Chuyện ma thần quan tâm lúc này là tiểu cô nương kia, lúc hắn quay về Minh Ngạn cung trời đã tối mịt, còn là nửa đêm.
Bên ngoài vang lên tiếng khóc thê lương như ai oán chưa dứt, hắn mở cửa vào trong, ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn xung quanh đánh giá.
Căn phòng ngăn nắp của hắn giờ bừa bộn biết nhường nào, đâu đâu cũng thấy đồ vật bị quăng bể nát, còn có những bức rèm cửa cũng bị xé rách, tựa như vừa trải qua một trận chiến.
" Tinh Vương Minh! "
Y Ngạn lấp ló sau bức rèm gần giường lớn, mắt thấy kẻ kia, vắt chân lên cổ chạy qua đó, đầu tóc nàng rối bù, quần áo xộc xệch, còn thấy cả vạt tay áo bị nàng chính tay cào cấu tạo nên kiệt tác khiến cho hắn phải cong môi một đường cười ngặt nghẽo.
Nàng đưa cánh tay hữu lực của mình bóp lấy bắp tay rắn chắc của hắn, chân tay căng thẳng giữ chặt, chẳng đợi hắn kịp phản ứng, mồm miệng của nàng nhanh nhảu như nuốt lấy lưỡi hắn.
" Ngươi đã làm gì Tố Như của ta?
Thả Tố Như ra! Ngươi không được làm hại Tố Như! "
" Ta chưa làm gì ả ta cả...
Nhưng...cũng sắp rồi...!"
Thanh âm của hắn âm lãnh, lườm đôi mắt sắc lạnh lướt sơ bộ lên cơ thể mỏng manh kia, mắt và mặt Y Ngạn ửng hồng, có chút sưng sưng vì khóc quá nhiều, còn có cả hơi nước trong mắt phiếm hồng.
" Ngươi...!"
" Ngươi không được làm hại Tố Như!
Bằng không...bằng không ta...sẽ...!"
Sắc mặt của Y Ngạn xanh rờn tái mét, ý thức hỗn loạn chẳng thể thanh tỉnh, đầu óc rối như tơ vò, toàn nghĩ tới hai chữ " Tố Như ".
Hắn ngoài ý muốn cười nhẹ, tuyệt tình gạt tay nàng ra, xoay lưng rộng lớn đập vào mắt nàng, vứt ra sau giọng nói khàn đặc.
" Bằng không thì nàng làm gì?
Tự sát?
Nếu nàng còn ngoan cố thì đừng trách ta...!"

" Ta...
Ngươi...!"
Y Ngạn hụt hơi, đầu óc nàng giờ đây căng thẳng tột độ, chữ nghĩa đều bay vút, nghĩ đến Tố Như sẽ xảy ra chuyện mà tay chân nàng chốc chốc mềm nhũn, không muốn chống đối.
Nam nhân kia vẫn đứng thẳng tắp, dáng người đạo mạo uy phong, khí tuất lạnh lẽo từ hắn như có mê lực, làm cho Y Ngạn dường như sắp phải quỳ dưới chân cầu hắn.
Một cái liếc nhìn ra sau cũng không có, hai tay hắn gắt gao nắm lấy, mất kiên nhẫn nói.
" Sẵn đây ta cũng cho nàng biết luôn...
Nhân giới và ma giới từ giờ chấm dứt...ta cũng sẽ không nương tay với những bách tính ở đó nữa...
Nàng - liệu - mà - làm...!"
" Gì chứ? " Y Ngạn chấn động.
Khi nãy lúc bị nhốt, Liễu Linh ở bên ngoài có nói cho nàng biết hắn đã lên Thượng Tam Đài luận chuyện.

Y Ngạn nghe liền biết việc gì, trong lòng không ngừng nhốn nháo, ý nghĩ hình thành sợ nam nhân kia sẽ chấm dứt giao hữu giữa hai giới.
Đúng là nghi đâu trúng đó! Giờ đây hắn đính chính với nàng như uy hiếp, nàng làm sao có thể làm ngơ.
Y Ngạn bước ra chắn trước mặt hắn, sải tay dang rộng nổ lực can ngăn.
" Không...!"
" Đừng...ngươi không được làm hại người vô tội...!"
Khuôn mặt anh tuấn của nam nhân mím cười âm lãnh, bàn tay dơ bẩn của hắn cường ngạnh tóm lấy gáy cổ nàng, khom người ghé sát vào lỗ tai nàng, nói.
" Vậy thì nàng tự biết mình nên làm gì đi...
Đừng để ta nổi giận lên...khó tránh ta tàn sát người khác...!"
Giọng nói vặn vẹo rít qua kẽ răng, làm nàng rét run gắt gao mím chặt môi, lắc lắc đầu không muốn nói.

Y Ngạn rơi vào tình thế tiến thói lưỡng nan, trước áp lực từ Tố Như và bên nhân giới, cuối cùng nàng vẫn chọn mạng sống người khác, không dám đấu tranh, cúi đầu quy thuận hắn.
" Ngươi tha cho Tố Như...đừng đụng đến nhân giới...
Ta đồng ý...làm ma hậu của ngươi...!" nàng duỗi hai tay nắm chặt cánh tay cứng ngắc kia, nước vòng quanh khóc loạn, không dám chậm chạp cầu hắn.
" Tinh Vương Minh, ta xin ngươi...
Tha cho họ...ta gả...
Đường đường chính chính gả cho ngươi...!" thanh âm kiều mị đáng thương.
Chỉ chờ có thế, hắn được như ý muốn, tâm không khỏi dâng lên phần chiến thắng, buông nàng ra, vừa say mê vừa cung kính kéo thân nàng ôm chặt chẽ vào lòng.
" Ngạn Nhi ngoan...chỉ cần nàng ở bên cạnh ta...đảm bảo không ai chịu thiệt...!"
Hắn khẽ vuốt mái tóc mềm mượt của nàng, sau đó khom người, mặt đối mặt, mũi chạm mũi, ánh mắt của hắn cuồng nhiệt có chút thất thần, toàn hơi thở dồn dập làm nàng cảm thấy nguy hiểm.
" Ngạn Nhi, ta thích dáng vẻ ngoan ngoãn trước đây của nàng...việc gì cũng không dám cãi...!"
Thanh âm có chút hồ mê loạn ngữ, nghe như hắn muốn Y Ngạn sống bên cạnh hắn bằng tính cách công chúa ngây ngô khi xưa, suốt ngày quấn quýt lấy hắn.
Y Ngạn nghĩ đã rùng mình, là do nàng ngu dốt, 9 vạn năm không nhận ra kẻ xấu này giấu đi thân phận của nàng, mê muội dành tình cảm không nhỏ cho hắn.
Hơi thở nóng rát của hắn thổi vào da mặt mỏng manh, yêu thương đâu chẳng thấy chỉ toàn tà khí bó buộc nàng, im bặt chẳng dám thở mạnh.
Ngón tay thon dài cưỡng chế vân vê hàm dưới của Y Ngạn, nâng cằm nhỏ ngang nhiên đặt môi bạc lên hai cánh môi đỏ hồng của nàng.
Ngay lập tức, Y Ngạn cự hôn, bị hắn cường thế kẹp chặt cằm nàng, hai tay yếu đuổi gian nan đẩy ngực hắn, vẫn bị hắn đặt môi hôn cuồng si, đầu lưỡi tham lam chạy tọt vào trong, hút sạch mật ngọt.
Sau một hồi ép hôn triền miên môi lưỡi rời nhau quyến luyến kéo theo vài sợi chỉ bạc.

Y Ngạn bị hắn hôn đến đầu óc mụ mị, thở hổn hển, sức lực bỗng dưng cạn kiệt, toàn thân rã rời vô lực ngã ngửa trong tay hắn.
" Ngạn Nhi...xem kìa...bây giờ nàng ngoan lắm...!"

Ánh mắt của hắn đào hoa tình tứ, giọng nói dần mất nhân tính, Y Ngạn lúc này mới hiểu được hàm ý, thì ra hắn muốn nàng ngoan ngoãn là như thế này.
Hắn phất tà áo xuống dưới, mở xích cho nàng, bòng nàng lên chẳng chút phản kháng, cơ thể hoàn toàn xụi lơ, mặc nhiên để hắn làm càn.
Không rõ hắn định làm gì, đột nhiên lại đưa nàng rời khỏi Minh Ngạn cung, đi mãi đi mãi cho đến khi Y Ngạn nhìn thấy một hàng chữ trên cao...
Âm Ma Điện.
Y Ngạn lập tức phản ứng, bừng tỉnh tức thì, còn chưa bước qua cửa nàng đã tự ý nhảy vọt ra khỏi vòng tay hắn, chạy bạt mạng vào trong.
Ma thần không giữ nàng lại, muốn nàng tận mắt chứng kiến Tố Như chịu phạt, triệt để ép buộc nàng đời này kiếp này ở bên cạnh hắn.
Bên trong vang lên những tiếng sấm chói tai, Tố Như bị trói bởi những sợi xích to đùng trên một tảng đá, khắp mình đều đầy rẫy vết thương, máu tươi nhiễm đỏ bộ xiêm y rách rưới, hai mắt y nhắm chặt không chút động đậy, bất tỉnh nhân sự.
Đứng bên cạnh, còn có Hà Đức chấp quản hình phạt, không chút lưu tình cứ cho sét đánh vào thân thể kia.
Những tia sét mạnh mẽ giáng xuống liên tục vào thân thể yếu nhược của Tố Như, mỗi lần đánh trúng toàn thân y lại co giật tự nhiên.
" Tố Như! "
Tiếng của Y Ngạn hô lên, Hà Đức trông thấy lập tức dừng ngay hình phạt, khụy gối cung kính nàng.
" Ma hậu! "
Y Ngạn lướt qua, không hề để tâm, vương cánh tay yêu kiều ra trước, chụp lấy những sợi xích rắn chắc giam cầm Tố Như.
" Tố Như! Tố Như! "
Nàng ngẩng gương mặt đầy vết xước lên, Tố Như mất biết, không nghe được tiếng nàng gọi, thân thể nhuốm máu tanh nồng, nhìn thôi ruột gan đã quặn thắt.
Hồ điệp này đã hủy đi tu vi, sức lực yếu kém thua cả yêu ma canh gác, vốn không thể chịu nổi hình phạt sấm sét lăng trì, vậy mà kẻ tàn bạo kia đành đoạn đối xử với một cô nương như vậy.
Y Ngạn nổi giận, quay ra sau nhắm thẳng vào nam nhân đang rảo bước phóng khoáng kia, quát tháo.
" Tinh Vương Minh, thả Tố Như ra! "
Ma thần với một cái phẩy tay nhẹ nhàng, những sợi xích trói buộc Tố Như nớ lỏng, cô nương yếu ớt người không trọng lực ngã ra trước.
Công chúa nhỏ với tay đỡ ngay Tố Như, nước mắt chảy thành từng chuỗi rơi đầy gương mặt nhiễm máu đỏ tươi, Y Ngạn chật vật lay gọi.
" Tố Như! Tố Như, em làm sao rồi?
Em tỉnh lại đi, Tố Như! "
" Mở mắt ra nhìn ta đi! Tố Như! "

" Ả ta không chết được đâu
Chỉ bị thương nên ngất đi thôi! " hắn đứng cười tà tứ, khinh miệt hướng mắt lạnh lẽo xuống, giọng nói nhàn nhạt khiến người ta phải căm hận.
" Hà Đức, đưa Tố Như đi trị thương đi! "
" Vâng thưa ma thần! "
Hà Đức nhất nhất tuân lệnh, bước tới chỗ Y Ngạn, chìa tay khó xử.
" Ma hậu, xin hãy giao Tố Như cho thuộc hạ...!"
" Không! "
" Không ai được đụng vào Tố Như! Tránh ra! "
Y Ngạn gạt phăng bàn tay của Hà Đức, ôm khư khư Tố Như vào lòng như ôm của, nước mắt thi nhau dọc xuống chân cằm.
Hắn ngoắt tay nhẹ nhàng ra hiệu, Hà Đức không vòng vo cướp đi Tố Như, còn nàng bị hắn cưỡng chế vác trên vai đưa về phòng riêng.
Y Ngạn bị hắn quăng lên giường lớn, có phần hơi mạnh tay nên động vết thương ở trước ngực hắn, làm hắn nhíu mày nhăn nhó.
Lúc trước, bị Hữu Bạch dùng Luân Nguyệt kiếm đâm một nhát, hắn đã tổn thương nguyên khí không nhẹ lại cố che giấu chuyện này.
Chung quy, hắn là kẻ đứng đầu ma giới, còn là kẻ nắm giữ sức mạnh thượng cổ, không thể để cho kẻ khác biết hắn bị thương, sẽ dẫn đến nhiều bất lợi cho hắn.
Trên chiếc giường rộng lớn toàn mùi hương của nam nhân kia, Y Ngạn nhìn trời đêm, hắn ở cùng một phòng với nàng, khó tránh khỏi nàng có suy nghĩ bậy bạ, sợ hắn lại muốn c.ưỡng bức nàng.
" Ngươi đừng bước qua đây! "
Y Ngạn run rẩy trốn về một góc, kéo chăn giữ chặt trước thân thể.
Lời nói như gió thoảng mây bay, hắn vờ như kẻ điếc, rảo bước, ngồi ngay mép giường, hướng mắt sắc lạnh nhìn nàng.
" Ngạn Nhi...nàng lại không ngoan nữa rồi...!"
" Nàng yên tâm...bây giờ ta không đụng vào nàng đâu! "
Hắn đọc được suy nghĩ của nàng, cười một tiếng trầm lãnh, tạm thời nhượng bộ tha cho nàng.
Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, thực tế trong lòng hắn không có ý định đó, không vì hắn đang bị thương thì nàng đừng hòng yên thân..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương