Ma Pháp Sư Thiên Tài
-
Quyển 1 - Chương 20: Không đề
Lâm Huyền Băng nhìn quanh, hiện tại không đi thì chờ khi nào? Chờ Tam trưởng lão đi rồi, Lâm Mộng Tuyết cùng Lâm Thừa Tông khẳng định là sẽ nhân cơ hội đó dạy dỗ nàng. Hiện tại thực lực của nàng còn chưa đủ, không thể cùng bọn họ giao tranh, cho nên phải nhân cơ hội này, nàng tuyệt đối phải tránh đi, tóm lại tình huống hiện tại chỉ có hai chữ rút lui. Nàng liếc mắt nhìn Lâm Thừa Vũ bên cạnh hiện tại còn đang mờ mịt, tiểu tử này sao còn chưa trắng mắt ra?
“Thừa Vũ, tới đỡ ta đứng lên.” Lâm Huyền Băng hướng về phía Lâm Thừa Vũ vẫy tay.
Lâm Thừa Vũ bị Lâm Huyền Băng kêu liền hoàn hồn lại, hắn “à” lên một tiếng sau đó chạy lại chỗ Lâm Huyền Băng, vươn tay đỡ Lâm Huyền Băng đứng lên.
Lâm Huyền Băng giả vờ cơ thể nàng thật sự suy yếu, bày ra bộ dạng hữu khí vô lực tựa vào người Lâm Thừa Vũ, nhìn tam trưởng lão nói: “Tam trưởng lão, ta có chút không thoải mái, ta với Thừa Vũ trở về trước.”
“Được, đi đi, nghỉ ngơi cho tốt.” Tam trưởng lão phất tay đối với Lâm Huyền Băng. Tuy rằng Lâm Huyền Băng là một phế vật, nhưng nàng dù sao cũng là cháu gái của trưởng tộc đương nhiệm, hắn dù gì cũng phải nể mặt trưởng tộc đối tốt với nàng một chút.
“Ôi.” Lâm Huyền Băng cố ý đi một bước rồi kêu to một tiếng, bộ dáng đi lại cũng không vững chắc. Làm hại Lâm Thừa Vũ phải khẩn trương đỡ nàng, dè dặt cẩn trọng đi về phía sân nơi nàng ở.
Để lại Lâm Mộng Tuyết và Lâm Thừa Tông trơ mắt nhìn nàng đi mất.
“Mộng Tuyết, Thừa Tông, hai người các ngươi là đệ tử được chú ý trong Lâm gia, hi vọng của Lâm gia đều đặt trên người các ngươi, bình thường đừng phí tâm tư đi để ý phế vật này, hãy đem đầu óc tập trung ở phương diện tu luyện, biết không?” Tam trưởng lão khinh thường liếc mắt một cái về phương hướng Lâm Huyền Băng rời đi, nói với Lâm Mộng Tuyết và Lâm Thừa Tông.
“Vâng, tam trưởng lão nói phải.” Lâm Thừa Tông nhịn đau, cung kính nói với tam trưởng lão một tiếng.
“Được, vậy các ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi.” Ánh mắt tam trưởng lão đảo qua tay trái luôn được Lâm Thừa Tông che dấu, bên trong đôi mắt lóe lên một đạo ánh sáng khôn khéo.
Hai người Lâm Mộng Tuyết và Lâm Thừa Tông cùng lui ra.
Chờ khi đã đi xa, Lâm Mộng Tuyết nói với Lâm Thừa Tông: “Vì sao khách khí với tam trưởng lão như vậy? Hắn một thân một mình, lại không nhận đệ tử.”
“Mộng Tuyết, đừng quên, Lâm Huyền Thiên trên danh nghĩa vẫn là con cháu của tam trưởng lão.” Lâm Thừa Tông nhắc nhở Lâm Mộng Tuyết.
“A, đúng nha, Huyền Thiên ca ca tuy rằng là do một tay tông chủ bồi dưỡng ra, nhưng thân phận của hắn quả thật là con cháu trên danh nghĩa của tam trưởng lão.” Lâm Mộng Tuyết lấy tay vỗ trán, bản thân thế nào lại quên mất việc này? “Đúng rồi, mới vừa rồi nếu không phải là tam trưởng lão ở đó, ta nhất định đem phế vật Lâm Huyền Băng này giết chết.”
“Hừ, phế vật Lâm Huyền Băng này, ngươi không nói, ta cũng sẽ tuyệt đối không để nàng còn sống.” Lâm Thừa Tông nhìn thoáng qua tay trái của mình, đối với thương thế của mình, hắn rõ như lòng bàn tay. Cánh tay này của hắn tuy không bị phế, nhưng rất khó khăn trong việc khôi phục lại, thù này hắn có thể nào không ghi nhớ. “Nhưng mà bây giờ còn không phải là lúc, lúc khi dễ nàng đã bị tam trưởng lão thấy được, Lâm Huyền Băng này tuy rằng là một phế vật nhưng dù sao cũng là cháu gái của tộc trưởng?”
Lâm gia này tuy rằng là một nhà, nhưng trong dòng họ khó tránh khỏi việc phân chi hệ. Nhìn bề ngoài thì bình yên, thực tế bên trong ngầm đấu đá nhau mãnh liệt. Tên nhóc Lâm Thừa Tông này tuy tuổi không lớn, nhưng tâm cơ thật sự thâm sâu.
“Thừa Tông, ngươi thật là nhìn xa trông rộng.” Lâm Mộng Tuyết nhìn Lâm Thừa Tông một cách quái dị, ả cũng không có nghĩ sâu xa đến như vậy, ả không phục nói: “Vậy chẳng lẽ hôm nay bỏ qua cho phế vật kia sao?”
“Ha ha, chẳng lẽ ngươi quên, mỗi năm một lần ba đại gia tộc ở Hiên Viên thành sẽ tổ chức luận võ sao?” Lâm Thừa Tông âm trầm cười.
“Giáo huấn Lâm Huyền Băng cùng với tổ chức luận võ liên quan gì đến nhau?” Lâm Mộng Tuyết mê man nói.
“Việc này có quan hệ lớn đấy, lần luận võ này khó tránh khỏi sẽ có người chết?” Lâm Thừa Tông âm ngoan cười, “Nếu Lâm Huyền Băng chết ở trên tay người khác, đương nhiên sẽ không có gì quan hệ với chúng ta?”
“A, ngươi không phải là muốn…?” Lâm Mộng Tuyết nhìn Lâm Thừa Tông, trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn.
“Suỵt.” Lâm Thừa Tông dùng ngón trỏ tay phải đặt lên môi mình, “Chờ xem, Lâm Huyền Băng sẽ không sống được lâu nữa đâu.”
“Nhưng mà lần này luận võ, không phải người nào trúng tuyển mới được tham gia sao? Phế vật Lâm Huyền Băng này sao có thể trúng tuyển được?” Lâm Mộng Tuyết suy nghĩ một chút, cảm thấy này biện pháp này không khả thi.
“Đừng quên, hôm nay là ai đem chúng ta hại thành như vậy, Lâm Huyền Băng tuy rằng chỉ có đấu khí cấp 1, nhưng chiêu thuật nàng ta dùng ta chưa từng thấy qua. Yên tâm, ta tự nhiên sẽ có biện pháp để nàng ta tham gia.” Lâm Thừa Tông nhìn vậy nhưng tâm cơ thật sâu, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện không nắm chắc.
“Tốt lắm, để cho phế vật này sống lâu thêm mấy ngày nữa.” Lâm Mộng Tuyết lấy tay ôm cái miệng sưng như lạp xưởng của mình.Thật khốn khiếp, với bộ dáng bây giờ, chắc ả ta sẽ không dám xuất môn trong vài ngày tới.
Lại nói tới Lâm Huyền Băng bên kia.
Nàng bị Lâm Thừa Vũ đỡ đi tới sân, xoay người nhìn thoáng qua phía sau, quả thật không có người đuổi theo. Sau đó nàng lập tức rời khỏi người Lâm Thừa Vũ.
“Thừa Vũ, ngươi nên làm gì thì làm đi, ta không sao.” Lâm Huyền Băng nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thừa Vũ, sau đó thần sắc tự nhiên đi vào trong sân.
Ách? Nàng không phải bị thương sao? Thế nào khỏe nhanh như vậy? Lâm Thừa Vũ nhìn theo bóng lưng Lâm Huyền Băng, hắn cảm thấy khó hiểu.
“Ai dô, kỹ thuật diễn của ngươi thật không tồi, lừa được cả ông già kia.” Địa ngục ma hoa lúc này ở trong giỏ sau lưng Lâm Huyền Băng thò đầu ra.
“Hắc hắc, chỉ là diễn trò một chút thôi mà?” Lâm Huyền Băng nhìn nhìn địa ngục ma hoa.
Địa ngục ma hoa nhìn Lâm Huyền Băng đang liếc nó, thân thể nhỏ khẽ run một cái. “Thôi đi, ngươi vẫn nên bình thường một chút bằng không ta chịu không nổi.”
“Hứ, không biết thưởng thức.” Lâm Huyền Băng liếc ma hoa rồi đem cái giỏ sau lưng bỏ xuống.
“Thừa Vũ, tới đỡ ta đứng lên.” Lâm Huyền Băng hướng về phía Lâm Thừa Vũ vẫy tay.
Lâm Thừa Vũ bị Lâm Huyền Băng kêu liền hoàn hồn lại, hắn “à” lên một tiếng sau đó chạy lại chỗ Lâm Huyền Băng, vươn tay đỡ Lâm Huyền Băng đứng lên.
Lâm Huyền Băng giả vờ cơ thể nàng thật sự suy yếu, bày ra bộ dạng hữu khí vô lực tựa vào người Lâm Thừa Vũ, nhìn tam trưởng lão nói: “Tam trưởng lão, ta có chút không thoải mái, ta với Thừa Vũ trở về trước.”
“Được, đi đi, nghỉ ngơi cho tốt.” Tam trưởng lão phất tay đối với Lâm Huyền Băng. Tuy rằng Lâm Huyền Băng là một phế vật, nhưng nàng dù sao cũng là cháu gái của trưởng tộc đương nhiệm, hắn dù gì cũng phải nể mặt trưởng tộc đối tốt với nàng một chút.
“Ôi.” Lâm Huyền Băng cố ý đi một bước rồi kêu to một tiếng, bộ dáng đi lại cũng không vững chắc. Làm hại Lâm Thừa Vũ phải khẩn trương đỡ nàng, dè dặt cẩn trọng đi về phía sân nơi nàng ở.
Để lại Lâm Mộng Tuyết và Lâm Thừa Tông trơ mắt nhìn nàng đi mất.
“Mộng Tuyết, Thừa Tông, hai người các ngươi là đệ tử được chú ý trong Lâm gia, hi vọng của Lâm gia đều đặt trên người các ngươi, bình thường đừng phí tâm tư đi để ý phế vật này, hãy đem đầu óc tập trung ở phương diện tu luyện, biết không?” Tam trưởng lão khinh thường liếc mắt một cái về phương hướng Lâm Huyền Băng rời đi, nói với Lâm Mộng Tuyết và Lâm Thừa Tông.
“Vâng, tam trưởng lão nói phải.” Lâm Thừa Tông nhịn đau, cung kính nói với tam trưởng lão một tiếng.
“Được, vậy các ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi.” Ánh mắt tam trưởng lão đảo qua tay trái luôn được Lâm Thừa Tông che dấu, bên trong đôi mắt lóe lên một đạo ánh sáng khôn khéo.
Hai người Lâm Mộng Tuyết và Lâm Thừa Tông cùng lui ra.
Chờ khi đã đi xa, Lâm Mộng Tuyết nói với Lâm Thừa Tông: “Vì sao khách khí với tam trưởng lão như vậy? Hắn một thân một mình, lại không nhận đệ tử.”
“Mộng Tuyết, đừng quên, Lâm Huyền Thiên trên danh nghĩa vẫn là con cháu của tam trưởng lão.” Lâm Thừa Tông nhắc nhở Lâm Mộng Tuyết.
“A, đúng nha, Huyền Thiên ca ca tuy rằng là do một tay tông chủ bồi dưỡng ra, nhưng thân phận của hắn quả thật là con cháu trên danh nghĩa của tam trưởng lão.” Lâm Mộng Tuyết lấy tay vỗ trán, bản thân thế nào lại quên mất việc này? “Đúng rồi, mới vừa rồi nếu không phải là tam trưởng lão ở đó, ta nhất định đem phế vật Lâm Huyền Băng này giết chết.”
“Hừ, phế vật Lâm Huyền Băng này, ngươi không nói, ta cũng sẽ tuyệt đối không để nàng còn sống.” Lâm Thừa Tông nhìn thoáng qua tay trái của mình, đối với thương thế của mình, hắn rõ như lòng bàn tay. Cánh tay này của hắn tuy không bị phế, nhưng rất khó khăn trong việc khôi phục lại, thù này hắn có thể nào không ghi nhớ. “Nhưng mà bây giờ còn không phải là lúc, lúc khi dễ nàng đã bị tam trưởng lão thấy được, Lâm Huyền Băng này tuy rằng là một phế vật nhưng dù sao cũng là cháu gái của tộc trưởng?”
Lâm gia này tuy rằng là một nhà, nhưng trong dòng họ khó tránh khỏi việc phân chi hệ. Nhìn bề ngoài thì bình yên, thực tế bên trong ngầm đấu đá nhau mãnh liệt. Tên nhóc Lâm Thừa Tông này tuy tuổi không lớn, nhưng tâm cơ thật sự thâm sâu.
“Thừa Tông, ngươi thật là nhìn xa trông rộng.” Lâm Mộng Tuyết nhìn Lâm Thừa Tông một cách quái dị, ả cũng không có nghĩ sâu xa đến như vậy, ả không phục nói: “Vậy chẳng lẽ hôm nay bỏ qua cho phế vật kia sao?”
“Ha ha, chẳng lẽ ngươi quên, mỗi năm một lần ba đại gia tộc ở Hiên Viên thành sẽ tổ chức luận võ sao?” Lâm Thừa Tông âm trầm cười.
“Giáo huấn Lâm Huyền Băng cùng với tổ chức luận võ liên quan gì đến nhau?” Lâm Mộng Tuyết mê man nói.
“Việc này có quan hệ lớn đấy, lần luận võ này khó tránh khỏi sẽ có người chết?” Lâm Thừa Tông âm ngoan cười, “Nếu Lâm Huyền Băng chết ở trên tay người khác, đương nhiên sẽ không có gì quan hệ với chúng ta?”
“A, ngươi không phải là muốn…?” Lâm Mộng Tuyết nhìn Lâm Thừa Tông, trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn.
“Suỵt.” Lâm Thừa Tông dùng ngón trỏ tay phải đặt lên môi mình, “Chờ xem, Lâm Huyền Băng sẽ không sống được lâu nữa đâu.”
“Nhưng mà lần này luận võ, không phải người nào trúng tuyển mới được tham gia sao? Phế vật Lâm Huyền Băng này sao có thể trúng tuyển được?” Lâm Mộng Tuyết suy nghĩ một chút, cảm thấy này biện pháp này không khả thi.
“Đừng quên, hôm nay là ai đem chúng ta hại thành như vậy, Lâm Huyền Băng tuy rằng chỉ có đấu khí cấp 1, nhưng chiêu thuật nàng ta dùng ta chưa từng thấy qua. Yên tâm, ta tự nhiên sẽ có biện pháp để nàng ta tham gia.” Lâm Thừa Tông nhìn vậy nhưng tâm cơ thật sâu, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện không nắm chắc.
“Tốt lắm, để cho phế vật này sống lâu thêm mấy ngày nữa.” Lâm Mộng Tuyết lấy tay ôm cái miệng sưng như lạp xưởng của mình.Thật khốn khiếp, với bộ dáng bây giờ, chắc ả ta sẽ không dám xuất môn trong vài ngày tới.
Lại nói tới Lâm Huyền Băng bên kia.
Nàng bị Lâm Thừa Vũ đỡ đi tới sân, xoay người nhìn thoáng qua phía sau, quả thật không có người đuổi theo. Sau đó nàng lập tức rời khỏi người Lâm Thừa Vũ.
“Thừa Vũ, ngươi nên làm gì thì làm đi, ta không sao.” Lâm Huyền Băng nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thừa Vũ, sau đó thần sắc tự nhiên đi vào trong sân.
Ách? Nàng không phải bị thương sao? Thế nào khỏe nhanh như vậy? Lâm Thừa Vũ nhìn theo bóng lưng Lâm Huyền Băng, hắn cảm thấy khó hiểu.
“Ai dô, kỹ thuật diễn của ngươi thật không tồi, lừa được cả ông già kia.” Địa ngục ma hoa lúc này ở trong giỏ sau lưng Lâm Huyền Băng thò đầu ra.
“Hắc hắc, chỉ là diễn trò một chút thôi mà?” Lâm Huyền Băng nhìn nhìn địa ngục ma hoa.
Địa ngục ma hoa nhìn Lâm Huyền Băng đang liếc nó, thân thể nhỏ khẽ run một cái. “Thôi đi, ngươi vẫn nên bình thường một chút bằng không ta chịu không nổi.”
“Hứ, không biết thưởng thức.” Lâm Huyền Băng liếc ma hoa rồi đem cái giỏ sau lưng bỏ xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook