Thành nghe đến tên Thắm thì bất ngờ ngước lên nhìn bà Xuyến, trợn tròn mắt.

Ai chứ Thắm thì Thành không lạ gì cả.

Nhà đấy cũng không tệ, Thắm cũng không xấu.

Nhưng để cô ta đứng yên đấy thôi thì được, chứ hễ mở miệng ra nói chuyện là muốn hắt nước đổ đi, vô duyên không thể tả.

Thành sững sờ hỏi bà Xuyến:- Mẹ, mẹ nói chuyện với cô ta bao giờ chưa?- Thì chưa, nhưng mẹ nhìn thấy nó rồi.

Con bé cũng xinh xắn đáng yêu mà….- Không được! Cô ta hễ mở miệng nói là nước ốc còn phải hắt đi.

Vô duyên vậy lấy về rồi mẹ có chịu nổi không? – Thành ngắt lời bà Xuyến.Bà Xuyến nghe vậy thì đặt đôi đũa đánh cạch một cái xuống bàn, giãy nảy:- Thế bây giờ mày muốn thế nào hả con? Con Diễm thì mày chê nó xấu, hỏi con Ngoan thì chê nó lùn, sang đám con Thảo thì chê nó đen, đám con Ngọc thì chê nó đanh đá, giờ tới con Thắm thì mày chê nó vô duyên.

Chứ mày muốn người thế nào? Ở đâu thì mày nói đại đi, chứ mẹ đi tìm vợ cho mày mệt lắm rồi!Thành tủm tỉm cười, húp nốt bát canh.


Cậu đặt bát xuống, lau miệng đàng hoàng rồi mới thủng thẳng đáp lời bà Xuyến:- Mẹ, Mẹ sang xin cô Thao cho con đi!- Thao? Thao nào? – Bà Xuyến ngạc nhiên hỏi lại.- Cô Thao nhà bà An ở cuối làng ấy! – Thành cười cười.- Con Thao nhà bà An á? Con bé đấy còn nhỏ tuổi sao mà cưới được! – bà Xuyến xua tay – Cưới về rồi chừng nào tôi mới có cháu bế!- Không mà, cô ấy đã 18 rồi mẹ.- Thế à? Sao mẹ lại cứ nghĩ nó mới 13-14 gì thôi nhỉ - bà Xuyến nhíu mày.- Mẹ, mẹ xem ngày, sang xin cưới cô Thao cho con.

Không phải cô Thao thì con sẽ không cưới ai hết.Thành chốt một câu rồi đứng lên, để mặc bà Xuyến và ông Quyền ngồi nhìn nhau.

Bà mừng quýnh, con trai bà cuối cùng cũng chịu cưới vợ rồi.Đám nào chứ nhà bà An thì bà biết.

Nhà đấy cũng hiền lành chịu khó.

Ngày trước cũng có 1 lần bà sang đó, lúc ông An còn đang bệnh nặng thì bà sang thăm.

Cũng có gặp Thao 1 lần.

Con bé xinh xắn nhanh nhẹn, lúc đó mới có 8 tuổi mà đã biết dạ thưa gãy gọn, biết pha trà mời nước, còn biết nấu cơm quét nhà.


Tuy gia cảnh có khó khăn neo đơn một chút, cũng vẫn còn nợ tiền của bà từ hồi đấy để chăm bệnh ông An nhưng mấy năm nay cũng đã trả được dần dần nên bà cũng không làm khó gì bà An cả.

Không ngờ là con bé Thao đã lớn vậy rồi, lại còn lọt vào mắt xanh con trai của bà nữa.Ngay sáng ngày hôm sau, bà Xuyến xách theo cái làn đựng ít cam đi sang nhà bà An.- Bà An ơi, bà An có nhà không?Bà Xuyến cất giọng gọi từ ngoài ngõ vọng vào để đánh tiếng.Bà An và Thao đang ngồi trong nhà, một người dệt vải, một người quay tơ, nghe thấy vậy thì bà An vội bỏ con quay xuống chạy ra cửa xem ai.

Thấy bà Xuyến sang nhà thì bà An ngạc nhiên hết sức, vì bình thường đến hẹn trả tiền, bà An sẽ mang sang tận nhà, đúng ngày đúng giờ để trả.

Hơn nữa, hôm nay cũng chưa đến hạn thu tiền.

Không biết bà Xuyến sang lại là có ý gì?- Dạ chào bà, bà lại chơi ạ.

Mời bà vào nhà uống chén nước.- Ôi dào, bà đừng khách sáo.

Tôi hôm nay có chút việc, sang hỏi ý kiến mẹ con bà đây.Bà Xuyến giả lả đi vào nhà.

Thao đang ngồi quay tơ, dáng vẻ dịu dàng, vóc người thon thả, gương mặt thanh tú, thấy bà Xuyến vào thì vội đứng lên cúi đầu lễ phép chào:- Dạ, bà lại chơi ạ.Rồi cô nhanh nhẹn đi xuống bếp lấy lên bình trà xanh, rót chén nước, bưng hai tay mời bà Xuyến.

Bà Xuyến thấy dáng vẻ của cô thì ưng mắt lắm, thầm khen con trai bà thế mà tinh mắt, nhắm được đám tốt thế này.

Bà nhấp một ngụm trà rồi cất giọng lên tiếng trước:- Chả là, hôm nay tôi tới, là muốn xin ý kiến bà một chuyện.- Ấy, xin bà đừng nói thế! Bà có việc gì thì cứ giao phó, tôi mang ơn ông bà bấy lâu nay, làm được gì thì nhất định không từ chối..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương