Bà Xuyến khóc ngất:- Ông ơi, tôi xin ông, nhà có mỗi thằng cháu đích tôn, ông làm thế rồi cái nhà này tuyệt tự mất ông ơi…- Bà im đi! – ông Quyền quát lớn – bà định trù ẻo cái họ nhà này đấy à? Thằng Thành nó còn trẻ, nó đẻ thêm vài đứa nữa thì có khó khăn gì.- Nhưng cha ơi….

Nó là máu mủ nhà mình mà cha ơi…!- Không nhưng nhị gì hết! Tôi đã quyết rồi.Bà Xuyến và Thao cùng gục xuống khóc như mưa như gió.Cả đêm hôm đó, Thao ngồi ôm con khóc.

Từ ngày Thành bỏ bê Thao, cô đã sống trong nhà vật vờ như một cái bóng.

Cái phận làm dâu không môn đăng hộ đối tuy không bị khinh thường ra mặt nhưng cũng chịu không ít gằn hắt của bố mẹ chồng.

Họ chỉ yêu cháu nội của họ, chứ còn cô thì chỉ như một nhũ mẫu chăm lo cho cháu của họ mà thôi.

Giờ con trai cô lại bất ngờ được phán là mang mệnh sát cả gia tộc thì mẹ con cô lúc này chỉ còn đường chết.

Rồi cuộc đời của 2 mẹ con cô rồi sẽ ra sao? Không lẽ cô cứ trơ mắt mà nhìn con mình bị đem đi như vậy?Sáng hôm sau, ông Quyền và bà Xuyến uể oải ngồi dậy sau 1 đêm nặng nề.

Bà đã khóc sưng cả mắt, mãi tới trời gần sáng mới chợp mắt ngủ được một chút.


Bỗng nhiên con Gạo từ gian nhà dưới chạy lại la toáng lên:- Chết rồi, ông ơi, bà ơi….Bà Xuyến giật mình quát:- Chết cái gì, con kia, mày từ từ nói xem nào.Con Gạo lắp bắp:- Mợ Thao với cậu Đảm….

Biến mất rồi!- Hả?!Ông Quyền và bà Xuyến đều la lên kinh ngạc.

Ông bà nghĩ ngay đến việc Thao ôm con bỏ trốn.

Không ngờ bình thường cô lúc nào cũng khép nép, kiệm lời, gọi dạ bảo vâng, tuyệt đối không dám tự quyết cái gì bao giờ.

Vậy mà giờ lại có cái gan bỏ trốn.Ông Quyền tức sôi máu:- Đi mau, gọi thằng Toàn đi kiếm con Thao về đây cho tao.Con Gạo dạ ran rồi lật đật chạy đi kiếm thằng Toàn để tìm người.Lúc trời còn chưa sáng, Thao lặng lẽ lấy hết những trang sức cá nhân, tiền bạc dành dụm được rồi ôm theo con chạy trốn.Cô cứ thế ôm con chạy dọc con đường làng còn đang nhập nhoạng chưa sáng hẳn.

Trên đường gặp một vài người dậy sớm đi làm đồng cô cũng vội vàng lấy nón che mặt lại rồi bế con chạy thật nhanh ra khỏi làng.

Thằng bé bị lôi đi sớm vẫn cứ ngủ gật gà gật gù trên tay mẹ.

Tới chừng sáng rõ mặt người thì cô đã đi ra khỏi làng.

Cô cứ thế dọc con đường huyện mà đi, cô không biết sẽ đi đâu, nhưng chắc chắn là cô không thể để con mình chết, vậy nên cô cứ mải miết đi.

Tới một cái gốc đa, có cái sạp hàng nước nhỏ, cô ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, cho thằng Đảm ăn sáng lấy sức.

Đang ngồi nghỉ thì có 1 bà cô đi từ chợ huyện về ngang cũng tạt vào uống nước.

Chưa thấy bà ngồi xuống đã nghe thấy tiếng bà sang sảng nói với bà già bán quán:- Này bà biết gì chưa? Chuyện lớn đấy- Có chuyện gì thế bà?- Con dâu nhà ông Quyền địa chủ bên làng Đoài, sáng nay ôm con bỏ trốn rồi đấy!- Thế à? Thế có biết vì sao không? – bà bán nước rót chén chè xanh cho bà kia rồi cũng nhiệt tình hỏi lại.Bà cô kia chép miệng, nhấp ngụm nước rồi nói:- Không rõ, chỉ thấy sáng nay trên chợ huyện xôn hết cả xao vì chuyện này.

Thằng gia đinh nhà đấy còn đánh cả xe ngựa đi tìm người nữa đấy.Bà bán nước cũng đưa thêm một câu:- Thế cơ à? Không hiểu có chuyện gì mà lại phải ôm con bỏ đi nhỉ?Bà kia được thể nên ngồi phân tích:- Không rõ.


Cơ mà nhà địa chủ thì chắc cũng không dễ sống đâu.

Tưởng mà ăn được của nó một đồng thì cũng phải nhả ra mấy phân chứ làm gì mà dễ vào nhà đó mà hưởng thế.

Với lại, nghe nói cậu cả nhà đấy cũng ăn chơi khét tiếng đấy, ngày trước chưa vợ còn đỡ, chứ nghe nói giờ đi là mỗi cữ cứ vài tháng mới them ló mặt về.

Không thèm nhìn đến vợ đến con luôn.

Cái ngữ đàn ông cứ có tiền là kiểu gì cũng ong bướm trăng hoa, tránh làm sao được.

Con dâu nhà đấy, chắc thấy giàu thì lao vào, tưởng chuột sa chĩnh gạo, giờ mới thấm nên bỏ đi đấy mà.Bà bán nước cũng chép miệng:- Ôi dào, thuyền to thì song lớn.

Làm gì có gia tộc lớn nào mà không lắm thị phi.

Không biết có phải không chứ thương là vẫn thương đứa nhỏ, không biết được bao lớn mà đã phải chịu mấy cái chuyện thế này.Thao ôm con ngồi nghe mà rơi nước mắt.

Cô lặng lẽ lau nước mắt rồi trả tiền, ôm con đứng dậy tiếp tục đi.

Đi một đoạn, cô thấy từ đằng xa tiếng xe ngựa thúc dồn.Cô sợ hãi dắt con vào vườn mía trốn, Chừng thấy mấy người kia cũng đang lùa nhau vào bụi mía tìm thì đành đặt thằng bé trong một bụi mía um tùm, dặn nó ngồi ngoan không được chạy lung tung.


Rồi cô chạy thật nhanh theo hướng khác ra ngoài đường lộ.

Cô cố chạy thật nhanh trên con lộ để đánh lạc hướng xe ngựa.

Được một đoạn thì cô bị bắt lại.

Cô cố gắng vùng vẫy nhưng sức cô không thể lại được với sức của mấy tay lực điền.Cảm đám gia đinh liền xua nhau đi vào vườn mía tìm thằng Đảm.

Nhưng thật may là thằng bé ngoan ngoãn, im lặng không cất một tiếng động.

Nên sau khi tìm một hồi, bọn chúng đành tay không trở ra.

Chúng trói gô Thao lại ném lên xe rồi dong cô về nhà ông Quyền..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương