Cách thành Bontar về phía tây bắc không xa, một con đường nhỏ uốn lượn dẫn vào một khu rừng rậm rạp.

Đi khoảng hai km, du khách sẽ đến một trang viên rộng lớn.
Bên trong trang viên, cây cối xanh um, xen lẫn các loại hoa cỏ, bao quanh hơn mười ngôi nhà.

Nơi đây không hề lộn xộn mà ngược lại rất ngăn nắp, gọn gàng.
Thi thoảng lại có những chú chim sặc sỡ bay lượn, hót vang, khiến cho cả trang viên thêm phần yên tĩnh, thanh bình.
Phía tây trang viên là một ngọn núi nhỏ.

Một dòng suối trong vắt chảy từ đỉnh núi xuống, mang theo hơi nước mát lạnh cho trang viên, đồng thời cũng tạo thành một hồ nước nhỏ dưới chân núi.
Nước suối mát lạnh, hồ nước chảy róc rách, tự nhiên cũng mang theo hơi lạnh.

Bên hồ nước dựng một ngôi nhà gỗ nhỏ, Tử tước Leslie đang ngâm chân và bắp chân trong hồ nước, tận hưởng sự mát mẻ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thở khe khẽ đầy thoải mái.
Bên cạnh ông ta, một chiếc quạt ma thuật đang quay đều đều.


Những luồng gió mát từ chiếc quạt thổi ra, khiến mái tóc buông xõa của ông ta không ngừng lay động.
Nhắm mắt tận hưởng một lúc, Tử tước Leslie bỗng lắc đầu: “Vật này vẫn không ổn, không bằng trận pháp băng giá mát mẻ.”
Quản gia Wenley vẫn luôn đứng hầu bên cạnh lập tức cúi người đáp: “Vâng, thưa Tử tước.

Quý tộc trong thành Bontar không ai mua chiếc quạt ma thuật này, mọi người đều cho rằng đây là thứ của thường dân, tôi khuyên ngài đừng nên tiếp tục sử dụng nữa, e là có phần…”
“Ồ? Bọn ngu ngốc đó đều nghĩ như vậy sao?” Tử tước Leslie quay đầu nhìn Quản gia Wenley, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu.
Nhìn thấy nụ cười lười biếng trên mặt Tử tước Leslie, Quản gia Wenley thầm thở dài trong lòng.
Tử tước năm nay mới ngoài ba mươi, đang độ tuổi sung sức, lại thêm tướng mạo tuấn tú, cử chỉ nho nhã.

Trong nhóm quý tộc ở thành Bontar, ông ta rất được các tiểu thư quý tộc hoan nghênh.

Chỉ tiếc là đến giờ ông ta vẫn chưa có ý định kết hôn, khiến Bá tước Anweimar lo lắng không thôi.
“Tử tước đại nhân, ý của ngài là?” Quản gia Wenley đương nhiên sẽ không để lộ suy nghĩ trong lòng, mà rất biết điều nói lời nịnh nọt.
“Sao? Ngươi cũng không hiểu sao?” Tử tước Leslie chỉ vào chiếc quạt ma thuật.

“Vật này tuy hiệu quả không bằng trận pháp băng giá, nhưng ngươi đừng quên, chi phí của nó cũng kém xa trận pháp băng giá.

Những gia đình bình thường trong thành Bontar không đủ khả năng bố trí trận pháp băng giá, nhưng không có nghĩa là họ không mua nổi chiếc quạt ma thuật này.

Chỉ cần bỏ ra hai đồng vàng là có thể mang về cho mình một luồng gió mát, điều này có gì không thể chấp nhận chứ?”
Quản gia Wenley khẽ gật đầu: “Đúng là như vậy.

Trong khoảng thời gian này, quạt ma thuật bán rất chạy ở thành Bontar, thậm chí rất nhiều người ở các làng ngoài thành cũng vào thành mua.”
“Wenley, ngươi nghĩ làm ra một cái này tốn bao nhiêu tiền?” Tử tước Leslie đột nhiên hỏi.
Wenley không hề do dự, lập tức đáp: “Tôi đã tính toán sơ bộ, chi phí cho một chiếc quạt ma thuật không quá một đồng vàng.”
“Hừ hừ, chi phí chỉ có một đồng vàng, nhưng bán ra lại được hai đồng vàng.


Nói cách khác, cứ bán được một chiếc quạt ma thuật, tên Hứa Dịch kia sẽ kiếm được một đồng vàng.

Vậy ngươi có biết, đến nay hắn đã bán được bao nhiêu chiếc rồi không?”
“Cái này… tôi không rõ.

Nhưng ước chừng cũng phải hơn hai ngàn chiếc rồi?” Quản gia Wenley không chắc chắn lắm.
“Cho dù hắn bán được hai ngàn chiếc, vậy cũng là hai ngàn đồng vàng.

Tên tiểu tử này chỉ trong vòng một tháng đã kiếm được hai ngàn đồng vàng, quả thật là có bản lĩnh.” Giọng nói của Tử tước Leslie tràn đầy sự thán phục.
Quản gia Wenley nhíu mày, nói: “Tử tước đại nhân, tuy rằng tôi thừa nhận hắn rất có năng lực, nhưng đây chỉ là trường hợp đặc biệt.

Quạt ma thuật chỉ có mùa hè mới bán chạy, một năm nhiều nhất cũng chỉ bán được ba tháng.

Hơn nữa mỗi gia đình cũng không cần mua quá nhiều, đợi đến khi nào gia đình nào có khả năng mua đều đã mua rồi, hắn không thể nào dựa vào cái này mà kiếm được nhiều tiền như vậy nữa.”
“Wenley, ngươi đúng là già rồi.” Tử tước Leslie thở dài lắc đầu.

“Ngươi không hiểu, trong thành Bontar không có ai mua nữa, hắn hoàn toàn có thể bán thứ này sang các thành phố khác, thậm chí là bán sang các quốc gia khác.


Lục địa Saiens rộng lớn như vậy, gia đình muốn mua quạt ma thuật này nhiều vô số kể, chỉ cần hắn có thể vận chuyển thứ này đến nơi khác, nhất định sẽ bán được.

Ta thậm chí có thể khẳng định với ngươi, từ đầu tên tiểu tử này đã có ý định này rồi, nếu không ngươi nghĩ tại sao hắn lại thuê của ta một lúc một hecta đất? Chỉ cần duy trì quy mô hiện tại của hắn, căn bản không cần nhiều đất như vậy, tùy tiện tìm một xưởng nhỏ trong thành là được rồi.”
Quản gia Wenley kinh ngạc nói: “Hắn lại có dã tâm lớn như vậy sao?”
“Hừ hừ, có dã tâm mới là chuyện tốt.

Nếu không, ngươi nghĩ ta sẽ nói chuyện với ngươi về một tên thương nhân nhỏ bé không đáng để mắt tới sao?” Tử tước Leslie cười khẽ.

“Kỳ thực điều thực sự khiến ta chú ý đến hắn, là chuyện lần trước một đám người vây công cửa hàng của hắn.”
“Ồ, chuyện đó tôi cũng rất ngạc nhiên.

Ban đầu tôi còn tưởng sẽ náo loạn lớn, không ngờ bọn họ lại xử lý êm đẹp, cuối cùng ngược lại khiến đám người kia đều hài lòng rời đi.” Giọng nói của Quản gia Wenley không tự chủ được mà mang theo một tia tán thưởng.

“Tên Heinze kia tôi đã gặp qua, không phải là người có năng lực như vậy, cho nên người xử lý chuyện này, hẳn là Hứa Dịch rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương