Ma Thần Tại Thượng! Vạn Năm Một Giấc Mộng
-
66: Lời Ngu Dốt Không Thể Thu Lại
Hắn xong việc, thở một hơi thật thỏa mãn, đôi mắt còn lưu luyến nhìn cô nương đang ngất ở bên dưới, vết xăm trên ngực nàng rất đẹp, giao long ôm hoa bỉ ngạn, tựa hồ như lúc này hắn đang ôm nàng vậy.
" Ngạn Nhi, nàng đừng mơ thoát khỏi ta...!"
Hành xử xong, trên người hắn nhễ nhại mồ hôi ướt át, vừa thở vừa làu bàu, đưa tay quẹt trán nóng, rồi từ từ rút dị vật của mình ra.
Cơ thể mảnh mai được hắn kéo nằm ngay ngắn, định đích thân lau người cho Y Ngạn thì bất ngờ nàng mở mắt.
" Ưm...!"
Trong mơ hồ, cô nương vẫn còn tỉnh táo thấy rõ gương mặt của kẻ mình hận, trên mặt hắn khóe miệng còn đang cong thỏa mãn, khiến nàng chỉ cảm thấy thêm phần căm phẫn.
Toàn thân mềm nhũn bị hắn vắt kiệt sức lực, đêm nào cũng thế, Y Ngạn nghĩ uất hận vô cùng, trông đôi bàn tay dơ bẩn của hắn chạm vào da thịt nàng ngoài kinh tởm thì chỉ có kinh tởm hơn.
" Tránh ra! Đừng đụng vào ta...ta muốn Tố Như...!" nàng yếu ớt gạt bàn tay dơ bẩn của hắn.
Hai mắt hồ ly giờ đã mở to, nét mặt thống hận không giảm xuống, những gì nam nhân kia gây ra cho nàng mãi không mờ nhạt trong đầu óc, dù hắn có đối đãi tốt với nàng, yêu thương nàng đến mấy thì nàng cũng chỉ dành cho hắn một chữ hận.
Ma thần nhìn rõ và hiểu hết, chính tay hắn hủy hoại nàng, thử hỏi làm sao nàng có thể chấp nhận hắn một cách dễ dàng?
Điều đó hắn biết rõ, song vẫn trầm luân với tình yêu hắn dành cho nàng, chẳng thể nào buông tay để mất nàng, mặc nàng hận, hận đến mấy cũng phải ở bên cạnh hắn, bất chấp giành giật, biến nàng thuộc về riêng một mình hắn.
Khi này nàng xa lánh, tính nóng của hắn xém chút dâng lên, may mà hiện giờ cũng đã quá khuya, hắn không muốn bắt ép nàng thêm nữa, cũng không muốn cãi nhau với nàng, nhượng bộ nàng một chút cũng không thiệt thòi gì.
" Được rồi, nàng nằm im đó đi...ta gọi Tố Như vào cho nàng! "
Bàn tay to lớn của hắn với qua bên kia, định kéo lấy tấm chăn, ánh mắt chán ghét dáng chặt vào tay hắn, như thể nàng đang cảnh cáo hắn cấm hắn giở trò.
" Yên tâm...ta chỉ lấy chăn thôi! " hắn đọc được suy nghĩ, lên tiếng thanh minh.
Cô nương trên giường kiệt quệ, nghe hắn nói mà môi cong lên khinh bỉ, chẳng buồn nhìn hắn, mặc hắn kéo chăn che tạm thân nàng.
" Ngạn Nhi...nằm ở đây chờ ta một chút...!"
Nói xong, hắn bước khỏi giường, chỉ mặc hờ bộ đồ ngủ màu đen bằng vải lụa bóng bẩy, bước ra ngoài gọi ngay Tố Như và lo cho nàng.
Tố Như là nha hoàn tháo vát, vừa được lệnh gấp gáp mang nước ấm đến, ngồi ở mép giường.
Từ khi Liễu Linh kia giở trò cho Y Ngạn trốn đi, không còn làm nhiệm vụ canh chừng ở bên ngoài và lo liệu thức ăn nữa, được trả lại cho Tố Như phụ trách.
Còn ả thì bị bắt làm những việc vặt vãnh như giặt giũ, dọn dẹp tất cả 23 phòng, không ngày nào ả không bị Tinh Vương Minh làm khó, sai vặt đủ đường.
Bình thường, hồ điệp nhỏ lo chuyện sủng hạnh, đều đứng ở ngoài chờ hắn xong việc thì đưa nước và khăn cho hắn.
Lần này khác biệt, Tố Như được vào trong tận mắt thấy Y Ngạn bị chiếm đoạt đến tiều tụy mà xót xa trong lòng.
Đầu tóc của nàng rối bù, trên hàng mi cong dài tuyệt đẹp còn lưu rất nhiều lệ ướt, đôi môi đỏ mọng như quả cà chua chín chốc chốc xơ xác chẳng khác gì cà chua giập, tiếng khóc của nàng còn âm nhẹ, chú ý sẽ nghe rất rõ nàng uất ức như thế nào.
" Ma hậu...em xin phép...!" Tố Như cung kính.
Ngay khi tấm chăn được kéo ra, Y Ngạn nằm cứng đờ duỗi thẳng người ra trước mắt Tố Như, từng vết xanh đỏ, tím bầm chằng chịt trên thân thể ngọc ngà của nàng.
Chúng cứ chồng chất từ ngày này qua ngày nọ, dấu này vừa mất lại có dấu khác, chính nam nhân kia đã để lại như một minh chứng cho việc Y Ngạn là của hắn.
Đáng lí, Tố Như đã nhìn quen, nhưng không hiểu sao thời khắc này chứng kiến lại không nhịn nổi được sự đau xót, cắn lấy môi mình bứt rứt.
Nam nhân kia thật tàn bạo, độc chiếm nàng không tha, công chúa nhỏ ngây thơ, hoạt bát ngày nào nay lại biến thành người ủ rũ, tẻ nhạt cũng vì hắn.
Càng lúc, Y Ngạn càng ít nói, lạnh lùng hẳn ra, Tố Như chăm nàng, theo nàng đã lâu, hiểu tính tình đơn thuần của nàng, vì nàng lương thiện mà tình cảm Tố Như dành cho nàng không ít.
Lúc biết ma thần muốn lập nàng làm ma hậu, chính Tố Như đã không chấp thuận, phản đối, toang lại không được gì, còn bị hắn rút hết một nửa đạo hạnh.
Bây giờ Tố Như lực bất tòng tâm, trơ mắt nhìn nàng từng ngày sống đau khổ mà buồn thay.
Y Ngạn thành ra như vậy mà kẻ ngồi ở đằng kia chẳng có chút biểu hiện tội lỗi nào, ngồi đó gác chân thủng thẳng quan sát, thi thoảng còn nuốt nước bọt căng thẳng trước cơ thể mĩ miều của Y Ngạn.
Tố Như vắt khăn lau chỗ nào Y Ngạn cũng xuýt xoa, nhất là phần ngực và vùng kín của nàng, bị nam nhân kia chiếm đoạt đỏ ửng còn sưng lên, chưa kể hắn còn cắn lên người nàng.
Chỗ hình xăm trên ngực là rõ rệt nhất, bị hắn cắn chảy máu, còn đang ri rỉ chưa khô, Tố Như chỉ chạm nhẹ Y Ngạn đã ứa nước mắt.
" Ma hậu...ngươi ráng chịu một chút nhé...sắp xong rồi...!" Tố Như nhỏ giọng dỗ dành nàng.
Hơi thở của Y Ngạn nặng trịch, tùy ý để Tố Như xoay người nàng, đau cũng ráng nhịn, xong xuôi khi Tố Như chuẩn bị thay xiêm y mới, Y Ngạn lại chặn tay Tố Như lại, lắc đầu nói.
" Không cần đâu...mặc vào hắn cũng xé mất thôi...!" nàng liếc xéo vào nam nhân ngồi ở kia, dường như hắn không nghe được câu nói này nên không lên tiếng.
Hồ điệp nhỏ do dự, sắc mặt phức tạp, mấp máy làn môi khó xử, chưa nói Y Ngạn đã chặn họng.
" Ta mệt rồi...em ra ngoài đi...!"
Tiếng của Y Ngạn thê lương lắm, nàng thật sự chán nản, ma thần kia vì muốn ép nàng yêu hắn, ép nàng sinh con mà ngày đêm điều phát tiết, khiến nàng giờ chẳng muốn kháng cự nữa, cho hắn thỏa mãn, bản thân sống như một cái xác không hồn.
Tinh Vương Minh đã thành công phá nát tâm hồn của nàng, giờ đây Y Ngạn không còn một chút luyến tiếc gì về tình nghĩa huynh muội trước kia, trong mắt nàng hắn là ma thần tàn bạo, độc ác còn hơn cả rắn, nàng căm ghét hắn đến tận xương tủy, mãi mãi không tha thứ cho hắn.
Nét hận của nàng hiện rõ qua ánh mắt, Tố Như nhìn và thấu hiểu, không thể xen vào, liền nhanh chóng dọn dẹp quay ra.
" Ma thần...đã xong rồi ạ...!" Tố Như cúi người báo cáo.
Chỉ chờ có thế, nam nhân kia phẩy tay cho phép Tố Như lui đi.
Cửa vừa đóng, sắc mặt lãnh đạm không mất đi, hắn khiễng chân, vài bước đã đến giường, ngó xuống cô nương.
Y Ngạn nằm xoay lưng, chăn đắp lên người, để lộ vai trần gợi cảm, nhắm mắt mặc kệ sự đời.
" Ngạn Nhi...!"
Hắn ngồi trên mép giường gọi, nàng không trả lời trả vốn, biết nàng giận, còn thấy nàng chẳng thèm mặc gì, xem ra đã quá mệt mỏi buông xuôi, hắn ngẫm nghĩ thuận ý cho nàng nghỉ ngơi.
Phần chăn được kéo lên, hắn len người vào trong chăn, ôm lấy nàng từ đằng sau, vùi đầu vào vai trần thơm tho, bàn tay yêu chiều vỗ nhẹ lên đùi nàng, như ru nàng ngủ say.
" Ngạn Nhi ngoan...ngủ đi...đợi hết mùa đông ta sẽ làm lễ thành thân cho chúng ta lại lần nữa...!"
Làm lễ thành thân? Vừa nãy trong lúc giao hoan hắn có nói đến việc đó, vì Y Ngạn cự tuyệt mà hắn thật sự sẽ tổ chức lại hôn lễ ư?
Công chúa chán chẳng muốn tranh cãi nữa, tên nam nhân kia đã nói ra thì chắc như đinh đóng cột, nàng phản đối chỉ tổ làm cho hắn dời ý định đến sớm hơn.
Sự mệt mỏi đưa dẫn, yên tĩnh trong phòng rất nhanh làm Y Ngạn say giấc, nàng nằm gọn trong tay hắn vô cùng ngoan ngoãn, hắn rất thích, ôm nàng chặt như muốn khảm nàng vào trong bụng, những khi nàng ngủ say như thế này mới lộ ra dáng vẻ mà hắn yêu thích nhất.
Thi thoảng, trong cơn mộng mị, Y Ngạn vô thức thốt lên nhưng câu mắng chửi hắn, nghe rất rõ, đêm nào hắn cũng nghe, thành thói quen, không còn bực dọc bắt nàng tỉnh dậy.
Hắn biết đầu óc nàng giờ đây toàn những ám ảnh do hắn gây nên, muốn thuần phục nàng không phải một sớm một chiều.
Hắn có được nàng, là thể xác, còn trái tim quý giá kia như sao trên trời, như trăng dưới nước, khó mà chạm tới.
" Chật, thật ngu ngốc...!"
Miệng mỏng tự mắng bản thân, nội tâm thật sự hối hận, trước đây hắn không nên nuôi dưỡng nàng thành muội muội.
Hắn còn nhớ rất rõ, năm nàng vừa thành người, khi đó là lúc hắn đang dùng thần khí của mình truyền vào chân thân hoa bỉ ngạn, nuôi nàng.
Một luồng ánh sáng đỏ từ đóa hoa có linh khí kia bất thình lình phát rực rỡ, chói mắt cực kì, Tinh Vương Minh không kịp nhìn rõ chi tiết quá trình thì đã có một bóng người xuất hiện, lơ lửng trong không khí.
Đóa hoa bỉ ngạn hắn nuôi dưỡng, kì công cực khổ cuối cùng cũng hóa người, Y Ngạn khi ấy trong hình dáng tiểu cô nương chạc 10 11 tuổi, không quần áo, cơ thể trắng buốt như tuyết với mái tóc dài mượt mà lả lướt, đập vào đôi ngươi đen láy của hắn.
Tiểu cô nương lơ lửng tự do xuống tiếp đất, hắn nhanh tay đỡ lấy nàng, sau đó là đôi mắt nhỏ hé mở, lần đầu tiên Y Ngạn có sự sống, người đầu tiên xuất hiện trong trí óc nàng là hắn.
Đôi môi chúm chím ửng đỏ cười mỉm hút hồn hắn, nàng đưa bàn tay nhỏ nhắn cửa mình lên, chạm vào mặt hắn, the thé hỏi.
" Ngươi...là ai vậy? "
Tinh Vương Minh nghe giọng nói ngọt ngào, chốc chốc cứng đờ, tiếng nói này thực quá có mị lực, đã thế còn có đôi mắt hồ ly sắc sảo làm hắn xao xuyến.
Đầu óc hắn khi ấy có chút rối rắm, vô tình miệng mỏng nói ra lời ngu dốt không thể thu lại được.
" Ta là ca ca của muội ".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook