* Công chúa...!*
Bóng cô nương mặc hỷ phục nhòe nhoẹt trong khung cảnh, Tố Như không xác định rõ được vị trí, tầm nhìn dần bị che lắp bởi một màu đen mờ nhạt.
Hồ điệp dùng chút hơi tàn cuối cùng bò theo cảm nhận, mỗi một cái đẩy chỏ tay lưu lại một đường máu lớn nhuốm dưới đất.
Lúc này, Tố Như chỉ có một chấp niệm duy nhất chính là Y Ngạn, mặc cho tính mệnh đã mong manh như sợi chỉ sắp đứt.

" Còn bò được nữa sao...!?
Vẫn còn muốn cướp người của ta...!"
Hắn trào phúng thoải mái " hừ " lạnh một tiếng, dùng sức nắm chặt cán roi, từ đằng sau tàn nhẫn đánh xuống một đòn.
" Ta cho ngươi chống đối ! Ta lấy mạng của ngươi ! "
" Đúng ! Lấy mạng của ả đi
Còn giữ ả sẽ đưa ma hậu của ngươi đi mất ! "
Tâm ma ngủ yên theo dòng nhiệt nóng bỏng trong người hắn thức tỉnh, thốt ra thanh âm có mê lực hấp dẫn.

Tâm trí nhiễu loạn chẳng tĩnh lặng, hắn như người điên mất lí trí, mùi máu tanh như thêm dầu vào lửa, đưa tà niệm trong hắn sôi sục đạt giới hạn.
Những tiếng vút cao trào không hồi kết, từng roi từng roi một đánh không thương tiếc, cơ thể mảnh mai giật giật liên tục, nửa thân dưới không còn cử động được nửa, Tố Như gục ngã hoàn toàn, máu tươi chảy ra ồ ạt từ thân cho đến miệng, chạm ngưỡng cửa của cái chết, buông xuôi nằm bẹp dưới đất thở thoi thóp.
" Ả tiện nhân !
Để ta xem ngươi còn dám đưa ma hậu đi nữa không ? "
Giọng nói hằn học lúc này lọt vào tai, Y Ngạn ngất đi giờ mới có phản ứng, rục rịch cơ thể dần dần hé mở cặp mắt, đôi ngươi thu vào hình ảnh mờ nhạt, xanh xanh nâu nâu của đất trời.
Bóng người cao lớn khôi ngô hiện rõ, đôi mắt nhỏ sáng quắc đầy tà khí hướng thẳng vào người nàng, miễn cưỡng nhìn thật rõ.
" Tinh Vương Minh ! " Y Ngạn giật thót, bừng tỉnh đầu óc.
Nam nhân trước mắt nét mặt nghiêm túc lạnh lùng như băng đá, tay cầm roi ma không động đậy, im lặng như ai khóa miệng.
Những giọt máu đỏ tươi trên chiếc roi lọt vào mắt Y Ngạn, linh tính mách bảo điều chẳng lành, nàng gấp gáp ngó xung quanh.


" Tố Như ? "
Cô nương tá hỏa tam tinh, hình ảnh Tố Như nằm la liệt ở dưới đất, toàn thân nhuốm màu đỏ, da thịt trắng nộn rách nát, máu tươi thi nhau tuông như mưa, có chỗ còn thấy được xương ở bên trong, tấm lưng nhỏ một màu kinh diễm, vải xanh thành vải đỏ như nhuộm.

Trong không khí nồng nặc mùi tanh tưởi, một bàn tay mất 3 ngón còn đang vương đến chỗ Y Ngạn.

" Tố Như !
Tố Như ! "
Y Ngạn lồm cồm bò tới, khẩn trương ôm cô nương thoi thóp kia.
Nước mắt vòng quanh khóc loạn, hỷ phục đỏ thấm máu của cô nương đáng thương, màu đỏ tươi mới chốc chốc thành màu sẫm u buồn.

Máu ra không ngừng mới có một chút đã ngấm vào da thịt Y Ngạn làm nàng rét run cao độ.
" Tố Như...Tố Như...!"
Tiếng nấc nghẹn lòng thê lương, cô nương trong tay nàng hai mắt đờ đẫn, đồng tử tối tăm co lại, gương mặt vốn xinh như hoa bị đánh đến mức người không người, ma không ra ma, toàn thân mềm nhũn mất cảm giác.
Y Ngạn khi này quên mất sự có mặt của nam nhân đang đứng sừng sững trước nàng, đầu óc rối như tơ vò, không thần lực nàng không biết phải làm cách nào để cứu Tố Như.

" Ngạn Nhi...nàng đúng là lì lợm...!"
Giọng nói của hắn âm u hữu lực, khí tuất ghê rợn từ người hắn bủa vây thân nàng, hắn bình tĩnh bước đến chậm rãi, lướt tay nhẹ nhàng trong không khí đổi roi ma thành Luân Nguyệt kiếm, chĩa thẳng mũi nhọn về phía Tố Như.

" Đừng ! Đừng qua đây...!"
Cô nương phản ứng tức thì, hoảng hồn ôm thân Tố Như lắc đầu liên tục, nước mắt lạnh toát chạy dọc từ hai cánh má hồng hào xuống phiếm môi đỏ mọng, hèn mọn cầu hắn.
" Tinh Vương Minh đừng...ta xin ngươi...đừng giết Tố Như...!

Là ta...là ta...!"
Nàng muốn biện hộ, đầu óc rối tinh rối mù chốc chốc không nghĩ ra được lí do chính đáng, khóc kêu như hoa xuân diễm lệ trong màu áo hỷ phục.

" Đừng...ta xin ngươi...cầu xin ngươi "
Hắn vờ như kẻ điếc, giơ cao tay nhắm chuẩn hướng vào tim Tố Như đâm vào.

Tay trần nhanh nhẹn bắt lấy lưỡi kiếm, máu từ tay nàng nhỏ xuống, cảm giác đau đớn ở da thịt hòa lẫn với nỗi sợ trong lòng càng khiến nàng lộ ra bộ dáng đáng thương thảm hại.

" Ngạn Nhi ! " nam nhân bất ngờ, ý thức hỗn loạn thanh tỉnh vài phần, tâm ma trong người bị đè nén xuống.
Hắn thu thanh Luân Nguyệt không được, hễ rút nàng lại giữ chặt chẽ, lưỡi kiếm sắc bẹn cứa vào lòng bàn tay yếu ớt máu chảy không ngừng, làm nàng đau nhiều hơn tim hắn cũng đau theo.
" Ngạn Nhi, bỏ ra ! Nàng bỏ tay ra cho ta ! "
" Không ! Ngươi không được giết Tố Như ! "
Y Ngạn trả treo, thời điểm này cho dù đôi tay có bị nam nhân kia cắt đứt nàng cũng không buông bỏ.
Những giọt máu trân quý của nàng nhỏ xuống ngay vào vết thương của Tố Như, gương mặt bị hủy dung nhan tức khắc được máu của nàng chữa lành.
Công chúa nhỏ chứng kiến, môi mọng hé nở nụ cười hy vọng, nhớ đến máu của bản thân có khả năng cứu người khác, đôi tay mềm mại càng gắt gao kẹp chặt, dòng máu đỏ mặc sức tuông ra.
" Ngạn Nhi dừng lại ngay !
Nàng buông ra ! "
Tinh Vương Minh không vừa ý nhìn nàng hắng giọng, nhíu mày uy nghiêm giận dữ, khí thế bừng bừng xâm lược.

Nàng tự ý làm bản thân bị thương còn dùng máu cứu một người vốn không còn hy vọng, vô tình kích động cơn thịnh nộ của hắn dâng lên.
" Nàng buông ra !
Còn không buông ta chặt tay nàng đấy ! "

" Không ! "
Y Ngạn quật cường, ý chí vững mạnh trong nàng bỗng chốc sinh thành, giờ đây một chút cảm giác sợ sệt hắn cũng không có, hai tay mềm yếu to gan kéo lấy mũi kiếm chĩa vào trước ngực mình, thao thao bất tuyệt thách thức.

" Nếu ngươi giết Tố Như thì giết luôn ta đi ! "
" Nàng...!"
Hắn nghiến răng không hài lòng, chọn cách đả thương nàng, phất tay một cái tung ra thần lực làm nàng ngã nhào ra chỗ khác.
Luân Nguyệt kiếm trong tay hắn cắm thẳng xuống đất, hắn nhanh như chớp, Y Ngạn chưa kịp định thần liền bị cánh tay hữu lực tóm lấy gáy cổ, nhanh chóng trượt xuống hông nhỏ, giam cầm nàng vào lòng hắn.
Hai tay vừa bị thương bởi thần khí nhất thời không lành lại được, run rẩy gắt gao, hắn nhìn bàn tay nhuốm máu của nàng mà xót, giữ lấy hai tay không yên phận, dùng chân khí của mình chữa trị cho nàng.
" Ta không cần ! Ngươi tránh ra ! "
Y Ngạn thẳng thừng hất tay hắn, bấy giờ trong đầu nàng chỉ có Tố Như đang nằm ở kia, hoàn toàn chẳng màng đến vết thương của bản thân, hai chân đá loạn vào ngay bụng tinh tráng khiến hắn buông tay ra khỏi người nàng.
" Ngạn Nhi ! "
Nam nhân không kịp kéo lại để nàng bò nhanh qua chỗ kia.
Vừa hay, Tố Như khi này tỉnh lại, có được ý thức, dùng chút sức lực cạn kiệt vương tay sang Y Ngạn đang bò tới.
Tay chân gấp gáp di chuyển, Y Ngạn lập tức được nắm lấy bàn tay không lành lặn kia.
" Tố Như...Tố Như em đừng sợ...ta ở đây...!"
Nàng đỡ cô nương thoi thóp kia lên, nước mắt chảy nhiều nhòe đi đôi ngươi suýt chút không nhìn rõ, hàng mi cong dài của nàng khẽ chớp liên tục lấy lại tầm nhìn.

" Ta sẽ cứu em...đừng lo...
Tố Như đừng lo...!"
Bàn tay nhuốm máu run bần bật nhỏ từng giọt vào miệng của Tố Như bất ngờ bị y gạt ra.
Tố Như lắc đầu, đôi ngươi dần mờ đục, tự biết bản thân lần này khó sống, hồn phách đang dần bị rút, nguyên thần cạn kiệt, thương tích nặng như vậy Y Ngạn có dùng bao nhiêu máu cũng không chữa được.
Ngón tay run rẩy của Tố Như quệt máu của bản thân, chậm chạp kéo áo tay áo lên để phần cánh tay khẳng khiu bị đánh rách nát, chỗ còn lành lặn được y dùng máu viết lên đó dòng chữ.

* Hứa với em, không được chết, phải sống cho bản thân, đừng vì người khác cam chịu *
" Không...Tố Như...em sẽ không sao đâu...ta sẽ không để em chết...!"
Y Ngạn lắc đầu phản đối, cảm nhận được sự lạnh lẽo từ thân của Tố Như mà ôm chặt chẽ hơn, kêu khóc xướt mướt.


Ma thần kia có đến cạnh nàng thì giờ đây cũng bị nàng coi như không khí, một lòng nghĩ cách cứu Tố Như.

Máu tiếp tục nhỏ vào miệng hồ điệp, vết thương chỉ lành một phần rất nhỏ, cơ thể của Tố Như đã lạnh như băng tuyết, chỉ e thật sự có dùng hết máu cũng không cứu được.
" Không...Tố Như...đừng mà...!"
Y Ngạn khóc lóc thảm thương, Tố Như nằm trong lòng nàng nắm lấy một tấc vải hỷ, không thể phát ra âm thanh chỉ biết dùng ánh mắt thể hiện sự cầu xin.
Tố Như lung lay mảnh vải, hơi nước trong mắt phiếm đỏ, ho lên giữ nguyên cánh tay đầy chữ ra trước mắt Y Ngạn.
" Được, ta hiểu ý em !
Tố Như em đừng chết, chuyện gì ta cũng hứa với em ! "
" Ta hứa, ta hứa mà ! "
" Thay vì nàng hứa với ả thì cầu xin ta cứu ả đi ! "
Tình hình đang căng thẳng nam nhân kia bất ngờ lên tiếng đúng lúc, Y Ngạn đang hoảng loạn bừng tỉnh ngay.
Hắn là ma thần, sức mạnh của hắn là sức mạnh thượng cổ, có thể giúp Tố Như trị thương, nàng yếu kém không làm được nhưng hắn thì khác.
Đang chuẩn bị cầu xin hắn thì hồ điệp nhỏ trong tay nàng có động thái bất thường, nắm lấy vạt xiêm y níu nàng, trừng lớn mắt ướt, dùng chút sức lực còn lại đẩy nàng ra.
Không một chút chần chừ, Tố Như nhắm thẳng vào lưỡi kiếm sắc bén gần bên, lao đến cứa đứt cổ mình.
" TỐ NHƯ !!! " Y Ngạn chứng kiến chẳng kịp phản ứng hét lên một tiếng.
Cô nương đứng hình tại chỗ, không những mình nàng bất ngờ mà còn có cả nam nhân kia cũng chấn động trước hành động của Tố Như.
Máu đỏ văng đầy lưỡi kiếm ánh ngã bạc, Tố Như tự cắt cổ không một chút đau đớn còn mỉm cười trông rất mãn nguyện.

" Không...!"
" KHÔNGGGGGGG "
Tiếng thét đau thấu tận tâm can, khuôn miệng há to chẳng khép lại được, hồ điệp trước mắt nàng đã chọn cách tự sát, muốn dùng sinh mạng của mình kích động ý trí Y Ngạn vùng dậy.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương