Ma Tôn Cũng Muốn Biết
-
Chương 39: Gậy đánh uyên ương
Văn Nhân Ách không thể chẳng nói chẳng rằng, chưa ban bố gì đã rời khỏi Huyền Uyên tông, căn cứ vào chức vụ của mỗi người, khi Tôn chủ không ở Tông môn, sự vụ môn phái sẽ do Phó tông chủ Ân Hàn Giang nhậm chức mới được có ba mươi năm thay mặt xử lý.
Văn Nhân Ách định để Ân Hàn Giang lại Huyền Uyên tông, một thân một mình đi Thái Âm sơn Tử Linh Các. Huyền Uyên tông không có sự vụ phức tạp quan trọng nào, sau khi hắn đi mà các thuộc hạ phản loạn thì cũng kệ thôi, dù sao sau khi hắn quay về cũng sẽ phải đầu hàng.
Ân Hàn Giang quá gần gũi Văn Nhân Ách, có tu vi Cảnh hư đỉnh kì còn không mang chút tâm lý phòng bị nào với hắn, nếu Văn Nhân Ách nói "Bản tôn muốn ăn huyết hồn của ngươi" chỉ sợ Ân Hàn Giang sẽ vui vẻ dâng huyết hồn của mình lên.
Đi đường cùng y thật sự quá nguy hiểm, đi một mình còn dễ tự khống chế hơn.
Vì thế trước khi đi, Văn Nhân Ách gọi Ân Hàn Giang đến, nói ngay mình muốn đi Thái Âm Sơn. Ân Hàn Giang hoàn toàn không ý thức được lần này Văn Nhân Ách định bỏ rơi mình, y im lặng đi ra phía sau Tôn chủ, chuẩn bị xuất phát cùng Văn Nhân Ách.
Thấy dáng vẻ của y, Văn Nhân Ách đứng khựng lại, châm chước tìm từ, bình tĩnh nói:
"Ân tông chủ, sau khi Bản tôn ra ngoài, sự vụ Huyền Uyên tông và chuyện điều tra phản đồ..."
Mới nói đến đó, vẻ mặt Ân Hàn Giang từ bình tĩnh biến thành trống rỗng, y lặng nhìn Văn Nhân Ách, dường như chẳng nghĩ gì, chỉ chờ Tôn chủ hạ lệnh.
Chỉ cần Văn Nhân Ách hạ lệnh, Ân Hàn Giang có thể nghiêm chỉnh làm theo, cho dù y không muốn.
Văn Nhân Ách không nói tiếp, Ân Hàn Giang vẫn duy trì trạng thái lắng nghe, chờ Tôn thượng tuyên bố kết quả cuối cùng.
"...Thay mặt xử lý giao cho Thư hộ pháp, nàng làm quen tay rồi, mấy đàn chủ từng bị nàng sửa gáy, họ nhất định đang đề phòng lẫn nhau, sẽ không dễ dàng đánh đổ thế cân bằng. Chuyện phản đồ cũng không vội, dù sao giờ chưa có manh mối gì, có khi hai chúng ta rời khỏi Huyền Uyên tông Sầm Chính Kỳ lại lộ ra dấu vết ấy chứ."
Văn Nhân Ách đối diện với biểu tình của Ân Hàn Giang, lời nói ra khỏi miệng trở thành như vậy.
Nghe thấy thế, trên gương mặt Ân Hàn Giang mới có một chút sức sống, y cúi đầu thật sâu:
"Thuộc hạ tuân lệnh."
Văn Nhân Ách nhíu nhíu mày, trước kia không phải hắn và Ân Hàn Giang chưa từng tách nhau ra. Ma Tôn xưa nay luôn làm theo ý mình, muốn đi đâu thì đi đó, chẳng phải thông báo với Ân Hàn Giang, Ân Hàn Giang cũng không buồn hỏi đến. Nhưng sau khi có được "Ngược luyến phong hoa", bởi lo lắng Ân Hàn Giang sẽ phát cuồng mà hiếm khi rời khỏi y, lúc này muốn phủi tay rút ra lại gặp nhiều trói buộc.
Không ổn rồi.
Vốn mong rằng cảm xúc của Ân Hàn Giang được trấn an sẽ lắng xuống, không đến mức sau khi Văn Nhân Ách chết sẽ làm ra vài chuyện hắn không thích, nên mới chú ý. Nhưng hiện tại, ngược lại càng thêm không yên tâm.
Trước kia lúc Văn Nhân Ách muốn đi đâu, có bao giờ từng để tâm Ân Hàn Giang lại toát ra biểu tình cô đơn đến thế, làm gì từng mềm lòng.
"Ân Hàn Giang", Văn Nhân Ách gọi thẳng tên đầy đủ của y nói, "Bản tôn không phải Thần của ngươi, cũng chỉ giống ngươi thôi, một trong muôn vàn tu giả đi trên con đường thông thiên."
"Thuộc hạ hiểu." Ân Hàn Giang vẫn cúi đầu.
"Khát khao là một chuyện, con đường riêng của mình vẫn phải đi, ngươi có hiểu không?"
Văn Nhân Ách tới gần y, duỗi tay giữ sau cổ Ân Hàn Giang, những ngón tay bóp chặt dưới tai y, lực bàn tay mạnh mẽ khiến Ân Hàn Giang không thể không ngẩng đầu.
Kề quá sát khiến mặt hai người đều không tránh được ửng đỏ lên. Văn Nhân Ách chỉ cảm thấy trong lồng ngực bỗng thật ngọt ngào, hơi thở của Ân Hàn Giang mang theo hương vị chân nguyên chỉ Kiếm tu mới có ập vào mặt hắn, đối với Huyết tu, đó là chân nguyên đẳng cấp cao nhất. Văn Nhân Ách đã ba mươi năm không thể hấp thu linh khí thiên địa thấy đầu óc choáng váng, bàn tay đặt sau cổ Ân Hàn Giang siết càng thêm chặt, linh quyết hoá huyết cứ lặp đi lặp lại quanh quẩn trong não hắn, chỉ cần sức mạnh thoát ra từ lòng bàn tay, Ân Hàn Giang sẽ ngay lập tức biến thành máu dưới chưởng của hắn, chân nguyên, thần hồn, tất cả sẽ thuộc về Văn Nhân Ách.
Văn Nhân Ách đỏ mặt vì huyết khí, Ân Hàn Giang lại chẳng hiểu sao cũng đỏ mặt, y chống cự vài lần, từ dưới tay Văn Nhân Ách thoát ra, chắp tay nói:
"Thuộc hạ biết, thuộc hạ sẽ sớm ngày tấn chức Đại thừa kì, phân ưu vì Tôn thượng."
Ân Hàn Giang lùi lại làm Văn Nhân Ách cũng khôi phục một chút ý thức, hắn ép huyết khí đang quay cuồng trong cơ thể xuống, xoay người nói:
"Truyền âm cho Thư hộ pháp, lệnh nàng tạm thời nhận chức Tông chủ."
Sau khi gửi phù đưa tin, Văn Nhân Ách không quay đầu lập tức hoá thành độn quang đi mất, Ân Hàn Giang vội gọi Phá Quân kiếm đuổi theo.
Y cắn môi, lời của Tôn thượng rốt cuộc là ý gì? Có phải đã phát hiện ra tâm ý của y rồi không? Mới nãy trong lúc nói chuyện, sắc mặt của y để lộ ra sơ hở gì sao?
Ân Hàn Giang lặp đi lặp lại nói với bản thân sau này khi ở cạnh Tôn thượng, nhất định phải thật cẩn thận. Y thân là Phó tông chủ, ở lại Huyền Uyên tông khống chế đại cục là chuyện đương nhiên, không thể vì không được đi theo Tôn thượng mà cảm thấy mất mát. Cho dù trong lòng thật sự xót xa, bên ngoài cũng phải thể hiện ra là không có gì cả.
Hai người ôm tâm tư khác nhau đi đến trên Thái Âm Sơn, Văn Nhân Ách hạ xuống ngoài trận pháp của Tử Linh các, tránh đệ tử tuần núi, lấy sách ra xem cốt truyện đã tiến triển đến mức độ nào rồi, hắn muốn lấy căn cứ quyết định lần này giá lâm sẽ tự mình xông vào Tử Linh Các hay là để Tử Linh Các mở rộng cửa lớn ra hoan nghênh hắn.
Lại nói đến bốn người Bách Lí Khinh Miểu, ba ngày trước đã đến Thái Âm Sơn rồi. Bách Lí Khinh Miểu đi tới đi lui trước pháp khí bái sơn Chuông Vụ Thần của Tử Linh Các, không biết có nên đánh chuông không. Theo lời Thanh Vinh trưởng lão, Tử Linh Các nói với đám đệ tử Hạ Văn Triều rằng Tử Linh Các cũng chỉ có một cây Cỏ Toả Tâm, rất khó mang cho Thượng Thanh phái. Trừ khi bọn họ có thể nghĩ cách làm cho một cây Cỏ Toả Tâm non khác lớn lên, mà Cỏ Toả Tâm non muốn phát triển cần có sơn hoả của núi Thái Âm, lại không được để sơn hoả bùng lên dữ quá mà thiêu rụi cả Tử Linh Các, trong lúc dẫn động sơn hoả còn phải canh lửa vừa phải thì khó quá rồi.
Trong thời gian này đám người Hạ Văn Triều vẫn luôn ở đậu Tử Linh Các, vây quanh hố trời ba ngàn năm trước đã từng bùng lên sơn hoả một lần để nghĩ cách, nửa tháng qua vẫn không có chút tiến triển nào.
Thanh Vinh trưởng lão gửi thư mục đích cũng không phải cậy nhờ Bách Lí Khinh Miểu giải được nan đề này mà là mong nàng có thể khuyên Thanh Tuyết chân nhân và Hạc Phát Tán Nhân ra tay. Thanh Tuyết chân nhân là trưởng lão khách mời của Thượng Thanh phái, vốn nên góp sức giúp đỡ, chỉ là cái tính tình của Thanh Tuyết... nghe nói đến giờ Nam Quách thế gia vẫn đang đuổi giết nàng.
Thượng Thanh phái biết Thanh Tuyết đối xử với Bách Lí Khinh Miểu rất tốt, hy vọng Bách Lí Khinh Miểu có thể khuyên nhủ nàng.
Mấy năm nay thanh danh của Hạc Phát Tán Nhân đã lan truyền khắp Tu chân giới, Chung Ly thế gia tiếc đến dậm chân đấm ngực. Thượng Thanh Phái cũng biết Hạc Phát Tán Nhân và Bách Lí Khinh Miểu do cơ duyên trùng hợp mà trúng đồng tâm cổ, Bách Lí Khinh Miểu khuyên được y.
Có Chung Ly Khiêm giúp đỡ, tin rằng nhất định có thể thoả mãn điều kiện của Tử Linh Các.
Còn Túc Hoè, nó chỉ là một đệ tử Kim Đan kì, không ai trông cậy nó có thể làm ra chuyện gì có ích, Bách Lí Khinh Miểu đưa nó theo cũng vì muốn cho đệ tử đi một ngày đàng học một sàng khôn thôi.
Ấy thế nhưng trong bốn người thì vị Túc Hoè vẻ mặt âm u này lại là người tính tình kiêu ngạo nhất. Túc Hoè vốn định ám hại Bách Lí Khinh Miểu để báo thù đuổi quỷ. Năm đó nếu không phải đúng lúc có một cái thai chết ra đời để nó mượn xác hoàn hồn thì Túc Hoè đã hồn phi phách tán thật rồi. Giữa nó và Bách Lí Khinh Miểu tuyệt đối là thù như biển máu.
Khi biết Bách Lí Khinh Miểu đến trấn nhỏ lần thứ hai, còn muốn nhận nó làm đệ tử, Túc Hoè lập tức đồng ý, hạ quyết tâm làm một đệ tử ngoan ngoãn nghe lời. Nó muốn nâng Bách Lí Khinh Miểu người trong chính đạo này đến cao thật cao, để đứa con gái ngu ngốc ấy sâu sắc cảm thấy mình là đồ đệ tri kỉ nhất, ưu tú nhất của nàng ta, cứ như vậy, mai sau khi nó ám hại Bách Lí Khinh Miểu, dáng vẻ đau khổ, vẻ mặt vặn vẹo của nàng nhất định vô cùng dễ nhìn.
Lòng ôm suy nghĩ đó Túc Hoè hành lễ bái sư xong thì cảm giác được có một ánh mắt mang đến cảm giác sởn tóc gáy.
Nó nhìn về phía ánh mắt phóng ra, thấy sư tổ trên danh nghĩa đang nhìn mình liếm môi, làm Túc Hoè sợ đến ớn lạnh.
Đêm đó lúc Bách Lí Khinh Miểu đả toạ, Túc Hoè bị Thanh Tuyết chân nhân xách vào phòng. Sức mạnh của Tán Tiên Túc Hoè không chống lại được, Thanh Tuyết chân nhân bày đại một trận pháp là có thể khiến cho Túc Hoè trốn không thoát, hơn nữa gào rát cổ cũng không truyền ra ngoài.
"Cứu mạng!"
Thiếu niên mười tám tuổi liều chết đập cửa phòng, cô gái cao gầy phía sau lại không chút lưu tình túm người lại.
"Đừng nhúc nhích, để ta nhìn kĩ ngươi xem nào."
Hai mắt Thanh Tuyết chân nhân sáng lên, ấn Túc Hoè trên mặt đất, hai tay lần mò đến trái tim nó, mắt lập loè nói, "Uầy có tim đập luôn này, là Quỷ tu sống!"
"Bà biết ta là quỷ tu sao?" Túc Hoè kinh ngạc nói.
Nó vốn tưởng rằng mình nguỵ trang rất khá, không ngờ được Thanh Tuyết chân nhân liếc mắt một cái đã nhìn thấu thân phận của nó.
"Ngươi làm thế nào vẫn có cơ thể mà lại tu Ngạ Quỷ Đạo được vậy?" Thanh Tuyết nhíu mày nhìn chằm chằm trái tim Túc Hoè, "Moi ra liệu vẫn sống chứ?"
"Ta biết sao được!" Túc Hoè dưới ánh mắt như sói đói của Thanh Tuyết không chịu được nữa, "Lúc hồn phách ta sắp tứ tán thì cảm ứng được có một bào thai chết được sinh ra. Đứa nhỏ này bị sinh khó, hồn phách vốn dĩ sẽ đầu thai vào đi mất rồi, trẻ con lại vẫn giữ được một chút sinh khí, ta bám vào người nó nên trở thành dáng vẻ như bây giờ, người sống không ra người sống, Quỷ tu không ra Quỷ tu."
Sở dĩ Túc Hoè không cần thầy dạy cũng có thể tiến vào Luyện Khí Kì là do nó thường xuyên bắt lệ quỷ ở lân cận trấn nhỏ ăn. Vốn chỉ có Quỷ tu mới có thể hấp thu lệ quỷ, thể chất của Túc Hoè đặc thù, có thể dùng cơ thể người sống hấp thu hồn phách lệ quỷ còn chuyển hoá thành chân nguyên của bản thân.
Nghe nó giải thích xong, Thanh Tuyết suy nghĩ sâu xa lúc lâu nói:
"Xem ra vấn đề nằm ở cái xác này của ngươi, ta nuốt hồn phách, đoạt cơ thể của ngươi, có lẽ có thể khôi phục thân Quỷ tu."
Trông có vẻ như một nữ cao nhân đắc đạo thế mà suy nghĩ cả đêm cho ra cái chủ ý rách nát như vậy! Đầu của bà ta là để trưng bày sao?
Túc Hoè liều mạng bỏ chạy, nhỏ bé đáng thương lại bất lực, ngay khi Thanh Tuyết chân nhân đè nó xuống muốn nuốt hồn phách, ở ngoài phòng bỗng vang lên giọng nói của Bách Lí Khinh Miểu:
"Thanh Tuyết sư phụ, đồ nhi, mọi người đi đâu đó? Trời sáng rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi!"
"Ta đoán chắc là ở trong phòng đấy." Giọng nói ôn hoà của người con trai che mắt truyền đến, "Thanh Tuyết chân nhân đang giúp Bách Lí cô nương giáo dục đệ tử mới."
"Vậy sao? Để ta đi xem." Bách Lí Khinh Miểu cười đẩy cửa.
Trong nháy mắt nàng mở cửa, Thanh Tuyết buông Túc Hoè ra đồng thời gỡ trận pháp trong phòng, để Bách Lí Khinh Miểu thấy được hai người họ.
"Sư phụ!"
Lần đầu tiên Túc Hoè cảm thấy Bách Lí Khinh Miểu đúng là một người tu sĩ Chính đạo đẹp người đẹp nết, nhào lên ôm chặt eo nàng, thầm thề sau này nó nhất định phải đối xử tốt với Bách Lí Khinh Miểu, hơn nữa thời thời khắc khắc bên nhau, tuyệt đối không ở cùng với Thanh Tuyết chân nhân một chỗ.
"Nhất định là Thanh Tuyết tiền bối thấy nhóc Túc Hoè này nghịch ngợm, lén dạy bảo nó phải nghe lời sư phụ? Nhỉ?"
Chữ nhỉ cuối cùng Chung Ly Khiêm dùng giọng mũi phát ra, khiến cơ thể của Thanh Tuyết và Túc Hoè cùng run lên.
Công lực của Thanh Tuyết cao hơn Chung Ly Khiêm, nhưng mỗi lần nhìn thấy đôi mắt bị vải che của y trong lòng lại thấy lấn cấn. Khác với phương thức thẳng thắn không lòng vòng dùng bạo lực trấn áp của Văn Nhân Ách, Chung Ly Khiêm hiền hoà, không gây áp lực cho ai, ở chung với y rất dễ chịu. Nhưng dáng vẻ nắm rõ mọi chuyện của y luôn làm lòng người bất an.
Trải qua chuyện này, Túc Hoè quăng vội hận thù suýt bị đánh đến hồn phi phách tán đi, chân thành nhận Bách Lí Khinh Miểu làm sư phụ, còn luôn vô cùng nhiệt tình chăm sóc sư phụ.
Lúc này thấy Bách Lí Khinh Miểu đi lên đi xuống trước Vụ Thần Chung mãi, nó híp híp mắt nói:
"Sư phụ, người đang "cận nhân tình khiếp" đấy à?"
Bách Lí Khinh Miểu bị chọc thủng tâm sự, đỏ mặt nói:
"Cũng không phải thật sự sẽ mê luyến sư huynh một lần nữa. Sư huynh và Liễu sư tỷ ở Thượng Thanh phái là đôi quyến lữ ân ái, ta không chen chân đâu. Chỉ là lo lắng ba mươi năm không gặp, tâm thần bất ổn ảnh hưởng đến Chung Ly đại ca thôi."
Túc Hoè vốn sợ Thanh Tuyết, sau Chung Ly Khiêm lại tu Tử Bất Ngữ, giữa nó và Thanh Tuyết từ đấu trí đấu dũng biến thành ôm nhau sưởi ấm, quan hệ hai người hoà hoãn lại. Túc Hoè cũng biết Thanh Tuyết chân nhân từng là Quỷ tu, còn là đàn chủ Minh Hoả Đàn Huyền Uyên tông. Minh Hoả Đàn Huyền Uyên tông đó nha! Tổ chức lớn mà đám quỷ tu nhỏ bọn nó có nghĩ cũng không dám nghĩ. Từ đây Túc Hoè bắt đầu theo Thanh Tuyết chân nhân học tập, tác phong hành sự bắt đầu đầy màu sắc Cừu Tùng Tuyết.
"Sư phụ yên tâm, đến lúc đó nếu người lại bắt đầu hồ đồ, bọn con sẽ đánh ngất người rồi kéo đi, tuyệt đối không để ảnh hưởng đến Chung Ly tiền bối."
Túc Hoè dứt khoát nói, còn tiện giúp Bách Lí Khinh Miểu gõ Vụ Thần Chung luôn thể.
Bách Lí Khinh Miểu:...
Đây là sự thân thiết đến từ khoảng cách thế hệ sao? Đồ đệ của nàng càng ngày càng giống Thanh Tuyết sư phụ.
Vụ Thần Chung ngân nga, Bách Lí Khinh Miểu đưa lên bái thiếp chứng minh thân phận mà chỉ tâm pháp bí truyền của Thượng Thanh phái mới có thể tạo ra, đệ tử Tử Linh Các dẫn bốn người đến gặp Hạ Văn Triều, quản lí Tử Linh Các lại không ai có mặt.
Hạ Văn Triều tới cùng Liễu Tân Diệp, còn có mấy đệ tử chưởng môn quan hệ tốt với gã. Gã nhìn thấy sư muội ba mươi năm không gặp lập tức ngây người, từ xa ngắm nàng, không dời nổi ánh mắt. Liễu Tân Diệp ở bên cạnh véo cánh tay gã gã cũng không cảm giác.
Bách Lí Khinh Miểu cũng vậy, mấy năm nay, nàng đã trải qua hai lần thiên kiếp Hoá Thần Kì và Hợp thể kì. Sau mỗi lần thiên kiếp nàng đều muốn buông xuôi, cố chấp đi tìm sư huynh, cho dù chỉ đứng từ xa xa nhìn một cái cũng được.
Nếu không phải Chung Ly Khiêm luôn cảm nhận được tâm ý của Bách Lí Khinh Miểu, kịp thời tẩy não bên tai nàng còn có Thanh Tuyết sức mạnh cường đại trấn áp, Bách Lí Khinh Miểu đã sớm lén quay về.
Lần này gặp lại Hạ Văn Triều, Chung Ly Khiêm chỉ cảm thấy cõi lòng chấn động, cho dù hai mắt không nhìn thấy y cũng có thể cảm giác được dáng hình ở nơi xa kia dịu dàng đến mức nào, anh tuấn đến mức nào.
Tình cảm lắng đọng suốt ba mươi năm quá mãnh liệt, tâm cảnh của Chung Ly Khiêm trong chốc lát không khống chế được Bách Lí Khinh Miểu nữa.
Cũng may Bách Lí Khinh Miểu vừa mới bước lên trước một bước thì thấy lạnh lưng, một cơn gió đánh úp nàng, nàng nghiêng đầu tránh, xoay người đúng lúc thấy Túc Hoè cầm pháp bảo bản mạng Gậy Diệt Tình của nó vung tới.
Gậy Diệt Tình tổng dài 40 mét, to cỡ ngang vòng eo Bách Lí Khinh Miểu, khi luyện chế có sự giúp đỡ của Chung Ly Khiêm và Cừu Tùng Tuyết, có thể phóng to thu nhỏ, lúc dài lúc ngắn.
Túc Hoè trực tiếp biến Gậy Diệt Tình thành cỡ lớn nhất, Bách Lí Khinh Miểu kịp thời tránh được nhưng Hạ Văn Triều cách đó 39 mét vẫn còn đang thất thần ngắm Bách Lí Khinh Miểu đã ăn đòn cảnh cáo. Bị pháp bảo hệ kim đường kính gần eo người nện vào đầu, cho dù Hạ Văn Triều là cao thủ Cảnh hư kì cũng không chịu nổi!
Túc Hoè thấy một kích không đánh trúng Bách Lí Khinh Miểu, Gậy Diệt Tình trong tay nhoáng lên hoá thành hai khúc đường kính nhỏ dài, chuẩn bị thông não Bách Lí Khinh Miểu. Lúc này Bách Lí Khinh Miểu đã được Chung Ly Khiêm giúp đỡ bình tĩnh lại, vội giơ tay đỡ vũ khí của đồ đệ nói:
"Đồ nhi, đừng đánh, ta không sao rồi."
Chung Ly Khiêm cười nhạt nói:
"Pháp bảo bản mạng Gậy Diệt Tình này của Túc Hoè may mà có Thanh Tuyết chân nhân hấp thu oán khí của hơn một ngàn lệ quỷ trước khi được siêu độ rồi nhập vào. Những lệ quỷ này đều là nữ quỷ bị đàn ông vứt bỏ hoặc hại chết, giúp cho Gậy Diệt Tình tuy chỉ là Chuẩn Tiên Khí lại có uy lực đặc thù."
"Con gái bị Gậy Diệt Tình đánh trúng sẽ biến tình yêu thành thù hận, càng yêu ai sẽ càng muốn giết người đó. Nếu con trai bị đánh trúng thì khí nhập Hội Âm, mất năng lực về phương diện ấy ấy."
Uy lực đặc thù Chung Ly Khiêm không tiện giải thích, Cừu Tùng Tuyết đắc ý tiếp lời y, đây chính là tác phẩm để đời của nàng và đồ tôn.
Rõ ràng Hạ Văn Triều bị đánh vào đầu, chỗ khác lại đau đớn vô cùng, nhưng trước mặt mấy sư đệ gã cũng không tiện xem vết thương, chỉ có thể nhịn đau cắn răng hỏi:
"Sư muội, thằng nhóc phía sau muội là ai? Sao lại định đánh muội?"
(Khí nhập Hội Âm: Hội Âm là vùng giữa hậu môn và bộ phận SD nam, còn gọi là đáy chậu. Tác động vào huyệt Hội Âm giúp giảm cảm giác ham muốn TD)
***
Tác giả nói:
Túc Hoè: Ta dùng loại vũ khí như vậy thật ra là bị bắt ép đấy các ngươi có tin không?
Văn Nhân Ách định để Ân Hàn Giang lại Huyền Uyên tông, một thân một mình đi Thái Âm sơn Tử Linh Các. Huyền Uyên tông không có sự vụ phức tạp quan trọng nào, sau khi hắn đi mà các thuộc hạ phản loạn thì cũng kệ thôi, dù sao sau khi hắn quay về cũng sẽ phải đầu hàng.
Ân Hàn Giang quá gần gũi Văn Nhân Ách, có tu vi Cảnh hư đỉnh kì còn không mang chút tâm lý phòng bị nào với hắn, nếu Văn Nhân Ách nói "Bản tôn muốn ăn huyết hồn của ngươi" chỉ sợ Ân Hàn Giang sẽ vui vẻ dâng huyết hồn của mình lên.
Đi đường cùng y thật sự quá nguy hiểm, đi một mình còn dễ tự khống chế hơn.
Vì thế trước khi đi, Văn Nhân Ách gọi Ân Hàn Giang đến, nói ngay mình muốn đi Thái Âm Sơn. Ân Hàn Giang hoàn toàn không ý thức được lần này Văn Nhân Ách định bỏ rơi mình, y im lặng đi ra phía sau Tôn chủ, chuẩn bị xuất phát cùng Văn Nhân Ách.
Thấy dáng vẻ của y, Văn Nhân Ách đứng khựng lại, châm chước tìm từ, bình tĩnh nói:
"Ân tông chủ, sau khi Bản tôn ra ngoài, sự vụ Huyền Uyên tông và chuyện điều tra phản đồ..."
Mới nói đến đó, vẻ mặt Ân Hàn Giang từ bình tĩnh biến thành trống rỗng, y lặng nhìn Văn Nhân Ách, dường như chẳng nghĩ gì, chỉ chờ Tôn chủ hạ lệnh.
Chỉ cần Văn Nhân Ách hạ lệnh, Ân Hàn Giang có thể nghiêm chỉnh làm theo, cho dù y không muốn.
Văn Nhân Ách không nói tiếp, Ân Hàn Giang vẫn duy trì trạng thái lắng nghe, chờ Tôn thượng tuyên bố kết quả cuối cùng.
"...Thay mặt xử lý giao cho Thư hộ pháp, nàng làm quen tay rồi, mấy đàn chủ từng bị nàng sửa gáy, họ nhất định đang đề phòng lẫn nhau, sẽ không dễ dàng đánh đổ thế cân bằng. Chuyện phản đồ cũng không vội, dù sao giờ chưa có manh mối gì, có khi hai chúng ta rời khỏi Huyền Uyên tông Sầm Chính Kỳ lại lộ ra dấu vết ấy chứ."
Văn Nhân Ách đối diện với biểu tình của Ân Hàn Giang, lời nói ra khỏi miệng trở thành như vậy.
Nghe thấy thế, trên gương mặt Ân Hàn Giang mới có một chút sức sống, y cúi đầu thật sâu:
"Thuộc hạ tuân lệnh."
Văn Nhân Ách nhíu nhíu mày, trước kia không phải hắn và Ân Hàn Giang chưa từng tách nhau ra. Ma Tôn xưa nay luôn làm theo ý mình, muốn đi đâu thì đi đó, chẳng phải thông báo với Ân Hàn Giang, Ân Hàn Giang cũng không buồn hỏi đến. Nhưng sau khi có được "Ngược luyến phong hoa", bởi lo lắng Ân Hàn Giang sẽ phát cuồng mà hiếm khi rời khỏi y, lúc này muốn phủi tay rút ra lại gặp nhiều trói buộc.
Không ổn rồi.
Vốn mong rằng cảm xúc của Ân Hàn Giang được trấn an sẽ lắng xuống, không đến mức sau khi Văn Nhân Ách chết sẽ làm ra vài chuyện hắn không thích, nên mới chú ý. Nhưng hiện tại, ngược lại càng thêm không yên tâm.
Trước kia lúc Văn Nhân Ách muốn đi đâu, có bao giờ từng để tâm Ân Hàn Giang lại toát ra biểu tình cô đơn đến thế, làm gì từng mềm lòng.
"Ân Hàn Giang", Văn Nhân Ách gọi thẳng tên đầy đủ của y nói, "Bản tôn không phải Thần của ngươi, cũng chỉ giống ngươi thôi, một trong muôn vàn tu giả đi trên con đường thông thiên."
"Thuộc hạ hiểu." Ân Hàn Giang vẫn cúi đầu.
"Khát khao là một chuyện, con đường riêng của mình vẫn phải đi, ngươi có hiểu không?"
Văn Nhân Ách tới gần y, duỗi tay giữ sau cổ Ân Hàn Giang, những ngón tay bóp chặt dưới tai y, lực bàn tay mạnh mẽ khiến Ân Hàn Giang không thể không ngẩng đầu.
Kề quá sát khiến mặt hai người đều không tránh được ửng đỏ lên. Văn Nhân Ách chỉ cảm thấy trong lồng ngực bỗng thật ngọt ngào, hơi thở của Ân Hàn Giang mang theo hương vị chân nguyên chỉ Kiếm tu mới có ập vào mặt hắn, đối với Huyết tu, đó là chân nguyên đẳng cấp cao nhất. Văn Nhân Ách đã ba mươi năm không thể hấp thu linh khí thiên địa thấy đầu óc choáng váng, bàn tay đặt sau cổ Ân Hàn Giang siết càng thêm chặt, linh quyết hoá huyết cứ lặp đi lặp lại quanh quẩn trong não hắn, chỉ cần sức mạnh thoát ra từ lòng bàn tay, Ân Hàn Giang sẽ ngay lập tức biến thành máu dưới chưởng của hắn, chân nguyên, thần hồn, tất cả sẽ thuộc về Văn Nhân Ách.
Văn Nhân Ách đỏ mặt vì huyết khí, Ân Hàn Giang lại chẳng hiểu sao cũng đỏ mặt, y chống cự vài lần, từ dưới tay Văn Nhân Ách thoát ra, chắp tay nói:
"Thuộc hạ biết, thuộc hạ sẽ sớm ngày tấn chức Đại thừa kì, phân ưu vì Tôn thượng."
Ân Hàn Giang lùi lại làm Văn Nhân Ách cũng khôi phục một chút ý thức, hắn ép huyết khí đang quay cuồng trong cơ thể xuống, xoay người nói:
"Truyền âm cho Thư hộ pháp, lệnh nàng tạm thời nhận chức Tông chủ."
Sau khi gửi phù đưa tin, Văn Nhân Ách không quay đầu lập tức hoá thành độn quang đi mất, Ân Hàn Giang vội gọi Phá Quân kiếm đuổi theo.
Y cắn môi, lời của Tôn thượng rốt cuộc là ý gì? Có phải đã phát hiện ra tâm ý của y rồi không? Mới nãy trong lúc nói chuyện, sắc mặt của y để lộ ra sơ hở gì sao?
Ân Hàn Giang lặp đi lặp lại nói với bản thân sau này khi ở cạnh Tôn thượng, nhất định phải thật cẩn thận. Y thân là Phó tông chủ, ở lại Huyền Uyên tông khống chế đại cục là chuyện đương nhiên, không thể vì không được đi theo Tôn thượng mà cảm thấy mất mát. Cho dù trong lòng thật sự xót xa, bên ngoài cũng phải thể hiện ra là không có gì cả.
Hai người ôm tâm tư khác nhau đi đến trên Thái Âm Sơn, Văn Nhân Ách hạ xuống ngoài trận pháp của Tử Linh các, tránh đệ tử tuần núi, lấy sách ra xem cốt truyện đã tiến triển đến mức độ nào rồi, hắn muốn lấy căn cứ quyết định lần này giá lâm sẽ tự mình xông vào Tử Linh Các hay là để Tử Linh Các mở rộng cửa lớn ra hoan nghênh hắn.
Lại nói đến bốn người Bách Lí Khinh Miểu, ba ngày trước đã đến Thái Âm Sơn rồi. Bách Lí Khinh Miểu đi tới đi lui trước pháp khí bái sơn Chuông Vụ Thần của Tử Linh Các, không biết có nên đánh chuông không. Theo lời Thanh Vinh trưởng lão, Tử Linh Các nói với đám đệ tử Hạ Văn Triều rằng Tử Linh Các cũng chỉ có một cây Cỏ Toả Tâm, rất khó mang cho Thượng Thanh phái. Trừ khi bọn họ có thể nghĩ cách làm cho một cây Cỏ Toả Tâm non khác lớn lên, mà Cỏ Toả Tâm non muốn phát triển cần có sơn hoả của núi Thái Âm, lại không được để sơn hoả bùng lên dữ quá mà thiêu rụi cả Tử Linh Các, trong lúc dẫn động sơn hoả còn phải canh lửa vừa phải thì khó quá rồi.
Trong thời gian này đám người Hạ Văn Triều vẫn luôn ở đậu Tử Linh Các, vây quanh hố trời ba ngàn năm trước đã từng bùng lên sơn hoả một lần để nghĩ cách, nửa tháng qua vẫn không có chút tiến triển nào.
Thanh Vinh trưởng lão gửi thư mục đích cũng không phải cậy nhờ Bách Lí Khinh Miểu giải được nan đề này mà là mong nàng có thể khuyên Thanh Tuyết chân nhân và Hạc Phát Tán Nhân ra tay. Thanh Tuyết chân nhân là trưởng lão khách mời của Thượng Thanh phái, vốn nên góp sức giúp đỡ, chỉ là cái tính tình của Thanh Tuyết... nghe nói đến giờ Nam Quách thế gia vẫn đang đuổi giết nàng.
Thượng Thanh phái biết Thanh Tuyết đối xử với Bách Lí Khinh Miểu rất tốt, hy vọng Bách Lí Khinh Miểu có thể khuyên nhủ nàng.
Mấy năm nay thanh danh của Hạc Phát Tán Nhân đã lan truyền khắp Tu chân giới, Chung Ly thế gia tiếc đến dậm chân đấm ngực. Thượng Thanh Phái cũng biết Hạc Phát Tán Nhân và Bách Lí Khinh Miểu do cơ duyên trùng hợp mà trúng đồng tâm cổ, Bách Lí Khinh Miểu khuyên được y.
Có Chung Ly Khiêm giúp đỡ, tin rằng nhất định có thể thoả mãn điều kiện của Tử Linh Các.
Còn Túc Hoè, nó chỉ là một đệ tử Kim Đan kì, không ai trông cậy nó có thể làm ra chuyện gì có ích, Bách Lí Khinh Miểu đưa nó theo cũng vì muốn cho đệ tử đi một ngày đàng học một sàng khôn thôi.
Ấy thế nhưng trong bốn người thì vị Túc Hoè vẻ mặt âm u này lại là người tính tình kiêu ngạo nhất. Túc Hoè vốn định ám hại Bách Lí Khinh Miểu để báo thù đuổi quỷ. Năm đó nếu không phải đúng lúc có một cái thai chết ra đời để nó mượn xác hoàn hồn thì Túc Hoè đã hồn phi phách tán thật rồi. Giữa nó và Bách Lí Khinh Miểu tuyệt đối là thù như biển máu.
Khi biết Bách Lí Khinh Miểu đến trấn nhỏ lần thứ hai, còn muốn nhận nó làm đệ tử, Túc Hoè lập tức đồng ý, hạ quyết tâm làm một đệ tử ngoan ngoãn nghe lời. Nó muốn nâng Bách Lí Khinh Miểu người trong chính đạo này đến cao thật cao, để đứa con gái ngu ngốc ấy sâu sắc cảm thấy mình là đồ đệ tri kỉ nhất, ưu tú nhất của nàng ta, cứ như vậy, mai sau khi nó ám hại Bách Lí Khinh Miểu, dáng vẻ đau khổ, vẻ mặt vặn vẹo của nàng nhất định vô cùng dễ nhìn.
Lòng ôm suy nghĩ đó Túc Hoè hành lễ bái sư xong thì cảm giác được có một ánh mắt mang đến cảm giác sởn tóc gáy.
Nó nhìn về phía ánh mắt phóng ra, thấy sư tổ trên danh nghĩa đang nhìn mình liếm môi, làm Túc Hoè sợ đến ớn lạnh.
Đêm đó lúc Bách Lí Khinh Miểu đả toạ, Túc Hoè bị Thanh Tuyết chân nhân xách vào phòng. Sức mạnh của Tán Tiên Túc Hoè không chống lại được, Thanh Tuyết chân nhân bày đại một trận pháp là có thể khiến cho Túc Hoè trốn không thoát, hơn nữa gào rát cổ cũng không truyền ra ngoài.
"Cứu mạng!"
Thiếu niên mười tám tuổi liều chết đập cửa phòng, cô gái cao gầy phía sau lại không chút lưu tình túm người lại.
"Đừng nhúc nhích, để ta nhìn kĩ ngươi xem nào."
Hai mắt Thanh Tuyết chân nhân sáng lên, ấn Túc Hoè trên mặt đất, hai tay lần mò đến trái tim nó, mắt lập loè nói, "Uầy có tim đập luôn này, là Quỷ tu sống!"
"Bà biết ta là quỷ tu sao?" Túc Hoè kinh ngạc nói.
Nó vốn tưởng rằng mình nguỵ trang rất khá, không ngờ được Thanh Tuyết chân nhân liếc mắt một cái đã nhìn thấu thân phận của nó.
"Ngươi làm thế nào vẫn có cơ thể mà lại tu Ngạ Quỷ Đạo được vậy?" Thanh Tuyết nhíu mày nhìn chằm chằm trái tim Túc Hoè, "Moi ra liệu vẫn sống chứ?"
"Ta biết sao được!" Túc Hoè dưới ánh mắt như sói đói của Thanh Tuyết không chịu được nữa, "Lúc hồn phách ta sắp tứ tán thì cảm ứng được có một bào thai chết được sinh ra. Đứa nhỏ này bị sinh khó, hồn phách vốn dĩ sẽ đầu thai vào đi mất rồi, trẻ con lại vẫn giữ được một chút sinh khí, ta bám vào người nó nên trở thành dáng vẻ như bây giờ, người sống không ra người sống, Quỷ tu không ra Quỷ tu."
Sở dĩ Túc Hoè không cần thầy dạy cũng có thể tiến vào Luyện Khí Kì là do nó thường xuyên bắt lệ quỷ ở lân cận trấn nhỏ ăn. Vốn chỉ có Quỷ tu mới có thể hấp thu lệ quỷ, thể chất của Túc Hoè đặc thù, có thể dùng cơ thể người sống hấp thu hồn phách lệ quỷ còn chuyển hoá thành chân nguyên của bản thân.
Nghe nó giải thích xong, Thanh Tuyết suy nghĩ sâu xa lúc lâu nói:
"Xem ra vấn đề nằm ở cái xác này của ngươi, ta nuốt hồn phách, đoạt cơ thể của ngươi, có lẽ có thể khôi phục thân Quỷ tu."
Trông có vẻ như một nữ cao nhân đắc đạo thế mà suy nghĩ cả đêm cho ra cái chủ ý rách nát như vậy! Đầu của bà ta là để trưng bày sao?
Túc Hoè liều mạng bỏ chạy, nhỏ bé đáng thương lại bất lực, ngay khi Thanh Tuyết chân nhân đè nó xuống muốn nuốt hồn phách, ở ngoài phòng bỗng vang lên giọng nói của Bách Lí Khinh Miểu:
"Thanh Tuyết sư phụ, đồ nhi, mọi người đi đâu đó? Trời sáng rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi!"
"Ta đoán chắc là ở trong phòng đấy." Giọng nói ôn hoà của người con trai che mắt truyền đến, "Thanh Tuyết chân nhân đang giúp Bách Lí cô nương giáo dục đệ tử mới."
"Vậy sao? Để ta đi xem." Bách Lí Khinh Miểu cười đẩy cửa.
Trong nháy mắt nàng mở cửa, Thanh Tuyết buông Túc Hoè ra đồng thời gỡ trận pháp trong phòng, để Bách Lí Khinh Miểu thấy được hai người họ.
"Sư phụ!"
Lần đầu tiên Túc Hoè cảm thấy Bách Lí Khinh Miểu đúng là một người tu sĩ Chính đạo đẹp người đẹp nết, nhào lên ôm chặt eo nàng, thầm thề sau này nó nhất định phải đối xử tốt với Bách Lí Khinh Miểu, hơn nữa thời thời khắc khắc bên nhau, tuyệt đối không ở cùng với Thanh Tuyết chân nhân một chỗ.
"Nhất định là Thanh Tuyết tiền bối thấy nhóc Túc Hoè này nghịch ngợm, lén dạy bảo nó phải nghe lời sư phụ? Nhỉ?"
Chữ nhỉ cuối cùng Chung Ly Khiêm dùng giọng mũi phát ra, khiến cơ thể của Thanh Tuyết và Túc Hoè cùng run lên.
Công lực của Thanh Tuyết cao hơn Chung Ly Khiêm, nhưng mỗi lần nhìn thấy đôi mắt bị vải che của y trong lòng lại thấy lấn cấn. Khác với phương thức thẳng thắn không lòng vòng dùng bạo lực trấn áp của Văn Nhân Ách, Chung Ly Khiêm hiền hoà, không gây áp lực cho ai, ở chung với y rất dễ chịu. Nhưng dáng vẻ nắm rõ mọi chuyện của y luôn làm lòng người bất an.
Trải qua chuyện này, Túc Hoè quăng vội hận thù suýt bị đánh đến hồn phi phách tán đi, chân thành nhận Bách Lí Khinh Miểu làm sư phụ, còn luôn vô cùng nhiệt tình chăm sóc sư phụ.
Lúc này thấy Bách Lí Khinh Miểu đi lên đi xuống trước Vụ Thần Chung mãi, nó híp híp mắt nói:
"Sư phụ, người đang "cận nhân tình khiếp" đấy à?"
Bách Lí Khinh Miểu bị chọc thủng tâm sự, đỏ mặt nói:
"Cũng không phải thật sự sẽ mê luyến sư huynh một lần nữa. Sư huynh và Liễu sư tỷ ở Thượng Thanh phái là đôi quyến lữ ân ái, ta không chen chân đâu. Chỉ là lo lắng ba mươi năm không gặp, tâm thần bất ổn ảnh hưởng đến Chung Ly đại ca thôi."
Túc Hoè vốn sợ Thanh Tuyết, sau Chung Ly Khiêm lại tu Tử Bất Ngữ, giữa nó và Thanh Tuyết từ đấu trí đấu dũng biến thành ôm nhau sưởi ấm, quan hệ hai người hoà hoãn lại. Túc Hoè cũng biết Thanh Tuyết chân nhân từng là Quỷ tu, còn là đàn chủ Minh Hoả Đàn Huyền Uyên tông. Minh Hoả Đàn Huyền Uyên tông đó nha! Tổ chức lớn mà đám quỷ tu nhỏ bọn nó có nghĩ cũng không dám nghĩ. Từ đây Túc Hoè bắt đầu theo Thanh Tuyết chân nhân học tập, tác phong hành sự bắt đầu đầy màu sắc Cừu Tùng Tuyết.
"Sư phụ yên tâm, đến lúc đó nếu người lại bắt đầu hồ đồ, bọn con sẽ đánh ngất người rồi kéo đi, tuyệt đối không để ảnh hưởng đến Chung Ly tiền bối."
Túc Hoè dứt khoát nói, còn tiện giúp Bách Lí Khinh Miểu gõ Vụ Thần Chung luôn thể.
Bách Lí Khinh Miểu:...
Đây là sự thân thiết đến từ khoảng cách thế hệ sao? Đồ đệ của nàng càng ngày càng giống Thanh Tuyết sư phụ.
Vụ Thần Chung ngân nga, Bách Lí Khinh Miểu đưa lên bái thiếp chứng minh thân phận mà chỉ tâm pháp bí truyền của Thượng Thanh phái mới có thể tạo ra, đệ tử Tử Linh Các dẫn bốn người đến gặp Hạ Văn Triều, quản lí Tử Linh Các lại không ai có mặt.
Hạ Văn Triều tới cùng Liễu Tân Diệp, còn có mấy đệ tử chưởng môn quan hệ tốt với gã. Gã nhìn thấy sư muội ba mươi năm không gặp lập tức ngây người, từ xa ngắm nàng, không dời nổi ánh mắt. Liễu Tân Diệp ở bên cạnh véo cánh tay gã gã cũng không cảm giác.
Bách Lí Khinh Miểu cũng vậy, mấy năm nay, nàng đã trải qua hai lần thiên kiếp Hoá Thần Kì và Hợp thể kì. Sau mỗi lần thiên kiếp nàng đều muốn buông xuôi, cố chấp đi tìm sư huynh, cho dù chỉ đứng từ xa xa nhìn một cái cũng được.
Nếu không phải Chung Ly Khiêm luôn cảm nhận được tâm ý của Bách Lí Khinh Miểu, kịp thời tẩy não bên tai nàng còn có Thanh Tuyết sức mạnh cường đại trấn áp, Bách Lí Khinh Miểu đã sớm lén quay về.
Lần này gặp lại Hạ Văn Triều, Chung Ly Khiêm chỉ cảm thấy cõi lòng chấn động, cho dù hai mắt không nhìn thấy y cũng có thể cảm giác được dáng hình ở nơi xa kia dịu dàng đến mức nào, anh tuấn đến mức nào.
Tình cảm lắng đọng suốt ba mươi năm quá mãnh liệt, tâm cảnh của Chung Ly Khiêm trong chốc lát không khống chế được Bách Lí Khinh Miểu nữa.
Cũng may Bách Lí Khinh Miểu vừa mới bước lên trước một bước thì thấy lạnh lưng, một cơn gió đánh úp nàng, nàng nghiêng đầu tránh, xoay người đúng lúc thấy Túc Hoè cầm pháp bảo bản mạng Gậy Diệt Tình của nó vung tới.
Gậy Diệt Tình tổng dài 40 mét, to cỡ ngang vòng eo Bách Lí Khinh Miểu, khi luyện chế có sự giúp đỡ của Chung Ly Khiêm và Cừu Tùng Tuyết, có thể phóng to thu nhỏ, lúc dài lúc ngắn.
Túc Hoè trực tiếp biến Gậy Diệt Tình thành cỡ lớn nhất, Bách Lí Khinh Miểu kịp thời tránh được nhưng Hạ Văn Triều cách đó 39 mét vẫn còn đang thất thần ngắm Bách Lí Khinh Miểu đã ăn đòn cảnh cáo. Bị pháp bảo hệ kim đường kính gần eo người nện vào đầu, cho dù Hạ Văn Triều là cao thủ Cảnh hư kì cũng không chịu nổi!
Túc Hoè thấy một kích không đánh trúng Bách Lí Khinh Miểu, Gậy Diệt Tình trong tay nhoáng lên hoá thành hai khúc đường kính nhỏ dài, chuẩn bị thông não Bách Lí Khinh Miểu. Lúc này Bách Lí Khinh Miểu đã được Chung Ly Khiêm giúp đỡ bình tĩnh lại, vội giơ tay đỡ vũ khí của đồ đệ nói:
"Đồ nhi, đừng đánh, ta không sao rồi."
Chung Ly Khiêm cười nhạt nói:
"Pháp bảo bản mạng Gậy Diệt Tình này của Túc Hoè may mà có Thanh Tuyết chân nhân hấp thu oán khí của hơn một ngàn lệ quỷ trước khi được siêu độ rồi nhập vào. Những lệ quỷ này đều là nữ quỷ bị đàn ông vứt bỏ hoặc hại chết, giúp cho Gậy Diệt Tình tuy chỉ là Chuẩn Tiên Khí lại có uy lực đặc thù."
"Con gái bị Gậy Diệt Tình đánh trúng sẽ biến tình yêu thành thù hận, càng yêu ai sẽ càng muốn giết người đó. Nếu con trai bị đánh trúng thì khí nhập Hội Âm, mất năng lực về phương diện ấy ấy."
Uy lực đặc thù Chung Ly Khiêm không tiện giải thích, Cừu Tùng Tuyết đắc ý tiếp lời y, đây chính là tác phẩm để đời của nàng và đồ tôn.
Rõ ràng Hạ Văn Triều bị đánh vào đầu, chỗ khác lại đau đớn vô cùng, nhưng trước mặt mấy sư đệ gã cũng không tiện xem vết thương, chỉ có thể nhịn đau cắn răng hỏi:
"Sư muội, thằng nhóc phía sau muội là ai? Sao lại định đánh muội?"
(Khí nhập Hội Âm: Hội Âm là vùng giữa hậu môn và bộ phận SD nam, còn gọi là đáy chậu. Tác động vào huyệt Hội Âm giúp giảm cảm giác ham muốn TD)
***
Tác giả nói:
Túc Hoè: Ta dùng loại vũ khí như vậy thật ra là bị bắt ép đấy các ngươi có tin không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook