Ma Tôn Cũng Muốn Biết
-
Chương 60: Cái gọi là si tình
Bản tôn lại là kẻ không giống mình nhất sao... Văn Nhân Ách trong chốc lát không biết nói gì, cực kì muốn nhìn một chút tâm ma trước mắt Ân Hàn Giang rốt cuộc có dáng vẻ thế nào, nói cách khác, Văn Nhân Ách trong tưởng tượng của Ân Hàn Giang phải mang dáng vẻ như thế nào.
Lúc này Văn Nhân Ách đang trong trạng thái năng lượng hỗn độn, trên người mặc quần áo ảo hoá. Hắn không sử dụng Thần huyết, Ân Hàn Giang đang ngâm mình, nếu hắn cũng loã thể nữa thì hơi không ổn rồi.
Văn Nhân Ách bước xuống linh tuyền, không có chút gợn sóng nào, dường như hoà làm một với nước. Hắn giữ khoảng cách một cánh tay đến Ân Hàn Giang, cùng ngâm trong linh tuyền.
Đây là Ân Tông chủ mà hắn chưa bao giờ thấy. Mỗi một hành động, mỗi một câu nói dường như đều trái ngược với nguyên bản, nhưng lạ thay dung hợp hoàn mỹ cùng Ân Hàn Giang trong quá khứ, không tạo ra cảm giác khác lạ nào.
Trước kia khi Văn Nhân Ách nhìn Ân Hàn Giang, y luôn luôn lảng tránh, không phải nghiêng mặt thì là cúi đầu, hiếm thấy đối diện với Văn Nhân Ách.
Lúc này, Ân Hàn Giang đang nhìn thẳng vào Văn Nhân Ách, trong mắt còn có sát khí chưa tiêu tán hết.
Hôm nay y xử lí rất nhiều Tín Kiêu. Những kẻ này rõ ràng là thuộc hạ của Huyền Uyên tông lại chân ngoài dài hơn chân trong, cấu kết với Viên đàn chủ liên thủ mấy môn phái Tu chân và các đại thế gia. Ân Hàn Giang thẩm vấn không ít Tín Kiêu mới biết được môn phái và thế gia kia có không ít việc bại hoại, lén làm ra những chuyện trời không dung đất không tha, còn thông qua Viên đàn chủ và Tín Kiêu đổ hết tiếng ác lên đầu Huyền Uyên tông.
Tôn thượng luôn không thèm để ý mấy chuyện cỏn con ấy, đa số việc vặt đều giao cho bốn đàn chủ. Miêu, Nguyễn, Minh Hoả Đàn chủ trước kia Cừu Tùng Tuyết và hiện tại là Sư Tòng Tâm đầu óc đều có vấn đề, lười đi quan tâm mấy việc đó bèn đẩy hết đống ấy qua Viên đàn chủ nhìn có vẻ hiền lành. Viên đàn chủ thừa cơ hắt không ít nước bẩn lên người Văn Nhân Ách.
Cái gì mà cưỡng bức đồng nam đồng nữ thải bổ, đồ thôn luyện hồn, bắt trẻ con dưới một tuổi luyện chế pháp khí, mổ bụng thai phụ tám chín tháng moi Tử Hà Sa (nhau thai) các thứ các thứ, biết bao chuyện nghe bẩn tai. Ân Hàn Giang ép tính tình xuống nghe bằng hết, ghi tạc trong lòng, nhớ kĩ những tên Tán tu và môn nhân Chính đạo, thế gia đó, giết một đống Tín Kiêu hả giận rồi gửi thủ lĩnh cho Miêu đàn chủ làm quà.
Miêu đàn chủ vui sướng hân hoan nhận người, đến tàn hồn cũng không buông tha, tự xưng nhất định sẽ nuôi dưỡng ra một Vương Cổ có thể khống chế Tán Tiên - đặc biệt chỉ Cừu Tùng Tuyết.
Sau cuộc tàn sát, Phá Quân Thích uống no máu người, u u rung lên. Ân Hàn Giang cưỡng chế thu pháp khí vào Đan điền, hưng phấn trong mắt không giấu nổi.
"Văn Nhân Ách" quanh y có người khích lệ, cũng có người không vui, lải nhải mãi bên tai Ân Hàn Giang phiền thực sự. Sau khi quay lại Huyền Uyên tông, y không muốn mang một thân máu tanh đến phòng Tôn thượng bèn đi Linh tuyền tắm sạch, thấy bên suối có một "tâm ma" im lặng nhìn mình, giữa đám "Văn Nhân Ách" phá lệ nổi bật, muốn để hắn đến bên mình.
Tàn sát làm y hơi mất khống chế, Ân Hàn Giang cần bình tĩnh lại. Y muốn nhìn thấy Tôn thượng nhưng không muốn bị tâm ma kiểm soát, chi bằng chọn một cái không giống nhất, nhìn ma nhớ người cũng tốt.
"Ta không giống Văn Nhân Ách chỗ nào?" Văn Nhân Ách hỏi, hắn rất muốn biết lúc này Ân Hàn Giang thấy mình có dáng vẻ gì.
Ân Hàn Giang mặt mày sắc bén, khinh thường liếc ngang hắn một cái, dường như không muốn nói chuyện với tâm ma.
Nhưng câu hỏi của Văn Nhân Ách vẫn gợi lên hồi ức của Ân Hàn Giang. Y rũ mắt, hàng mi dài khẽ rung.
Ân Hàn Giang vươn tay vớt một vốc nước tạt lên mặt mình, bọt nước từ khoé mắt y chảy xuống. Không biết là bọt nước hay là nước mắt đây.
Văn Nhân Ách đưa tay đến trước mặt Ân Hàn Giang, nhìn giọt nước kia xuyên qua lòng bàn tay mình, rơi xuống Linh Tuyền, hoàn toàn thất tung trong mênh mông nước.
Nhất thời, Văn Nhân Ách có xúc động muốn lật tung Linh Tuyền này lên, tìm bằng được giọt nước kia.
Sự yếu ớt thuộc về Ân Hàn Giang cứ thế loé lên rồi biến mất. Nếu không phải Văn Nhân Ách vẫn luôn nhìn y không chớp mắt có lẽ đã nghĩ rằng y chỉ rửa mặt mà thôi.
Văn Nhân Ách bỗng nhớ tới khi Ân Hàn Giang đưa mình một vốc ánh trăng từng nói, trước kia nếu luyện kiếm có buồn chán sẽ ngồi bên thác vớt nước nghịch. Hành động nhìn như chơi đùa ấy lại có bao nhiêu lần như lần này đây, dùng nước để che giấu cảm xúc của mình?
Ấn tượng về Ân Hàn Giang của Văn Nhân Ách ngay từ đầu là một đứa bé chồng chất vết thương, tiếp theo đã biến thành một người lớn, trầm lặng đi theo Ma Tôn. Suốt mười mấy năm y trưởng thành Văn Nhân Ách đều không có mặt, chẳng biết được khi ấy y mang dáng vẻ như thế nào.
"Ngươi không nên thích ta." Văn Nhân Ách thở dài, "Văn Nhân Ách không đáng đâu."
Những lời này đã chọc giận Ân Hàn Giang, y chưa bao giờ để ý đến "tâm ma", lại không ngờ rằng "ảo giác" từ thâm tâm dám nói ra những điều như vậy. Ân Hàn Giang đánh một chưởng về phía Văn Nhân Ách, sắp đụng tới "ảo giác" lại cưỡng ép dời tay đi ba phần, kình lực lướt qua gò má Văn Nhân Ách, đánh nát một tảng đá cách đó mười mét.
Chỉ cần mang gương mặt Văn Nhân Ách thì Ân Hàn Giang đều không nỡ tấn công.
Tiếp tục như thế, làm sao y có thể cắt đứt tâm ma, làm sao có khôi phục.
Trái tim vẫn luôn lạnh lùng của Văn Nhân Ách nhói đau, hắn muốn nói với Ân Hàn Giang, buông tình yêu xuống sẽ thoải mái hơn nhiều, nhưng làm thế nào cũng không nói lên lời.
Tấm lòng ái mộ chân thành thuần khiết đến vậy đặt trước mắt, sao Hạ Văn Triều lại có thể miệng nói yêu Bách Lí Khinh Miểu rồi sau lưng tình chàng ý thiếp với cô gái khác được như thế? Văn Nhân Ách không hiểu nổi.
Uổng cho hắn một đời nhìn thấu trời, nhìn thấu đất, chứng kiến hết thế gian vạn vật tang thương lại chẳng nhìn thấu thế gian tình ái.
Ân Hàn Giang phẫn nộ đứng dậy, dang tay để quần áo tự mặc lên người, nổi giận đùng đùng quay lại phòng Văn Nhân Ách. "Tâm ma" muốn nói gì cũng được, nhưng dựa vào đầu dám bảo Văn Nhân Ách không đáng để y thích!
Văn Nhân Ách theo sát phía sau, thấy tóc y còn hơi ướt đang nghiêng người nằm trên giường, nhìn Văn Nhân Ách đi vào lập tức hét lên:
"Cút ra ngoài!"
Cảm giác bị người ta quát cực kì mới lạ. Người gần đây nhất từng quát Văn Nhân Ách là ai nhỉ? Hình như là Tán Tiên Tử Linh Các Chủ từ bốn mươi năm trước, bây giờ y ra sao rồi? Ồ, hình như là bị Cừu Tùng Tuyết luyện thành con rối Quỷ tu, lúc nào Túc Hoè không có mặt sẽ thay nó chăm sóc Bách Lí Khinh Miểu.
Văn Nhân Ách đương nhiên sẽ không đi ra ngoài, phòng của hắn sao hắn lại phải đi ra ngoài chứ.
Hắn đứng trước giường, thấy Ân Hàn Giang giận đến ngực phập phồng, nhưng ngoài phẫn nộ ra thì cũng không vì chân khí nghịch chuyển mà bị nội thương thì yên lòng ngồi xuống cạnh giường Ân Hàn Giang.
Ân Hàn Giang nhìn "tâm ma", bực không chịu được nhưng cũng không nỡ làm hỏng bài trí trong phòng Văn Nhân Ách, cuối cùng chỉ có thể căm tức nhìn "tâm ma" của mình, giận dỗi một lúc có chút vô lực lẩm bẩm:
"Ta đang giận cái gì không biết. "Tâm ma" đương nhiên là phải nghĩ đủ biện pháp quấy nhiễu thần trí của ta, mới có thể thừa cơ lọt vào, dụ dỗ ta nhập ma. Hiện tại không được, không thể nhập ma."
"Ta không muốn quấy nhiễu suy nghĩ của ngươi. Ta chỉ không rõ, tại sao ngươi lại thích ta đến mức này?" Văn Nhân Ách hỏi.
Hắn tự nhân rằng mình không đủ tư cách, những gì hắn bỏ ra không xứng nhận được tình cảm thuần khiết như vậy.
"Ngươi một "ảo giác" đến tự xưng "Bản tôn" cũng không biết thì biết cái gì?" Ân Hàn Giang lạnh lùng nói.
Dứt lời y không để ý đến Văn Nhân Ách nữa, khoanh chân thầm nhẩm Thanh Tâm chú nhập định.
Văn Nhân Ách nhìn y hồi lâu, thấy y nhập định không biết bao lâu mới tỉnh lại bèn xoay người đi tìm Chung Ly Khiêm:
"Có cách giải quyết tâm ma chưa?"
Chung Ly Khiêm: "... Người mới cho ta có nửa ngày thời gian."
Y tinh tế nhận ra Văn Nhân Ách không kiên nhẫn, nói:
"Có một Tán Tiên tên Dược Gia Bình, là Y Tu số một số hai của Tu Chân giới. Thư hộ pháp định mời y đến Huyền Uyên tông, trước mắt vẫn đang đàm phán."
Dược Gia Bình? Văn Nhân Ách nhíu mày, kẻ này hắn nhớ, một trong các đàn em của Hạ Văn Triều chứ đâu. Là một Tán Tiên tính tình kì quặc, y thuật cao minh. Có lần Hạ Văn Triều xuống núi tình cờ gặp được đại tiểu thư của Công Tây thế gia. Vị đại tiểu thư này đúng là tính khí bằng trời, ban đầu luôn xem thường Hạ Văn Triều, bất đắc dĩ mới đi cùng đường với gã mà thôi. Suốt đường đi gây ra không ít hoạ, cũng thành công lăn lộn bản thân đến suýt tắt thở. Hạ Văn Triều đưa nàng đi xin Dược Gia Bình giúp đỡ, Dược Gia Bình tán thưởng sự trả giá của y vì cô gái này nên giúp hạ Văn Triều. Về sau Công Tây tiểu thư cũng khuynh tâm trước Hạ Văn Triều, từ đại tiểu thư chua ngoa biến thành một vợ của gã.
Tên Dược Gia Bình này cũng có quá khứ, y từng yêu một người, bị thương giống hệt Công Tây tiểu thư vậy. Lúc ấy y thuật của Dược Gia Bình còn chưa cao minh như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn người trong lòng ra đi. Kể từ đó biến thành một Tán Tiên tính tình kì quặc, một lòng nghiên cứu y thuật, không cho ai sắc mặt tốt bao giờ, chỉ có mỗi Hạ Văn Triều lọt vào mắt xanh của y, hai người kết bạn chí giao.
Hạ Văn Triều thấy Dược Gia Bình si tâm tuyệt đối với người trong lòng, thâm tâm kính nể lắm, nhiều lần giúp Dược Gia Bình giải quyết một ít phiền phức. Mà Dược Gia Bình là một kẻ... khiến người ta một lời khó mà nói hết.
Quần áo y mặc, đồ y dùng hàng ngày đều do người trong lòng năm xưa tặng, suốt ngày trông vật nhớ người, hận bản thân ngày xưa vô dụng, chính hiệu lãng tử si tình. Nhưng điệu bộ của y cũng làm Văn Nhân Ách không thể lý giải được. Y thuật của kẻ này trong Tu chân giới ít ai sánh bằng, không ít người tới cửa cầu cứu. Yêu cầu để chữa bệnh của Dược Gia Bình rất tuỳ ý, có khi muốn thứ quan trọng nhất của người, có khi lại bắt vợ con đối phương đi theo, tất cả dựa vào tâm tình lúc đó.
Những cô gái bị Dược Gia Bình chấm đều có nét tương tự với người yêu của y trên dung mạo hoặc tính cách. Thường y sẽ vừa giao hợp với cô gái ấy, vừa yên lặng hồi ức về y cùng người trong lòng ngày xưa. Xong việc thì ném luôn nhân duyên sương sớm ấy qua một bên, dè bỉu đối phương không bằng một ngón tay người yêu y, lộ ra vẻ mặt ngươi thật là dơ bẩn.
Hạ Văn Triều đồng tình với Dược đại ca - một người si tâm, hứa hẹn sau này thành Thần sẽ giúp Dược Gia Bình tìm người yêu y chuyển thế. Đến quyển thứ ba, quả thật Dược Gia Bình tìm lại được người trong lòng, hai người quẳng gánh lo đi, hạnh phúc ngọt ngào ở bên nhau.
Văn Nhân Ách đọc xong chỉ muốn nói, Dược Gia Bình si tình đến mức ấy, thật là ăn rơ thú vị với Hạ Văn Triều, cá mè một lứa!
Lúc này Văn Nhân Ách đang trong trạng thái năng lượng hỗn độn, trên người mặc quần áo ảo hoá. Hắn không sử dụng Thần huyết, Ân Hàn Giang đang ngâm mình, nếu hắn cũng loã thể nữa thì hơi không ổn rồi.
Văn Nhân Ách bước xuống linh tuyền, không có chút gợn sóng nào, dường như hoà làm một với nước. Hắn giữ khoảng cách một cánh tay đến Ân Hàn Giang, cùng ngâm trong linh tuyền.
Đây là Ân Tông chủ mà hắn chưa bao giờ thấy. Mỗi một hành động, mỗi một câu nói dường như đều trái ngược với nguyên bản, nhưng lạ thay dung hợp hoàn mỹ cùng Ân Hàn Giang trong quá khứ, không tạo ra cảm giác khác lạ nào.
Trước kia khi Văn Nhân Ách nhìn Ân Hàn Giang, y luôn luôn lảng tránh, không phải nghiêng mặt thì là cúi đầu, hiếm thấy đối diện với Văn Nhân Ách.
Lúc này, Ân Hàn Giang đang nhìn thẳng vào Văn Nhân Ách, trong mắt còn có sát khí chưa tiêu tán hết.
Hôm nay y xử lí rất nhiều Tín Kiêu. Những kẻ này rõ ràng là thuộc hạ của Huyền Uyên tông lại chân ngoài dài hơn chân trong, cấu kết với Viên đàn chủ liên thủ mấy môn phái Tu chân và các đại thế gia. Ân Hàn Giang thẩm vấn không ít Tín Kiêu mới biết được môn phái và thế gia kia có không ít việc bại hoại, lén làm ra những chuyện trời không dung đất không tha, còn thông qua Viên đàn chủ và Tín Kiêu đổ hết tiếng ác lên đầu Huyền Uyên tông.
Tôn thượng luôn không thèm để ý mấy chuyện cỏn con ấy, đa số việc vặt đều giao cho bốn đàn chủ. Miêu, Nguyễn, Minh Hoả Đàn chủ trước kia Cừu Tùng Tuyết và hiện tại là Sư Tòng Tâm đầu óc đều có vấn đề, lười đi quan tâm mấy việc đó bèn đẩy hết đống ấy qua Viên đàn chủ nhìn có vẻ hiền lành. Viên đàn chủ thừa cơ hắt không ít nước bẩn lên người Văn Nhân Ách.
Cái gì mà cưỡng bức đồng nam đồng nữ thải bổ, đồ thôn luyện hồn, bắt trẻ con dưới một tuổi luyện chế pháp khí, mổ bụng thai phụ tám chín tháng moi Tử Hà Sa (nhau thai) các thứ các thứ, biết bao chuyện nghe bẩn tai. Ân Hàn Giang ép tính tình xuống nghe bằng hết, ghi tạc trong lòng, nhớ kĩ những tên Tán tu và môn nhân Chính đạo, thế gia đó, giết một đống Tín Kiêu hả giận rồi gửi thủ lĩnh cho Miêu đàn chủ làm quà.
Miêu đàn chủ vui sướng hân hoan nhận người, đến tàn hồn cũng không buông tha, tự xưng nhất định sẽ nuôi dưỡng ra một Vương Cổ có thể khống chế Tán Tiên - đặc biệt chỉ Cừu Tùng Tuyết.
Sau cuộc tàn sát, Phá Quân Thích uống no máu người, u u rung lên. Ân Hàn Giang cưỡng chế thu pháp khí vào Đan điền, hưng phấn trong mắt không giấu nổi.
"Văn Nhân Ách" quanh y có người khích lệ, cũng có người không vui, lải nhải mãi bên tai Ân Hàn Giang phiền thực sự. Sau khi quay lại Huyền Uyên tông, y không muốn mang một thân máu tanh đến phòng Tôn thượng bèn đi Linh tuyền tắm sạch, thấy bên suối có một "tâm ma" im lặng nhìn mình, giữa đám "Văn Nhân Ách" phá lệ nổi bật, muốn để hắn đến bên mình.
Tàn sát làm y hơi mất khống chế, Ân Hàn Giang cần bình tĩnh lại. Y muốn nhìn thấy Tôn thượng nhưng không muốn bị tâm ma kiểm soát, chi bằng chọn một cái không giống nhất, nhìn ma nhớ người cũng tốt.
"Ta không giống Văn Nhân Ách chỗ nào?" Văn Nhân Ách hỏi, hắn rất muốn biết lúc này Ân Hàn Giang thấy mình có dáng vẻ gì.
Ân Hàn Giang mặt mày sắc bén, khinh thường liếc ngang hắn một cái, dường như không muốn nói chuyện với tâm ma.
Nhưng câu hỏi của Văn Nhân Ách vẫn gợi lên hồi ức của Ân Hàn Giang. Y rũ mắt, hàng mi dài khẽ rung.
Ân Hàn Giang vươn tay vớt một vốc nước tạt lên mặt mình, bọt nước từ khoé mắt y chảy xuống. Không biết là bọt nước hay là nước mắt đây.
Văn Nhân Ách đưa tay đến trước mặt Ân Hàn Giang, nhìn giọt nước kia xuyên qua lòng bàn tay mình, rơi xuống Linh Tuyền, hoàn toàn thất tung trong mênh mông nước.
Nhất thời, Văn Nhân Ách có xúc động muốn lật tung Linh Tuyền này lên, tìm bằng được giọt nước kia.
Sự yếu ớt thuộc về Ân Hàn Giang cứ thế loé lên rồi biến mất. Nếu không phải Văn Nhân Ách vẫn luôn nhìn y không chớp mắt có lẽ đã nghĩ rằng y chỉ rửa mặt mà thôi.
Văn Nhân Ách bỗng nhớ tới khi Ân Hàn Giang đưa mình một vốc ánh trăng từng nói, trước kia nếu luyện kiếm có buồn chán sẽ ngồi bên thác vớt nước nghịch. Hành động nhìn như chơi đùa ấy lại có bao nhiêu lần như lần này đây, dùng nước để che giấu cảm xúc của mình?
Ấn tượng về Ân Hàn Giang của Văn Nhân Ách ngay từ đầu là một đứa bé chồng chất vết thương, tiếp theo đã biến thành một người lớn, trầm lặng đi theo Ma Tôn. Suốt mười mấy năm y trưởng thành Văn Nhân Ách đều không có mặt, chẳng biết được khi ấy y mang dáng vẻ như thế nào.
"Ngươi không nên thích ta." Văn Nhân Ách thở dài, "Văn Nhân Ách không đáng đâu."
Những lời này đã chọc giận Ân Hàn Giang, y chưa bao giờ để ý đến "tâm ma", lại không ngờ rằng "ảo giác" từ thâm tâm dám nói ra những điều như vậy. Ân Hàn Giang đánh một chưởng về phía Văn Nhân Ách, sắp đụng tới "ảo giác" lại cưỡng ép dời tay đi ba phần, kình lực lướt qua gò má Văn Nhân Ách, đánh nát một tảng đá cách đó mười mét.
Chỉ cần mang gương mặt Văn Nhân Ách thì Ân Hàn Giang đều không nỡ tấn công.
Tiếp tục như thế, làm sao y có thể cắt đứt tâm ma, làm sao có khôi phục.
Trái tim vẫn luôn lạnh lùng của Văn Nhân Ách nhói đau, hắn muốn nói với Ân Hàn Giang, buông tình yêu xuống sẽ thoải mái hơn nhiều, nhưng làm thế nào cũng không nói lên lời.
Tấm lòng ái mộ chân thành thuần khiết đến vậy đặt trước mắt, sao Hạ Văn Triều lại có thể miệng nói yêu Bách Lí Khinh Miểu rồi sau lưng tình chàng ý thiếp với cô gái khác được như thế? Văn Nhân Ách không hiểu nổi.
Uổng cho hắn một đời nhìn thấu trời, nhìn thấu đất, chứng kiến hết thế gian vạn vật tang thương lại chẳng nhìn thấu thế gian tình ái.
Ân Hàn Giang phẫn nộ đứng dậy, dang tay để quần áo tự mặc lên người, nổi giận đùng đùng quay lại phòng Văn Nhân Ách. "Tâm ma" muốn nói gì cũng được, nhưng dựa vào đầu dám bảo Văn Nhân Ách không đáng để y thích!
Văn Nhân Ách theo sát phía sau, thấy tóc y còn hơi ướt đang nghiêng người nằm trên giường, nhìn Văn Nhân Ách đi vào lập tức hét lên:
"Cút ra ngoài!"
Cảm giác bị người ta quát cực kì mới lạ. Người gần đây nhất từng quát Văn Nhân Ách là ai nhỉ? Hình như là Tán Tiên Tử Linh Các Chủ từ bốn mươi năm trước, bây giờ y ra sao rồi? Ồ, hình như là bị Cừu Tùng Tuyết luyện thành con rối Quỷ tu, lúc nào Túc Hoè không có mặt sẽ thay nó chăm sóc Bách Lí Khinh Miểu.
Văn Nhân Ách đương nhiên sẽ không đi ra ngoài, phòng của hắn sao hắn lại phải đi ra ngoài chứ.
Hắn đứng trước giường, thấy Ân Hàn Giang giận đến ngực phập phồng, nhưng ngoài phẫn nộ ra thì cũng không vì chân khí nghịch chuyển mà bị nội thương thì yên lòng ngồi xuống cạnh giường Ân Hàn Giang.
Ân Hàn Giang nhìn "tâm ma", bực không chịu được nhưng cũng không nỡ làm hỏng bài trí trong phòng Văn Nhân Ách, cuối cùng chỉ có thể căm tức nhìn "tâm ma" của mình, giận dỗi một lúc có chút vô lực lẩm bẩm:
"Ta đang giận cái gì không biết. "Tâm ma" đương nhiên là phải nghĩ đủ biện pháp quấy nhiễu thần trí của ta, mới có thể thừa cơ lọt vào, dụ dỗ ta nhập ma. Hiện tại không được, không thể nhập ma."
"Ta không muốn quấy nhiễu suy nghĩ của ngươi. Ta chỉ không rõ, tại sao ngươi lại thích ta đến mức này?" Văn Nhân Ách hỏi.
Hắn tự nhân rằng mình không đủ tư cách, những gì hắn bỏ ra không xứng nhận được tình cảm thuần khiết như vậy.
"Ngươi một "ảo giác" đến tự xưng "Bản tôn" cũng không biết thì biết cái gì?" Ân Hàn Giang lạnh lùng nói.
Dứt lời y không để ý đến Văn Nhân Ách nữa, khoanh chân thầm nhẩm Thanh Tâm chú nhập định.
Văn Nhân Ách nhìn y hồi lâu, thấy y nhập định không biết bao lâu mới tỉnh lại bèn xoay người đi tìm Chung Ly Khiêm:
"Có cách giải quyết tâm ma chưa?"
Chung Ly Khiêm: "... Người mới cho ta có nửa ngày thời gian."
Y tinh tế nhận ra Văn Nhân Ách không kiên nhẫn, nói:
"Có một Tán Tiên tên Dược Gia Bình, là Y Tu số một số hai của Tu Chân giới. Thư hộ pháp định mời y đến Huyền Uyên tông, trước mắt vẫn đang đàm phán."
Dược Gia Bình? Văn Nhân Ách nhíu mày, kẻ này hắn nhớ, một trong các đàn em của Hạ Văn Triều chứ đâu. Là một Tán Tiên tính tình kì quặc, y thuật cao minh. Có lần Hạ Văn Triều xuống núi tình cờ gặp được đại tiểu thư của Công Tây thế gia. Vị đại tiểu thư này đúng là tính khí bằng trời, ban đầu luôn xem thường Hạ Văn Triều, bất đắc dĩ mới đi cùng đường với gã mà thôi. Suốt đường đi gây ra không ít hoạ, cũng thành công lăn lộn bản thân đến suýt tắt thở. Hạ Văn Triều đưa nàng đi xin Dược Gia Bình giúp đỡ, Dược Gia Bình tán thưởng sự trả giá của y vì cô gái này nên giúp hạ Văn Triều. Về sau Công Tây tiểu thư cũng khuynh tâm trước Hạ Văn Triều, từ đại tiểu thư chua ngoa biến thành một vợ của gã.
Tên Dược Gia Bình này cũng có quá khứ, y từng yêu một người, bị thương giống hệt Công Tây tiểu thư vậy. Lúc ấy y thuật của Dược Gia Bình còn chưa cao minh như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn người trong lòng ra đi. Kể từ đó biến thành một Tán Tiên tính tình kì quặc, một lòng nghiên cứu y thuật, không cho ai sắc mặt tốt bao giờ, chỉ có mỗi Hạ Văn Triều lọt vào mắt xanh của y, hai người kết bạn chí giao.
Hạ Văn Triều thấy Dược Gia Bình si tâm tuyệt đối với người trong lòng, thâm tâm kính nể lắm, nhiều lần giúp Dược Gia Bình giải quyết một ít phiền phức. Mà Dược Gia Bình là một kẻ... khiến người ta một lời khó mà nói hết.
Quần áo y mặc, đồ y dùng hàng ngày đều do người trong lòng năm xưa tặng, suốt ngày trông vật nhớ người, hận bản thân ngày xưa vô dụng, chính hiệu lãng tử si tình. Nhưng điệu bộ của y cũng làm Văn Nhân Ách không thể lý giải được. Y thuật của kẻ này trong Tu chân giới ít ai sánh bằng, không ít người tới cửa cầu cứu. Yêu cầu để chữa bệnh của Dược Gia Bình rất tuỳ ý, có khi muốn thứ quan trọng nhất của người, có khi lại bắt vợ con đối phương đi theo, tất cả dựa vào tâm tình lúc đó.
Những cô gái bị Dược Gia Bình chấm đều có nét tương tự với người yêu của y trên dung mạo hoặc tính cách. Thường y sẽ vừa giao hợp với cô gái ấy, vừa yên lặng hồi ức về y cùng người trong lòng ngày xưa. Xong việc thì ném luôn nhân duyên sương sớm ấy qua một bên, dè bỉu đối phương không bằng một ngón tay người yêu y, lộ ra vẻ mặt ngươi thật là dơ bẩn.
Hạ Văn Triều đồng tình với Dược đại ca - một người si tâm, hứa hẹn sau này thành Thần sẽ giúp Dược Gia Bình tìm người yêu y chuyển thế. Đến quyển thứ ba, quả thật Dược Gia Bình tìm lại được người trong lòng, hai người quẳng gánh lo đi, hạnh phúc ngọt ngào ở bên nhau.
Văn Nhân Ách đọc xong chỉ muốn nói, Dược Gia Bình si tình đến mức ấy, thật là ăn rơ thú vị với Hạ Văn Triều, cá mè một lứa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook