Ma Nữ Nghê Thường
-
Chương 80: Gió
Đại mạc mây mù dày đặc.
Đại mạc mây mù dày đặc nhưng kỳ thật cũng không thể tạo thành khói mờ, chẳng qua là dưới ánh mặt trời chói chang thiêu đốt từ xa xa dường như không khí đang bị đun nóng bốc hơi, loại khúc xạ ánh sáng này tạo thành ảo giác dường như có khói đang bay lên, lại tựa như một bức tường rào cản vô hình.
Trên sa mạc thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vài sinh mệnh thấp bé, hoặc là những tảng đá có hình thù kỳ quái, ngoài ra không còn gì khác nữa, chẳng qua là cát, cát, vô tận cát, vạn dặm trời xanh không một áng mây che phủ đại địa vàng óng ánh mấp mô, chói mắt mà tĩnh tại, dường như là vĩnh hằng.
Đã hành tẩu suốt ba ngày trong mảnh không gian tĩnh mịch này.
Sau khi trải qua ba ngày này, mới nhận ra các loại sa mạc lúc trước gần như là không đáng nhắc tới, ở nơi này khi mặt trời lên đến đỉnh điểm thậm chí mọi người không dám nhảy xuống khỏi lạc đà để tiếp xúc với mặt đất, bởi vì mỗi một hạt cát bụi dưới chân dường như đều đã bị ngọn lửa thiêu đốt qua, dù cho cách qua lớp đáy giày dày cộm cũng có thể cảm nhận được.
Cách phân phối nước cũng giống như lúc ở trên sa mạc trước kia, mỗi ngày từng người đều mang theo một túi nước bằng da trâu ở bên hông, phân lượng đầy đủ, nhưng vẫn thường xuyên có cảm giác miệng đắng lưỡi khô, bởi vì tiêu thụ tăng cao, chúng ta đều trở nêm không thích nói chuyện, phần lớn thời gian, chỉ có tiếng chuông leng keng có tiết tấu từ đầu đoàn lạc đà và cuối đoàn lạc đà vang lên hòa nhịp cùng nhau, tạo thành tiếng vọng du dương giữa biển cát mênh mông.
Thời điểm duy nhất có chút thú vị, có lẽ chính là lúc xuất hiện ảo ảnh, tựa như muốn đền bù cho sự tiếc nuối khi chưa từng xuất hiện trên những sa mạc lúc trước, mấy ngày qua thịnh cảnh này liên tục xuất hiện trong sa mạc rộng lớn, là một tia dị sắc duy nhất xóa đi sự buồn tẻ của hành trình.
Chẳng qua là ban đầu loại ảo ảnh này còn có thể làm cho tinh thần của người ta vì nó mà rung lên một cái, nhưng nhìn thấy nhiều khó trành khỏi cảm thấy nhàm chán, nhất là Luyện nhi, cuộc đời nàng căm ghét nhất chính là lừa gạt cùng giả dối, mà cố tình kỳ quan thiên nhiên này chính là mang theo hai tính chất như vậy, từ lần đầu tiên nàng cảm thấy nghi hoặc cho đến sau này khi đã biết rõ, liền đối với loại cảnh tượng huyền ảo trên sa mạc này không có chút thiện cảm nào, mỗi lần nhìn thấy, liền quay đầu về phía ta nói: "Gạt người lại xuất hiện."
Nhưng thật ra hướng đạo rất thích nhìn thấy cảnh tượng này, vốn tưởng rằng chẳng qua là do yêu thích, sau này khi nghỉ ngơi mới được nghe bọn họ giải thích, xuất hiện ảo ảnh nhất định sẽ không có gió lớn, người hành tẩu quen thuộc trên đại mạc, thà rằng chịu cảnh phơi nắng cháy da, cũng không muốn thấy cảnh gió thổi tung mù cát bụi, nếu có thể ngày ngày nhìn thấy ảo ảnh, đoạn đường này nhất định có thể bình an vượt qua.
Rất đáng xấu hổ, ta cũng không biết những điều hắn vừa nói có đạo lý hay không, chẳng qua là những kinh nghiệm dân gian từ thời xa xưa thế này, hẳn là cũng phải có vài phần nguyên do.
Mà thực tế rất nhanh liền chứng minh điểm này.
Ngày thứ tư sau khi xuất phát, cũng không nhìn thấy ảo ảnh kia xuất hiện, bất quá vẫn là trời cao vân đạm không thấy có gió lớn, dạo chơi trên biển cát, nhiệt độ nóng hổi như trưa hè oi bức dường như không có gì khác biệt so với những ngày qua, cho nên tất cả mọi người cũng không cảm thấy có gì khác biệt.
Qua buổi trưa, ta và Luyện nhi tựa sát vào nhau trên lưng lạc đà, trong lúc phủ thảm mơ màng ngủ, bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng hô to giống như sấm nổ, tiếng kêu gọi như khàn cả giọng này truyền đến, gần như cũng khiến cho lạc đà dưới thân kinh hãi.
"Hắc phong!" Thanh âm kia kêu lên: "Hắc phong kéo đến!"
Chúng ta đồng thời thanh tỉnh, Luyện nhi phản ứng nhanh hơn ta một bước, chờ đến khi ta nhấc tấm thảm lên ló dạng ra, điều nhìn thấy trước tiên chính là thần sắc mím môi ngạc nhiên của thiếu nữ gần trong gang tấc, phải biết rằng từ khi nàng trưởng thành, những năm gần đây thần sắc này đã càng trở nên ít thấy, ta không khỏi nhìn thêm một lần nữa, mới theo tầm mắt của nàng nhìn ra ngoài, nhìn thấy ở đường chân trời xuất hiện một bức tường đen đội trười đạp đất, dường như là đại quân yêu ma đang hoành hành.
Đó đương nhiên không phải là yêu ma cũng không phải là tường, đó là hiện tượng tự nhiên, là gió bụi, người dân bản xứ ở nơi này gọi nó là hắc phong, nhưng ta vẫn có thói quen gọi nó là, bão cát.
Hắc phong cũng được, bão cát cũng vậy, đều chính là bức tường kia, giờ phút này nó đang dùng một tốc độ kinh hoàng mà mắt trần có thể nhìn thấy được để tiến đến, bầu trời xanh hay mặt cát vàng đều bị chôn vùi trong bóng tối, giống như là bị nuốt vào trong bụng, không còn nhìn thấy tung tích.
Ban đầu bản thân cũng coi như trấn định, bởi vì hiểu được kỳ thật phía sau bức tường dày đặc này cũng không phải là thứ gì quá tệ, tính nguy hiểm không hẳn là cao hơn bao nhiêu so với trận gió ở Bạch Long đôi trước kia, thay vì lo lắng sẽ bị gió lớn cuốn đi gì gì đó, chi bằng lo lắng sẽ hít bụi sinh bệnh mới là thực tế, cho nên phản ứng đầu tiên chẳng qua là tháo tấm khăn che mặt xuống gấp lại dầy thêm môt tầng, cột chặt, cẩn thận bảo vệ miệng mũi trên mặt, cũng nhắc nhở Luyện nhi che chắn cẩn thận.
Thế nhưng hai người hướng đạo lại cực kinh hoàng, có lẽ là đã có quá nhiều truyền thuyết về loại gió này rồi a, nhưng khi nghe thấy bọn họ vừa hét lớn: "Phải ẩn trốn, mau mau, trốn đi!" Vừa vội vội vàng vàng xua lạc đà vế phía một cồn cát lớn cách đó không xa, ước chừng là muốn mượn cồn cát này làm tấm chắn tụ nhiên, tránh hướng đi mũi nhọn của cơn gió lớn, cũng coi như có thể làm cho ảnh hưởng của sức gió chậm đi một chút.
Nhưng tốc độ của cơn bão này nhanh hơn so với trong dự liệu, vừa mới đó đã thu hẹp một nửa khoảng cách, bức tường kia liền đã cao đến hơn mấy trượng, khoảng cách càng gần thế gió càng lớn, mù mịt che khuất cả bầu trời, cơn gió vang lên từng tiếng rít ghê người, dường như là tiếng gào khóc thảm thiết của yêu ma sau màng bụi mù.
Hướng đạo còn muốn kiên trì đi về phía trước, nhưng mà chỉ trong khoảng khắc, bức tường gió kia cũng đã thình lình đập vào mặt, dùng xu thế thái sơn áp đỉnh lập tức nuốt sống toàn bộ đội lạc đà.
Trong tích tắc ngay khi ánh sáng bị nuốt chửng, thân thể bỗng nhiên bị ai đó chăm chú bảo hộ.
Bị hút vào trong trận gió, cảm nhận liền hoàn toàn khác biệt, rót đầy hai lỗ tai đều là tiếng gió rít sắc bén ác liệt, đôi mắt hé mở cũng trở nên khô rát, xung quanh giống như hoàng hôn trầm lắng, ta ngẩng đầu nhìn người đang che chở cho bản thân, nàng lại không nhìn ta, mà là đang nhíu mày nhìn quanh, ánh mắt lợi hại như lưỡi đao.
Chỉ là khoảng cách trong vài bước chân cũng đã khó có thể phân biệt sự vật, muốn tiếp tục tiến lên tất nhiên là không thể, một lát sau mới thấy hướng đạo từ từ men theo thân lạc đà tạo thành một hàng tìm tới đây, hét lớn: "Đi không được, xuống lạc đà, xuống lạc đà, dùng làm tường ngăn cản!" Thanh âm gào rú trong gió mơ hồ dao dộng.
Ta cùng Luyện nhi liếc nhìn nhau, tuy rằng không rõ ý tứ trong lời này của hắn, nhưng vẫn là theo lời mà xoay người từ trên lưng lạc đà nhảy xuống, cũng xác thực là khi xuống đất mới càng an tâm hơn một chút, lạc đà này tuy là quái vật khổng lồ, chỉ là giờ phút này cũng bị gió thổi đến có chút lay động bất ổn, càng là làm cho người ta tăng thêm một phần bất an.
Hướng đạo thấy chúng ta xuống tới, liền chật vật đứng lên kéo lạc đà qua, đi được vài bước liền bất động, ngược lại liên tục hướng bên này vẫy tay, tỏ ý bảo chúng ta đứng chung một chỗ với hắn, lúc này một người hướng đạo khác cùng Thiết lão gia tử không biết trời đất gì cũng đã chạy đến, trong tay còn cầm theo một cái tọa kỵ, tiếp theo chỉ thấy bọn họ đứng ngược hướng gió khó khăn hợp tác cùng nhau, thật vất vả mới có thể làm cho bốn con lạc dà quỳ xuống chắn ngang bốn phía, tạo thành một phương trận chặt chẽ, mà mọi người ở ngay trong phương trận này, nói đúng ra là bị vây ở bên trong.
Nhìn thấy hành động này, rốt cuộc đã hiểu rõ "Tường ngăn cản" mà bọn họ nói đến là thứ gì, ta kéo Luyện nhi dán chặt lấy con lạc đà cường tráng to lớn nhất mà ngồi xổm xuống, thế bão cát ập xuống quả nhiên liền nhỏ đi rất nhiều, những người còn lại cũng làm theo như vậy, dựa vào loài vật to lớn tạo thành rào cản tạm thời tránh né thiên tai, có thời gian để nghỉ ngơi thở dốc.
Khoàmg thời gian chờ đến khi nguy hiểm qua đi, là rất khó chịu.
Mặc dù có thân hình to lớn của lạc đà làm bảo vệ, ảnh hưởng của bão cát đã suy yếu không ít, chỉ là uy lực còn lại cũng vẫn quá mức ghê gớm, đâu đâu cũng có cát bụi, dù cho đã có chuẩn bị trước, vẫn cảm thấy ngay cả hô hấp cũng dần dần trở nên khó khăn, suy bụng ta ra bụng người, ta lo sợ Luyện nhi cũng cảm nhận giống như vậy, vừa muốn kéo nàng vào trong lòng để bảo hộ, cánh tay vừa mới đưa lên, đã thấy người ở bên cạnh nhanh hơn một bước thực hiện động tác giống hệt như vậy, trái lại thành ra bản thân mình ngã vào trong lòng của nàng.
"Đã từng nói rồi, đừng thể hiện ở trước mặt ta, ngươi rõ ràng là thân thể yếu hơn." Nàng cúi đầu nói, vốn là tư thế ngồi xổm co thành một đoàn, lại cúi đầu xuống như vậy, thanh âm kia liền đến bên tai, ngay cả sự cường thế trước sau như một trong giọng nói cũng có thể phân biệt rõ ràng.
Thở dài, không có tranh luận, chẳng qua là lui vào trong lòng của nàng, thuận thế ôm lấy cái đầu đang cúi xuống kia, để cho mũi miệng của nàng hảo hảo đặt vào cần cổ của mình, mới nói khẽ: "Vẹn toàn đôi bên mới là tốt nhất."
Luyện nhi tựa như cười cười, tư thế này ta không thể nhìn thấy, lại cảm thấy có nhiệt khí đang phả trên cần cổ.
Kế tiếp liền hoàn toàn là im lặng, không tiện nói chuyện, chỉ cần đôi bên nép vào nhau tạo ra một khe hở nho nhỏ an tĩnh cho đối phương có thể hít thở giữa khung cảnh cát tung bụi mù này, cùng đợi thời tiết khắc nghiệt qua đi.
Nếu nói trận bão cát ngày hôm nay có điểm nào làm cho người ta cảm thấy sợ hãi nhất, đó chính là thời gian duy trì của nó, bão cát không phải gió lốc, tính hủy diệt của nó không hẳn là quá mạnh, như lại có thể duy trì một thời gian rất dài, có thể kéo dài trong vài giờ thậm chí vài ngày không ngừng, khiến cho người ta nửa bước khó đi, thậm chí hoàn toàn thay đổi địa hình cùa sa mạc xung quanh, khiến cho những người chưa có đủ kinh nghiệm sẽ lạc mất phương hướng, nếu như biến thành như vậy, đó mới chính là thập phần thảm họa.
Hiện nay bên cạnh chúng ta có hai người hướng đạo kinh nghiệm phong phú, chuyện mất phương hướng hẳn là không cần phải lo lắng, vấn đề duy nhất chính là khi nào hắc phong này mới qua đi, giữa thiên hôn địa ám thời gian trôi qua nhanh chóng, cát vàng phía ngoài bên cạnh lạc đà dần dần dâng cao, càng lúc càng cao, cho dù là loài vật to lớn này cũng sắp không thể chịu nổi, cũng may chưởng phong của Thiết lão gia tử hùng hậu, mỗi lần như vậy, chính là ông vận khí dùng chưởng phong đầy ngược cát ra ngoài, đem những đống cát tích tụ đánh tan hoặc đẩy đi, sau mấy lượt, toàn thân lão nhân đã sớm bị bao bọc trong cát, trở thành một người cát vàng cam mờ mịt.
Không biết mấy canh giờ đi qua, cơn bão cát này vẫn chưa chịu từng dừng lại, thậm chí ngay cả dấu hiệu yếu bớt cũng không có.
Nếu như nói là trong lòng không có chút lo lắng nào đương nhiên là không thật, chỉ là cũng không cách nào có thể tưởng tượng được, cho tới bây giờ đứng trước thiên nhiên còn người là nhỏ bé như vậy, chỉ có thể để cho số phận quyết định, liền cũng không cần phải lo lắng quá mức, huống chi đường đường là Ngọc La Sát cũng sẽ không bị một mảnh cát vàng ở nơi đây chôn vùi, dựa vào điểm này mà ung dung, ta liền cảm thấy không có chuyện gì lớn, chỉ cần an tâm trốn ở trong lòng của nàng là được rồi.
Nhưng mà, dường như muốn bác bỏ ý tưởng khờ khạo này, ông trời lập tức tạo nên một trò đùa không lớn không nhỏ cùng con người.
Trốn ở trong vòng tay kia, không biết bắt đầu từ khi nào, bên tai mơ hồ nghe được một chút thanh âm kỳ lạ, rất nhỏ bé, hơn nữa là khi có khi không, nhưng nhất định là có.
Ban đầu cũng không có để ý, dù sao đặt mình trong cơn gió lốc thần gào quỷ khóc này, có nghe thấy thanh âm thê lương gì đó cũng không kì lạ.
Chỉ là thời gian dần trôi qua lại bị thanh âm này làm chi chú ý, không chỉ vì thanh âm này vẫn luôn tiếp tục, càng quan trọng hơn là, nó tựa hồ còn...Rất gần, gần ngay bên tai.
Bởi vì phần bất an nảy sinh trong tiềm thức này, ta bắt đầu tìm kiếm, trước hết vẫn là chuyển động đôi mắt khắp nơi trong phạm vi nhỏ, sau đó động tác càng lúc càng lớn, rốt cuộc kinh động đến Luyện nhi, nàng từ trong cần cổ của ta ngẩng đầu lên, bất mãn nói: "Làm sao vậy? Nhích tới nhích lui?"
Ta không thể trả lời, hoặc nói là không kịp trả lời, bởi vì ngay trong phút chốc khi nàng ngẩng đầu lên, ta lướt qua vai của nàng liền nhìn thấy nơi phát ra thanh âm kia.
Gần như chính là trong nháy mắt, vật phát ra âm thanh này cũng đã chịu đựng đến cực hạn, trong tiếng gió rít vang lên một thanh âm đứt gãy không đáng kể, sau đó một cái bóng đen giống như một con rắn dài đột nhiên bay lên, phá vỡ không khí tập kích về phía bên này!
"Cẩn thận!" Bản thân chính là nhìn thấy rõ ràng nhất, vội vàng đẩy Luyện nhi tránh ra, nhưng bởi vì tư thế dựa sát vào nhau nên không thể đầy nàng ra xa được, bất quá Luyện nhi là nhân vật thế nào, dù cho không có hành động này của ta có lẽ nàng cũng đã cảm thấy sau đầu có chuyện khác thường, mượn lực đẩy của ta mà nghiêng người đi, thậm chí còn có thời gian mà đẩy ngược lại ta một cái, để cho ta ngã người sang hướng khác tránh né nguy hiểm.
Bóng đen trông giống như một con rắn dài kia đột nhiên rơi xuống sỏi cát trước mặt chúng ta, để lại một vệt hằn thật sâu, cẩn thận nhìn kỹ lại mới phát hiện ra không phải là dây roi, mà chẳng qua là dây thừng để ràng giá gỗ mang vật nặng được cột trên thân lạc đà, đây là loại dây thừng để cố định đồ vật.
Bởi vì vội vàng, không ai quan tâm chuyện phải tháo dỡ những vật phẩm nặng nề trên thân lạc đà xuống, huống chi có thêm trọng lượng sẽ giúp ích cho lạc đà chống cự với gió lớn, những thứ này cũng không cần dỡ xuống.
Không ngờ dây thừng dùng để cố định có thể bị đứt, hơn nữa, còn đứt ngay sợi dây chính.
Trong lúc cùng Luyện nhi né tránh, nhìn thấy giá gỗ cố định giống như một món đồ chơi bị cơn gió lớn cuốn đi xa lăn nhanh như chớp, ta không kịp suy nghĩ, ngay lập tức bò dậy, toàn lực đuổi theo.
Bởi vì thứ được ràng trong đó, là vật không thể thiếu nhất khi hành tẩu trên sa mạc —— nước.
Đại mạc mây mù dày đặc nhưng kỳ thật cũng không thể tạo thành khói mờ, chẳng qua là dưới ánh mặt trời chói chang thiêu đốt từ xa xa dường như không khí đang bị đun nóng bốc hơi, loại khúc xạ ánh sáng này tạo thành ảo giác dường như có khói đang bay lên, lại tựa như một bức tường rào cản vô hình.
Trên sa mạc thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vài sinh mệnh thấp bé, hoặc là những tảng đá có hình thù kỳ quái, ngoài ra không còn gì khác nữa, chẳng qua là cát, cát, vô tận cát, vạn dặm trời xanh không một áng mây che phủ đại địa vàng óng ánh mấp mô, chói mắt mà tĩnh tại, dường như là vĩnh hằng.
Đã hành tẩu suốt ba ngày trong mảnh không gian tĩnh mịch này.
Sau khi trải qua ba ngày này, mới nhận ra các loại sa mạc lúc trước gần như là không đáng nhắc tới, ở nơi này khi mặt trời lên đến đỉnh điểm thậm chí mọi người không dám nhảy xuống khỏi lạc đà để tiếp xúc với mặt đất, bởi vì mỗi một hạt cát bụi dưới chân dường như đều đã bị ngọn lửa thiêu đốt qua, dù cho cách qua lớp đáy giày dày cộm cũng có thể cảm nhận được.
Cách phân phối nước cũng giống như lúc ở trên sa mạc trước kia, mỗi ngày từng người đều mang theo một túi nước bằng da trâu ở bên hông, phân lượng đầy đủ, nhưng vẫn thường xuyên có cảm giác miệng đắng lưỡi khô, bởi vì tiêu thụ tăng cao, chúng ta đều trở nêm không thích nói chuyện, phần lớn thời gian, chỉ có tiếng chuông leng keng có tiết tấu từ đầu đoàn lạc đà và cuối đoàn lạc đà vang lên hòa nhịp cùng nhau, tạo thành tiếng vọng du dương giữa biển cát mênh mông.
Thời điểm duy nhất có chút thú vị, có lẽ chính là lúc xuất hiện ảo ảnh, tựa như muốn đền bù cho sự tiếc nuối khi chưa từng xuất hiện trên những sa mạc lúc trước, mấy ngày qua thịnh cảnh này liên tục xuất hiện trong sa mạc rộng lớn, là một tia dị sắc duy nhất xóa đi sự buồn tẻ của hành trình.
Chẳng qua là ban đầu loại ảo ảnh này còn có thể làm cho tinh thần của người ta vì nó mà rung lên một cái, nhưng nhìn thấy nhiều khó trành khỏi cảm thấy nhàm chán, nhất là Luyện nhi, cuộc đời nàng căm ghét nhất chính là lừa gạt cùng giả dối, mà cố tình kỳ quan thiên nhiên này chính là mang theo hai tính chất như vậy, từ lần đầu tiên nàng cảm thấy nghi hoặc cho đến sau này khi đã biết rõ, liền đối với loại cảnh tượng huyền ảo trên sa mạc này không có chút thiện cảm nào, mỗi lần nhìn thấy, liền quay đầu về phía ta nói: "Gạt người lại xuất hiện."
Nhưng thật ra hướng đạo rất thích nhìn thấy cảnh tượng này, vốn tưởng rằng chẳng qua là do yêu thích, sau này khi nghỉ ngơi mới được nghe bọn họ giải thích, xuất hiện ảo ảnh nhất định sẽ không có gió lớn, người hành tẩu quen thuộc trên đại mạc, thà rằng chịu cảnh phơi nắng cháy da, cũng không muốn thấy cảnh gió thổi tung mù cát bụi, nếu có thể ngày ngày nhìn thấy ảo ảnh, đoạn đường này nhất định có thể bình an vượt qua.
Rất đáng xấu hổ, ta cũng không biết những điều hắn vừa nói có đạo lý hay không, chẳng qua là những kinh nghiệm dân gian từ thời xa xưa thế này, hẳn là cũng phải có vài phần nguyên do.
Mà thực tế rất nhanh liền chứng minh điểm này.
Ngày thứ tư sau khi xuất phát, cũng không nhìn thấy ảo ảnh kia xuất hiện, bất quá vẫn là trời cao vân đạm không thấy có gió lớn, dạo chơi trên biển cát, nhiệt độ nóng hổi như trưa hè oi bức dường như không có gì khác biệt so với những ngày qua, cho nên tất cả mọi người cũng không cảm thấy có gì khác biệt.
Qua buổi trưa, ta và Luyện nhi tựa sát vào nhau trên lưng lạc đà, trong lúc phủ thảm mơ màng ngủ, bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng hô to giống như sấm nổ, tiếng kêu gọi như khàn cả giọng này truyền đến, gần như cũng khiến cho lạc đà dưới thân kinh hãi.
"Hắc phong!" Thanh âm kia kêu lên: "Hắc phong kéo đến!"
Chúng ta đồng thời thanh tỉnh, Luyện nhi phản ứng nhanh hơn ta một bước, chờ đến khi ta nhấc tấm thảm lên ló dạng ra, điều nhìn thấy trước tiên chính là thần sắc mím môi ngạc nhiên của thiếu nữ gần trong gang tấc, phải biết rằng từ khi nàng trưởng thành, những năm gần đây thần sắc này đã càng trở nên ít thấy, ta không khỏi nhìn thêm một lần nữa, mới theo tầm mắt của nàng nhìn ra ngoài, nhìn thấy ở đường chân trời xuất hiện một bức tường đen đội trười đạp đất, dường như là đại quân yêu ma đang hoành hành.
Đó đương nhiên không phải là yêu ma cũng không phải là tường, đó là hiện tượng tự nhiên, là gió bụi, người dân bản xứ ở nơi này gọi nó là hắc phong, nhưng ta vẫn có thói quen gọi nó là, bão cát.
Hắc phong cũng được, bão cát cũng vậy, đều chính là bức tường kia, giờ phút này nó đang dùng một tốc độ kinh hoàng mà mắt trần có thể nhìn thấy được để tiến đến, bầu trời xanh hay mặt cát vàng đều bị chôn vùi trong bóng tối, giống như là bị nuốt vào trong bụng, không còn nhìn thấy tung tích.
Ban đầu bản thân cũng coi như trấn định, bởi vì hiểu được kỳ thật phía sau bức tường dày đặc này cũng không phải là thứ gì quá tệ, tính nguy hiểm không hẳn là cao hơn bao nhiêu so với trận gió ở Bạch Long đôi trước kia, thay vì lo lắng sẽ bị gió lớn cuốn đi gì gì đó, chi bằng lo lắng sẽ hít bụi sinh bệnh mới là thực tế, cho nên phản ứng đầu tiên chẳng qua là tháo tấm khăn che mặt xuống gấp lại dầy thêm môt tầng, cột chặt, cẩn thận bảo vệ miệng mũi trên mặt, cũng nhắc nhở Luyện nhi che chắn cẩn thận.
Thế nhưng hai người hướng đạo lại cực kinh hoàng, có lẽ là đã có quá nhiều truyền thuyết về loại gió này rồi a, nhưng khi nghe thấy bọn họ vừa hét lớn: "Phải ẩn trốn, mau mau, trốn đi!" Vừa vội vội vàng vàng xua lạc đà vế phía một cồn cát lớn cách đó không xa, ước chừng là muốn mượn cồn cát này làm tấm chắn tụ nhiên, tránh hướng đi mũi nhọn của cơn gió lớn, cũng coi như có thể làm cho ảnh hưởng của sức gió chậm đi một chút.
Nhưng tốc độ của cơn bão này nhanh hơn so với trong dự liệu, vừa mới đó đã thu hẹp một nửa khoảng cách, bức tường kia liền đã cao đến hơn mấy trượng, khoảng cách càng gần thế gió càng lớn, mù mịt che khuất cả bầu trời, cơn gió vang lên từng tiếng rít ghê người, dường như là tiếng gào khóc thảm thiết của yêu ma sau màng bụi mù.
Hướng đạo còn muốn kiên trì đi về phía trước, nhưng mà chỉ trong khoảng khắc, bức tường gió kia cũng đã thình lình đập vào mặt, dùng xu thế thái sơn áp đỉnh lập tức nuốt sống toàn bộ đội lạc đà.
Trong tích tắc ngay khi ánh sáng bị nuốt chửng, thân thể bỗng nhiên bị ai đó chăm chú bảo hộ.
Bị hút vào trong trận gió, cảm nhận liền hoàn toàn khác biệt, rót đầy hai lỗ tai đều là tiếng gió rít sắc bén ác liệt, đôi mắt hé mở cũng trở nên khô rát, xung quanh giống như hoàng hôn trầm lắng, ta ngẩng đầu nhìn người đang che chở cho bản thân, nàng lại không nhìn ta, mà là đang nhíu mày nhìn quanh, ánh mắt lợi hại như lưỡi đao.
Chỉ là khoảng cách trong vài bước chân cũng đã khó có thể phân biệt sự vật, muốn tiếp tục tiến lên tất nhiên là không thể, một lát sau mới thấy hướng đạo từ từ men theo thân lạc đà tạo thành một hàng tìm tới đây, hét lớn: "Đi không được, xuống lạc đà, xuống lạc đà, dùng làm tường ngăn cản!" Thanh âm gào rú trong gió mơ hồ dao dộng.
Ta cùng Luyện nhi liếc nhìn nhau, tuy rằng không rõ ý tứ trong lời này của hắn, nhưng vẫn là theo lời mà xoay người từ trên lưng lạc đà nhảy xuống, cũng xác thực là khi xuống đất mới càng an tâm hơn một chút, lạc đà này tuy là quái vật khổng lồ, chỉ là giờ phút này cũng bị gió thổi đến có chút lay động bất ổn, càng là làm cho người ta tăng thêm một phần bất an.
Hướng đạo thấy chúng ta xuống tới, liền chật vật đứng lên kéo lạc đà qua, đi được vài bước liền bất động, ngược lại liên tục hướng bên này vẫy tay, tỏ ý bảo chúng ta đứng chung một chỗ với hắn, lúc này một người hướng đạo khác cùng Thiết lão gia tử không biết trời đất gì cũng đã chạy đến, trong tay còn cầm theo một cái tọa kỵ, tiếp theo chỉ thấy bọn họ đứng ngược hướng gió khó khăn hợp tác cùng nhau, thật vất vả mới có thể làm cho bốn con lạc dà quỳ xuống chắn ngang bốn phía, tạo thành một phương trận chặt chẽ, mà mọi người ở ngay trong phương trận này, nói đúng ra là bị vây ở bên trong.
Nhìn thấy hành động này, rốt cuộc đã hiểu rõ "Tường ngăn cản" mà bọn họ nói đến là thứ gì, ta kéo Luyện nhi dán chặt lấy con lạc đà cường tráng to lớn nhất mà ngồi xổm xuống, thế bão cát ập xuống quả nhiên liền nhỏ đi rất nhiều, những người còn lại cũng làm theo như vậy, dựa vào loài vật to lớn tạo thành rào cản tạm thời tránh né thiên tai, có thời gian để nghỉ ngơi thở dốc.
Khoàmg thời gian chờ đến khi nguy hiểm qua đi, là rất khó chịu.
Mặc dù có thân hình to lớn của lạc đà làm bảo vệ, ảnh hưởng của bão cát đã suy yếu không ít, chỉ là uy lực còn lại cũng vẫn quá mức ghê gớm, đâu đâu cũng có cát bụi, dù cho đã có chuẩn bị trước, vẫn cảm thấy ngay cả hô hấp cũng dần dần trở nên khó khăn, suy bụng ta ra bụng người, ta lo sợ Luyện nhi cũng cảm nhận giống như vậy, vừa muốn kéo nàng vào trong lòng để bảo hộ, cánh tay vừa mới đưa lên, đã thấy người ở bên cạnh nhanh hơn một bước thực hiện động tác giống hệt như vậy, trái lại thành ra bản thân mình ngã vào trong lòng của nàng.
"Đã từng nói rồi, đừng thể hiện ở trước mặt ta, ngươi rõ ràng là thân thể yếu hơn." Nàng cúi đầu nói, vốn là tư thế ngồi xổm co thành một đoàn, lại cúi đầu xuống như vậy, thanh âm kia liền đến bên tai, ngay cả sự cường thế trước sau như một trong giọng nói cũng có thể phân biệt rõ ràng.
Thở dài, không có tranh luận, chẳng qua là lui vào trong lòng của nàng, thuận thế ôm lấy cái đầu đang cúi xuống kia, để cho mũi miệng của nàng hảo hảo đặt vào cần cổ của mình, mới nói khẽ: "Vẹn toàn đôi bên mới là tốt nhất."
Luyện nhi tựa như cười cười, tư thế này ta không thể nhìn thấy, lại cảm thấy có nhiệt khí đang phả trên cần cổ.
Kế tiếp liền hoàn toàn là im lặng, không tiện nói chuyện, chỉ cần đôi bên nép vào nhau tạo ra một khe hở nho nhỏ an tĩnh cho đối phương có thể hít thở giữa khung cảnh cát tung bụi mù này, cùng đợi thời tiết khắc nghiệt qua đi.
Nếu nói trận bão cát ngày hôm nay có điểm nào làm cho người ta cảm thấy sợ hãi nhất, đó chính là thời gian duy trì của nó, bão cát không phải gió lốc, tính hủy diệt của nó không hẳn là quá mạnh, như lại có thể duy trì một thời gian rất dài, có thể kéo dài trong vài giờ thậm chí vài ngày không ngừng, khiến cho người ta nửa bước khó đi, thậm chí hoàn toàn thay đổi địa hình cùa sa mạc xung quanh, khiến cho những người chưa có đủ kinh nghiệm sẽ lạc mất phương hướng, nếu như biến thành như vậy, đó mới chính là thập phần thảm họa.
Hiện nay bên cạnh chúng ta có hai người hướng đạo kinh nghiệm phong phú, chuyện mất phương hướng hẳn là không cần phải lo lắng, vấn đề duy nhất chính là khi nào hắc phong này mới qua đi, giữa thiên hôn địa ám thời gian trôi qua nhanh chóng, cát vàng phía ngoài bên cạnh lạc đà dần dần dâng cao, càng lúc càng cao, cho dù là loài vật to lớn này cũng sắp không thể chịu nổi, cũng may chưởng phong của Thiết lão gia tử hùng hậu, mỗi lần như vậy, chính là ông vận khí dùng chưởng phong đầy ngược cát ra ngoài, đem những đống cát tích tụ đánh tan hoặc đẩy đi, sau mấy lượt, toàn thân lão nhân đã sớm bị bao bọc trong cát, trở thành một người cát vàng cam mờ mịt.
Không biết mấy canh giờ đi qua, cơn bão cát này vẫn chưa chịu từng dừng lại, thậm chí ngay cả dấu hiệu yếu bớt cũng không có.
Nếu như nói là trong lòng không có chút lo lắng nào đương nhiên là không thật, chỉ là cũng không cách nào có thể tưởng tượng được, cho tới bây giờ đứng trước thiên nhiên còn người là nhỏ bé như vậy, chỉ có thể để cho số phận quyết định, liền cũng không cần phải lo lắng quá mức, huống chi đường đường là Ngọc La Sát cũng sẽ không bị một mảnh cát vàng ở nơi đây chôn vùi, dựa vào điểm này mà ung dung, ta liền cảm thấy không có chuyện gì lớn, chỉ cần an tâm trốn ở trong lòng của nàng là được rồi.
Nhưng mà, dường như muốn bác bỏ ý tưởng khờ khạo này, ông trời lập tức tạo nên một trò đùa không lớn không nhỏ cùng con người.
Trốn ở trong vòng tay kia, không biết bắt đầu từ khi nào, bên tai mơ hồ nghe được một chút thanh âm kỳ lạ, rất nhỏ bé, hơn nữa là khi có khi không, nhưng nhất định là có.
Ban đầu cũng không có để ý, dù sao đặt mình trong cơn gió lốc thần gào quỷ khóc này, có nghe thấy thanh âm thê lương gì đó cũng không kì lạ.
Chỉ là thời gian dần trôi qua lại bị thanh âm này làm chi chú ý, không chỉ vì thanh âm này vẫn luôn tiếp tục, càng quan trọng hơn là, nó tựa hồ còn...Rất gần, gần ngay bên tai.
Bởi vì phần bất an nảy sinh trong tiềm thức này, ta bắt đầu tìm kiếm, trước hết vẫn là chuyển động đôi mắt khắp nơi trong phạm vi nhỏ, sau đó động tác càng lúc càng lớn, rốt cuộc kinh động đến Luyện nhi, nàng từ trong cần cổ của ta ngẩng đầu lên, bất mãn nói: "Làm sao vậy? Nhích tới nhích lui?"
Ta không thể trả lời, hoặc nói là không kịp trả lời, bởi vì ngay trong phút chốc khi nàng ngẩng đầu lên, ta lướt qua vai của nàng liền nhìn thấy nơi phát ra thanh âm kia.
Gần như chính là trong nháy mắt, vật phát ra âm thanh này cũng đã chịu đựng đến cực hạn, trong tiếng gió rít vang lên một thanh âm đứt gãy không đáng kể, sau đó một cái bóng đen giống như một con rắn dài đột nhiên bay lên, phá vỡ không khí tập kích về phía bên này!
"Cẩn thận!" Bản thân chính là nhìn thấy rõ ràng nhất, vội vàng đẩy Luyện nhi tránh ra, nhưng bởi vì tư thế dựa sát vào nhau nên không thể đầy nàng ra xa được, bất quá Luyện nhi là nhân vật thế nào, dù cho không có hành động này của ta có lẽ nàng cũng đã cảm thấy sau đầu có chuyện khác thường, mượn lực đẩy của ta mà nghiêng người đi, thậm chí còn có thời gian mà đẩy ngược lại ta một cái, để cho ta ngã người sang hướng khác tránh né nguy hiểm.
Bóng đen trông giống như một con rắn dài kia đột nhiên rơi xuống sỏi cát trước mặt chúng ta, để lại một vệt hằn thật sâu, cẩn thận nhìn kỹ lại mới phát hiện ra không phải là dây roi, mà chẳng qua là dây thừng để ràng giá gỗ mang vật nặng được cột trên thân lạc đà, đây là loại dây thừng để cố định đồ vật.
Bởi vì vội vàng, không ai quan tâm chuyện phải tháo dỡ những vật phẩm nặng nề trên thân lạc đà xuống, huống chi có thêm trọng lượng sẽ giúp ích cho lạc đà chống cự với gió lớn, những thứ này cũng không cần dỡ xuống.
Không ngờ dây thừng dùng để cố định có thể bị đứt, hơn nữa, còn đứt ngay sợi dây chính.
Trong lúc cùng Luyện nhi né tránh, nhìn thấy giá gỗ cố định giống như một món đồ chơi bị cơn gió lớn cuốn đi xa lăn nhanh như chớp, ta không kịp suy nghĩ, ngay lập tức bò dậy, toàn lực đuổi theo.
Bởi vì thứ được ràng trong đó, là vật không thể thiếu nhất khi hành tẩu trên sa mạc —— nước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook