Mặc Vấn Trần rời đi không bao lâu, Lâm An Chi liền rên lên một tiếng rồi từ từ tỉnh lại, hắn chậm rãi mở mắt, lập tức cảm nhận được cái đau khiến hắn cau mày lại, đợi đến khi cơn chóng mặt dịu đi một chút, hắn mới nhận ra vốn dĩ hang động tối đen như mực nay đã có một ánh sáng cam mờ nhạt được thắp lên.

“Ngươi tỉnh rồi?” Tô Linh Phong nhàn nhạt hỏi.

“Ai?” Lâm An Chi bị dọa giật mình khi đột nhiên nghe thấy âm thanh của Tô Linh Phong, giọng điệu trở nên cảnh giác.

Tô Linh Phong không tiếp lời, đưa ngọn đuốc tới gần Lâm An Chi, quan sát qua trạng thái của hắn, thấy hắn tuy rằng sắc mặt trắng bệch, môi tím tái, nhưng ánh mắt vẫn được xem là sáng trong, xem ra thần trí đã tỉnh táo rồi.

“Là ngươi!” Mượn vào ánh sáng từ đuốc, Lâm An Chi cũng đã nhận ra Tô Linh Phong, không tự chủ mà cau mày càng thêm chặt, hắn lạnh lùng hỏi: “Tại sao ngươi lại ở đây?”

“Uống nước.” Tô Linh Phong vẫn như cũ không trả lời hắn, đưa túi nước mà Mặc Vấn Trần để lại cho Lâm An Chi, giọng lạnh tanh nói.

Nữ nhân này cho hắn nước uống? Lâm Chi An đờ ra một chốc, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ, ngươi muốn hại ta?”

Hắn sẽ không tin ả ta vì sợ hắn khát nước nên mới đưa nước cho hắn uống, nhất định không phải loại tốt bụng gì! Ai biết được trong nước đã bỏ gì…

Đợi đã! Trong miệng hắn có vị gì đó? Sao lại giống như… vị của thuốc…

“Nữ nhân ác độc ngươi, ngươi nhân lúc ta hôn mê đã cho ta uống cái gì?” Lâm An Chi lườm Tô Linh Phong, lạnh lùng nói.

Tô Linh Phong lười giải thích cho hắn, Mặc Vấn Trấn đã đưa nàng tiền, nàng bắt buộc phải hoàn thành việc hắn giao, bởi vì nàng là một người có đạo đức nghề nghiệp…

Tô Linh An cắm đuốc xuống đất, rút nắp cắm của túi nước ra, vươn tay tóm về phái Lâm An Chi.

“Ngươi muốn làm gì? Bỏ cái bàn tay dơ bẩn của ngươi ra, đừng có đụng vào ta!” Lâm An Chi vừa sợ hãi hét lên, vừa cố gắng cử động cổ, muốn tránh thoát bàn tay đang vươn tới của Tô Linh Phong.

Đáng tiếc, hắn đã trúng độc rắn, toàn thân yếu ớt vô lực, căn bản không thể tránh được nanh vuốt ác ma của Tô Linh Phong.

Tô Linh Phong tóm lấy cằm của Lâm An Chi, dùng lực cạy miệng của thắn, thô lỗ đổ nước vào mồm Lâm An Chi, vừa nâng cằm hắn lên cao hơn, nàng bắt đầu đổ nước dữ dội hơn.

“Khụ…ực… ực” Lâm An Chi bị đổ nước tới mức trợn trắng mắt, liều mạng xoay chuyển cổ, nhưng dù thế nào cũng không thể giãy ra khỏi bàn tay cứng như thép của Tô Linh Phong.



Sau khi dốc toàn bộ nước trong túi vào mồm Lâm An Chi, lúc này Tô Linh Phong mới thỏa mãn buông tha cho hắn.

“Oẹ… khụ… khụ khụ khụ…” Lâm An Chi bị sặc tới mức bò ra đấy không ngừng nôn, nước mũi, nước mắt cùng nhau chảy ra.

Tiểu Bạch vẫn luôn ngồi ủ rũ một góc nhìn thấy cảnh tượng này, cơ thể không tự chủ mà sợ hãi khẽ run, quá thô bạo! Quá bạo lực! Xem ra bình thường nữ nhân này đối với mình vẫn xem như là dịu dàng…

“Uống no rồi?” Tô Linh Phong nhìn Lâm An Chi, nhàn nhã hỏi.

Không no mới quái lạ! Đó là toàn bộ số nước trong túi mà!

Trong dạ dày của Lâm An Chi đang kêu ùng ục, nước uống vào đang không ngừng trào ngược lên, hắn vừa ho, nước cũng theo đó chảy ra ngoài, khiến cho một mảng áo bị ướt, trong đó còn có một chút dịch vị, nước thuốc và cặn thức ăn, phải nói là bê bối hết sức.

Sau khi Lâm An Chi ho hết nửa ngày, cuối cùng cũng dịu xuống, không lực giơ tay áo lên lau miệng, âm thanh yếu ớt nói: “Ngươi…cái thứ nữ nhân ác độc ngươi… muốn giết muốn chém, ngươi hãy cứ thẳng tay đi!

Thẳng tay một đao chém xuống, còn tốt hơn là chịu hành hạ của ả ta…

“Ta muốn mạng của ngươi làm gì?” Tô Linh Phong bĩu môi: “Mạng của ngươi lại chằng đáng tiền.”

“Ngươi!”

“Đừng tức giận, cẩn thận chất độc tấn công tim ngươi.” Tô Linh Phong ‘tốt bụng’ nhắc nhở.

Lâm An Chi tức đến mức mặt đen sì, lườm Tô Linh Phong, cắn răng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Không muốn thế nào.” Tô Linh Phong không biểu cảm nói.

“Ngươi vì quấn lấy ra nhiều năm như vậy, mà ta không hề từng thích ngươi, vì thế ngươi mới bắt đầu hận ta? Vì thế dùng thủ đoạn bỉ ổi này hành hạ ta?“ Lâm An Chi giống như nhìn thấy ả ta, hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói.

Tô Linh Phong nghe xong, gân mạch trên trán nhảy dựng lên, khóe miệng không ngừng giật giật, tên tự ái này cảm thấy bản thân mình quá tốt đẹp chắc? Hơn nữa trí tưởng tượng cũng thật phong phú, đến cả màn kịch cẩu huyết ‘vì yêu sinh hận’ đã được biên xong rồi...

“Nghe đây, chỉ có đại tiểu thư của Tô gia trước kia mắt mù mới thích loại vô dụng ngươi, loại trai bao tính cách phát ghét, nhưng mà không sao, nàng ta đã chết rồi. Tô Linh Phong nói một chàng, khinh thường liếc nhìn Lâm An Chi, rồi tiếp tục nói: “Tô Linh Phong của hiện tại, từ trước tới nay chưa đừng để người trong mắt.”

Lâm Chi An nghe hết lời nàng nói, sắc mặt nhất thời vô cùng khó coi! Hắn hiểu rồi, phế vật trước kia sống vất vưởng không việc làm, nhìn thấy hắn là hoá thành fan cuồng, tại sao lại đột nhiên biến thành một nữ nhân lạnh lùng, tàn nhẫn lại độc miệng?



Ả ta như này, quá đỗi xa lạ…

Trước kia, hắn chỉ cảm thấy ả ta rất đáng ghét, rất phiền phức, nhìn thấy khuôn mặt mê trai trang điểm dày cộm của ả ta cũng đủ khiến hắn cảm thấy đáng ghét!

Nhưng ả ta của hiện tại, lại càng khiến hắn cảm thấy đáng ghét hơn! Chính xác hơn là một ác ma…

“Không để ta trong mắt? Vậy thì bây giờ ngươi ở đây làm gì? Đi ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy ngươi!”

“Ngươi cho rằng ta muốn trông ngươi?” “Nếu như không phải vì tấm phiếu tiền đó, hắn sống hay chết, cũng đếch có liên quan tới nàng!

“Ngươi có ý gì?”Lâm Chi An liếc nhìn Tô Linh Phong nói.

Tô Linh Phong không muốn tiếp tục để ý hắn, không trả lời mà ngồi xuống đất nhắm mắt thư giãn.

“Rốt cuộc là trước đó ngươi cho ta ăn gì?”

Lâm An Chi biết trong người mình có độc rắn lợi hại, nhưng sau khi hắn tỉnh lại, hiện tại ngoài việc bản thân vô lực và miệng vết thương tê liệt, cũng không có cái gì bất ổn, trạng thái tinh thần dường như tốt lên rất nhiều…

“Không lẽ là… độc tính của hắn đã giảm? Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Có liên quan gì đến nữ nhân trước mặt này không?

Tô Linh Phong vẫn như cũ không quan tâm Lâm An Chi, hoàn toàn xem như không nghe thấy lời hắn…

“Ta hỏi ngươi lần nữa!” Lâm An Chi nâng cao âm lương.

Tô Linh Phong bực mình mở mắt, giơ cái tát lên, lạnh lùng nhìn Lâm An Chi, hung dữ nói: “Ngươi còn ồn ào thêm lần nữa, có tin ta đập ngất ngươi?”

“…” Lâm An Chi bất giác rùng mình khi nhìn thấy ánh mắt không hề che giấu ý hận của Tô Linh Phong.

Mặc Vấn Trần sau khi bắt được rắn sọc dưa quay về, khi vừa bước đến cửa hang động liền nhìn thấy một màn Tô Linh Phong giơ cái tát lên uy hiếp Lâm An Chi, trên trán Mặc Vấn Trần đột nhiên nổi một hàng vạch đen…

Để một người đang trúng độc giao cho nha đầu vừa vô cảm vô tình lại máu lạnh chăm sóc, thật là một chuyện sáng suốt mà…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương