Ma Nữ Nghê Thường
-
Chương 70: Vạn dặm
Con người đều là sinh vật có tư tâm, nói đến một điểm này, kỳ thật bản thân so sánh với thiếu phụ kia, coi như cũng không kém bao nhiêu.
Thiếu phụ kia rõ ràng biết rằng kiếm phổ chính là một vật xấu bị đánh cắp, ngay cả khi phài làm trái đạo nghĩa, vẫn muốn lấy được để xem qua; mà trên đường dò hỏi đến đây bỗng nhiên ta nhớ đến tình tiết này, trong lòng cũng có đồng cảm, nhưng không có xuất khẩu tương trợ.
Nàng muốn lấy được để xem qua, là vì muốn học tốt võ nghệ để thoát khỏi Thiết Phi Long, mà ta không xuất khẩu cầu tình, chính là vì muốn Thiết Phi Long từ nay về sau không còn chút bận tâm nào mà toàn lực ứng phó, hiệp trợ Luyện nhi, truy hồi kiếm phổ —— trong đầu, thay vì nói là mơ hồ nhớ lại, không bằng nói chính xác ra là trực giác, trực giác đây tuyệt đối không phải là một việc dễ dàng, thậm chí là một con đường muôn phần nguy hiểm, sẽ phát sinh rất nhiều biến cố.
Con đường nguy hiểm này, Luyện nhi nên có Thiết Phi Long toàn lực tương trợ, chỉ dựa vào điểm này, ta cũng không muốn tùy tiện thay đổi gì cả, cho nên chỉ là im lặng không nói, ngồi yên nhìn sự tình phát triển, không dám lên tiếng cầu tình.
Chỉ là đáng thương cho Thiết San Hôkia, phải tiếp nhận vận mệnhnhư vậy, lưu lạc giang hồ.
Tuy rằng lúc trước nữ hài này ngang bướng, mang tâm tính tiểu hài tử, chỉ là còn nhớ được nàng hẳn là người có tình nghĩa, hành động lúc này cũng đã kiểm chứng được điều đó, nàng đứng ở bên cạnh ta, tuy rằng nước mắt ràn rụa, nhưng vẫn là ngóng trong vào trong khu rừng kia, nhìn thấy thiếu phụ kia từ trong bụi cây lảo đảo đi ra, liền đỏ ửng đôi mắt tiến đến nghênh đón, đi được hai bước, lại đứng lại, nâng tay áo hung hăng lau lau nước mắt, mới kêu một tiếng: "...Kha di, ngươi, ngươi không sao chứ?"
Trên trán của thiếu phụ kia thấm máu, chính thất tha thất thểu gắng gượng bước đi, đột nhiên bị một tiếng kêu này gọi lại, mới dừng chân, bối rối ngẩng đầu lên, nhìn thấy là nữ hài này, gương mặt vốn đã tái nhợt lại càng không có huyết sắc, bờ môi mấp máy vài cái, trong phút chốc đau khổ cười cười, nói: "A Hô, Kha di của ngươi oai đả chính trứ*, cũng coi như đã đạt được ước muốn, làm một hồi ác nhân cũng không oan uổng, phụ thân của ngươi nói ta làm hỏng thanh danh củahắn, ta cũng không cảm thấy gì cả, tính ra dù sao ta cũng coi như không nợ hắn nữa, nhưng đối với ngươi...Đối với ngươi ta thật sự cảm thấy xấu hổ, cũng không còn mặt mũi nào để gặp lại nữa, trời đất bao la, ngươi phảihảo hảo bảo trọng...Kiếp sau...Nếu như có kiếp sau, ta nguyện ý chiếu cố cho ngươi..."
(*Chó ngáp phải ruồi, đánh bừa mà trúng)
Nàng bi thương nói xong, cười khổ một tiếng, cất bước đi lướt quanữ hài, tiếp tục hướng về phía trước, cũng không quay đầu lại, nữ hài kia chỉ là ảm đạm nhìn theo, trên mặt vô thần, ngay cả nước mắt cũng đã cạn khô.
Mặc dù ta lựa chọn lặng lẽ quan sát, tùy ý để mọi chuyện phát sinh đến một bước này, chỉ là nhìn thấy các nàng khổ sở, trong lòng cũng không thể thản nhiên, huống chi sau một bước này, cũng không còn gì để kiêng dè nữa, đứng đợi ở ngoài bìa rừng chính là xuất phát từ tâm trạng muốn bù đắp cho các nàng, làm sao có thể để cho các nàng rời đi như vậy, vì vậy lúc này lên tiếng, gọi lại một câu: "Khoan đã, xin dừng bước."
Thiếu phụ kia nghe thấy liền run lên, rõ ràng vừa rồi ta đứng ngay ở ngay bên cạnh nữ hài kia, nàng lại tựa như bây giờ mới phát hiện ra sự hiện hữu của ta, gương mặt trắng bệch nghiêm túc quay qua, cứng giọng nói: "Ngươi, ngươi sao lại ở...Mà thôi, ngươi còn muốn thế nào nữa? Nói thằng racho đôi bên đều thoải mái a."
Ta lắc đầu nói: "Chân tướng đã được phơi bày, ta cũng không muốn thế nào nữa, chỉ là muốn biết ngươi có dự định thế nào, uổng chovừa rồingươi đã nói trời đất bao la, bây giờ lại xoay người liền muốn rời đi, khiến choSan Hô cô nương một mình phiêu bạt lưu ly, cơ khổ không nơi nương tựa sao?"
"Ta..." Thiếu phụ dường như chưa từng nghĩ đến chuyện này, vốn là ngẩn ngơ, lại nghiêm nghị nói: "Ta không phải...Chỉ là...Ta làm sao còn có tư cách kia..." Trong miệng lắp bắp, lại lộ ra một chút luống cuống.
"San Hô cô nương?" Ta quay đầu nhìn nữ hài kia, phía sau nàng là một bụi cây rộng lớn, điểm xuyết rất nhiều loại hoa, giờ phút này lại chỉ có thể làm nổi bật lên sự phong phanh không nơi nương tựa của người kia, cũng càng làm cho ta không đành lòng nhìn thấy nàng lâm vào số mệnhphiêu bạt lưu ly*, kiên định với suy nghĩ trong lòng, liền nói: "San Hô cô nương ý của cô nương như nào? Cô nương có hận người này sao?"
Nghe thấy ta hỏi, thiếu phụ kia trở nên lúng túng, cúi đầu tựa như mộthài tử đang chờ trách cứ, cực kỳ bất an.
Nhưng thật ra nữ hài mười mấy tuổikia, giờ phút này lại hiện lênkhí chất củađại nhân, yên tĩnh suy nghĩ, trầm ổn mở miệng nói: "Ta, nói không khó chịu là nói dối, cũng thật sự có chút trách Kha di..." Thấy thiếu phụ kia khó chịu nghiêng đầu, nàng thở dài một tiếng, ngay sau đó nói: "Nhưng mà như vậy thì sao, lúc ấy cũng không ai bức ta, bản thân có lòng tham muốn học rốt cuộc cũng không thể trách người khác, dù có trách, cũng không thể nói hận..."
Vừa thở dài một cái, nữ hàivừa đi tới, cũng không nhìn ta, chỉ kéo bàn tay của thiếu phụ kia nói: "Kha di, vô luận lúc trước như thế nào, nàng nói đúng, sau này chúng ta liền đều là người không có nhà, từ nay về sau lưu lạc chân trời góc bể, trôi dạc đến đâu cũng không biết, thiên hạ rộng lớn như vậy, ta lại còn trẻ không hiểu chuyện, ngươi thật sự nhẫn tâm muốn vất bỏ ta một thân một mình sao?"
Sau khi mọi chuyện bại lộ, thiếu phụ kia hoặc là điên cuồng hoặc là đau khổ, gương mặt không có chút máu, chính là chưa từng rơi một giọt lệ nào, giờ phút nàynghe thấy một câu như vậy, lại lã chã rơi lệ, cũng nắm lấy bàn tay củanữ hài nói: "Hảo, hảo, chỉ cần ngươi không hận ta, chúng ta...Chúng ta cùng nhau lên đường, lưu lạc chân trời góc bể thì sợ cái gì, từthuở nhỏ ta đã lưu lạc giang hồ làm xiếc, chuyện gì chưa từng thấy qua, A Hô, đừng sợ."
"Ân!" Nữ hài kia thấy thiếu phụ rơi lệ, bản thân liền dụi dụi mắt, ngược lại rưng rưng mà cười rộ lên, nói: "Kha di nói như vậy, ta sẽ không sợ nữa." Hít vào một hơi, lại nghiêng đầu sang, lúc này mới nhìn thẳng vào ta, nói một tiếng: "Đa tạ tác thành." Liền kéo thiếu phụ cất bước rời đi, hai người rời đi cũng kiên định hơn rất nhiều, cũng không còn lảo đảo như khi rời khỏi rừng cây một khắc trước.
Ta cũng không tiếp tục ngăn trở, chỉ là nhân lúc các nàng chưa đi xa, đề khí nói: "Sau này nếu như nhị vị có chuyện gì khó xử, hoặc là chán ghét lưu ly*, có thể đến Định Quân sơn ởThiểm Nam, nơi đó có một sơn trại, trong trại đều là nương tử quân, chỉ cần báo ra danh hào Ngọc La Sát, có thể được an toàn không cần lo lắng!"
(*Lưu ly ở đây nghĩa là phải di chuyển liên tục, lang bạc khắp nơi)
Lo lắng người trong rừng có thể nghe thấy cuộc trò chuyện này, ta đề khí nói những lời này cũng không tính là quá lớn, may mắn là hướng gió thích hợp, hai nữ tử kia dọc theo con đường đất mà đi xa, từ xa xa một người trong số đó phất tay áo, tỏ vẻ đã nghe thấy, đương nhiên, về phần sau đó có đến hay không, liền hoàn toàn do các nàng tự mình làm chủ.
Hô xong một câu, lặng lẽ nhìn hai bóng người rời đi, dần dần biến thành một điểm đen, khi không còn nhìn thấy nữa, cảm thấy những chuyện có thể làm đều đã làm rồi, cũng miễn cưỡng có thể xem như đã hết lòng tương trợ, nhưng trong lòng vẫn có chút buồn lo khó hiểu, lữ nhân* lên đường, con đường này lại không có lối về, hai chữ phiêu bạt, trăm loại tư vị, chỉ có người từng trải qua mới có thể tự mình nhận thức được, ta nhớ được chuyện được hôm nay, lại không biết được chuyện ngày sau, cũng chỉ có thể hy vọng các nàng mọi chuyện thuận lợi.
(*Khách nhân, ý nói con người đi đến đâu cũng là khách, không có nhà của mình)
Đứng trên sườn núi tâm tư trầm lắng, bất tri bất giác đã đứng được một lúc lâu, chờ đến khi đột nhiên tỉnh lại, mới giật mình phát hiện ra đã lãng phí quá nhiều thời gian, mặc dù ta tin tưởng cách làm người của Thiết lão gia tử, cũng mơ hồ nhớ rõ hắn hẳn là sẽ trợ giúp Luyện nhi mới đúng, chỉ là dù sao lúc này vừa mới vứt bỏ nữ nhi trục xuất thê thiếp, một lần đại biến củanhân sinh, khó đảm bảo sẽ không thất thường, Luyện nhi lại là người miệng lưỡi thằng thắng, vạn nhất dẫn đến tranh cãi, còn có thể vì không vui mà lấy tính mạng ra tranh đấu lẫn nhau?
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, trong lòng lập tức thấp thỏm không yên, xoay người liền muốn chạy vào trong rừng, mới chạy điđược hai bước, bất chợt nghe thấy từ trong rừng truyền đến một tràn...Tiếng cười?
Còn chưa kịp ngạc nhiên, đã thấy hai người một già một trẻ từ trong bụi hoa bước ra, lão giả cao đại uy mãnh, thiếu nữ phong tư uyển chuyển, không phải là Luyện nhi và Thiết Phi Long thì là ai? Ta vốn còn đang lo lắng hai người này một lời khônghợp sẽ bắt đầuđộng thủ, nhưng màsự thật trước mắt chính là sắc mặt Luyện nhi vui vẻ, mỉm cười nhẹ nhàng, ngay cả Thiết lão gia tử kia, tuy rằng lông mi nhíu lại ẩn ẩn còn mang theosắc khí sầu não, nhưng ngoài bi thương đau buồn, cũng không biết Luyện nhi đã dùng biện pháp gì, lại khiến cho lão nhân thoát khỏisự trầm trọng nặng nề, nói chuyện với nàng rất tự nhiên.
"Thì ra ngươi ở đây, ngây người một mình đứng ở sườn núi làm cái gì?" Bước ra khỏi bụi cây che chắn, thiếu nữ đưa tầm mắt nhìn qua, lập tức phát hiện ra mục tiêu, kêu lên một tiếng, vài bước đi tới đây giữ chặt lấy bàn tay trái ta, cười nói: "Đến, nhanh quỳ xuống lạy ba lạy, nhận nghĩa phụ."
"Nghĩa phụ?" Ta chỉ cảm giác kinh ngạc không thôi, trong lúc nhất thời không biết nàng đang định làm gì, ngay lúc này Thiết lão gia tử cũng đã đi tới "Ai" lên một tiếng, vuốt râu nói: "Ngọc oa nhi ngươi làm sao vậy, nào có đạo lý vừamới chạy tới không nói hai lời, liền kêu người ta quỳ xuống nhận nghĩa phụ." Lời nói của hắn tuy là trách cứ, chỉ là giọng nói bình tĩnh, thần sắc thản nhiên, cách xưng hô càng là thân thiết hơnkhông biết bao nhiêu tầng.
"Nghĩa phụ không biết, ta và nàng là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cùng nhau ăn, ở cùng nhau, cùng một sư phụ, ta đã bái người làm nghĩa phụ, nàng vạn vạn không có đạo lý không bái." Luyện nhi quay đầu hướng lão nhân mỉm cười, lại nhìn sang đây một cái, nói: "Nhanh lên, ngươi bái hay là không bái? Không bái ta liền đi cùng nghĩa phụ, từ nay về sau không để ý tới ngươi nữa a."
Một già một trẻ này đều là tính khí kỳ quái, chuyện này đã sớm biết, nhất là người trẻ tuổi này, ta vốn cho rằng đối với tính khí của nàng ta không hiểu được mười phần ít nhất cũng nắm được chín phần, chỉ là khiđối mặt với tình huống xảy ra trước mắt này, vẫn là có cảm giác trở tay không kịp, hai người này, mới một lúc trước vẫn còn đang hô đánh kêu giết, mangtư thế không đội trời chung, một người còn vừa mớitrục xuất thê nhi, lão nhân gần như đã trở thành một người cô đơn một thân một mình, làm sao chỉ trong nháy mắt, lại tươi cười vui vẻ một người nhận nghĩa phụ một người nhận nghĩa nữ, kết thành người thân vui vẻ như vậy?
Ta còn đang kinh ngạc, Luyện nhi cũng không cho thời gian, thấy ta do dự, tức giận nhíu mũi một cái, hướng bên này làm ra mộtbộ dáng uy hiếp đe dọa, thấy nàng như vậy,bản thân cũng bỏ qua cảm giác kinh ngạc kia, trước mỉm cười nói: "Ngươi thật sự muốn ta nhận nghĩa phụ?" Đợi đến khi nàng dùng ánh mắt ngươi đã biết rõ còn cố hỏi mà liếc nhìn một cái, lại mỉm cười hé miệng nói: "Thiết lão anh hùng thâm minh đại nghĩa, làm rõ sai trái, có thể nhận lão nhân gia người làm nghĩa phụ quả thật chuyện may mắn, ta vui mừng chấp thuận, chỉ là Luyện nhi, đừng trách ta không nói trước, hai chúng ta nhận cùng một vị phụ thân, sau này ngươi chính là phải thành thành thật thật gọi ta một tiếng tỷ tỷ a."
Lời này vừa nói ra, nhìn thấy nụ cười trên gương mặt thiếu nữ liền tắt ngúm, Luyện nhi đảomắt một vòng, nói: "Không cần không cần." Khe khẽ đẩy ta một chút, chạy đến trước mặt lão gia tử, gắt giọng: "Nghĩa phụ, chúng ta đã nói rõ rồi, người chỉ có thể nhận ta làm nghĩa nữ, muội muội cũng không sao, nhưng ta tuyệt đối không muốn có thêm một tỷ tỷ."
Thiết lão gia tử thấy nàng làm loạn, cười ha ha nói: "Ngươi chính là không tiếp nhận tỷ tỷ, không phải nàng cũng là sư tỷ của ngươi sao? Lẽ nào lúc trước ngươi nói cùng nhau ăn ở, cùng một sư phụ, là nóidối sao?"
"Đúng là cùng nhau ăn ở, cùng một sư phụ, nhưng cũng không tính là sư tỷ." Luyện nhi bĩu môi nói: "Sư tỷ sư muội phải phân chia trưởng ấu tôn ti, ta cũng không muốn nàng đè đầu ta, ta áp nàng thì còn tạm được."
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ta nghe nàng nói ra những lời trong lòng này, tuy rằng đã sớm đoán trước, chỉ là ta vẫn nhịn không được mà lắc đầu cười khẽ, cũng không thể làm gì được nàng, tính khí củaThiết lão gia tử quả nhiên làhợp ý Luyện nhi, nghe xong lời này của nàng, thế nhưng cũng liên tục gật đầu nói: "Có đạo lý, giữa quy tắc trưởng ấu tôn ti này cũng quá phiền phức, vẫn là không phân biệt mới tốt, không phân biệt mới tốt, ha ha."
Cứ như vậy, sự mờ mịt mang theo gió mưa lạnh lẽo vừa rồi liền tan biết không còn tung tích, thẳng đến khi bước vào đại viện của Thiết gia, lão gia tử nhìn vật nhớ người, mới lại lộ ra khuôn mặt u sầu, khi ta và Luyện nhi chuẩn bị thức ăn vô ý thoáng nhìn qua, thấy ông ngồi một mình ởđại sảnh vuốt vuốt cái cạnh bàn, thần sắc cô độc, lúc này thoạt nhìn liền chỉ là một lão nhân hoa giáp* máitóc trắng xoá, ta nhìn đến động lòng, mơ hồ đã hiểu đượcdụng tâm củaLuyện nhi.
(*Hoa giáp chi niên, chu kỳ 60 năm được gọi là hoa giáp, hoa giáp ở đây dùng để chỉ lão nhân 60 tuổi)
Quả nhiên, Luyện nhi theo ánh mắt của ta cũng nhìn thấy một màn này, liền hì hì tươi cười, tiến lên nói: "Đúng rồi nghĩa phụ, khi nào chúng ta xuất phát đi tìm kiếm phổ a?" Thiết lão gia tử phục hồi lại tinh thần, nói: "Vội gì chứ? bảo bối kia của ngươi nhất định sẽ thay ngươi tìm về, lời ta đã nói, ngươi còn không tin sao?"
"Ta rốt cuộc cũng không thể để một mình người thay ta đi tìm kiếm phổ a?" Luyện nhi lắc đầu cười nói, khiến cho lão gia tử sầm nét mặt xuống: "Ta đã đáp ứng ngươi, chính là chuyện củata, ngươi cho rằng một mình ta không thể tìm về được sao?" Nàng lại không để ý, chỉ nói: "Nghĩa phụ xuất mã ta tất nhiên là yên tâm, chỉ là một mình người đi xa nhà, luôn không khỏi cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, chúng ta làm bạn bên cạnh người, thay ngườigiải buồn gì gì đó, không được sao?" Ngôn từ lúc đó, thật sự giống như là nữ nhi nói chuyện với phụ thân vậy, làm ta vừa nghe thấycũng có chút ngạc nhiên.
Tính khí của Thiết lão gia tử cũng là ngay thẳng, thấy Luyện nhi như vậy, trên gương mặt liền lộ ra thần sắc hiền lành, ngược lại cũng thật sự đối với nàng như nữ nhi, vỗ vỗ đầu nàng, ngữ trọng tâm trường* nói: "Ngọc oa nhi quan tâm nghĩa phụ, trong lòngnghĩa phụtất nhiên là cao hứng, chỉ là Kim Độc Dị đoạt kiếm phổ kia cũng có chút lai lịch, đoạn đường này đừng nói là nguy hiểm, chính là sơn cao thủy viễn, e rằng ngươi cũng không đi được."
(*Lời nói chân thành, ân cần)
Luyện nhi nghe thấy còn định nói thêm gì nữa, ta nghe ra vẫn chưa hiểu hoàn toàn, liền đi đến phía trước, nhẹ giọng ngắt lời nói: "Thiết lão tiền bối, vãn bối không giao thiệp với giang hồ nhiều, vừa rồi lại không có ở trong rừng, có chút không hiểu, mong rằng lão tiền bối chỉ giáo."
"Ngươi cũng đừng mở miệng lại một tiếng lão tiền bối." Lão nhân liếc nhìn ta một cái, vuốt râu nói: "Ngươi cùng Ngọc oa nhi thân cận như vậy, liền coi như là một nửa nữ nhi củata, lão tiền bối lão tiền bối gì gì đó, nghe ra thoải mái, nhưng nghe lâu lại cảm thấy xa lạ, ngươi vẫn là thích gọi cái gì liền gọi cái đó, không nghĩ ra được, liền gọi ta là Thiết lão đầu cũng được a."
"...Vậy, ta từ chối liền bất kính, vẫn là gọi ngài là lão gia tử đi." Ta khẽ mỉm cười, gật đầu đáp ứng.
Sau đó, lão nhân liền giải thích ngọn nguồn cho ta, thì ra khi thiếu phụ kia rời khỏi, đã nói rõ ràngcó ba người đoạt kiếm phổ, kỳ thật đều là người Thiết Phi Long quen biết, chỉ là không có giao tình mà thôi, trong đó hai ngườitrợ giúo thật ra không có danh tiếng gì trên giang hồ, không coi là nhân vật lợi hại, không cần nhắc đến cũng được, ngược lại người chủ mưu kia lại hết sức khó giải quyết.
Người này tên là Kim Độc Dị, thành danh đã hơn ba mươi năm, luyện tập Âm phong độc sa chưởng cực kỳ âm độc, chẳng những song chưởng có chứa kịch độc, hơn nữa chưởng phong kích động, hơi lạnh thấm vào da giống như Quỷ mị, nhiều năm trước hắn từng làm xằng làm bậy ở Trung Nguyên, hành vi vô cùng quái đản, rốt cuộckhiến cho võ lâm công phẫn, sau một cuộc đại chiến liền may mắn trốn thoát, sau đó trốn đến Tây Vực, tuy rằng thu nhận đồ đệ khắc nơi, nhưng may thay ở ngoài biên giới TâyVực cũng không gây ra đại loạn gì, không ngờ đã nhiều năm trôi qua, hắn lại bắt đầu âm thầm giao thiệp với Trung Nguyên, cũng không biết có được tin tức từ đâu, lại đoạt đi kiếm phổ mà Trinh Kiền đạo sĩ muốn đưa đến Thiên Sơn.
"Người này giảo hoạt ác độc, võ công vốn là cao cường, lại có được độc môn kiếm pháp nhất định là như hổ thêm cánh, không thể để hắn luyện thành." Giải thích đến cuối cùng, Thiết lão gia tử nghiêm mặt nói: "Lần này ta quyết định đi ra ngoài một chuyến, một đường đi đếnTây Bắc, dọc đườngsẽ hướng đồng đạo giang hồ dò hỏi, nếu như có thể nghe ngóng ra hướng đi củahắn tất nhiên là tốt nhất, nếu như không thể, liền một đường đi lên miền trên, đi thẳng đến sào huyệt của hắn ở tái ngoại*! Dù cho không tiếp cận được hắn, nhưng nhất định cũng có thể tra ra tin tức hướng đi củahắn!"
(*Vùng ngoài biên giới)
"Tiền bối thật khí phách!" Ta nghe đến đó, không khỏi khen ngợi một tiếng, quan ngoại Tây Vực xa xôi như thế nào, chính là vào thời đại có giao thông tiện lợi, cũng không thể nói đi là đi, ông lại nói đơn giản giống như là một chuyến dạo chơi sau khi dùng xong bữa cơm, là một người cũng thường xuyên đi du lịch khắp nơi, không thể không chân thành bội phục.
"Đó là đương nhiên, lời hứa của Thiết mỗ ta cho tới bây giờ đều là đáng giá nghìn vàng." Lão nhân nghe thấy liền lọt vào tai, tựa như thập phần hưởng thụ, dường như cũng quên mất yêu cầu ông dành cho ta lúc trước, chỉ nhắm mắt vuốt vuốt râu ngắn, lại mở mắt nói: "Cũng chính bởi vì như vậy,chuyến đi lần này ngắn thì vài tháng, dài thì e rằng một năm cũng khó có thể trở về, hai tiểu tử các ngươi đi theo không ổn, đặc biệt Ngọc oa nhi ngươi còn là một trại chủ, làm sao cũng không thể đi được, trước mắt thời gianchia cách liền sắp đến, ta thu nhận ngươi làm nghĩa nữ cũng nên có lễ vật gặp mặt, ở bên ngoài địa vị của ngươi còn cao hơn ta, ta không có gì để truyền lại, chỉ là còn có một chút tâm đắc trong việc tu luyện nội công, ngày mai sẽ để một quyển sách lại cho ngươi, khi ngươi nhàn hạ có thể xem qua, sẽ có vài chỗ tốt."
Những lời ông nói rất chân thành, nói xong lời cuối cùng, thật sự là hào phòng muốn lấy bí kiếp tu luyện nội công tâm đắc trong mấy chục năm qua truyền lại, trong lòng ta vui mừng thay cho Luyện nhi, bản thân Luyện nhi dường như lại không để ý đến chuyện này, nghe xong hoàn toàn không có biểu tình gì, trái lại cúi đầu không biết đang suy nghĩ chuyện gì, một lát sau, tựa như đã quyết định chủ ý, ngẩng đầu nói: "Nghĩa phụ, chúng ta đi cùng người!"
Nàng nói rất kiên định, Thiết lão gia tử nghe thấy cóhơi khẽ giật mình, ta ở bên cạnh cũng chau mày, nói: "Luyện nhi, vậy Định Quân sơn làm sao bây giờ, nếu không suôn sẻ hẳn là phải đi hơn một năm, ngươi lại là trại chủ."
"Vậy thì có sao, bây giờ Định Quân sơn không giống ngày xưa, sớm đã bước vào quỹ đạo, lại kết minhcùng đồng đạo xung quanh, chính là có biến cố lớn cũng sẽ có nơi tiếp ứng, sẽ không dễ dàng nhiễu loạn." Thiếu nữ tay phất, dường như hoàn toàn không để trong lòng, cười nói: "Ngày mai ta viết một phong thư, nghĩa phụ cho người đưa đến Ngõa Dao Bảo đi, mọi chuyện được sắp xếp thỏa đáng, chodù chúng ta đi hơn một năm hoặc là lâu hơn cũng không có việc gì!"
"Hảo, nếu như Ngọc oa nhi cũng đã nói đến như vậy, lão đầu tử ta còn có gì để nói a?" Lão gia tử tính khí thẳng thắn, nghe Luyện nhi nói như vậy cũng không tiếp tục khách khí, cười ha ha nói: "Nếu đã như vậy, tối nay ba người chúng ta nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lập tức xuất phát!"
Đêm hôm đó nghỉ lại ởThiết phủ, tuy rằng lão nhân đã trục xuất nữ nhi, nhưng dù sao cũng không đành lòng, vẫn là bảo lưu lại khuê phòng củaThiết San Hô, an bài cho chúng ta mỗi người một gian khách phòng, từng người đều sớm an giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Có lẽ là ngủ quá sớm, trong lòng lại có chút chuyện, ta nằm trằn trọc, nhất thời khó có thể ngủ được, lật qua lật lại thành một cái bánh nướng, dứt khoát đứng dậy, khoác y phục trên người ra ngoài đi dạo, đi vào trong viện, cùng đất Tây Bắc, đêm lạnh gió lớn, trong nội viện một gốc cây cỗ thụ đứng sừng sững dưới bầu trời đêm, tuy rằng cao đại thẳng tắp, chỉ là cô đơn chiếc bóng, dưới ánh trăng cành cây theo làn gió mà có chút dao dộng, lại có vài phần cảm giác thê lương.
Khi đangngẩng đầu vuốt lên lớp vỏ sần sùi của gốc cổ thụ này, chính mình cũng không biết bản thân đang có cảm tưởng như thế nào, trong phút chốc bên tai có thanh âm quen thuộc truyền đến.
"Ngươi đang làm gì đó, không đi ngủ, lại còn mặc ít như thế?" Quay đầu lại, nhìn thấy thiếu nữ từ trong bóng đen dưới hiên đi ra, đi đến trước mặt, kéo lấy bàn tay trái của ta một cái, lông mày lập tức cau lại, nói: "Thật lạnh, vết thương của ngươi còn chưa có khỏi hoàn toàn, bộ dạng đứng đấyđón gió như vậy, là muốn làm cho vết thương của bản thân càng xấu đi sao, ngày mai không xuất phát cùng chúng ta sao?"
Đạo lý cổ cổ quái quái này của nàng cũng không biết là lấy từ đâu ra, ta bật cười nói: "Nghĩ gì vậy chứ? Tối nay nghỉ ngơi quá sớm, chỉ là ngủ không được mà thôi, nhưng tại sao ngươi còn chưa ngủ? Lại còn đi đến nội viện?"
Thiếu nữ hừ một tiếng, nghiêng đầu nói: "Ta đang viết thư, viết thư thật sự là phiền phức, những lời ngắn gọn viết trên giấy không thể giống như nói chuyện thường ngày sao? Những cái chi, hồ, giả, dã* kiathật là hao tổn tinh thần chết mất, ta viết đến phát phiền, đi ra ngoài hít thở không khí."
(*Bốn tiếng hư tự dùng trong cổ văn Trung Hoa, người học chữ Hán là phải học cách dùng những tiếng này. Trước năm 1919, Trung Quốc chưa có Văn Bạch Thoại, mà dùng Văn Ngôn Văn. "Văn ngôn văn" gọi nôm na là "văn cổ". Văn cổ này khi viết thì không có dấu ngắt câu và các cấu trúc câu kiểu phương Tây, mà chủ yếu nhờ các hư từ kiểu "chi, hồ, giả, dã...." để phân tách câu. Do đó rất khó hiểu.Sau khi phong trào Ngũ Tứ nổ ra, người Trung Quốc đề xướng và lưu hành thứ văn thông tục dễ hiểu, gần sát với ngôn ngữ cuộc sống hàng ngày - thứ văn đó ngày gọi là văn Bạch Thoại.)
"Luyện nhi..." Nghe thấy nàng nhắc đến chuyện viết thư, liền chạm vào tâm tình trong lòng, ta gọi một tiếng, liếc nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi thật sự muốn bỏ xuống không quan tâm đến mọi chuyện sao, liền cứ như vậy mà rời khỏi Trung Nguyên, theo lão gia tử đi đến đại mạc quan ngoại? Ngươi...Không lưu luyếnsao?"
Đúng vậy, ngoại trừ người đang đứng ở trước mặt này ra, bản thân ta chính là người không chút bận tâm đến chuyện gì khác, chỉ là nàng đã là một phần của giang hồ, có danh thanh, có cơ nghiệp, có tất cả hùng tâm tráng chí, còn có rất nhiều mối quan hệkết giao, thậm chí có thể còn có...Người tâm đầu ý hợp...
"Lưu luyến? Lưu luyến cái gì?" Nhưng mà giờ phút này, nàng lại mang vẻ mặt khó hiểu mànhìn ta, sau khi hỏi ngược lại một tiếng, dường như bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng nói: "Ai nói ta muốn đi cùng lão gia tử? Là chúng ta muốn đi cùng lão gia tử! Khi đó ngươi đã từng nói, ta đi đâu, ngươi liền sẽ đi đến đó, không cho phép đổi ý, cho dù đường có xa cũng không chophép đổi ý!"
Dưới ánh trăng, nhìn thấy thiếu nữ khẩn trương nghiêm túc, nói chuyện cũng rất nghiêm túc, thật quá nghiêm túcrồi, liền khiến cho người ta nhịn không được mà bật cười, ta khẽ cười nói: "Ngươi đi đâu, taliền sẽ đi đến đó, cho dù là xa xôi vạn dặm, hàng vạn dặm, cũng sẽ không đổi ý."
Thậm chí, cầu còn không được.
Thiếu phụ kia rõ ràng biết rằng kiếm phổ chính là một vật xấu bị đánh cắp, ngay cả khi phài làm trái đạo nghĩa, vẫn muốn lấy được để xem qua; mà trên đường dò hỏi đến đây bỗng nhiên ta nhớ đến tình tiết này, trong lòng cũng có đồng cảm, nhưng không có xuất khẩu tương trợ.
Nàng muốn lấy được để xem qua, là vì muốn học tốt võ nghệ để thoát khỏi Thiết Phi Long, mà ta không xuất khẩu cầu tình, chính là vì muốn Thiết Phi Long từ nay về sau không còn chút bận tâm nào mà toàn lực ứng phó, hiệp trợ Luyện nhi, truy hồi kiếm phổ —— trong đầu, thay vì nói là mơ hồ nhớ lại, không bằng nói chính xác ra là trực giác, trực giác đây tuyệt đối không phải là một việc dễ dàng, thậm chí là một con đường muôn phần nguy hiểm, sẽ phát sinh rất nhiều biến cố.
Con đường nguy hiểm này, Luyện nhi nên có Thiết Phi Long toàn lực tương trợ, chỉ dựa vào điểm này, ta cũng không muốn tùy tiện thay đổi gì cả, cho nên chỉ là im lặng không nói, ngồi yên nhìn sự tình phát triển, không dám lên tiếng cầu tình.
Chỉ là đáng thương cho Thiết San Hôkia, phải tiếp nhận vận mệnhnhư vậy, lưu lạc giang hồ.
Tuy rằng lúc trước nữ hài này ngang bướng, mang tâm tính tiểu hài tử, chỉ là còn nhớ được nàng hẳn là người có tình nghĩa, hành động lúc này cũng đã kiểm chứng được điều đó, nàng đứng ở bên cạnh ta, tuy rằng nước mắt ràn rụa, nhưng vẫn là ngóng trong vào trong khu rừng kia, nhìn thấy thiếu phụ kia từ trong bụi cây lảo đảo đi ra, liền đỏ ửng đôi mắt tiến đến nghênh đón, đi được hai bước, lại đứng lại, nâng tay áo hung hăng lau lau nước mắt, mới kêu một tiếng: "...Kha di, ngươi, ngươi không sao chứ?"
Trên trán của thiếu phụ kia thấm máu, chính thất tha thất thểu gắng gượng bước đi, đột nhiên bị một tiếng kêu này gọi lại, mới dừng chân, bối rối ngẩng đầu lên, nhìn thấy là nữ hài này, gương mặt vốn đã tái nhợt lại càng không có huyết sắc, bờ môi mấp máy vài cái, trong phút chốc đau khổ cười cười, nói: "A Hô, Kha di của ngươi oai đả chính trứ*, cũng coi như đã đạt được ước muốn, làm một hồi ác nhân cũng không oan uổng, phụ thân của ngươi nói ta làm hỏng thanh danh củahắn, ta cũng không cảm thấy gì cả, tính ra dù sao ta cũng coi như không nợ hắn nữa, nhưng đối với ngươi...Đối với ngươi ta thật sự cảm thấy xấu hổ, cũng không còn mặt mũi nào để gặp lại nữa, trời đất bao la, ngươi phảihảo hảo bảo trọng...Kiếp sau...Nếu như có kiếp sau, ta nguyện ý chiếu cố cho ngươi..."
(*Chó ngáp phải ruồi, đánh bừa mà trúng)
Nàng bi thương nói xong, cười khổ một tiếng, cất bước đi lướt quanữ hài, tiếp tục hướng về phía trước, cũng không quay đầu lại, nữ hài kia chỉ là ảm đạm nhìn theo, trên mặt vô thần, ngay cả nước mắt cũng đã cạn khô.
Mặc dù ta lựa chọn lặng lẽ quan sát, tùy ý để mọi chuyện phát sinh đến một bước này, chỉ là nhìn thấy các nàng khổ sở, trong lòng cũng không thể thản nhiên, huống chi sau một bước này, cũng không còn gì để kiêng dè nữa, đứng đợi ở ngoài bìa rừng chính là xuất phát từ tâm trạng muốn bù đắp cho các nàng, làm sao có thể để cho các nàng rời đi như vậy, vì vậy lúc này lên tiếng, gọi lại một câu: "Khoan đã, xin dừng bước."
Thiếu phụ kia nghe thấy liền run lên, rõ ràng vừa rồi ta đứng ngay ở ngay bên cạnh nữ hài kia, nàng lại tựa như bây giờ mới phát hiện ra sự hiện hữu của ta, gương mặt trắng bệch nghiêm túc quay qua, cứng giọng nói: "Ngươi, ngươi sao lại ở...Mà thôi, ngươi còn muốn thế nào nữa? Nói thằng racho đôi bên đều thoải mái a."
Ta lắc đầu nói: "Chân tướng đã được phơi bày, ta cũng không muốn thế nào nữa, chỉ là muốn biết ngươi có dự định thế nào, uổng chovừa rồingươi đã nói trời đất bao la, bây giờ lại xoay người liền muốn rời đi, khiến choSan Hô cô nương một mình phiêu bạt lưu ly, cơ khổ không nơi nương tựa sao?"
"Ta..." Thiếu phụ dường như chưa từng nghĩ đến chuyện này, vốn là ngẩn ngơ, lại nghiêm nghị nói: "Ta không phải...Chỉ là...Ta làm sao còn có tư cách kia..." Trong miệng lắp bắp, lại lộ ra một chút luống cuống.
"San Hô cô nương?" Ta quay đầu nhìn nữ hài kia, phía sau nàng là một bụi cây rộng lớn, điểm xuyết rất nhiều loại hoa, giờ phút này lại chỉ có thể làm nổi bật lên sự phong phanh không nơi nương tựa của người kia, cũng càng làm cho ta không đành lòng nhìn thấy nàng lâm vào số mệnhphiêu bạt lưu ly*, kiên định với suy nghĩ trong lòng, liền nói: "San Hô cô nương ý của cô nương như nào? Cô nương có hận người này sao?"
Nghe thấy ta hỏi, thiếu phụ kia trở nên lúng túng, cúi đầu tựa như mộthài tử đang chờ trách cứ, cực kỳ bất an.
Nhưng thật ra nữ hài mười mấy tuổikia, giờ phút này lại hiện lênkhí chất củađại nhân, yên tĩnh suy nghĩ, trầm ổn mở miệng nói: "Ta, nói không khó chịu là nói dối, cũng thật sự có chút trách Kha di..." Thấy thiếu phụ kia khó chịu nghiêng đầu, nàng thở dài một tiếng, ngay sau đó nói: "Nhưng mà như vậy thì sao, lúc ấy cũng không ai bức ta, bản thân có lòng tham muốn học rốt cuộc cũng không thể trách người khác, dù có trách, cũng không thể nói hận..."
Vừa thở dài một cái, nữ hàivừa đi tới, cũng không nhìn ta, chỉ kéo bàn tay của thiếu phụ kia nói: "Kha di, vô luận lúc trước như thế nào, nàng nói đúng, sau này chúng ta liền đều là người không có nhà, từ nay về sau lưu lạc chân trời góc bể, trôi dạc đến đâu cũng không biết, thiên hạ rộng lớn như vậy, ta lại còn trẻ không hiểu chuyện, ngươi thật sự nhẫn tâm muốn vất bỏ ta một thân một mình sao?"
Sau khi mọi chuyện bại lộ, thiếu phụ kia hoặc là điên cuồng hoặc là đau khổ, gương mặt không có chút máu, chính là chưa từng rơi một giọt lệ nào, giờ phút nàynghe thấy một câu như vậy, lại lã chã rơi lệ, cũng nắm lấy bàn tay củanữ hài nói: "Hảo, hảo, chỉ cần ngươi không hận ta, chúng ta...Chúng ta cùng nhau lên đường, lưu lạc chân trời góc bể thì sợ cái gì, từthuở nhỏ ta đã lưu lạc giang hồ làm xiếc, chuyện gì chưa từng thấy qua, A Hô, đừng sợ."
"Ân!" Nữ hài kia thấy thiếu phụ rơi lệ, bản thân liền dụi dụi mắt, ngược lại rưng rưng mà cười rộ lên, nói: "Kha di nói như vậy, ta sẽ không sợ nữa." Hít vào một hơi, lại nghiêng đầu sang, lúc này mới nhìn thẳng vào ta, nói một tiếng: "Đa tạ tác thành." Liền kéo thiếu phụ cất bước rời đi, hai người rời đi cũng kiên định hơn rất nhiều, cũng không còn lảo đảo như khi rời khỏi rừng cây một khắc trước.
Ta cũng không tiếp tục ngăn trở, chỉ là nhân lúc các nàng chưa đi xa, đề khí nói: "Sau này nếu như nhị vị có chuyện gì khó xử, hoặc là chán ghét lưu ly*, có thể đến Định Quân sơn ởThiểm Nam, nơi đó có một sơn trại, trong trại đều là nương tử quân, chỉ cần báo ra danh hào Ngọc La Sát, có thể được an toàn không cần lo lắng!"
(*Lưu ly ở đây nghĩa là phải di chuyển liên tục, lang bạc khắp nơi)
Lo lắng người trong rừng có thể nghe thấy cuộc trò chuyện này, ta đề khí nói những lời này cũng không tính là quá lớn, may mắn là hướng gió thích hợp, hai nữ tử kia dọc theo con đường đất mà đi xa, từ xa xa một người trong số đó phất tay áo, tỏ vẻ đã nghe thấy, đương nhiên, về phần sau đó có đến hay không, liền hoàn toàn do các nàng tự mình làm chủ.
Hô xong một câu, lặng lẽ nhìn hai bóng người rời đi, dần dần biến thành một điểm đen, khi không còn nhìn thấy nữa, cảm thấy những chuyện có thể làm đều đã làm rồi, cũng miễn cưỡng có thể xem như đã hết lòng tương trợ, nhưng trong lòng vẫn có chút buồn lo khó hiểu, lữ nhân* lên đường, con đường này lại không có lối về, hai chữ phiêu bạt, trăm loại tư vị, chỉ có người từng trải qua mới có thể tự mình nhận thức được, ta nhớ được chuyện được hôm nay, lại không biết được chuyện ngày sau, cũng chỉ có thể hy vọng các nàng mọi chuyện thuận lợi.
(*Khách nhân, ý nói con người đi đến đâu cũng là khách, không có nhà của mình)
Đứng trên sườn núi tâm tư trầm lắng, bất tri bất giác đã đứng được một lúc lâu, chờ đến khi đột nhiên tỉnh lại, mới giật mình phát hiện ra đã lãng phí quá nhiều thời gian, mặc dù ta tin tưởng cách làm người của Thiết lão gia tử, cũng mơ hồ nhớ rõ hắn hẳn là sẽ trợ giúp Luyện nhi mới đúng, chỉ là dù sao lúc này vừa mới vứt bỏ nữ nhi trục xuất thê thiếp, một lần đại biến củanhân sinh, khó đảm bảo sẽ không thất thường, Luyện nhi lại là người miệng lưỡi thằng thắng, vạn nhất dẫn đến tranh cãi, còn có thể vì không vui mà lấy tính mạng ra tranh đấu lẫn nhau?
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, trong lòng lập tức thấp thỏm không yên, xoay người liền muốn chạy vào trong rừng, mới chạy điđược hai bước, bất chợt nghe thấy từ trong rừng truyền đến một tràn...Tiếng cười?
Còn chưa kịp ngạc nhiên, đã thấy hai người một già một trẻ từ trong bụi hoa bước ra, lão giả cao đại uy mãnh, thiếu nữ phong tư uyển chuyển, không phải là Luyện nhi và Thiết Phi Long thì là ai? Ta vốn còn đang lo lắng hai người này một lời khônghợp sẽ bắt đầuđộng thủ, nhưng màsự thật trước mắt chính là sắc mặt Luyện nhi vui vẻ, mỉm cười nhẹ nhàng, ngay cả Thiết lão gia tử kia, tuy rằng lông mi nhíu lại ẩn ẩn còn mang theosắc khí sầu não, nhưng ngoài bi thương đau buồn, cũng không biết Luyện nhi đã dùng biện pháp gì, lại khiến cho lão nhân thoát khỏisự trầm trọng nặng nề, nói chuyện với nàng rất tự nhiên.
"Thì ra ngươi ở đây, ngây người một mình đứng ở sườn núi làm cái gì?" Bước ra khỏi bụi cây che chắn, thiếu nữ đưa tầm mắt nhìn qua, lập tức phát hiện ra mục tiêu, kêu lên một tiếng, vài bước đi tới đây giữ chặt lấy bàn tay trái ta, cười nói: "Đến, nhanh quỳ xuống lạy ba lạy, nhận nghĩa phụ."
"Nghĩa phụ?" Ta chỉ cảm giác kinh ngạc không thôi, trong lúc nhất thời không biết nàng đang định làm gì, ngay lúc này Thiết lão gia tử cũng đã đi tới "Ai" lên một tiếng, vuốt râu nói: "Ngọc oa nhi ngươi làm sao vậy, nào có đạo lý vừamới chạy tới không nói hai lời, liền kêu người ta quỳ xuống nhận nghĩa phụ." Lời nói của hắn tuy là trách cứ, chỉ là giọng nói bình tĩnh, thần sắc thản nhiên, cách xưng hô càng là thân thiết hơnkhông biết bao nhiêu tầng.
"Nghĩa phụ không biết, ta và nàng là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cùng nhau ăn, ở cùng nhau, cùng một sư phụ, ta đã bái người làm nghĩa phụ, nàng vạn vạn không có đạo lý không bái." Luyện nhi quay đầu hướng lão nhân mỉm cười, lại nhìn sang đây một cái, nói: "Nhanh lên, ngươi bái hay là không bái? Không bái ta liền đi cùng nghĩa phụ, từ nay về sau không để ý tới ngươi nữa a."
Một già một trẻ này đều là tính khí kỳ quái, chuyện này đã sớm biết, nhất là người trẻ tuổi này, ta vốn cho rằng đối với tính khí của nàng ta không hiểu được mười phần ít nhất cũng nắm được chín phần, chỉ là khiđối mặt với tình huống xảy ra trước mắt này, vẫn là có cảm giác trở tay không kịp, hai người này, mới một lúc trước vẫn còn đang hô đánh kêu giết, mangtư thế không đội trời chung, một người còn vừa mớitrục xuất thê nhi, lão nhân gần như đã trở thành một người cô đơn một thân một mình, làm sao chỉ trong nháy mắt, lại tươi cười vui vẻ một người nhận nghĩa phụ một người nhận nghĩa nữ, kết thành người thân vui vẻ như vậy?
Ta còn đang kinh ngạc, Luyện nhi cũng không cho thời gian, thấy ta do dự, tức giận nhíu mũi một cái, hướng bên này làm ra mộtbộ dáng uy hiếp đe dọa, thấy nàng như vậy,bản thân cũng bỏ qua cảm giác kinh ngạc kia, trước mỉm cười nói: "Ngươi thật sự muốn ta nhận nghĩa phụ?" Đợi đến khi nàng dùng ánh mắt ngươi đã biết rõ còn cố hỏi mà liếc nhìn một cái, lại mỉm cười hé miệng nói: "Thiết lão anh hùng thâm minh đại nghĩa, làm rõ sai trái, có thể nhận lão nhân gia người làm nghĩa phụ quả thật chuyện may mắn, ta vui mừng chấp thuận, chỉ là Luyện nhi, đừng trách ta không nói trước, hai chúng ta nhận cùng một vị phụ thân, sau này ngươi chính là phải thành thành thật thật gọi ta một tiếng tỷ tỷ a."
Lời này vừa nói ra, nhìn thấy nụ cười trên gương mặt thiếu nữ liền tắt ngúm, Luyện nhi đảomắt một vòng, nói: "Không cần không cần." Khe khẽ đẩy ta một chút, chạy đến trước mặt lão gia tử, gắt giọng: "Nghĩa phụ, chúng ta đã nói rõ rồi, người chỉ có thể nhận ta làm nghĩa nữ, muội muội cũng không sao, nhưng ta tuyệt đối không muốn có thêm một tỷ tỷ."
Thiết lão gia tử thấy nàng làm loạn, cười ha ha nói: "Ngươi chính là không tiếp nhận tỷ tỷ, không phải nàng cũng là sư tỷ của ngươi sao? Lẽ nào lúc trước ngươi nói cùng nhau ăn ở, cùng một sư phụ, là nóidối sao?"
"Đúng là cùng nhau ăn ở, cùng một sư phụ, nhưng cũng không tính là sư tỷ." Luyện nhi bĩu môi nói: "Sư tỷ sư muội phải phân chia trưởng ấu tôn ti, ta cũng không muốn nàng đè đầu ta, ta áp nàng thì còn tạm được."
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ta nghe nàng nói ra những lời trong lòng này, tuy rằng đã sớm đoán trước, chỉ là ta vẫn nhịn không được mà lắc đầu cười khẽ, cũng không thể làm gì được nàng, tính khí củaThiết lão gia tử quả nhiên làhợp ý Luyện nhi, nghe xong lời này của nàng, thế nhưng cũng liên tục gật đầu nói: "Có đạo lý, giữa quy tắc trưởng ấu tôn ti này cũng quá phiền phức, vẫn là không phân biệt mới tốt, không phân biệt mới tốt, ha ha."
Cứ như vậy, sự mờ mịt mang theo gió mưa lạnh lẽo vừa rồi liền tan biết không còn tung tích, thẳng đến khi bước vào đại viện của Thiết gia, lão gia tử nhìn vật nhớ người, mới lại lộ ra khuôn mặt u sầu, khi ta và Luyện nhi chuẩn bị thức ăn vô ý thoáng nhìn qua, thấy ông ngồi một mình ởđại sảnh vuốt vuốt cái cạnh bàn, thần sắc cô độc, lúc này thoạt nhìn liền chỉ là một lão nhân hoa giáp* máitóc trắng xoá, ta nhìn đến động lòng, mơ hồ đã hiểu đượcdụng tâm củaLuyện nhi.
(*Hoa giáp chi niên, chu kỳ 60 năm được gọi là hoa giáp, hoa giáp ở đây dùng để chỉ lão nhân 60 tuổi)
Quả nhiên, Luyện nhi theo ánh mắt của ta cũng nhìn thấy một màn này, liền hì hì tươi cười, tiến lên nói: "Đúng rồi nghĩa phụ, khi nào chúng ta xuất phát đi tìm kiếm phổ a?" Thiết lão gia tử phục hồi lại tinh thần, nói: "Vội gì chứ? bảo bối kia của ngươi nhất định sẽ thay ngươi tìm về, lời ta đã nói, ngươi còn không tin sao?"
"Ta rốt cuộc cũng không thể để một mình người thay ta đi tìm kiếm phổ a?" Luyện nhi lắc đầu cười nói, khiến cho lão gia tử sầm nét mặt xuống: "Ta đã đáp ứng ngươi, chính là chuyện củata, ngươi cho rằng một mình ta không thể tìm về được sao?" Nàng lại không để ý, chỉ nói: "Nghĩa phụ xuất mã ta tất nhiên là yên tâm, chỉ là một mình người đi xa nhà, luôn không khỏi cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, chúng ta làm bạn bên cạnh người, thay ngườigiải buồn gì gì đó, không được sao?" Ngôn từ lúc đó, thật sự giống như là nữ nhi nói chuyện với phụ thân vậy, làm ta vừa nghe thấycũng có chút ngạc nhiên.
Tính khí của Thiết lão gia tử cũng là ngay thẳng, thấy Luyện nhi như vậy, trên gương mặt liền lộ ra thần sắc hiền lành, ngược lại cũng thật sự đối với nàng như nữ nhi, vỗ vỗ đầu nàng, ngữ trọng tâm trường* nói: "Ngọc oa nhi quan tâm nghĩa phụ, trong lòngnghĩa phụtất nhiên là cao hứng, chỉ là Kim Độc Dị đoạt kiếm phổ kia cũng có chút lai lịch, đoạn đường này đừng nói là nguy hiểm, chính là sơn cao thủy viễn, e rằng ngươi cũng không đi được."
(*Lời nói chân thành, ân cần)
Luyện nhi nghe thấy còn định nói thêm gì nữa, ta nghe ra vẫn chưa hiểu hoàn toàn, liền đi đến phía trước, nhẹ giọng ngắt lời nói: "Thiết lão tiền bối, vãn bối không giao thiệp với giang hồ nhiều, vừa rồi lại không có ở trong rừng, có chút không hiểu, mong rằng lão tiền bối chỉ giáo."
"Ngươi cũng đừng mở miệng lại một tiếng lão tiền bối." Lão nhân liếc nhìn ta một cái, vuốt râu nói: "Ngươi cùng Ngọc oa nhi thân cận như vậy, liền coi như là một nửa nữ nhi củata, lão tiền bối lão tiền bối gì gì đó, nghe ra thoải mái, nhưng nghe lâu lại cảm thấy xa lạ, ngươi vẫn là thích gọi cái gì liền gọi cái đó, không nghĩ ra được, liền gọi ta là Thiết lão đầu cũng được a."
"...Vậy, ta từ chối liền bất kính, vẫn là gọi ngài là lão gia tử đi." Ta khẽ mỉm cười, gật đầu đáp ứng.
Sau đó, lão nhân liền giải thích ngọn nguồn cho ta, thì ra khi thiếu phụ kia rời khỏi, đã nói rõ ràngcó ba người đoạt kiếm phổ, kỳ thật đều là người Thiết Phi Long quen biết, chỉ là không có giao tình mà thôi, trong đó hai ngườitrợ giúo thật ra không có danh tiếng gì trên giang hồ, không coi là nhân vật lợi hại, không cần nhắc đến cũng được, ngược lại người chủ mưu kia lại hết sức khó giải quyết.
Người này tên là Kim Độc Dị, thành danh đã hơn ba mươi năm, luyện tập Âm phong độc sa chưởng cực kỳ âm độc, chẳng những song chưởng có chứa kịch độc, hơn nữa chưởng phong kích động, hơi lạnh thấm vào da giống như Quỷ mị, nhiều năm trước hắn từng làm xằng làm bậy ở Trung Nguyên, hành vi vô cùng quái đản, rốt cuộckhiến cho võ lâm công phẫn, sau một cuộc đại chiến liền may mắn trốn thoát, sau đó trốn đến Tây Vực, tuy rằng thu nhận đồ đệ khắc nơi, nhưng may thay ở ngoài biên giới TâyVực cũng không gây ra đại loạn gì, không ngờ đã nhiều năm trôi qua, hắn lại bắt đầu âm thầm giao thiệp với Trung Nguyên, cũng không biết có được tin tức từ đâu, lại đoạt đi kiếm phổ mà Trinh Kiền đạo sĩ muốn đưa đến Thiên Sơn.
"Người này giảo hoạt ác độc, võ công vốn là cao cường, lại có được độc môn kiếm pháp nhất định là như hổ thêm cánh, không thể để hắn luyện thành." Giải thích đến cuối cùng, Thiết lão gia tử nghiêm mặt nói: "Lần này ta quyết định đi ra ngoài một chuyến, một đường đi đếnTây Bắc, dọc đườngsẽ hướng đồng đạo giang hồ dò hỏi, nếu như có thể nghe ngóng ra hướng đi củahắn tất nhiên là tốt nhất, nếu như không thể, liền một đường đi lên miền trên, đi thẳng đến sào huyệt của hắn ở tái ngoại*! Dù cho không tiếp cận được hắn, nhưng nhất định cũng có thể tra ra tin tức hướng đi củahắn!"
(*Vùng ngoài biên giới)
"Tiền bối thật khí phách!" Ta nghe đến đó, không khỏi khen ngợi một tiếng, quan ngoại Tây Vực xa xôi như thế nào, chính là vào thời đại có giao thông tiện lợi, cũng không thể nói đi là đi, ông lại nói đơn giản giống như là một chuyến dạo chơi sau khi dùng xong bữa cơm, là một người cũng thường xuyên đi du lịch khắp nơi, không thể không chân thành bội phục.
"Đó là đương nhiên, lời hứa của Thiết mỗ ta cho tới bây giờ đều là đáng giá nghìn vàng." Lão nhân nghe thấy liền lọt vào tai, tựa như thập phần hưởng thụ, dường như cũng quên mất yêu cầu ông dành cho ta lúc trước, chỉ nhắm mắt vuốt vuốt râu ngắn, lại mở mắt nói: "Cũng chính bởi vì như vậy,chuyến đi lần này ngắn thì vài tháng, dài thì e rằng một năm cũng khó có thể trở về, hai tiểu tử các ngươi đi theo không ổn, đặc biệt Ngọc oa nhi ngươi còn là một trại chủ, làm sao cũng không thể đi được, trước mắt thời gianchia cách liền sắp đến, ta thu nhận ngươi làm nghĩa nữ cũng nên có lễ vật gặp mặt, ở bên ngoài địa vị của ngươi còn cao hơn ta, ta không có gì để truyền lại, chỉ là còn có một chút tâm đắc trong việc tu luyện nội công, ngày mai sẽ để một quyển sách lại cho ngươi, khi ngươi nhàn hạ có thể xem qua, sẽ có vài chỗ tốt."
Những lời ông nói rất chân thành, nói xong lời cuối cùng, thật sự là hào phòng muốn lấy bí kiếp tu luyện nội công tâm đắc trong mấy chục năm qua truyền lại, trong lòng ta vui mừng thay cho Luyện nhi, bản thân Luyện nhi dường như lại không để ý đến chuyện này, nghe xong hoàn toàn không có biểu tình gì, trái lại cúi đầu không biết đang suy nghĩ chuyện gì, một lát sau, tựa như đã quyết định chủ ý, ngẩng đầu nói: "Nghĩa phụ, chúng ta đi cùng người!"
Nàng nói rất kiên định, Thiết lão gia tử nghe thấy cóhơi khẽ giật mình, ta ở bên cạnh cũng chau mày, nói: "Luyện nhi, vậy Định Quân sơn làm sao bây giờ, nếu không suôn sẻ hẳn là phải đi hơn một năm, ngươi lại là trại chủ."
"Vậy thì có sao, bây giờ Định Quân sơn không giống ngày xưa, sớm đã bước vào quỹ đạo, lại kết minhcùng đồng đạo xung quanh, chính là có biến cố lớn cũng sẽ có nơi tiếp ứng, sẽ không dễ dàng nhiễu loạn." Thiếu nữ tay phất, dường như hoàn toàn không để trong lòng, cười nói: "Ngày mai ta viết một phong thư, nghĩa phụ cho người đưa đến Ngõa Dao Bảo đi, mọi chuyện được sắp xếp thỏa đáng, chodù chúng ta đi hơn một năm hoặc là lâu hơn cũng không có việc gì!"
"Hảo, nếu như Ngọc oa nhi cũng đã nói đến như vậy, lão đầu tử ta còn có gì để nói a?" Lão gia tử tính khí thẳng thắn, nghe Luyện nhi nói như vậy cũng không tiếp tục khách khí, cười ha ha nói: "Nếu đã như vậy, tối nay ba người chúng ta nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lập tức xuất phát!"
Đêm hôm đó nghỉ lại ởThiết phủ, tuy rằng lão nhân đã trục xuất nữ nhi, nhưng dù sao cũng không đành lòng, vẫn là bảo lưu lại khuê phòng củaThiết San Hô, an bài cho chúng ta mỗi người một gian khách phòng, từng người đều sớm an giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Có lẽ là ngủ quá sớm, trong lòng lại có chút chuyện, ta nằm trằn trọc, nhất thời khó có thể ngủ được, lật qua lật lại thành một cái bánh nướng, dứt khoát đứng dậy, khoác y phục trên người ra ngoài đi dạo, đi vào trong viện, cùng đất Tây Bắc, đêm lạnh gió lớn, trong nội viện một gốc cây cỗ thụ đứng sừng sững dưới bầu trời đêm, tuy rằng cao đại thẳng tắp, chỉ là cô đơn chiếc bóng, dưới ánh trăng cành cây theo làn gió mà có chút dao dộng, lại có vài phần cảm giác thê lương.
Khi đangngẩng đầu vuốt lên lớp vỏ sần sùi của gốc cổ thụ này, chính mình cũng không biết bản thân đang có cảm tưởng như thế nào, trong phút chốc bên tai có thanh âm quen thuộc truyền đến.
"Ngươi đang làm gì đó, không đi ngủ, lại còn mặc ít như thế?" Quay đầu lại, nhìn thấy thiếu nữ từ trong bóng đen dưới hiên đi ra, đi đến trước mặt, kéo lấy bàn tay trái của ta một cái, lông mày lập tức cau lại, nói: "Thật lạnh, vết thương của ngươi còn chưa có khỏi hoàn toàn, bộ dạng đứng đấyđón gió như vậy, là muốn làm cho vết thương của bản thân càng xấu đi sao, ngày mai không xuất phát cùng chúng ta sao?"
Đạo lý cổ cổ quái quái này của nàng cũng không biết là lấy từ đâu ra, ta bật cười nói: "Nghĩ gì vậy chứ? Tối nay nghỉ ngơi quá sớm, chỉ là ngủ không được mà thôi, nhưng tại sao ngươi còn chưa ngủ? Lại còn đi đến nội viện?"
Thiếu nữ hừ một tiếng, nghiêng đầu nói: "Ta đang viết thư, viết thư thật sự là phiền phức, những lời ngắn gọn viết trên giấy không thể giống như nói chuyện thường ngày sao? Những cái chi, hồ, giả, dã* kiathật là hao tổn tinh thần chết mất, ta viết đến phát phiền, đi ra ngoài hít thở không khí."
(*Bốn tiếng hư tự dùng trong cổ văn Trung Hoa, người học chữ Hán là phải học cách dùng những tiếng này. Trước năm 1919, Trung Quốc chưa có Văn Bạch Thoại, mà dùng Văn Ngôn Văn. "Văn ngôn văn" gọi nôm na là "văn cổ". Văn cổ này khi viết thì không có dấu ngắt câu và các cấu trúc câu kiểu phương Tây, mà chủ yếu nhờ các hư từ kiểu "chi, hồ, giả, dã...." để phân tách câu. Do đó rất khó hiểu.Sau khi phong trào Ngũ Tứ nổ ra, người Trung Quốc đề xướng và lưu hành thứ văn thông tục dễ hiểu, gần sát với ngôn ngữ cuộc sống hàng ngày - thứ văn đó ngày gọi là văn Bạch Thoại.)
"Luyện nhi..." Nghe thấy nàng nhắc đến chuyện viết thư, liền chạm vào tâm tình trong lòng, ta gọi một tiếng, liếc nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi thật sự muốn bỏ xuống không quan tâm đến mọi chuyện sao, liền cứ như vậy mà rời khỏi Trung Nguyên, theo lão gia tử đi đến đại mạc quan ngoại? Ngươi...Không lưu luyếnsao?"
Đúng vậy, ngoại trừ người đang đứng ở trước mặt này ra, bản thân ta chính là người không chút bận tâm đến chuyện gì khác, chỉ là nàng đã là một phần của giang hồ, có danh thanh, có cơ nghiệp, có tất cả hùng tâm tráng chí, còn có rất nhiều mối quan hệkết giao, thậm chí có thể còn có...Người tâm đầu ý hợp...
"Lưu luyến? Lưu luyến cái gì?" Nhưng mà giờ phút này, nàng lại mang vẻ mặt khó hiểu mànhìn ta, sau khi hỏi ngược lại một tiếng, dường như bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng nói: "Ai nói ta muốn đi cùng lão gia tử? Là chúng ta muốn đi cùng lão gia tử! Khi đó ngươi đã từng nói, ta đi đâu, ngươi liền sẽ đi đến đó, không cho phép đổi ý, cho dù đường có xa cũng không chophép đổi ý!"
Dưới ánh trăng, nhìn thấy thiếu nữ khẩn trương nghiêm túc, nói chuyện cũng rất nghiêm túc, thật quá nghiêm túcrồi, liền khiến cho người ta nhịn không được mà bật cười, ta khẽ cười nói: "Ngươi đi đâu, taliền sẽ đi đến đó, cho dù là xa xôi vạn dặm, hàng vạn dặm, cũng sẽ không đổi ý."
Thậm chí, cầu còn không được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook