Ma Tồn
-
Quyển 2 - Chương 59
Hoa Lan nhỏ không trả lời câu hỏi bằng giọng điệu lạnh lẽo này của Đông Phương Thanh Thương, hai tay nàng ôm mặt, tiếng khóc và tiếng nói nhập nhằng truyền qua kẽ tay.
Đông Phương Thanh Thương nhìn Hoa Lan nhỏ, mọi tính toán và kế hoạch trong lòng nhất thời trở nên mơ hồ, hắn không thể nghĩ kĩ càng chuyện gì nữa, định tạm thời gác chuyện này, chộp lấy cánh tay Hoa Lan nhỏ, kéo nàng đứng dậy: “Theo ta về trước đã.”
Hoa Lan nhỏ vung tay, chỉ nghe một tiếng “bốp” giòn giã, nàng không hề do dự hất tay hắn ra.
Đông Phương Thanh Thương sửng sốt. Hắn sống bao lâu nay, đây là lần đầu tiên bị người ta hất tay ra như vậy, nhưng kỳ lạ là trong lòng hắn lại không nổi giận... Càng kỳ quái hơn là, dù bị hất ra nhưng hắn lại đặt tay lên cánh tay nàng, kiên nhẫn nói: “Đừng làm mình làm mẩy.”
Nói xong câu này, Đông Phương Thanh Thương cứng đờ như ngây ngốc vì những lời mình nói.
Lẽ nào Ma Tôn hắn gặp ma? Một tiểu hoa yêu nhỏ nhoi, lúc hất tay hắn ra đã phải chuẩn bị chết rồi. Nhưng hắn vẫn còn tốt tính nói với nàng: “Đừng làm mình làm mẩy”?
Lẽ nào hắn đang... dỗ dành nàng?
Ý thức được điều này, Đông Phương Thanh Thương chưa từng sợ hãi điều gì thật sự ngây ngốc...
Hầm rượu yên tĩnh cực độ, mùi rượu quanh quẩn đầu mũi khiến người ta càng ngửi càng thấy say. Cả căn phòng dưới đất này chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc của Hoa Lan nhỏ. Cơ thể nàng run rẩy vì khóc lóc, đôi lúc vì không thở được mà hít hà mấy hơi, trông rất thảm thật.
Hai người cứ ở vậy trong hầm rượu một lúc lâu, cuối cùng Đông Phương Thanh Thương cảm thấy tiếp tục như vậy thật sự quá ngu ngốc, hắn đứng dậy, định dứt khoát dùng pháp lực khiêng Hoa Lan nhỏ đi, nhưng lúc hắn đứng dậy, tay áo dài của hắn bị một bàn tay kéo chặt.
Lực đạo mạnh đến mức khiến vạt áo trên vai hắn trượt xuống dưới, lộ ra xương đòn.
Đông Phương Thanh Thương cúi đầu nhìn xuống, hai mắt Hoa Lan nhỏ đã sưng húp, như một con thỏ nhỏ đáng thương nhìn hắn.
Đông Phương Thanh Thương cảm thấy lòng mình bất lực không xiết: “Lại sao nữa?”
Hoa Lan nhỏ bĩu môi, miệng mở ra lại là tiếng khóc: “Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta.”
Câu này nghe ra hình như có chỗ nào không đúng... Hắn nhìn nàng: “Bổn tọa phải chịu trách nhiệm gì với ngươi?”
“Ngươi chiếm cơ thể ta!”
“...” Đông Phương Thanh Thương im lặng hồi lâu rồi nói: “Chuyện đó đã qua lâu rồi.”
“Ngươi khiến tất cả mọi người đều ghét ta, sợ ta, ngay cả khi ta đến uống rượu họ cũng tránh xa ta.” Hoa Lan nhỏ vừa khóc vừa nói: “Lúc trước ta ở Thiên giới không phải như vậy, hu hu...”
Đông Phương Thanh Thương nhướng mày: “Nếu ngươi muốn vậy, chút nữa bổn tọa sẽ kêu họ quỳ trước mặt ngươi, nhìn ngươi uống rượu là được.”
Hoa Lan nhỏ chỉ lo nói phần mình, nào có nghe hắn nói gì đâu, lại khóc lóc chỉ trích: “Ngươi ăn hiếp ta.”
“Bây giờ không có.”
“Ngươi còn gạt ta nữa.”
“Bổn tọa gạt ngươi điều gì?”
“Ngươi muốn ta ở bên cạnh ngươi.”
“Không sai.”
“Ngươi nói ngươi yêu ta.”
Hắn khựng lại, ánh mắt nhìn lu rượu lớn bên cạnh, không nhìn thẳng vào mắt nàng: “Đó là ngươi tự đoán thôi.”
Hoa Lan nhỏ cắn môi, nhìn hắn hồi lâu, sau đó giống như thật sự quá giận, kéo tay áo hắn mượn lực đứng dậy, nhưng cơ thể mất thăng bằng, chúi đầu vào ngực hắn.
Đông Phương Thanh Thương chưa kịp làm gì, nàng đã tự chống lên ngực hắn, ôm cổ hắn hậm hực mắng: “Sao ngươi lại xấu xa như vậy! Sao ngươi có thể lợi dụng chuyện này để gạt ta?”
“Bổn tọa không gạt ngươi, chỉ giấu giếm...”
“Ngươi là đồ xấu xa.” Hoa Lan nhỏ muốn nói nên không còn sức cắn nữa, nàng áp mặt lên cổ hắn thì thào: “Đồ xấu xa...”
Hơi thở dịu nhẹ mang theo hương rượu phả lên cổ hắn, Đông Phương Thanh Thương cúi đầu nhìn nàng, Hoa Lan nhỏ đặt tay sau gáy, xuyên qua mái tóc bạc, ôm lấy đầu hắn, đôi mắt say rượu mơ màng, màu sắc trên môi nàng dưới ánh nến tờ mờ trên tường trong hầm rượu dường như kiều diễm thêm gấp bội phần.
Đông Phương Thanh Thương nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt đen của Hoa Lan nhỏ, hắn phát hiện ánh mắt mình không thể khống chế mà trở nên rất đỗi dịu dàng.
“Đồ lừa đảo...” Hoa Lan nhỏ nói: “Ngươi không biết là lúc ngươi nói vậy, ta vui đến mức nào đâu... Vui đến mức... khiến bản thân ta... cũng không thể nào tha thứ cho mình.”
Ánh sáng trong mắt Đông Phương Thanh Thương sẩm xuống, môi Hoa Lan nhỏ áp lên môi hắn, lẩm bẩm: “Nhưng ngươi lại gạt ta.”
Đông Phương Thanh Thương cảm thấy giọt lệ lấp lánh trong mắt Hoa Lan nhỏ vẫn vương hơi ấm, rơi trên bờ môi nàng, sau đó từ môi nàng chảy vào miệng hắn.
Mặn, đắng, chát.
Mùi vị không ngon chút nào. Hắn nhíu mày.
Lời chưa nói xong, Hoa Lan nhỏ dường như quá tức giận, há miệng cắn hắn.
Vừa rồi nàng kéo áo hắn, bây giờ cắn lên người hắn.
Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương co lại, nhưng người vẫn đứng yên.
Răng Hoa Lan nhỏ vốn không bén, giờ uống rượu nên càng mềm nhũn không có sức, cắn như vậy đối với Đông Phương Thanh Thương giống như hôn hay liếm hơn, không hề mang lại cho hắn cảm giác đau đớn, ngược lại còn mềm mềm nhột nhột, khiến hắn bất giác cảm thấy nơi bị nàng cắn giống như đốt lên một ngọn lửa, chậm rãi từ tốn nhưng không cách nào chặn lại được, đốt vào tận tim hắn.
Không thể chống đỡ, mạnh mẽ hơn hết thảy tất cả công kích hắn gặp phải trong đời.
Hoa Lan nhỏ nào biết cảm nhận của Đông Phương Thanh Thương lúc này, nàng gặm cắn xương đòn của hắn như một con thỏ đang ăn cỏ, giống như mình đã dùng hết tất cả sức lực toàn thân.
Cuối cùng, bên tai nàng khẽ khàng truyền tới một câu: “Tiểu hoa yêu, ngươi đang dụ dỗ bổn tọa ở đây đó à? Hửm?” Giọng nói khàn khàn trầm ấm mà thường ngày chưa bao giờ nàng nghe được.
Hắn cảm thấy hình như hắn không thích trên mặt tiểu hoa yêu này xuất hiện thứ như vậy.
“Sao ngươi có thể như thế chứ...” Nước mắt Hoa Lan nhỏ vẫn tí tách rơi, thật ra nàng đã không đứng vững nữa, nhưng môi vẫn áp trên môi Đông Phương Thanh Thương, vì say nên Hoa Lan nhỏ không biết sau lưng nàng có một đôi tay đang lẳng lặng ôm mình, hay có lẽ... ngay cả bản thân Đông Phương Thanh Thương cũng không ý thức được...
“Ta đã yêu ngươi rồi, sao ngươi vẫn có thể đối xử với ta như vậy...”
Nàng uất ức vô cùng, nhưng lời chưa nói hết, tất cả âm thanh đã bị nhấn chìm vào miệng một người khác.
Không phải tiếp xúc, không phải lướt qua rồi thôi, không dịu dàng triền miên mà tràn ngập mùi vị chiếm hữu, xâm lược của Đông Phương Thanh Thương.
Công thành chiếm đất, đốt phá cướp bóc, không hề để lại cho Hoa Lan nhỏ đường lui.
Thậm chí giống như muốn cướp đoạt quyền hít thở của nàng. Xâm nhập thật sâu, thật sâu, không cho phép nàng từ chối, không cho phép nàng vùng vẫy.
Đông Phương Thanh Thương nhìn Hoa Lan nhỏ, mọi tính toán và kế hoạch trong lòng nhất thời trở nên mơ hồ, hắn không thể nghĩ kĩ càng chuyện gì nữa, định tạm thời gác chuyện này, chộp lấy cánh tay Hoa Lan nhỏ, kéo nàng đứng dậy: “Theo ta về trước đã.”
Hoa Lan nhỏ vung tay, chỉ nghe một tiếng “bốp” giòn giã, nàng không hề do dự hất tay hắn ra.
Đông Phương Thanh Thương sửng sốt. Hắn sống bao lâu nay, đây là lần đầu tiên bị người ta hất tay ra như vậy, nhưng kỳ lạ là trong lòng hắn lại không nổi giận... Càng kỳ quái hơn là, dù bị hất ra nhưng hắn lại đặt tay lên cánh tay nàng, kiên nhẫn nói: “Đừng làm mình làm mẩy.”
Nói xong câu này, Đông Phương Thanh Thương cứng đờ như ngây ngốc vì những lời mình nói.
Lẽ nào Ma Tôn hắn gặp ma? Một tiểu hoa yêu nhỏ nhoi, lúc hất tay hắn ra đã phải chuẩn bị chết rồi. Nhưng hắn vẫn còn tốt tính nói với nàng: “Đừng làm mình làm mẩy”?
Lẽ nào hắn đang... dỗ dành nàng?
Ý thức được điều này, Đông Phương Thanh Thương chưa từng sợ hãi điều gì thật sự ngây ngốc...
Hầm rượu yên tĩnh cực độ, mùi rượu quanh quẩn đầu mũi khiến người ta càng ngửi càng thấy say. Cả căn phòng dưới đất này chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc của Hoa Lan nhỏ. Cơ thể nàng run rẩy vì khóc lóc, đôi lúc vì không thở được mà hít hà mấy hơi, trông rất thảm thật.
Hai người cứ ở vậy trong hầm rượu một lúc lâu, cuối cùng Đông Phương Thanh Thương cảm thấy tiếp tục như vậy thật sự quá ngu ngốc, hắn đứng dậy, định dứt khoát dùng pháp lực khiêng Hoa Lan nhỏ đi, nhưng lúc hắn đứng dậy, tay áo dài của hắn bị một bàn tay kéo chặt.
Lực đạo mạnh đến mức khiến vạt áo trên vai hắn trượt xuống dưới, lộ ra xương đòn.
Đông Phương Thanh Thương cúi đầu nhìn xuống, hai mắt Hoa Lan nhỏ đã sưng húp, như một con thỏ nhỏ đáng thương nhìn hắn.
Đông Phương Thanh Thương cảm thấy lòng mình bất lực không xiết: “Lại sao nữa?”
Hoa Lan nhỏ bĩu môi, miệng mở ra lại là tiếng khóc: “Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta.”
Câu này nghe ra hình như có chỗ nào không đúng... Hắn nhìn nàng: “Bổn tọa phải chịu trách nhiệm gì với ngươi?”
“Ngươi chiếm cơ thể ta!”
“...” Đông Phương Thanh Thương im lặng hồi lâu rồi nói: “Chuyện đó đã qua lâu rồi.”
“Ngươi khiến tất cả mọi người đều ghét ta, sợ ta, ngay cả khi ta đến uống rượu họ cũng tránh xa ta.” Hoa Lan nhỏ vừa khóc vừa nói: “Lúc trước ta ở Thiên giới không phải như vậy, hu hu...”
Đông Phương Thanh Thương nhướng mày: “Nếu ngươi muốn vậy, chút nữa bổn tọa sẽ kêu họ quỳ trước mặt ngươi, nhìn ngươi uống rượu là được.”
Hoa Lan nhỏ chỉ lo nói phần mình, nào có nghe hắn nói gì đâu, lại khóc lóc chỉ trích: “Ngươi ăn hiếp ta.”
“Bây giờ không có.”
“Ngươi còn gạt ta nữa.”
“Bổn tọa gạt ngươi điều gì?”
“Ngươi muốn ta ở bên cạnh ngươi.”
“Không sai.”
“Ngươi nói ngươi yêu ta.”
Hắn khựng lại, ánh mắt nhìn lu rượu lớn bên cạnh, không nhìn thẳng vào mắt nàng: “Đó là ngươi tự đoán thôi.”
Hoa Lan nhỏ cắn môi, nhìn hắn hồi lâu, sau đó giống như thật sự quá giận, kéo tay áo hắn mượn lực đứng dậy, nhưng cơ thể mất thăng bằng, chúi đầu vào ngực hắn.
Đông Phương Thanh Thương chưa kịp làm gì, nàng đã tự chống lên ngực hắn, ôm cổ hắn hậm hực mắng: “Sao ngươi lại xấu xa như vậy! Sao ngươi có thể lợi dụng chuyện này để gạt ta?”
“Bổn tọa không gạt ngươi, chỉ giấu giếm...”
“Ngươi là đồ xấu xa.” Hoa Lan nhỏ muốn nói nên không còn sức cắn nữa, nàng áp mặt lên cổ hắn thì thào: “Đồ xấu xa...”
Hơi thở dịu nhẹ mang theo hương rượu phả lên cổ hắn, Đông Phương Thanh Thương cúi đầu nhìn nàng, Hoa Lan nhỏ đặt tay sau gáy, xuyên qua mái tóc bạc, ôm lấy đầu hắn, đôi mắt say rượu mơ màng, màu sắc trên môi nàng dưới ánh nến tờ mờ trên tường trong hầm rượu dường như kiều diễm thêm gấp bội phần.
Đông Phương Thanh Thương nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt đen của Hoa Lan nhỏ, hắn phát hiện ánh mắt mình không thể khống chế mà trở nên rất đỗi dịu dàng.
“Đồ lừa đảo...” Hoa Lan nhỏ nói: “Ngươi không biết là lúc ngươi nói vậy, ta vui đến mức nào đâu... Vui đến mức... khiến bản thân ta... cũng không thể nào tha thứ cho mình.”
Ánh sáng trong mắt Đông Phương Thanh Thương sẩm xuống, môi Hoa Lan nhỏ áp lên môi hắn, lẩm bẩm: “Nhưng ngươi lại gạt ta.”
Đông Phương Thanh Thương cảm thấy giọt lệ lấp lánh trong mắt Hoa Lan nhỏ vẫn vương hơi ấm, rơi trên bờ môi nàng, sau đó từ môi nàng chảy vào miệng hắn.
Mặn, đắng, chát.
Mùi vị không ngon chút nào. Hắn nhíu mày.
Lời chưa nói xong, Hoa Lan nhỏ dường như quá tức giận, há miệng cắn hắn.
Vừa rồi nàng kéo áo hắn, bây giờ cắn lên người hắn.
Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương co lại, nhưng người vẫn đứng yên.
Răng Hoa Lan nhỏ vốn không bén, giờ uống rượu nên càng mềm nhũn không có sức, cắn như vậy đối với Đông Phương Thanh Thương giống như hôn hay liếm hơn, không hề mang lại cho hắn cảm giác đau đớn, ngược lại còn mềm mềm nhột nhột, khiến hắn bất giác cảm thấy nơi bị nàng cắn giống như đốt lên một ngọn lửa, chậm rãi từ tốn nhưng không cách nào chặn lại được, đốt vào tận tim hắn.
Không thể chống đỡ, mạnh mẽ hơn hết thảy tất cả công kích hắn gặp phải trong đời.
Hoa Lan nhỏ nào biết cảm nhận của Đông Phương Thanh Thương lúc này, nàng gặm cắn xương đòn của hắn như một con thỏ đang ăn cỏ, giống như mình đã dùng hết tất cả sức lực toàn thân.
Cuối cùng, bên tai nàng khẽ khàng truyền tới một câu: “Tiểu hoa yêu, ngươi đang dụ dỗ bổn tọa ở đây đó à? Hửm?” Giọng nói khàn khàn trầm ấm mà thường ngày chưa bao giờ nàng nghe được.
Hắn cảm thấy hình như hắn không thích trên mặt tiểu hoa yêu này xuất hiện thứ như vậy.
“Sao ngươi có thể như thế chứ...” Nước mắt Hoa Lan nhỏ vẫn tí tách rơi, thật ra nàng đã không đứng vững nữa, nhưng môi vẫn áp trên môi Đông Phương Thanh Thương, vì say nên Hoa Lan nhỏ không biết sau lưng nàng có một đôi tay đang lẳng lặng ôm mình, hay có lẽ... ngay cả bản thân Đông Phương Thanh Thương cũng không ý thức được...
“Ta đã yêu ngươi rồi, sao ngươi vẫn có thể đối xử với ta như vậy...”
Nàng uất ức vô cùng, nhưng lời chưa nói hết, tất cả âm thanh đã bị nhấn chìm vào miệng một người khác.
Không phải tiếp xúc, không phải lướt qua rồi thôi, không dịu dàng triền miên mà tràn ngập mùi vị chiếm hữu, xâm lược của Đông Phương Thanh Thương.
Công thành chiếm đất, đốt phá cướp bóc, không hề để lại cho Hoa Lan nhỏ đường lui.
Thậm chí giống như muốn cướp đoạt quyền hít thở của nàng. Xâm nhập thật sâu, thật sâu, không cho phép nàng từ chối, không cho phép nàng vùng vẫy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook