Liễu Linh còn giả đò run sợ, rơi ra vài giọt nước mắt, đôi tay trầy xước đưa về phía Y Ngạn, mấp máy xót thương.
" Ma hậu...!"
" Cút!!!
Ngươi cút về phòng của ngươi ngay! " Tinh Vương Minh quay sang Liễu Linh, hắng giọng đuổi đi.
Hắn sắp tức điên lên mất, cũng tại ả hồ ly đó mà nữ nhân hắn yêu lãnh một roi vô cớ, còn mê lực nàng bảo vệ ả.
Bị hắn đuổi, Liễu Linh còn chần chừ, tỏ ra lo lắng cho Y Ngạn, khuôn miệng gian xảo dám nói ra những lời dối lòng.
" Ma hậu...nô tì có lỗi...!"
" Tinh Vương Minh...ta xin ngươi...tha cho Liễu Linh đi...!" Y Ngạn theo tiếng nói của ả, đau đến xương tủy vẫn cầu xin.
Ma thần ôm lấy nàng, chỉ dịu dàng với mỗi mình nàng, hướng ánh mắt đầy sát khí, thét chói tai sang Liễu Linh.
" Ta BẢO NGƯƠI CÚT!
Còn dám ngồi đó không nghe? " hắn điên tiết, gọi roi ma, quất vào người ả.
Tiếng hét vang lên thất thanh, Y Ngạn chẳng còn sức ngăn lại, vừa nhỏm người hắn liền ôm chặt nàng.

Liễu Linh rét run, sợ thật sự, không dám câu kéo chọc giận ma thần kia, sợ hắn đánh chết ả, Y Ngạn cũng không thể giúp.
" Nô tì...nô tì đi ngay ạ! "
Ả hồ ly thoát nạn, gấp gáp lê lết cơ thể đầy những vết thương chạy ra khỏi đó, vừa lướt qua căn phòng tiếp theo, sắc mặt ả thay đổi tức thì, nặn nụ cười đắc ý, lườm mắt vào trong.
Là ả, cố tình sắp xếp mọi chuyện, để Y Ngạn bỏ trốn gặp tình nhân, rồi lại để cho ma thần phát hiện là ả giúp Y Ngạn, để hắn đánh ả.


Y Ngạn vì thương xót bảo vệ ả, chống lại hắn, sau này giữa cả hai sẽ xảy ra nhiều mâu thuẫn hơn nữa, còn ả chỉ việc đứng ở ngoài chờ thời cơ họ tan vỡ.
Y Ngạn ngây thơ, trao lòng thương không đáng, ăn một roi hoàn toàn kiệt sức, nằm bất động, hơi thở ngắt quãng như sắp đứt lìa.
Tinh Vương Minh bòng nàng lên giường, một tay đỡ thân nàng tựa vào ngực hắn, tay kia cẩn thận cởi xiêm y xem vết thương.
Da thịt trắng nõn bị đánh bầm giập, máu đỏ khảm tràn tấm lưng, Y Ngạn không thốt nổi thêm lời nào nữa, ngồi trong lòng hắn kêu rên đau đớn.
" Đau quá...ưm...!" khóe mắt nhỏ long lanh màu nước, dọc theo cánh má xuống chân cằm.
Y Ngạn ấn những móng tay đỏ nhọn hoắt vào bắp tay của hắn, đau đến mức ý thức mờ dần, không làm chủ được hành động.

ngôn tình hay
" Ngạn Nhi, không sao đâu...ta trị thương cho nàng...!" giọng nói của hắn trầm thấp, có phần hơi gấp.
Dứt lời, hắn dùng thần lực truyền chân khí của mình vào trong thân thể Y Ngạn, làn khói nóng tỏa ra sau tấm lưng nhỏ bé.

Y Ngạn khó chịu, không ngừng găm móng nhọn vào da thịt hắn, nàng lần này không phản đối, buông xuôi tiếp nhận để hắn trị thương, chỉ một lúc mà da thịt rách nát của nàng chóng trở lại mịn màng như xưa.
Tuy nhiên, cảm giác đau đớn còn lưu đọng chưa dứt hẳn, đầu óc Y Ngạn mụ mị, hai mắt chẳng nhìn rõ được gì.
" Ngạn Nhi, nàng làm sao rồi? " hắn hỏi nhỏ, kéo xiêm y lên, bợ chắc thân thể ngọc ngà của nàng trong tay.
Y Ngạn " ưm " lên một tiếng mệt nhoài rồi ngất đi, hắn lay gọi nàng không tỉnh, miễn cưỡng phải ngồi đó ôm nàng, đợi đến lúc nàng tỉnh dậy.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, khi Y Ngạn mở mắt, cơ thể đã bớt một chút ít đau đớn, song hơi thở của nàng còn yếu ớt, hai mắt hồ ly bắt đầu chuyển động.
Đập vào đôi ngươi, nét mặt của nam nhân lãnh khốc nhìn nàng chòng chọc, lạnh tanh như đưa đám.
Đôi mắt xếch toát ra khí tuất ngút ngàn luôn dọa cho nàng phải dè chừng, thấy mình còn ngồi trong lòng ma thần, cơ thể tự dưng cứng đờ, bất an khôn nguôi.
" Tinh...!" làn môi nhợt nhạt mấp máy không thành câu.

Phần cằm tinh tế tự nhiên bị hắn nâng lên, bắt nàng phải ngẩn đầu.
" Tỉnh rồi à? "
Ánh nhìn của hắn lạnh lẽo, nhìn trực diện vào đôi ngươi đen láy của Y Ngạn, cả tiếng nói cũng trầm trầm ghê rợn.
Cái miệng nhỏ chỉ vừa mới há, chưa kịp nói, nam nhân kia lúc nào cũng nhanh hơn nàng, chiếm thế thượng phong nói trước.
" Tinh Y Ngạn, nếu đã tỉnh thì đến lúc hỏi tội rồi! " giọng hắn vốn trầm thấp nay lại khàn đặc khó nghe.
Nhắc đến hỏi tội, Y Ngạn sợ toát mồ hôi hột, hắn nhẹ nhàng nhấc người nàng, đặt mông ngồi gọn lên giường.
Y Ngạn chưa định thần xong, thanh âm vút qua như chớp, tay lớn của hắn bóp lấy mặt nàng, gằn giọng.
" Tại sao nàng dám trốn khỏi ma giới gặp Hữu Bạch?
Nàng quên những gì nàng đã hứa với ta rồi sao?
Còn dám tơ tưởng tới nam nhân khác? " hắn tra khảo nàng như một tội nhân.
Gương mặt nhỏ nhắn bất ngờ bị bóp mạnh ngay sau tiếng nói, Y Ngạn nheo mắt, nhịn đau đớn, điềm tĩnh trả lời hắn.
" Ta không quên...Hữu Bạch bị bệnh rất nặng...ta chỉ muốn đến đó để xác thực lời đồn...
Ta không hề có ý định chạy trốn khỏi ma giới mãi mãi...!"
" Nàng còn dám lộng ngôn? " hắn quát vào mặt nàng, thứ tiếng to lớn khủng khiếp làm miệng nhỏ kia run rẩy.
" Ta...ta...!" như có mê lực trong lời nói, Y Ngạn bị hắn thâu tóm đầu óc, toàn sợ hãi vây kín tâm trí nàng, chẳng tài nào biện minh được cho bản thân.

Ma thần tức điên lên, biết hắn ghen với Hữu Bạch nàng còn cố ý đến thăm người tình, đã thế giảo biện nói đến đó xác thực lời đồn.

Trên đời này có nam nhân nào đủ sức chịu đựng nhìn nữ nhân mình yêu còn qua lại với tình cũ? Thử hỏi, Tinh Vương Minh làm sao không nóng máu cho được.
" Nói!
Ai đã nói cho nàng tin Hữu Bạch bị bệnh? "
Tiếng nói to lớn của hắn chạy tọt màng nhĩ của Y Ngạn, nhức nhối vô cùng, hắn thốt ra chữ nào lại bóp mặt Y Ngạn chữ đó, không có một chút thương hoa tiếc ngọc.
" Không ai nói cả, ta tự nghe được thôi! " Y Ngạn trước mặt hắn lại cứng rắn, quyết tâm bảo vệ cho hai nữ nhân kia, vô tình dám bẹo gan hắn.
" Nàng còn dám nói dối? Không ai nói thì sao nàng lại biết?
Là Tố Như hay Liễu Linh? " hắn gắt gỏng, gồng phần cơ tay kinh hoàng, làm da mặt trắng mềm đỏ lên.
Y Ngạn đau nhức cả vòm miệng, sắp bị hắn bóp đến bật máu, toàn thân cũng đau không đủ sức phản kháng, nàng có đưa tay lên cào cấu thì chỉ cho có hình thức.
" Không...là ta tự...nghe được...!" cô nương còn cãi cố, cứng đầu không ai bằng.
Tinh Vương Minh tức điên, thô bạo kéo mặt Y Ngạn lại gần, làm nàng loạng choạng nương theo lực tay, ghé sát vào ngay miệng mỏng, nghe hắn nói.
" Nàng không khai thì ta đánh cả hai! "
" Không...!" Y Ngạn gian nan đẩy tay hắn, cực lực lắm mới thoát khỏi bàn tay tàn ác kia, chẳng đợi nàng hít thở đầy đủ, tâm lo cho người khác vội mở miệng phản bác.
" Tinh Vương Minh là ta tự làm tự chịu...ngươi đừng có giận cá chém thớt...
Tố Như và Liễu Linh không liên quan...
Ngươi động vào họ...ta cả đời không mở miệng nói chuyện với ngươi...!"
" Nàng dám! " hắn tức điên, nhảy bổ tới bóp bắp tay yếu nhược của nàng.
Y Ngạn như bị ai đó điều khiển, dám ngẩn mặt, to gan lớn mật, to giọng với hắn.
" Có gì mà không dám? " đôi mắt hồ ly kia trợn trừng lên, vốn sắc sảo trợn lên càng thêm sắc bén.
" Nàng! "
Ma thần á khẩu, biết tính Y Ngạn cứng đầu, đã nhất quyết bao che thì khó lòng cậy miệng nàng được.

Vã lại, nàng còn đang bị thương, hắn không nỡ trừng trị nàng, tức giận dùng thần lực, tạo ra xích sắt khóa hai chân nàng lại.

Sợi xích nàng đang mang, có thần lực của hắn, khống chế Y Ngạn chỉ cần bước ra khỏi phòng sẽ lập tức bị nó kiềm hãm, không thể nhấc bước, coi như đây là trừng phạt của hắn dành cho nàng.
Hắn cãi nhau với Y Ngạn không dành phần thắng, tức giận bỏ đi, nói như thế nào hắn cũng không bỏ qua cho kẻ dám để nàng bỏ trốn.
Nam nhân ấy luôn chắc chắn Liễu Linh là kẻ đứng sau tất cả, lập tức đến phòng ả, không tra hỏi được thì cũng phải cho ả một bài học nhớ đời.
* Kẹt *
Thanh âm dứt khoát vang lên, Liễu Linh vừa mới cởi áo trị thương thì bất thình lình ma thần đi vào, ả chẳng kịp kéo xiêm y, để lộ da thịt mềm mại, còn có vết trầy xước không nhẹ, nửa thân trên chỉ có một chiếc áo yếm che đậy thứ trân bảo.
" Ma thần! " Liễu Linh quýnh quáng, cầm lấy xiêm y che trước thân, nép vào một góc.
Hắn tới gần chăm chăm ánh nhìn gắt gao chĩa vào người ả, nhìn không chớp mắt, sắc mặt chẳng có chút thân thiện nào.
Liễu Linh sau một hồi hoảng loạn lại tự dưng bình tâm, hắn là nam nhân ả thích, cho hắn thấy thân thể cũng chẳng sao, dùng nó để quyến rũ hắn càng tốt, dẫu sao ả cũng là nữ nhân xinh đẹp nhất tam giới, ai nhìn mà không động lòng.
" Ma thần...ngài đến đây...có việc gì sao...!" ả giả vờ giả vịt, ra vẻ sợ hãi, run run bàn tay cầm không chắc xiêm y rơi cả xuống dưới, rồi cố tình hoảng loạn tột độ đưa hai tay khẳng khiu che trước ngực.
Nam nhân kia liếc mắt bủn xỉn nhìn ả diễn trò mà không thuận mắt tí nào, khom người nhặt lấy mớ xiêm y dính máu, quăng thẳng vào mặt ả gắt gỏng.
" Ả hồ ly, tưởng mình đẹp lắm sao?
Ngươi mặc đồ vào nhanh cho ta!
Còn giở trò trước mặt ta...ta lột lông hồ ly của người làm áo ấm đấy! " hắn đe dọa, ánh mắt đằng đằng sát khí, còn tỏa ra bá khí kinh doanh nuốt chửng dụng ý của Liễu Linh.
Nữ nhân tâm cơ bị hăm dọa, cụp đuôi hồ ly không dám giở thói quyến rũ, chóng mặc lại xiêm y, rồi nhanh quỳ gối dưới chân hắn.
" Ma thần, nô tì biết lỗi...!"
" Á!!! "
Liễu Linh chưa nói hết, một mảng da đầu bất ngờ bị nam nhân kia thô bạo túm lấy tóc, giật ngược, bắt ả phải ngẩn mặt đối chất với hắn.
" Lỗi của ngươi là gì? " giọng hắn lạnh lẽo hệt như tính cách của hắn.
Hai mắt long lanh tràn lệ như mưa, Liễu Linh kia biết rõ hắn đến đây để tiếp tục tra tấn ả vì dám cho Y Ngạn trốn đi, liền chắp tay van xin.
" Ma thần tha mạng...là nô tì không trông coi cẩn thận...để ma hậu bỏ trốn...!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương