Ma Tôn Cũng Muốn Biết
-
Chương 3: Thì ra là thế
Người tu chân mượn sức mạnh của thiên địa, ngàn dặm đường cùng lắm đi chỉ mất nửa ngày, mấy người đã đến trấn nhỏ gần phái Thượng Thanh. Đây thực ra là do Văn Nhân Ách thả chậm tốc độ chờ Ân Hàn Giang, nếu chỉ mình hắn, mười lăm phút là đến nơi rồi.
Cảnh giới tu luyện của tu giả trong thế giới này sắp xếp lần lượt là Dẫn Khí, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Hợp Thể, Cảnh Hư, Đại Thừa chín cấp bậc, mỗi cấp bậc lại có chín cảnh giới nhỏ, đột phá Đại Thừa kì chín tầng, Thiên Đạo sẽ giáng xuống thiên kiếp, độ kiếp phi thăng Tiên giới.
Nghe nói Tiên giới có Tán Tiên, Thiên Tiên, Kim Tiên, Đại La Kim Tiên, Tiên Quân, Tiên Đế, sau khi đột phá Tiên Đế sẽ phi thăng Thần giới. Thần giới cũng có vô số cấp bậc, nhưng hậu thiên thần nhân dù tu luyện thế nào đi chăng nữa cũng không vượt qua được tiên thiên thần. Tiên thiên thần gắn liền với thiên địa, hậu thiên thần tu giả mạnh đến bao nhiêu cũng chỉ là mượn sức của đất trời. Người trước có thiên địa là nhà, người sau thì chính là đi ở nhờ, tóm lại kém rất xa.
Ma tôn Văn Nhân Ách đã được công nhận là người đứng đầu Ma đạo, cũng chỉ đạt đến Đại thừa cấp 6. Nữ chính kiếp trước trâu bò hơn tất cả mọi nhân vật xuất hiện trong truyện nhiều, thế mà lại vì Hạ Văn Triều tươi sống lột bỏ thần cách, không trách được Văn Nhân Ách cảm thấy cô ta não úng nước.
Thậm chí hắn nghi ngờ rằng Hạ Văn Triều dùng tà thuật gì đó khống chế linh hồn của nữ chính, nhưng tà thuật của Tu chân giới có mạnh thế nào đi chăng nữa thì sau khi Bách Lí Khinh Miểu dung hợp thần cách cũng sẽ tự tiêu tan. Nó giống như một giọt thuốc độc đổ vào đại dương mênh mông, một làn khói độc tan vào trong gió bão, trước mặt thực lực mạnh mẽ nhất, mọi tà thuật đều là vô nghĩa.
Văn Nhân Ách ngồi ở tầng hai của quán trà, nhấp một ngụm trà Ân Hàn Giang đưa lên, nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
"Thuộc hạ công lực thấp kém, khiến tôn chủ phải chờ đợi." Ân Hàn Giang không ngồi xuống chỉ đứng ở sau Văn Nhân Ách nói.
"Không sao," Văn Nhân Ách chỉ vào chỗ bên người, "Ngồi."
Ân Hàn Giang thuận theo ngồi xuống cạnh Văn Nhân Ách. Tôn thượng không cho, y sẽ không ngồi, tôn thượng bảo ngồi, y cũng sẽ không giả dối một câu "thuộc hạ không dám". Có mệnh lệnh của Văn Nhân Ách, cho dù không dám thật, Ân Hàn Giang cũng sẽ làm.
"Tự nhiên tí đi, hơi thở của sự khiêm tốn đâu, chúng ta giờ chỉ là hai nhân sĩ giang hồ biết chút quyền cước thôi nhé."
Văn Nhân Ách thấy Ân Hàn Giang lưng cứng đờ liền nói.
Hắn yêu cầu Ân Hàn Giang làm ra phong thái một chút, tấm lưng thẳng tắp thả lỏng lại, nhưng cơ bắp vẫn căng chặt.
Ân Hàn Giang rất hiếm khi ngồi đối diện Văn Nhân Ách, không ngẩng đầu, trong tay cầm chén trà, nhìn chằm chằm vào nước trà toả hương thơm nhẹ, cũng chẳng uống ngụm nào.
Y như một con rối có dây, không có suy nghĩ, Văn Nhân Ách nói một câu, y chuyển động một cái.
Thực lực của Ân Hàn Giang chỉ có Hợp thể cấp 1, vị trí ở Huyền Uyên Tông lại là dưới một người trên vạn người. Tứ đại đàn chủ, Viên đàn chủ kém cỏi nhất cũng có thực lực Hợp thể cấp 9, bên cạnh đó có ba vị đã đạt Cảnh hư đỉnh phong, Hữu hộ pháp đạt Cảnh hư kì cấp 6. Trong sáu thuộc hạ Huyền Uyên Tông trực thuộc Văn Nhân Ách, Ân Hàn Giang là yếu nhất.
Theo lý thuyết, y không thể nào làm được đến Tả hộ pháp. Sở dĩ đạt được thân phận cao như vậy là do Văn Nhân Ách tín nhiệm y, và sự trung thành tận tâm mà y thể hiện.
Khi Văn Nhân Ách nhặt được y giữa đống xác chết, Ân Hàn Giang đã chỉ còn lại chút hơi tàn, còn bị nhiễm thi độc, nửa người đã thối nhũn, không ai tin y là người sống cả, dù biết y còn hơi thờ, cũng chẳng ai thèm cứu.
Lúc Văn Nhân Ách đi ngang qua, cảm giác của hắn với sự sống và cái chết rất nhạy, tìm ra Ân Hàn Giang hai mắt ngây dại, lặng lẽ chờ chết.
Văn Nhân Ách lúc đó vẫn là môn chủ của một môn phái nhỏ trong Ma đạo, dùng mũi chân đá văng thi thể trên người Ân Hàn Giang ra, từ trên cao nhìn xuống đứa bé kia, giọng nói lạnh nhạt:
"Ta muốn có một thanh kiếm."
Ân Hàn Giang nhi đồng không biết lấy sức ở đâu, nâng cách tay bé nhỏ, túm lấy giày của Văn Nhân Ách.
Từ đó về sau, Ân Hàn Giang biến thành một thanh kiếm không có tình cảm, chỉ hành động vì Văn Nhân Ách.
Thực lực của y phát triển cực nhanh, trong mấy chục năm ngắn ngủi mà tấn chức Hợp thể kì, so với Văn Nhân Ách năm đó còn nhanh hơn mấy lần. Ai ngờ sau Hợp thể kì, dù cho Ân Hàn Giang có tu luyện thế nào cũng không tấn chức được nữa, cảnh giới ngưng lại đã trăm năm.
Vốn là Văn Nhân Ách tưởng rằng tư chất của Ân Hàn Giang đến Hợp thể kì là hết cỡ rồi, nhưng rõ ràng trong sách viết, người mặt quỷ kia có thực lực Đại thừa kì đỉnh phong.
Đây cũng là lý do vì sao nữ chính không thể nào ngờ đến Ân Hàn Giang chính là người mặt quỷ. Thứ nhất, Ân Hàn Giang đối xử với cô ta quá tốt, không hoài nghi nổi, thứ hai, tuy rằng Ân Hàn Giang nhờ bảo hộ nữ chính mà gặp được chút cơ duyên, thực lực đạt Hợp thể kì cấp 9, nhưng ai lại bảo người mặt quỷ Đại thừa kì là Ân Hàn Giang?
Nội dung phần sau của Ngược luyến phong hoa, người mặt quỷ đã là người đứng đầu Tu chân giới, nếu không phải chấp niệm muốn ép mỡ của Bách Lí Khinh Miểu, đã sớm có thể xé rách hư không, độ kiếp phi thăng.
Quả thật Bách Lí Khinh Miểu đã bị người mặt quỷ vứt vào chảo, nhưng do vận khí của cô ta quá ra gì, ở thời điểm quan trọng dung hợp thần cách, bộc phát ra sức mạnh đáng sợ, nháy mắt đánh bại Ân Hàn Giang. (?)
Ân Hàn Giang là Hợp thể kì, người mặt quỷ là Đại thừa kì, kém đến hai cảnh giới.
Văn Nhân Ách nhìn sườn mặt của cấp dưới bản thân tin tưởng nhất nói:
"Đưa tay đây nào."
Ân Hàn Giang dâng tay lên, Văn Nhân Ách nắm mạch môn của y, một luồng chân khí từ cổ tay rót vào tâm mạch trong cơ thể y, kiểm tra một vòng, xác định đúng là y đạt Hợp thể kì cấp 1, không có chút dối trá nào. Trong đan điền tích luỹ một lượng chân nguyên lớn không chuyển đổi, là do y tu luyện hơn trăm năm nay có được. Hẳn là vì y muốn cưỡng ép đột phá cảnh giới mà tích tụ một lượng chân nguyên bản thân y khó có thể thừa nhận nổi. Nhất định là rất đau.
Nếu không phải có quyển sách kia, Văn Nhân Ách sẽ không bao giờ hiểu được tình huống của Ân Hàn Giang, vẫn sẽ cho rằng thiên tư của y chỉ như vậy.
Xem ra, rất nhiều điều vô lý trong truyện thật ra lại rất thuyết phục.
"Bị như vậy bao lâu rồi?" Văn Nhân Ách hỏi.
Ân Hàn Giang tránh đi không nói chuyện này, ngược lại thưa:
"Thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức đột phá."
Nhìn bộ dáng này của y, trong đầu Văn Nhân Ách nhớ lại một ít kí ức tương đối xa xăm. Sau khi hắn đưa Ân Hàn Giang về tông môn thì chỉ một lòng muốn đánh bại môn phái đối địch, liền nuôi thả y ở trong môn, ném cho y một bộ công pháp tuỳ ý để Ân Hàn Giang tự luyện tập.
Mười năm sau hắn trở lại môn phái, Ân Hàn Giang đã lớn, trở thành một thiếu niên đĩnh đạc, ở sau núi cứ một lần lại thêm một lần vung kiếm. Mười năm trước Văn Nhân Ách giao cho Ân Hàn Giang một nhiệm vụ, đó là chém đứt thác nước sau núi.
Y cứ như thế mà chém mười năm.
Cố chấp, kiên định, trung thành. Ba từ này đủ để miêu tả Ân Hàn Giang.
"Đừng cưỡng ép bản thân quá cực khổ," Văn Nhân Ách nói, "Từ từ tốt lên là được rồi, bản tôn cũng đã đủ mạnh."
Hắn cho rằng đây là một câu an ủi, ai ngờ trong mắt Ân Hàn Giang hiện lên sự đau lòng vì bị vứt bỏ, nghẹn giọng hỏi:
"Tôn chủ không cần thuộc hạ nữa ạ?"
Thật ra cũng không quá lạ, năm đó Văn Nhân Ách muốn thống nhất Ma đạo, cần kíp nhân tài. Hiện nay thế lực Huyền Uyên tông lớn mạnh, toàn bộ Ma đạo bị Văn Nhân Ách chèn ép tới dễ bảo, tả hữu hộ pháp và tứ đại đường chủ trung thành tận tâm với hắn, Văn Nhân Ách đã sớm không cần một hộ pháp Hợp thể kì bảo vệ mình.
Thanh kiếm Ân Hàn Giang này, không có cơ hội ra khỏi vỏ.
Văn Nhân Ách không trả lời câu hỏi của y, lấy một quyển sách dày hơn cục gạch ra từ tay áo càn khôn, mở đến một trang.
Đó là khi Ân Hàn Giang che chở Bách Lí Khinh Miểu khỏi sự đuổi giết của Thượng Thanh phái, Bách Lí Khinh Miểu vô cùng cảm kích nói với Ân Hàn Giang:
"Ân đại ca, huynh thật tốt với ta."
Ân Hàn Giang ôm kiếm, ánh lửa chiếu sáng gương mặt cười buồn của y:
"Ngươi là người duy nhất Tôn thượng muốn dùng kiếm bảo vệ."
Mới đầu đọc, sẽ nghĩ là Ân Hàn Giang đè nén tình cảm của mình với Bách Lí Khinh Miểu xuống đáy lòng, lấy cớ là sự trung thành. Đọc lại nữa, Văn Nhân Ách để ý thấy từ "kiếm".
Văn Nhân Ách đã để thanh kiếm Ân Hàn Giang này ở đó lâu lắm không dùng, vì an toàn của Bách Lí Khinh Miểu mới một lần nữa cầm lên thanh kiếm này. Ân Hàn Giang cười vì điều gì? Không phải y thích Bách Lí Khinh Miểu mà là Văn Nhân Ách yêu cầu y làm vậy. Văn Nhân Ách cất truyện đi, nhìn về phía Ân Hàn Giang, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó định nghĩa.
Chắc là chua xót đi.
"Bản tôn không cần kiếm." Hắn lạnh lùng nói.
Ánh sáng trong mắt Ân Hàn Giang tắt dần, y rút tay về bên hông, cầm chặt bảo kiếm.
Trong truyện nhiều lần dùng từ "ôm kiếm" miêu tả động tác của Ân Hàn Giang. Tu giả đạt tới Trúc cơ kì thì có thể thu pháp bảo bản mạng của mình vào trong người. Dù có là Luyện khí kì cũng có Túi càn khôn để trữ pháp khí, không cần thiết phải cầm vũ khí trên tay. Ân Hàn Giang lại luôn ôm kiếm.
Văn Nhân Ách không biết ánh mắt của mình đã trở nên dịu dàng, tiếp tục nói:
"Nhưng bản tôn cần Ân Hàn Giang."
Tay cầm kiếm của Ân Hàn Giang run run, lại nghe Văn Nhân Ách nói:
"Bản tôn hiểu Ân Hàn Giang như chính mình, bản tôn không tin tưởng người trong thiên hạ, chỉ tin tưởng Ân Hàn Giang."
"Tôn thượng..."
Lời của Ân Hàn Giang chưa đến miệng đã bị cắt ngang, một cô gái mặc váy trắng giản dị ôm đàn tỳ bà bước lên lầu, ngồi xuống vừa đàn vừa hát.
Văn Nhân Ách:...
Ân Hàn Giang:...
Cô gái này đúng là Thư Diễm Diễm. Hai người quen nhìn nàng mặc trang phục gợi cảm, nuốt không trôi bộ dạng một đoá hoa sen nhỏ run bần bật trong gió nhu nhược đáng thương của Thư Diễm Diễm.
Lầu hai có không ít khách ngồi, Thư Diễm Diễm là ca nữ của quán trà, hát xong một khúc bắt đầu bán hoa.
Nàng đi theo con đường tự lập tự cường, nghe hát không thu phí, nhưng hát xong sẽ bán hoa. Tiền bán hoa còn phải chia bảy ba với chủ quán trà, chủ quán bảy nàng ba. Quả thật là muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Văn Nhân Ách lấy ra một thỏi bạc mười lượng, tuỳ tay ném vào lẵng hoa trước mặt Thư Diễm Diễm. Thư Diễm Diễm cầm lẵng hoa chậm rãi đi đến trước mặt Văn Nhân Ách, dịu dàng duyên dáng nói:
"Vị khách này, tiểu nữ không hát rong mà là bán hoa. Một giỏ hoa chỉ cần mười văn thôi, không cần dùng nhiều tiền như vậy."
Dưới chân nàng là mười giỏ hoa, tính ra chia cho ông chủ xong, bản thân nàng chỉ còn ba mươi văn tiền. Nửa tháng mới ăn được miếng thịt, còn lại các ngày chỉ có gặm bánh bao trắng.
Văn Nhân Ách không nhìn Thư Diễm Diễm, liếc mắt nhìn Ân Hàn Giang rồi truyền âm:
"Gọi đại ca."
Ân Hàn Giang lơ ngơ như đang nằm mơ, cầm kịch bản mà Văn Nhân Ách đưa cho, đọc đúng lời thoại nhạt như nước ốc nói:
"Tôn... đại ca ta bảo ngươi lấy thì cứ lấy đi, đừng có mà không biết điều."
Hai chữ đại ca vừa ra đến đầu lưỡi, gần như hai tai của Ân Hàn Giang đều đã đỏ rực.
"Cảm ơn ý tốt của hai vị khách quan, nhưng tiền mà không nên lấy, tiểu nữ sẽ không lấy."
Thư Diễm Diễm vươn tay lạnh lùng lấy bạc từ giỏ hoa ra, đặt trên bàn họ, lễ phép nhún người.
Theo lý thuyết, Văn Nhân Ách hẳn là nên ném bạc vào trong cổ áo của Thư Diễm Diễm, nói rằng: "Ngươi móc nó ra trước mặt mọi người ta sẽ lấy lại." Khiến cho nàng phải vì không làm gì được mà bật khóc trong quán trà. Nhưng hắn không thông thạo thao tác này lắm, mà Ân Hàn Giang thì cũng không thích nhập vai ác bá. Hai người chỉ có thể im lặng uống trà, không để ý tới Thư Diễm Diễm nữa.
Thư Diễm Diễm thấy bọn họ không phản ứng gì, trong lòng có chút lo lắng. Ơ hay không sỉ nhục bắt nạt nàng à? Thế thì diễn tiếp kiểu gì được? Nàng vốn đã sắp xếp thuộc hạ diễn tốt màn kịch này, ai ngờ tôn chủ lại muốn tới xem náo nhiệt nàng mới ra lệnh cho thuộc hạ đợi chỉ thị, giao vai chính của vở kịch lớn cho tôn chủ thị phạm.
Nàng cho rằng đàn ông đều quen thói như vậy, nói là diễn vậy chứ không phải bình thường đây cũng là một tình tiết rất gây sung sướng sao? Nào biết tôn chủ không phải loại người như thế, không thích bắt nạt nhỏ yếu chút nào.
Không phải là ma tu sao? Làm ít chuyện ma tu nên làm không tốt sao?
Thư Diễm Diễm mắt thấy Hạ Văn Triều và Bách Lí Khinh Miểu đã đến dưới cửa quán trà, khán giả đến đủ mà sân khấu vẫn vắng tanh thế này, đúng là không yêu thương nổi mà. Nàng gấp đến mức điên cuồng nháy mắt với Tôn chủ, đôi mắt đẹp chớp đến sắp lọt ra ngoài.
"Ngươi lên đi." Văn Nhân Ách âm thầm truyền âm cho Ân Hàn Giang.
Hắn quyết định sau này sẽ cho Ân Hàn Giang làm nhiều vài việc, miễn cho y bày hàng "Tôn chủ không cần ta nữa, ta sẽ đi chết cho Tôn chủ vừa lòng."
Ân Hàn Giang nhớ lại kịch bản Thư Diễm Diễm đưa cho, nghe được mệnh lệnh của Tôn chủ, đờ đẫn nhìn về phía Thư Diễm Diễm xinh đẹp. Muốn y... kéo quần áo của Thư Diễm Diễm ra, cầm bạc nhét vào ngực nàng? Ở trước mặt của Tôn chủ luôn cơ?
Y vô cùng khó xử, nhưng đây là mệnh lệnh của Tôn chủ!
"Tự ngươi quyết định là được, không cần để ý đến kế hoạch của Thư Diễm Diễm."
Văn Nhân Ách cảm nhận được Ân Hàn Giang đang bối rối, truyền âm bảo.
Được cho phép, vẻ mặt của Ân Hàn Giang lập tức dễ chịu hơn, lạnh nhạt vô tình nói:
"Đã không biết điều, đừng trách ta không khách khí."
Dứt lời dùng một tay xách Thư Diễm Diễm lên, quăng nàng từ tầng hai xuống dưới, trực tiếp hạ cánh dưới chân Hạ Văn Triều và Bách Lí Khinh Miểu.
Thư Diễm Diễm:...
Hạ Văn Triều thấy một người từ trên cao giáng xuống, muốn đi lên giúp đỡ, tiếc rằng Bách Lí Khinh Miểu lại ngay cạnh. Gã vừa mới vì một sư muội của Thượng Thanh Phái mà cãi nhau với Bách Lí Khinh Miểu, không muốn chọc nàng ta giận nữa. Thấy người không rõ mặt này là nữ thì không ra tay nữa.
Ngược lại là Bách Lí Khinh Miểu thấy có người từ tầng hai ngã xuống, phi thân lên muốn cứu. Kế hoạch của Thư Diễm Diễm đã toang hoang lắm rồi, bằng mọi giá nàng không thể để Bách Lí Khinh Miểu cứu mình được. Có muốn cứu cũng nên là Hạ Văn Triều trước mặt Bách Lí Khinh Miểu làm trò ôm ấp người con gái khác chứ.
Vì thế Thư Diễm Diễm xoay chuyển, vận khí gia tốc, ngay khi Bách Lí Khinh Miểu túm được góc áo mình thì rơi thẳng xuống, còn cố ý dùng chân khí tự rạch cho mình một vết, nguỵ trang thành dáng vẻ bị ngã đến trọng thương.
Bách Lí Khinh Miểu túm được một mảnh vải màu trắng thì thấy cô gái yếu ớt kia va thật mạnh xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu.
Nàng hạ xuống, nửa quỳ trước mặt cô gái, đỡ nàng dậy, quan tâm hỏi:
"Cô nương, cô không sao chứ?"
Vừa nhìn thấy mặt lại là một người quen, Bách Lí Khinh Miểu cả kinh:
"Thư cô nương?"
Hạ Văn Triều lúc này mới bình tĩnh đến sau, thấy là cô gái đáng thương mình cứu được mấy ngày trước đây, bản thân trong lòng còn có thiện cảm với nàng thì hối hận không thôi không kịp thời cứu nàng.
Thư Diễm Diễm lấy tên giả là Thư Liên được Bách Lí Khinh Miểu nửa ôm vào ngực, trong lòng thầm rơi lệ, rõ ràng kịch bản không phải như vậy!
Dựa theo kịch bản, hẳn là nàng bị khách bắt nạt, Hạ Văn Triều ra tay tương trợ, cùng lắm là cởi áo ngoài giúp nàng che đi cơ thể áo mỏng xuyên thấu, Bách Lí Khinh Miểu thấy nàng mặc quần áo của người trong lòng thì ghen ghét đến choáng váng đầu óc, không màng tình hình mà cãi nhau với Hạ Văn Triều một trận lớn, đẩy Hạ Văn Triều đến bên cạnh mình. Tiếp theo Hạ Văn Triều sẽ đưa nàng về nhà, nàng khóc một chút, Hạ Văn Triều ôm nàng dỗ dành, thường xuyên qua lại, tốt đẹp làm sao, đàn ông mà, haizz.
Vì sao lại biến thành như này?
Bách Lí Khinh Miểu lấy ra đan dược trị thương, nhẹ nhàng cạy hàm dưới của nàng, đút thuốc cho Thư Diễm Diễm đang thoi thóp thở. Người thường khó có thể chịu được dược lực của đan dược Tu Chân giới, Bách Lí Khinh Miểu chỉ có thể để nàng uống một ít thuốc bảo vệ tâm mạch và nội tạng, bị thương ngoài da và gãy xương phải để Thư Diễm Diễm tự hồi phục.
Uống thuốc xong, sắc mặt trắng bệch của Thư Diễm Diễm tốt hơn không ít. Không thể giả vờ bất tỉnh được nữa, nàng tuyệt vọng mở mắt, giữ tròn vai diễn, rưng rưng nói với Bách Lí Khinh Miểu:
"Đa tạ Bách Lí cô nương."
Khi ngã xuống, Thư Diễm Diễm cố ý bảo vệ mặt mình, chỉ tạo ra một vết máu ở thái dương, toát ra một loại gọi là vẻ đẹp bệnh tật, vô cùng tương xứng với biểu tình của nàng, càng thêm khiến người ta yêu mến. Đáng tiếc biểu tình này đối diện với Bách Lí Khinh Miểu, Hạ Văn Triều ở sau Bách Lí Khinh Miểu nhìn không thấy.
Bách Lí Khinh Miểu từ nhỏ lớn lên ở Thượng Thanh Phái, được giáo dục phải trừ bạo giúp yếu, ngày thường ở cạnh Hạ Văn Triều có hơi thích dỗi, trước đó cũng vì Hạ Văn Triều đối với Thư Diễm Diễm để ý quá mà cáu kỉnh. Nhưng khi vấn đề trái phải rõ ràng thì tuyệt đối sáng suốt.
Một cô gái yếu đuối bị thương tổn trước mặt mình, Bách Lí Khinh Miểu không cho phép.
Nàng một tay ôm eo Thư Diễm Diễm, bay lên tầng hai, đặt Thư Diễm Diễm trên ghế, căm tức nhìn Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang:
"Là các ngươi ném cô ấy xuống?"
Thư Diễm Diễm đã không dám nhìn Tôn chủ nữa, quay mặt đi chỗ khác giả vờ gạt lệ.
Văn Nhân Ách buông ly, nhìn Bách Lí Khinh Miểu.
Trong sách, lần đầu tiên Văn Nhân Ách và Bách Lí Khinh Miểu gặp nhau là lúc hắn luyện công gặp sơ xuất, lại đúng lúc Thượng Thanh phái cầm đầu trăm môn chính đạo tấn công Huyền Uyên Tông, mạnh mẽ nghênh chiến bị trọng thương, ngất xỉu trên sông, bị một nữ phụ khác nào đó ghét bỏ đẩy vào tay Bách Lí Khinh Miểu cứu.
Bách Lí Khinh Miểu không biết mặt Văn Nhân Ách còn tưởng là đồng đạo môn phái nào khác bị thương, liền chăm sóc hắn cẩn thận.
Văn Nhân Ách tỉnh lại, thấy một tia nắng mặt trời chiếu vào Bách Lí Khinh Miểu, trên người nàng giống như phủ một tầng thần quang, đẹp đẽ bí ẩn, trong lòng như ngây dại, từ đó luôn luôn chăm sóc che chở cô gái lương thiện này.
Hiện tại, Văn Nhân Ách muốn nhìn một chút, không có nhân tố bị thương, đầu óc chập mạch và ơn cứu mạng, khi hắn và Bách Lí Khinh Miểu gặp nhau một cách bình thường sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Bách Lí Khinh Miểu vô cùng giận dữ, tóc dài bay bay theo chân khí. Văn Nhân Ách nhìn kĩ nàng, nhìn thấy trên người nàng bao phủ một vầng sáng thần nhàn nhạt.
Ù ôi?
Văn Nhân Ách hạ mắt, dùng chân nguyên nhìn lại, vẫn thấy vầng sáng kia.
Trong sách lấy góc độ Văn Nhân Ách mà nói, mỗi lần miêu tả Bách Lí Khinh Miểu đều dùng các từ cùng loại như là "nữ thần", "thần thánh", Văn Nhân Ách chỉ cho đó là một loại tu từ, ai ngờ thế mà không phải là hình dung, thần quang có thật mới sợ chứ!
Dùng khoé mắt nhìn Ân Hàn Giang và Thư Diễm Diễm, bọn họ lại không nhìn thấy vầng sáng này.
Suy nghĩ của Văn Nhân Ách đã bay tận ngọn cây, đột nhiên lại nghĩ, hắn tu luyện bằng giết chóc, 300 năm trước nhập đạo, đúng là từ một cuộc chiến tranh.
Bách Lí Khinh Miểu kiếp trước có nhiệm vụ gì?
Thần tai ách, phụ trách rải bệnh tật, cái chết, chiến tranh xuống nhân gian. Năm nay Bách Lí Khinh Miểu 18 tuổi, nói cách khác Thần giới thiên kiếp diễn ra vào 18 năm trước.
Như vậy 300 năm trước, cuộc chiến tranh dẫn Văn Nhân Ách nhập đạo diễn ra là do Bách Lí Khinh Miểu của kiếp trước mở đường. Tương đương, việc Văn Nhân Ách ngộ đạo có liên quan tới Bách Lí Khinh Miểu, nàng coi như là một nửa thầy của Văn Nhân Ách.
Có nhân quả này, nếu Bách Lí Khinh Miểu không chuyển thế, trước khi Văn Nhân Ách phi thăng Thần giới sẽ không cần trả quả, nhưng cố tình Bách Lí Khinh Miểu lại chuyển thế, còn gặp được Văn Nhân Ách, vận mệnh chú định, hắn nhất định phải trả quả cho ân sư mới được độ kiếp.
Thì ra là thế.
***
Tác giả nói:
Thư Diễm Diễm: Các ngươi có nghĩ đến cảm xúc của ta không???
Văn Nhân Ách: Không.
Ân Hàn Giang: Không luôn.
Thư Diễm Diễm: Đàn ông tốt chết đâu hết rồiii
Cảnh giới tu luyện của tu giả trong thế giới này sắp xếp lần lượt là Dẫn Khí, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Hợp Thể, Cảnh Hư, Đại Thừa chín cấp bậc, mỗi cấp bậc lại có chín cảnh giới nhỏ, đột phá Đại Thừa kì chín tầng, Thiên Đạo sẽ giáng xuống thiên kiếp, độ kiếp phi thăng Tiên giới.
Nghe nói Tiên giới có Tán Tiên, Thiên Tiên, Kim Tiên, Đại La Kim Tiên, Tiên Quân, Tiên Đế, sau khi đột phá Tiên Đế sẽ phi thăng Thần giới. Thần giới cũng có vô số cấp bậc, nhưng hậu thiên thần nhân dù tu luyện thế nào đi chăng nữa cũng không vượt qua được tiên thiên thần. Tiên thiên thần gắn liền với thiên địa, hậu thiên thần tu giả mạnh đến bao nhiêu cũng chỉ là mượn sức của đất trời. Người trước có thiên địa là nhà, người sau thì chính là đi ở nhờ, tóm lại kém rất xa.
Ma tôn Văn Nhân Ách đã được công nhận là người đứng đầu Ma đạo, cũng chỉ đạt đến Đại thừa cấp 6. Nữ chính kiếp trước trâu bò hơn tất cả mọi nhân vật xuất hiện trong truyện nhiều, thế mà lại vì Hạ Văn Triều tươi sống lột bỏ thần cách, không trách được Văn Nhân Ách cảm thấy cô ta não úng nước.
Thậm chí hắn nghi ngờ rằng Hạ Văn Triều dùng tà thuật gì đó khống chế linh hồn của nữ chính, nhưng tà thuật của Tu chân giới có mạnh thế nào đi chăng nữa thì sau khi Bách Lí Khinh Miểu dung hợp thần cách cũng sẽ tự tiêu tan. Nó giống như một giọt thuốc độc đổ vào đại dương mênh mông, một làn khói độc tan vào trong gió bão, trước mặt thực lực mạnh mẽ nhất, mọi tà thuật đều là vô nghĩa.
Văn Nhân Ách ngồi ở tầng hai của quán trà, nhấp một ngụm trà Ân Hàn Giang đưa lên, nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
"Thuộc hạ công lực thấp kém, khiến tôn chủ phải chờ đợi." Ân Hàn Giang không ngồi xuống chỉ đứng ở sau Văn Nhân Ách nói.
"Không sao," Văn Nhân Ách chỉ vào chỗ bên người, "Ngồi."
Ân Hàn Giang thuận theo ngồi xuống cạnh Văn Nhân Ách. Tôn thượng không cho, y sẽ không ngồi, tôn thượng bảo ngồi, y cũng sẽ không giả dối một câu "thuộc hạ không dám". Có mệnh lệnh của Văn Nhân Ách, cho dù không dám thật, Ân Hàn Giang cũng sẽ làm.
"Tự nhiên tí đi, hơi thở của sự khiêm tốn đâu, chúng ta giờ chỉ là hai nhân sĩ giang hồ biết chút quyền cước thôi nhé."
Văn Nhân Ách thấy Ân Hàn Giang lưng cứng đờ liền nói.
Hắn yêu cầu Ân Hàn Giang làm ra phong thái một chút, tấm lưng thẳng tắp thả lỏng lại, nhưng cơ bắp vẫn căng chặt.
Ân Hàn Giang rất hiếm khi ngồi đối diện Văn Nhân Ách, không ngẩng đầu, trong tay cầm chén trà, nhìn chằm chằm vào nước trà toả hương thơm nhẹ, cũng chẳng uống ngụm nào.
Y như một con rối có dây, không có suy nghĩ, Văn Nhân Ách nói một câu, y chuyển động một cái.
Thực lực của Ân Hàn Giang chỉ có Hợp thể cấp 1, vị trí ở Huyền Uyên Tông lại là dưới một người trên vạn người. Tứ đại đàn chủ, Viên đàn chủ kém cỏi nhất cũng có thực lực Hợp thể cấp 9, bên cạnh đó có ba vị đã đạt Cảnh hư đỉnh phong, Hữu hộ pháp đạt Cảnh hư kì cấp 6. Trong sáu thuộc hạ Huyền Uyên Tông trực thuộc Văn Nhân Ách, Ân Hàn Giang là yếu nhất.
Theo lý thuyết, y không thể nào làm được đến Tả hộ pháp. Sở dĩ đạt được thân phận cao như vậy là do Văn Nhân Ách tín nhiệm y, và sự trung thành tận tâm mà y thể hiện.
Khi Văn Nhân Ách nhặt được y giữa đống xác chết, Ân Hàn Giang đã chỉ còn lại chút hơi tàn, còn bị nhiễm thi độc, nửa người đã thối nhũn, không ai tin y là người sống cả, dù biết y còn hơi thờ, cũng chẳng ai thèm cứu.
Lúc Văn Nhân Ách đi ngang qua, cảm giác của hắn với sự sống và cái chết rất nhạy, tìm ra Ân Hàn Giang hai mắt ngây dại, lặng lẽ chờ chết.
Văn Nhân Ách lúc đó vẫn là môn chủ của một môn phái nhỏ trong Ma đạo, dùng mũi chân đá văng thi thể trên người Ân Hàn Giang ra, từ trên cao nhìn xuống đứa bé kia, giọng nói lạnh nhạt:
"Ta muốn có một thanh kiếm."
Ân Hàn Giang nhi đồng không biết lấy sức ở đâu, nâng cách tay bé nhỏ, túm lấy giày của Văn Nhân Ách.
Từ đó về sau, Ân Hàn Giang biến thành một thanh kiếm không có tình cảm, chỉ hành động vì Văn Nhân Ách.
Thực lực của y phát triển cực nhanh, trong mấy chục năm ngắn ngủi mà tấn chức Hợp thể kì, so với Văn Nhân Ách năm đó còn nhanh hơn mấy lần. Ai ngờ sau Hợp thể kì, dù cho Ân Hàn Giang có tu luyện thế nào cũng không tấn chức được nữa, cảnh giới ngưng lại đã trăm năm.
Vốn là Văn Nhân Ách tưởng rằng tư chất của Ân Hàn Giang đến Hợp thể kì là hết cỡ rồi, nhưng rõ ràng trong sách viết, người mặt quỷ kia có thực lực Đại thừa kì đỉnh phong.
Đây cũng là lý do vì sao nữ chính không thể nào ngờ đến Ân Hàn Giang chính là người mặt quỷ. Thứ nhất, Ân Hàn Giang đối xử với cô ta quá tốt, không hoài nghi nổi, thứ hai, tuy rằng Ân Hàn Giang nhờ bảo hộ nữ chính mà gặp được chút cơ duyên, thực lực đạt Hợp thể kì cấp 9, nhưng ai lại bảo người mặt quỷ Đại thừa kì là Ân Hàn Giang?
Nội dung phần sau của Ngược luyến phong hoa, người mặt quỷ đã là người đứng đầu Tu chân giới, nếu không phải chấp niệm muốn ép mỡ của Bách Lí Khinh Miểu, đã sớm có thể xé rách hư không, độ kiếp phi thăng.
Quả thật Bách Lí Khinh Miểu đã bị người mặt quỷ vứt vào chảo, nhưng do vận khí của cô ta quá ra gì, ở thời điểm quan trọng dung hợp thần cách, bộc phát ra sức mạnh đáng sợ, nháy mắt đánh bại Ân Hàn Giang. (?)
Ân Hàn Giang là Hợp thể kì, người mặt quỷ là Đại thừa kì, kém đến hai cảnh giới.
Văn Nhân Ách nhìn sườn mặt của cấp dưới bản thân tin tưởng nhất nói:
"Đưa tay đây nào."
Ân Hàn Giang dâng tay lên, Văn Nhân Ách nắm mạch môn của y, một luồng chân khí từ cổ tay rót vào tâm mạch trong cơ thể y, kiểm tra một vòng, xác định đúng là y đạt Hợp thể kì cấp 1, không có chút dối trá nào. Trong đan điền tích luỹ một lượng chân nguyên lớn không chuyển đổi, là do y tu luyện hơn trăm năm nay có được. Hẳn là vì y muốn cưỡng ép đột phá cảnh giới mà tích tụ một lượng chân nguyên bản thân y khó có thể thừa nhận nổi. Nhất định là rất đau.
Nếu không phải có quyển sách kia, Văn Nhân Ách sẽ không bao giờ hiểu được tình huống của Ân Hàn Giang, vẫn sẽ cho rằng thiên tư của y chỉ như vậy.
Xem ra, rất nhiều điều vô lý trong truyện thật ra lại rất thuyết phục.
"Bị như vậy bao lâu rồi?" Văn Nhân Ách hỏi.
Ân Hàn Giang tránh đi không nói chuyện này, ngược lại thưa:
"Thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức đột phá."
Nhìn bộ dáng này của y, trong đầu Văn Nhân Ách nhớ lại một ít kí ức tương đối xa xăm. Sau khi hắn đưa Ân Hàn Giang về tông môn thì chỉ một lòng muốn đánh bại môn phái đối địch, liền nuôi thả y ở trong môn, ném cho y một bộ công pháp tuỳ ý để Ân Hàn Giang tự luyện tập.
Mười năm sau hắn trở lại môn phái, Ân Hàn Giang đã lớn, trở thành một thiếu niên đĩnh đạc, ở sau núi cứ một lần lại thêm một lần vung kiếm. Mười năm trước Văn Nhân Ách giao cho Ân Hàn Giang một nhiệm vụ, đó là chém đứt thác nước sau núi.
Y cứ như thế mà chém mười năm.
Cố chấp, kiên định, trung thành. Ba từ này đủ để miêu tả Ân Hàn Giang.
"Đừng cưỡng ép bản thân quá cực khổ," Văn Nhân Ách nói, "Từ từ tốt lên là được rồi, bản tôn cũng đã đủ mạnh."
Hắn cho rằng đây là một câu an ủi, ai ngờ trong mắt Ân Hàn Giang hiện lên sự đau lòng vì bị vứt bỏ, nghẹn giọng hỏi:
"Tôn chủ không cần thuộc hạ nữa ạ?"
Thật ra cũng không quá lạ, năm đó Văn Nhân Ách muốn thống nhất Ma đạo, cần kíp nhân tài. Hiện nay thế lực Huyền Uyên tông lớn mạnh, toàn bộ Ma đạo bị Văn Nhân Ách chèn ép tới dễ bảo, tả hữu hộ pháp và tứ đại đường chủ trung thành tận tâm với hắn, Văn Nhân Ách đã sớm không cần một hộ pháp Hợp thể kì bảo vệ mình.
Thanh kiếm Ân Hàn Giang này, không có cơ hội ra khỏi vỏ.
Văn Nhân Ách không trả lời câu hỏi của y, lấy một quyển sách dày hơn cục gạch ra từ tay áo càn khôn, mở đến một trang.
Đó là khi Ân Hàn Giang che chở Bách Lí Khinh Miểu khỏi sự đuổi giết của Thượng Thanh phái, Bách Lí Khinh Miểu vô cùng cảm kích nói với Ân Hàn Giang:
"Ân đại ca, huynh thật tốt với ta."
Ân Hàn Giang ôm kiếm, ánh lửa chiếu sáng gương mặt cười buồn của y:
"Ngươi là người duy nhất Tôn thượng muốn dùng kiếm bảo vệ."
Mới đầu đọc, sẽ nghĩ là Ân Hàn Giang đè nén tình cảm của mình với Bách Lí Khinh Miểu xuống đáy lòng, lấy cớ là sự trung thành. Đọc lại nữa, Văn Nhân Ách để ý thấy từ "kiếm".
Văn Nhân Ách đã để thanh kiếm Ân Hàn Giang này ở đó lâu lắm không dùng, vì an toàn của Bách Lí Khinh Miểu mới một lần nữa cầm lên thanh kiếm này. Ân Hàn Giang cười vì điều gì? Không phải y thích Bách Lí Khinh Miểu mà là Văn Nhân Ách yêu cầu y làm vậy. Văn Nhân Ách cất truyện đi, nhìn về phía Ân Hàn Giang, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó định nghĩa.
Chắc là chua xót đi.
"Bản tôn không cần kiếm." Hắn lạnh lùng nói.
Ánh sáng trong mắt Ân Hàn Giang tắt dần, y rút tay về bên hông, cầm chặt bảo kiếm.
Trong truyện nhiều lần dùng từ "ôm kiếm" miêu tả động tác của Ân Hàn Giang. Tu giả đạt tới Trúc cơ kì thì có thể thu pháp bảo bản mạng của mình vào trong người. Dù có là Luyện khí kì cũng có Túi càn khôn để trữ pháp khí, không cần thiết phải cầm vũ khí trên tay. Ân Hàn Giang lại luôn ôm kiếm.
Văn Nhân Ách không biết ánh mắt của mình đã trở nên dịu dàng, tiếp tục nói:
"Nhưng bản tôn cần Ân Hàn Giang."
Tay cầm kiếm của Ân Hàn Giang run run, lại nghe Văn Nhân Ách nói:
"Bản tôn hiểu Ân Hàn Giang như chính mình, bản tôn không tin tưởng người trong thiên hạ, chỉ tin tưởng Ân Hàn Giang."
"Tôn thượng..."
Lời của Ân Hàn Giang chưa đến miệng đã bị cắt ngang, một cô gái mặc váy trắng giản dị ôm đàn tỳ bà bước lên lầu, ngồi xuống vừa đàn vừa hát.
Văn Nhân Ách:...
Ân Hàn Giang:...
Cô gái này đúng là Thư Diễm Diễm. Hai người quen nhìn nàng mặc trang phục gợi cảm, nuốt không trôi bộ dạng một đoá hoa sen nhỏ run bần bật trong gió nhu nhược đáng thương của Thư Diễm Diễm.
Lầu hai có không ít khách ngồi, Thư Diễm Diễm là ca nữ của quán trà, hát xong một khúc bắt đầu bán hoa.
Nàng đi theo con đường tự lập tự cường, nghe hát không thu phí, nhưng hát xong sẽ bán hoa. Tiền bán hoa còn phải chia bảy ba với chủ quán trà, chủ quán bảy nàng ba. Quả thật là muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Văn Nhân Ách lấy ra một thỏi bạc mười lượng, tuỳ tay ném vào lẵng hoa trước mặt Thư Diễm Diễm. Thư Diễm Diễm cầm lẵng hoa chậm rãi đi đến trước mặt Văn Nhân Ách, dịu dàng duyên dáng nói:
"Vị khách này, tiểu nữ không hát rong mà là bán hoa. Một giỏ hoa chỉ cần mười văn thôi, không cần dùng nhiều tiền như vậy."
Dưới chân nàng là mười giỏ hoa, tính ra chia cho ông chủ xong, bản thân nàng chỉ còn ba mươi văn tiền. Nửa tháng mới ăn được miếng thịt, còn lại các ngày chỉ có gặm bánh bao trắng.
Văn Nhân Ách không nhìn Thư Diễm Diễm, liếc mắt nhìn Ân Hàn Giang rồi truyền âm:
"Gọi đại ca."
Ân Hàn Giang lơ ngơ như đang nằm mơ, cầm kịch bản mà Văn Nhân Ách đưa cho, đọc đúng lời thoại nhạt như nước ốc nói:
"Tôn... đại ca ta bảo ngươi lấy thì cứ lấy đi, đừng có mà không biết điều."
Hai chữ đại ca vừa ra đến đầu lưỡi, gần như hai tai của Ân Hàn Giang đều đã đỏ rực.
"Cảm ơn ý tốt của hai vị khách quan, nhưng tiền mà không nên lấy, tiểu nữ sẽ không lấy."
Thư Diễm Diễm vươn tay lạnh lùng lấy bạc từ giỏ hoa ra, đặt trên bàn họ, lễ phép nhún người.
Theo lý thuyết, Văn Nhân Ách hẳn là nên ném bạc vào trong cổ áo của Thư Diễm Diễm, nói rằng: "Ngươi móc nó ra trước mặt mọi người ta sẽ lấy lại." Khiến cho nàng phải vì không làm gì được mà bật khóc trong quán trà. Nhưng hắn không thông thạo thao tác này lắm, mà Ân Hàn Giang thì cũng không thích nhập vai ác bá. Hai người chỉ có thể im lặng uống trà, không để ý tới Thư Diễm Diễm nữa.
Thư Diễm Diễm thấy bọn họ không phản ứng gì, trong lòng có chút lo lắng. Ơ hay không sỉ nhục bắt nạt nàng à? Thế thì diễn tiếp kiểu gì được? Nàng vốn đã sắp xếp thuộc hạ diễn tốt màn kịch này, ai ngờ tôn chủ lại muốn tới xem náo nhiệt nàng mới ra lệnh cho thuộc hạ đợi chỉ thị, giao vai chính của vở kịch lớn cho tôn chủ thị phạm.
Nàng cho rằng đàn ông đều quen thói như vậy, nói là diễn vậy chứ không phải bình thường đây cũng là một tình tiết rất gây sung sướng sao? Nào biết tôn chủ không phải loại người như thế, không thích bắt nạt nhỏ yếu chút nào.
Không phải là ma tu sao? Làm ít chuyện ma tu nên làm không tốt sao?
Thư Diễm Diễm mắt thấy Hạ Văn Triều và Bách Lí Khinh Miểu đã đến dưới cửa quán trà, khán giả đến đủ mà sân khấu vẫn vắng tanh thế này, đúng là không yêu thương nổi mà. Nàng gấp đến mức điên cuồng nháy mắt với Tôn chủ, đôi mắt đẹp chớp đến sắp lọt ra ngoài.
"Ngươi lên đi." Văn Nhân Ách âm thầm truyền âm cho Ân Hàn Giang.
Hắn quyết định sau này sẽ cho Ân Hàn Giang làm nhiều vài việc, miễn cho y bày hàng "Tôn chủ không cần ta nữa, ta sẽ đi chết cho Tôn chủ vừa lòng."
Ân Hàn Giang nhớ lại kịch bản Thư Diễm Diễm đưa cho, nghe được mệnh lệnh của Tôn chủ, đờ đẫn nhìn về phía Thư Diễm Diễm xinh đẹp. Muốn y... kéo quần áo của Thư Diễm Diễm ra, cầm bạc nhét vào ngực nàng? Ở trước mặt của Tôn chủ luôn cơ?
Y vô cùng khó xử, nhưng đây là mệnh lệnh của Tôn chủ!
"Tự ngươi quyết định là được, không cần để ý đến kế hoạch của Thư Diễm Diễm."
Văn Nhân Ách cảm nhận được Ân Hàn Giang đang bối rối, truyền âm bảo.
Được cho phép, vẻ mặt của Ân Hàn Giang lập tức dễ chịu hơn, lạnh nhạt vô tình nói:
"Đã không biết điều, đừng trách ta không khách khí."
Dứt lời dùng một tay xách Thư Diễm Diễm lên, quăng nàng từ tầng hai xuống dưới, trực tiếp hạ cánh dưới chân Hạ Văn Triều và Bách Lí Khinh Miểu.
Thư Diễm Diễm:...
Hạ Văn Triều thấy một người từ trên cao giáng xuống, muốn đi lên giúp đỡ, tiếc rằng Bách Lí Khinh Miểu lại ngay cạnh. Gã vừa mới vì một sư muội của Thượng Thanh Phái mà cãi nhau với Bách Lí Khinh Miểu, không muốn chọc nàng ta giận nữa. Thấy người không rõ mặt này là nữ thì không ra tay nữa.
Ngược lại là Bách Lí Khinh Miểu thấy có người từ tầng hai ngã xuống, phi thân lên muốn cứu. Kế hoạch của Thư Diễm Diễm đã toang hoang lắm rồi, bằng mọi giá nàng không thể để Bách Lí Khinh Miểu cứu mình được. Có muốn cứu cũng nên là Hạ Văn Triều trước mặt Bách Lí Khinh Miểu làm trò ôm ấp người con gái khác chứ.
Vì thế Thư Diễm Diễm xoay chuyển, vận khí gia tốc, ngay khi Bách Lí Khinh Miểu túm được góc áo mình thì rơi thẳng xuống, còn cố ý dùng chân khí tự rạch cho mình một vết, nguỵ trang thành dáng vẻ bị ngã đến trọng thương.
Bách Lí Khinh Miểu túm được một mảnh vải màu trắng thì thấy cô gái yếu ớt kia va thật mạnh xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu.
Nàng hạ xuống, nửa quỳ trước mặt cô gái, đỡ nàng dậy, quan tâm hỏi:
"Cô nương, cô không sao chứ?"
Vừa nhìn thấy mặt lại là một người quen, Bách Lí Khinh Miểu cả kinh:
"Thư cô nương?"
Hạ Văn Triều lúc này mới bình tĩnh đến sau, thấy là cô gái đáng thương mình cứu được mấy ngày trước đây, bản thân trong lòng còn có thiện cảm với nàng thì hối hận không thôi không kịp thời cứu nàng.
Thư Diễm Diễm lấy tên giả là Thư Liên được Bách Lí Khinh Miểu nửa ôm vào ngực, trong lòng thầm rơi lệ, rõ ràng kịch bản không phải như vậy!
Dựa theo kịch bản, hẳn là nàng bị khách bắt nạt, Hạ Văn Triều ra tay tương trợ, cùng lắm là cởi áo ngoài giúp nàng che đi cơ thể áo mỏng xuyên thấu, Bách Lí Khinh Miểu thấy nàng mặc quần áo của người trong lòng thì ghen ghét đến choáng váng đầu óc, không màng tình hình mà cãi nhau với Hạ Văn Triều một trận lớn, đẩy Hạ Văn Triều đến bên cạnh mình. Tiếp theo Hạ Văn Triều sẽ đưa nàng về nhà, nàng khóc một chút, Hạ Văn Triều ôm nàng dỗ dành, thường xuyên qua lại, tốt đẹp làm sao, đàn ông mà, haizz.
Vì sao lại biến thành như này?
Bách Lí Khinh Miểu lấy ra đan dược trị thương, nhẹ nhàng cạy hàm dưới của nàng, đút thuốc cho Thư Diễm Diễm đang thoi thóp thở. Người thường khó có thể chịu được dược lực của đan dược Tu Chân giới, Bách Lí Khinh Miểu chỉ có thể để nàng uống một ít thuốc bảo vệ tâm mạch và nội tạng, bị thương ngoài da và gãy xương phải để Thư Diễm Diễm tự hồi phục.
Uống thuốc xong, sắc mặt trắng bệch của Thư Diễm Diễm tốt hơn không ít. Không thể giả vờ bất tỉnh được nữa, nàng tuyệt vọng mở mắt, giữ tròn vai diễn, rưng rưng nói với Bách Lí Khinh Miểu:
"Đa tạ Bách Lí cô nương."
Khi ngã xuống, Thư Diễm Diễm cố ý bảo vệ mặt mình, chỉ tạo ra một vết máu ở thái dương, toát ra một loại gọi là vẻ đẹp bệnh tật, vô cùng tương xứng với biểu tình của nàng, càng thêm khiến người ta yêu mến. Đáng tiếc biểu tình này đối diện với Bách Lí Khinh Miểu, Hạ Văn Triều ở sau Bách Lí Khinh Miểu nhìn không thấy.
Bách Lí Khinh Miểu từ nhỏ lớn lên ở Thượng Thanh Phái, được giáo dục phải trừ bạo giúp yếu, ngày thường ở cạnh Hạ Văn Triều có hơi thích dỗi, trước đó cũng vì Hạ Văn Triều đối với Thư Diễm Diễm để ý quá mà cáu kỉnh. Nhưng khi vấn đề trái phải rõ ràng thì tuyệt đối sáng suốt.
Một cô gái yếu đuối bị thương tổn trước mặt mình, Bách Lí Khinh Miểu không cho phép.
Nàng một tay ôm eo Thư Diễm Diễm, bay lên tầng hai, đặt Thư Diễm Diễm trên ghế, căm tức nhìn Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang:
"Là các ngươi ném cô ấy xuống?"
Thư Diễm Diễm đã không dám nhìn Tôn chủ nữa, quay mặt đi chỗ khác giả vờ gạt lệ.
Văn Nhân Ách buông ly, nhìn Bách Lí Khinh Miểu.
Trong sách, lần đầu tiên Văn Nhân Ách và Bách Lí Khinh Miểu gặp nhau là lúc hắn luyện công gặp sơ xuất, lại đúng lúc Thượng Thanh phái cầm đầu trăm môn chính đạo tấn công Huyền Uyên Tông, mạnh mẽ nghênh chiến bị trọng thương, ngất xỉu trên sông, bị một nữ phụ khác nào đó ghét bỏ đẩy vào tay Bách Lí Khinh Miểu cứu.
Bách Lí Khinh Miểu không biết mặt Văn Nhân Ách còn tưởng là đồng đạo môn phái nào khác bị thương, liền chăm sóc hắn cẩn thận.
Văn Nhân Ách tỉnh lại, thấy một tia nắng mặt trời chiếu vào Bách Lí Khinh Miểu, trên người nàng giống như phủ một tầng thần quang, đẹp đẽ bí ẩn, trong lòng như ngây dại, từ đó luôn luôn chăm sóc che chở cô gái lương thiện này.
Hiện tại, Văn Nhân Ách muốn nhìn một chút, không có nhân tố bị thương, đầu óc chập mạch và ơn cứu mạng, khi hắn và Bách Lí Khinh Miểu gặp nhau một cách bình thường sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Bách Lí Khinh Miểu vô cùng giận dữ, tóc dài bay bay theo chân khí. Văn Nhân Ách nhìn kĩ nàng, nhìn thấy trên người nàng bao phủ một vầng sáng thần nhàn nhạt.
Ù ôi?
Văn Nhân Ách hạ mắt, dùng chân nguyên nhìn lại, vẫn thấy vầng sáng kia.
Trong sách lấy góc độ Văn Nhân Ách mà nói, mỗi lần miêu tả Bách Lí Khinh Miểu đều dùng các từ cùng loại như là "nữ thần", "thần thánh", Văn Nhân Ách chỉ cho đó là một loại tu từ, ai ngờ thế mà không phải là hình dung, thần quang có thật mới sợ chứ!
Dùng khoé mắt nhìn Ân Hàn Giang và Thư Diễm Diễm, bọn họ lại không nhìn thấy vầng sáng này.
Suy nghĩ của Văn Nhân Ách đã bay tận ngọn cây, đột nhiên lại nghĩ, hắn tu luyện bằng giết chóc, 300 năm trước nhập đạo, đúng là từ một cuộc chiến tranh.
Bách Lí Khinh Miểu kiếp trước có nhiệm vụ gì?
Thần tai ách, phụ trách rải bệnh tật, cái chết, chiến tranh xuống nhân gian. Năm nay Bách Lí Khinh Miểu 18 tuổi, nói cách khác Thần giới thiên kiếp diễn ra vào 18 năm trước.
Như vậy 300 năm trước, cuộc chiến tranh dẫn Văn Nhân Ách nhập đạo diễn ra là do Bách Lí Khinh Miểu của kiếp trước mở đường. Tương đương, việc Văn Nhân Ách ngộ đạo có liên quan tới Bách Lí Khinh Miểu, nàng coi như là một nửa thầy của Văn Nhân Ách.
Có nhân quả này, nếu Bách Lí Khinh Miểu không chuyển thế, trước khi Văn Nhân Ách phi thăng Thần giới sẽ không cần trả quả, nhưng cố tình Bách Lí Khinh Miểu lại chuyển thế, còn gặp được Văn Nhân Ách, vận mệnh chú định, hắn nhất định phải trả quả cho ân sư mới được độ kiếp.
Thì ra là thế.
***
Tác giả nói:
Thư Diễm Diễm: Các ngươi có nghĩ đến cảm xúc của ta không???
Văn Nhân Ách: Không.
Ân Hàn Giang: Không luôn.
Thư Diễm Diễm: Đàn ông tốt chết đâu hết rồiii
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook