũng làm ở đây hết sao.”
Hàn Phong thoáng ngẩn người ra, tựa như suy nghĩ gì đó, đoạn nói với Khải Kim Vận: “Hôm nay anh em chúng ta nói chuyện vui qua, sau này cứ theo lời tôi nói ấy, chắc chắn anh có thể làm một người đàn ông đội trời đạp đất. Điện thoại của anh tạm thời để chỗ tôi đi, khi nào sắp về Thượng Hải thì liên lạc với tôi nhé.” Nói đoạn, anh ta lấy luôn điện thoại di động của đối phương.
Khải Kim Vận nói: “Tôi... tôi tặng, tặng cho cậu. Một chút tiền này ông anh cậu vẫn chi được.”
Hàn Phong nghịch ngợm chiếc điện thoại trên tay: “ tôi lấy cái thứ này làm gì chứ? Chỉ cần anh nhớ lấy số của mình để tiện liên lạc với tôi thôi. Nếu anh định về, nhất định phải báo cho tôi biết, vì chuyện này không chỉ liên quan đến nguyên nhân cái chết của bố mẹ anh, mà còn can hệ đến tính mạng của anh nữa đấy.”
Hàn Phong trở về phòng, đúng lúc Lãnh Kính Hàn bưng ra một tô mì ăn liền, Hàn Phong nói: “Lập tức thông báo cho Long Giai, gửi ảnh của Lâm Chính và Lư Phương qua đây.”
Lãnh Kính Hàn nghi hoặc hỏi: “Gửi ảnh làm gì?”
Hàn Phong giật phắt bát mì trong tay ông ta, nói: “Gửi đi rồi ăn.”
Lãnh Kính Hàn mở di động, bấm số, Hàn Phong lại nói: “Sao mà bữa nào mấy người cũng ăn mì ăn liền được thế? Chẳng có dinh dưỡng gì cả, không đủ dinh dưỡng thì không đủ dùng đầu óc được đâu, chẳng trách mà không phá nổi án, coi như vì sự an cư lạc nghiệp của người dân, chúng ta cũng nên ăn ít sơn hào hải vị đi chứ.”
Lãnh Kính Hàn nói vào điện thoại: “Long Giai hả, chuẩn bị ảnh của Lâm Chính và Lư Phương, gửi qua đây, đúng rồi, Hàn Phong đòi, không biết thằng nhãi này muốn làm gì nữa!”
Hàn Phong giằng lấy điện thoại, nói: “Đưa đây, cái ông này. A lô, Long Giai à, tìm nhanh lên, máy tính chỗ tôi bất sẵn rồi. được, được, gửi luôn đi nhé.”
“Rẹt rẹt rẹt” máy in đã in ra ảnh của hai người.
Lãnh Kính Hàn nói: “Cái tên HỒng A Căn kia...”
ở quầy lễ tân ngoài sảnh, Hàn Phong mượn danh cảnh sát, lấy ảnh của Lâm Chính ra hỏi: “Có biết hai người này không?”
cô lễ tân cười đáp: “Giám đốc Lâm và cô bồ của anh ta đấy mà, hay đến khách sạn chúng tôi làm tình lắm, sao tôi lại không biết chứ.”
Hàn Phong nói: “Bọn họ đến vào lúc nào?”
Cô lễ tân đáp: “Cuối tuần nào cũng đến một lần, nhưng mà đã hai tháng nay không thấy mặt họ rồi.”
“Tình trạng này kéo dài bao lâu rồi?”
“Chắc phải được một năm rồi ấy. Bọn họ đến đây còn sợ bị nguwoif ta phát hiện, lần nào cũng là trưởng phòng Lâm vào trước, lấy phòng xong xuôi, người phụ nữ kia đợi mười phút sau mới vào. Hồi đầu, chúng tôi còn tưởng họ là vợ chồng cơ.”
“Về sau làm sao biết đươc là không phải?”
“là trưởng phong Vu có lần vô ý nói lộ ra, chúng tôi mới biết bọn họ không phải vợ chồng đấy chứ.”
“Trưởng phòng Vu?” Hàn Phong hỏi, “Trưởng phòng Chăm sóc khách hàng của Ngân hàng Hằng PHúc à?”
Cô lễ tân gật đầu: “Vâng ạ. Không biết trưởng phong Vu có mắc mớ gì với giám đốc Lâm không, lần đó anh ta say rượu, lẩm bẩm đòi giết Lâm cơ mà.”
Hàn Phong lập tức khai thác: “Cô còn nhớ lúc đó trưởng phòng Vu nói thế nào không? nguyên văn ấy.”
Cô phục vụ hồi tưởng lại, đoạn nói: “Tôi phải giết cặp đôi chó má ấy. Đại khái là như vậy đấy, tôi nhớ không được rõ lắm.”
Hàn Phong hải lòng gật đầu, như đã hiểu được phần nào.
Trở về phòng, thấy sắc mặt Lãnh Kính Hàn có vẻ khó coi, Hàn Phong liền giải thích: “Không phải tôi không nói chuyện hồng A Căn với anh, mà là nói rồi anh cũng chẳng hiểu đâu.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Không phải vì Hồng A Căn vừa nãy Lý Hưởng lại gọi điện, tình hình ở Hải Giác rất không ổn. Bọn Lý Hưởng theo dõi Đinh Nhất Tiếu hết sức khó khăn, đã bị cắt đuôi mấy lần rồi.”
Hàn Phong đang vui vẻ lập tức chuyển sang lo lắng: “Sao lại thế?”
Lãnh Kính Hàn đáp: “Tối qua lúc Lý Hưởng nói chuyện điện thoại với tôi, tôi đã phát giác có gì không ổn rồi. cái thằng ấy, hôm nay mới báo cáo nói là sau khi chúng ta đi khỏi, trị an Hải Giác bắt đầu hỗn loạn, phía cảnh sát không đủ lực lượng, buộc phải điều bớt người bên nhóm phụ trách theo dõi Đinh Nhất Tiếu đi, hiện giờ chỉ còn chưa đến mười người giám sát họ Đinh ấy thôi.”
Hàn Phong nói: “Trị an hỗn loạn? Loạn thế nào?”
Lãnh Kính Hàn thở dài: “Còn bắt tôi lặp lại lời của Lý Hưởng nữa ư, được rồi, cậu nghe nhé. Khu Hưởng Đàm Tử xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, sáu người chết mười bảy người bị thương; phố Thiên Mã liên tiếp hai ngày đều có vụ đột nhập cướp bóc, chết một người; phố Tinh Quang Hà xảy ra ẩu đả có vũ khí, năm người chết chín người bị thương, trong đó ba người bị thương nặng; tiểu khu An Cư có người bị hiếp dâm; khu vực gần trường tiểu học Lâm Khang liên tiếp xảy ra các vụ trấn lột học sinh; còn nữa... còn rất nhiều, tóm lại là khắp nơi đều xảy ra sự cố, đặc biệt, vừa nãy cậu ta mới nói, con gái của giáo sư Lâm bị người ta bắt cóc rồi.”
“Giáo sư Lâm là ai?”
“Chính là chuyên gia nghiên cứu khoa học của thành phố chúng ta, viện sĩ Viện Khoa học Trung Quốc Viện Kỹ thuật Trung Quốc, được hưởng mức phụ cấp đặc biệt của nhà nước, chuyên nghiên cứu ký thuật máy tính, lý thuyết mới của ông ấy sẽ thay đổi kỹ thuật hạt nhân của máy tính. Ông ấy là nhân vật hàng siêu sao của thành phố chúng ta đấy, chỉ hắt hơi một cái là các bác sĩ cấp chuyên gia khắp thành phố sẽ phải mất ngủ vài ngày, cậu nói xem, giờ con gái ông ấy bị bắt cóc, thì có nghiêm trọng không.”
“Bọn chúng liên tiếp gây chuyện, không ngại mục đích khiến chúng ta không thể yên tâm tiếp tục điều tra ở Thiên Nhai, mặc kệ bọn chúng đi.”
“Nếu sự việc đã đến mức không thể giải quyêt được, chúng ta vẫn chỉ còn cách quay về thôi.”
“Về thì làm được gì?”
“Nếu đúng là bọn chúng đang gây chuyện thì tra đến tận hang ổ, ngăn ngừa sự thể tiếp tục lan rộng.”
Lãnh Kính Hàn lại truy hỏi về cái chết của Hồng A Căn và câu chuyện bọn họ nói hôm ấy, Hàn Phong không hé răng lời nào, gọi một cốc sữa, sau đó bật máy tính lên tìm kiếm ít thông tin về cổ phiếu, mấy phút sau anh ta tắt máy, kéo Lãnh Kính Hàn dậy nói muốn đi xem chợ đêm.
Đường phố rực rỡ ánh đèn. Lãnh Kính Hàn hỏi: “Nóng thế này, cậu không ở trong phòng bật điều hòa, lại nằng nặc kéo tôi ra phố, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Hàn Phong đáp: “Đến nơi rồi anh sẽ biết.”
Hàn Phong vừa đi vừa hỏi đường, lúc sau thì đến một hiệu sách, anh ta vào trong chọn mấy quyển về cổ phiếu, sau đó bảo Lãnh Kính Hàn: “Trả tiền đi.” Đây chính là mục đích anh ta lôi Lãnh Kính Hàn ra ngoài.
Lãnh Kính Hàn cố kìm cơn giận, móc ví thỏa mãn nhu cầu cá nhân của Hàn Phong, lúc ra cửa mới nói: “Thằng lôi con nhà cậu, chỉ vì tán gái mà cố gắng thế à? Người ta chỉ cười cậu không hiểu về cổ phiếu thôi mà? Sao lúc điều tra án cậu chẳng cố gắng thế bao giờ hả?”
Hàn Phong không trả lời, chỉ thần người ra nhìn về đằng xa, dưới anh đèn đường, trong chợ đêm, từng đôi nam nữ trẻ tuổi đang dựa đôi ôm ấp chẳng ngại gì thời tiết nóng bức. lãnh Kính Hàn nói: “Cậu lại trông thấy gì rồi?”
Hàn Phong giật mình sực tỉnh, nói: “Không, không có gì. Vừa nãy trông thấy lưng một cô gái, quen lắm, không hiểu là ai nhỉ?”
Anh ta trông thấy một nam một nữ dựa vào nhau đi qua con phố trước mặt, người đàn ông để râu quai nón cao to cường tráng, còn cô gái bên cạnh nhỏ nhắn, trông rất xinh đẹp. Người đàn ông đang hào hứng nói chuyện gì đó, cô gái vùi mặt vào ngực anh ta, chỉ trông thấy bóng lưng thấp thoáng.
Hôm ấy, Hàn Phong đọc sách cổ phiếu đến tận khuya mà vẫn không ngủ được, có quá nhiều nghi vấn mắc lại trong lòng.
Lại một ngày nữa trôi qua, Lãnh KÍnh Hàn vừa thức giấc đã thấy Hàn Phong đứng sừng sững trước cửa sổ, chăm chú nhìn thành phố Thiên Nhai buổi sớm, ánh dương màu hồng nhạt chiếu qua ô cửa kinh, rọi xuống gương mặt tạm coi là tuấn tú của anh ta, tuy vẫn có phần non nớt nhưng gương mặt ấy đồng thời ẩn chứa một thứ khí chất khiến người ta bất an.
Hàn Phong quay đầu lại: “Dậy rồi à? Hôm nay đến công ty trách nhiệm hữu hạn sắt thép Thành An, sau đó lại đi ngân hàng Hằng PHúc, anh thấy sao?”
Lãnh Kính Hàn cũng nhận ra, Hàn Phong hôm nay và hôm qua cơ hồ là hai người hoàn toàn khác nhau, cậu ta lại phát hiện được gì rồi? thằng nhóc con này, đây chính là điểm khiến người ta bực mình nhất ở cậu ta, mỗi lần đến giờ phút quan trọng, cậu ta bắt đầu im thin thít, không chịu hé răng, đến cuối cùng mới nói ra đáp án, mặc cho truy hỏi thế nào, cậu ta cũng nhất quyết ngậm kín bưng,
Lúc tắc xi chạy trên đường, Hàn Phong vẫn tiếp tục trầm mặc, từ đầu chí cuối chỉ nhìn xuống sàn xe, không ai biết được đang nghĩ gì.
Công ty trách nhiệm hữu hạn sắt thép Thành An, Hàn Phong và Lãnh Kính Hàn bảo với bảo vệ là bạn của Hồ Ngân Tín, đến tìm họ Hồ. Bảo vệ nói: “Xin đợi một lát.” Sau đó vào phòng bảo vệ gọi điện thoại, lúc quay ra, anh ta sầm mặt nói: “Không có người này, các anh tìm sai chỗ rồi.”
Lãnh KÍnh Hàn hỏi: “Sao thế được? phiền anh vào hỏi lại giúp, anh ta là giám đốc mới của các anh mà...” vừa nói đến đây, Hàn Phong bỗng đặt tay lên vai Lãnh Kính Hàn, không để ông ta nói tiếp nữa.
Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong, thấy anh ta đổi giọng nói: “Chúng tôi là cảnh sát,” dứt lời móc ra giấy tờ của Lãnh KÍnh Hàn. “Gọi người phụ trách của các anh ra đây nói chuyện!” Tay bảo bệ thấy thế thì giật mình kinh hãi, vội vàng gọi điện kêu người ra.
Người đi ra là một ông già đầu trọc, khoảng sáu mươi tuổi, bụng hơi phệ, miệng cười toe toét nói: “Không biết các đồng chí cảnh sát đến có mục đích gì?”
Hàn Phong hỏi: “Ông là người phụ trách ở đây à?”
Ông già cười giả lả: “Đùng vậy, tôi là Hoàng Quý Lượng, giám đốc công ty này.”
Hàn Phong cười nói: “Ông lão hơi, chúng tôi thấy Hồ Ngân Tín đi vào công ty, anh ta là giám đốc mới của công ty các ông đúng không?”
Hoàng Quý Lượng hấp háy cặp mặt tí hí, lập tức cười đáp: “Ồ, hì hì, không biết đồng chí cảnh sát này có nhìn nhầm không nhỉ? Chỗ chúng tôi chưa bào giờ có giám đốc nào họ Hồ cả?”
Lãnh Kính Hàn trừng mắt giận dữ: “Biết mà không báo cũng là phạm pháp đó.”
Hoàng Quý Lượng làm bộ sợ sệt, nói: “Ôi chao, chúng tôi là người làm ăn tuân thủ phấp luật mà, đã bao giờ làm chuyện phạm pháp đâu.”
Hàn Phong cười cười vỗ lên lưng ông ta: “Nếu là người làm ăn theo quy củ, vậy thì, bác già này, bác không ngại dẫn chúng tôi vào nhà máy tham quan chứ?”
Hoàng Quý Lượng vuốt mồ hôi dầu trên trán, nói: “Được chứ, được chứ.”
Hàn Phong đi phía trước, Hoàng Quý Lượng đi sau chừng như không theo kịp, Hàn Phong cứ thế xem xét khắp nơi, hoàn toàn không cần ai dẫn đường, thẳng một mạch đến phòng giám đốc nhà máy. Mấy công nhân đang gỡ bảng hiệu trên cửa phòng giám đốc, không ngờ bọn Hàn Phong đến nhanh như vậy, Hàn Phong hỏi: “Giám đốc Hoàng? Đây là...”
Hoàng Quý Lượng lật đật nói: “Sửa chữa, sửa chữa. Tôi tính đổi cánh cửa mới từ lâu rồi, cái phòng làm việc nhà quê hồi trước đem dùng tiếp khách hàng không được đàng hoàng cho lắm.”
Hàn Phong cười “khì khì” lại tìm ra một tấm biển hình thoi trong cái sọt giấy một công nhân chưa kịp giấu đi, bên trên viết rõ “Giám đốc Hồ Ngân Tín”, Hàn Phong cười cợt nói: “Giám đốc Hoàng, đây là...”
Hoàng Quý Lượng đảo mắt, làm bộ giận dữ: “Cái này làm lúc nào vậy? Ai làm hả? Sao tôi không biết gì cả?”
Một nhân vật trông như thư ký đứng bên cạnh lập tức tiếp lời: “Đây là ông Đinh dặn dò làm ạ, còn chưa kịp thông báo cho ông.” Hoàng Quý Lượng như thế sực hiểu ra, lấy làm áy náy nói: “Các anh xem đấy, đây vốn là sản nghiệp của ông Đinh, ông ấy muốn bổ nhiệm ai làm giám đốc tôi cũng chẳng có quyền hỏi. chậc, nhưng ông ấy lại chẳng bảo trước lấy một tiếng, thế này thì quá đáng quá rồi. chậc, chậc, chậc,...”
Hàn Phong cũng lập tức đổi thái độ đồng tình, an ủi ông ta: “Đức buồn quá, bác già ạ, biết đâu ông Đinh đã sắp xếp cho bác việc còn tốt hơn ấy chứ, bác lớn tuổi rồi, cũng nên hưởng phúc đi thôi.”
Hoàng Quý Lượng rầu rĩ nói: “Tôi đã tận tâm tận lực lắm rồi, đâu làm gì có lỗi với Đinh Nhất Tiếu đâu. Không ngờ ông ta lại muốn thay đổi, đúng là không có lương tâm...”
Hàn Phong nói: “Đừng buồn mà, tôi cam đoan với bác, Đinh Nhất Tiếu ít nhất cũng phải cung cấp cho bác một cái danh cố vẫn, nhà máy này mà không có bác thì đừng hòng vận hành được. chậc, chúng tôi muốn đến xưởng sản xuất tham quan, không biết có được không nhỉ?”
Hoàng Quý Lượng đột nhiên lại rũ sạch vẻ thương tâm, kích động nói: “Đi! Tôi dẫn các anh đi xem nhà máy chúng tôi thế nào!”
Hàn Phong muốn xem nguyên liệu trước, Hoàng Quý Lượng bèn dẫn họ đi tham quan khu vực tihcs trữ quặng, Hàn Phong lại xem xét các xe chở quặng, thỉnh thoảng gõ vào thùng xe, trầm trồ khen xe lớn thùng lớn.
Thời tiết thật sự quá nóng, bọn họ không đến phân xưởng luyện thép, mà chỉ tham quan xưởng đúc liên hợp, và kho sắt thép thành phẩm. Hoàng Quý Lượng chỉ từng đống từng đống thép chữ T thành phẩm, nói: “Tôi chẳng nói khoác đâu, sắt thép của chúng tôi là chất lượng tốt nhất đấy, trong các sản phẩm cùng hạng, giá của chúng tôi cũng hợp lý nhất. Vì vậy từ trước đến nay, lượng tiêu thụ liên tục tăng lên, giờ trên thị trường...”
Ông già bắt đầu tán về sắt thép của bọn họ, mồm năm miệng mười thao thao bất tuyệt. Hàn Phong nghe mà gật đầu lia lịa, còn Lãnh kÍnh Hàn thì cau rúm mày, không biết Hàn Phong và lão này cứ thủng thẳng trò chuyện như vậy, chẳng phỉa là tạo cơ hội cho Hồ Ngân Tín bỏ chạy hay sao?
Tham quan nhà xưởng xong, Hoàng Quý Lượng lại dẫn hai người họ vào văn phòng, mời hai người ngồi lại từ từ nói chuyện, Lãnh Kính Hàn thầm nhủ: “Nói nữa, định nói đến khi Hồ Ngân TÍn lên máy bay chắc?”
Hàn Phong hỏi: “Giám đốc Hoàng này, sản lượng mỗi ngày của các vị lớn lắm nhỉ?”
Hoàng Quý Lượng đáp: “CHúng tôi vẫn không đủ lò luyện thép, sản lượng mỗi ngày chỉ được ba bốn trăm tấn, nếu có thể nâng gấp đôi sản lượng, hiệu quả còn rõ ràng hơn nữa.”
Hàn Phong lại nói: “Thế là giỏi lắm rồi, mỗi ngày ba bốn trăm tấn, thế phải cần bao nhiêu quặng chứ, tôi thấy ngoài cửa xếp hàng toàn là xe chở quặng còn gì.”
Hoàng Quý Lượng đắc ý nói: “Chúng tôi dùng toàn quặng tự mình khai thác, quặng sắt chất lượng loại ưu, hàm lượng sắt đều từ 60% trở lên, luyện một tấn thép chỉ cần hai tấn quặng thôi. Người có tiền hay nhất là thế đấy, cái gì cũng tự làm được hết.”
Hàn Phong nói: “Có thể xem qua hóa đơn xuất hàng của công ty được không?”
Hoàng Quý Lượng ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói: “Được, chúng tôi sẽ hết sức phối hợp với phía cảnh sát.” Nói đoạn, ông ta lấy trong tủ sắt ra một tập tài liệu dày cộp: “Đây là sổ sách chi tiết của công ty, mỗi ngày hoàn thành bao nhiêu tấn thép, bán đi những nơi nào, tất cả đều có ghi chép.”
Hàn Phong lật giở qua loa, thấy trong đó không chỉ có sản lượng, lượng tiêu thụ, bán đi đâu, mà còn có cả lượng nguyên liệu. Anh ta vừa xem vừa đọc các con số: “Ngày 3, nhập 687 tấn quặng chất lượng cao, ngày 4 nhập 641 tấn, ngày 5 nhập 609 tấn, ngày 6 nhập 622 tấn...” Anh ta gấp cuốn sổ lại noi: “Mỗi ngày đều có nhiều tấn quặng nhập vào nhà máy thế này kia à. Phải mất bao nhiêu xe để chuyên chở chứ.”
Hoàng Quý Lượng nói: “Chúng tôi là nhà máy nhỏ, cũng chỉ tiêu thụ được chừng ấy, anh chưa nhìn các nhà máy lớn của người ta đâu, toàn dùng tàu hỏa chở, ai lại dùng ô tô.”
Hàn Phong lại lật một cuốn sổ khác, cẩn thận xem xét, Hoàng Quý Lượng đắc ý ra mặt, thái độ như thể muốn nói mặc cho chú mày xem thế nào cũng đừng hòng tìm được sơ hở trong sổ sách của ông đây.
Lãnh Kính Hàn đã xem đồng hồ đến ba lần, Hàn Phong vẫn thong thả lật giở sổ sách, Hoàng Quý lƯợng thầm cười khẩy nhìn hai người.
Hàn Phong gấp sổ sách lại, ngẩng đầu nói: “Năm kia sản lượng là 75745 tấn, năm ngoái là 92742 tấn, năm nay xem ra còn tăng nữa nhỉ.”
Hoàng Quý Lượng đáp: “Tất cả đều đang phát triển mà.”
Hàn Phong rốt cuộc cũng đứng dậy, nói: “Hết sức cảm ơn sự hợp tác của bác.
Hoàng Quý LƯợng khách sáo: “Chậc, đó là điều nên làm mà.”
Hàn Phong liếc nhìn Lãnh kính Hàn: “Vậy chúng tôi xin phép trước, nếu giám đốc Hồ đến, bác nhất định phải báo cho chúng tôi đấy.”
Hoàng Quý Lượng nói: “Nhất định, nhất định rồi. tất nhiên phải thế rồi.”
Ra khỏi nhà máy thép Thành An, Lãnh Kính Hàn rốt cuộc cũng không kìm được hỏi: “Cậu biết rõ lão già ấy đang cố ý kéo dài thời gian, tại sao vẫn còn ở trong đó tán phét với lão ta lâu thế?”
Hàn Phong mỉm cười: “Từ lúc bảo vệ gọi điện vào, dù Hồ Ngân TÍn có ở đấy thì cũng chạy mất rồi, nhà máy này rộng như thế, chúng ta có muốn tìm cũng chẳng tìm được đâu.”
Lãnh Kính Hàn băn khoăn: “Vậy cậu đang...”
Hàn Phong nói: “Tôi đã bảo rồi mà, đừng để đối thủ dắt mũi. Hắn sắp xếp cho Hồ Ngân TÍn xuất hiện trong buổi bán đấu giá, dụng ý chính là nhằm thu hút sự chú ý của cảnh sát chúng ta, kéo chúng ta tới nhà máy Thành An điều tra hắn, nhưng đến cuối cùng, có thể sẽ chẳng được kết quả gì.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Cậu đã biết rồi, tại sao còn lần chần trong ấy lâu thế?”
Hàn Phong đáp: “Tôi chỉ làm ra vẻ điều tra Hồ Ngân TÍn thôi, kỳ thực không thẻ điều tra hắn.”
Lãnh Kính Hàn ngạc nhiên: “Thế cậu điều tra cái gì?”
Hàn Phong đáp: “Điều tra nhà máy THành An! Anh xem đi!”
Không hiểu từ đâu Hàn Phong lấy ra vài cục đá. Lãnh Kính Hàn hỏi: “Cái gì? Đây là mấy ccj đá thôi mà? Nhặt ở đâu hả?”
Hàn Phong phì một tiếng: “Đây không phải đá thường đâu, là khoáng thạch quặng sắt trong thùng xe của người ta đấy. Thu thập lại mang về cho anh béo làm thí nghiệm tinh luyện, xem xem độ thuần được chừng nào. Phải rồi, báo cho Long Giai, bảo cô ấy điều tra xem cái dây chuyền sản xuất đưa đi Pháp sửa chữa kia, có phải đang ở PHáp không.”
Lãnh Kính Hàn thắc mắc: “Dây chuyền sản xuất gì?”
Hàn Phong nói: “Long Giai tự khắc biết. Tôi nghĩ, nếu đối thủ của chúng ta đủ thông minh, chiều nay chúng ta có thể lấy được hồ sơ của Lâm Chính rồi.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Cậu diều tra được gì rồi? nhà máy Thành An này và hồ sơ của Lâm CHính thì liên quan gì đến nhau chứ?”
Hàn Phong cười cổ quái: “Vẫn chỉ là một số mảnh vụn thôi, khi tôi ghép chúng thành bức hình hoàn chỉnh, tôi sẽ nói với anh. Chúng ta có thể đi ngân hàng Hằng Phúc được rồi, tôi còn có việc rất quan trọng cần tìm Trang Hiểu Quân.”
Lúc ăn tối, Hàn Phong vừa thấy Trang Hiểu Quân không tới, đi đến chỗ cầu thang liền đẩy Lãnh Kính Hàn sang một bên, nói: “Anh lên nhà gọi cơm về mà ăn, tôi muốn ở riêng với cô ấy.”
Lãnh Kính Hàn rủa thầm trong bụng rồi đi lên lầu.
Tần Di mặc váy liền thân không tay màu trắng sữa, eo bó vạt ngắn càng tôn lên những đường cong riêng của phái nữ, cô dường như không để tâm lắm chuyện Lãnh Kính Hàn vắng mặt, không thấy hỏi han gì nhiều.
Hai người chuyện trò qua lại, lối nói chuyện hài hước pha lẫn chất lưu manh đặc trưng của Hàn Phong thường khiến Tần Di phải che miệng cười, bữa tối dưới ánh nến cũng coi như vui vẻ hòa hợp. Tán phét một hồi, Hàn Phong không đùa cợt nữa mà bắt đầu đặt câu hỏi: “Mặc dù hiện giờ tạm thời chưa thể lấy được hồ sơ của Lâm CHính, tôi vẫn muốn hỏi thăm một số tình hình trong công ty, tôi sẽ cố tránh không đặt các câu hỏi liên quan đến bí mật kinh doanh, được không?”
Tần Di gật đầu: “Tôi biết rồi, chuyện xảy ra ngày hôm nay thật quá bất ngờ, tôi cũng hiểu được tâm trạng của các anh, anh cứ hỏi đi.”
Hàn Phong hỏi: “Trước tiên tôi muốn hỏi về trưởng phòng Tôn mới đột tử ngày hôm nay, quan hệ cá nhân của Vu Thành Long và trưởng phòng Tôn rất tốt phải không?”
Tần Di chau mày, lắc đầu nói: “Tôi không rõ cho lắm, anh biết đấy, phòng Chăm sóc khách hàng, phòng Nhân sự, phòng Hậu cần, đều là những hệ thống tương đối độc lập, tôi nghĩ, chắc bọn họ không có mâu thuẫn gì trực tiếp đâu nhỉ?”
Hàn Phong thoáng trầm ngâm, lại hỏi tiếp: “Hiện tại ở công ty các cô, vẫn có mười cổ đông lớn à?”
Tần Di gật đầu, Hàn Phong lại hỏi: “Vẫn là những người trước kia?”
Tần Di đáp: “À không, người trong công ty cứ đổi đi đổi lại suốt, có những chức vụ đổi đến ba bốn trưởng phòng rồi.”
“Có thể cho tôi biết mười cổ đông lớn hiện nay là những người nào không?”
Tần Di nghĩ ngợi giây lát, đoạn nói: “Hiện nay à, có tôi, Hiểu Quân, chủ tịch hội đồng quản trị, thành viên danh dự hội đồng quản trị Trác Thành Đào, giám đốc khu vực Quảng Đông Trần Thiên Thọ, giám đốc khu vực Thượng Hải Thiện Yến Phi, cô ấy cũng là một nữ cường nhân, còn nhỏ hơn tôi một tuổi đấy, ngoài ra có giám đốc khu vực Bắc Kinh Mạch Địch, anh ta thì là một doanh nhân có tiếng rồi, trưởng chi nhánh TRùng Khánh Phong Thu Thực, còn cả hai người vừa xảy ra chuyện là Lâm Chính của chi nhanh Hải Giác và trưởng phòng Nhân sự Tôn Hướng Hiền nữa.”
Hàn Phong ăn một viên thịt, nóng đến nỗi phải phun cả ra, xuýt xoa nói: “Trưởng phòng Tôn cũng là cổ đông lớn à! Lúc trước không nghe cô nói!”
Tân Di thấp giọng: “Anh ta là cháu ruột của chủ tịch hội đồng quản trị tiền nhiệm, nhưng cũng có tin đồn anh ta là con riêng của chủ tịch, thậm chí anh ta còn không dám chuyển người nhà lên thành phố Thiên Nhai này, tất nhiên, đây chỉ là tin đồn thôi. Thực tế vì anh ta có đầu óc kinh doanh nên được ngài chủ tịch tiền nhiêm đã coi Tôn Hướng Hiền là nhân tuyển cho vị trí chủ tịch, chẳng qua cho ở phòng Nhân sự rèn luyện một thời gian thôi, nhưng ngài chủ tịch lại mất quá đột ngột, chỉ chuyển nhượng cổ phiếu mà không kịp dặn dò gì cả, chậc...”
“Ngài chủ tịch tiền nhiệm làm sao mà mất vậy?”
“Nghe nói bị ung thư, lúc tôi đến thì ông Giang đã là chủ tịch rồi.”
“Ừm, phải rồi, lúc chúng tôi đến có nghe nói, sau khi mười cổ đông lớn chết, nếu không kịp lập di chúc chuyển nhượng cổ phiếu, công ty sẽ thu hồi rồi dựa theo tỷ lệ phân chia cho từng người sở hữu cổ phiếu, có chuyện như vậy không?”
“Đúng thế, đây là quy định đặt ra từ lúc đầu thành lập công ty, nhưng không phải nằm vào mười cổ đông lớn, mà là nhằm vào mười một vị trong hội đồng quản trị, khi ấy mười một thành viên hội đồng quản trị rất có tầm nhìn, để đề phòng thu mua với mục đích xấu, họ đã đặt ra thỏa thuận này.”
Hàn Phong hỏi: “Để ngăn ngừa thu mua với mục đích xấu?”
Tần DI đáp: “Đúng vậy, như thế có thể tránh cho công ty khỏi bị ảnh hưởng nếu các thành viên hội đồng quản trị đột ngột qua đời.”
Hàn Phong hào hứng nói: “Cô giải thích cụ thể xem nào.”
Tần Di giải thích: “Nếu thành viên hội đồng quản trị đột ngột qua đời, tài sản của ông ta đương nhiên sẽ do người thừa kế nhận lấy. Như thế dễ tạo kẽ hở cho những kẻ phạm pháp luồn vào, trước tiên khống chế người thừa kế, rồi sát hại thành viên hội đồng quản trị, cổ phiếu công ty sẽ rơi vào tay kẻ xấu. Nhưng có hiệp ước kia, nếu không tuyên bố rõ ràng chuyển nhượng cổ phiếu cho người nào, cổ phiếu sẽ tự động bị công ty thu hồi, đây là một biện pháp công ty thực hiện để đánh vào bọn tội phạm kinh tế. Trong trường hợp, thành viên hội đồng quản trị tuyên bố sẽ chuyển nhượng cổ phiếu cho ai, bọn họ cũng phải có thỏa thuận rõ ràng, ký hợp đồng từ trước, như vậy, công ty sẽ nắm được tình hình chuyển dịch của cổ phiếu, không đến nỗi gây nên sóng gió lớn trên thị trường.”
Hàn Phong nghe mà chẳng hiểu gì, hoang mang nói: “Không hiểu lắm.”
Tần Di kinh ngạc hỏi: “Anh không hiểu gì về thị trường cổ phiếu à?”
Hàn Phong đáp: “Đã chơi bao giờ đâu, không biết.” Cùng lúc ấy, anh ta bắt gặp vẻ giễu cợt vô tình lộ ra trong mắt Tần Di.
Tần Di cười cười: “Bây giờ người không biết gì về cổ phiếu đã hiếm lắm rồi, anh chưa nghe nói à? Một tỷ ba người Trung Quốc thì có một tỷ chơi cổ phiếu, ba trăm triệu người còn lại, đều là nhà phát hành.”
Hàn Phong nói: “Có lẽ tôi nằm ngoài số một tỷ ba ấy rồi. có điều, tôi vẫn hiểu được chút chút. Bao giờ thì công ty các cô tiến hành cải cách cổ phần vậy?”
Tần Di nhếch mép cười: “Đây là bí mật kinh doanh cấp cao nhất, đừng nói là tôi, kể cả chủ tịch cũng không biết được đâu.”
Hàn Phong ngạc nhiên: “Cái gì? Cả chủ tịch của các cô cũng không biết á?”
Tần Di nói: “Đợt thí điểm đầu tiên là những công ty nào, đợt thứ hai lại là những công ty nào đều do nhà nước chọn ra cả, công ty lên sàn chỉ cần tổ chức xong đại hội cổ đông và trình ra kế hoạch cải cách cổ phần là được rồi.”
Nhìn ánh mắt ngờ vực của Hàn Phong, Tần Di lại cười cười: “Kể cả chủ tịch đoán biết được thời gian cải cách cổ phần của công ty thfi chúng tôi cũng không được biết mà, nói vậy có lẽ anh không hiểu cho lắm nhỉ?”
Hàn Phong lắc đầu, hoàn toàn chẳng hiểu gì cả, liền sau đó anh ta lại chuyển sang chủ đề khác. “Phải rồi, công ty các cô có phải mỗi tuần đề họp một lần, đến lúc đó tất cả các giám đốc khu vực đều tham gia?”
Tần Di nói: “Làm sao được chứ, Thiên Nhai, Hải Giác xa như vậy, mỗi giám đốc khu vực đều có rất nhiều việc quan trọng phải giải quyết trong phạm vi quản lý của họ, làm sao họp hằng tuần được, mỗi năm một lần là tốt lắm rồi, có khi năm năm ba năm mới họp một lần đấy.”
Hàn Phong gật gù nửa hiểu nửa không, lại bắt đầu ăn ngốn ăn ngấu, chốc chốc ngẩn lên chuyện phiếm với Tần Di về một số chuyện trong công ty. Anh ta hỏi cặn kẽ về từng thành viên trong hội đồng quản trị, đặc biệt là thành viên nữ còn lại, Thiện Yến Phi, cô này sau khi qua lại với KHải Kim Vận, con trai một thành viên cũ trong hội đồng là ông Khải Khai Hoa, tài năng kinh doanh mới dần dần được phát hiện. Khải Kim vận ham chơi lười làm, chẳng có năng lực gì, nên việc trong công ty hầu hết đều giao cả cho Thiện Yến Phi, đến nỗi khi Khải Khai Hoa bệnh nặng, liền nhượng lại cổ phần cho Thiện Yên Phi. Sau khi Khải Khai Hoa chết, Thiện Yến Phi và Khải Kim Vận không hòa hợp, cô ta định cho Khải Kim Vận một khoản tiền chia tay, nhưng Khải Kim Vận lại không nghĩ thông, tự sát mấy lần, có điều đều bất thành.
Sau mấy ly rượu, sắc mặt Tần Di bắt đầu hồng lên, cô nhìn Hàn Phong, u uẩn hỏi: “Anh thấy con người tôi thế nào?”
Hàn Phong trợn to mắt kinh ngạc: “Cô ấy à? Tốt lắm, có tài hoa, có năng lực, lại còn giàu lòng nhân ái, nếu không phải thấy cô ngồi trên ghế trưởng phòng, tôi còn ngỡ cô là cô giáo mầm non nữa cơ.”
Tân Di vô ý che miệng, giả bộ chỉnh lại khăn ăn trước mặt mình, sau đó nói: “Tôi biết, thực ra người như tôi cũng không mấy được lòng đám đàn ông các anh, có lẽ vì tôi quá thành công, nên những người đàn ông ở bên tôi, sẽ cảm thấy lép vế.”
Hàn Phong nói: “Đấy là do những kẻ ấy không biết thưởng thức thôi.”
Tần Di lẩm bẩm: “Có lúc tôi cũng nghĩ, cứ ở nhà làm mẹ hiền vợ thảo quách cho rồi, cần gì phải ra ngoài tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình chứ? Nhưng số phận đẫ lựa chọn anh làm vậy, anh có cách nào khác đâu? Còn anh? Các anh làm cảnh sát, hẳn là rất bận rộn đúng không? mỗi ngày đều phải đối mặt với những nghi phạm nguy hiểm.”
Hàn Phong đáp: “Không đâu, chơi thôi mà, hồi nhỏ cô chơi trò cảnh sát bắt trộm bao giờ chưa? Công việc của chúng tôi cũng gần giống trò chơi ấy đấy, chỉ là đổi súng giả thành súng thật mà thôi.”
Tần Di nhoẻn cười: “Anh thật hài hước.” Dứt lời ánh mắt đã sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào Hàn Phong: “Không hiểu sao, tôi luôn muốn tìm một anh cảnh sát làm bạn đời tương lai, có lẽ là bởi họ có thể mang đến cho tôi cảm giác an toàn. Anh biết không, trong thâm tâm tôi cũng giống như những người phụ nữ khác thôi, cần được dựa dẫm. Những lúc đêm khuya thanh vắng, tôi lại thấy sợ hãi, trong nhà bày biện có lộng lấy đến mấy cũng chẳng giống như một căn nhà, cứ cảm giác thiếu thiếu gì đó.”
Tần Di chậm chậm đứng lên, vừa kể vừa nhích lại gần Hàn Phong, hơi thở thơm tho như hoa, mùi hương nhàn nhạt xộc thẳng vào lỗ mũi Hàn Phong. Hàn Phong đảo mắt, không biết đang nghĩ gì trong đầu. Đúng lúc Tần Di sắp chạm vào anh ta, Hàn Phong liền giơ ngón tay lên: “Còn một tình tiết trong vụ án, tôi phải thảo luận thêm với trưởng phòng Lãnh. Tôi đi trước nhé.” Dứt lời, anh ta lách người bỏ đi luôn.
Tần Di nhìn Hàn Phong bỏ chạy, lẩm bẩm: “Nếu số phận đã chọn anh rồi, anh còn cách nào khác chứ?”
Hàn Phong chạy hộc tốc về phòng, thuật lại mọi chuyện cho Lãnh KÍnh Hàn nghe, Lãnh Kính Hàn cười bảo: “Cậu chạy cái gì? Chuyện thế này chẳng phải cậu mong còn chẳng được à?”
Hàn Phong nói: “Tôi nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng thấy có vấn đề. Nếu một người phụ nữ giở trò quyến rũ một người đàn ông là bày tỏ lòng ái mộ, vậy thì khi cô ta giở trò quyến rũ hai người đàn ông, chắc chắn người phụ nữ này có vấn đề.”
Lãnh Kính Hàn cười cười: “Cậu nghi ngờ cô ta là nữ đặc công đã được huấn luyện à?”
Hàn Phong nhìn ánh đèn nhấp nháy ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Chưa tìm hiểu gì nhau, tôi không tin vào chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên. Phụ nữ tỏ tình, nếu không phải là tại đàn ông nhu nhược quá, nhút nhát quá, thì thường đều có ý đồ riêng cả, huống hồ, cô ta còn đang qua lại với một người đàn ông khác.”
Buổi tối trước khi đi ngủ, anh ta theo lệ gọi một cốc sữa bò.
Lãnh Kính Hàn như thường lệ liên lạc với bọn Lý Hưởng.
Lý Hưởng báo cáo tình hình ngày hôm nay xong còn ngập ngừng như muốn nói gì đó. Lãnh Kính Hàn bèn hỏi: “Sao vậy?”
Lý Hưởng đáp: “Không, không có gì...” rồi dập máy luôn.
Cùng lúc đó, Đinh Nhất Tiếu đang ngồi trước màn hình máy tính, nhập vào hàng chữ: “Kế hoạch C tái khởi động, hiện giờ bắt đầu gây áp lực cho cảnh sát thành phố Hải Giác.”
Phía bên kia gõ lại: “Được, tạm thời không cần tạo ra quá nhiều sự cố, để bọn chúng thấy căng thẳng là được rồi, giờ tôi sẽ giữ chân bọn Hàn Phong tại Thiên Nhai. Xem chừng, thằng lỏi đó ngoài bày mấy âm mưu, giở trò thông minh vặt ra thì chẳng biết gì cả, ha ha, thật tức cười chết đi được. Có vẻ bọn chúng muốn tách ra rồi, tôi định dền dứ với chúng ở Thiên Nhai mấy ngày, làm vậy rất có lợi cho kế hoạch của chúng ta.”
Đinh Nhất Tiếu liếc A Bát rồi gõ: “Đừng đùa với lửa, chúng ta không nên để lộ sơ hở trong giai đoạn cuối cùng này đâu.”
Người bên kia gõ: “Anh lúc nào cũng nhát gan, đây chính là nguyên nhân anh chẳng bao giờ nên việc lớn được. Anh cứ lo làm tốt việc của mình đi, nhà máy mới chủa chúng ta đã bắt đầu sản xuất rồi hả?”
Đinh Nhất TIếu đáp: “Đúng vậy.”
Người kia vui vẻ gõ: “Tốt quá rồi. anh nên cảm thấy tự hào, đay là nền móng vững chãi cho sự nghiệp tương lai của chúng ta đấy.”
Đinh Nhất Tiếu hừ lạnh một tiếng, gõ vào máy tính: “Tôi chẳng hứng thú gì với sự nghiệp của anh, tôi chỉ cần phần mình đáng được hưởng thôi.”
Người kia nói: “Yên tâm đi, không thiếu phần anh đâu.”
Ngày thứ ba, sau bữa sáng, Lãnh Kính Hàn kéo Hàn Phong lên xe, muốn đi gặp Kiều Minh Cương lần nữa xem thế nào. Hàn Phong nói: “Kiều Minh Cương mà trở lại, chứng tỏ anh ta không phải kẻ bị tình nghi, nếu anh ta chưa trở về, chúng ta đến phỏng có ý nghĩa gì chứ. Anh làm việc mà chẳng chịu động não gì cả, chỉ công toi.”
Lãnh Kính Hàn mặc kệ Hàn Phong, bắt điện thoại: “Có manh mối rồi à? Được, được, hãng xe Cụ Phong hả, được, tôi biết rồi. các cô phải tăng cường điều tra, không chỉ cần nhanh, mà còn phải tỉ mỉ nữa, tuyệt đối không được để sót chi tiết nào. Cậu ta ở đây, muốn nói chuyện với cậu ta hả? ừm, được, giờ chúng tôi sẽ qua đó, được rồi, được rồi.”
Lãnh Kính Hàn tắt máy nói: “Long Giai gọi điện.” Rồi ông lại bảo tài xế: “Tạm thời không đi khu ngoại ô phía Nam nữa, đến hãng xe Cụ Phong trước, biết ở đâu không?”
Tài xế đáp: “Không biết ạ.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Chậc, ở khu Car City ấy, trong khu Car City.”
Hàn Phong hỏi: “Sao không đưa điện thoại cho tôi! Cô ấy nói gì?”
Lãnh Kính Hàn đáp: “Còn nhớ chiếc xe hơi bị lửa thiêu hủy mà họ điều tra dạo cuối mùa hè không? chính là chiếc xe tập kích chúng ta lúc đêm khuya ấy.”
Hàn Phong nói: “Nhớ chứ, tra được số hiệu động cơ rồi à?”
Lãnh Kính Hàn gật đầu: “Đúng vậy, cuối cùng tra ra được, động cơ lắp ráp ở Pháp, nhập về nước mới lắp thành xe, là do hãng xe Cụ Phong trong khu Car City thành Phố Thiên Nhai bán ra, giờ chúng ta sẽ đến đó, xem xem có manh mối gì không đã.”
Trong khu Car City có đủ loại xe danh tiếng và lộng lấy khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Nhân viên bán hàng của hãng xe Cụ Phong là một anh chàng trẻ tuổi, xem ra cũng thuộc loại mê xe phát cuồng. Lãnh kính Hàn nói rõ mục đích đến đây, anh chàng kia liền lấy ra một cuốn sổ dày, lật giở hồi lâu, đoạn nói: “Ở đây ở đây. Mua độ ba năm trước, hai vị xem đi.”
Lãnh Kính Hàn và Hàn Phong chụm đầu lại xem, cả hai đều trợn tròn mắt. Trên sổ đăng ký ghi rõ mồn một: “Kiều Minh Cương, thôn Thái Gia thượng, tổ 3”
Lãnh Kính Hàn cười bảo: “Nói như cậu, một lần trùng hợp thì là trùng hợp, mấy lần trùng hợp thì là âm mưu từ trước rồi. giờ cậu còn ý kiến gì nữa không? lên xe đi!”
Hàn Phong gãi đầu nói: “Chắc chắn có vấn đề, chỉ là tôi vẫn chưa nghĩ thông, nếu gặp được Kiều Minh Cương, hừ, thì sẽ biết chân tướng thôi.”
Đường núi gập ghềnh, nhưng hai người rốt cuộc cũng đến được thôn Thái Gia thượng, lần này họ gặp được Kiều Minh Cương, Kiều Minh Cương nói: “Hôm qua nghe bầu có đồng chí công an đến tìm tui, tui liền về ngay. Có chuyện gì không? vào nhà ngồi, vào nhà ngồi.”
Hàn Phong liếc nhìn Kiều Minh Cương, thấy người này vóc dáng chắc nịch, làn da ngăm đen, liền quay sang nói với Lãnh Kính Hàn: “Tôi không vào đâu. Cho anh mười phút, sau đó có thể về với tôi được rồi. người này hoàn toàn chẳng có gì đáng nghi cả.”
Lãnh Kính Hàn lấy tài liệu họ điều tra được ra, nói với Kiều Minh Cương: “Anh xem cái này đi. Chúng tôi là người của phòng Cánh sát hình sự thành phố Hải Giác, đang điều tra một vụ án, số điện thoại di động mà hung thủ sử dụng cùng với chiếc xe hắn lái, đều đăng ký tên anh, nếu anh không thể đưa ra một lời giải thích khiến chúng tôi thỏa mãn, anh sẽ trở thành nghi phạm số một.”
Kiều Minh Cương cuống lên nói: “Tui làm gì có, tui chẳng phạm tội gì hết đâu! Tui là công dân tốt tuân thủ pháp luật mà, người cả thôn này đều có thể làm chứng đó, tui lớn chừng này tuổi đầu mà đã bao giờ ra khỏi thành Phố Thiên Nhai đâu.”
Lãnh Kính Hàn đưa tư liệu thu thập được cho Kiều Minh Cương xem, Kiều Minh Cương nhìn một lúc lâu, thấy bản photo chứng minh thư kia đích xác là của mình. Anh ta vò đầu, ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi giật mình sực hiểu: “Tui nhớ ra rồi! vốn là thế này, mấy năm trước, chính phủ chẳng có quy định gì ấy nhỉ? Thì là nếu đăng ký xe biển địa phương thì phải có chứng minh thư của địa phương, hồi ấy, rất nhiều người thuê chứng minh thư để dùng, hai trăm đồng một người, chứng minh thư của tui chính là cho mượn vào thời gian ấy đấy. Chậc, cũng không phải mỗi mình tôi cho mượn chứng mính thư đâu, thôn chúng tôi có nhiều người cho mượn lắm, sao mấy người lại điều tra tui chứ?”
Lãnh Kính Hàn vô cùng thất vọng, song vẫn ôm một tia hi vọng mong manh hỏi tiếp: “Anh còn nhớ người mượn chứng minh thư của anh trông thế nào không?”
Kiều Minh Cương kêu lên: “Trời! bọn tui chả quên từ đời tám hoánh, bao nhiêu năm rồi còn gì. Với lại, hồi ấy người đến mượn chứng mính thư đông lắm, nếu không phải một chứng minh thư chỉ làm được một biển xe, tôi đã cho mượn mấy lần rồi.”
Lãnh Kính Hàn thở dài: “Anh có biết làm như vậy là phạm pháp không, vì hành vi của anh mà chúng tôi phải đi bao nhiêu đường vòng. Anh không được đi đâu hết, cần sẵn sàng tiếp nhận điều tra bất cứ lúc nào, hiểu chưa hả?”
Kiều Minh Cương đáp: “Tui... tui biết tui sai rồi, tui hứa không phạm pháp nữa đâu, tui hứa mà.”
Lãnh Kính Hàn chẳng nói chẳng rằng rời khỏi nhà Kiều Minh Cương, Hàn Phong cười khì khì bảo: “Tôi biết ngay hướng điều tra này của các anh không được mà, xem ra bọn chúng cố ý khiến chúng ta phải đi đường vòng đấy. Tốt hơn hết cứ nghe tôi đi, ngày mai chúng ta đến xưởng thép thành An gặp Hồ Ngân Tín.”
Lãnh Kính Hàn hỏi: “Sao cậu vừa nhìn đã khẳng định Kiều Minh Cương không phải người chúng ta muốn tìm?”
Hàn Phong đáp: “Hề hề, người làm ruộng bao giờ chẳng có dấu vết của nghề làm ruộng. Da người ta đen đúa thô ráp, đốt ngón tay to tướng, lòng bàn tay đầy vết chai, bàn chân nứt nẻ, vừa nhìn là biết ngay do lao động ở ngoài ruộng trong thời gian dài. Nguời ta không thể nào ngày ngày vác cuốc ra đồng áng, lại vừa thầm nghĩ ngợi: mình phải làm sao mới lật được lão già Lãnh Kính Hàn kia đây, úi cha.” Trong lúc mải nói chuyện, anh ta đã giẫm một chân xuống bùn, Lãnh Kính Hàn phì cười, rồi lại thở dài lắc đầu.
Họ lên xe trước, trước tiên trở về hãng xe cụ Phong, hỏi thăm xem người ở đó còn nhớ diện mạo người đến làm thủ tục mua xe không, kết quả hãng xe này đã đổi đến ba ông chủ rồi, làm gì còn ai nhớ được chuyện từ tận hồi ấy. Họ lại chạy xe đến chỗ bà chủ bán điện thoại di động, đương nhiên cũng chẳng có kết quả gì.
Buổi chiều trở về khách sạn, hai người càng thêm mệt mỏi, không những thân thể, mà tinh thần còn mệt mỏi nhiều hơn vì vụ án hoàn toàn chẳng có tiến triển gì. Trong phòng nghỉ, Lãnh Kính hàn rửa mặt, ủ rũ nói: “Giờ chỉ còn mỗi xưởng thép Thành An thôi, nếu cũng không điều tra được manh mối nào, tôi định ngày mai sẽ về luôn.”
Hàn Phong gào lên: “Đừng thế chứ! Hiếm hoi lắm mơi được một lần du lịch bằng công quỹ, còn bao nhiêu chỗ chúng ta chưa đi, bao nhiêu thứ chưa kịp ăn nữa cơ mà.”
Lãnh Kính Hàn lạnh lùng nói: “Muốn ở lại thì cậu đi mà ở, thế nào tôi cũng phải về thôi. Đằng Hải Giác đang còn một đống việc chờ giải quyết kia kìa.” Tiếng nhạc vang lên, ông móc điện thoại di động ra: “A lô, tôi đây, gì hả? Sao lại thế được? Lúc nào? Trong đấy cả công cụ tự sát cũng không có, làm sao mà chết được? Đập đầu vào tường hả!”
Hàn Phong rón rén chuẩn bị chuồn đi, nhưng Lãnh Kính Hàn đã hờ hững gọi: “Hàn... Phong...”
Hàn phong toét miệng cười, dừng lại ngay đến cửa: “Tôi đây!”
Lãnh Kính Hàn hỏi: “Hồng A Căn chết rồi, cậu biết không?”
Hàn Phong chớp mắt: “Thế à? Tôi biết gì đâu.”
Lãnh Kính hàn đập bàn, nói: “Người cuối cùng gặp mặt nói chuyện rõ lâu với hắn là cậu, làm gì có chuyện cậu không biết! Nhân viên giám thị nói, sau khi nói chuyện với cậu, cảm xúc của Hồng A Căn mới trở nên bất ổn, cậu biết hắn chết thế nào không? đập đầu vào tường chết đấy!” Lãnh Kính Hàn biết, trong tất cả các phương thức tự sát, đập đầu vào tường cần nhiều dũng khí và sức lực nhất, vì đập đầu vào tường khác với những cách tìm cái chết khác, dựa vào sự va đập giữa cơ thể và vật cứng, lần đầu tiên bao giờ cũng dùng sức không chuẩn, thường phải nhịn đau đập đến hai ba lần mới chết hẳn, để làm vậy cần quyết tâm lớn đến chừng nào chứ!
Hàn Phong liếm môi, nói: “Dù hắn không tự sát thì cũng khó thoát khỏi cái chết mà, hắn dùng súng giết ba mạng người, lại còn gây chuyện ở chốn công cộng, bắt cóc con tin, hạ gục nhân viên cảnh sát, tội nào cũng đủ để lãnh án tử hình rồi.”
Lãnh kính Hàn truy hỏi: “Nhưng tại sao hắn lại chọn con đường cực đoan thế? Cậu và hắn rốt cuộc đã nói chuyện gì?”
Hàn Phong nhảy ra cửa, nói: “Chúng tôi chỉ nói chuyện nhà chuyện cửa thôi, người chết thì cũng chết rồi, làm sao tôi nhớ được là nói chuyện gì chứ!” Dứt lời, anh ta liền chạy tớt đi.
Hàn Phong ngoảnh đầu nhìn lên tần, lẩm bẩm: “Cũng may, lão rùa già không truy hỏi đến cùng.”
Thoắt cái, anh ta đã xuống đến sảnh ăn tầng hai, ngửi thấy mùi chiên xào các món ăn, nước miếng chảy ra, Hàn Phong bèn xoa cái bụng đang sôi ùng ục, quả là thèm đến nhỏ cả dãi ra rồi.
Thấy một cô gái đứng dậy khỏi bàn ăn, đi về phía của, Hàn Phong hai mắt sáng bừng, dài giọng ra gọi: “Người... đẹp...”
Người ta chẳng buồn để ý, lướt qua anh ta, anh ta bèn chu miệng huýt sáo. Trong khách sạn bốn sao này có khá nhiều khách du lịch trong ngoài nước, Hàn Phong vừa huýt lên một tiếng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía anh ta. Lúc này, người đàn ông ngồi chung bàn với cô gái xinh đẹp kia đứng dậy, Hàn Phong còn tưởng đối phương sẽ kiếm chuyện với mình, nào ngờ anh ta kích động kêu lên: “Yến Phi, em không thể thế được! bố đã giao hết mọi thứ cho em rồi còn gì, em không thể rời bỏ anh!” rõ ràng không phải nói với hàn Phong.
Hàn phong liếc nhìn cô gái xinh đẹp tên Yến Phi kia, thấy cô ta chẳng buồn ngoảnh đầu, dừng lại trước mặt Hàn Phong, lạnh lùng nói: “Muốn trách thì trách anh quá nhu nhược, bùn loãng không thể trát tường. Công ty còn rất nhiều việc chờ tôi xử lý, anh đừng đi theo tôi nữa.” Dứt lời, cô nàng còn liếc Hàn Phong một cái đầy ẩn ý.
Hàn Phong dĩ nhiên cũng chẳng ngại đọ mắt với người khác, nhất thời ngứa tay, còn vỗ mạnh một phát vào chỗ đầy đặn trên người Yến Phi lúc cô nàng đi lướt qua. Yến Phi nhướng mày nói: “Đừng tưởng anh là cảnh sát giả hiệu là có thể làm bậy làm bạ. Nếu có lần thứ hai, tôi gọi bảo vệ bắt anh lại đấy.”
Hàn Phong cười giả lả: “Người đẹp, cần gì phải nghiêm trọng thế, đùa tí thôi mà.”
Yến Phi “hừ” một tiếng, ngoảnh mặt đi thẳng. Người đàn ông ấy nhìn thấy toàn bộ, bèn chạy đuổi theo, nhoài người qua lan can chạm trổ của tầng hai hét lớn: “Tại sao? Yến Phi! Tại sao người đàn ông khác có thể tùy tiện đụng chạm vào em, mà em lúc nào cũng lạnh nhạt với anh, tại sao”
Hàn Phong bước đến, vỗ vai anh ta, nói: “Người anh em, người đẹp trên đời này nhiều như mây, cần gì phải treo cổ trên một cái cây? Cô ta làm thế, chính vì đã nhìn thấu được rằng anh không thể có đưuọc cô ta nên mới càng để ý đến cô ta.”
Người đàn ông kia quay đầu lại, hơi thở đầy mùi rượu phả vào mặt Hàn Phong: “Anh biết cái gì, anh chẳng biết cái gì cả!”
Hàn Phong nửa đùa nửa thật nói: “Tôi biết chứ, anh là con cháu nhà giàu, tiếc là giờ đã thất thế, những cô gái ngày trước đi theo anh cũng đều rời bỏ anh. Cái gì anh cũng sợ, chẳng dám mạnh dạn bày tỏ tình cảm của mình, anh không có sở trường gì cả, lúc nào cũng cho rằng mình cái gì cũng kém, anh sợ cô độc, không thể sống một mình, hồi bé anh đã được chiều chuộng quá mức, sau khi cha anh qua đời, anh bơ vơ không nơi dựa dẫm, tinh thần trống rỗng. Muốn tự sát bao giờ chưa? Hay là sợ chết?”
Người đàn ông trợn trừng mắt kinh hãi, tựa như nhìn thấy thần tiên, Hàn Phong lại nói tiếp: “Tôi nói có sai không? sự yếu hèn của anh viết đầy lên mặt, nhưng điều đó không đại diện cho bản thân anh. Nếu anh chịu nỗ lực, thì có chuyện gì mà không làm được?”
Nguwoif kia hỏi: “Tôi có quen anh đâu?”
Hàn Phong đáp: “Tôi cũng đâu quen anh, tôi tên là Hàn Phong, đến từ Hải Giác.”
Người đàn ông kia đã bình tĩnh lại, nói: “Tôi là Khải Kim Vận, ở Thượng Hải. bố tôi từng là đại cổ đông của cơ quan tài chính lớn nhất Thiên Nhai, ngân hàng Hằng Phúc, giờ ông ấy chết rồi, cổ phần không thuộc về tôi nữa.” Thì ra người này chính là con trai duy nhất của Khải Khai Hoa, người đẹp lúc nãy chính là Thiện Yến Phi.
“Này!” Hàn Phong khoác vai Khải Kim Vận, nói: “Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Phục vụ đâu, mạng đồ ăn lên đây!”
Chưa đến mười phút sau, hai người đã bắt đầu anh em ngọt xớt, anh một ly tôi một ly, Hàn Phong không ngừng gọi món, đằng nào thì cũng có người trả tiền, cần gì phải khách sáo chứ.
Hàn Phong lớn tiếng nói về đạo lý cuộc đời, cũng chỉ toàn chuyện bịp bợm lừa đảo, ăn uống chơi bời: “... Đàn ông tại sao ở nhà cũng là lão đại? chính là vì tiền phải qua tay anh, anh có tiền, anh đi đâu cũng là lão đại hết, anh không có tiền, nhìn thấy vợ cũng phải cúi đầu như hàng con hàng cháu!”
Khải Kim Vận uống đến líu cả lưỡi lại: “Người anh em, tôi nói cho cậu nghe, tôi lớn chừng này tuổi mà chưa bao giờ uống thoải mái thế này đấy! Hồi bố mẹ còn sống, họ cứ quản tôi ngằn ngặt, chuyện gì cũng làm hộ tôi hết, kết quả tôi chẳng biết làm gì cả. nghe cậu nói chuyện một buổi còn hơn đọc sách mười năm ấy, những đạo lý cậu vừa dạy, mới đúng là đạo lý chứ. Người làm anh như tôi đây, đúng là sống uổng bao nhiêu năm rồi, cậu nói xem, sao không để tôi gặp cậu sớm hơn nhỉ.”
Hàn Phong hỏi: “Nói đi cũng phải nói lại, bố mẹ anh chỉ có mỗi anh nối dõi, sao lại chuyển nhượng cổ phần cho Thiện Yến Phi vậy?”
Khải Kim Vận nói: “Cô ta là đối tượng mà ông già tìm cho tôi, cũng không biết ông ấy tìm ở đâu ra nữa. Lúc cô ta mới đến, đúng là đối xử với bố mẹ tôi tử tế vô cùng, đồng thời cũng là trợ thủ đắc lực của bố tôi trong công việc ở công ty. Tôi nhớ bố tôi từng bảo, Yến Phi là nhân tài, ông ấy muốn giữ cô ta lại, có lẽ chính vì muốn lấy long cô ta nên mới tạm thời sửa tên người nắm cổ phần. Có lẽ ông ấy nghĩ sau này chúng tôi kết hôn, đằng nào chẳng là tài sản chung của hai vợ chồng, chẳng ngờ ông ấy lại đi nhanh thế.”
Hàn Phong nói: “Thế cô ta với anh thì sao? Ban đầu cô ta cũng rất tốt với anh phải không?”
Khải Kim Vận nói: “Tốt cái của nợ gì! Chuyện gì cô ta cũng quản tôi ngằn ngặt, gần bằng bố mẹ tôi, cứ như cô giáo ở trường ấy.”
Hàn Phong hỏi: “Bố anh làm sao mà chết vậy?”
Khải Kim Vận đáp: “Chết vì ung thư, mẹ tôi qua đời năm kia, bố tôi thì đi năm ngoái, đều bị ung thư cả. bố tôi tính tình nóng nảy, nhưng được cái rất khỏe mạnh, không ngờ nói bệnh là bệnh luôn, lại còn là bệnh nan y nữa chứ. Chậc, mà không ngờ nhất là, bố tôi vừa mất, Yến Phi, cái con điếm ấy, cô ta trở mặt với tôi luôn!”
Hàn Phong nói: “Tính bố anh lúc nào cũng nóng nảy thế hả, có phải rất dễ nổi giận không? chẳng trách tính cách của anh lại thiếu quyết đoán như thế.”
Khải Kim Vận đáp: “Đúng thế, tính ông ấy nóng như lửa ấy, bằng không thì sau khi chết, trên linh cữu đã chẳng bị người ta dán giấy đề chữ ‘nóng nảy’ lên rồi.”
“Gì hả?” Hàn PHong lớn tiếng kêu lên, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, làm những người xung quanh đều giật nảy mình. Anh ta hối hả hỏi tiếp: “Anh nói là, sau khi ông ấy chết, trên linh cữu bị người ta dán lên hai chữ ‘nóng nảy’ ư?”
Khải Kim Vận nói: “Đúng vậy, viết lên một tờ giấy nhỏ rồi dán lên đó, lúc ấy người đến đưa linh cữu đông lắm, cũng không biết ai dán lên nữa, chắc hẳn là người nào đấy có ý kiến với bố tôi trong công ty thôi.”
Hàn Phong nói: “Anh vừa bảo mẹ anh cũng chết vì bệnh ung thư à? Cách bố anh chưa đầy một năm?”
Khải Kim Vận gật đầu: “Ừm, vả lại, đều là những bệnh ung thư rất kỳ lạ, mẹ tôi bị ung thư cái gì mà nội tuyến thận thượng ấy.”
Hàn Phong chỉnh lại: “Ung thư nội tiết tố thần kinh tuyến thượng thận.”
Khải Kim Vận nói: “Đúng rồi, bố tôi thì còn kỳ lạ hơn, bác sĩ bảo là một loại biến thể ung thư mới, trước đấy chưa từng gặp. Cậu cũng biết đấy, trị liệu ung thư ở Thượng Hải là đứng đầu toàn quốc rồi, thế mà họ còn chưa gặp. Vả lại, bệnh phát thật sự rất nhanh, từ lúc phát hiện đến lúc chết chưa đầy một tháng…”
Hàn PHong hỏi: “Anh sống cùng với bố mẹ không?”
Khải Kim Vận lắc đầu: “Hồi trước thì có, nhưng sau khi Yến Phi đến, họ rất yên tâm về tôi, tôi liền dọn ra ngoài sống chung với cô ta.”
Hàn Phong lại hỏi: “Cô ta đến từ khi nào? Hai người dọn ra ở riêng từ khi nào?”
Khải Kim Vận đáp: “Tôi quen Yến Phi chắc cũng được ba năm rồi. sau nửa năm thì chúng tôi dọn ra ngoài sống riêng.”
Hàn PHong lại hỏi: “Anh chưa bao giờ nghi ngờ gì về cái chết của bô mẹ mình à?”
Khải Kim Vận ngây ngô ngẩn người: “NGhi ngờ?” Nghi ngờ cái gì? Chẳng lẽ bệnh ung thư... còn có thể dùng thuốc độc khiến người ta bị ung thư à?”
Hàn Phong lẩm bẩm: “Có quá nhiều cách để người ta mắc ung thư đấy.” Nói đoạn, cúi đầu xuống nhìn Khải Kim Vận, song đối phương đã say khướt, không nghe thấy gì.
Hàn Phong lay anh ta dậy, hỏi: “nhà cũ của bố mẹ anh không bị bán đi chứ?”
Khải kim Vận lắc đầu: “Không, bán đi rồi thì tôi ở đâu? Vẫn ở ngoại ô Thượng Hải ấy. Con điếm Thiện Yến pHi này trốn ở thiên Nhai làm loạn với người tình, tưởng là tôi không biết, tôi vội vã từ Thượng Hải đến đây, chỉ mong cô ta nhớ đến công lao bồi dưỡng của bố mẹ tôi mà hồi tâm chuyển ý, không ngờ cô ta lại tuyệt tình như vậy.
Hàn Phong hỏi tiếp: “Sao anh biết sẽ tìm được cô ta ở đây thế?”
Khải Kim Vận nói: “Sao mà tôi không biết, khách sạn này do ngân hàng bọn họ đầu tư xây dựng, các quản lý cấp cao của công ty ở đây không phải trả tiền, chuyện gì lén lút chẳng phải cũng làm ở đây hết sao.”
Hàn Phong thoáng ngẩn người ra, tựa như suy nghĩ gì đó, đoạn nói với Khải Kim Vận: “Hôm nay anh em chúng ta nói chuyện vui qua, sau này cứ theo lời tôi nói ấy, chắc chắn anh có thể làm một người đàn ông đội trời đạp đất. Điện thoại của anh tạm thời để chỗ tôi đi, khi nào sắp về Thượng Hải thì liên lạc với tôi nhé.” Nói đoạn, anh ta lấy luôn điện thoại di động của đối phương.
Khải Kim Vận nói: “Tôi... tôi tặng, tặng cho cậu. Một chút tiền này ông anh cậu vẫn chi được.”
Hàn Phong nghịch ngợm chiếc điện thoại trên tay: “ tôi lấy cái thứ này làm gì chứ? Chỉ cần anh nhớ lấy số của mình để tiện liên lạc với tôi thôi. Nếu anh định về, nhất định phải báo cho tôi biết, vì chuyện này không chỉ liên quan đến nguyên nhân cái chết của bố mẹ anh, mà còn can hệ đến tính mạng của anh nữa đấy.”
Hàn Phong trở về phòng, đúng lúc Lãnh Kính Hàn bưng ra một tô mì ăn liền, Hàn Phong nói: “Lập tức thông báo cho Long Giai, gửi ảnh của Lâm Chính và Lư Phương qua đây.”
Lãnh Kính Hàn nghi hoặc hỏi: “Gửi ảnh làm gì?”
Hàn Phong giật phắt bát mì trong tay ông ta, nói: “Gửi đi rồi ăn.”
Lãnh Kính Hàn mở di động, bấm số, Hàn Phong lại nói: “Sao mà bữa nào mấy người cũng ăn mì ăn liền được thế? Chẳng có dinh dưỡng gì cả, không đủ dinh dưỡng thì không đủ dùng đầu óc được đâu, chẳng trách mà không phá nổi án, coi như vì sự an cư lạc nghiệp của người dân, chúng ta cũng nên ăn ít sơn hào hải vị đi chứ.”
Lãnh Kính Hàn nói vào điện thoại: “Long Giai hả, chuẩn bị ảnh của Lâm Chính và Lư Phương, gửi qua đây, đúng rồi, Hàn Phong đòi, không biết thằng nhãi này muốn làm gì nữa!”
Hàn Phong giằng lấy điện thoại, nói: “Đưa đây, cái ông này. A lô, Long Giai à, tìm nhanh lên, máy tính chỗ tôi bất sẵn rồi. được, được, gửi luôn đi nhé.”
“Rẹt rẹt rẹt” máy in đã in ra ảnh của hai người.
Lãnh Kính Hàn nói: “Cái tên HỒng A Căn kia...”
ở quầy lễ tân ngoài sảnh, Hàn Phong mượn danh cảnh sát, lấy ảnh của Lâm Chính ra hỏi: “Có biết hai người này không?”
cô lễ tân cười đáp: “Giám đốc Lâm và cô bồ của anh ta đấy mà, hay đến khách sạn chúng tôi làm tình lắm, sao tôi lại không biết chứ.”
Hàn Phong nói: “Bọn họ đến vào lúc nào?”
Cô lễ tân đáp: “Cuối tuần nào cũng đến một lần, nhưng mà đã hai tháng nay không thấy mặt họ rồi.”
“Tình trạng này kéo dài bao lâu rồi?”
“Chắc phải được một năm rồi ấy. Bọn họ đến đây còn sợ bị nguwoif ta phát hiện, lần nào cũng là trưởng phòng Lâm vào trước, lấy phòng xong xuôi, người phụ nữ kia đợi mười phút sau mới vào. Hồi đầu, chúng tôi còn tưởng họ là vợ chồng cơ.”
“Về sau làm sao biết đươc là không phải?”
“là trưởng phong Vu có lần vô ý nói lộ ra, chúng tôi mới biết bọn họ không phải vợ chồng đấy chứ.”
“Trưởng phòng Vu?” Hàn Phong hỏi, “Trưởng phòng Chăm sóc khách hàng của Ngân hàng Hằng PHúc à?”
Cô lễ tân gật đầu: “Vâng ạ. Không biết trưởng phong Vu có mắc mớ gì với giám đốc Lâm không, lần đó anh ta say rượu, lẩm bẩm đòi giết Lâm cơ mà.”
Hàn Phong lập tức khai thác: “Cô còn nhớ lúc đó trưởng phòng Vu nói thế nào không? nguyên văn ấy.”
Cô phục vụ hồi tưởng lại, đoạn nói: “Tôi phải giết cặp đôi chó má ấy. Đại khái là như vậy đấy, tôi nhớ không được rõ lắm.”
Hàn Phong hải lòng gật đầu, như đã hiểu được phần nào.
Trở về phòng, thấy sắc mặt Lãnh Kính Hàn có vẻ khó coi, Hàn Phong liền giải thích: “Không phải tôi không nói chuyện hồng A Căn với anh, mà là nói rồi anh cũng chẳng hiểu đâu.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Không phải vì Hồng A Căn vừa nãy Lý Hưởng lại gọi điện, tình hình ở Hải Giác rất không ổn. Bọn Lý Hưởng theo dõi Đinh Nhất Tiếu hết sức khó khăn, đã bị cắt đuôi mấy lần rồi.”
Hàn Phong đang vui vẻ lập tức chuyển sang lo lắng: “Sao lại thế?”
Lãnh Kính Hàn đáp: “Tối qua lúc Lý Hưởng nói chuyện điện thoại với tôi, tôi đã phát giác có gì không ổn rồi. cái thằng ấy, hôm nay mới báo cáo nói là sau khi chúng ta đi khỏi, trị an Hải Giác bắt đầu hỗn loạn, phía cảnh sát không đủ lực lượng, buộc phải điều bớt người bên nhóm phụ trách theo dõi Đinh Nhất Tiếu đi, hiện giờ chỉ còn chưa đến mười người giám sát họ Đinh ấy thôi.”
Hàn Phong nói: “Trị an hỗn loạn? Loạn thế nào?”
Lãnh Kính Hàn thở dài: “Còn bắt tôi lặp lại lời của Lý Hưởng nữa ư, được rồi, cậu nghe nhé. Khu Hưởng Đàm Tử xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, sáu người chết mười bảy người bị thương; phố Thiên Mã liên tiếp hai ngày đều có vụ đột nhập cướp bóc, chết một người; phố Tinh Quang Hà xảy ra ẩu đả có vũ khí, năm người chết chín người bị thương, trong đó ba người bị thương nặng; tiểu khu An Cư có người bị hiếp dâm; khu vực gần trường tiểu học Lâm Khang liên tiếp xảy ra các vụ trấn lột học sinh; còn nữa... còn rất nhiều, tóm lại là khắp nơi đều xảy ra sự cố, đặc biệt, vừa nãy cậu ta mới nói, con gái của giáo sư Lâm bị người ta bắt cóc rồi.”
“Giáo sư Lâm là ai?”
“Chính là chuyên gia nghiên cứu khoa học của thành phố chúng ta, viện sĩ Viện Khoa học Trung Quốc Viện Kỹ thuật Trung Quốc, được hưởng mức phụ cấp đặc biệt của nhà nước, chuyên nghiên cứu ký thuật máy tính, lý thuyết mới của ông ấy sẽ thay đổi kỹ thuật hạt nhân của máy tính. Ông ấy là nhân vật hàng siêu sao của thành phố chúng ta đấy, chỉ hắt hơi một cái là các bác sĩ cấp chuyên gia khắp thành phố sẽ phải mất ngủ vài ngày, cậu nói xem, giờ con gái ông ấy bị bắt cóc, thì có nghiêm trọng không.”
“Bọn chúng liên tiếp gây chuyện, không ngại mục đích khiến chúng ta không thể yên tâm tiếp tục điều tra ở Thiên Nhai, mặc kệ bọn chúng đi.”
“Nếu sự việc đã đến mức không thể giải quyêt được, chúng ta vẫn chỉ còn cách quay về thôi.”
“Về thì làm được gì?”
“Nếu đúng là bọn chúng đang gây chuyện thì tra đến tận hang ổ, ngăn ngừa sự thể tiếp tục lan rộng.”
Lãnh Kính Hàn lại truy hỏi về cái chết của Hồng A Căn và câu chuyện bọn họ nói hôm ấy, Hàn Phong không hé răng lời nào, gọi một cốc sữa, sau đó bật máy tính lên tìm kiếm ít thông tin về cổ phiếu, mấy phút sau anh ta tắt máy, kéo Lãnh Kính Hàn dậy nói muốn đi xem chợ đêm.
Đường phố rực rỡ ánh đèn. Lãnh Kính Hàn hỏi: “Nóng thế này, cậu không ở trong phòng bật điều hòa, lại nằng nặc kéo tôi ra phố, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Hàn Phong đáp: “Đến nơi rồi anh sẽ biết.”
Hàn Phong vừa đi vừa hỏi đường, lúc sau thì đến một hiệu sách, anh ta vào trong chọn mấy quyển về cổ phiếu, sau đó bảo Lãnh Kính Hàn: “Trả tiền đi.” Đây chính là mục đích anh ta lôi Lãnh Kính Hàn ra ngoài.
Lãnh Kính Hàn cố kìm cơn giận, móc ví thỏa mãn nhu cầu cá nhân của Hàn Phong, lúc ra cửa mới nói: “Thằng lôi con nhà cậu, chỉ vì tán gái mà cố gắng thế à? Người ta chỉ cười cậu không hiểu về cổ phiếu thôi mà? Sao lúc điều tra án cậu chẳng cố gắng thế bao giờ hả?”
Hàn Phong không trả lời, chỉ thần người ra nhìn về đằng xa, dưới anh đèn đường, trong chợ đêm, từng đôi nam nữ trẻ tuổi đang dựa đôi ôm ấp chẳng ngại gì thời tiết nóng bức. lãnh Kính Hàn nói: “Cậu lại trông thấy gì rồi?”
Hàn Phong giật mình sực tỉnh, nói: “Không, không có gì. Vừa nãy trông thấy lưng một cô gái, quen lắm, không hiểu là ai nhỉ?”
Anh ta trông thấy một nam một nữ dựa vào nhau đi qua con phố trước mặt, người đàn ông để râu quai nón cao to cường tráng, còn cô gái bên cạnh nhỏ nhắn, trông rất xinh đẹp. Người đàn ông đang hào hứng nói chuyện gì đó, cô gái vùi mặt vào ngực anh ta, chỉ trông thấy bóng lưng thấp thoáng.
Hôm ấy, Hàn Phong đọc sách cổ phiếu đến tận khuya mà vẫn không ngủ được, có quá nhiều nghi vấn mắc lại trong lòng.
Lại một ngày nữa trôi qua, Lãnh KÍnh Hàn vừa thức giấc đã thấy Hàn Phong đứng sừng sững trước cửa sổ, chăm chú nhìn thành phố Thiên Nhai buổi sớm, ánh dương màu hồng nhạt chiếu qua ô cửa kinh, rọi xuống gương mặt tạm coi là tuấn tú của anh ta, tuy vẫn có phần non nớt nhưng gương mặt ấy đồng thời ẩn chứa một thứ khí chất khiến người ta bất an.
Hàn Phong quay đầu lại: “Dậy rồi à? Hôm nay đến công ty trách nhiệm hữu hạn sắt thép Thành An, sau đó lại đi ngân hàng Hằng PHúc, anh thấy sao?”
Lãnh Kính Hàn cũng nhận ra, Hàn Phong hôm nay và hôm qua cơ hồ là hai người hoàn toàn khác nhau, cậu ta lại phát hiện được gì rồi? thằng nhóc con này, đây chính là điểm khiến người ta bực mình nhất ở cậu ta, mỗi lần đến giờ phút quan trọng, cậu ta bắt đầu im thin thít, không chịu hé răng, đến cuối cùng mới nói ra đáp án, mặc cho truy hỏi thế nào, cậu ta cũng nhất quyết ngậm kín bưng,
Lúc tắc xi chạy trên đường, Hàn Phong vẫn tiếp tục trầm mặc, từ đầu chí cuối chỉ nhìn xuống sàn xe, không ai biết được đang nghĩ gì.
Công ty trách nhiệm hữu hạn sắt thép Thành An, Hàn Phong và Lãnh Kính Hàn bảo với bảo vệ là bạn của Hồ Ngân Tín, đến tìm họ Hồ. Bảo vệ nói: “Xin đợi một lát.” Sau đó vào phòng bảo vệ gọi điện thoại, lúc quay ra, anh ta sầm mặt nói: “Không có người này, các anh tìm sai chỗ rồi.”
Lãnh KÍnh Hàn hỏi: “Sao thế được? phiền anh vào hỏi lại giúp, anh ta là giám đốc mới của các anh mà...” vừa nói đến đây, Hàn Phong bỗng đặt tay lên vai Lãnh Kính Hàn, không để ông ta nói tiếp nữa.
Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong, thấy anh ta đổi giọng nói: “Chúng tôi là cảnh sát,” dứt lời móc ra giấy tờ của Lãnh KÍnh Hàn. “Gọi người phụ trách của các anh ra đây nói chuyện!” Tay bảo bệ thấy thế thì giật mình kinh hãi, vội vàng gọi điện kêu người ra.
Người đi ra là một ông già đầu trọc, khoảng sáu mươi tuổi, bụng hơi phệ, miệng cười toe toét nói: “Không biết các đồng chí cảnh sát đến có mục đích gì?”
Hàn Phong hỏi: “Ông là người phụ trách ở đây à?”
Ông già cười giả lả: “Đùng vậy, tôi là Hoàng Quý Lượng, giám đốc công ty này.”
Hàn Phong cười nói: “Ông lão hơi, chúng tôi thấy Hồ Ngân Tín đi vào công ty, anh ta là giám đốc mới của công ty các ông đúng không?”
Hoàng Quý Lượng hấp háy cặp mặt tí hí, lập tức cười đáp: “Ồ, hì hì, không biết đồng chí cảnh sát này có nhìn nhầm không nhỉ? Chỗ chúng tôi chưa bào giờ có giám đốc nào họ Hồ cả?”
Lãnh Kính Hàn trừng mắt giận dữ: “Biết mà không báo cũng là phạm pháp đó.”
Hoàng Quý Lượng làm bộ sợ sệt, nói: “Ôi chao, chúng tôi là người làm ăn tuân thủ phấp luật mà, đã bao giờ làm chuyện phạm pháp đâu.”
Hàn Phong cười cười vỗ lên lưng ông ta: “Nếu là người làm ăn theo quy củ, vậy thì, bác già này, bác không ngại dẫn chúng tôi vào nhà máy tham quan chứ?”
Hoàng Quý Lượng vuốt mồ hôi dầu trên trán, nói: “Được chứ, được chứ.”
Hàn Phong đi phía trước, Hoàng Quý Lượng đi sau chừng như không theo kịp, Hàn Phong cứ thế xem xét khắp nơi, hoàn toàn không cần ai dẫn đường, thẳng một mạch đến phòng giám đốc nhà máy. Mấy công nhân đang gỡ bảng hiệu trên cửa phòng giám đốc, không ngờ bọn Hàn Phong đến nhanh như vậy, Hàn Phong hỏi: “Giám đốc Hoàng? Đây là...”
Hoàng Quý Lượng lật đật nói: “Sửa chữa, sửa chữa. Tôi tính đổi cánh cửa mới từ lâu rồi, cái phòng làm việc nhà quê hồi trước đem dùng tiếp khách hàng không được đàng hoàng cho lắm.”
Hàn Phong cười “khì khì” lại tìm ra một tấm biển hình thoi trong cái sọt giấy một công nhân chưa kịp giấu đi, bên trên viết rõ “Giám đốc Hồ Ngân Tín”, Hàn Phong cười cợt nói: “Giám đốc Hoàng, đây là...”
Hoàng Quý Lượng đảo mắt, làm bộ giận dữ: “Cái này làm lúc nào vậy? Ai làm hả? Sao tôi không biết gì cả?”
Một nhân vật trông như thư ký đứng bên cạnh lập tức tiếp lời: “Đây là ông Đinh dặn dò làm ạ, còn chưa kịp thông báo cho ông.” Hoàng Quý Lượng như thế sực hiểu ra, lấy làm áy náy nói: “Các anh xem đấy, đây vốn là sản nghiệp của ông Đinh, ông ấy muốn bổ nhiệm ai làm giám đốc tôi cũng chẳng có quyền hỏi. chậc, nhưng ông ấy lại chẳng bảo trước lấy một tiếng, thế này thì quá đáng quá rồi. chậc, chậc, chậc,...”
Hàn Phong cũng lập tức đổi thái độ đồng tình, an ủi ông ta: “Đức buồn quá, bác già ạ, biết đâu ông Đinh đã sắp xếp cho bác việc còn tốt hơn ấy chứ, bác lớn tuổi rồi, cũng nên hưởng phúc đi thôi.”
Hoàng Quý Lượng rầu rĩ nói: “Tôi đã tận tâm tận lực lắm rồi, đâu làm gì có lỗi với Đinh Nhất Tiếu đâu. Không ngờ ông ta lại muốn thay đổi, đúng là không có lương tâm...”
Hàn Phong nói: “Đừng buồn mà, tôi cam đoan với bác, Đinh Nhất Tiếu ít nhất cũng phải cung cấp cho bác một cái danh cố vẫn, nhà máy này mà không có bác thì đừng hòng vận hành được. chậc, chúng tôi muốn đến xưởng sản xuất tham quan, không biết có được không nhỉ?”
Hoàng Quý Lượng đột nhiên lại rũ sạch vẻ thương tâm, kích động nói: “Đi! Tôi dẫn các anh đi xem nhà máy chúng tôi thế nào!”
Hàn Phong muốn xem nguyên liệu trước, Hoàng Quý Lượng bèn dẫn họ đi tham quan khu vực tihcs trữ quặng, Hàn Phong lại xem xét các xe chở quặng, thỉnh thoảng gõ vào thùng xe, trầm trồ khen xe lớn thùng lớn.
Thời tiết thật sự quá nóng, bọn họ không đến phân xưởng luyện thép, mà chỉ tham quan xưởng đúc liên hợp, và kho sắt thép thành phẩm. Hoàng Quý Lượng chỉ từng đống từng đống thép chữ T thành phẩm, nói: “Tôi chẳng nói khoác đâu, sắt thép của chúng tôi là chất lượng tốt nhất đấy, trong các sản phẩm cùng hạng, giá của chúng tôi cũng hợp lý nhất. Vì vậy từ trước đến nay, lượng tiêu thụ liên tục tăng lên, giờ trên thị trường...”
Ông già bắt đầu tán về sắt thép của bọn họ, mồm năm miệng mười thao thao bất tuyệt. Hàn Phong nghe mà gật đầu lia lịa, còn Lãnh kÍnh Hàn thì cau rúm mày, không biết Hàn Phong và lão này cứ thủng thẳng trò chuyện như vậy, chẳng phỉa là tạo cơ hội cho Hồ Ngân Tín bỏ chạy hay sao?
Tham quan nhà xưởng xong, Hoàng Quý Lượng lại dẫn hai người họ vào văn phòng, mời hai người ngồi lại từ từ nói chuyện, Lãnh Kính Hàn thầm nhủ: “Nói nữa, định nói đến khi Hồ Ngân TÍn lên máy bay chắc?”
Hàn Phong hỏi: “Giám đốc Hoàng này, sản lượng mỗi ngày của các vị lớn lắm nhỉ?”
Hoàng Quý Lượng đáp: “CHúng tôi vẫn không đủ lò luyện thép, sản lượng mỗi ngày chỉ được ba bốn trăm tấn, nếu có thể nâng gấp đôi sản lượng, hiệu quả còn rõ ràng hơn nữa.”
Hàn Phong lại nói: “Thế là giỏi lắm rồi, mỗi ngày ba bốn trăm tấn, thế phải cần bao nhiêu quặng chứ, tôi thấy ngoài cửa xếp hàng toàn là xe chở quặng còn gì.”
Hoàng Quý Lượng đắc ý nói: “Chúng tôi dùng toàn quặng tự mình khai thác, quặng sắt chất lượng loại ưu, hàm lượng sắt đều từ 60% trở lên, luyện một tấn thép chỉ cần hai tấn quặng thôi. Người có tiền hay nhất là thế đấy, cái gì cũng tự làm được hết.”
Hàn Phong nói: “Có thể xem qua hóa đơn xuất hàng của công ty được không?”
Hoàng Quý Lượng ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói: “Được, chúng tôi sẽ hết sức phối hợp với phía cảnh sát.” Nói đoạn, ông ta lấy trong tủ sắt ra một tập tài liệu dày cộp: “Đây là sổ sách chi tiết của công ty, mỗi ngày hoàn thành bao nhiêu tấn thép, bán đi những nơi nào, tất cả đều có ghi chép.”
Hàn Phong lật giở qua loa, thấy trong đó không chỉ có sản lượng, lượng tiêu thụ, bán đi đâu, mà còn có cả lượng nguyên liệu. Anh ta vừa xem vừa đọc các con số: “Ngày 3, nhập 687 tấn quặng chất lượng cao, ngày 4 nhập 641 tấn, ngày 5 nhập 609 tấn, ngày 6 nhập 622 tấn...” Anh ta gấp cuốn sổ lại noi: “Mỗi ngày đều có nhiều tấn quặng nhập vào nhà máy thế này kia à. Phải mất bao nhiêu xe để chuyên chở chứ.”
Hoàng Quý Lượng nói: “Chúng tôi là nhà máy nhỏ, cũng chỉ tiêu thụ được chừng ấy, anh chưa nhìn các nhà máy lớn của người ta đâu, toàn dùng tàu hỏa chở, ai lại dùng ô tô.”
Hàn Phong lại lật một cuốn sổ khác, cẩn thận xem xét, Hoàng Quý Lượng đắc ý ra mặt, thái độ như thể muốn nói mặc cho chú mày xem thế nào cũng đừng hòng tìm được sơ hở trong sổ sách của ông đây.
Lãnh Kính Hàn đã xem đồng hồ đến ba lần, Hàn Phong vẫn thong thả lật giở sổ sách, Hoàng Quý lƯợng thầm cười khẩy nhìn hai người.
Hàn Phong gấp sổ sách lại, ngẩng đầu nói: “Năm kia sản lượng là 75745 tấn, năm ngoái là 92742 tấn, năm nay xem ra còn tăng nữa nhỉ.”
Hoàng Quý Lượng đáp: “Tất cả đều đang phát triển mà.”
Hàn Phong rốt cuộc cũng đứng dậy, nói: “Hết sức cảm ơn sự hợp tác của bác.
Hoàng Quý LƯợng khách sáo: “Chậc, đó là điều nên làm mà.”
Hàn Phong liếc nhìn Lãnh kính Hàn: “Vậy chúng tôi xin phép trước, nếu giám đốc Hồ đến, bác nhất định phải báo cho chúng tôi đấy.”
Hoàng Quý Lượng nói: “Nhất định, nhất định rồi. tất nhiên phải thế rồi.”
Ra khỏi nhà máy thép Thành An, Lãnh Kính Hàn rốt cuộc cũng không kìm được hỏi: “Cậu biết rõ lão già ấy đang cố ý kéo dài thời gian, tại sao vẫn còn ở trong đó tán phét với lão ta lâu thế?”
Hàn Phong mỉm cười: “Từ lúc bảo vệ gọi điện vào, dù Hồ Ngân TÍn có ở đấy thì cũng chạy mất rồi, nhà máy này rộng như thế, chúng ta có muốn tìm cũng chẳng tìm được đâu.”
Lãnh Kính Hàn băn khoăn: “Vậy cậu đang...”
Hàn Phong nói: “Tôi đã bảo rồi mà, đừng để đối thủ dắt mũi. Hắn sắp xếp cho Hồ Ngân TÍn xuất hiện trong buổi bán đấu giá, dụng ý chính là nhằm thu hút sự chú ý của cảnh sát chúng ta, kéo chúng ta tới nhà máy Thành An điều tra hắn, nhưng đến cuối cùng, có thể sẽ chẳng được kết quả gì.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Cậu đã biết rồi, tại sao còn lần chần trong ấy lâu thế?”
Hàn Phong đáp: “Tôi chỉ làm ra vẻ điều tra Hồ Ngân TÍn thôi, kỳ thực không thẻ điều tra hắn.”
Lãnh Kính Hàn ngạc nhiên: “Thế cậu điều tra cái gì?”
Hàn Phong đáp: “Điều tra nhà máy THành An! Anh xem đi!”
Không hiểu từ đâu Hàn Phong lấy ra vài cục đá. Lãnh Kính Hàn hỏi: “Cái gì? Đây là mấy ccj đá thôi mà? Nhặt ở đâu hả?”
Hàn Phong phì một tiếng: “Đây không phải đá thường đâu, là khoáng thạch quặng sắt trong thùng xe của người ta đấy. Thu thập lại mang về cho anh béo làm thí nghiệm tinh luyện, xem xem độ thuần được chừng nào. Phải rồi, báo cho Long Giai, bảo cô ấy điều tra xem cái dây chuyền sản xuất đưa đi Pháp sửa chữa kia, có phải đang ở PHáp không.”
Lãnh Kính Hàn thắc mắc: “Dây chuyền sản xuất gì?”
Hàn Phong nói: “Long Giai tự khắc biết. Tôi nghĩ, nếu đối thủ của chúng ta đủ thông minh, chiều nay chúng ta có thể lấy được hồ sơ của Lâm Chính rồi.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Cậu diều tra được gì rồi? nhà máy Thành An này và hồ sơ của Lâm CHính thì liên quan gì đến nhau chứ?”
Hàn Phong cười cổ quái: “Vẫn chỉ là một số mảnh vụn thôi, khi tôi ghép chúng thành bức hình hoàn chỉnh, tôi sẽ nói với anh. Chúng ta có thể đi ngân hàng Hằng Phúc được rồi, tôi còn có việc rất quan trọng cần tìm Trang Hiểu Quân.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook