Ma Nữ Nghê Thường
-
Chương 85: Đêm đại mạc
Dưới bầu trời đầy sao, trên đường xương sống của đồi cát, xa xa kéo dài, chạy thẳng vào màn đêm bao la bát ngát.
(*Desert ridge line đại loại là những đường rìa trên đỉnh đồi cát)
Đi bộ ngang qua đại mạc, có thể không đi theo đường thẳng, chỉ là nhất định phải đi theođường xương sống của đồi cát, hơn nữa tốt nhất là đường xương sống của đồi cát cao nhất trong khu vực đó, bởi vì chỉ có đi trên những nơi cao nhất, mới có thế có được tầm quan sát toàn cục lớn nhất, xác định phương vị.
Trước khi xuất phát liền đem tiểu bí quyết này nói với Luyện nhi, khi đó nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Ân, ta cũng cảm thấynhư vậy."
Luyện nhi sẽ không tùy ý nói hùa theo người khác, nếu nàng nói như vậy, đó tất nhiên thật sự cho là như vậy,tri thức của người khác có được phần nhiều là do tích lũy, mà năng lực của nàng càng giống như là nhờ trực giácthiên phú, hoặc từ cái gọi là thiên chi kiều nữ a, cũng may đã sớm thành thói quen, ta cười cười, không nói thêm gì nữa.
Thiết lão gia tử vốn muốn cùng đi theo, dù sao nội lực của ông hùng hậu lâu dài, tuy rằng khinh công không bằng Luyện nhi, nhưng cũng chưa chắc sẽ kém hơn ta, sau đó sở dĩ không kiên trì muốn đi theo, có lẽ xuất phát từ một câu ta nói với ông trước khi rời đi: "Xin lão nhân người lưu tâm trông chừng đội lạc đà."
Lão gia tử có thể liều mạng chờ chúng ta, những hai người hướng đạo kia không nhất định sẽ như vậy, huống chi lúc trước bọn họ còn bị Luyện nhi làm cho kinh sợ, một khi có biến cố gì ảnh hưởng đến sự sống, ai biết được bọn họ có dẫn theo lạc đà rời đi trước hay không? Không thể không đề phòng người khác, một điểm này, từ trước đến nay bản thân gần như theo bản năng mà quán triệt chấp hành.
Sau đó, liền là vội vàng rời đi trong đêm.
Thường phải leo lên đỉnh của những cồn cát dốc, đối với người bình thường mà nói đây là một chuyện vô cùng tốn sức, cũng may đối với chúng ta cũng không phải là nan đề, những nỗ lực luyện khinh công khi còn trẻ trong một đêm này liền phát huy tác dụng, dốc toàn lực ứng phó, rốt cuộcbản thân cũng không trở thành kẻ níu chân.
Ta cùng Luyện nhi một trước một sau đạp cát lướt đi thật nhanh, để đảm bảo an toàn, từ lúc rời đi hai người vẫn luôn duy trì khoảng cách hơn một trượng, chỉ có những lúc ngừng chân để phân rõ phương hướng, mới có thể đứng cùng một chỗ để trò chuyện, giữa đại mạc rất dễ mất đi phương hướng, cho nên đi một đoạn không xa liền sẽ ngừng chân một lần.
Không có công cụ tiện lợi, phân biệt phương vị liền toàn bộ dựa vào tri thức của bản thân, may mà những trải nghiệm trước đây vẫn còn khắc ở trong đầu, dưới bầu trời đêm đầy sao của sa mạc, cũng không khó tìm được những điểm định vị đáng tin, cộng thêm lúc trước cũng đã nghe rõ những chỉ đẫn của hướng đạo, cho nên muốn đưa ra những phán đoán hợp lý cũng không tính là khó.
Về phần Luyện nhi, nàng cũng không có ý kiến gì khác, chỉ là lúc hai bên xác minh lẫn nhau, những đáp án đưa ra thường có độ nhất trí rất cao với ta, thỉnh thoảng cũng có chút khác biệt, nhưng bất quá chỉ là trong gang tấc.
Mỗi khi xuất hiện tình huống này, nàng luôn yêu cầu ta nghe theo nàng, mà chỉ cần nhìn không ra có vấn đề gìrõ ràng ta cũng không có dị nghị.
Bất quá bởi vì cái gọi là sai một ly đi nghìn dặm, dù cho Luyện nhi có tự tin đến thế nào, trên suốt đường đi, kỳ thật cũng không ai dám khẳng định là tuyệt đối không có chút sai lầm nào.
"Luyện nhi, chờ một chút, khụ, chờ một chút."
Khi đi xuống khúc cuối của một con đường xương sống uốn lượn trên đồi cát, ta nghiêng đầu ho một tiếng, trước tiên lên tiếng bảo ngừng lại, ngoại trừnhận những lúc ngừng chân để xác định phương vị ngắn ngủi, gần như là một đường bôn ba trên sa mạc suốt hai canh giờ không ngừng nghỉ một khắc nào, lúc này trăng tròn treo cao trên đỉnh đầu, cảnh đêm đã là rất sâu, cho nên: "Tính tính toán toán cước trình, cũng gần như...Nên đến nơi rồi đi? Kế tiếp, cũng không thể chỉ lo chạy đi...Khụ.. Khụ....."
Nói xong một câu này, liền nghe những tiếng ho khan vang lên vài lầ, sa mạc đêm lạnh, tuy rằng nhờ dốc toàn lực mà chạy đi, giờ phút này toàn thân đều tán ra nhiệt khí, khiến cho người ta không cảm thấy được nửa điểm lạnh lẽo, nhưng mà hút gió đêm vào vẫn khiến cho cổ họng người ta không được dễ chịu.
"Ân, nói cũng đúng." So với hơi thở bất ổn của mình, thiếu nữ cách đó vài bước hoàn toàn là một trạng thái khác, sau khi nàng tự nhiên đáp lại một tiếng, tung người nhảy lên hai cái, một lần nữa nhảy lên đường xương sống cát cao nhất nhìn quanh vài cái, liền quay lại nói: "Nhìn ra ngoài phụ cận tất cả đều là cát, cái gì cũng không có, bất quá cách đó không xa còn có một núi cát cao hơn, chúng ta có thể đi đến phía trước đó lại nhìn thêm một cái."
Ta đang tranh thủ điều tức, tất nhiên không thể tiếp lời, chẳng qua là nhìn theo phương hướng nàng chỉ mà gật gật đầu, sau đó đứng thẳng lưng lên, vừa định nói đi, liền nghe nàng nói: "Ở ngay phía trước, trước tiên ngừng lại một chút a, mệt mỏi."
Mệt? Khó hiểu mà ngẩng đầu lên, đã thấy Luyện nhi tùy ý ngồi xuống, đang mở túi nước ởbên hông ra, nàng sao lại mệt? Rõ rànghô hấp cũng không có nhanh hơn bao nhiêu, trừ phi...
Đợi đến khi kịp phản ứng, mới cười nhẹ một tiếng, đi đến bên cạnh nàng mà ngồi xuống.
Xác thực sự mệt mỏi, mà lời nói kia nhắc đến, hẳn không phải là bản thân nàng.
Ta trầm thấp cười khẽở bên người nàng, Luyện nhi cũng không thèm nhìn qua, chẳng qua là từ từ cởi túi nước xuống uống ừng ực một hơi, sau khi thoải mái uống vài ngụm, trở tay lau miệng, trong phút chốc lại đem cái túi đưa tới trước mặt của ta, nói: "Uống nước." Thật ra nói chuyện cực kì ngắn gọn.
Chúng ta vốn là ngồi rất gần, nàng vừa đưa đến, gần như là sắp đụng đếnbên miệng rồi, ta không thể không nhích nhích về phía sau, mới tránh khỏi túi nước bằng da kia mà nhìn vào mắt nàng, sau đó lắc đầumột cái, cười nói: "Không cần, của ta còn chưa uống hết đâu."
Để chứng minh là không nói dối, khi nói những lời này, liền thoáng lắc lắc túi nước bên hông mình, bên trong xác thực vang lên thanh âm chứng minh còn hơn nữa túi nước, nào biết Luyện nhi nghe thấy thanh âm này, ngược lại nhướng nhướng mày, càng đưa túi nướcđến gần, cười nói: "Biết rõ còn thừa rất nhiều, cơn bão qua đi ngươi không động đến một ngụm nào, tất nhiên là còn nhiều, chính là muốn làm cho bản thân chết khát sao? Uống nước!"
Không ngờ tới nàng lại quan sát tỉ mỉnhư thế, ta nhất thời yên lặng, đối với một phần để tâm này lại có chút mừng rỡ, cũng lập tức không chối từ nữa, yên lặng nhếch miệng nhận lấy túi nước.
Ngẩng đầu lên, nước ngọt mang theo mấy ngày trời đã mất đi sự mát lạnh, nhưng lại vẫn là thứ quý giá nhất, đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, xem như là thấm ướt đôi môi, giả vờ làm một cái động tác nuốt xuống, cuối cùng dời đi, mỉm cười cầm túi nước trả lại cho nàng.
Không biết có bị nhìn thấuhay không, khi Luyện nhi nhận lấy cũng không nói thêm cái gì, chẳng qua là liếc nhìn một cái, sắc mặt tựa hồ thay đổi mấy lần, cuối cùng lại chỉ nói: "Đi, tiếp tục tìm." Nói xong liền đứng lên, vặn chặt túi nước đeo lên bên hông, liền nhanh chóng rời đi.
Ta yên tâm, cũng vội vàngđứng dậy, theo nàng tiếp tục tiến lên.
Sau khi nghỉ ngơi lại tiếp tục xuất phát, mục tiêu liền chính là"núi cátcao hơn " mà Luyện nhi nhắc dến,núi cát này đứng sững ở phía Bắc, độ dốc như một lưỡi đao gọt, đặc biệt từ đáy núinhìn lên, đỉnh núidường như đâm vào mây trời, nếu nhưngười thườngmuốn lêo lên e rằng phải đánh một vòng cong thật lớn, nếu không vốn là không thể nào lên nổi.
Cho dù là người tập võ biết khinh thân đề khí, đến nơi đây cũng lập tức phải đánh giá cao thấp, độ dốc kia quá lớn, vừa bước lên, cát vàng lại trượt xuống lún sâu, rất khó chịu lực, ta không thể không áp dụng cách đi có chút quanh co vòng vèo, mới có thể thuận lợi leo lên, mà Luyện nhi thì không cần phiền phức như vậy, chỉ thấy nàng từ một bên vách cát nhún người nhảy lên, nhẹ nhàng lên xuốngmấy cái, liền trực tiếp biến mất trên núi cát.
Chính bởi vì như vậy, chờ đến khi mình cũng nhảy lên đỉnh đường xương sống của núi cát, nàng đã đứng đó được một lúc lâu rồi.
Nhìn xa xa dưới bầu trời đêm, thiếu nữ đang đứng bất động ở một nơi kia, tâm tình trong phút chốc liền chìm xuống, ta không nói một lời mà đi đến bên cạnh nàng, theo ánh mắt kia nhìn ra ngoài, liền thấy được một nơi khác thường phía sau núi cát.
Đây chỉ có thể coi là một nơi ao hồ hơilõm xuống, hình bầu dục không lớn không nhỏ, dướiánh trăng sáng ngời chiếu rọi hiện lên một tầng đen kịt ảm đạm vô quang, bị bốn phía bị bao quanh bởi biển cát có chút trắng bệch, liền tạo thành một sự tương phải rõ ràng.
Có một số thứ màu đen không thể định hình ở rìa hố, Đông một chútTây một mảnh nằm ở khắp mọi nơi trên mặt cát, có lẽ hẳn là một loại thực vậtgiống cỏ lau, thậm chí còn có một loại giống như cây Chi Dương nhỏ, từ trên cao nhìn xuống, mọi thứ đều yên tĩnh nằm dưới bầu trời đầy các vì sao, lộ ra đặc biệt...Hoang vu.
Thật sự là càng sợ chuyện gì chuyện đó liền đến, qua một hồi lâu, ta thở ra một hơi, nói: "Nếu như đây chính là cái hồ nhỏ mà hướng đạo kia nói đến, vậy xem ra chúng ta là đi một chuyến tay không rồi."
"Không đúng..."
Ngoài dự liệu, lúc này thiếu nữ ở bên cạnh vừa lắc đầu, vừa phản đối mà nói: "Nơi này, có hơinước."
Nói xong câu này, Luyện nhi giậm chân một cái, lại lướt thân thể lên, giống như sao băng xẹt qua mà vút lên không trung, trong nháy mắt đã lướt xuống hồ nước tối đen ở phía dưới chân núi, ta tất nhiên là cùng đi theo, cũng may lúc đi lên thì khó, lúc xuống cũng rất dễ dàng, phi thân xuống không cần lấy đà hai lần, cũng đã giẫm chân trên mặt đất.
Bốn phía hồ nước này ước chừng cao bằng một thân người, hạt cát ở nơi đây ước chừng khô cứng hon một chút so với hạt cát trên đường đi, không có mềm mịn như vậy, bên trong thậm chí còn lẫn vào chút đá nhỏ, ngồi xổm xuống nắm lấy một nắm cát mà soi xét, ta lắc đầu nói: "Khô."
"Chuyển sang nơi khác." Luyện nhi trầm giọng nói, đi đến chính giữa, càng hướng đến chính giữa thì càng nhiều đá, dần dần biến thành có chút cấn chân, đợi đi đến một nơi không sai biệt lắm, ta lần nữa ngồi xổm xuống, đẩy mấy viên đá nhỏ ra, nắm lấy cát nơi đây bóp thử một chút, lần này cảm giác dường như đã có chút khác biệt.
"Có chút ẩm ướt...Có lẽ cũng đáng thử một lần..." Không dám cao hứng quá sớm, nghiêng đầu nói xong câu này với Luyện nhi, liền rút đoản kiếm ở bên hông ra, dùng kiếm thay đồ xúc, bắt đầu đào trên mặt mảnh đất.
Tuy rằng nơi đang đứng lên có cứng chắc hơn những nơi khác một chút, nhưng dù sao địa chất cũng chủ yếu chỉ là cát vàng, có thể dễ dàng đào sâu xuống, mà càng đào xuống, triều ý* lại càng rõ ràng hơn, màu sắc của cát cũng trở nên khác biệt.
(*Triều này là thủy triều, ở hình như là chỉ hơi nước, độ ẩm)
Nhưng mà lại đào sâu xuống, tựa hồ cũng đã là giới hạn ở nơi đây rồi.
Ngay khi bản thân đang nghi hoặc có phải là đào chưa đủ sâu hay không, bỗng nhiên lại bị người bên cạnh kéo lên, "Được rồi." Luyện nhi nói: "Dù cho đào xuống cuối cùng chỉ có thể chảy ra được một ít nước, cũng là vô dụng, một chút nước lẫn bùn cát kia có thể làm được gì chứ? Còn chưa đủ để bù lại sự vất vả của ngươi, đừng làm nữa."
"Vậy nên làm thế nào đây?" Ta nhíu mày hỏi lại nàng, Luyện nhi lắc đầu, cũng không trả lời, chẳng qua là từ từ bắt đầu đi loanh quanh bốn phía, cái hồ khô cạn này cũng không tính là lớn, ta đi theo phía sau lưng nàng, cũng nhìn thấy nàng tựa như đang tìm kiếm cái gì đó.
Có lẽ là tin tưởng vào trực giác thiên phú của người thiếu nữ này a, về chuyện nàng nói có hơi nước, bản thân quả thật là mang hy vọng, lúc trước bắt đầu đào đất chính là từ nguyên nhân này, sau khi bị ngăn cản, lại thấy nàng không bỏ cuộc mà tìm kiếm bốn phía, mặc dù không biết là đang tìm thứ gì, nhưng cũng nguyện ý đi quanh cùng nàng, dù sao cũng đã đến một bước này rồi, dừng lại lâu thêm một chút cũng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Cứ như vậy đi quanh trong chốc lát, dưới ánh trăng, đôi mắt thiếu nữ bỗng nhiên sáng ngời, chợt nghe Luyện nhi nói: "Là chỗ đó!" Trong thanh âm lộ ra vui mừng, một tay nắm lấy tay ta chạy về phía đó.
Đó là một bụi cỏ lau khô héo bên rìa hồ nước, kề sát với vách đá sa thạch cao nửa thân người, thoạt nhìn không có gì khác biệt với từng đám cỏ lau khô ở xung quanh kia, bản thân đang nghi hoặc bị nàng một đường kéo qua, nhìn rất thân cận cũng nhìn không ra có cái gì khác thường, thẳng đến khi Luyện nhi tiến đến chạm vào một chút, ta mới phát hiện, dưới ánh trăng sáng ngời, bên cạnh những mảng đất khô có màu sáng kia, tựa hồ xuất hiện một chút màu sắc mơ hồ sậm hơn.
Luyện nhi vươn tay, rút một thứ gì đó từ bên trong ra: "Là màu xanh lá, vật sống."
Được sự phát hiện này của nàng nhắc nhở, ta lập tức cúi người xuống nắm một nắm cát dưới mặt đất lên, nhưng mà nắm cát trong tay lại không có nửa điểm ẩm ướt. "Kỳ quái..." Chưa từ bỏ ý định, bản thân lại đưa tay đẩy ra đám lau cỏ rậm rạp này, sờ lên vách đá cao bằng nửa thân người ở phía sau, mới phát hiện dưới lớp cát vàng hơi mỏng là nham thạch cứng rắn, lại phủi đi một chút, ngay lập tức nhảy dựng lên lui về phía sau một bước.
"Làm sao vậy!" Lúc ấy Luyện nhi đang xem xét ở nơi khác, thấy vậy lập tức khinh thân tới bên cạnh, trường kiếm trong tay đã có xu hướng muốn rút ra khỏi vỏ.
"Không, không có gì," Ta lấy lại bình tĩnh, mỉm cười lắc đầu đáp lại, vỗ vỗ bàn tay cầm kiếm của nàng, lại cúi người xuống cố gắng đẩy lùm cỏ lau rậm rạp kia ra, tỏ ý bảo nàng đến xem: "Chẳng qua là bỗng nhiên nhìn thấy một cái hố, phản ứng có chút thái quá mà thôi."
Kia xác thực chính là một cái động đen ngòm, nằm ngay dưới chân vách sa thạch, gần như nằm sát dưới mặt đất, bởi vì cửa động thật sự không lớn, lại bị tầng tầng cỏ lau khô che giấu, nếu không đẩy hẳn bụi cỏ lau ra vốn là không thể nhìn thấy được.
Luyện nhi không nguyện ý chui qua bụi cỏ lau, dứt khoát rút kiếm vung lên vài nhát liền dọn sạch bụi cỏ lau, lúc này mới cúi người xuống, nhìn nhìn, quả quyết nói: "Không sai, bốn phía xem như nơi này là có độ ẩm cao nhất, phía dưới hẳn là có nước, ta đi xuống xem sao."
Tính khí của nàng chính là nói một không hai, nói xong câu này liền đứng thẳng người lên kéo vạt áo sang một chút, một bộ dáng muốn nhảy xuống, ta vội vàng nắm lấy cánh tay của nàng nói: "Chờ một chút, ngươi nói muốn xuống dưới đó?" Thấy nàng gật đầu, lại càng không dám thả tay ra, bàn tay kia sờ soạng lung tung tìm được một hòn đá trên mặt đất, ném xuống cái hố nhỏ có đường kính ước chừng là khó khăn lắm mới có thể để cho một người chui qua lọt.
Hòn đá rơi vào động, trong bóng tối nghe được tiếng lách cách một đường lăn xuống, lại càng lăn càng sâu, đến cuối cùng ngay cả tiếng hồi âm cũng không còn nghe thấy nữa.
"Ngươi còn muốn xuống đó sao?" Bản thân trầm mặt hỏi, nhìn thấy nàng vẫn như cũ là gật gật đầu, kiên định nói: "Ta cũng không phải là hòn đá kia, tất nhiên là có thể xuống cũng có thể lên, phía dưới này có lẽ là có nước, lúc trước ngươi cố gắng đào đất hẳn là cũng muốn tìm nước, không lẽ bây giờ lại muốn thôi, ân?"
Không thể không thừa nhận, dựa trên một điểm này, Luyện nhi đúng là đã chiếm đạo lý.
Lại do dự chỉ chốc lát, ta cắn răng, đứng thẳng lên nói: "Nếu như vậy, để ta đi xuống, ngươi ở phía trên này tiếp ứng là được rồi."
Tình thế bắt buộc, không thể không xuống, lại không biết dưới động sâu bao nhiêu, bên trong đó lại có bao nhiêu thứ nguy hiểm, thay vì muốn bản thân đứng ở trên này chờ đợi, chịu đựng sự dằn vặt khổ sở từ trí tưởng tượng, chi bằng tự mình xuống đó tim kiếm sự thật.
Lời này vừa nói ra, lại khiến cho Luyện nhi khe khẽ mỉm cười, híp mắt liếc nhìn tới đây nói: "Ngươi đi xuống? Nói nghe một chút xem, đạo lý ở đâu? Là khinh công của ngươi tốt hơn ta? Hay là võ công cao cường hơn ta? Trên thế gian làm sao có đạo lý này, huống chi trong động này nhất định là một mảnh tối đen như mực, ngươi cũng là nhìn không thấy a?"
Không thể nào phản bác, lần đầu tiên trong đời, đối với lời nói của đứa nhỏ này hoàn toàn không có lời nào để phản bác.
Đúng rồi, lại quên mất, nàng đã không còn là hài tử.
Có lẽ là đắc ý khi thành công khiến cho đối phương không còn lời nào để nói, nói xong, Luyện nhi lại vươn tay ra, sờ lên đầu của ta, khe khẽ mỉm cười nói: "Vậy ngươi ngoan ngoãn đứng ở đây, chờ ta lên là được rồi."
(*Desert ridge line đại loại là những đường rìa trên đỉnh đồi cát)
Đi bộ ngang qua đại mạc, có thể không đi theo đường thẳng, chỉ là nhất định phải đi theođường xương sống của đồi cát, hơn nữa tốt nhất là đường xương sống của đồi cát cao nhất trong khu vực đó, bởi vì chỉ có đi trên những nơi cao nhất, mới có thế có được tầm quan sát toàn cục lớn nhất, xác định phương vị.
Trước khi xuất phát liền đem tiểu bí quyết này nói với Luyện nhi, khi đó nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Ân, ta cũng cảm thấynhư vậy."
Luyện nhi sẽ không tùy ý nói hùa theo người khác, nếu nàng nói như vậy, đó tất nhiên thật sự cho là như vậy,tri thức của người khác có được phần nhiều là do tích lũy, mà năng lực của nàng càng giống như là nhờ trực giácthiên phú, hoặc từ cái gọi là thiên chi kiều nữ a, cũng may đã sớm thành thói quen, ta cười cười, không nói thêm gì nữa.
Thiết lão gia tử vốn muốn cùng đi theo, dù sao nội lực của ông hùng hậu lâu dài, tuy rằng khinh công không bằng Luyện nhi, nhưng cũng chưa chắc sẽ kém hơn ta, sau đó sở dĩ không kiên trì muốn đi theo, có lẽ xuất phát từ một câu ta nói với ông trước khi rời đi: "Xin lão nhân người lưu tâm trông chừng đội lạc đà."
Lão gia tử có thể liều mạng chờ chúng ta, những hai người hướng đạo kia không nhất định sẽ như vậy, huống chi lúc trước bọn họ còn bị Luyện nhi làm cho kinh sợ, một khi có biến cố gì ảnh hưởng đến sự sống, ai biết được bọn họ có dẫn theo lạc đà rời đi trước hay không? Không thể không đề phòng người khác, một điểm này, từ trước đến nay bản thân gần như theo bản năng mà quán triệt chấp hành.
Sau đó, liền là vội vàng rời đi trong đêm.
Thường phải leo lên đỉnh của những cồn cát dốc, đối với người bình thường mà nói đây là một chuyện vô cùng tốn sức, cũng may đối với chúng ta cũng không phải là nan đề, những nỗ lực luyện khinh công khi còn trẻ trong một đêm này liền phát huy tác dụng, dốc toàn lực ứng phó, rốt cuộcbản thân cũng không trở thành kẻ níu chân.
Ta cùng Luyện nhi một trước một sau đạp cát lướt đi thật nhanh, để đảm bảo an toàn, từ lúc rời đi hai người vẫn luôn duy trì khoảng cách hơn một trượng, chỉ có những lúc ngừng chân để phân rõ phương hướng, mới có thể đứng cùng một chỗ để trò chuyện, giữa đại mạc rất dễ mất đi phương hướng, cho nên đi một đoạn không xa liền sẽ ngừng chân một lần.
Không có công cụ tiện lợi, phân biệt phương vị liền toàn bộ dựa vào tri thức của bản thân, may mà những trải nghiệm trước đây vẫn còn khắc ở trong đầu, dưới bầu trời đêm đầy sao của sa mạc, cũng không khó tìm được những điểm định vị đáng tin, cộng thêm lúc trước cũng đã nghe rõ những chỉ đẫn của hướng đạo, cho nên muốn đưa ra những phán đoán hợp lý cũng không tính là khó.
Về phần Luyện nhi, nàng cũng không có ý kiến gì khác, chỉ là lúc hai bên xác minh lẫn nhau, những đáp án đưa ra thường có độ nhất trí rất cao với ta, thỉnh thoảng cũng có chút khác biệt, nhưng bất quá chỉ là trong gang tấc.
Mỗi khi xuất hiện tình huống này, nàng luôn yêu cầu ta nghe theo nàng, mà chỉ cần nhìn không ra có vấn đề gìrõ ràng ta cũng không có dị nghị.
Bất quá bởi vì cái gọi là sai một ly đi nghìn dặm, dù cho Luyện nhi có tự tin đến thế nào, trên suốt đường đi, kỳ thật cũng không ai dám khẳng định là tuyệt đối không có chút sai lầm nào.
"Luyện nhi, chờ một chút, khụ, chờ một chút."
Khi đi xuống khúc cuối của một con đường xương sống uốn lượn trên đồi cát, ta nghiêng đầu ho một tiếng, trước tiên lên tiếng bảo ngừng lại, ngoại trừnhận những lúc ngừng chân để xác định phương vị ngắn ngủi, gần như là một đường bôn ba trên sa mạc suốt hai canh giờ không ngừng nghỉ một khắc nào, lúc này trăng tròn treo cao trên đỉnh đầu, cảnh đêm đã là rất sâu, cho nên: "Tính tính toán toán cước trình, cũng gần như...Nên đến nơi rồi đi? Kế tiếp, cũng không thể chỉ lo chạy đi...Khụ.. Khụ....."
Nói xong một câu này, liền nghe những tiếng ho khan vang lên vài lầ, sa mạc đêm lạnh, tuy rằng nhờ dốc toàn lực mà chạy đi, giờ phút này toàn thân đều tán ra nhiệt khí, khiến cho người ta không cảm thấy được nửa điểm lạnh lẽo, nhưng mà hút gió đêm vào vẫn khiến cho cổ họng người ta không được dễ chịu.
"Ân, nói cũng đúng." So với hơi thở bất ổn của mình, thiếu nữ cách đó vài bước hoàn toàn là một trạng thái khác, sau khi nàng tự nhiên đáp lại một tiếng, tung người nhảy lên hai cái, một lần nữa nhảy lên đường xương sống cát cao nhất nhìn quanh vài cái, liền quay lại nói: "Nhìn ra ngoài phụ cận tất cả đều là cát, cái gì cũng không có, bất quá cách đó không xa còn có một núi cát cao hơn, chúng ta có thể đi đến phía trước đó lại nhìn thêm một cái."
Ta đang tranh thủ điều tức, tất nhiên không thể tiếp lời, chẳng qua là nhìn theo phương hướng nàng chỉ mà gật gật đầu, sau đó đứng thẳng lưng lên, vừa định nói đi, liền nghe nàng nói: "Ở ngay phía trước, trước tiên ngừng lại một chút a, mệt mỏi."
Mệt? Khó hiểu mà ngẩng đầu lên, đã thấy Luyện nhi tùy ý ngồi xuống, đang mở túi nước ởbên hông ra, nàng sao lại mệt? Rõ rànghô hấp cũng không có nhanh hơn bao nhiêu, trừ phi...
Đợi đến khi kịp phản ứng, mới cười nhẹ một tiếng, đi đến bên cạnh nàng mà ngồi xuống.
Xác thực sự mệt mỏi, mà lời nói kia nhắc đến, hẳn không phải là bản thân nàng.
Ta trầm thấp cười khẽở bên người nàng, Luyện nhi cũng không thèm nhìn qua, chẳng qua là từ từ cởi túi nước xuống uống ừng ực một hơi, sau khi thoải mái uống vài ngụm, trở tay lau miệng, trong phút chốc lại đem cái túi đưa tới trước mặt của ta, nói: "Uống nước." Thật ra nói chuyện cực kì ngắn gọn.
Chúng ta vốn là ngồi rất gần, nàng vừa đưa đến, gần như là sắp đụng đếnbên miệng rồi, ta không thể không nhích nhích về phía sau, mới tránh khỏi túi nước bằng da kia mà nhìn vào mắt nàng, sau đó lắc đầumột cái, cười nói: "Không cần, của ta còn chưa uống hết đâu."
Để chứng minh là không nói dối, khi nói những lời này, liền thoáng lắc lắc túi nước bên hông mình, bên trong xác thực vang lên thanh âm chứng minh còn hơn nữa túi nước, nào biết Luyện nhi nghe thấy thanh âm này, ngược lại nhướng nhướng mày, càng đưa túi nướcđến gần, cười nói: "Biết rõ còn thừa rất nhiều, cơn bão qua đi ngươi không động đến một ngụm nào, tất nhiên là còn nhiều, chính là muốn làm cho bản thân chết khát sao? Uống nước!"
Không ngờ tới nàng lại quan sát tỉ mỉnhư thế, ta nhất thời yên lặng, đối với một phần để tâm này lại có chút mừng rỡ, cũng lập tức không chối từ nữa, yên lặng nhếch miệng nhận lấy túi nước.
Ngẩng đầu lên, nước ngọt mang theo mấy ngày trời đã mất đi sự mát lạnh, nhưng lại vẫn là thứ quý giá nhất, đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, xem như là thấm ướt đôi môi, giả vờ làm một cái động tác nuốt xuống, cuối cùng dời đi, mỉm cười cầm túi nước trả lại cho nàng.
Không biết có bị nhìn thấuhay không, khi Luyện nhi nhận lấy cũng không nói thêm cái gì, chẳng qua là liếc nhìn một cái, sắc mặt tựa hồ thay đổi mấy lần, cuối cùng lại chỉ nói: "Đi, tiếp tục tìm." Nói xong liền đứng lên, vặn chặt túi nước đeo lên bên hông, liền nhanh chóng rời đi.
Ta yên tâm, cũng vội vàngđứng dậy, theo nàng tiếp tục tiến lên.
Sau khi nghỉ ngơi lại tiếp tục xuất phát, mục tiêu liền chính là"núi cátcao hơn " mà Luyện nhi nhắc dến,núi cát này đứng sững ở phía Bắc, độ dốc như một lưỡi đao gọt, đặc biệt từ đáy núinhìn lên, đỉnh núidường như đâm vào mây trời, nếu nhưngười thườngmuốn lêo lên e rằng phải đánh một vòng cong thật lớn, nếu không vốn là không thể nào lên nổi.
Cho dù là người tập võ biết khinh thân đề khí, đến nơi đây cũng lập tức phải đánh giá cao thấp, độ dốc kia quá lớn, vừa bước lên, cát vàng lại trượt xuống lún sâu, rất khó chịu lực, ta không thể không áp dụng cách đi có chút quanh co vòng vèo, mới có thể thuận lợi leo lên, mà Luyện nhi thì không cần phiền phức như vậy, chỉ thấy nàng từ một bên vách cát nhún người nhảy lên, nhẹ nhàng lên xuốngmấy cái, liền trực tiếp biến mất trên núi cát.
Chính bởi vì như vậy, chờ đến khi mình cũng nhảy lên đỉnh đường xương sống của núi cát, nàng đã đứng đó được một lúc lâu rồi.
Nhìn xa xa dưới bầu trời đêm, thiếu nữ đang đứng bất động ở một nơi kia, tâm tình trong phút chốc liền chìm xuống, ta không nói một lời mà đi đến bên cạnh nàng, theo ánh mắt kia nhìn ra ngoài, liền thấy được một nơi khác thường phía sau núi cát.
Đây chỉ có thể coi là một nơi ao hồ hơilõm xuống, hình bầu dục không lớn không nhỏ, dướiánh trăng sáng ngời chiếu rọi hiện lên một tầng đen kịt ảm đạm vô quang, bị bốn phía bị bao quanh bởi biển cát có chút trắng bệch, liền tạo thành một sự tương phải rõ ràng.
Có một số thứ màu đen không thể định hình ở rìa hố, Đông một chútTây một mảnh nằm ở khắp mọi nơi trên mặt cát, có lẽ hẳn là một loại thực vậtgiống cỏ lau, thậm chí còn có một loại giống như cây Chi Dương nhỏ, từ trên cao nhìn xuống, mọi thứ đều yên tĩnh nằm dưới bầu trời đầy các vì sao, lộ ra đặc biệt...Hoang vu.
Thật sự là càng sợ chuyện gì chuyện đó liền đến, qua một hồi lâu, ta thở ra một hơi, nói: "Nếu như đây chính là cái hồ nhỏ mà hướng đạo kia nói đến, vậy xem ra chúng ta là đi một chuyến tay không rồi."
"Không đúng..."
Ngoài dự liệu, lúc này thiếu nữ ở bên cạnh vừa lắc đầu, vừa phản đối mà nói: "Nơi này, có hơinước."
Nói xong câu này, Luyện nhi giậm chân một cái, lại lướt thân thể lên, giống như sao băng xẹt qua mà vút lên không trung, trong nháy mắt đã lướt xuống hồ nước tối đen ở phía dưới chân núi, ta tất nhiên là cùng đi theo, cũng may lúc đi lên thì khó, lúc xuống cũng rất dễ dàng, phi thân xuống không cần lấy đà hai lần, cũng đã giẫm chân trên mặt đất.
Bốn phía hồ nước này ước chừng cao bằng một thân người, hạt cát ở nơi đây ước chừng khô cứng hon một chút so với hạt cát trên đường đi, không có mềm mịn như vậy, bên trong thậm chí còn lẫn vào chút đá nhỏ, ngồi xổm xuống nắm lấy một nắm cát mà soi xét, ta lắc đầu nói: "Khô."
"Chuyển sang nơi khác." Luyện nhi trầm giọng nói, đi đến chính giữa, càng hướng đến chính giữa thì càng nhiều đá, dần dần biến thành có chút cấn chân, đợi đi đến một nơi không sai biệt lắm, ta lần nữa ngồi xổm xuống, đẩy mấy viên đá nhỏ ra, nắm lấy cát nơi đây bóp thử một chút, lần này cảm giác dường như đã có chút khác biệt.
"Có chút ẩm ướt...Có lẽ cũng đáng thử một lần..." Không dám cao hứng quá sớm, nghiêng đầu nói xong câu này với Luyện nhi, liền rút đoản kiếm ở bên hông ra, dùng kiếm thay đồ xúc, bắt đầu đào trên mặt mảnh đất.
Tuy rằng nơi đang đứng lên có cứng chắc hơn những nơi khác một chút, nhưng dù sao địa chất cũng chủ yếu chỉ là cát vàng, có thể dễ dàng đào sâu xuống, mà càng đào xuống, triều ý* lại càng rõ ràng hơn, màu sắc của cát cũng trở nên khác biệt.
(*Triều này là thủy triều, ở hình như là chỉ hơi nước, độ ẩm)
Nhưng mà lại đào sâu xuống, tựa hồ cũng đã là giới hạn ở nơi đây rồi.
Ngay khi bản thân đang nghi hoặc có phải là đào chưa đủ sâu hay không, bỗng nhiên lại bị người bên cạnh kéo lên, "Được rồi." Luyện nhi nói: "Dù cho đào xuống cuối cùng chỉ có thể chảy ra được một ít nước, cũng là vô dụng, một chút nước lẫn bùn cát kia có thể làm được gì chứ? Còn chưa đủ để bù lại sự vất vả của ngươi, đừng làm nữa."
"Vậy nên làm thế nào đây?" Ta nhíu mày hỏi lại nàng, Luyện nhi lắc đầu, cũng không trả lời, chẳng qua là từ từ bắt đầu đi loanh quanh bốn phía, cái hồ khô cạn này cũng không tính là lớn, ta đi theo phía sau lưng nàng, cũng nhìn thấy nàng tựa như đang tìm kiếm cái gì đó.
Có lẽ là tin tưởng vào trực giác thiên phú của người thiếu nữ này a, về chuyện nàng nói có hơi nước, bản thân quả thật là mang hy vọng, lúc trước bắt đầu đào đất chính là từ nguyên nhân này, sau khi bị ngăn cản, lại thấy nàng không bỏ cuộc mà tìm kiếm bốn phía, mặc dù không biết là đang tìm thứ gì, nhưng cũng nguyện ý đi quanh cùng nàng, dù sao cũng đã đến một bước này rồi, dừng lại lâu thêm một chút cũng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Cứ như vậy đi quanh trong chốc lát, dưới ánh trăng, đôi mắt thiếu nữ bỗng nhiên sáng ngời, chợt nghe Luyện nhi nói: "Là chỗ đó!" Trong thanh âm lộ ra vui mừng, một tay nắm lấy tay ta chạy về phía đó.
Đó là một bụi cỏ lau khô héo bên rìa hồ nước, kề sát với vách đá sa thạch cao nửa thân người, thoạt nhìn không có gì khác biệt với từng đám cỏ lau khô ở xung quanh kia, bản thân đang nghi hoặc bị nàng một đường kéo qua, nhìn rất thân cận cũng nhìn không ra có cái gì khác thường, thẳng đến khi Luyện nhi tiến đến chạm vào một chút, ta mới phát hiện, dưới ánh trăng sáng ngời, bên cạnh những mảng đất khô có màu sáng kia, tựa hồ xuất hiện một chút màu sắc mơ hồ sậm hơn.
Luyện nhi vươn tay, rút một thứ gì đó từ bên trong ra: "Là màu xanh lá, vật sống."
Được sự phát hiện này của nàng nhắc nhở, ta lập tức cúi người xuống nắm một nắm cát dưới mặt đất lên, nhưng mà nắm cát trong tay lại không có nửa điểm ẩm ướt. "Kỳ quái..." Chưa từ bỏ ý định, bản thân lại đưa tay đẩy ra đám lau cỏ rậm rạp này, sờ lên vách đá cao bằng nửa thân người ở phía sau, mới phát hiện dưới lớp cát vàng hơi mỏng là nham thạch cứng rắn, lại phủi đi một chút, ngay lập tức nhảy dựng lên lui về phía sau một bước.
"Làm sao vậy!" Lúc ấy Luyện nhi đang xem xét ở nơi khác, thấy vậy lập tức khinh thân tới bên cạnh, trường kiếm trong tay đã có xu hướng muốn rút ra khỏi vỏ.
"Không, không có gì," Ta lấy lại bình tĩnh, mỉm cười lắc đầu đáp lại, vỗ vỗ bàn tay cầm kiếm của nàng, lại cúi người xuống cố gắng đẩy lùm cỏ lau rậm rạp kia ra, tỏ ý bảo nàng đến xem: "Chẳng qua là bỗng nhiên nhìn thấy một cái hố, phản ứng có chút thái quá mà thôi."
Kia xác thực chính là một cái động đen ngòm, nằm ngay dưới chân vách sa thạch, gần như nằm sát dưới mặt đất, bởi vì cửa động thật sự không lớn, lại bị tầng tầng cỏ lau khô che giấu, nếu không đẩy hẳn bụi cỏ lau ra vốn là không thể nhìn thấy được.
Luyện nhi không nguyện ý chui qua bụi cỏ lau, dứt khoát rút kiếm vung lên vài nhát liền dọn sạch bụi cỏ lau, lúc này mới cúi người xuống, nhìn nhìn, quả quyết nói: "Không sai, bốn phía xem như nơi này là có độ ẩm cao nhất, phía dưới hẳn là có nước, ta đi xuống xem sao."
Tính khí của nàng chính là nói một không hai, nói xong câu này liền đứng thẳng người lên kéo vạt áo sang một chút, một bộ dáng muốn nhảy xuống, ta vội vàng nắm lấy cánh tay của nàng nói: "Chờ một chút, ngươi nói muốn xuống dưới đó?" Thấy nàng gật đầu, lại càng không dám thả tay ra, bàn tay kia sờ soạng lung tung tìm được một hòn đá trên mặt đất, ném xuống cái hố nhỏ có đường kính ước chừng là khó khăn lắm mới có thể để cho một người chui qua lọt.
Hòn đá rơi vào động, trong bóng tối nghe được tiếng lách cách một đường lăn xuống, lại càng lăn càng sâu, đến cuối cùng ngay cả tiếng hồi âm cũng không còn nghe thấy nữa.
"Ngươi còn muốn xuống đó sao?" Bản thân trầm mặt hỏi, nhìn thấy nàng vẫn như cũ là gật gật đầu, kiên định nói: "Ta cũng không phải là hòn đá kia, tất nhiên là có thể xuống cũng có thể lên, phía dưới này có lẽ là có nước, lúc trước ngươi cố gắng đào đất hẳn là cũng muốn tìm nước, không lẽ bây giờ lại muốn thôi, ân?"
Không thể không thừa nhận, dựa trên một điểm này, Luyện nhi đúng là đã chiếm đạo lý.
Lại do dự chỉ chốc lát, ta cắn răng, đứng thẳng lên nói: "Nếu như vậy, để ta đi xuống, ngươi ở phía trên này tiếp ứng là được rồi."
Tình thế bắt buộc, không thể không xuống, lại không biết dưới động sâu bao nhiêu, bên trong đó lại có bao nhiêu thứ nguy hiểm, thay vì muốn bản thân đứng ở trên này chờ đợi, chịu đựng sự dằn vặt khổ sở từ trí tưởng tượng, chi bằng tự mình xuống đó tim kiếm sự thật.
Lời này vừa nói ra, lại khiến cho Luyện nhi khe khẽ mỉm cười, híp mắt liếc nhìn tới đây nói: "Ngươi đi xuống? Nói nghe một chút xem, đạo lý ở đâu? Là khinh công của ngươi tốt hơn ta? Hay là võ công cao cường hơn ta? Trên thế gian làm sao có đạo lý này, huống chi trong động này nhất định là một mảnh tối đen như mực, ngươi cũng là nhìn không thấy a?"
Không thể nào phản bác, lần đầu tiên trong đời, đối với lời nói của đứa nhỏ này hoàn toàn không có lời nào để phản bác.
Đúng rồi, lại quên mất, nàng đã không còn là hài tử.
Có lẽ là đắc ý khi thành công khiến cho đối phương không còn lời nào để nói, nói xong, Luyện nhi lại vươn tay ra, sờ lên đầu của ta, khe khẽ mỉm cười nói: "Vậy ngươi ngoan ngoãn đứng ở đây, chờ ta lên là được rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook