Ma Thần Tại Thượng! Vạn Năm Một Giấc Mộng
-
50: Mang Người Đi
Y Ngạn là vì lo cho Hữu Bạch bị phát hiện, mới cuống cuồng tìm cớ đuổi đi, bấy nhiêu đó, Hữu Bạch biết nàng tình sâu nghĩa nặng với y, làm sao có thể rời đi.
Nam nhân kia lập tức kéo lấy tay Y Ngạn, vạch trần lời nói dối của nàng.
" Ngạn Nhi, ta nói nàng nói dối tệ lắm...
Mỗi lần nàng lo lắng cho ta đều cuống lên như vậy...
Sao nàng lại có thể gạt ta gạt cả trái tim nàng chứ? "
" Hữu Bạch...!" lòng Y Ngạn nháo nhào, gắng rút tay nhưng vô dụng, cảm nhận như kẻ kia đang đến, nàng chẳng còn tâm trí đôi co, tàn nhẫn xua đuổi Hữu Bạch như đuổi tà ma.
" Hữu Bạch...ta đã nói ta làm ma hậu rất sung sướng...làm ơn đi đi...
Đừng làm phiền ta nữa...!" giọng nói nàng gấp gáp, mắt luôn hướng ra cửa chính, cánh tay mềm vùng vẫy trong vô thức.
Hành động và cử chỉ phản đối lời nói dối của nàng một cách trắng trợn, sắt mặt của nàng bỗng chốc xanh xao không còn một giọt máu, Hữu Bạch càng nhìn càng mất tự chủ, kéo Y Ngạn ngã vào lòng, ôm chặt nàng.
" Hữu Bạch, buông ta ra...!" Y Ngạn giãy giụa, đột nhiên bị ôm, tim nàng xém chút ngừng đập.
Cảnh này mà để ma thần kia bắt gặp, chắc xảy ra họa sát thân, Y Ngạn cực lực đánh vào trước ngực Hữu Bạch, tức giận quát mắng.
" Hữu Bạch, đồ xấu xa! Chàng mau thả ta ra!
Cút đi, đừng làm phiền ta nữa! "
" Không! " Hữu Bạch siết vòng tay, mặc Y Ngạn vùng vẫy, cố cưỡng cầu nàng.
" Ngạn Nhi, ta biết nàng bị ma thần cưỡng đoạt nên mới như vậy...
Ngạn Nhi...ta không quan tâm thân thể nàng bị ma thần làm dơ...ta chỉ cần nàng...
Chúng ta rời khỏi nơi này...được không? " Hữu Bạch dùng lời lẽ ngon ngọt rót vào tai cô nương đang ra sức phản kháng.
Chỉ với vài tiếng nói ngọt ngào, Y Ngạn trong chốc lát bị chúng làm dao động, không cựa quậy, bắt đầu suy ngẫm, thân thể nàng dơ bẩn biết nhường nào.
Thế mà, Hữu Bạch lại nói không quan tâm, chấp nhận sống cùng nàng, còn có ý đưa nàng đi trốn.
Một người vừa tốt vừa yêu hết lòng như Hữu Bạch, Y Ngạn làm sao không cảm động với tấm chân tình ấy.
Tuy nhiên, phần lí trí trong Y Ngạn vẫn còn vững, không thể vì tình cảm riêng tư mà hại người khác, nhất là với người mình yêu.
Nàng không thể theo Hữu Bạch chạy trốn, ma thần không phải kẻ tầm thường, hắn bắt được thì chỉ có con đường chết, còn liên lụy đến chuyện giao hảo giữa hai giới.
Nghĩ đến đó, Y Ngạn miễn cưỡng mình từ chối.
" Không!...!" nàng thẳng thừng giậm chân Hữu Bạch, rồi thúc một cái vào bụng y không phòng bị, nhân lúc vòng tay nớ lỏng, lập tức thoát ra, đứng cách xa Hữu Bạch, tiếp tục xua đuổi.
" Hữu Bạch, chàng về đi!
Ta xin lỗi...kiếp này ta không thể làm thê tử chàng...
Ta không muốn hại người khác...chàng hãy vì ta...từ bỏ ta đi...!" nàng chắp tay cầu xin Hữu Bạch tha thiết, ánh mắt hoảng sợ không khỏi nhìn ra cửa.
Hữu Bạch hiểu rõ tình hình, cũng nhìn ra rồi, Y Ngạn không hề tuyệt tình, tình yêu giữa họ còn sâu đậm, Hữu Bạch không muốn chấm dứt, chẳng màng sự sống, quyết tâm hôm nay phải cùng Y Ngạn rời khỏi đây.
" Ngạn Nhi, đi! Ta đưa nàng rời khỏi đây! " Hữu Bạch nhảy bổ đến, tay nắm tay kéo cô nương nhỏ.
Y Ngạn hoảng loạn lên, đánh * bồm bộp * vào cánh tay rắn chắc, không dám lớn tiếng với Hữu Bạch, sợ có ai nghe được thì nguy to.
" Hữu Bạch, làm ơn...đi đi! " nàng ghìm hai chân dưới đất mãi không nhấc bước.
Nam nhân kia bỗng thô bạo, kéo lê cơ thể Y Ngạn, còn làm cổ tay nàng đỏ ửng.
" Ta không đi mà không có nàng đâu...!"
" Hữu Bạch...hắn đến là chàng chết đấy!
Chàng đừng khiến ta phải lo nữa có được không?
Ta lo cho chàng như vậy còn chưa đủ sao? " Y Ngạn cuối cùng cũng nói ra lời thật lòng, dùng ánh mắt khổ sở cầu xin nam nhân đang mất bình tĩnh kia.
Đầu óc của Hữu Bạch chẳng chịu tiếp thu, phản bác lời của Y Ngạn một cách ích kỷ.
" Vì nàng lo ta càng không thể để nàng ở lại với kẻ mà nàng không yêu!
Ta phải đưa nàng đi! Ta không quan tâm mạng sống của mình hay tình giao hảo gì cả...!"
" Hữu Bạch...!" Y Ngạn bất mãn.
Lúc này, nàng như người thường, không có thần lực, không thể ngăn cản việc của Hữu Bạch, sức lực của nàng không đủ chống đối một nam nhi tráng kiện, liền bị y cường thế vác nàng lên vai.
" Ngạn Nhi, ta đưa nàng đến một nơi chỉ hai ta sinh sống! " Hữu Bạch niệm chú, gọi ra thần kiếm Khởi Vũ, sải bước ra cửa chính.
Tình hình không ổn, Y Ngạn cuộn tay mềm, đánh vào lưng Hữu Bạch không nương.
" Hữu Bạch...bỏ ta xuống đi...đừng làm chuyện dại...!"
* Đùng *
Cánh cửa đột ngột mở tung, lời của Y Ngạn còn chưa thốt xong, theo đó là một bóng người lao vào.
Lưu Ly, từ xa ngã ngay dưới chân Hữu Bạch, nôn ra ngụm máu tươi.
" Lưu Ly! " Y Ngạn la lên một tiếng.
Trai tinh kia chỉ kịp ngẩn mặt ra phía cửa chính liền ngất ngay sau đó, trên mình y chỉ có duy nhất một vết thương trước ngực, vô cùng nghiêm trọng, lớp da mềm bị xé rách, máu thịt lẫn lộn, còn mường tượng ra được cả phần xương cũng bị đánh gẫy.
Y Ngạn chứng kiến, kinh hồn khiếp đảm, đả thương được Lưu Ly chỉ có một người duy nhất, và...
Theo suy nghĩ của nàng, bóng của một nam nhân cao to ngược sáng hiện rõ, khoác trên mình xiêm y đen huyền bí, cùng áo choàng đính chút lông ấm, trên tay hắn còn cầm ma roi.
Ma thần, hắn đứng sừng sững trước mắt Y Ngạn, khiến cho bước chân của Hữu Bạch lùi ra xa, đôi mắt sắc lẹm như lưỡi dao cạo hướng vào cả hai.
Y Ngạn trên vai Hữu Bạch, thấy ma thần xuất hiện, còn cầm ma roi, sợ sệt mấp máy làn môi.
" Tinh...!" nàng sợ đến mức nói chỉ được một từ duy nhất.
Chính, nàng và Hữu Bạch mãi dây dưa, dẫn đến việc để ma thần phát hiện.
Khi hắn đến đây, nhìn thấy Lưu Ly ở ngoài cửa, bộ dạng lấm lét liền sinh nghi, đến gần hơn thì bị Lưu Ly bắt chuyện để giữ chân.
Với một kẻ đầy mưu mô và đa nghi, hắn nhìn ra bên trong có chuyện, gạt bỏ lời lảm nhảm của Lưu Ly, tiến bước tìm tới phòng của Y Ngạn.
Còn chưa đến nơi, hắn đã nghe những tiếng nói thì thầm của nàng và Hữu Bạch, phát giác ra Hữu Bạch lẻn vào ma giới, còn vào phòng của nàng, từ đó hắn thừa đoán ra chính Lưu Ly đã giúp Hữu Bạch.
Cơn giận dâng lên tức thì, hắn lập tức dùng ma roi xử lý Lưu Ly, ngăn cho hai con người định bỏ trốn kia phải dừng chân.
" Muốn trốn sao? "
Tinh Vương Minh gằn giọng, sải chân vào trong, ép cho Hữu Bạch cùng lùi bước, phía sau hắn còn có cả Tố Như đi theo, cúi đầu sợ hãi.
Hắn lườm đôi mắt đỏ vào Lưu Ly ở bên dưới, phẩy tay tạo ra sợi dây ma pháp trói Lưu Ly đang nằm bất động, rồi hắng giọng ra sau.
" Tố Như, đưa ả ta đến Âm Ma Điện giam giữ cho ta! " hắn lệnh cho Tố Như.
Nhốt Lưu Ly ở Âm Ma Điện, đó là nơi giam giữ và tra tấn những kẻ tội đồ trong ma giới, những ai vào đó không bị trừng phạt đến chết thì cũng bị phạt cho đến mất hết đạo hạnh.
Lưu Ly dám cả gan đưa Hữu Bạch gặp Y Ngạn, phạm vào trọng tội, dù là hộ pháp thân cận hắn cũng không nương tay.
Tố Như không dám không nghe, bước đến miễn cưỡng đưa Lưu Ly rời đi.
Y Ngạn biết rõ lần này Lưu Ly lành ít dữ nhiều, vừa ra sức vùng vẫy trên vai Hữu Bạch vừa lên tiếng cầu xin ma thần.
" Đừng...Tinh Vương Minh tha cho Lưu Ly đi...đừng làm hại Lưu Ly...!"
Cánh môi mỏng giật giật, đôi mày rậm xếch cao không khỏi nhíu chặt, hắn thu ma roi trong tay vào, đứng thẳng người, chắp tay sau hông, nghiêng đầu, thốt ra thanh âm trầm thấp rợn người.
" Giỏi thật...
Dám đến đây làm loạn...còn bắt người của ta...!"
Sát khí của hắn bủa vây, Hữu Bạch vác Y Ngạn dè chừng lùi thêm mấy bước nữa, tay cầm chắc thanh kiếm thủ thế, to gan lớn mật mắng ma thần.
" Ma thần, ngươi là tên hèn hạ, ngay cả muội muội ngươi cũng không tha...
Cưỡng đoạt nàng ấy làm ma hậu...đây là lí lẽ nào chứ? "
" Ngươi hỏi lí lẽ sao? " Tinh Vương Minh nhếch mép khinh bạc.
Hắn rất điềm tĩnh, bước tới một bước Hữu Bạch cũng lùi một bước, kiếm Khởi Vũ luôn hướng thẳng vào trước ngực hắn, dù có thần khí trong tay Hữu Bạch cũng chẳng là cái đinh gì trong mắt hắn.
Mỗi bước chân của hắn đều mang theo bá khí khủng khiếp, áp đảo hoàn toàn một thái tử nhỏ bé, hắn ngẩn cao mặt ngạo nghễ đáp lại lời nói của Hữu Bạch.
" Hữu Bạch, ngươi hỏi lí lẽ à?
Ta chính là lí lẽ...lí lẽ nằm trong tay kẻ mạnh...!" hắn nhấn mạnh từng chữ còn nói chậm rãi.
Bấy giờ, nơi đây là địa bàn của hắn, không sợ kẻ khác có thể soi mói lời nói của hắn nên cực kì hống hách.
" Một kẻ phàm nhân yếu đuối lại dám đến ma giới làm loạn còn dám bắt ma hậu của ta...
Hữu Bạch...xem ra ta phải nói chuyện lại với phụ hoàng của ngươi rồi nhỉ? " hắn gằn giọng, nhắm đến người thân của Hữu Bạch.
Vị thái tử kia không kiêng nể, chĩa kiếm như sắp đâm hắn, đôi mắt y hiện rõ sự căm phẫn, to tiếng với kẻ mặt chai mày đá kia.
" Ma thần, ngươi thật hèn hạ!
Cưỡng đoạt muội muội, ép nàng ấy làm ma hậu, giờ lại dùng phụ hoàng ta ra uy hiếp
Ngươi đừng có mơ dọa được ta!
Ta và họ đã không còn dính líu gì, muốn chém muốn giết thì cứ nhắm vào ta!
Hôm nay ta nhất định mang Y Ngạn đi! " giọng nói của Hữu Bạch dứt khoát, thách thức kẻ không nên thách thức.
Tình hình nguy hiểm, Y Ngạn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nang, vừa phải can ngăn Hữu Bạch, vừa phải năn nỉ kẻ tàn bạo ở trước mặt.
" Đừng, Hữu Bạch, ta xin chàng! "
" Tinh Vương Minh, tha cho chàng ấy đi! Ta không có bỏ trốn! "
Nàng cực lực vùng vẫy, Hữu Bạch cố tình giữ người nàng chắc trên vai, để Tinh Vương Minh thấy rõ y muốn mang người đi.
" Hữu Bạch, buông ta xuống! "
" Tinh Vương Minh...làm ơn, đừng lại Hữu Bạch...!"
" Hữu Bạch, thả ta ra...!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook