Ma Nữ Nghê Thường
-
Chương 46: Đường đi
Thân xe lay động, phần sắt bao bọc dọc mép ngoài ước chừng đã sớm gỉ sét, trục quay phát ra tiếng kêu ken két đứt quãng, ban đầu nghe được liền cảm thấy ê răng, nghe lâu dần nhịp điệu kia thật ra lại có chút thôi miên.
Bánh xe lắc lư trêncon đường núi gồ ghề không bằng phẳng, dường như cũng tạo nên cảm giácthôi miên giống như đang trên nôi.
Thả lỏng nằm trên tấm đệm cũng coi như sạch sẽ gọn gàng, ho khan hai tiếng, có chút mệt mỏi, nhưng mà không muốn ngủchút nào.
Từ mấy ngày trước, trong lòng vẫn luôm hưng phấn.
Mấy ngày trước, cuộc hôn lễ kia dường như vẫn đang ở trước mắt, đơn giản mà không mất đi sự trịnh trọng, phần lớn hàng xóm láng giềng quen biết xung quanh đều tới chúc mừng, khắp nơi là đỏ thẫm, khắp nơi là nháo nhiệt, một đôi tân nhân bái đường trong tiếng khua khua gõ gõ, nam tử khoác mảnh lụa đỏ theo hình thập tự thế nhưng đã gần năm mươituổi, mà vợ của hắn là ẩn dưới tấm khăn voan đỏ, cũng che dấu không được thân thể mập mạp kia.
Nhưng bọn họ là hạnh phúc, bây giờ liền là một gia đình, gắn bó làm bạn, nắm tay nhau đi hết nửa đời sau.
Ta chờ đợi giờ khắc này, chờ thật quá lâu.
Lúc ấy khi từ Hoa Sơn vội vàng trở về, gặp đượclão cha đang tạm cư trú trong thôn, thôn nhân mộc mạc, cộng thêm tình láng giềng lâu năm, vẫn là để tâm đến hắn, đặc biệtlà Ngô Lục cũngtừng nhậntảng đá ân huệ, chiếu cố vô cùng chu đáo, nhưng mà ước chừng là do lo lắng bận tâm, hắn vẫn là tiều tụy đi rất nhiều, lúc thấy ta xuất hiện, kích động đến hai mắt rưng rưng.
Cái gọi là thương gân động cốt nhất bạch thiên*, huống chi còn là ở thôn quê nghèo đói, cái chân kia phải dùng gần nửa năm mới từ từ điều dưỡng tốt, cuối cùng không có lưu lại di chứng, còn chưa kịp vui mừng, cố tình lại nhiễm một trận bệnh nặng, tuy rằng không nguy hiểm đến mức có thể mất mạng, nhưng mà phản phản phục phục lại là bệnh dai dẵng khó chữa khỏi hẳn, cứ như vậy kéo dài từng chút một, liền lại một năm trôi qua.
(*Tổn thương gân cốt hồi phục trong một trăm ngày)
Thật vất vả tiến vào đầu xuân, thời tiết trở nên ấm áp, chứng bệnh dần dần tiêu mất, người cũng đã già nua đi rất nhiều, ta nhân cơ hội mà liên tục khuyên can, rốt cuộckhuyên được hắn chuyển đi, đồng ý từ bỏ căn nhà nhỏ trong núi cũng như kiếp sống thợ săn, bây giờ chuyên đến sống trong thôn, ổn định cuộc sống lâu dài.
Chỉ là vẫn còn chưa xong, còn có một vài vấn đề nữa, ví dụ như sinh kế.
Những ý tưởng tích luỹ từ khi còn nhỏ liền phát huy công dụng, ta thương lượng cùng đại nương của cửa hiệu bán trà kia, mượn một góc nhỏ trước cửa hiệu củanàng, đặt một cái sạp nhỏ bán chút điểm tâm.
Kỳ thật, ở nơi nông thônnày, những loạiđiểm tâm thường phải tốn quá nhiều tâm trí và chi phí nguyên liệu lại cao, vốn hoàn toàn không hữu dụng, ta cũng không muốn quá cổ quái phô trương, liền làm bánh hấp từ trứng gà đơn giản, tự tay dạy lại cho lão cha, dặn dò hắn không thể truyền ra ngoài, cũng may cổ nhân luôn mang trên người làn gió nghệ thuậttiềm ẩn, dạy cho đồ đệ sư phụchết đói, lão cha cũng hiểu rõ đạo lý này, lập tức đáp ứng.
Bánh trứng gà này vuông vuông vức vức, thanh đạm tự nhiên, đặt trên quầy hàng nhìnkhông được bắt mắt như đậu hũ, chỉ là có vị ngọt ngào, đặc biệt khi phối hợp cũng nước trà liền phát huy được đặc tính, thời gian lâu dài cũng có được danh tiếng tốt, thôn dân khi có thời gian, phần lớn đều tập trung ở đây uống ngụm trà ăn miếng bánh, nói chuyện trên trời dưới đất một phen.
Cũng bởi vậy, chúng ta...Nói đúng ra là lão cha, có thể cùng Vương đại nương, chủ nhân của tiệm trà cũng đã ở goá nhiều năm càng ngày càng gần gũi.
Trong lòng ta biết rõ, chỉ chờ thời khắc nước chảy thành sông kia tiến đến, kỳ lạ là thời gian dần dần quađi, nhưng vẫn luônkhông thấy động tĩnh gì, vốn còn tưởng là đại nương khó xử, dù ở nơi thôn quê nghèo đói này chuyệntái giá không phải là đại kỵ, chỉ là luôn có những lời tổn hại danh tiết không dễ nghe, nhưng mà mấy lần thăm dò mới phát hiện ta, thì ravấn đề lại là lão cha.
Không biết tại sao, lão cha lại mơ hồ phát hiện ra dụng tâm và ý muốn rời đi của ta, lúc này mới kéo dài không dám quyết định.
Nhưng mà không giữ được cuối cùng vẫn là không giữ được, sau đó ta quyết tâm, nói chuyện rõ ràng một lần với hắn, tuy rằng không nói quá cụ thể, chỉ là nói rõ bản thânthànhtâm học nghệ, sớm muộn gì nhất định cũng phải đi, xin hắn không cần lo lắng, quý trọng người ở trước mắt mới là chính đạo.
Sau khi nói chuyện tinh thần lão cha sa sút một trận, từ từ, cuối cùng dưới sự trấn an của đại nương và láng giềng mới dần bình tĩnh lại.
Sau đó nửa tháng, liền có một cuộc hôn lễ đơn giản mà long trọngkia.
Lúc này, cách lần thứ hai ta trở về nơi đây, thế nhưng đã hơn ba năm.
Đến lúc này đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ, ngay trong đêm đại hôn của bọn họ, ta thu xếp xong hết thảy, lưu lại một phong thư đã sớm chuẩn bị trước, sau đó không còn bận tâm đẩy cửa sổ mà rời đi, lướt về phương xa.
Thời gian thấm thoát, chưa bao giờ từng cắt đứt sự nhớ nhung, nghĩ đến sẽ không lâu nữa là được gặp lại nhau, liền hưng phấn không kềm chế được, con người là kỳ quái, nhẫn nhịn được mấy năm tháng qua, cuối cùng một chút thời gian trên đường lại không thể chờ đợi được như vậy, hận không thể mọc cánh mà bay đi.
Đúng vào tháng chín thu lạnh, cơ hồ là chạy vội cả ngày lẫn đêm, thật vất vả đi đến biên giới Tứ Xuyên và Thiểm Tây, cố tìnhlại ứng nghiệm một câu dục tốc bất đạt kia, nhiễm phải một trận phong hàn nhẹ, mặc dù không nghiêm trọng, cả người lại có cảm giác rất vô lực, phải trì hoãn mọi chuyện rất nhiều.
Ngay cả như vậy, cũng không muốn lưu lại tiêu tốn thời gian ở nơi xa lạ, dạo qua một vòng ở thị khẩu*, mướn một chiếc xe la rèm xanh có giá tiền thích hợp, là có cũ kỹ một chút, chỉ là cũng coi như sạch sẽ gọn gàng, phu xecó vẻ mặt trung thực, luôn miệngđáp ứng đảm bảo sẽ đưa đến ranh giới kế thiếp, mặc dù ta nhiễm chút bệnh nhẹ, trái lại cũng không sợ hắn dâng lên ác ý gì.
(*Cửa khẩu của thị trấn)
Cho nên lúc này mới có một chuyến đi lung la lung lay, rung động ken lét như vậy.
Dọc theo sườn núi một đường chạy về phía Tây, tới gần hoàng hôn, đã đến gần Đáo Thất quan, nơi đây đường núi chật hẹp, nhưng nghe thấytiếng roi ngựa của phu xe vang lên liên tục, trong miệng cũng liên tục hò thúc, xe đang chậm dần, lại càng lắc lư đến lại hại, có thể thấy được con đường rất gập ghềnh.
(*Hay còn gọi là Đèo Bàn Cờ, nằm ở biên giới Tứ Xuyên và Thiểm Tây)
Cho dù đã quen phiêu bạt sớm không còn lo sợ, chỉ là giờ phút này thân thể không khỏe, ít nhiều vẫn là có chút choáng váng khó chịu, ta ngồi lên đem một góc mành cửa sổ đẩy ra một khe hở, hít vào hai cái không khí trong lành ở bên ngoài, đồng thời thuận mắt nhìn nhìn phong cảnh ven đường, nơi đây dựa núi ven sông, vừa là vách núi đá dựng đứng, vừa là dòng nước xiết chảy nhanh, tuy rằng kỳ xuyên tú mỹ*, thực sự là phi thường hiểm yếu.
(*Đại loại là khung cảnh độc đáo xinh đẹp)
Lúc vội vàng chạy đi thì không cảm thấy, lúc này tình cờ nhàn nhã nhìn qua, cũng có thêm vài phần tâm tư ngắm cảnh, nghĩ đến những chuyến du lịch khám phá hao tài tốn sức trong một quá khứ xa xôi, cảnh sắc có thể hạ bút thành văn như thế này lại có thể tuỳ ý nhìn thấy ở trước mắt, không khỏi lại sinh ra rất nhiều cảm khái.
Đang chìm đắm trong hoài niệm, bỗng nhiên nghe thấymột tiếng huýt dài gấp gáp của phu xe, bánh xe dừng lăn, sự lay động im bặt dừng lại.
Sự dừng lại đột ngột này thật không nên có, mi tâm ta cau lại, trong đầu thoáng chốc hiện lên rất nhiều ý niệm, nhưng trước tiên vẫn là che kín khăn mặt lại, sờ lên thanh đoản kiếm bên hông ở trong áo khoác, mới cao giọng hỏi: "Làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại dừng lại?"
"Đại...Đại cô nương, không...Không...Không tốt!" Bên ngoài, thanh âm của phu xe lắp bắp, tựa như kinh hoảng không thôi, sợ hãi nói: "Có...Có...Phía trước có...Cường đạo*đang đánh nhau a!"
(*Cường đạo)
Đám người mà dân chúng gọi là cường đạo, phần lớn không phải thứ gì tốt, ở nơi cằn cỗi bần hàn này xuất hiện một ít ác bá cướp đường cũng không kỳ quái, ta cài chặt mũ rộng vành, đẩy màn xe ra nhảy xuống, đầu tiên liền nhìn thấy một phu xe đang co thành một đoàn yếu ớt kháng cự phía sau cỗ xe ngựa, sau đó ở nơi cửa khe núi cách đó không xa, hai đội nhân mã đang giằng co.
Nói là giằng co, cũng không quá chuẩn xác, bởi vì xác thực đã biến thành bắt đầu động thủ.
Cũng may tình cảnh vẫn chưa đến mức hỗn loạn không khống chế được.
Một đội kỵ mã đang đứng cản trên con đường núi, hơn mười con ngựa phía trên mỗi con đều là hán tử tinh tráng, nhìn qua sát khí liền ập vào mặt không giống như người lương thiện, mà một đoàn người ngựa cách chúng ta không xa ở phía trước lại lộn xộn hơn rất nhiều, có xe ngựa kín mui có ngựa đơn, có nam tử mang theo binh khí, cũng có lão nhân nhìn qua đã rất lớn tuổi.
Dựa theotình hình mà nói, tựa như thiện ác mạnh yếu phân biệt rất rõ ràng, nhìn một lần liền phân biệt được.
Nhưng màsự thật là, lúc này ai sa vào thế hạ phong còn chưa thể biết được, giữa hai đội nhân mã có người đang giao phong, coi như là tuân thủ quy củ đơn đả độc đấu, một vị thiếu niên mày kiếm mắt hổ ngồi trên lưng ngựa, chỉ dựa vào một thanh cung sắt trong tay, mũi tên bắn ra giống như sao băng, lại như mưa đá mà lao đi hàng loạt, một hán tử râu quai nón ở đối diện hắn chính là trái ngăn cản phải cúi đầu tránh né, một thanh đao đồng giống như đang nhảy múa trong trận mưa tên, đem nhưng mũi tên kia ngăn trở biến thành giống như những hạt châu sắt bắn ra tung toé bay đi tán loạn khắp bốn phía, không gặp bất lợi, nhưng thật sự cũng khó chiếm thế thượng phong.
Thỉnh thoảngbản thân sẽ nhịn không được mà xen vào chuyện của người khác, chỉ là tuyệt đối không phải loại chuyện này, thấy tình thế lúc này, liền cau mày nói: "Khoảng cách quá gần, lui về sau một chút a."
"Cái...Cái gì?" Sắc mặt phu xe trắng bệch, hàm răng va vào nhau lập cập, dường như cái gì cũng nghe không hiểu.
Ta liếc mắt nhìn hắn, kiên nhẫn nói: "Trong chốc lát bọn họ sẽ không phân được thắng bại, khoảng cách của chúng ta quá gần sẽ không tốt, bây giờ vẫn là nhân cơ hội lùi xe lại phía sau một chút, tránh chovô tội lại bị liên lụy."
Giờ phút này người kia dường như mới nghe ra, liền đáp ứngmột tiếng, run rẩy cầm lấy cây roi và càng kéo đánh xe la lùi lại, ta đã ở đây nhiều nămnhư vậy, làm sao có thể không biết đối với người bình thường mà nói giang hồ bất quá chỉ là truyền thuyết, dân chúng bình thường rất hiếm khi nhìn thấy tình cảnh này, cũng liền lý giải cho sự hoảng sợ của hắn vào lúc này, thấy hắn run rẩy bất ổn, đứng bên cạnh thử trợ giúp để di chuyển chiếc xe.
Chỉ là con đường nơi đây chật hẹp, hai bên lại đều là tuyệt cảnh*, đánh xe đã là khó khăn, lôi kéo xe lại càng bất tiện, ngay trên bờ vực hỗn loạn rối ren, động tĩnh phía bên kia đã là càng đánh càng hăng, bỗng có người hét lớn: "Đã đến mà không dừng lại thật phi lễ!" Ngay sau đó vun vút mấy tiếng, lại có tiếng gió bay thẳng về phía này!
(*Là kiểu nơi vực sâu, vách đứng nguy hiểm)
Ta rùng mình ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một ngọn lửa màu xanh thẳmbất ngờ tấn công tới, trong đầu chưa kịp suy nghĩ, đã là tâm tùy ý chuyển, phóng người lên, rút thanh đoản kiếm bên hông ra vung lên ngăn trở!
Không rõ nội tình, cho nên không muốn hành động thiếu suy nghĩ, vốn chỉ nghĩ có thể giải vây là tốt rồi, ai ngờ có lẽ là thân thể đang nhiễm bệnh nhẹ có chút bất ổn không kiểm soát được, liền dùng hết lực trong một chiêu Gió động kiếm nguyệt để ngăn trở, ngọn lửa màu xanh thẳm kia trúng một đòn này, thuận lối bắn ngược trở về, dùng xu thế nhanh như chớp đánh thẳng vào đội kỵ mã, vang lên một tiếng, đánh trúng vào một hán tử mày rậm mắt to trên tay đang khống chế ná cao su.
Người này bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, trúng đòn đau đón, nhìn sang đây, trừng mắt nói: "Tốt, thì ra còn có người đến đây trợ giúp! Trái lại muốn xem xem là có bản lĩnh gì!" Nói xong từ trên lưng ngựa rút binh khí ra phi thân nhảy lên, vọt nhanh tới.
Ảo não nhắm mắtlại, trong lòng cười nhạt, bất đắc dĩ sự tình lại phát sinh như vậy, lúc này nếu như bối rối giải thích rõ ràng là không đáng tin, chỉ có thể động thân nghênh đón, tiếp đỡchiêu thức của đối phương rồi nói sau.
Người này cũng sử dụng đao đồng quen thuộc, ta chỉ có thể dùng đoản kiếm nghênh đón, khi vừa bắt đầu liền khắp nơi chú ý cẩn thận, chỉ thủ chứ không tấn công, một là không muốn làm cho tình hình xấu hơn, hai là học nghệ hơn mười năm, cho dù tính cảHồng Hoa Quỷ Mẫu cùng nhi tử nhị lăng tử kia của nàng, lần này bất quá chỉ mới là lần thứ ba giao đấucùng người ngoài, thật sự không coi là có kinh nghiệm, làm sao dám xem thường.
Sau khi giao thủ mấy hiệp, lại phát hiện ra năng lực của người này so với nhi tử xấu xa của Hồng Hoa Quỷ Mẫu không cao hơn bao nhiêu, tuy rằng gặp thời được coi là lão đạo, chỉ là chiêu số và thân pháp có hạn, thật sự trong lòng ta không coi là cao thủ, dần dần liền yên lòng, gặp chiêu phá chiêu, đồng thời không khỏi suy tính xem nên làm như thế nào mới có thể kết thúc một cách thích đáng, nhanh chóng thanh minh thoát khỏi mối liên quan này.
(*Người có kinh nghiệm, được coi trọng)
Còn chưa kịp nghĩ ra lý do, đầu bên kia đột nhiên thu chiêu biến thức, một bước nhảy ra ngoài vòng chiến đấu.
"Thì ra tôn giá là..." Lúc này lại nhìn sắc mặt của hắn, đã biến thành có chút kỳ quái, tựa như do dự, nhưng lại có chút sợ hãi, lập tức ôm quyền nói: "Huynh đệ ta có mắt như mù, nếu sớm biết đây là khu vực củaĐịnh Quân sơn, huynh đệ ta cũng sẽ không nhúng tay vào việc này, thật đắc tội!"
Nói xong, hắn vẫy vẫy tay, hán tử râu quai nón kia cũng liền nhìn đúng thời cơ mà nhảy ra khỏi vòng chiến đấu, nói vớithiếu niên mày kiếm mắt hổkia: "Núi Võ Đang thần đạn diệu kỹ*, quả nhiên danh bất hư truyền!" Sau đó hai người đồng thời xoay người bước lên lưng ngựa, lưu lại một câu: "Xin thay huynh đệ chúng ta ân cần thăm hỏi Tử Dương đạo trưởng, nói rằng Hoả Linh Viên và Phiên Sơn Hổ tạ ân lão nhân gia năm đó không xuống tay a!"
(*Chiêu thức kỹ năng thượng thừa)
Lời nói vừa xong, một tiếng hô to vang lên, một đội kỵ mã kia tựa như nhận được hiệu lệnh, đồng loạt siết cương xoay người, chạy như bay rời khỏi sơn cốc.
Một màn này phát sinh thay đổi đột ngột, ta đứng tại chỗ, trong lòng tràn đầy khó hiểu, thẳng đến khi nghe được có người khen ngợi: "Cung thuật của các hạ thật tốt!" Mới giật mình hoàn hồn, chỉ thấy từ phía bên kia có một người mang bộ dáng thư sinh ung dung dắt một con ngựa trắng đi đến, đi đến gần đám người bắt chuyện với người thiếu niên cầm cung, hậu tri hậu giác đã không còn việc gì, liền trả lại kiếm vào bên hông, xoay người vội vàng muốn đi.
Lại nghe thấy một tiếng: "Nữ hiệp khoan đã."
Một chữ hiệp này thật sự là khiến cho toàn thân người ta không được tự nhiên, vốn không cảm thấy là đang gọi bản thân mình, chỉ là biết rõ ngoài ta ra cũng không còn người nào khác nữa.
Dừng lại quay đầu qua, chỉ thấy lão giả đứng bên cạnh xe ngựa lúc trước đi đến, xuyên qua đám người, mặt tràn đầy ý cười tới gần hành lễ: "Lộ trình không an tĩnh, vừa rồi đa tạ nữ hiệp xuất thủ tương trợ, lão hủ vô cùng cảm kích!"
Dù sao hắn đã là mái tóc trắng xoá, ta không được tự nhiên mà ho một tiếng, đỡ lấy hắn nói: "Không có gì lànữhiệp hay không nữ hiệp, ta...Tiểu nữ chỉ là trên đường đi về phía Tây, vô tình bị cuốn vào mà thôi, lão nhân gia không cần đa lễ."
"Trùng hợp như vậy sao?" Ánh mắt lão giả này lại sáng ngời, vui vẻ nói: "Lần này lão hủ về quê, cũng là đi về phía Tây, nếu không ngại, sao không cùng đồng hành một đoạn đường, thứ nhất đểlão hủ có cơ hội được hảo hảo đáp tạ ân viện trợ của nữ hiệp, thứ hai trên đường có thể chiếu ứng lẫn nhau, dù sao cũng tốt hơn là đơn độc một mình lên đường gặp phải đủ loại bất tiện a?"
Lời này của hắn, nói ra khiêm tốn hữu lễ thập phần chân thành, kỳ thật ý đồ lại quá rõ ràng.
Mộtngười bên ngoài hiền hòa hữu lễ, chưa chắc liền thật sự là hiền hòa hữu lễ, cái gọi là giang hồ thị phi, ta thật sự là một chút hứng thú cũng không có.
Đang định chối từ, những người bên cạnh liền vây đến, lão giả này hẳn là nhân vật đứng đầu trong số bọn họ, những người còn lại này cũng đều dăm ba vài lời mà thuyết phục, ta im lặng không nói, ánh mắt liếc qua quét tới, lại ngẫn nhiên nhìn đến người thiếu niên cầm cung cũng đứng ở bên ngoài, sắc mặt có chút chỉ cao khí ngang*, bỗng nhiên trong đầu liền nhớ đến những lời mà người trong đội nhân mã kia lưu lại trước khi rời đi.
(*Miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế. Chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc; vênh váo đắc ý)
Những lời bọn họ nói với ta, ta không rõ nội tình, nhưng những lời bọn họ nói với thiếu niên này, ta nhớ rất rõ ràng, hán tử râu quai nón kia chính là nói —— núi Võ Đang thần đạn diệu kỹ, quả nhiên danh bất hư truyền.
Võ Đang, hai chữ này nghe thấy dị thường rõ rành, trong lòng khẽ động, ý niệm xoay chuyển trong đầu.
Ta ngẩng đầu, mỉm cười ôm quyền nói với lão giả: "Đã như vậy, tiểu nữ liền cung kính không bằng tuân mệnh."
Bánh xe lắc lư trêncon đường núi gồ ghề không bằng phẳng, dường như cũng tạo nên cảm giácthôi miên giống như đang trên nôi.
Thả lỏng nằm trên tấm đệm cũng coi như sạch sẽ gọn gàng, ho khan hai tiếng, có chút mệt mỏi, nhưng mà không muốn ngủchút nào.
Từ mấy ngày trước, trong lòng vẫn luôm hưng phấn.
Mấy ngày trước, cuộc hôn lễ kia dường như vẫn đang ở trước mắt, đơn giản mà không mất đi sự trịnh trọng, phần lớn hàng xóm láng giềng quen biết xung quanh đều tới chúc mừng, khắp nơi là đỏ thẫm, khắp nơi là nháo nhiệt, một đôi tân nhân bái đường trong tiếng khua khua gõ gõ, nam tử khoác mảnh lụa đỏ theo hình thập tự thế nhưng đã gần năm mươituổi, mà vợ của hắn là ẩn dưới tấm khăn voan đỏ, cũng che dấu không được thân thể mập mạp kia.
Nhưng bọn họ là hạnh phúc, bây giờ liền là một gia đình, gắn bó làm bạn, nắm tay nhau đi hết nửa đời sau.
Ta chờ đợi giờ khắc này, chờ thật quá lâu.
Lúc ấy khi từ Hoa Sơn vội vàng trở về, gặp đượclão cha đang tạm cư trú trong thôn, thôn nhân mộc mạc, cộng thêm tình láng giềng lâu năm, vẫn là để tâm đến hắn, đặc biệtlà Ngô Lục cũngtừng nhậntảng đá ân huệ, chiếu cố vô cùng chu đáo, nhưng mà ước chừng là do lo lắng bận tâm, hắn vẫn là tiều tụy đi rất nhiều, lúc thấy ta xuất hiện, kích động đến hai mắt rưng rưng.
Cái gọi là thương gân động cốt nhất bạch thiên*, huống chi còn là ở thôn quê nghèo đói, cái chân kia phải dùng gần nửa năm mới từ từ điều dưỡng tốt, cuối cùng không có lưu lại di chứng, còn chưa kịp vui mừng, cố tình lại nhiễm một trận bệnh nặng, tuy rằng không nguy hiểm đến mức có thể mất mạng, nhưng mà phản phản phục phục lại là bệnh dai dẵng khó chữa khỏi hẳn, cứ như vậy kéo dài từng chút một, liền lại một năm trôi qua.
(*Tổn thương gân cốt hồi phục trong một trăm ngày)
Thật vất vả tiến vào đầu xuân, thời tiết trở nên ấm áp, chứng bệnh dần dần tiêu mất, người cũng đã già nua đi rất nhiều, ta nhân cơ hội mà liên tục khuyên can, rốt cuộckhuyên được hắn chuyển đi, đồng ý từ bỏ căn nhà nhỏ trong núi cũng như kiếp sống thợ săn, bây giờ chuyên đến sống trong thôn, ổn định cuộc sống lâu dài.
Chỉ là vẫn còn chưa xong, còn có một vài vấn đề nữa, ví dụ như sinh kế.
Những ý tưởng tích luỹ từ khi còn nhỏ liền phát huy công dụng, ta thương lượng cùng đại nương của cửa hiệu bán trà kia, mượn một góc nhỏ trước cửa hiệu củanàng, đặt một cái sạp nhỏ bán chút điểm tâm.
Kỳ thật, ở nơi nông thônnày, những loạiđiểm tâm thường phải tốn quá nhiều tâm trí và chi phí nguyên liệu lại cao, vốn hoàn toàn không hữu dụng, ta cũng không muốn quá cổ quái phô trương, liền làm bánh hấp từ trứng gà đơn giản, tự tay dạy lại cho lão cha, dặn dò hắn không thể truyền ra ngoài, cũng may cổ nhân luôn mang trên người làn gió nghệ thuậttiềm ẩn, dạy cho đồ đệ sư phụchết đói, lão cha cũng hiểu rõ đạo lý này, lập tức đáp ứng.
Bánh trứng gà này vuông vuông vức vức, thanh đạm tự nhiên, đặt trên quầy hàng nhìnkhông được bắt mắt như đậu hũ, chỉ là có vị ngọt ngào, đặc biệt khi phối hợp cũng nước trà liền phát huy được đặc tính, thời gian lâu dài cũng có được danh tiếng tốt, thôn dân khi có thời gian, phần lớn đều tập trung ở đây uống ngụm trà ăn miếng bánh, nói chuyện trên trời dưới đất một phen.
Cũng bởi vậy, chúng ta...Nói đúng ra là lão cha, có thể cùng Vương đại nương, chủ nhân của tiệm trà cũng đã ở goá nhiều năm càng ngày càng gần gũi.
Trong lòng ta biết rõ, chỉ chờ thời khắc nước chảy thành sông kia tiến đến, kỳ lạ là thời gian dần dần quađi, nhưng vẫn luônkhông thấy động tĩnh gì, vốn còn tưởng là đại nương khó xử, dù ở nơi thôn quê nghèo đói này chuyệntái giá không phải là đại kỵ, chỉ là luôn có những lời tổn hại danh tiết không dễ nghe, nhưng mà mấy lần thăm dò mới phát hiện ta, thì ravấn đề lại là lão cha.
Không biết tại sao, lão cha lại mơ hồ phát hiện ra dụng tâm và ý muốn rời đi của ta, lúc này mới kéo dài không dám quyết định.
Nhưng mà không giữ được cuối cùng vẫn là không giữ được, sau đó ta quyết tâm, nói chuyện rõ ràng một lần với hắn, tuy rằng không nói quá cụ thể, chỉ là nói rõ bản thânthànhtâm học nghệ, sớm muộn gì nhất định cũng phải đi, xin hắn không cần lo lắng, quý trọng người ở trước mắt mới là chính đạo.
Sau khi nói chuyện tinh thần lão cha sa sút một trận, từ từ, cuối cùng dưới sự trấn an của đại nương và láng giềng mới dần bình tĩnh lại.
Sau đó nửa tháng, liền có một cuộc hôn lễ đơn giản mà long trọngkia.
Lúc này, cách lần thứ hai ta trở về nơi đây, thế nhưng đã hơn ba năm.
Đến lúc này đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ, ngay trong đêm đại hôn của bọn họ, ta thu xếp xong hết thảy, lưu lại một phong thư đã sớm chuẩn bị trước, sau đó không còn bận tâm đẩy cửa sổ mà rời đi, lướt về phương xa.
Thời gian thấm thoát, chưa bao giờ từng cắt đứt sự nhớ nhung, nghĩ đến sẽ không lâu nữa là được gặp lại nhau, liền hưng phấn không kềm chế được, con người là kỳ quái, nhẫn nhịn được mấy năm tháng qua, cuối cùng một chút thời gian trên đường lại không thể chờ đợi được như vậy, hận không thể mọc cánh mà bay đi.
Đúng vào tháng chín thu lạnh, cơ hồ là chạy vội cả ngày lẫn đêm, thật vất vả đi đến biên giới Tứ Xuyên và Thiểm Tây, cố tìnhlại ứng nghiệm một câu dục tốc bất đạt kia, nhiễm phải một trận phong hàn nhẹ, mặc dù không nghiêm trọng, cả người lại có cảm giác rất vô lực, phải trì hoãn mọi chuyện rất nhiều.
Ngay cả như vậy, cũng không muốn lưu lại tiêu tốn thời gian ở nơi xa lạ, dạo qua một vòng ở thị khẩu*, mướn một chiếc xe la rèm xanh có giá tiền thích hợp, là có cũ kỹ một chút, chỉ là cũng coi như sạch sẽ gọn gàng, phu xecó vẻ mặt trung thực, luôn miệngđáp ứng đảm bảo sẽ đưa đến ranh giới kế thiếp, mặc dù ta nhiễm chút bệnh nhẹ, trái lại cũng không sợ hắn dâng lên ác ý gì.
(*Cửa khẩu của thị trấn)
Cho nên lúc này mới có một chuyến đi lung la lung lay, rung động ken lét như vậy.
Dọc theo sườn núi một đường chạy về phía Tây, tới gần hoàng hôn, đã đến gần Đáo Thất quan, nơi đây đường núi chật hẹp, nhưng nghe thấytiếng roi ngựa của phu xe vang lên liên tục, trong miệng cũng liên tục hò thúc, xe đang chậm dần, lại càng lắc lư đến lại hại, có thể thấy được con đường rất gập ghềnh.
(*Hay còn gọi là Đèo Bàn Cờ, nằm ở biên giới Tứ Xuyên và Thiểm Tây)
Cho dù đã quen phiêu bạt sớm không còn lo sợ, chỉ là giờ phút này thân thể không khỏe, ít nhiều vẫn là có chút choáng váng khó chịu, ta ngồi lên đem một góc mành cửa sổ đẩy ra một khe hở, hít vào hai cái không khí trong lành ở bên ngoài, đồng thời thuận mắt nhìn nhìn phong cảnh ven đường, nơi đây dựa núi ven sông, vừa là vách núi đá dựng đứng, vừa là dòng nước xiết chảy nhanh, tuy rằng kỳ xuyên tú mỹ*, thực sự là phi thường hiểm yếu.
(*Đại loại là khung cảnh độc đáo xinh đẹp)
Lúc vội vàng chạy đi thì không cảm thấy, lúc này tình cờ nhàn nhã nhìn qua, cũng có thêm vài phần tâm tư ngắm cảnh, nghĩ đến những chuyến du lịch khám phá hao tài tốn sức trong một quá khứ xa xôi, cảnh sắc có thể hạ bút thành văn như thế này lại có thể tuỳ ý nhìn thấy ở trước mắt, không khỏi lại sinh ra rất nhiều cảm khái.
Đang chìm đắm trong hoài niệm, bỗng nhiên nghe thấymột tiếng huýt dài gấp gáp của phu xe, bánh xe dừng lăn, sự lay động im bặt dừng lại.
Sự dừng lại đột ngột này thật không nên có, mi tâm ta cau lại, trong đầu thoáng chốc hiện lên rất nhiều ý niệm, nhưng trước tiên vẫn là che kín khăn mặt lại, sờ lên thanh đoản kiếm bên hông ở trong áo khoác, mới cao giọng hỏi: "Làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại dừng lại?"
"Đại...Đại cô nương, không...Không...Không tốt!" Bên ngoài, thanh âm của phu xe lắp bắp, tựa như kinh hoảng không thôi, sợ hãi nói: "Có...Có...Phía trước có...Cường đạo*đang đánh nhau a!"
(*Cường đạo)
Đám người mà dân chúng gọi là cường đạo, phần lớn không phải thứ gì tốt, ở nơi cằn cỗi bần hàn này xuất hiện một ít ác bá cướp đường cũng không kỳ quái, ta cài chặt mũ rộng vành, đẩy màn xe ra nhảy xuống, đầu tiên liền nhìn thấy một phu xe đang co thành một đoàn yếu ớt kháng cự phía sau cỗ xe ngựa, sau đó ở nơi cửa khe núi cách đó không xa, hai đội nhân mã đang giằng co.
Nói là giằng co, cũng không quá chuẩn xác, bởi vì xác thực đã biến thành bắt đầu động thủ.
Cũng may tình cảnh vẫn chưa đến mức hỗn loạn không khống chế được.
Một đội kỵ mã đang đứng cản trên con đường núi, hơn mười con ngựa phía trên mỗi con đều là hán tử tinh tráng, nhìn qua sát khí liền ập vào mặt không giống như người lương thiện, mà một đoàn người ngựa cách chúng ta không xa ở phía trước lại lộn xộn hơn rất nhiều, có xe ngựa kín mui có ngựa đơn, có nam tử mang theo binh khí, cũng có lão nhân nhìn qua đã rất lớn tuổi.
Dựa theotình hình mà nói, tựa như thiện ác mạnh yếu phân biệt rất rõ ràng, nhìn một lần liền phân biệt được.
Nhưng màsự thật là, lúc này ai sa vào thế hạ phong còn chưa thể biết được, giữa hai đội nhân mã có người đang giao phong, coi như là tuân thủ quy củ đơn đả độc đấu, một vị thiếu niên mày kiếm mắt hổ ngồi trên lưng ngựa, chỉ dựa vào một thanh cung sắt trong tay, mũi tên bắn ra giống như sao băng, lại như mưa đá mà lao đi hàng loạt, một hán tử râu quai nón ở đối diện hắn chính là trái ngăn cản phải cúi đầu tránh né, một thanh đao đồng giống như đang nhảy múa trong trận mưa tên, đem nhưng mũi tên kia ngăn trở biến thành giống như những hạt châu sắt bắn ra tung toé bay đi tán loạn khắp bốn phía, không gặp bất lợi, nhưng thật sự cũng khó chiếm thế thượng phong.
Thỉnh thoảngbản thân sẽ nhịn không được mà xen vào chuyện của người khác, chỉ là tuyệt đối không phải loại chuyện này, thấy tình thế lúc này, liền cau mày nói: "Khoảng cách quá gần, lui về sau một chút a."
"Cái...Cái gì?" Sắc mặt phu xe trắng bệch, hàm răng va vào nhau lập cập, dường như cái gì cũng nghe không hiểu.
Ta liếc mắt nhìn hắn, kiên nhẫn nói: "Trong chốc lát bọn họ sẽ không phân được thắng bại, khoảng cách của chúng ta quá gần sẽ không tốt, bây giờ vẫn là nhân cơ hội lùi xe lại phía sau một chút, tránh chovô tội lại bị liên lụy."
Giờ phút này người kia dường như mới nghe ra, liền đáp ứngmột tiếng, run rẩy cầm lấy cây roi và càng kéo đánh xe la lùi lại, ta đã ở đây nhiều nămnhư vậy, làm sao có thể không biết đối với người bình thường mà nói giang hồ bất quá chỉ là truyền thuyết, dân chúng bình thường rất hiếm khi nhìn thấy tình cảnh này, cũng liền lý giải cho sự hoảng sợ của hắn vào lúc này, thấy hắn run rẩy bất ổn, đứng bên cạnh thử trợ giúp để di chuyển chiếc xe.
Chỉ là con đường nơi đây chật hẹp, hai bên lại đều là tuyệt cảnh*, đánh xe đã là khó khăn, lôi kéo xe lại càng bất tiện, ngay trên bờ vực hỗn loạn rối ren, động tĩnh phía bên kia đã là càng đánh càng hăng, bỗng có người hét lớn: "Đã đến mà không dừng lại thật phi lễ!" Ngay sau đó vun vút mấy tiếng, lại có tiếng gió bay thẳng về phía này!
(*Là kiểu nơi vực sâu, vách đứng nguy hiểm)
Ta rùng mình ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một ngọn lửa màu xanh thẳmbất ngờ tấn công tới, trong đầu chưa kịp suy nghĩ, đã là tâm tùy ý chuyển, phóng người lên, rút thanh đoản kiếm bên hông ra vung lên ngăn trở!
Không rõ nội tình, cho nên không muốn hành động thiếu suy nghĩ, vốn chỉ nghĩ có thể giải vây là tốt rồi, ai ngờ có lẽ là thân thể đang nhiễm bệnh nhẹ có chút bất ổn không kiểm soát được, liền dùng hết lực trong một chiêu Gió động kiếm nguyệt để ngăn trở, ngọn lửa màu xanh thẳm kia trúng một đòn này, thuận lối bắn ngược trở về, dùng xu thế nhanh như chớp đánh thẳng vào đội kỵ mã, vang lên một tiếng, đánh trúng vào một hán tử mày rậm mắt to trên tay đang khống chế ná cao su.
Người này bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, trúng đòn đau đón, nhìn sang đây, trừng mắt nói: "Tốt, thì ra còn có người đến đây trợ giúp! Trái lại muốn xem xem là có bản lĩnh gì!" Nói xong từ trên lưng ngựa rút binh khí ra phi thân nhảy lên, vọt nhanh tới.
Ảo não nhắm mắtlại, trong lòng cười nhạt, bất đắc dĩ sự tình lại phát sinh như vậy, lúc này nếu như bối rối giải thích rõ ràng là không đáng tin, chỉ có thể động thân nghênh đón, tiếp đỡchiêu thức của đối phương rồi nói sau.
Người này cũng sử dụng đao đồng quen thuộc, ta chỉ có thể dùng đoản kiếm nghênh đón, khi vừa bắt đầu liền khắp nơi chú ý cẩn thận, chỉ thủ chứ không tấn công, một là không muốn làm cho tình hình xấu hơn, hai là học nghệ hơn mười năm, cho dù tính cảHồng Hoa Quỷ Mẫu cùng nhi tử nhị lăng tử kia của nàng, lần này bất quá chỉ mới là lần thứ ba giao đấucùng người ngoài, thật sự không coi là có kinh nghiệm, làm sao dám xem thường.
Sau khi giao thủ mấy hiệp, lại phát hiện ra năng lực của người này so với nhi tử xấu xa của Hồng Hoa Quỷ Mẫu không cao hơn bao nhiêu, tuy rằng gặp thời được coi là lão đạo, chỉ là chiêu số và thân pháp có hạn, thật sự trong lòng ta không coi là cao thủ, dần dần liền yên lòng, gặp chiêu phá chiêu, đồng thời không khỏi suy tính xem nên làm như thế nào mới có thể kết thúc một cách thích đáng, nhanh chóng thanh minh thoát khỏi mối liên quan này.
(*Người có kinh nghiệm, được coi trọng)
Còn chưa kịp nghĩ ra lý do, đầu bên kia đột nhiên thu chiêu biến thức, một bước nhảy ra ngoài vòng chiến đấu.
"Thì ra tôn giá là..." Lúc này lại nhìn sắc mặt của hắn, đã biến thành có chút kỳ quái, tựa như do dự, nhưng lại có chút sợ hãi, lập tức ôm quyền nói: "Huynh đệ ta có mắt như mù, nếu sớm biết đây là khu vực củaĐịnh Quân sơn, huynh đệ ta cũng sẽ không nhúng tay vào việc này, thật đắc tội!"
Nói xong, hắn vẫy vẫy tay, hán tử râu quai nón kia cũng liền nhìn đúng thời cơ mà nhảy ra khỏi vòng chiến đấu, nói vớithiếu niên mày kiếm mắt hổkia: "Núi Võ Đang thần đạn diệu kỹ*, quả nhiên danh bất hư truyền!" Sau đó hai người đồng thời xoay người bước lên lưng ngựa, lưu lại một câu: "Xin thay huynh đệ chúng ta ân cần thăm hỏi Tử Dương đạo trưởng, nói rằng Hoả Linh Viên và Phiên Sơn Hổ tạ ân lão nhân gia năm đó không xuống tay a!"
(*Chiêu thức kỹ năng thượng thừa)
Lời nói vừa xong, một tiếng hô to vang lên, một đội kỵ mã kia tựa như nhận được hiệu lệnh, đồng loạt siết cương xoay người, chạy như bay rời khỏi sơn cốc.
Một màn này phát sinh thay đổi đột ngột, ta đứng tại chỗ, trong lòng tràn đầy khó hiểu, thẳng đến khi nghe được có người khen ngợi: "Cung thuật của các hạ thật tốt!" Mới giật mình hoàn hồn, chỉ thấy từ phía bên kia có một người mang bộ dáng thư sinh ung dung dắt một con ngựa trắng đi đến, đi đến gần đám người bắt chuyện với người thiếu niên cầm cung, hậu tri hậu giác đã không còn việc gì, liền trả lại kiếm vào bên hông, xoay người vội vàng muốn đi.
Lại nghe thấy một tiếng: "Nữ hiệp khoan đã."
Một chữ hiệp này thật sự là khiến cho toàn thân người ta không được tự nhiên, vốn không cảm thấy là đang gọi bản thân mình, chỉ là biết rõ ngoài ta ra cũng không còn người nào khác nữa.
Dừng lại quay đầu qua, chỉ thấy lão giả đứng bên cạnh xe ngựa lúc trước đi đến, xuyên qua đám người, mặt tràn đầy ý cười tới gần hành lễ: "Lộ trình không an tĩnh, vừa rồi đa tạ nữ hiệp xuất thủ tương trợ, lão hủ vô cùng cảm kích!"
Dù sao hắn đã là mái tóc trắng xoá, ta không được tự nhiên mà ho một tiếng, đỡ lấy hắn nói: "Không có gì lànữhiệp hay không nữ hiệp, ta...Tiểu nữ chỉ là trên đường đi về phía Tây, vô tình bị cuốn vào mà thôi, lão nhân gia không cần đa lễ."
"Trùng hợp như vậy sao?" Ánh mắt lão giả này lại sáng ngời, vui vẻ nói: "Lần này lão hủ về quê, cũng là đi về phía Tây, nếu không ngại, sao không cùng đồng hành một đoạn đường, thứ nhất đểlão hủ có cơ hội được hảo hảo đáp tạ ân viện trợ của nữ hiệp, thứ hai trên đường có thể chiếu ứng lẫn nhau, dù sao cũng tốt hơn là đơn độc một mình lên đường gặp phải đủ loại bất tiện a?"
Lời này của hắn, nói ra khiêm tốn hữu lễ thập phần chân thành, kỳ thật ý đồ lại quá rõ ràng.
Mộtngười bên ngoài hiền hòa hữu lễ, chưa chắc liền thật sự là hiền hòa hữu lễ, cái gọi là giang hồ thị phi, ta thật sự là một chút hứng thú cũng không có.
Đang định chối từ, những người bên cạnh liền vây đến, lão giả này hẳn là nhân vật đứng đầu trong số bọn họ, những người còn lại này cũng đều dăm ba vài lời mà thuyết phục, ta im lặng không nói, ánh mắt liếc qua quét tới, lại ngẫn nhiên nhìn đến người thiếu niên cầm cung cũng đứng ở bên ngoài, sắc mặt có chút chỉ cao khí ngang*, bỗng nhiên trong đầu liền nhớ đến những lời mà người trong đội nhân mã kia lưu lại trước khi rời đi.
(*Miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế. Chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc; vênh váo đắc ý)
Những lời bọn họ nói với ta, ta không rõ nội tình, nhưng những lời bọn họ nói với thiếu niên này, ta nhớ rất rõ ràng, hán tử râu quai nón kia chính là nói —— núi Võ Đang thần đạn diệu kỹ, quả nhiên danh bất hư truyền.
Võ Đang, hai chữ này nghe thấy dị thường rõ rành, trong lòng khẽ động, ý niệm xoay chuyển trong đầu.
Ta ngẩng đầu, mỉm cười ôm quyền nói với lão giả: "Đã như vậy, tiểu nữ liền cung kính không bằng tuân mệnh."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook