Ma Tôn Trong Lòng Chỉ Có Phi Thăng
1: Tuyết Rơi Bóp Nghẹn Lời Đồn Đại


Dưới mái hiên, rừng mai sum suê, hương thơm thoang thoảng.

Trong một góc hẻo lánh tại nơi diễn ra Kim Đài Hội, hương hoa quyện vào hương rượu, khung cảnh có chút nhàn tản.

Tuy nhiên, tiếng bước chân vang lên từ cuối con đường đá phá tan khung cảnh bình yên.

"Kim Đài Hội lần này, Bùi gia và Bạch gia đều chịu tổn thất." Một giọng nam trầm thấp vang lên, "Mặc dù Bùi Tuyết Lâu đã thắng trận đấu, nhưng đan điền vỡ nát, không thể tiếp tục tu luyện.

Chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ bị gia tộc vứt bỏ, e rằng sẽ không bảo vệ được ngươi.

Sao không sớm từ bỏ đi?"
Lời này nói ra có vẻ như tận tình khuyên bảo, nhưng không hề được đáp lại.

Đám người im lặng trong giây lát, rồi một giọng nói nhẹ nhàng cất lên: "Bùi gia dù sao đối với ta ân trọng như núi, lời này của ngươi không thích hợp."
"Nhưng ngươi còn không có cơ hội thi đấu! Rõ ràng ngươi có tu vi trúc cơ trung kỳ, nhưng Bùi gia nhất định phái Bùi Tuyết Lâu mới đến trúc cơ sơ kỳ đi thi đấu, không hề xem ngươi là người của mình!" Giọng nói trẻ tuổi không cam lòng vang lên, hắn ta dừng lại một lúc, dường như nghĩ ra một ý hay nói tiếp," Chi bằng theo ta về Lục gia, ta...!ta ngưỡng mộ Thanh Tuyền huynh từ rất lâu rồi! Nếu huynh làm đạo lữ của ta, Đá Thanh Mang huynh cần bao nhiêu có bấy nhiêu, còn có Ngân Tuyết Sa, Lăng Vân Thảo...!"
"Câm miệng!" Giọng nói dịu dàng vang lên, đột nhiên cắt ngang lời hắn, "Nếu ngươi còn nói như vậy thì sau này đừng đến tìm ta nữa!"
"Thôi vậy," người này dịu giọng, "Không nói đến chuyện đạo lữ, Lục gia ta cũng rất khao khát nhân tài.

Nếu huynh đến, Lục gia ta chắc chắn sẽ không đối xử tệ với huynh! Nếu trở thành khách khanh của Lục gia, những tài nguyên lúc nãy ta đã hứa quyết sẽ không thiếu phần huynh!"
Một người khác vừa nghe đến lời này, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, "Nói khoác mà không biết ngượng! Thứ Lục gia ngươi có thể cho, Thanh Vân Tông ta cũng có thể! Thanh Tuyền đến nhà ngươi làm khách khanh còn không bằng theo ta về Thanh Vân Tông.".

Người đó nói đến đây, ánh mắt chân thành nhìn Bùi Thanh Tuyền," Với tư chất của ngươi, ta có thể thỉnh cầu chưởng môn sư thúc nhận ngươi làm đệ tử chân truyền.

Tương lai, chưởng quản tài nguyên một phong, địa vị chắc chắn sẽ khác xa so với bây giờ.

Cho dù có là Linh Ty Trùng mà ngươi đã đề cập lần trước, ngươi cũng có thể tùy tiện sử dụng!"
"Đủ rồi, các ngươi xem ta là lọai người gì!" Bùi Thanh Tuyền có vẻ khó chịu, trong giọng nói có chút xấu hổ.

"Chúng ta chỉ là bất bình thay cho ngươi.


Nếu như trước đây, Bùi Tuyết Lâu vừa có song linh căn vừa có thân phận là dòng dõi trực hệ của Bùi gia mới miễn cưỡng ngang bằng với ngươi.

Nhưng bây giờ..." Một người nhanh chóng giải thích.

Một người khác lập tức tiếp lời, "Hơn nữa, hắn chỉ một lòng nhớ nhung Cố Thanh Trác của Phất Vân Tông, có từng để mắt đến ngươi? Nếu ngươi không nhân cơ hội này rời đi, đợi tương lai lúc hắn cùng đường, muốn lợi dụng ngươi làm lô đỉnh nâng cao tu vi, ngươi định tự mình xử lý thế nào?" Hắn ta dụ dỗ không được, lại lớn tiếng dọa nạt.

Ba người bọn họ nói đến đây, giọng điệu bất giác cao lên.

Cho đến lúc trong rừng mai cách đó không xa có một tiếng nổ, hình như có một vật nặng rơi xuống đất, bọn họ mới đột ngột ngừng lại.

Âm thanh từ xa vọng lại, nhành mai rung lắc dữ dội, cánh hoa và tuyết đọng xào xạc rơi xuống, nơi đó có một người đang đứng.

Mái tóc người nọ xõa tung che kín khuôn mặt, mùi rượu trên người nồng nặc, thậm chí lấn át cả hương hoa thơm ngát.

Áo choàng màu tím của hắn lấp lánh dưới ánh trăng, họa tiết rồng tối màu được thêu sống động, y phục bên trong màu trắng nổi bật, ẩn ẩn hào quang quý khí, hơn nữa chất vải còn mịn hơn tuyết, có lẽ được tạo thành từ nước mắt giao nhân giá trị liên thành.

Người còn chưa lộ mặt, mùi vị phô trương xa hoa đã đập vào mắt, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng cách ăn mặc như vậy luôn khiến người ta sợ hãi mà không dám tùy ý đắc tội.

Mặc dù tại tu chân giới, cũng mang theo mị lực của quyền thế.

"Đây có lẽ là..." Mấy người vừa mới tán gẫu có chút lúng túng, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến người nào đó.

Đệ tử của các thế gia có đến hàng ngàn hàng vạn người, nhưng sẽ không có người thứ hai ăn mặc khoa trương như vậy trong tiệc mừng của Kim Đài Hội.

Sự nhận biết này khiến cho hai người không chút dấu vết lùi lại một bước, khoe khoang cũng không phải là chuyện gì to tát, nhưng tuyệt đối không thể đứng trước mặt người ta, đệ tử chân truyền của thế gia thuộc tứ đại gia tộc tu chân tại Bắc Lạc Thần Châu mà giễu cợt.

Bùi gia thực sự là một thế gia khổng lồ, với thực lực tầm trung của họ căn bản không dám đắc tội.


Nhưng đã quá muộn, người bên kia rõ ràng đã bị đánh thức, đôi bàn tay trắng muốt lạnh lẽo bò ra khỏi tuyết, mò mẫm tìm thân cây bên cạnh rồi đứng thẳng người.

Sau đó y tùy ý vuốt vuốt tóc mai bị tán loạn, lộ ra khuôn mặt anh tuấn phi phàm, ánh mắt thờ ơ liếc nhìn ba người bọn họ.

Vẻ mặt của Bùi Tuyết Lâu không tốt, có chút lạnh lùng khó tả, không biết là do nghe thấy cuộc trò chuyện của họ hay là do bị quấy rầy, khí tức toàn thân tản ra khiến bọn họ trong lòng có chút nao núng.

"Chậc, không phải vừa rồi nói vui vẻ lắm à, sao lại dừng rồi?" Ba con vịt ở phía đối diện cuối cùng cũng không ồn ào nữa.

Vốn dĩ là chuyện mừng, nhưng Bùi Tuyết Lâu lại không thể không tự mình xử lý cục diện lúng túng này, cho nên cũng không vui vẻ gì cho cam.

Giọng nói của y trong trẻo lạnh lùng, cảm giác hệt như băng tuyết, nhưng giọng điệu lại lười biếng, khiến cho khí chất của y vô cùng đặc biệt.

Hai người đó thật sự không dám tiếp tục nói, nín thở không biết làm thế nào.

Mặc dù tu vi của bọn họ cao hơn Bùi Tuyết Lâu hiện tại rất nhiều, nhưng bọn họ cũng không dám làm trái yêu cầu của đối phương, dù sao Bùi Tuyết Lâu vẫn là đệ tử của Bùi gia.

Nếu Bùi Tuyết Lâu đem chuyện này nói với trưởng bối thì người bị ăn phạt chịu thiệt chắc chắn là bọn họ.

Bầu không khí vô cùng xấu hổ, bị phá vỡ hiện trường đào góc tường, Bùi Thanh Tuyền cũng không thoải mái, chỉ có thể cười cười, bất đắc dĩ nói: "Tuyết Lâu, sao đệ lại ở đây? Vừa rồi gia chủ còn đang tìm đệ, tiệc tối đã bắt đầu rồi."
"Ồ? Không gấp." Bùi Tuyết Lâu đá văng bình rượu ngọc bích bên chân, vịn nhành mai đi về phía ba người họ.

Y liếc mắt nhìn vào một người trong số họ, "Ngươi nói ta không coi Bùi Thanh Tuyền là người của mình? Còn không thể bảo vệ được hắn?"
"À thì..." Người đó đương nhiên không dám nói như vậy trước mặt y.

Bùi Tuyết Lâu dường như chắc chắn người đó sẽ không dám trả lời, liền liếc mắt nhìn đối phương, "Ngươi cho rằng ta muốn lợi dụng hắn làm lô đỉnh?"
Người nọ cúi đầu, chỉ nhìn chằm chằm ngón chân, không lên tiếng.


Nhìn thấy bọn họ như vậy, Bùi Tuyết Lâu thản nhiên vỗ vỗ quần áo của mình, rũ bỏ cánh hoa cùng tuyết rơi trên người, cuối cùng đối mặt với Bùi Thanh Tuyền, "Vậy ngươi nghĩ sao?"
Bùi Thanh Tuyền mặc một chiếc áo choàng trắng, trông khá giống vị quân tử phiêu dật.

Nghe được câu hỏi của Bùi Tuyết Lâu, hắn nhíu mày, "Giữa hai ta còn cần giải thích sao? Đây chỉ là hiểu lầm mà thôi..."
Bùi Tuyết Lâu cười nhẹ tiến tới gần hắn, vươn tay nâng cằm Bùi Thanh Tuyền, tỉ mỉ xem xét khuôn mặt trắng như sứ của hắn, "Hiểu lầm?"
Nương theo ánh trăng mờ ảo và ánh sáng phát ra từ ngọc bích băng giá, Bùi Tuyết Lâu toàn thân trông rất quý khí.

Y giống như một miếng ngọc bích xinh đẹp được bọc trong mảnh lụa tơ tằm thượng hạng, dễ khiến người được y thân cận tự thấy hổ thẹn không bằng.

Đặc biệt trong tình huống y cố tình trêu chọc thì những hành động y làm ra lại càng mang theo hương vị mê hoặc người khác.

Bị tiếp cận theo cách này, ngay cả người luôn tỏ ra rất bình tĩnh là Bùi Thanh Tuyền, ánh mắt cũng không khỏi lẩn tránh.

Trong phút chốc, hắn cũng không chắc liệu Bùi Tuyết Lâu có tâm tư khác với mình hay không.

Nhưng hành vi ngả ngớn này lại khiến hắn không vui, Bùi Thanh Tuyền cau mày, nhẫn nhịn không nổi giận.

Hắn chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi được nhặt về, hơn mười năm nay Bùi Tuyết Lâu xem hắn như thiếu gia mà nuôi dưỡng.

Đừng nói chỉ xem hắn như lô đỉnh, cho dù muốn hắn chết, về mặt đạo đức thì hắn cũng phải ngoan ngoãn làm theo.

Nhưng hiểu không có nghĩa là chấp nhận.

Tu chân giới lấy sức mạnh làm trọng, tại sao hắn, một thiên tài thủy hệ đơn linh căn dựa vào đâu luôn phải đi theo sau Bùi Tuyết Lâu?
Trong mắt thoáng qua chút u ám, hắn nhanh chóng đè nén vô số ý nghĩ trong lòng, dốc sức đối phó tình huống hiện tại.

Hắn luôn cảm thấy kể từ khi Bùi Tuyết Lâu bị thương nặng, tính cách của y càng ngày càng quái dị, khiến người khác nhìn không thấu.

"Hai vị đạo hữu này hiểu lầm ta, bởi vì không hiểu ta nhưng đệ sao lại cũng như vậy? Hơn mười năm hữu hảo, đệ đối xử với ta như thế này sao?" Bùi Thanh Tuyền gạt tay Bùi Tuyết Lâu, giọng điệu đúng lý hợp tình tức giận.

Người kia chỉ lắc đầu, ung dung thu tay về, nói: "Sắc mặt như tuyết sớm, môi đỏ răng trắng, tư chất như Lan Chi, dịu dàng như ngọc.

Ta quả thật trước kia không chú ý đến, ngươi hiện tại đã có dáng vẻ như thế này rồi...!" Bùi Tuyết Lâu cười nghiền ngẫm," Thảo nào được nhiều người yêu thích, Thanh Tuyền, từng người từng người một bất bình thay cho ngươi, sợ ngươi ấm ức.


Khó cho ngươi khi ở bên một kẻ quần áo lụa là không có tiền đồ như ta rồi...!"
"Hyunh!" Bùi Thanh Tuyền không rõ thái độ của y, đành nói: "Bùi gia nuôi ta nhiều năm như vậy, lúc này ta sao có thể bỏ mặc đệ? Tư chất của đệ bị phế thì sao, sau này chỉ cần có ta thì không ai có thể cười nhạo đệ, há phải nói những lời khó chịu như vậy!"
Bùi Tuyết Lâu cười cười, khí lạnh quanh thân cũng hoàn toàn tản đi, y cà lơ phất phơ chào hỏi, "Cũng đúng, ngươi là thủy hệ đơn linh căn thiên phẩm, tiền đồ vô lượng.

Ngay cả Bùi gia cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Tương lai, e rằng ta thật sự phải nương tựa vào ngươi.

Làm phiền rồi."
"Giữa hai ta sao phải như thế?" Bùi Thanh Tuyền cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng...!có việc tốt hơn hết là nên nói rõ ràng ra, đỡ phải khúc mắc trong lòng." Bùi Tuyết Lâu trở về chủ đề cũ, "Ngươi không cần phải lo lắng về chuyện lô đỉnh, mặc kệ người khác nói gì.

Ta đối với ngươi...!không xuống tay được."
Đây quả thật là sỉ nhục, khuôn mặt của Bùi Thanh Tuyền đỏ bừng, ý nghĩ dâm dục trước đó nháy mắt biến mất, "Bùi Tuyết Lâu, tên khốn đệ!"
Bùi Tuyết Lâu nhướng mày, cười tà mị hơn, "Sao, ta tưởng chúng ta là huynh đệ, lẽ nào ngươi có tình ý với ta?"
"Hyunh đang cố tình chọc giận ta sao?!" Bùi Thanh Tuyền phủi tay áo, có vẻ định rời đi, nhưng lúc sau, hắn lại thở dài, cười nhạt nói: "Thôi vậy, cần gì phải bận tâm với một người say..."
Vẻ mặt của Bùi Tuyết Lâu vẫn không thay đổi, như thể y không hề nhìn thấy sự nhẫn nại và khổ tâm của Bùi Thanh Tuyền, chỉ liếc nhìn hai tên tu sĩ đang dùng ánh mắt đầy khinh thường và ghen tị nhìn mình, tiếp tục nói với Bùi Thanh Tuyền "Hơn nữa, nếu ngươi thật sự có ý định rời đi, ít nhất cũng nói cho ta biết một tiếng.

Không cần phải ủy khuất bản thân, trộn lẫn cùng loại người này.

Lấy Đá Thanh Mang, Linh Ty Trùng làm lễ vật?? Chẳng ra làm sao cả!"
Lời vừa nói ra khiến hai người kia tức giận đến phát run.

Sơ ý rồi, Bùi Tuyết Lâu rõ ràng là đệ tử thế gia sao lại độc mồm độc miệng như vậy!
[Tác giả có điều muốn nói: Tui lại viết truyện mới rồi nè, các bạn độc giả cũ, độc giả mới ơi, chào mọi người ~ Tui hy vọng có thể sánh bước cùng các bạn trong vài tháng tới.

Mong mọi người ủng hộ thật nhiều nhé, cảm ơn các bạn! Để thuận tiện, dưới đây là thiết lập các cấp độ tu luyện trong truyện: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Phân Thần, Phản Hư, Hợp Thể và Phi Thăng.

Mỗi cảnh giới lớn được chia thành chín cảnh giới nhỏ.

Ba cảnh giới nhỏ hợp lại thành một kỳ, ví dụ: Luyện khí tầng một (Luyện Khí sơ kỳ), và Kim Đan tầng bảy (Kim Đan hậu kỳ).].

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương