Ma Thần Tướng Quân
Quyển 2 - Chương 9-2: Bảo La thiếu gia (2)

Dương Chính giống như bóng u linh trong đêm đen di động, hắn không có khinh công như trong tiểu thuyết võ hiệp, cũng không có ma pháp của ma pháp sư, tiềm tung của đạo tặc nhưng Ba Bỉ cho hắn linh giác cao hơn người thường gấp trăm lần, làm hắn trong phạm vi mấy chục mét vuông có thể tùy ý biết được phong thanh, lựa chọn được con đường đi tới có lợi nhất từ các biến hóa xảy ra.

Lúc xuất hiện ở trước KHố Lý KHắc thương hành, lòng Dương Chính hơi run run.

Lửa cừu hận khoảnh khắc được châm ngòi, nhưng hắn cần phải chôn tận đáy lòng. Hắn không để cừu hận làm mờ hai mắt, gây ra quyết định sai lầm, sinh mệnh hắn cần phải trả với giá cao.

Hít mấy hơi dài, Dương Chính di chuyển dưới bóng tối của góc tường, bên đường cứ mây mét lại có một cây đại thụ.

Dương Chính nấp sau một cây đại thụ, cặp mắt sắc bén như chim ưng chăm chú nhìn vào cửa lớn của Khố Lý Khắc thương hành.

Đêm đã rất khuya nhưng đèn của thương hành vẫn rất sáng, một hàng phong đăng khổng lồ treo trước cửa tỏa ánh sáng như mặt trời nhỏ, chiếu sáng mấy chục mét vuông trước cửa như ban ngày, còn có rất nhiều thủ vệ, ánh đao kiếm lập lòe dưới ánh đèn nhìn vô cùng khiếp người.

Thỉnh thoảng lại có một đội xe ngựa chở hàng hóa từ xa đến, Khố Lý Khắc thương hành là thương hành tư nhân lớn nhất của Lưu Vân quốc, dưới tình huống chiến tranh biên giới rất khẩn trương lượng hàng hóa xuất nhập càng thêm lớn, cho nên thương hành phải làm việc sáng đêm. Dương Chính nhìn một lúc rồi bắt đầu nhảy lên cây.

Leo tới đỉnh cây cao hai mươi mét, vẹt cành là rậm rạp ra, hắn có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong thương hành.

Mới nhìn qua, Dương Chính đã vô cùng kinh hãi.

Bên trong thương hành đã sửa lại quá nhiều.

Lúc trước là một sân xe ngựa rộng rãi hiện giờ biến thành như mê cung, rất nhiều căn phòng được xây nên, hơn nữa gian nào gian nấy tiếp giáp nhau, còn có không ít người hầu thủ vệ đi qua đi lại.

Sau khi quan sát hồi lâu, Dương Chính tinh tế phát hiện nhiều chòi canh ngầm, trên nóc nhà, bên giếng nước, ở chuồng ngựa, từ sân trước vào trong ít nhất cũng có mấy chục cặp mắt canh gác.

Lòng Dương Chính trầm xuống, chỉ cảnh tượng sân trước thôi, còn sảnh giữa, hậu viện không biết đã được sửa chữa thành kiểu gì.

Thương hành xem ra giống như một bảo lũy nhỏ.

Chỉ dựa vào một người Dương Chính, khả năng công phá cơ hồ bằng không.

Hắn leo xuống cây, nhờ bóng đêm yểm hộ trở về lữ quán.

Lão bản nương đã không còn thấy đâu ở đại sảnh, Dương Chính trở về phòng, nằm trên giường hồi lâu mà không ngủ được.

Nếu không có cách giết chết Mạn Kỳ, đợi đến khi quân đội Khương nhân tộc đã lên đường thiên lý, lúc đó thì có giết Mạn Kỳ cũng chẳng còn ảnh hưởng gì đối với Khâu Viễn Sơn, Dương Chính tuyệt không muốn tình huốngn đó xảy ra.

Giờ đây, còn có biện pháp nào đây, hắn hai tay gối lên đầu, mắt nhìn trần nhà, trù trừ hồi lâu.

Đến lúc trời sáng thì bắt đầu mơ mơ hồ hồ ngủ mất.

Đến khi Dương Chính tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao gần đến giữa ngọ, ánh dương quang ngày xuân ấm áp chiếu vào từ gnoài song cửa, đáng tiếc Dương Chính trong lòng tràn đầy tâm sự, không còn tâm trí đâu mà lĩnh hội mỵ lực của ngày xuân.

Rửa ráy sơ qua, hắn lắc lắc cái đầu còn u ám, rồi ra khỏi phòng.

Đại sảnh dưới lầu ồn ào vô cùng, Dương Chính vì dùng dược thủy cải trang nên dung mạo bình thường của hắn không hề gây chú ý với ai cả, đây tự nhiên là điều Dương Chính thích thú nhất. Hắn chỉ muốn ăn một chút nên tùy tiện chọn đại một bàn, cắm đầu ăn.

"Thúc thúc." Ngải Vi Nhĩ từ sau quầy đi ra hướng về Dương Chính.

Dương Chính ôm nó, lúc này gương mặt vốn lạnh lùng của hắn mới nở nụ cười:"Tiểu quỷ, đã ăn chưa?"

"Ăn rồi." Ngải Vi Nhĩ cong môi nói, bất quá mắt nó nhìn một cái trứng gà nằm trong bát Dương Chính.

Dương Chính cười cười véo mũi Ngải Vi Nhĩ, rồi lấy trứng đưa vào miệng nó.

"Sao không nói tiểu di chuẩn bị đồ ăn cho con."

"Dì ấy bận lắm." Ngải Vi Nhĩ nuốt cái trứng gà, rồi lấy bát sữa dê của Dương Chính uống một hơi dài.

Khí thế của Oản Tuyết thực sự là thịnh vượng.

Từng thiếu gia quý tộc đều dâng ân tình cho nàng, đến cả Dương Chính là người không ưa thích điều gì cũng phải ngắm nhìn một hai lần.

Không giống như Dương Chính đang nghĩ thầm, Oản Tuyết lúc tiếp đãi khách nhân đều biểu hiện tinh minh như nhau.

Cặp mắt như vầng trăng khuyết của nàng vẫn như nét cười xảo quyệt, làm cho ai nói chuyện cùng nàng đều có cảm giác rằng trong lòng nàng có mình, nhưng không thể nói ra, nàng lại có thể đồng thời tiếp đãi chu toàn bốn năm người một lúc, không có chút khắc bạc lạnh lùng với ai, thỉnh thoảng lại dùng một ánh mắt, một câu nói làm cho mấy tên nam nhân đều nghĩ người Oản Tuyết quan tâm nhất thực ra là mình.

Đây tuyệt đối là bản sự giao tế, nếu như ở địa cầu thì nàng nhất định là tiểu thư giao tiếp lợi hại nhất.

Lúc này một thân hình lùn thấp đột nhiên ngồi đối diện Dương Chính, tay phải nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn theo một âm vận đặc biệt.

Dương Chính ngẩng đầu, cảnh giác nhìn thiếu gia khả ái trước mặt, người này hắn không có ấn tượng gì, chỉ là một trong những thiếu gia theo đuổi Oản Tuyết, chỉ là Dương Chính đối với mấy chuyện này cũng không để vào mắt.

"Chào ngươi!'

Bảo La mở miệng, hắn cũng đánh giá thử người bình thường không có gì kỳ lạ trước mặt. Tuy thông qua mấy ngày quan sát có thể thấy là người này và Oản Tuyết tịnh không có quan hệ thân mật gì, nhưng Bảo La cuối cùng cũng phát hiện nam nhân này không đơn giản, cho dù nhìn hắn rất bình thường nhưng lại không hề bình thường.

"Chào ngươi!" Dương Chính điềm đạm trả lời.

"Vị tiểu cô nương này là cháu của Oản Tuyết phải không? Quả nhiên là thông minh khả ái." Bảo La cười hi hi, lấy một dây xích màu đỏ trong ngực ra đưa tới trước mặt Ngải Vi Nhĩ:"Ta là bằng hữu của tiểu di con, cho con cái này nè."

Ngải Vi Nhĩ nhìn vòng dây đeo tay trong suốt long lanh, rồi nhìn Dương Chính, tiểu cô nương hiển nhiên là đang chờ ý kiến của Dương Chính.

Tình tiết này lọt vào mắt Bảo La, làm hắn thần tình khẽ rung động.

"Đó là vị thúc thúc này cho thì con cứ nhận đi." Dương Chính đoán chừng đây là thủ đoạn theo đuổi Oản Tuyết nên mới tặng mối nhân tình, một người ngoài như hắn không có lý do gì mà cự tuyệt.

Ngải Vi Nhĩ cầm lấy vòng dây:"Đa tạ thúc thúc."

Bảo La cười đến híp mắt lại, không ngừng gật đầu.

Dương Chính và Bảo La thiếu gia cứ một người hỏi một người đáp.

Lúc này, mấy tên võ sĩ tiến vào cửa.

Dù là Dương Chính có thần kinh thép Thái sơn sụp trước mắt vẫn không biến sắc, cũng không nhịn được mà căng thẳng một chút, tròng mắt đột nhiên co lại, toàn thân chuẩn bị phát động công kích như con báo.

Bởi vì người đi đầu trong đám võ sĩ là Gia Tháp.

Chính là Sư hổ dũng sĩ ngày đó dẫn đường hắn đi ám sát.

Sát khí của Dương Chính bốc lên, Gia Tháp chợt thấy lông tóc dựng ngược, vội quay đầu quét mắt nhìn, tay đặt lên chuôi đao.

Y bắt đầu tiến về phía Dương Chính.

Dương Chính thần tình tuy bất động nhưng trong lòng giật mình, đưa Ngải Vi Nhĩ ra phía sau, cơ bắp căng lên, hắn không ngờ ch3 khoảnh khắc bạo phát sát khí lại dẫn đến sự chú ý của Gia Tháp. Hắn chăm chú vào Gia Tháp đang tới gần, tay đặt hờ lên chuôi kiếm.

"Bảo La thiếu gia." Còn cách đó năm mét, Gia Tháp thi lễ với vị thiếu gia.

Dương Chính tâm trạng cũng thả lỏng một chút, thì ra Gia Tháp không phải là đi tìm hắn.

Bảo La lim dim mắt liếc nhìn Gia Tháp:"Là ngươi."

Oản Tuyết lúc này cũng đã thoát ra khỏi bốn năm tên nam nhân, tiến về phía này.

"À, không biết ngọn gió nào đưa Gia Tháp đại nhân tới đây..."

Gia Tháp xoay người, mắt liền sáng lên, cặp mắt hung dữ sắc bén đầy tính xâm lược như chim ưng nhìn chăm chăm vào thân hình đầy đặn bốc lửa dụ người của Oản Tuyết, rồi mới tiến tới, đứng lại trước mặt Oản Tuyết.

"Oản lão bản phong thái mê người, nam nhân cả Tác Ba Đinh đều hận không thể đứng trấn thủ bên ngoài khuê phòng của Oản lão bản, Gia Tháp ta cũng không ngoại lệ."

Mấy câu nói với Oản Tuyết này, biểu đạt dục vọng một cách rõ ràng.

Đây chính là phong thái của nam nhân Lưu Vân quốc.

Mấy tên võ sĩ theo sau Gia Tháp cũng đều la lối theo.

Bất quá cử động này của hắn làm cho nam nhân ở đại sảnh trăm người thì tám mươi phản cảm rồi. Nơi này người mê luyến Oản Tuyết không ít, mà đa số lại là quý tộc.Nơi này chưa có ai dám to gan giỡn mặt Oản Tuyết, vẻ đẹp của Oản Tuyết tuy nổi tiếng nhưng chân chính lọt vào mắt nàng để kén chọn làm trượng phu thì hai năm nay cũng chưa có ai.

Đối với những ánh mắt không có hảo ý nào, Gia Tháp coi như không có, đủ thấy địa vị Mạn gia ở Tác Ba Đinh, chỉ là một hộ vệ mà đã có thể hoành hoành ở nơi này.

Bảo La vẫn cười vui vẻ như cũ, bất quá Dương Chính thấy y gõ ngón tay xuống mặt bàn nhanh hơn mấy phần.

Oản Tuyết bình thản cười nói:"Gia Tháp đại nhân là dũng sĩ vang danh thảo nguyên, nữ nhân hâm mộ ngài rất nhiều, tiểu nữ đã tính vào đâu."

"Bọn nữ nhân đó so ra còn không hơn được một bình rượu của Oản lão bản."

Người thảo nguyên nói chuyện đều lớn tiếng, Dương Chính không có hứng thú gì ở lại nơi này, ôm Ngải Vi Nhĩ cúi người nói với Bảo La và Gia Tháp:"Bảo La thiếu gia, bọn ta đi trước."

Oản Tuyết nhìn Dương Chính nói:"Làm phiền ngươi rồi."

Gia Tháp lúc đầu không để ý tới Dương Chính, bất quá thấy Oản Tuyết thân thiện với hắn, mà hướng đi của hắn lại là hậu viện, mọi người ở Tác Ba Đinh đều biết là "Nhưỡng tửu mỹ nhân" trước giờ không cho ai đi vào hậu viện cả.

Tròng mắt hắn tức thì co lại, tiến lên phía trước hai bước ngăn cản Dương Chính:"Chờ chút, vị này là ai? Nhìn rất lạ mặt."

"Đan Đông, chỉ là một khách nhân thông thường." Dương Chính không kinh hoảng, bình thản trả lời.

"Khách nhân bình thường?" Gia Tháp thầm nổi giận với cái thần thái không để hắn trong mắt của Dương Chính, muốn làm khó dễ:"Hiện tại chiến sự ở tiền tuyến rất cấp bách, cần phải đề phòng gián điệp trà trộn vào thành, Lạc Đức, khám người!"

Một tên hộ vệ phía sau Gia Tháp đáp lời bước tới.

Oản Tuyết thần sắc khẽ biến, lạnh lùng nói:"Gia Tháp đại nhân, Đan Đông là người thân ở quê ta, không thể là gián điệp gì cả."

Bảo La lúc này cũng đứng dậy, cười vui vẻ nói:"Gia Tháp, phòng vệ Tác Ba Đinh giao cho hạ nhân của phủ thành chủ khi nào thế."

Hai chữ "hạ nhân" Bảo La đặc biệt nhấn mạnh.

Gia Tháp thần sắc biến thành màu đen:"Thân là Sư hổ dũng sĩ của Lưu Vân quốc, gặp lúc chiến tranh thì tự động đầu quân, đối với nhân vật khả nghi phải tiến hành điều tra chính là phận sự."

"Hay lắm, hay lắm, hay lắm."

Bảo La nói mấy tiếng "Hay lắm" liên tiếp, cười lớn nói:"Gia Tháp dũng sĩ quả nhiên trung can nghĩa đảm, để đến ngày mai ta sẽ vì Gia Tháp dũng sĩ báo lên quân bộ, đưa ngươi làm một viên tướng tiên phong, như thế được không?"

Gia Tháp sắc mặt khó coi, không có cách nào hạ đài.

Hắn không sợ chết nhưng hiện tại trên chiến trường toàn là thủ hạ dưới trướng của đại tướng Khương nhân tộc, làm vậy còn không bằng tự sát.

Bảo La cười lạnh liên hồi, Oản Tuyết thấy bầu không khí căng thẳng, liền vội vã dàn hòa:"Hôm nay mọi người đều tới đây uống rượu, không bàn việc công, ta bảo đảm rượu tràn trề đủ uống cho mọi người."

Nếu là ngày thường, bọn tửu quỷ này nhất định sẽ hoan hô, nhưng trường náo loạn trước mắt, Gia Tháp thực sự không còn mặt mũi ở lại, hung hăng nhìn Dương Chính một cái rồi câm miệng đi thẳng.

Dương Chính hướng Bảo La nói đa tạ, lúc rời đi hắn phát hiện Bảo La nhìn theo đầy thâm ý.

Soát lại tin tức nắm trong tay, Dương Chính trầm tư suy nghĩ hồi lâu.

Trước mắt hắn không còn chút thuận lợi nào.

Theo pháp luật của Lưu Vân quốc, việc phòng vệ đại thành đều giao cho đệ nhất thị tộc quản lý. Địa vị trọng yếu của thành Tác Ba Đinh thì việc phòng vệ phải nằm trong tay Khương nhân tộc không sai, chẳng ngờ Thành chủ lại là Mạn gia, cũng là Thiên chích tộc.

Thế nên lần này Dương Chính muốn đi ám sát, đối với với tình huống thế này cũng không nắm chắc.

Hơn nữa xem ra hôm nay Bảo La và Gia Tháp xung đột với nhau có thể thấy là Thiên chích tộc dần dần xuất đầu lộ diện, chuẩn bị tranh hơn kém với KHương nhân tộc.

Mục tiêu của Dương Chính là giết chết Mạn Kỳ, phá hủy liên minh của Thiên chích tộc và Khâu Viễn Sơn.

Địch nhân của địch nhân là bằng hữu.

Dương Chính nhìn nhận con người tương đối chính xác.

Tên Bảo La này, tuyệt đối không tầm thường như biểu hiện bên ngoài.

Nếu như y đủ thông minh ngược lại có thể là đối tương mình có thể lợi dụng...

Bộ chỉ huy của quân phòng vệ thành.

Bảo La tiến bước đi lên, các tướng quân đều hành lễ với y.

Đến gian phòng ở tầng cao nhất, thần sắc cười cợt của Bảo La biến thành nghiêm túc lạnh lùng, ánh mắt toát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Gian phòng vô cùng rộng rãi nhưng rất tĩnh lặng âm u, một đại hán cường tráng cỡ chừng bốn năm mươi tuổi, đầu để bím tóc, râu ria xồm xoàm đứng trước một bức tường có treo một bức địa đồ khổng lồ, bóng lưng cao lớn của ông đối diện cửa.

Bảo La cung kính cúi người:"Phụ thân."

Hắc hổ Tán Đạt, thủ thành Tác Ba Đinh, thân đệ của đại khả hãn Lưu Vân quốc.

Y xoay người lại, chiếc áo da dê hoàn toàn bó sát trên người hiện rõ cơ bắp cường tráng, xét về hình thể bên ngoài thì Bảo La khác xa với y.

"Bảo La, con qua đây."

"Dạ." Bảo La đi tới trước mặt hắc hổ, y so với hắchổ còn thấp hơn nửa cái đầu, phải ngẩng đầu lên mới thấy được ánh mắt của phụ thân.

"Hiện nay các đại thị tộc đang ngu ngốc muốn hành động, bên ngoài Vệ Nhung quốc đang tiến đánh, Bảo La con có nhớ ba mươi năm trước tộc ta đã làm cách nào cho Dực nhân tộc hạ đài, đoạt lấy vị trí đứng đầu không?"

"Đương nhiên là nhớ", Bảo La cặp mắt đầy vẻ lãnh tĩnh, chỉ có ở trước mặt người thân nhất y mới lộ ra sắc mặt thật:"Năm đó Dực nhân tộc đã phái đại bộ phận nam đinh tham gia liên quân hợp tung của Phi tướng quân, tổn hao cực lớn với th quốc mới để cho Khương nhân tộc chúng ta bành trướng thế lực, đánh họ rớt đài."

Hắc hổ mãn ý gật đầu, thanh âm trở nên lạnh lùng:"Cục thế hiện giờ con thấy thế nào?"

Bảo La trầm tư một chút, ngữ khí ngưng trọng nói:"Cục diện hiện nay của ta giống như Dực nhân tộc, bên ngoài chiến cục bất ổn, bên trong mấy thị tộc lớn chăm chăm nhìn vào. Trận chiến này nếu không cẩn thận thì sẽ làm cho Khương nhân tộc ta dẫm lên vết xe đổ của Dực nhân tộc, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục."

Bảo La nhìn hắc hổ một cái, thấy phụ thân lặng im không nói, tịnh không muốn ngắt lời y, mới tiếp tục phân tích:"Năm tháng trước Trí tướng quân Tả Thanh Tử của Vệ Nhung quốc bị giết chết, hơn một tháng trước ngũ hoàng tử của chúng cũng bị ám sát gần Ngải Nguyệt sơn. Hai cuộc ám sát này thoạt nhìn không có chút liên hệ, nhưng đều là nhắm vào Lưu Vân quốc bọn ta, cũng là mồi lửa chiến tranh. Phụ thân, hiện nay Khương nhân tộc là tộc đứng đầu Lưu Vân quốc, chiến tranh ảnh hưởng đến ta là lớn nhất, con dám khẳng định hai lần ám sát này đều là trò ma của những tộc khác, hơn nữa chúng phải có năng lực đoạt được thị tộc có địa vị."

"Con nói không sai." Hắc hổ hai tay chắp sau lưng, đầu nhìn thẳng vào bức địa đồ, hai mắt lộ vẻ cuồng nhiệt:"Bảo La, con xem Lưu Vân quốc Đông bắt đầu từ Mạt Lan sơn mạch, Tây đến đầm Vân nê, trong vùng đất rộng rãi đó bọn ta mới chân chính là Lang vương. lang vương không bao giờ già yếu. Bọn xâm lấn vùng đất của sói bắt đầu không nhịn nổi rồi."

"Phụ thân đại nhân xin cứ yên tâm, Bảo La nguyện dùng tính mạng bảo toàn sự thống trị muôn đời của Khương nhân tộc trên thảo nguyên."

"Ha ha ha, quả nhiên là con trai ngoan của Hắc hổ vương ta." Hắc hổ Tán Đạt vỗ vai, tán thưởng:"Bảo La, con tuy là con của tì thiếp ta nhưng con trai của đại thảo nguyên ta chỉ luận thực lực không so địa vị. Trong người con có dòng máu Hắc hổ của ta, hơn nữa đầu óc của con còn linh hoạt hơn những đường huynh đường đệ nhiều. Anh em ta cũng đã già, chỉ cần con thể hiện thực lực trong lúc nguy nan, vị trí đại khả hãn còn không rơi vào tay con hay sao."

Bảo La tuy không chút biểu tình nào nhưng tròng mắt lóe lên lộ vẻ kích động từ trong lòng.

Đại khả hãn!

Đây chính là mục tiêu cả đời y đeo đuổi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương