Ma Phi Khó Tán Tỉnh
Chương 187


Nghe thấy giọng nói của hai tên nhóc Đoàn Tử và Tiểu Bạch, Tô Linh Phong không khỏi mở to mắt ngạc nhiên, Đoàn Tử tỉnh rồi sao? Nhanh quá?
Vào buổi sáng ngày sinh nhật của nàng, đứa nhỏ Đoàn Tử có lần giật mình tỉnh dậy, nói “Chúc mừng sinh nhật” với nàng, sau đó thân hình nhỏ bé của nó nghiêng đi, mũi ướt sũng nổi lên bong bóng, chứng tỏ nó đã ngủ thiếp đi.

Tô Linh Phong nghĩ rằng phải mất một thời gian dài nữa Đoàn Tử mới tỉnh lại, nhưng nàng không ngờ rằng nó sẽ tỉnh lại sớm như vậy.
Hơn nữa nghe giọng nói của nó rất vui vẻ.

Thông qua cảm ứng của chủ nhân ma sủng, nàng cũng có thể cảm nhận được sinh mệnh từ Đoàn Tử tràn đầy và phát triển hơn trước đây, chẳng lẽ tên nhóc này đã thăng cấp thành công rồi sao?
“Mẹ, mẹ có nghe thấy Đoàn Tử gọi không? Đoàn Tử nhớ mẹ quá, Đoàn Tử đói quá…” Đoàn Tử không nhận được câu trả lời từ Tô Linh Phong, nó lại gọi lớn.
“Chủ nhân, ta cũng muốn đi ra ngoài, mau để ta đi ra ngoài, không gian ma sủng quá ngột ngạt, thật là làm khổ rồng ta rồi!” Tiểu Bạch cũng không chịu thua kém, nó hét lớn một tiếng, giọng điệu vẫn luôn muốn ăn đòn.

Trước đây khi nghe những lời nói đáng ghét này của Tiểu Bạch, Tô Linh Phong thỉnh thoảng sẽ nhướng mày và giật giật khóe miệng, nhưng bây giờ thậm chí nàng còn không thèm cử động mí mắt…
Tô Linh Phong chống người lên và ngồi xếp bằng trên giường, nàng yên lặng niệm chú triệu hồi.

Chỉ thấy trên người nàng lóe lên một quầng sáng màu lam nhạt, sau đó biến mất trong tích tắc.

sau đó cơ thể rồng trong suốt của Tiểu Bạch xuất hiện bên cạnh Tô Linh Phong.
Sau khi Tiểu Bạch ra khỏi không gian ma sủng, nó duỗi cái lưng mỏi nhừ, sau đó cơ thể mập mạp trong suốt của nó ngồi xổm trước mặt Tô Linh Phong, nghiêng đầu và nhìn chằm chằm vào Tô Linh Phong… Được rồi, nhìn chằm chằm vào trận pháp triệu hồi dần dần sáng lên trên cơ thể Tô Linh Phong một lần nữa…
Thật ra, Tô Linh Phong đã triệu hồi Đoàn Tử trước, nhưng nàng đã triệu hồi không thành công.

Nàng bị một sức mạnh trên người Đoàn Tử phản ngược lại, không thể không tạm dừng trận pháp triệu hồi.
Chỉ có ma sủng cấp thánh trở lên, hơn nữa thực lực của ma sủng đã vượt qua thực lực của chủ nhân ký khế ước cùng nó, mới có thể xuất hiện loại khó khăn khi triệu hồi này! Một số ma sủng thông minh cấp cao, khi sức mạnh của chúng vượt xa chủ nhân một lượng lớn, thậm chí có thể tức giận, chơi xấu, tự từ chối lời triệu hồi của chủ nhân.
Tuy rằng bên ngoài Tô Linh Phong vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng thực ra rất ngạc nhiên.

Không ngờ tên nhóc vừa mới phá kén này, thăng cấp lần đầu tiên đã vượt qua chủ nhân là nàng.

Nàng thật sự có chút không chờ được, muốn xem Đoàn Tử trông như thế nào sau khi được thăng cấp…
“Mẹ, Đoàn Tử không cố ý…” Đoàn Tử giao tiếp với Tô Linh Phong bằng một giọng yếu ớt.
Khi lần đầu tiên được triệu hồi, nó chỉ thay đổi ý nghĩ mà thôi, không ngờ nó lại cắt ngang việc triệu hồi của Tô Linh Phong.


Khi nó lại cảm nhận được lực dẫn dắt từ lĩnh vực tinh thần của Tô Linh Phong, Đoàn Tử ngoan ngoãn bắt đầu hợp tác.
Tô Linh Phong nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, tập trung tinh thần lực, âm thầm niệm chú triệu hồi, cần thời gian gấp mấy lần bình thường mới có thể kích hoạt trận pháp hoàn toàn…
Tô Linh Phong chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy một quả cầu thịt màu hồng xuất hiện ngay trước mặt nàng, viên thịt nhỏ vừa đáp xuống chăn, nó liền dùng chân nhỏ đạp xuống giường, bật mạnh lên, sau đó dùng lực đàn hồi bay về phía Tô Linh Phong.

“Xoẹt” một tiếng, đáp xuống trên mặt nàng.
“Mẹ, Đoàn Tử rất nhớ mẹ, mẹ có nhớ Đoàn Tử không?” Đôi bàn chân nhỏ bé của Đoàn Tử treo lơ lửng trên không, nó ôm lấy cổ Tô Linh phong bằng hai móng nhỏ, xoa xoa, cọ xát lên mặt Tô Linh Phong bằng cơ thể mềm mại và nhiều thịt của mình…
“Ừ, rất nhớ Đoàn Tử.” Tô Linh Phong đáp lại Đoàn Tử một cách hợp tác, nhưng nàng lại bày ra khuôn mặt nhỏ cứng đơ, không thay đổi vẻ mặt mà nói câu này, nhìn rất quái dị.
Tô Linh Phong đưa tay ra và dùng hết sức kéo Đoàn Tử ra khỏi mặt, nàng cúi đầu cẩn thận quan sát Đoàn Tử đã được thăng cấp, nhưng càng nhìn thì lông mày của nàng càng nhướng cao hơn…
Nàng thấy rằng kích thước cơ thể của Đoàn Tử không thay đổi nhiều, vẫn tròn và nhỏ như vậy, nhưng màu da của nó đã chuyển từ trắng sữa sang hồng nhạt, cái miệng nhỏ nhắn của nó thậm chí còn chuyển sang hồng phấn nhiều hơn! Hơn nữa, đôi lông mi dài cong vút mọc ra ở mi trên và mi dưới của nó, làm cho đôi mắt to đen như quả nho phủ đầy lông mi và trông rất đẹp.
Điều đặc biệt nhất là trên cái đầu nhỏ của nó có một đôi tai nhỏ kỳ lạ mọc ra ở hai bên, không có đường phân chia rõ ràng với cơ thể, mỗi bên tai đều như hai chiếc quạt ghép thành, trông giống như một bé gái đáng yêu đang thắt nơ hai bên đầu…
Tô Linh Phong ngạc nhiên nhìn tên nhóc vừa xa lạ vừa quen thuộc trong tay, đây… đây là chuyện lạ gì vậy? Vật nhỏ này vẫn là Đoàn Tử sao? Mà nói tóm lại nó bế quan để thăng cấp, hay là để làm đẹp?

Đoàn Tử thấy Tô Linh Phong ngơ ngác nhìn nó, thật lâu không chớp mắt, ôm mặt của mình, nghiêng đầu khẽ chớp hàng mi dài vài cái, làm ra vẻ ngượng ngùng, giọng điệu mê hoặc, nói: “Mẹ, bây giờ Đoàn tử rất đẹp đúng không? Nhưng mẹ đừng nhìn chằm chằm vào Đoàn tử như vậy, Đoàn Tử sẽ thẹn thùng…”
Tô Linh Phong giật giật khóe miệng, vạch đen trượt xuống từng hàng từng hàng trên trán.

Nàng bị Đoàn Tử đang ra vẻ ngọt ngào yêu ngay làm cho hoàn hồn lại ngay lập tức, cau mày, nhẹ giọng mắng: “Không cho phép ngươi nói chuyện giống như cái tên lẳng lơ Nguyệt Quang kia!” Giọng điệu vừa rồi của vật nhỏ này đúng thật là phong cách của Nguyệt Quang, dáng vẻ và động tác đều rất giống Nguyệt Quang.
Vừa nghĩ đến Nguyệt Quang, Tô Linh Phong có chút hoảng hốt, Nguyệt Quang đã trở lại đại lục Nam Kỳ mấy tháng, nếu như đoạt được “Suối nước sinh mệnh” thành công, chắc là hắn đã trở về sớm rồi, chẳng lẽ gặp phải chút phiền phức…
Đoàn Tử không được Tô Linh Phong khen ngợi mà ngược lại còn bị nàng mắng, nó hơi sửng sốt, đôi tai nhỏ như cánh bướm bỗng nhiên cụp xuống, vẻ mặt buồn bã nói: “Không lẽ là Đoàn Tử không đẹp à? Mẹ không thích Đoàn Tử bây giờ à?” Vừa nói, trong đôi mắt xinh đẹp của Đoàn Tử đã có nước mắt long lanh.

Hu hu… Từ giờ mẹ sẽ không yêu nó nữa ư? Buồn quá, đau lòng quá…
“Ôi, ngươi đừng khóc!” Tiểu Bạch vẫn luôn im lặng từ khi Đoàn Tử đi ra, nó bỗng nhiên chen vào, cố ý bày ra bộ mặt lạnh lùng của rồng nhỏ, giọng điệu có chút khó xử, nó nói: “Thật ra… cũng tạm được, cũng không phải là rất xấu…".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương