Ma Nữ Nghê Thường
-
Chương 55: Trắng đen
Lời nói của nàng vừa vào trong tai, trong khoảnh khắc đầu tiên không phải cảm thấy kinh ngạc, mà là sợ hãi.
Chỉ là trong chớp mắt tiếp theo, trong lòng liền phủ nhận loại cảm giác sợ hãi này, không chỉ bởi vì lý trí, mà dù cho dựa trên mặt cảm xúc ta cũng thật tình không cho rằng nàng sẽ lặp lại những hành động bất ngờ như thời thơ ấu, có những thứ thâm căn cố đế ăn sâu vào nàng từ thời thơ ấu sẽ tiếp tục ảnh hưởng đến nàng trong suốt cả cuộc đời, nhưng cũng chỉ là một chút ít mà thôi, đã nhiều năm như vậy, sự phát triển thay đổi của nàng là rất rõ ràng.
Cho nên, sau khi sự sợ hãi thối lui, làn sóng tiếp theo liền ập đến, chính là cảm giác mơ hồ hy vọng.
"Tại sao? Tại sao lại không an táng?" Bởi vì sự hy vọng này ập đến, nên gần như là không thể chờ đợi được mà bắt đầu truy vấn, nhìn lên và nói chuyện như vậy quả thật rất khó chịu, dứt khoát cũng đề khí tung người lên cây, nhưng bởi vì quá vội vàng không lưu ý liền bị một góc lá cây quét trúng khóe mắt.
Có chút chật vật mà nheo mắt lại, con mắt bên phải theo phản xạ liền muốn rơi lệ, nhưng cũng không bận tâm quá nhiều, bàn tay nắm lấy thân cây giữ cho bản thân ổn định, liền ngồi xổm người xuống, bàn tay còn lại đặt lên vai của Luyện nhi, vội vàng nói: "Không phải ngươi nói sư phụ đã qua đời rồi sao? Vậy tại sao lại không chôn cất, tại sao bây giờ mới nói? Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì khác sao?"
Ta vội vàng, nhưng nàng cũng không gấp gáp, tự nhiên nghiêng người ngồi trên cành cây để mặc ta hỏi nàng, còn thuận thế vươn tay trái ra, vuốt vuốt đôi mắt vừa đau vừa cay rát của ta, cười nói: "Ngươi sốt ruột cái gì? Lúc ấy ngươi khóc, những chi tiết nhỏ nhặt kia cũng không hỏi rõ ràng, sau đó cũng không lại nhắc đến những chuyện này, ta vốn tưởng rằng nói tế bái chính là lập một cái bài vị rồi đốt những thứ giấy gì gì đó, nhìn thấy những người trong trại liền thường làm như vậy, không ngờ ngươi lại còn muốn đến viếng mộ phần."
Được sự mềm mại lơ đãng kia chạm nhẹ lên khuôn mặt, trong lòng có chút rung động, chỉ là ngay lập tức liền thu liễm lại, cũng vô tâm đi giải thích sự khác nhau giữa bái tế linh hồn người chết và bái tế mộ phần, chỉ là để tuỳ ý động tác của nàng, dùng một con mắt bên kia nhìn thẳng nàng nói: "Vậy cuối cùng những chi tiết nhỏ nhặt chưa nói rõ ràng kia, bây giờ có thể nói cho ta biết không?"
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, lơ đãng tiếp tục động tác trên tay, lại mở miệng nói: "Kỳ thật cũng chỉ là việc nói đến qua vài cau thôi, ngươi hỏi ta vì sao không chôn cất sư phụ, nhưng mà lúc đó, ngay cả sư phụ chết ở đâu ta cũng không biết, cho dù muốn an táng, cũng an táng không được..."
Một câu nói kia, khiến cho trái tim nhảy dựng lên, vốn là mơ hồ hy vọng liền lại đến gần hơn chút ít. "Không biết!" Ta vội vàng nắm bắt được câu nói này, thanh âm không tự chủ được liền cao lên vài phần: "Nhưng mà, trước đó rõ ràng ngươi đã khẳng định với ta là...Lẽ nào, tuy rằng nói như vậy, nhưng kỳ thật ngươi cũng không có tận mắt nhìn thấy người qua đời?"
Luyện nhi trước tiên là gật gật đầu, tiếp theo lại lắc lắc đầu, cau mày nhìn ta nói: "Ta xác thực không có tận mắt nhìn thấy người qua đời, bất quá người thật sự là đã chết rồi."
"Nếu đã không tận mắt nhìn thấy, sao có thể dễ dàng kết luận chuyện sinh tử của một người như vậy!"
Hy vọng càng lúc càng lớn khiến cho người ta khó có thể tin được, dường như là gặp được một đường sống từ trong cõi chết vậy, ta cảm thấy có chút không thể khống chế được bản thân, giọng nói không khỏi lại cao thêm chút ít, lời nói thốt ra vừa vội vàng lại vang dội, mang theo ý tứ trách cứ.
"Ngươi không tin ta?" Nàng thu tay về, thần sắc biến thành có chút không vui, cắn môi, trong mắt hiện ra một chút ánh sáng sắc lạnh.
Kỳ thật khi câu nói gần như là quát lớn kia vừa thốt ra, bản thân ta nghe thấy cũng cảm thấy kinh ngạc một chút, trong lòng liền căng thẳng, ngay sau đó quả nhiên nhìn thấy Luyện nhi lộ ra thần sắc tổn thương, lập tức hối hận không thôi, thầm trách bản thân vì quá kích động mà đánh mất sự chừng mực, vội vàng nắm lấy bàn tay còn chưa kịp thu hồi lại hoàn toàn của nàng không buông, đem thanh âm tận lực thả ra thật mềm nhẹ, áy náy nhẹ giọng nói: "Luyện nhi, Luyện nhi ngươi đừng giận, từ nhỏ đến lớn ta có khi nào lại không tin vào ngươi? Chỉ là ngươi hãy hiểu cho tâm tư của ta, cho dù chỉ có một tia hy vọng, ta cũng mong ngóng sư phụ lão nhân gia người có thể vẫn còn trên nhân thế a..."
Nàng nghe xong lời giải thích, trừng mắt nhìn ta, sắc mặt dịu xuống, giãn mi nói: "Những điều ngươi nói ta cũng đều hiểu rõ, kỳ thật sao ta lại không hy vọng sư phụ vẫn còn trên nhân thế, nhưng mà người thật đã chết rồi, đây cũng không phải là nói bừa, ta dẫn ngươi đi xem chứng cứ."
Nói xong nàng xoay bàn tay nắm lấy tay ta, thả người cùng nhau từ trên đại thụ nhảy xuống, sau khi nhẹ nhàng chạm đất, liền nắm tay đi vào trong Hoàng Long động.
Ta bị nàng kéo đi, biểu tình trên mặt tuy rằng không có gì, chỉ là trong lòng đã sớm thấp thỏm không yên, cũng không biết là chờ mong nhiều hơn hay là khiếp ý nhiều hơn, lo sợ bất an cùng Luyện nhi đi vào trong động, chỉ thấy nàng buông lỏng tay ra, một mình đi đến góc phía bên trái tìm kiếm thứ gì đó.
Trong góc động hẻo lánh kia chỉ có mấy cái rương gỗ nhỏ, là nơi xưa nay chúng ta để sách vở và giấy viết, các loại tạp thư mà những năm qua sư phụ liên tục mua về cho chúng ta luyện văn viết chữ, ngoại trừ có một vài quyển người cảm thấy hứng thú được đưa vào trong tiểu thạch thất, còn lại đều hoàn toàn đặt ở đây, phần lớn đã cũ nát vô dụng, nhìn thấy Luyện nhi lục lấy từng quyển ra, nhanh chóng lật qua những trang bên trong rồi lại bỏ qua, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó, lặp lại mấy lần như vậy, rốt cuộc hô vang một tiếng, từ trong một quyển sách màu xanh cũ kỹ rút ra một tờ giấy.
"Tìm được rồi! Ngươi xem." Nàng xoay người nhảy qua, đem tờ giấy kia nhét vào trong tay của ta.
Ta nhìn nàng, lại cúi đầu xuống, hít vào một hơi ổn tinh thần, chăm chú nhìn vào tờ giấy mỏng manh kia, quan sát tỉ mỉ mới phát hiện ra, đây làm sao có thể là một tờ giấy ghi chú đơn thuần, rõ ràng là một phong thư, phía trên có đề khoảng phía dưới có đề tên rất đầy đủ, không phải là phong cách cẩn thận tỉ mỉ của sư phụ thì còn có thể là ai!
Nội dung trong thư ngắn gọn rõ ràng, mở đầu là đôi câu khuyên bảo Luyện nhi tuy rằng có chút thành tựu, nhưng phải luôn nhớ lấy thiên ngoại hữu thiên, chỉ có thể tiến không thể lùi, không thể lười biếng luyện tập, sau đó đầu bút xoay chuyển, căn dặn rằng đã đến lúc vĩnh biệt, đừng tìm kiếm đừng nhớ thương, chỉ cần vào ba nămsau, cũng chính là thời hạn của ước hẹn hai mươi năm kia, đem tin tức người đã qua đời báo cho Trinh Kiền đạo trưởng trong đạo quan trên Lạc Nhạn Phong,nhờTrinh Kiền chuyển cáo cho phu quân của người làHoắc Thiên Đô, cũng chính là sư công của chúng ta là được...
"Một đêm kia khi ta tỉnh lại, trong động không có ai, cũng không biết người dùng cách nào, ban đêm có thể rời đi mà không làm kinh động đến ta, chỉ là lúc ấy thân thể của người đã sớm phế đi, nửa dưới thân thể không thể chuyển động, nửa trên cũng kém xưa rất nhiều, khắp nơi trên Hoa Sơn đều là tuyệt hiểm, lại là trời đông giá rét, đó không phải muốn chết thì là gì? Khi nhìn thấy phong thư này, còn có thể nghĩ gì khác được nữa."
Ta xem phong thư, Luyện nhi ở bên cạnh lặng yên giải thích, đợi nàng nói xong, ta cũng vừa vặn xem xong, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn những câu chữ "Tin đã qua đời" "Tuyệt bút" trên mảnh giấy kia một hồi lâu, mới chán nản ngồi xuống bên cạnh bàn, chống trán, nhưng lại có chút không cam lòng, lẩm bẩm nói: "Có lẽ...Có lẽ sư phụ chỉ là muốn bất chấp mạo hiểm, tựa như đập nồi dìm thuyền mà quyết tử đến cùng, mới để lại một phong thư giống như một bức di thư như thế này..."
"Không có khả năng." Luyện nhi lại không chút lưu tình mà cắt đứt sự tự an ủi của ta, kiên quyết nói: "Ngay cả ước hẹn hai mươi năm sư phụ cũng từ bỏ, huống chi người như vậy vốn không thể rời khỏi Hoa Sơn, còn có thể đi đâu để mạo hiểm? Kỳ thật nếu như ta là người, cũng sẽquyết định làm như vậy, tìm một nơi thanh tĩnh không ai có thể tìm thấy ung dung mà chết, cũng tránh cho di hài bị người ta nhìn thấy, làm hỏng mất tư thái khi còn sống."
Nàng nói chuyện kiên định mà tự tin, tựa như đã dự liệu được chính xác tâm tư củasư phụ, kỳ thật từ sâu trong đáy lòng ta tin tưởng nàng, sự ngạo nghễ dứt khoát trên người Luyện nhi cực kỳ tương tự với sư phụ, có thể nói là nhất mạch kế thừa, khi gặp phải những chuyện cực đoan, nàng phỏng đoán tâm ý của sư phụ, lý giải sự lựa chọn của người hiển nhiên là chính xác hơn ta, điểm này không thể nghi ngờ.
Huống chi, bản thân ta không phải là không hiểu, chỉ là...
Khẽ thở dài một hơi, đem lá thư này nhìn lại một lần nữa, sau đó đứng lên gấp lại cẩn thận giao trả cho người ở bên cạnh, nhìn nàng đem phong thư lại đặt vào trong quyển sách kia, cất kỹ vào trong góc động, mới mở miệng nói: "Ta biết làm như vậy có thể có chút không đúng, hơn nữa sư phụ cũng nói đừng tìm kiếm đứng nhớ thương, chỉ là tục ngữ có câu sống phải thấy người chết phải thấy xác, việc này muốn thực hiện cũng không dễ, nhưng Luyện nhi, chúng ta vẫn là dành chút thời gian tìm kiếm khu vực xung quanh ngọn núi này một chút, cũng coi như là làm cho bản thân an tâm, được không?"
Nàng đang dọn dẹp lại chồng tạp thư bị lật loạn ra, nghe nói cũng không quay đầu lại, tùy ý nói: "Tốt, ta không có vấn đề gì, ngươi muốn tìm liền cùng ngươi tìm là được, dù sao hiếm khi có thể trở về, ở lại thêm một thời gian cũng không sao, cũng để xem xem cuối cùng là ngươi đúng, hay là ta đúng."
Nghe nàng nói như vậy, biết rằng nàng vẫn còn có chút hờn dỗi, vì vậy sải bước đi đến trong góc động kia, vừa cùng nàng dọn dẹp sắp xếp lại, vừa cẩn thận hỏi: "Vậy...Sơn trại trênĐịnh Quân sơncủa ngươi, rời đi lâu như vậy không sao chứ?"
"Chuyệnnày không cần ngươi quan tâm, ta tự có biện pháp, huống chi hàng năm đều sẽ rời đi một hai lần, có thể xảy ra nhiễu loạn gì lớn chứ?" Có lẽ đã cảm nhận được sự cẩn trọng của ta, nàng nâng người lên, lườm ta một cái, vẻ mặt lại chợt bớt giận mỉm cười, nói: "Hôm nay sao lại luôn ngây ngốc như vậy? Một điểm cũng không giống ngươi, ta lại là người nhỏ mọn như vậy sao, mới sẽ không chấp nhất hai câu nói kia của ngươi!"
Đến bây giờ mới nói là không chấp nhất a...Những lời này ta tất nhiên cũng không nói ra khỏi miệng, thấy nàng mỉm cười, liền biết rõ nàng đã triệt để thoát khỏi cảm giác không vui, cũng liền nhẹ nhàng thở ra, mọi chuyện coi như đã được quyết định như vậy, mặc dù vẫn còn cách rất xa so với những chuyện muốn làm, chỉ là vẫn xem như đã phát triển theo chiều hướng tích cực, thậm chí có thể nói là tốt đến mức lúc trước không dám nghĩ đến.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, trước đó, hy vọng cho dù rất nhỏ bé, nhưng vẫn luôn tồn tại.
Sau khi thương lượng xong chuyện này, liền phải tính toán cho việc ở lại đây lâu dài, Hoa Sơn lớn như vậy, nói là muốn tìm, chỉ là muốn bắt đầu từ đâu lại vẫn chưa có manh mối, cho nên hôm nay vẫn là không cần nhất thời gấp gáp, trước tiên đem mọi thứ trong động thu xếp chu đáo, có thể hảo hảo sống qua ngày rồi nói sau.
May mà chúng ta đối với những chuyện này đều hết sức quen thuộc, sắp xếp lại chống tạp thư trong góc động xong, tạm thời phân chia công việc, Luyện nhi liền đi ra ngoài dạo qua một vòng, không đến nửa canh giờ, liền đem chút ít dã vị và sơn trân* trở về, mà ta nhân khoảng thời gian đó cũng thông lò nhóm lửa, lấy nước rửa nồi, dù sao ở bên ngoài động củi khô muối ăn đều đầy đủ, làm một bữa cơm đơn giản ổn đinh bao tử, lại nghỉ ngơi một lát, sau đó liền bắt đầu tổng vệ sinh xử lý triệt để những thứ lộn xộn trong động.
(*Món ăn vùng quê và những món ăn quý hiếm của vùng núi, đại loại như thịt rừng)
Chuyện quét dọnnhư vậy, lúc trước mỗi năm đều sẽ làm một lần, giặt giũ phơi nắng, lau quét dọn dẹp, ai cũng có nhiệm vụ của mình thực hiện rất trật tự gọn gàng, gần như không cần nói liền biết bản thân nên làm cái gì và đối phương nênlàm cái gì, cho nên ta cũng không bận tâm quản Luyện nhi, chỉ là làm mọi chuyện theo nhịp điệu riêng của bản thân, thẳng đến khi đi tới trước tiểu thạch thất ở sâu bên trong động, mới trở nên do dự.
Dựa theo sự phân công thường ngày, dọn dẹp trong thạch thất này là chuyện của ta, chỉ là lần này trở về, hữu ý vô ý, luôn tránh né chuyện đến gần nơi này, chứ đừng nói là vào xem, chỉ sợ là sẽ tăng thêm vài phần thương tâm...
Lúc này ta đứng ở phía trước vách đá, do dự một lát, cuối cùng vẫn là quyết định, cẩn thận dời vật che chắn hai bên ra, bước vào.
Có lẽ là do tác động của tâm lý, khi vừa đặt chân đi vào, chỉ cảm thấy trong phòng lờ mờ, lại càng lờ mờ hơn so với năm đó, năm qua e rằng Luyện nhi cũng chưa từng bước vào, cho nên không khí bên trong không tốt, mơ hồ có chút mùi nấm mốc, bốn phía tích bụi, so với bên ngoài đây mới chính là cảm giác đã lâu không có người cư trú.
Nhưng mà sự bài trí bên trong, lại vẫn là bộ dáng của năm đó, ngay cả một kiện áo ngoài đều giống như chỉ thuận tay ném lên trên đệm chăn, tựa như chủ nhân chỉ vừa mới thay ra.
Ta liền chỉ đứng nhìn như vậy, ngây người một hồi lâu, mới sờ lên mũi rồi bước tới, cầm lấy cái khăn lau đã thấm ướt trong tay lên, chuẩn bị lau sạch những vật dụng đã bị bám bụi dày đặc kia trước tiên, không ngờ vừa mới chạm vào bàn đá, không đợi thực hiện động tác tiếp theo, liền nghe thấy Luyện nhi từ bên ngoài kêu lên một tiếng.
Nàng kêu gọi gấp gáp, ta nhất thời nghe không ra tâm tình trong đó, cũng không kịp ngẫm nghĩ nữa, ném khăn lau liền lao ra ngoài, chỉ sợ là xảy ra chuyện gì, đi ra ngoài động, nhìn thấy người kia đang đứng trước cái ghế đá dài dùng để ngủ thời thơ ấu, đối mặt với thật nhiều quần áo còn chưa xếp dọn xong, trong tay lại đang cầm thứ gì đó, khuôn mặt vui vẻ thể hiện sự hài lòng.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ kia, liền yên lòng, nhưng lại không biết vì sao nàng lại vội vàng gọi ta như vậy, chỉ có thể nghi hoặc bước đến, nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi: "Làm sao vậy Luyện nhi? Vội vàng gọi ta đến làm gì vậy?"
Nàng mang nét mặt vui vẻ hào ừngnhìn vào thứ gì đó trong tay, thấy ta đến gần hỏi, đảo tròn tròng mắt, cũngkhông lập tức giải thích, chỉ là mỉm cười dịu dàng giữ chặt lấy ta mà nói: "Đúng lúc đúng lúc, ngươi xoay lại, ta đưa cho ngươi một món đồ tốt!"
Không biết nàng muốn làm cái gì, nhưng mà không tiện bỏ qua sự hào hứng của nàng, chỉ có thể nghe lời xoay người lại, còn chưa kịp đem những lời nghi hoặc trong lòng hỏi ra, trong phút chốc đó chỉ cảm thấy mái tóc được nhẹ nhàng đẩy ra, có một mùi thơm ngát đến gần, cần cổ ấm áp chợt cảm thấy lạnh, liền có thứ gì đó được đeo lên, nơi xương quai xanh xuất hiện một vật thể trơn bóng mát lạnh, xúc cảm giống như ngọc, nhưng so với ngọc lại có thêm vài phần lạnh lẽo.
Luyện nhi đứng ở phía sau lưng, khoảng cách hai thân thể rất gần, nghe thấy nàng khẽ cười nóibên tai: "Vốntưởng rằng sẽ tìm không được, không ngờ qua nhiều năm như vậy lại vẫn có thể nhìn lại, nếu đã như vậy, đã đến lúc để nó phát huy tác dụng rồi, bây giờ sư phụ không còn ở đây, liền hai chúng ta mỗi người một cái, cũng coi như là không thay đổi ý nguyện ban đầu."
Lúc này mới kịp cúi đầu xem xét, chỉ thấy trên cần cổ xuất hiện thêm một sợidây gấm màu đỏ, chính giữa cẩn thận kết thành một mạng lưới mỏng, bao phủ lấy một vật thể cứng rắn đã được con người tạo hình qua, màu sắc trắng noãn đơn thuần, nhìn qua rất dễ nhận lầm là ngọc, nhưng kỳ thật khi cẩn thận nhìn lại, bất quả chỉ là một mảnh đá màu nho nhỏ.
Quay đầu lại, phía sau lưng Luyện nhi đã lùi lại một chút, bàn tay cũng vòng ra phía sau cần cổ của mình, khi thả tay xuống thấy ta đang nhìn nàng, liền mỉm cười dịu dàng chỉ lên cần cổ một cái, chỉ thấy trên đó cũng đeo một vật thể tương tự, chỉ là sắc thái khác biệt, toàn thân đen như mực.
"Trắng là của ngươi, đen là của ta, thế nào?"
Chỉ là trong chớp mắt tiếp theo, trong lòng liền phủ nhận loại cảm giác sợ hãi này, không chỉ bởi vì lý trí, mà dù cho dựa trên mặt cảm xúc ta cũng thật tình không cho rằng nàng sẽ lặp lại những hành động bất ngờ như thời thơ ấu, có những thứ thâm căn cố đế ăn sâu vào nàng từ thời thơ ấu sẽ tiếp tục ảnh hưởng đến nàng trong suốt cả cuộc đời, nhưng cũng chỉ là một chút ít mà thôi, đã nhiều năm như vậy, sự phát triển thay đổi của nàng là rất rõ ràng.
Cho nên, sau khi sự sợ hãi thối lui, làn sóng tiếp theo liền ập đến, chính là cảm giác mơ hồ hy vọng.
"Tại sao? Tại sao lại không an táng?" Bởi vì sự hy vọng này ập đến, nên gần như là không thể chờ đợi được mà bắt đầu truy vấn, nhìn lên và nói chuyện như vậy quả thật rất khó chịu, dứt khoát cũng đề khí tung người lên cây, nhưng bởi vì quá vội vàng không lưu ý liền bị một góc lá cây quét trúng khóe mắt.
Có chút chật vật mà nheo mắt lại, con mắt bên phải theo phản xạ liền muốn rơi lệ, nhưng cũng không bận tâm quá nhiều, bàn tay nắm lấy thân cây giữ cho bản thân ổn định, liền ngồi xổm người xuống, bàn tay còn lại đặt lên vai của Luyện nhi, vội vàng nói: "Không phải ngươi nói sư phụ đã qua đời rồi sao? Vậy tại sao lại không chôn cất, tại sao bây giờ mới nói? Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì khác sao?"
Ta vội vàng, nhưng nàng cũng không gấp gáp, tự nhiên nghiêng người ngồi trên cành cây để mặc ta hỏi nàng, còn thuận thế vươn tay trái ra, vuốt vuốt đôi mắt vừa đau vừa cay rát của ta, cười nói: "Ngươi sốt ruột cái gì? Lúc ấy ngươi khóc, những chi tiết nhỏ nhặt kia cũng không hỏi rõ ràng, sau đó cũng không lại nhắc đến những chuyện này, ta vốn tưởng rằng nói tế bái chính là lập một cái bài vị rồi đốt những thứ giấy gì gì đó, nhìn thấy những người trong trại liền thường làm như vậy, không ngờ ngươi lại còn muốn đến viếng mộ phần."
Được sự mềm mại lơ đãng kia chạm nhẹ lên khuôn mặt, trong lòng có chút rung động, chỉ là ngay lập tức liền thu liễm lại, cũng vô tâm đi giải thích sự khác nhau giữa bái tế linh hồn người chết và bái tế mộ phần, chỉ là để tuỳ ý động tác của nàng, dùng một con mắt bên kia nhìn thẳng nàng nói: "Vậy cuối cùng những chi tiết nhỏ nhặt chưa nói rõ ràng kia, bây giờ có thể nói cho ta biết không?"
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, lơ đãng tiếp tục động tác trên tay, lại mở miệng nói: "Kỳ thật cũng chỉ là việc nói đến qua vài cau thôi, ngươi hỏi ta vì sao không chôn cất sư phụ, nhưng mà lúc đó, ngay cả sư phụ chết ở đâu ta cũng không biết, cho dù muốn an táng, cũng an táng không được..."
Một câu nói kia, khiến cho trái tim nhảy dựng lên, vốn là mơ hồ hy vọng liền lại đến gần hơn chút ít. "Không biết!" Ta vội vàng nắm bắt được câu nói này, thanh âm không tự chủ được liền cao lên vài phần: "Nhưng mà, trước đó rõ ràng ngươi đã khẳng định với ta là...Lẽ nào, tuy rằng nói như vậy, nhưng kỳ thật ngươi cũng không có tận mắt nhìn thấy người qua đời?"
Luyện nhi trước tiên là gật gật đầu, tiếp theo lại lắc lắc đầu, cau mày nhìn ta nói: "Ta xác thực không có tận mắt nhìn thấy người qua đời, bất quá người thật sự là đã chết rồi."
"Nếu đã không tận mắt nhìn thấy, sao có thể dễ dàng kết luận chuyện sinh tử của một người như vậy!"
Hy vọng càng lúc càng lớn khiến cho người ta khó có thể tin được, dường như là gặp được một đường sống từ trong cõi chết vậy, ta cảm thấy có chút không thể khống chế được bản thân, giọng nói không khỏi lại cao thêm chút ít, lời nói thốt ra vừa vội vàng lại vang dội, mang theo ý tứ trách cứ.
"Ngươi không tin ta?" Nàng thu tay về, thần sắc biến thành có chút không vui, cắn môi, trong mắt hiện ra một chút ánh sáng sắc lạnh.
Kỳ thật khi câu nói gần như là quát lớn kia vừa thốt ra, bản thân ta nghe thấy cũng cảm thấy kinh ngạc một chút, trong lòng liền căng thẳng, ngay sau đó quả nhiên nhìn thấy Luyện nhi lộ ra thần sắc tổn thương, lập tức hối hận không thôi, thầm trách bản thân vì quá kích động mà đánh mất sự chừng mực, vội vàng nắm lấy bàn tay còn chưa kịp thu hồi lại hoàn toàn của nàng không buông, đem thanh âm tận lực thả ra thật mềm nhẹ, áy náy nhẹ giọng nói: "Luyện nhi, Luyện nhi ngươi đừng giận, từ nhỏ đến lớn ta có khi nào lại không tin vào ngươi? Chỉ là ngươi hãy hiểu cho tâm tư của ta, cho dù chỉ có một tia hy vọng, ta cũng mong ngóng sư phụ lão nhân gia người có thể vẫn còn trên nhân thế a..."
Nàng nghe xong lời giải thích, trừng mắt nhìn ta, sắc mặt dịu xuống, giãn mi nói: "Những điều ngươi nói ta cũng đều hiểu rõ, kỳ thật sao ta lại không hy vọng sư phụ vẫn còn trên nhân thế, nhưng mà người thật đã chết rồi, đây cũng không phải là nói bừa, ta dẫn ngươi đi xem chứng cứ."
Nói xong nàng xoay bàn tay nắm lấy tay ta, thả người cùng nhau từ trên đại thụ nhảy xuống, sau khi nhẹ nhàng chạm đất, liền nắm tay đi vào trong Hoàng Long động.
Ta bị nàng kéo đi, biểu tình trên mặt tuy rằng không có gì, chỉ là trong lòng đã sớm thấp thỏm không yên, cũng không biết là chờ mong nhiều hơn hay là khiếp ý nhiều hơn, lo sợ bất an cùng Luyện nhi đi vào trong động, chỉ thấy nàng buông lỏng tay ra, một mình đi đến góc phía bên trái tìm kiếm thứ gì đó.
Trong góc động hẻo lánh kia chỉ có mấy cái rương gỗ nhỏ, là nơi xưa nay chúng ta để sách vở và giấy viết, các loại tạp thư mà những năm qua sư phụ liên tục mua về cho chúng ta luyện văn viết chữ, ngoại trừ có một vài quyển người cảm thấy hứng thú được đưa vào trong tiểu thạch thất, còn lại đều hoàn toàn đặt ở đây, phần lớn đã cũ nát vô dụng, nhìn thấy Luyện nhi lục lấy từng quyển ra, nhanh chóng lật qua những trang bên trong rồi lại bỏ qua, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó, lặp lại mấy lần như vậy, rốt cuộc hô vang một tiếng, từ trong một quyển sách màu xanh cũ kỹ rút ra một tờ giấy.
"Tìm được rồi! Ngươi xem." Nàng xoay người nhảy qua, đem tờ giấy kia nhét vào trong tay của ta.
Ta nhìn nàng, lại cúi đầu xuống, hít vào một hơi ổn tinh thần, chăm chú nhìn vào tờ giấy mỏng manh kia, quan sát tỉ mỉ mới phát hiện ra, đây làm sao có thể là một tờ giấy ghi chú đơn thuần, rõ ràng là một phong thư, phía trên có đề khoảng phía dưới có đề tên rất đầy đủ, không phải là phong cách cẩn thận tỉ mỉ của sư phụ thì còn có thể là ai!
Nội dung trong thư ngắn gọn rõ ràng, mở đầu là đôi câu khuyên bảo Luyện nhi tuy rằng có chút thành tựu, nhưng phải luôn nhớ lấy thiên ngoại hữu thiên, chỉ có thể tiến không thể lùi, không thể lười biếng luyện tập, sau đó đầu bút xoay chuyển, căn dặn rằng đã đến lúc vĩnh biệt, đừng tìm kiếm đừng nhớ thương, chỉ cần vào ba nămsau, cũng chính là thời hạn của ước hẹn hai mươi năm kia, đem tin tức người đã qua đời báo cho Trinh Kiền đạo trưởng trong đạo quan trên Lạc Nhạn Phong,nhờTrinh Kiền chuyển cáo cho phu quân của người làHoắc Thiên Đô, cũng chính là sư công của chúng ta là được...
"Một đêm kia khi ta tỉnh lại, trong động không có ai, cũng không biết người dùng cách nào, ban đêm có thể rời đi mà không làm kinh động đến ta, chỉ là lúc ấy thân thể của người đã sớm phế đi, nửa dưới thân thể không thể chuyển động, nửa trên cũng kém xưa rất nhiều, khắp nơi trên Hoa Sơn đều là tuyệt hiểm, lại là trời đông giá rét, đó không phải muốn chết thì là gì? Khi nhìn thấy phong thư này, còn có thể nghĩ gì khác được nữa."
Ta xem phong thư, Luyện nhi ở bên cạnh lặng yên giải thích, đợi nàng nói xong, ta cũng vừa vặn xem xong, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn những câu chữ "Tin đã qua đời" "Tuyệt bút" trên mảnh giấy kia một hồi lâu, mới chán nản ngồi xuống bên cạnh bàn, chống trán, nhưng lại có chút không cam lòng, lẩm bẩm nói: "Có lẽ...Có lẽ sư phụ chỉ là muốn bất chấp mạo hiểm, tựa như đập nồi dìm thuyền mà quyết tử đến cùng, mới để lại một phong thư giống như một bức di thư như thế này..."
"Không có khả năng." Luyện nhi lại không chút lưu tình mà cắt đứt sự tự an ủi của ta, kiên quyết nói: "Ngay cả ước hẹn hai mươi năm sư phụ cũng từ bỏ, huống chi người như vậy vốn không thể rời khỏi Hoa Sơn, còn có thể đi đâu để mạo hiểm? Kỳ thật nếu như ta là người, cũng sẽquyết định làm như vậy, tìm một nơi thanh tĩnh không ai có thể tìm thấy ung dung mà chết, cũng tránh cho di hài bị người ta nhìn thấy, làm hỏng mất tư thái khi còn sống."
Nàng nói chuyện kiên định mà tự tin, tựa như đã dự liệu được chính xác tâm tư củasư phụ, kỳ thật từ sâu trong đáy lòng ta tin tưởng nàng, sự ngạo nghễ dứt khoát trên người Luyện nhi cực kỳ tương tự với sư phụ, có thể nói là nhất mạch kế thừa, khi gặp phải những chuyện cực đoan, nàng phỏng đoán tâm ý của sư phụ, lý giải sự lựa chọn của người hiển nhiên là chính xác hơn ta, điểm này không thể nghi ngờ.
Huống chi, bản thân ta không phải là không hiểu, chỉ là...
Khẽ thở dài một hơi, đem lá thư này nhìn lại một lần nữa, sau đó đứng lên gấp lại cẩn thận giao trả cho người ở bên cạnh, nhìn nàng đem phong thư lại đặt vào trong quyển sách kia, cất kỹ vào trong góc động, mới mở miệng nói: "Ta biết làm như vậy có thể có chút không đúng, hơn nữa sư phụ cũng nói đừng tìm kiếm đứng nhớ thương, chỉ là tục ngữ có câu sống phải thấy người chết phải thấy xác, việc này muốn thực hiện cũng không dễ, nhưng Luyện nhi, chúng ta vẫn là dành chút thời gian tìm kiếm khu vực xung quanh ngọn núi này một chút, cũng coi như là làm cho bản thân an tâm, được không?"
Nàng đang dọn dẹp lại chồng tạp thư bị lật loạn ra, nghe nói cũng không quay đầu lại, tùy ý nói: "Tốt, ta không có vấn đề gì, ngươi muốn tìm liền cùng ngươi tìm là được, dù sao hiếm khi có thể trở về, ở lại thêm một thời gian cũng không sao, cũng để xem xem cuối cùng là ngươi đúng, hay là ta đúng."
Nghe nàng nói như vậy, biết rằng nàng vẫn còn có chút hờn dỗi, vì vậy sải bước đi đến trong góc động kia, vừa cùng nàng dọn dẹp sắp xếp lại, vừa cẩn thận hỏi: "Vậy...Sơn trại trênĐịnh Quân sơncủa ngươi, rời đi lâu như vậy không sao chứ?"
"Chuyệnnày không cần ngươi quan tâm, ta tự có biện pháp, huống chi hàng năm đều sẽ rời đi một hai lần, có thể xảy ra nhiễu loạn gì lớn chứ?" Có lẽ đã cảm nhận được sự cẩn trọng của ta, nàng nâng người lên, lườm ta một cái, vẻ mặt lại chợt bớt giận mỉm cười, nói: "Hôm nay sao lại luôn ngây ngốc như vậy? Một điểm cũng không giống ngươi, ta lại là người nhỏ mọn như vậy sao, mới sẽ không chấp nhất hai câu nói kia của ngươi!"
Đến bây giờ mới nói là không chấp nhất a...Những lời này ta tất nhiên cũng không nói ra khỏi miệng, thấy nàng mỉm cười, liền biết rõ nàng đã triệt để thoát khỏi cảm giác không vui, cũng liền nhẹ nhàng thở ra, mọi chuyện coi như đã được quyết định như vậy, mặc dù vẫn còn cách rất xa so với những chuyện muốn làm, chỉ là vẫn xem như đã phát triển theo chiều hướng tích cực, thậm chí có thể nói là tốt đến mức lúc trước không dám nghĩ đến.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, trước đó, hy vọng cho dù rất nhỏ bé, nhưng vẫn luôn tồn tại.
Sau khi thương lượng xong chuyện này, liền phải tính toán cho việc ở lại đây lâu dài, Hoa Sơn lớn như vậy, nói là muốn tìm, chỉ là muốn bắt đầu từ đâu lại vẫn chưa có manh mối, cho nên hôm nay vẫn là không cần nhất thời gấp gáp, trước tiên đem mọi thứ trong động thu xếp chu đáo, có thể hảo hảo sống qua ngày rồi nói sau.
May mà chúng ta đối với những chuyện này đều hết sức quen thuộc, sắp xếp lại chống tạp thư trong góc động xong, tạm thời phân chia công việc, Luyện nhi liền đi ra ngoài dạo qua một vòng, không đến nửa canh giờ, liền đem chút ít dã vị và sơn trân* trở về, mà ta nhân khoảng thời gian đó cũng thông lò nhóm lửa, lấy nước rửa nồi, dù sao ở bên ngoài động củi khô muối ăn đều đầy đủ, làm một bữa cơm đơn giản ổn đinh bao tử, lại nghỉ ngơi một lát, sau đó liền bắt đầu tổng vệ sinh xử lý triệt để những thứ lộn xộn trong động.
(*Món ăn vùng quê và những món ăn quý hiếm của vùng núi, đại loại như thịt rừng)
Chuyện quét dọnnhư vậy, lúc trước mỗi năm đều sẽ làm một lần, giặt giũ phơi nắng, lau quét dọn dẹp, ai cũng có nhiệm vụ của mình thực hiện rất trật tự gọn gàng, gần như không cần nói liền biết bản thân nên làm cái gì và đối phương nênlàm cái gì, cho nên ta cũng không bận tâm quản Luyện nhi, chỉ là làm mọi chuyện theo nhịp điệu riêng của bản thân, thẳng đến khi đi tới trước tiểu thạch thất ở sâu bên trong động, mới trở nên do dự.
Dựa theo sự phân công thường ngày, dọn dẹp trong thạch thất này là chuyện của ta, chỉ là lần này trở về, hữu ý vô ý, luôn tránh né chuyện đến gần nơi này, chứ đừng nói là vào xem, chỉ sợ là sẽ tăng thêm vài phần thương tâm...
Lúc này ta đứng ở phía trước vách đá, do dự một lát, cuối cùng vẫn là quyết định, cẩn thận dời vật che chắn hai bên ra, bước vào.
Có lẽ là do tác động của tâm lý, khi vừa đặt chân đi vào, chỉ cảm thấy trong phòng lờ mờ, lại càng lờ mờ hơn so với năm đó, năm qua e rằng Luyện nhi cũng chưa từng bước vào, cho nên không khí bên trong không tốt, mơ hồ có chút mùi nấm mốc, bốn phía tích bụi, so với bên ngoài đây mới chính là cảm giác đã lâu không có người cư trú.
Nhưng mà sự bài trí bên trong, lại vẫn là bộ dáng của năm đó, ngay cả một kiện áo ngoài đều giống như chỉ thuận tay ném lên trên đệm chăn, tựa như chủ nhân chỉ vừa mới thay ra.
Ta liền chỉ đứng nhìn như vậy, ngây người một hồi lâu, mới sờ lên mũi rồi bước tới, cầm lấy cái khăn lau đã thấm ướt trong tay lên, chuẩn bị lau sạch những vật dụng đã bị bám bụi dày đặc kia trước tiên, không ngờ vừa mới chạm vào bàn đá, không đợi thực hiện động tác tiếp theo, liền nghe thấy Luyện nhi từ bên ngoài kêu lên một tiếng.
Nàng kêu gọi gấp gáp, ta nhất thời nghe không ra tâm tình trong đó, cũng không kịp ngẫm nghĩ nữa, ném khăn lau liền lao ra ngoài, chỉ sợ là xảy ra chuyện gì, đi ra ngoài động, nhìn thấy người kia đang đứng trước cái ghế đá dài dùng để ngủ thời thơ ấu, đối mặt với thật nhiều quần áo còn chưa xếp dọn xong, trong tay lại đang cầm thứ gì đó, khuôn mặt vui vẻ thể hiện sự hài lòng.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ kia, liền yên lòng, nhưng lại không biết vì sao nàng lại vội vàng gọi ta như vậy, chỉ có thể nghi hoặc bước đến, nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi: "Làm sao vậy Luyện nhi? Vội vàng gọi ta đến làm gì vậy?"
Nàng mang nét mặt vui vẻ hào ừngnhìn vào thứ gì đó trong tay, thấy ta đến gần hỏi, đảo tròn tròng mắt, cũngkhông lập tức giải thích, chỉ là mỉm cười dịu dàng giữ chặt lấy ta mà nói: "Đúng lúc đúng lúc, ngươi xoay lại, ta đưa cho ngươi một món đồ tốt!"
Không biết nàng muốn làm cái gì, nhưng mà không tiện bỏ qua sự hào hứng của nàng, chỉ có thể nghe lời xoay người lại, còn chưa kịp đem những lời nghi hoặc trong lòng hỏi ra, trong phút chốc đó chỉ cảm thấy mái tóc được nhẹ nhàng đẩy ra, có một mùi thơm ngát đến gần, cần cổ ấm áp chợt cảm thấy lạnh, liền có thứ gì đó được đeo lên, nơi xương quai xanh xuất hiện một vật thể trơn bóng mát lạnh, xúc cảm giống như ngọc, nhưng so với ngọc lại có thêm vài phần lạnh lẽo.
Luyện nhi đứng ở phía sau lưng, khoảng cách hai thân thể rất gần, nghe thấy nàng khẽ cười nóibên tai: "Vốntưởng rằng sẽ tìm không được, không ngờ qua nhiều năm như vậy lại vẫn có thể nhìn lại, nếu đã như vậy, đã đến lúc để nó phát huy tác dụng rồi, bây giờ sư phụ không còn ở đây, liền hai chúng ta mỗi người một cái, cũng coi như là không thay đổi ý nguyện ban đầu."
Lúc này mới kịp cúi đầu xem xét, chỉ thấy trên cần cổ xuất hiện thêm một sợidây gấm màu đỏ, chính giữa cẩn thận kết thành một mạng lưới mỏng, bao phủ lấy một vật thể cứng rắn đã được con người tạo hình qua, màu sắc trắng noãn đơn thuần, nhìn qua rất dễ nhận lầm là ngọc, nhưng kỳ thật khi cẩn thận nhìn lại, bất quả chỉ là một mảnh đá màu nho nhỏ.
Quay đầu lại, phía sau lưng Luyện nhi đã lùi lại một chút, bàn tay cũng vòng ra phía sau cần cổ của mình, khi thả tay xuống thấy ta đang nhìn nàng, liền mỉm cười dịu dàng chỉ lên cần cổ một cái, chỉ thấy trên đó cũng đeo một vật thể tương tự, chỉ là sắc thái khác biệt, toàn thân đen như mực.
"Trắng là của ngươi, đen là của ta, thế nào?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook