Ma Tôn Cũng Muốn Biết
-
Chương 35: Chân tướng sáng tỏ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chung Ly Khiêm cho rằng nếu mình còn tiếp tục ngâm thơ vị cô nương trước mặt này có khả năng sẽ chuẩn bị uống máu ăn thề kết nghĩa huynh đệ với mình, y vội đổi sang thể loại "Dưới giậu Đông hái cúc/ Xa thấy núi Nam Sơn", vẻ mặt của Bách Lí Khinh Miểu từ hào khí ngập trời biến thành thản nhiên, lặng lẽ tỉnh ngộ, cười tự giễu.
"Chung Ly công tử sao vậy?" Bách Lí Khinh Miểu cảm nhận được tâm tình của Chung Ly Khiêm không nhịn được hỏi.
"Bỗng nghĩ đến một chuyện mới hiểu được là Khiêm quá phận." Chung Ly Khiêm khiêm tốn cười nói, "Ta lo lắng cho tâm tình của mình bị Bách Lí cô nương ảnh hưởng, mất đi lý trí nên mạnh mẽ áp chế cảm xúc. Thật ra đều không phải do tâm trí của ta mạnh hơn cô, mà càng là bởi Bách Lí cô nương biết suy nghĩ cho người khác. Khi cả hai người bị đối phương ảnh hưởng, cô không cố tình thay đổi cảm xúc của bản thân để áp chế lại ta, còn thuận theo ta mới tránh cho hai người vì tranh cao thấp mà tâm tình đại loạn, tẩu hoả nhập ma."
Bách Lí Khinh Miểu có chút ngượng ngùng, xua xua tay nói:
"Thật ra cũng không phải như vậy, là ta cũng cảm thấy luôn tự oán tự trách không phải chuyện tốt, Chung Ly công tử đã giúp đỡ ta không ít."
"Thế này nhé, chúng ta ước định đi," Chung Ly Khiêm nói, "Trước khi nghĩ ra phương pháp giải trừ đồng tâm cổ, trong chúng ta bất kể là ai lâm vào cảm xúc quá mức kích động đối phương đều phải giúp người ấy kiềm chế, không cần những tình cảm khác, chí ít phải bình tĩnh lại suy nghĩ kĩ rồi mới được làm."
"Như vậy rất tốt!" Bách Lí Khinh Miểu ôm quyền nói, "Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, khi còn ở Thượng Thanh phái, Bách Lí thường nghe được những tin đồn về Chung Ly thế gia, nói tiếp có chút hổ thẹn, hầu hết các môn phái đều lựa chọn lánh đời, có chút thành kiến với các tu chân thế gia nhập thế tu luyện, thậm chí những tu giả tiêu cực nói tu chân thế gia đều là hạng mua danh chuộc tiếng. Hôm nay gặp gỡ Chung Ly công tử mới hiểu được thế nào là cao khiết."
"Cô nương quá khen, phần cao khiết này cũng không nhẹ gánh." Chung Ly Khiêm nhàn nhạt nói, "Tâm tình của Khiêm khó giấu Bách Lí cô nương chi bằng thẳng thắn tâm sự. Ta cũng muốn được làm kẻ cuồng sĩ cưỡi ngựa uống rượu, không cần phải miễn cưỡng bản thân đi cứu giúp người mình không thích vì phần danh dự, phần khí vận ấy."
Trách nhiệm đối với Chung Ly Khiêm là tu vi cao đồng thời là trói buộc, bản thân y cũng mơ hồ, buông xuống tốt hay gánh vác mới tốt đây.
Hai người loanh quanh vài vòng Minh Hoả Đàn, gặp được mấy Quỷ tu theo lệnh của Văn Nhân Ách đến hù doạ, Văn Nhân Ách còn chưa xoá đi được suy nghĩ về "Hoạn nạn thấy chân tình", hy vọng giữa hai người họ có thể cọ ra tia lửa.
Đáng tiếc hai người này ở bên nhau giống huynh đệ hơn là tình lữ, tia lửa chưa cọ ra ngược lại làm Chung Ly Khiêm thêm cảnh giác.
Bọn họ vừa đánh lui thêm một lượt tấn công của Quỷ tu, Chung Ly Khiêm đứng tại chỗ, tay cầm sách, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, sao Mai lấp lánh sáng ngời, bình minh sắp đến.
Y gõ gõ sách trong lòng bàn tay, như đã dự tính được nói:
"Ta hiểu rồi."
"Chung Ly công tử hiểu gì?" Bách Lí Khinh Miểu nghiêng đầu hỏi.
Chung Ly Khiêm thu sách lại, cất cao giọng nói với hư không:
"Văn Nhân tiên sinh, dù sao ta cũng sẽ không có ý thích Bách Lí cô nương, quanh quẩn bao lâu cũng chỉ lãng phí thời gian, chi bằng hiện thân gặp mặt?"
Văn Nhân Ách ngẩn người, Chung Ly Khiêm đoán ra tất cả do mình sai khiến cũng không khó, nhưng sao y lại đoán ra mình hy vọng Chung Ly Khiêm yêu Bách Lí Khinh Miểu nhỉ?
Hắn cùng Ân Hàn Giang xuất hiện trước mặt hai người, lạnh giọng:
"Chung Ly công tử phát hiện ra như thế nào?"
"A! Văn Nhân tiền bối, người không sao thế thì tốt quá!" Bách Lí Khinh Miểu kinh hỉ nói, "Ta còn tưởng Huyền Uyên tông gặp nạn, người bị tên mặt nạ quỷ kia hại cơ!"
"Không ai có thể hại Tôn thượng." Ân Hàn Giang lạnh lùng nói.
"Người mặt quỷ đương nhiên sẽ không hại Văn Nhân tiên sinh, bởi Ân tông chủ chính là người mặt quỷ." Chung Ly Khiêm nói.
Lúc này Văn Nhân Ách mới nhìn Chung Ly Khiêm, đánh giá kĩ càng y, vị nam 3 này cơ trí hơn so với mình nghĩ quá nhiều, phần cơ trí này khiến người ta không khỏi hoài nghi Chung Ly Khiêm trong nguyên tác mà lại yêu phải Bách Lí Khinh Miểu sao?
Chung Ly Khiêm có thể đoán ra Văn Nhân Ách muốn tác hợp mình và Bách Lí Khinh Miểu rất đơn giản. Khi y và Bách Lí Khinh Miểu tìm đường ra từng tỉ mỉ hỏi quá trình gặp gỡ của Bách Lí Khinh Miểu và Văn Nhân Ách, kết bạn đến Vạn Lý Băng Nguyên, cái chết của Thư Liên cô nương và tầm bảo ở Kim Hải Ngạn Nhai ba sự việc đó. Bách Lí Khinh Miểu không phải người lòng dạ thâm sâu, thêm vào tín nhiệm với Chung Ly Khiêm nên kể ra tỉ mỉ những gì mình mắt thấy tai nghe, người tu chân có trí nhớ tốt, dưới sự truy hỏi của Chung Ly Khiêm, nàng gần như lặp lại nguyên văn tất cả sự việc.
Thông qua miêu tả của Bách Lí Khinh Miểu, Chung Ly Khiêm bước đầu xác định Thư Liên cô nương chắc chắn là Hữu hộ pháp Thư Diễm Diễm trước kia đã từng gặp mặt một lần. Hạ Văn Triều là một trong những mắt trận của Tuyệt Linh Trận, Văn Nhân Ách nhiều năm trước đã sớm sai Hữu hộ pháp quyến rũ Hạ Văn Triều, muốn phá Tuyệt Linh Trận dễ như trở bàn tay, lại lằng nhằng kéo dài mười năm như vậy, mãi đến khi tất cả các tu giả tham gia đại chiến đều không thể dùng linh khí tự thân dẫn động linh khí thiên địa nữa mới phá trận.
"Tất cả những gì Văn Nhân tiên sinh làm vì thương sinh khiến Chung Ly Khiêm vạn phần kính nể, thật khó mà dùng ác ý nghiền ngẫm mục đích của tiên sinh, chỉ có thể tự hỏi theo hướng hợp lý nhất."
Chung Ly Khiêm không kiêng dè Bách Lí Khinh Miểu, trước mặt bốn người nói ra suy đoán của mình.
Bách Lí Khinh Miểu ngây như phỗng, từ trong ra ngoài bị đả kích đến ngu người.
"Văn Nhân tiền bối, Thư cô nương thật sự là Hữu hộ pháp của Huyền Uyên tông sao? Cô, cô ấy chưa chết?"
Bách Lí Khinh Miểu không tự chủ được nắm lấy tay áo Văn Nhân Ách, dùng con mắt phải còn sót lại nhìn hắn.
"Bản tôn có thể gọi nàng tự mình đến gặp ngươi." Văn Nhân Ách nói.
Bỗng nhiên một ánh mắt gay gắt chiếu đến trên tay Bách Lí Khinh Miểu, Văn Nhân Ách không nhìn về phía ánh mắt phát ra mà chỉ như lơ đãng rút ống tay áo của mình về. Quả nhiên sau khi tránh khỏi đụng chạm của Bách Lí Khinh Miểu, ánh mắt từ hướng Ân Hàn Giang liền biến mất.
Ân Hàn Giang có địch ý với Bách Lí Khinh Miểu sao?
Không đúng, trước đó Văn Nhân Ách đã báo cho Ân Hàn Giang một phần cốt truyện "Ngược luyến phong hoa", còn nói giữa mình và Bách Lí Khinh Miểu có ơn nửa thầy, Ân Hàn Giang sẽ không hiểu lầm như trong sách, tại sao lúc này lại lộ ra địch ý.
Trong chốc lát Văn Nhân Ách không nghĩ thông, không muốn biểu hiện lạ trước mặt Chung Ly Khiêm đành phải tạm thời đặt nghi ngờ sang một bên, dùng phù đưa tin triệu hoán Thư Diễm Diễm, lệnh cho nàng nhanh chóng chạy tới Minh Hoả Đàn.
"Giữa Văn Nhân tiên sinh và Bách Lí cô nương có ba mặt duyên phận, tuy cách thức thô bạo nhưng lại lộ ra ý muốn mài giũa, tư chất của Bách Lí cô nương cực tốt, Khiêm suy đoán Văn Nhân tiên sinh có lòng chỉ điểm. Nề hà Bách Lí cô nương tâm luỵ Hạ Văn Triều. Hạ Văn Triều trước sau cùng Thư cô nương và Liễu sư tỷ trong miệng Bách Lí cô nương nảy sinh gút mắc lại luôn mồm tỏ vẻ bản thân yêu sâu đậm Bách Lí cô nương."
Chung Ly Khiêm mỉm cười nói, "Thêm vào đó, Văn Nhân tiên sinh hạ đồng tâm cổ cho Khiêm và Bách Lí cô nương, đồng tâm cổ được các cô gái Miêu Cương dùng để gắn bó tình cảm với phu quân. Mất vài giờ tổng hợp lại không khó nhận ra Văn Nhân tiên sinh hy vọng thông qua tại hạ giúp Bách Lí cô nương thoát khỏi tình nghiệt."
Một lượt lời nói của y khiến ba người ở đây phải rửa mắt nhìn. Chung Ly Khiêm rõ ràng vẫn luôn là người ngoài cuộc, tất cả những hiểu biết về sự việc này toàn bộ xuất phát từ Bách Lí Khinh Miểu có đầu óc không tính là tỉnh táo lắm, dưới tình huống tin tức hữu hạn như vậy lại có thể đoán ra chân tướng mà đám Thư Diễm Diễm những người trong cuộc cũng không nhìn thấu, thật sự lợi hại.
"Sao biết ta là người mặt quỷ?" Ân Hàn Giang lấy mặt nạ quỷ ra đeo lên mặt, Bách Lí Khinh Miểu nhìn thấy mặt y không khỏi rùng mình, một cảm giác rờn rợn từ đáy lòng khiến nàng sợ hãi chiếc mặt nạ này.
Chung Ly Khiêm trấn an Bách Lí Khinh Miểu:
"Cô nương đừng sợ, Ân tông chủ nguỵ trang rất khá, chỉ là một câu nói làm lộ, y nói chúng ta không xứng có được tín vật của Văn Nhân tiên sinh. Lời này chắc chắn phải là một người cực kì tôn trọng Văn Nhân tiên sinh mới có thể nói ra. Như vậy suy đoán trước đó của chúng ta về việc người mặt quỷ ám hại Văn Nhân tiên sinh sẽ không tồn tại."
"Theo lý mà nói, người mặt quỷ kính trọng Văn Nhân tiên sinh như vậy, nếu hắn gặp nạn, người mặt quỷ chắc chắn sẽ không có tâm trí nào để ý tới chúng ta, bởi vậy hẳn là Văn Nhân tiên sinh bình an vô sự. Khiêm đã quan sát mọi người Huyền Uyên tông nhiều ngày, phù hợp những điều kiện trên chỉ có Ân tông chủ nên lớn mật đoán bừa, may mắn đoán trúng thôi."
Sao Mai lấp lánh trên đầu Chung Ly Khiêm, như điểm sáng duy nhất giữa trời đêm. Y cười khiêm tốn, khiến mọi người như được tắm mình trong gió xuân, chuẩn xác một câu nói "Mạch thượng nhân như ngọc, quân tử thế vô song."
Văn Nhân Ách vỗ tay liền ba cái, tán thưởng nói: "Chung Ly Khiêm không hổ là anh tài đương thời."
Cũng không uổng công tác giả thiết lập cho Chung Ly Khiêm làm nam phụ quan trọng, người như y mới xứng làm nam 3 dưới nam 2 Văn Nhân Ách chứ.
"Văn Nhân tiên sinh quá khen." Chung Ly Khiêm không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, "Khiêm chỉ có một chuyện không rõ, tại sao tiên sinh nhận định giữa ta và Bách Lí cô nương có thể nảy sinh tình cảm? Bách Lí cô nương là người thuần thiện, trong lòng Khiêm kính nể, nhưng muốn chung tình với nàng, dường như không thể làm như trò đùa được."
"Chuyện này Bản tôn cũng không rõ, cần Chung Ly công tử giải đáp nghi vấn." Văn Nhân Ách nói.
Chung Ly Khiêm nhướng mày, sự hồ nghi của y dường như xuyên qua cả vải che mắt, chỉ chờ Văn Nhân Ách nói tiếp.
Văn Nhân Ách suy nghĩ một lát, châm chước tìm từ nói:
"Bản tôn nhìn trộm thiên cơ, Chung Ly công tử có lẽ cùng Bách Lí Khinh Miểu có một đoạn duyên."
"Có thể nói rõ hơn một chút không, Khiêm cũng muốn biết bản thân sẽ động lòng dưới tình huống như thế nào?" Chung Ly Khiêm nói.
Bọn họ cứ ngươi một câu ta một lời, Bách Lí Khinh Miểu hết nhìn Văn Nhân Ách lại nhìn Chung Ly Khiêm, đầu óc như biến thành cuộn chỉ rối. Hai người này rõ ràng đang nói chuyện liên quan đến mình nhưng dùng từ lại cực kì cẩn thận, để tâm đến đương sự là nàng, hoàn toàn không làm nàng xấu hổ.
Bách Lí Khinh Miểu nhìn chằm chằm Chung Ly Khiêm nghĩ thầm Chung Ly công tử sao có thể bị trói buộc trong lưới tình, y là người tiêu sái nhường ấy, không thể nào chết não như mình được...
Nàng còn chưa nghĩ kĩ đã bị Văn Nhân Ách một chưởng đập ngất. "Ngược luyến phong hoa" sửa chữa theo góc nhìn của Bách Lí Khinh Miểu, Văn Nhân Ách không muốn đầu đuôi việc mình nhặt được nguyên tác xuất hiện trong bản sửa chữa nên thô bạo đánh Bách Lí Khinh Miểu hôn mê.
"Y theo thiên mệnh, ngươi sẽ gặp được Bách Lí Khinh Miểu bị giam giữ sau núi Thượng Thanh phái vào ngày Hạ Văn Triều đại hôn. Ngươi thương xót nàng, giúp nàng chạy thoát. Ngày sau gặp lại, thấy nàng chết chân trong vũng lầy tình ái không thoát ra được lại một lần đưa tay giúp đỡ, giúp qua giúp lại xong yêu luôn, còn hứa hẹn từ bỏ Chung Ly thế gia cùng nàng dạo khắp chân trời. Bản tôn cũng muốn biết tại sao lại thế." Văn Nhân Ách hỏi.
Chung Ly Khiêm chưa bao giờ nghe có người nào lại tường thuật được thiên mệnh lưu loát kĩ càng đến thế, cứ như tận mắt nhìn thấy vậy. Đổi người khác tới kể y chắc chắn sẽ không tin. Nhưng Văn Nhân Ách không phải người sẽ nói ra những chuyện hoang đường, Chung Ly Khiêm thấy hắn nghiêm túc, bản thân cũng bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Nghĩ thật lâu, mãi đến khi sao Mai biến mất, ánh mặt trời yếu ớt chiếu lên vách núi Quỷ Mang, Chung Ly Khiêm mới bừng tỉnh nói:
"Dù sao việc chưa xảy ra, rất khó đoán ý nghĩ của ta lúc đó. Ta ngẫm thật lâu, thiết tưởng tình hình theo như lời của Văn Nhân tiên sinh hình như chỉ có một cách giải thích đó là sự đồng cảm đến từ hoàn cảnh của bản thân."
"Nói thế là sao?"
Chung Ly Khiêm cười buồn:
"Nói một câu đại nghịch bất đạo, Hạ Văn Triều với Bách Lí Khinh Miểu không khác gì Chung Ly thế gia với Khiêm, đều là gông xiềng. Lưng Khiêm cõng khí vận của Chung Ly thế gia, mỗi một lời nói cử chỉ đều phải tuân theo gia quy, một chút qua loa cũng không được, không thể làm theo ý muốn của bản thân, không được hành xử bại hoại Chung Ly gia phong. Lưng Bách Lí cô nương cõng một đoạn nghiệt duyên, muốn thoát ra lòng lại luỵ Hạ Văn Triều. Khiêm bị gia quy trói buộc, Bách Lí cô nương thì không phải là bị tình nghiệt trói buộc sao?"
"Nếu số mệnh thực sự như Tôn chủ thuật lại, nguyên nhân Khiêm sẽ vứt bỏ Chung Ly thế gia chỉ có một, không phải khuynh mộ Bách Lí cô nương mà là mong rằng sẽ nhận được dũng khí từ cô ấy. Nếu cô ấy có thể buông mối duyên phận trái ngang kia, vậy có phải Khiêm cũng có thể vâng theo tâm ý một lần không?"
"Thì ra là thế." Văn Nhân Ách minh bạch.
Trong truyện Chung Ly Khiêm chưa bao giờ nói yêu Bách Lí Khinh Miểu, có chăng là lời nói và hành động khiến người đọc hiểu lầm mà thôi. Đây dù sao cũng là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, xuất hiện một người con trai ưu tú như thế lại còn săn sóc nữ chính, tình nguyện từ bỏ gia nghiệp vì nàng, người đọc đương nhiên sẽ tự lý giải là vì yêu. Giống như tình kiếp của Văn Nhân Ách và sự trung thành của Ân Hàn Giang, ái mộ của Chung Ly Khiêm cũng là có nguyên nhân. Bách Lí Khinh Miểu khổ thật đấy, dây dưa mập mờ với nhiều người con trai như vậy lại chẳng có lấy một người thật sự yêu nàng.
"Có được trái tim người, bạc đầu không xa cách. Bách Lí Khinh Miểu, người mà ngươi có được trái tim, chưa bao giờ tồn tại."
Văn Nhân Ách nói với Bách Lí Khinh Miểu. Đáng tiếc những lời này nàng đang hôn mê không nghe thấy.
"Cho dù ngươi biết hết Bản tôn cũng sẽ không giải đồng tâm cổ và chú thuật cho ngươi," Văn Nhân Ách bá đạo nói với Chung Ly Khiêm, "Nếu ngươi không muốn phải lẽo đẽo đi theo Bách Lí Khinh Miểu chỉ yêu Hạ Văn Triều vậy làm việc cho Bản tôn đi."
Chung Ly Khiêm không giận dữ, trong giọng nói của y còn mang theo chút thoải mái:
"Chung Ly thế gia sẽ không để cho một kẻ hai mắt không nhìn được còn trúng đồng tâm cổ làm người thừa kế. Những việc Tôn chủ làm coi như cho Khiêm một cơ hội rồi."
"Danh vọng và khí vận của Chung Ly thế gia có thể giúp cho một tu giả Hợp thể kì như ngươi thi triển ra sức mạnh vượt qua Đại thừa kì, ngươi đành lòng buông tay không?" Văn Nhân Ách nói.
"Đại thừa kì sau này bản thân mình cũng có thể luyện ra." Chung Ly Khiêm nói, "Khiêm định về nhà rũ bỏ chức trách cùng Bách Lí cô nương du ngoạn thiên hạ, mấy chục năm sau có khi Khiêm cũng có thể nhìn thấu đạo trời."
Theo như lời y nói, hành động của Văn Nhân Ách đã sáng tạo ra cho Chung Ly Khiêm một con đường hoàn toàn mới mà Chung Ly Khiêm tình nguyện đi lên một lần.
"Sau khi ngươi tấn chức Đại thừa kì phải đánh với Bản tôn một trận!"
Chung Ly Khiêm nói: "Khiêm trước cảm tạ thưởng thức của Tôn chủ."
Trong lúc nói chuyện Thư Diễm Diễm đã mang vẻ mặt bực bội chạy tới núi Quỷ Mang, đi đến bên người Văn Nhân Ách nói:
"Tai hoạ lưu ngàn năm, Cừu Tùng Tuyết dám bắt ta lấy một khúc xương không chủ nào đó từ núi Quỷ Mang về cho nàng hoài niệm một chút, ta thật muốn đánh chết nàng! Tiếc là đánh không lại."
"Thư hộ pháp." Chung Ly Khiêm chào hỏi Thư Diễm Diễm.
"Mắt của huynh..." Thư Diễm Diễm đau lòng nói, "Sao không thấy mắt đâu nữa rồi? Tôn thượng móc mắt huynh rồi sao?"
"Không..."
Chung Ly Khiêm còn chưa dứt câu, Thư Diễm Diễm đã chuyển sang lên án Văn Nhân Ách:
"Tôn thượng, móc mắt y sao không cho thuộc hạ động thủ? Thuộc hạ tưởng tượng đến cảnh người cuối cùng mà y có thể nhìn thấy là thuộc hạ, ta... ta liền cảm thấy rất vui!"
Bách Lí Khinh Miểu chậm rãi tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy gương mặt của Thư cô nương, câu đầu tiên nghe thấy là những lời nói của nàng, cả kinh suýt nữa ngất xỉu lần hai.
"Thư cô nương, cô còn sống?" Bách Lí Khinh Miểu đứng lên hỏi.
"Là cô sao, quả dưa ngốc." Thư Diễm Diễm thấy có người con gái khác ở đây lập tức thể hiện tư thế của hộ pháp Ma tông, thong dong mà mạnh mẽ nói, "Ta còn sống rồi có sao không? Cô và sư huynh cô bị ta lừa đến xoay vòng vui chứ? Không vui là tốt rồi, bổn hộ pháp thích nhất là thấy người khác không vui nha ~"
"Không, rất vui." Mắt phải Bách Lí Khinh Miểu ròng ròng nước mắt, "Cô còn sống thì tốt quá."
Cho dù biết là bị lừa, trong nháy mắt nàng chỉ nghĩ mình không hại chết người ấy mà không phải đám Ma tông đê tiện vô sỉ lừa gạt tình cảm của nhân sĩ chính đạo bọn họ.
Đến cả Thư Diễm Diễm cũng bị lời nói của Bách Lí Khinh Miểu làm cho có chút không tự nhiên, nàng nhăn mặt nói:
"Vui là phải rồi. Cô còn nên cảm ơn bổn hộ pháp dần đi, người đầu tiên giúp cô nhận ra bộ mặt thật của Hạ Văn Triều."
Thư Diễm Diễm vươn tay lau nước mắt cho Bách Lí Khinh Miểu, dịu dàng nói:
"Lời như thế này ta chỉ nói một lần thôi đấy nghe cho kĩ, xem như bồi thường chuyện ta lừa cô. Loại đàn ông như Hạ Văn Triều này ta thấy nhiều rồi, gã tự nguyện lên giường với ta lại nói là ta quyến rũ gã. Gã ham mê sắc đẹp lại nói trong lòng mình chỉ có mỗi cô. Gã đổ hết trách nhiệm lên đầu con gái, không ra cái thá gì cả!"
"Loại đàn ông đó không xứng với cô đâu, em gái ngốc."
(Thư Diễm Diễm và Bách Lí Khinh Miểu fanart)
Chung Ly Khiêm cho rằng nếu mình còn tiếp tục ngâm thơ vị cô nương trước mặt này có khả năng sẽ chuẩn bị uống máu ăn thề kết nghĩa huynh đệ với mình, y vội đổi sang thể loại "Dưới giậu Đông hái cúc/ Xa thấy núi Nam Sơn", vẻ mặt của Bách Lí Khinh Miểu từ hào khí ngập trời biến thành thản nhiên, lặng lẽ tỉnh ngộ, cười tự giễu.
"Chung Ly công tử sao vậy?" Bách Lí Khinh Miểu cảm nhận được tâm tình của Chung Ly Khiêm không nhịn được hỏi.
"Bỗng nghĩ đến một chuyện mới hiểu được là Khiêm quá phận." Chung Ly Khiêm khiêm tốn cười nói, "Ta lo lắng cho tâm tình của mình bị Bách Lí cô nương ảnh hưởng, mất đi lý trí nên mạnh mẽ áp chế cảm xúc. Thật ra đều không phải do tâm trí của ta mạnh hơn cô, mà càng là bởi Bách Lí cô nương biết suy nghĩ cho người khác. Khi cả hai người bị đối phương ảnh hưởng, cô không cố tình thay đổi cảm xúc của bản thân để áp chế lại ta, còn thuận theo ta mới tránh cho hai người vì tranh cao thấp mà tâm tình đại loạn, tẩu hoả nhập ma."
Bách Lí Khinh Miểu có chút ngượng ngùng, xua xua tay nói:
"Thật ra cũng không phải như vậy, là ta cũng cảm thấy luôn tự oán tự trách không phải chuyện tốt, Chung Ly công tử đã giúp đỡ ta không ít."
"Thế này nhé, chúng ta ước định đi," Chung Ly Khiêm nói, "Trước khi nghĩ ra phương pháp giải trừ đồng tâm cổ, trong chúng ta bất kể là ai lâm vào cảm xúc quá mức kích động đối phương đều phải giúp người ấy kiềm chế, không cần những tình cảm khác, chí ít phải bình tĩnh lại suy nghĩ kĩ rồi mới được làm."
"Như vậy rất tốt!" Bách Lí Khinh Miểu ôm quyền nói, "Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, khi còn ở Thượng Thanh phái, Bách Lí thường nghe được những tin đồn về Chung Ly thế gia, nói tiếp có chút hổ thẹn, hầu hết các môn phái đều lựa chọn lánh đời, có chút thành kiến với các tu chân thế gia nhập thế tu luyện, thậm chí những tu giả tiêu cực nói tu chân thế gia đều là hạng mua danh chuộc tiếng. Hôm nay gặp gỡ Chung Ly công tử mới hiểu được thế nào là cao khiết."
"Cô nương quá khen, phần cao khiết này cũng không nhẹ gánh." Chung Ly Khiêm nhàn nhạt nói, "Tâm tình của Khiêm khó giấu Bách Lí cô nương chi bằng thẳng thắn tâm sự. Ta cũng muốn được làm kẻ cuồng sĩ cưỡi ngựa uống rượu, không cần phải miễn cưỡng bản thân đi cứu giúp người mình không thích vì phần danh dự, phần khí vận ấy."
Trách nhiệm đối với Chung Ly Khiêm là tu vi cao đồng thời là trói buộc, bản thân y cũng mơ hồ, buông xuống tốt hay gánh vác mới tốt đây.
Hai người loanh quanh vài vòng Minh Hoả Đàn, gặp được mấy Quỷ tu theo lệnh của Văn Nhân Ách đến hù doạ, Văn Nhân Ách còn chưa xoá đi được suy nghĩ về "Hoạn nạn thấy chân tình", hy vọng giữa hai người họ có thể cọ ra tia lửa.
Đáng tiếc hai người này ở bên nhau giống huynh đệ hơn là tình lữ, tia lửa chưa cọ ra ngược lại làm Chung Ly Khiêm thêm cảnh giác.
Bọn họ vừa đánh lui thêm một lượt tấn công của Quỷ tu, Chung Ly Khiêm đứng tại chỗ, tay cầm sách, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, sao Mai lấp lánh sáng ngời, bình minh sắp đến.
Y gõ gõ sách trong lòng bàn tay, như đã dự tính được nói:
"Ta hiểu rồi."
"Chung Ly công tử hiểu gì?" Bách Lí Khinh Miểu nghiêng đầu hỏi.
Chung Ly Khiêm thu sách lại, cất cao giọng nói với hư không:
"Văn Nhân tiên sinh, dù sao ta cũng sẽ không có ý thích Bách Lí cô nương, quanh quẩn bao lâu cũng chỉ lãng phí thời gian, chi bằng hiện thân gặp mặt?"
Văn Nhân Ách ngẩn người, Chung Ly Khiêm đoán ra tất cả do mình sai khiến cũng không khó, nhưng sao y lại đoán ra mình hy vọng Chung Ly Khiêm yêu Bách Lí Khinh Miểu nhỉ?
Hắn cùng Ân Hàn Giang xuất hiện trước mặt hai người, lạnh giọng:
"Chung Ly công tử phát hiện ra như thế nào?"
"A! Văn Nhân tiền bối, người không sao thế thì tốt quá!" Bách Lí Khinh Miểu kinh hỉ nói, "Ta còn tưởng Huyền Uyên tông gặp nạn, người bị tên mặt nạ quỷ kia hại cơ!"
"Không ai có thể hại Tôn thượng." Ân Hàn Giang lạnh lùng nói.
"Người mặt quỷ đương nhiên sẽ không hại Văn Nhân tiên sinh, bởi Ân tông chủ chính là người mặt quỷ." Chung Ly Khiêm nói.
Lúc này Văn Nhân Ách mới nhìn Chung Ly Khiêm, đánh giá kĩ càng y, vị nam 3 này cơ trí hơn so với mình nghĩ quá nhiều, phần cơ trí này khiến người ta không khỏi hoài nghi Chung Ly Khiêm trong nguyên tác mà lại yêu phải Bách Lí Khinh Miểu sao?
Chung Ly Khiêm có thể đoán ra Văn Nhân Ách muốn tác hợp mình và Bách Lí Khinh Miểu rất đơn giản. Khi y và Bách Lí Khinh Miểu tìm đường ra từng tỉ mỉ hỏi quá trình gặp gỡ của Bách Lí Khinh Miểu và Văn Nhân Ách, kết bạn đến Vạn Lý Băng Nguyên, cái chết của Thư Liên cô nương và tầm bảo ở Kim Hải Ngạn Nhai ba sự việc đó. Bách Lí Khinh Miểu không phải người lòng dạ thâm sâu, thêm vào tín nhiệm với Chung Ly Khiêm nên kể ra tỉ mỉ những gì mình mắt thấy tai nghe, người tu chân có trí nhớ tốt, dưới sự truy hỏi của Chung Ly Khiêm, nàng gần như lặp lại nguyên văn tất cả sự việc.
Thông qua miêu tả của Bách Lí Khinh Miểu, Chung Ly Khiêm bước đầu xác định Thư Liên cô nương chắc chắn là Hữu hộ pháp Thư Diễm Diễm trước kia đã từng gặp mặt một lần. Hạ Văn Triều là một trong những mắt trận của Tuyệt Linh Trận, Văn Nhân Ách nhiều năm trước đã sớm sai Hữu hộ pháp quyến rũ Hạ Văn Triều, muốn phá Tuyệt Linh Trận dễ như trở bàn tay, lại lằng nhằng kéo dài mười năm như vậy, mãi đến khi tất cả các tu giả tham gia đại chiến đều không thể dùng linh khí tự thân dẫn động linh khí thiên địa nữa mới phá trận.
"Tất cả những gì Văn Nhân tiên sinh làm vì thương sinh khiến Chung Ly Khiêm vạn phần kính nể, thật khó mà dùng ác ý nghiền ngẫm mục đích của tiên sinh, chỉ có thể tự hỏi theo hướng hợp lý nhất."
Chung Ly Khiêm không kiêng dè Bách Lí Khinh Miểu, trước mặt bốn người nói ra suy đoán của mình.
Bách Lí Khinh Miểu ngây như phỗng, từ trong ra ngoài bị đả kích đến ngu người.
"Văn Nhân tiền bối, Thư cô nương thật sự là Hữu hộ pháp của Huyền Uyên tông sao? Cô, cô ấy chưa chết?"
Bách Lí Khinh Miểu không tự chủ được nắm lấy tay áo Văn Nhân Ách, dùng con mắt phải còn sót lại nhìn hắn.
"Bản tôn có thể gọi nàng tự mình đến gặp ngươi." Văn Nhân Ách nói.
Bỗng nhiên một ánh mắt gay gắt chiếu đến trên tay Bách Lí Khinh Miểu, Văn Nhân Ách không nhìn về phía ánh mắt phát ra mà chỉ như lơ đãng rút ống tay áo của mình về. Quả nhiên sau khi tránh khỏi đụng chạm của Bách Lí Khinh Miểu, ánh mắt từ hướng Ân Hàn Giang liền biến mất.
Ân Hàn Giang có địch ý với Bách Lí Khinh Miểu sao?
Không đúng, trước đó Văn Nhân Ách đã báo cho Ân Hàn Giang một phần cốt truyện "Ngược luyến phong hoa", còn nói giữa mình và Bách Lí Khinh Miểu có ơn nửa thầy, Ân Hàn Giang sẽ không hiểu lầm như trong sách, tại sao lúc này lại lộ ra địch ý.
Trong chốc lát Văn Nhân Ách không nghĩ thông, không muốn biểu hiện lạ trước mặt Chung Ly Khiêm đành phải tạm thời đặt nghi ngờ sang một bên, dùng phù đưa tin triệu hoán Thư Diễm Diễm, lệnh cho nàng nhanh chóng chạy tới Minh Hoả Đàn.
"Giữa Văn Nhân tiên sinh và Bách Lí cô nương có ba mặt duyên phận, tuy cách thức thô bạo nhưng lại lộ ra ý muốn mài giũa, tư chất của Bách Lí cô nương cực tốt, Khiêm suy đoán Văn Nhân tiên sinh có lòng chỉ điểm. Nề hà Bách Lí cô nương tâm luỵ Hạ Văn Triều. Hạ Văn Triều trước sau cùng Thư cô nương và Liễu sư tỷ trong miệng Bách Lí cô nương nảy sinh gút mắc lại luôn mồm tỏ vẻ bản thân yêu sâu đậm Bách Lí cô nương."
Chung Ly Khiêm mỉm cười nói, "Thêm vào đó, Văn Nhân tiên sinh hạ đồng tâm cổ cho Khiêm và Bách Lí cô nương, đồng tâm cổ được các cô gái Miêu Cương dùng để gắn bó tình cảm với phu quân. Mất vài giờ tổng hợp lại không khó nhận ra Văn Nhân tiên sinh hy vọng thông qua tại hạ giúp Bách Lí cô nương thoát khỏi tình nghiệt."
Một lượt lời nói của y khiến ba người ở đây phải rửa mắt nhìn. Chung Ly Khiêm rõ ràng vẫn luôn là người ngoài cuộc, tất cả những hiểu biết về sự việc này toàn bộ xuất phát từ Bách Lí Khinh Miểu có đầu óc không tính là tỉnh táo lắm, dưới tình huống tin tức hữu hạn như vậy lại có thể đoán ra chân tướng mà đám Thư Diễm Diễm những người trong cuộc cũng không nhìn thấu, thật sự lợi hại.
"Sao biết ta là người mặt quỷ?" Ân Hàn Giang lấy mặt nạ quỷ ra đeo lên mặt, Bách Lí Khinh Miểu nhìn thấy mặt y không khỏi rùng mình, một cảm giác rờn rợn từ đáy lòng khiến nàng sợ hãi chiếc mặt nạ này.
Chung Ly Khiêm trấn an Bách Lí Khinh Miểu:
"Cô nương đừng sợ, Ân tông chủ nguỵ trang rất khá, chỉ là một câu nói làm lộ, y nói chúng ta không xứng có được tín vật của Văn Nhân tiên sinh. Lời này chắc chắn phải là một người cực kì tôn trọng Văn Nhân tiên sinh mới có thể nói ra. Như vậy suy đoán trước đó của chúng ta về việc người mặt quỷ ám hại Văn Nhân tiên sinh sẽ không tồn tại."
"Theo lý mà nói, người mặt quỷ kính trọng Văn Nhân tiên sinh như vậy, nếu hắn gặp nạn, người mặt quỷ chắc chắn sẽ không có tâm trí nào để ý tới chúng ta, bởi vậy hẳn là Văn Nhân tiên sinh bình an vô sự. Khiêm đã quan sát mọi người Huyền Uyên tông nhiều ngày, phù hợp những điều kiện trên chỉ có Ân tông chủ nên lớn mật đoán bừa, may mắn đoán trúng thôi."
Sao Mai lấp lánh trên đầu Chung Ly Khiêm, như điểm sáng duy nhất giữa trời đêm. Y cười khiêm tốn, khiến mọi người như được tắm mình trong gió xuân, chuẩn xác một câu nói "Mạch thượng nhân như ngọc, quân tử thế vô song."
Văn Nhân Ách vỗ tay liền ba cái, tán thưởng nói: "Chung Ly Khiêm không hổ là anh tài đương thời."
Cũng không uổng công tác giả thiết lập cho Chung Ly Khiêm làm nam phụ quan trọng, người như y mới xứng làm nam 3 dưới nam 2 Văn Nhân Ách chứ.
"Văn Nhân tiên sinh quá khen." Chung Ly Khiêm không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, "Khiêm chỉ có một chuyện không rõ, tại sao tiên sinh nhận định giữa ta và Bách Lí cô nương có thể nảy sinh tình cảm? Bách Lí cô nương là người thuần thiện, trong lòng Khiêm kính nể, nhưng muốn chung tình với nàng, dường như không thể làm như trò đùa được."
"Chuyện này Bản tôn cũng không rõ, cần Chung Ly công tử giải đáp nghi vấn." Văn Nhân Ách nói.
Chung Ly Khiêm nhướng mày, sự hồ nghi của y dường như xuyên qua cả vải che mắt, chỉ chờ Văn Nhân Ách nói tiếp.
Văn Nhân Ách suy nghĩ một lát, châm chước tìm từ nói:
"Bản tôn nhìn trộm thiên cơ, Chung Ly công tử có lẽ cùng Bách Lí Khinh Miểu có một đoạn duyên."
"Có thể nói rõ hơn một chút không, Khiêm cũng muốn biết bản thân sẽ động lòng dưới tình huống như thế nào?" Chung Ly Khiêm nói.
Bọn họ cứ ngươi một câu ta một lời, Bách Lí Khinh Miểu hết nhìn Văn Nhân Ách lại nhìn Chung Ly Khiêm, đầu óc như biến thành cuộn chỉ rối. Hai người này rõ ràng đang nói chuyện liên quan đến mình nhưng dùng từ lại cực kì cẩn thận, để tâm đến đương sự là nàng, hoàn toàn không làm nàng xấu hổ.
Bách Lí Khinh Miểu nhìn chằm chằm Chung Ly Khiêm nghĩ thầm Chung Ly công tử sao có thể bị trói buộc trong lưới tình, y là người tiêu sái nhường ấy, không thể nào chết não như mình được...
Nàng còn chưa nghĩ kĩ đã bị Văn Nhân Ách một chưởng đập ngất. "Ngược luyến phong hoa" sửa chữa theo góc nhìn của Bách Lí Khinh Miểu, Văn Nhân Ách không muốn đầu đuôi việc mình nhặt được nguyên tác xuất hiện trong bản sửa chữa nên thô bạo đánh Bách Lí Khinh Miểu hôn mê.
"Y theo thiên mệnh, ngươi sẽ gặp được Bách Lí Khinh Miểu bị giam giữ sau núi Thượng Thanh phái vào ngày Hạ Văn Triều đại hôn. Ngươi thương xót nàng, giúp nàng chạy thoát. Ngày sau gặp lại, thấy nàng chết chân trong vũng lầy tình ái không thoát ra được lại một lần đưa tay giúp đỡ, giúp qua giúp lại xong yêu luôn, còn hứa hẹn từ bỏ Chung Ly thế gia cùng nàng dạo khắp chân trời. Bản tôn cũng muốn biết tại sao lại thế." Văn Nhân Ách hỏi.
Chung Ly Khiêm chưa bao giờ nghe có người nào lại tường thuật được thiên mệnh lưu loát kĩ càng đến thế, cứ như tận mắt nhìn thấy vậy. Đổi người khác tới kể y chắc chắn sẽ không tin. Nhưng Văn Nhân Ách không phải người sẽ nói ra những chuyện hoang đường, Chung Ly Khiêm thấy hắn nghiêm túc, bản thân cũng bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Nghĩ thật lâu, mãi đến khi sao Mai biến mất, ánh mặt trời yếu ớt chiếu lên vách núi Quỷ Mang, Chung Ly Khiêm mới bừng tỉnh nói:
"Dù sao việc chưa xảy ra, rất khó đoán ý nghĩ của ta lúc đó. Ta ngẫm thật lâu, thiết tưởng tình hình theo như lời của Văn Nhân tiên sinh hình như chỉ có một cách giải thích đó là sự đồng cảm đến từ hoàn cảnh của bản thân."
"Nói thế là sao?"
Chung Ly Khiêm cười buồn:
"Nói một câu đại nghịch bất đạo, Hạ Văn Triều với Bách Lí Khinh Miểu không khác gì Chung Ly thế gia với Khiêm, đều là gông xiềng. Lưng Khiêm cõng khí vận của Chung Ly thế gia, mỗi một lời nói cử chỉ đều phải tuân theo gia quy, một chút qua loa cũng không được, không thể làm theo ý muốn của bản thân, không được hành xử bại hoại Chung Ly gia phong. Lưng Bách Lí cô nương cõng một đoạn nghiệt duyên, muốn thoát ra lòng lại luỵ Hạ Văn Triều. Khiêm bị gia quy trói buộc, Bách Lí cô nương thì không phải là bị tình nghiệt trói buộc sao?"
"Nếu số mệnh thực sự như Tôn chủ thuật lại, nguyên nhân Khiêm sẽ vứt bỏ Chung Ly thế gia chỉ có một, không phải khuynh mộ Bách Lí cô nương mà là mong rằng sẽ nhận được dũng khí từ cô ấy. Nếu cô ấy có thể buông mối duyên phận trái ngang kia, vậy có phải Khiêm cũng có thể vâng theo tâm ý một lần không?"
"Thì ra là thế." Văn Nhân Ách minh bạch.
Trong truyện Chung Ly Khiêm chưa bao giờ nói yêu Bách Lí Khinh Miểu, có chăng là lời nói và hành động khiến người đọc hiểu lầm mà thôi. Đây dù sao cũng là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, xuất hiện một người con trai ưu tú như thế lại còn săn sóc nữ chính, tình nguyện từ bỏ gia nghiệp vì nàng, người đọc đương nhiên sẽ tự lý giải là vì yêu. Giống như tình kiếp của Văn Nhân Ách và sự trung thành của Ân Hàn Giang, ái mộ của Chung Ly Khiêm cũng là có nguyên nhân. Bách Lí Khinh Miểu khổ thật đấy, dây dưa mập mờ với nhiều người con trai như vậy lại chẳng có lấy một người thật sự yêu nàng.
"Có được trái tim người, bạc đầu không xa cách. Bách Lí Khinh Miểu, người mà ngươi có được trái tim, chưa bao giờ tồn tại."
Văn Nhân Ách nói với Bách Lí Khinh Miểu. Đáng tiếc những lời này nàng đang hôn mê không nghe thấy.
"Cho dù ngươi biết hết Bản tôn cũng sẽ không giải đồng tâm cổ và chú thuật cho ngươi," Văn Nhân Ách bá đạo nói với Chung Ly Khiêm, "Nếu ngươi không muốn phải lẽo đẽo đi theo Bách Lí Khinh Miểu chỉ yêu Hạ Văn Triều vậy làm việc cho Bản tôn đi."
Chung Ly Khiêm không giận dữ, trong giọng nói của y còn mang theo chút thoải mái:
"Chung Ly thế gia sẽ không để cho một kẻ hai mắt không nhìn được còn trúng đồng tâm cổ làm người thừa kế. Những việc Tôn chủ làm coi như cho Khiêm một cơ hội rồi."
"Danh vọng và khí vận của Chung Ly thế gia có thể giúp cho một tu giả Hợp thể kì như ngươi thi triển ra sức mạnh vượt qua Đại thừa kì, ngươi đành lòng buông tay không?" Văn Nhân Ách nói.
"Đại thừa kì sau này bản thân mình cũng có thể luyện ra." Chung Ly Khiêm nói, "Khiêm định về nhà rũ bỏ chức trách cùng Bách Lí cô nương du ngoạn thiên hạ, mấy chục năm sau có khi Khiêm cũng có thể nhìn thấu đạo trời."
Theo như lời y nói, hành động của Văn Nhân Ách đã sáng tạo ra cho Chung Ly Khiêm một con đường hoàn toàn mới mà Chung Ly Khiêm tình nguyện đi lên một lần.
"Sau khi ngươi tấn chức Đại thừa kì phải đánh với Bản tôn một trận!"
Chung Ly Khiêm nói: "Khiêm trước cảm tạ thưởng thức của Tôn chủ."
Trong lúc nói chuyện Thư Diễm Diễm đã mang vẻ mặt bực bội chạy tới núi Quỷ Mang, đi đến bên người Văn Nhân Ách nói:
"Tai hoạ lưu ngàn năm, Cừu Tùng Tuyết dám bắt ta lấy một khúc xương không chủ nào đó từ núi Quỷ Mang về cho nàng hoài niệm một chút, ta thật muốn đánh chết nàng! Tiếc là đánh không lại."
"Thư hộ pháp." Chung Ly Khiêm chào hỏi Thư Diễm Diễm.
"Mắt của huynh..." Thư Diễm Diễm đau lòng nói, "Sao không thấy mắt đâu nữa rồi? Tôn thượng móc mắt huynh rồi sao?"
"Không..."
Chung Ly Khiêm còn chưa dứt câu, Thư Diễm Diễm đã chuyển sang lên án Văn Nhân Ách:
"Tôn thượng, móc mắt y sao không cho thuộc hạ động thủ? Thuộc hạ tưởng tượng đến cảnh người cuối cùng mà y có thể nhìn thấy là thuộc hạ, ta... ta liền cảm thấy rất vui!"
Bách Lí Khinh Miểu chậm rãi tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy gương mặt của Thư cô nương, câu đầu tiên nghe thấy là những lời nói của nàng, cả kinh suýt nữa ngất xỉu lần hai.
"Thư cô nương, cô còn sống?" Bách Lí Khinh Miểu đứng lên hỏi.
"Là cô sao, quả dưa ngốc." Thư Diễm Diễm thấy có người con gái khác ở đây lập tức thể hiện tư thế của hộ pháp Ma tông, thong dong mà mạnh mẽ nói, "Ta còn sống rồi có sao không? Cô và sư huynh cô bị ta lừa đến xoay vòng vui chứ? Không vui là tốt rồi, bổn hộ pháp thích nhất là thấy người khác không vui nha ~"
"Không, rất vui." Mắt phải Bách Lí Khinh Miểu ròng ròng nước mắt, "Cô còn sống thì tốt quá."
Cho dù biết là bị lừa, trong nháy mắt nàng chỉ nghĩ mình không hại chết người ấy mà không phải đám Ma tông đê tiện vô sỉ lừa gạt tình cảm của nhân sĩ chính đạo bọn họ.
Đến cả Thư Diễm Diễm cũng bị lời nói của Bách Lí Khinh Miểu làm cho có chút không tự nhiên, nàng nhăn mặt nói:
"Vui là phải rồi. Cô còn nên cảm ơn bổn hộ pháp dần đi, người đầu tiên giúp cô nhận ra bộ mặt thật của Hạ Văn Triều."
Thư Diễm Diễm vươn tay lau nước mắt cho Bách Lí Khinh Miểu, dịu dàng nói:
"Lời như thế này ta chỉ nói một lần thôi đấy nghe cho kĩ, xem như bồi thường chuyện ta lừa cô. Loại đàn ông như Hạ Văn Triều này ta thấy nhiều rồi, gã tự nguyện lên giường với ta lại nói là ta quyến rũ gã. Gã ham mê sắc đẹp lại nói trong lòng mình chỉ có mỗi cô. Gã đổ hết trách nhiệm lên đầu con gái, không ra cái thá gì cả!"
"Loại đàn ông đó không xứng với cô đâu, em gái ngốc."
(Thư Diễm Diễm và Bách Lí Khinh Miểu fanart)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook