Ma Nữ Nghê Thường
Chương 24: Dưới núi

Không thể không nói, thế gian này chính là có một số ngườinhư vậy, từ nhỏ đã có được thiên phú mà người thường khó có thể sánh bằng, thậm chí không chỉ giới hạn trong một lĩnh vực.

Ta thừa nhận lời giải thích như vậy ít nhiều có chút thiên vị, dù sao từ một góc độ nào đó mà nói, luyện kiếm và làm gốm cũng là có chút điểm chung, đặc biệt là ở chỗ điều chỉnh hô hấp, điều chỉnh lực đạo, thậm chí phương diện mấu chốt nhất là sựchính xác cùng độ linh hoạtcủa chuyển động các ngón tay, nhưng mà người trước đó đã được luyện tập điều chỉnh lực đạo đến mức tự nhiên, lại đến làm thử những thứ này, chính là làm ít hiệu quả nhiều, nước chảy thành sông.

Cũng như trước mắt, sau khi Luyện nhi được ta đưa tay dẫn dắt một lần, lại tự mình thử đi thử lại vài lần, tựa hồ liền dần dần lĩnh ngộ được bí quyết, từ từ trở nên thuận buồm xuôi gió, cũng càng ngày càng nhập tâm vào đó, giống như một tiểu hài nhi vừa mới biết được chơi đùa với bùn đất, chăm chú lại hưng trí bừng bừng.

Ta nhìn thấy đầu ngón tay kia nhu hòa mơn trớn phần thân phôi, đắn đo giữ đúng sự thăng bằng chính xác, dần dần tạo nên hình dạng, thậm chí ngay cả khi còn chưa kịp dạy quathì chỉ pháp của nàng đều có thể suy một ra ba tìm tòi ra được cách làm riêng, ngoại trừ cảm thán, cũng không suy nghĩ nhiều.

Cuối cùng, trong vòng hai canh giờ, nàng làm ra ba cái chén nhỏ, thoạt nhìn mặc dù mộc mạc đơn giản không nét sáng tạo nào đáng chú ý, chỉ là quý ở chỗ đường cong trôi chảy lưu loát, nếu để đến khi thành phẩm nhìn qua, hầu như có thể nói là nhìn không ra xuất từ bàn tay người mới chưa từng tiếp xúc qua chuyện làm gốm, ta dùng dây đồng cắt nó ra khỏi bàn xoay đem vào trong sân để phơi khô, lão sư phụnhìn qua, chậc chậc tán thưởng, liên tục nói đáng tiếc là một nữ oa nhi, nếu không thật muốn thu nhận làm đồ đệ.

Ta chỉ là cười cười không có nói tiếp, nhưng thật ra Luyện nhi, đang vừa đội nón lá vành trúc vừa từ trong nhà đi ra, nghe xong lời này của lão giả, không hài lòng nghiêng đầu đang muốn nói chút gì đó, lại bị ta giành trước kéo lại, ta kéo nàng qua, khom người cười nói với lão giả nhân lúc món đồ chờ được phơi khô, hai tỷ muội chúngta đi ra ngoài có chút việc nhỏ muốn làm, lát nữa sẽ quay lại lấy phôi, làm phiền lão nhân gia quan tâm đến nhiều một chút. Nói xong, vừa được đối phương đồng ý, liền lập tức lôi kéo Luyện nhi đi ra khỏi cửa hàng.

Luyện nhi bị ta lôi kéo vô cùng khó hiểu, đi ra ngoài liền hỏi: "Làm cái gì? Vội vàng đi ra ngoài như vậy, chúng ta còn có chuyện gì phải làm sao?" Nghe vậy ta quay đầu lại nhìn nàng, hỏi ngược lại: "Nếu không phải ta kéo ngươi đi, vừa rồi ngươi muốn nói với lão sư phụ kia cái gì?"

"Cái này a ——" Nàng gật gật đầu, trả lời: "Ta mới không nguyện ý làm đồ đệ củahắn, chính là không rõ, cho nên muốn hỏi hắnmột chút, vì sao nói nữ oa nhi lại không được? Nam hài lại thế nào, hai tên đồ đệ của hắn vốn cũng không bằng ta."

Quả nhiên, ta bất đắc dĩ cười khẽ, lắc đầu thở dài: "Luyện nhi a, trong thiên hạ, những chuyện nam tử có thể làm, không có bao nhiêu chuyện mà nử tử không thể làm, điểm ấy ngươi nói không sai, bất quá trong mắt đa số những người dưới chân núi, nữ tử cuối cùng vẫn là không bằng nam tử, chuyện này đã có nguồn gốc từ xa xưa, vả lại thế tục cũng có đủ loại trói buộc hạn chế đối với nữ tử, chúng ta may mắn gặp được sư phụ, không cần phải chịu đựng trói buộc từ những hạn chế này, nhưng cũng không có cách nào làm thay đổi cách nhìn thế sự của đa số những người dưới núi, đã như vậy, nhiều lời vô ích, đạo bất đồng bất tương vi mưu*, chúng ta có việc nhờ đến lão giả kia, cũng không phải muốn trải lòng kết bằng hữu cùng hắn, vậy cần gì quan tâm hắn nghĩ thế nào, không phải sao?"

(*Không cùng chí hướng, không cùng suy nghĩ không để cùng mưu tính việc lớn)

Từ nhỏ Luyện nhi lớn lên trong núi, những đạo lý này, lúc này đối với nàng mà nói có thể là đã nhắc đến hơi sớm, bất quá sớm muộn gì cũng phải nói, nắm được cơ hội này, ta cũng liền thuận thế nói với nàng, miễn cho ngày sau lại sinh thêm sự cố.

Sau khi nàng nghe xong, không lập tức trả lời, mà tựa như đang tiên hóa những lời này, yên lặng một mình xuất thần, hoặc là kỳ thật trong lòng sớm đã có nghi hoặc a, mấy năm quasố lần nàng xuống núi mặc dù ít đến có thể đếm được, nhưng mà mỗi lần xuống núi, ngôn hành cử chỉ của những người dân chúng bình thường kia không có khả năng không lưu lại chút nào trong mắt nàng, không rõ vì sao nàng không hỏi, có thể là sau khi quay lại núi lại cảm thấy không sao.

Ta chỉ trông mong nàng vừa có thể sống một cách tùy ỳ thoải mái, nhưng không thể đối lập quá nhiều với thế gian này, khắp nơi khó dung.

Hai người nắm tay mờ mịt đi dọc theo con đường, nếu như nói là đi ra ngoài làm việc, không thể ngay lập tức đã xoay người lại, huống chi phôi chưa phơi khô trở về cũng không thể làm được gì, lúc này mặt trời bắt đầu lệch bóng, đã bước vào khắc đầu tiên của giờ thân, giữa trưa ta và Luyện nhi đều chỉ ăn một ít trà bánh cho đỡ đói, trước mắt không biết nên làm gì, dứt khoát kéo nàng đến một tửu lâu nho nhỏ coi như sạch sẽ gọn gàng ở bên đường, điểm vài món thức ăn thăm hỏi miếu ngũ tạng*.

(*Các cơ quan trong cơ thể, ý là ăn cho no bụng)

Chúng ta rất ít ăn thức ăn dưới núi, một là do xuống núi không nhiều lắm, hai là do xuống núi cũng rất vội vàng không thích dừng lại quá nhiều, lần này ta cố ý chọn vài món mặn bình thường ta nấu không được, muốn cho Luyện nhi nếm thử thức ăn mới mẻ, chỉ là đợi đến khi vài món xanh xanh đỏ đỏ được đưa lên bàn, nàng tò mò bỏ vào miệng vài miếng, nhai nuốt cũng không thấy có biểu lộ gì quá nhiều.

"Thế nào?" Thật sự nhìn không ra là thích hay không, ta chỉ có thể mở miệng hỏi: "Có hợp khẩu vị không?"

Nàng lại nhai nhai, nuốt xuống, trong miệng hàm hồ đáp lời: "Coi như tạm được..." Trên tay lại cầm lấy chén trà trên bàn lên, uống hai phần, mới thè lưỡi, bồi thêm một câu: "Chỉ là có chút mặn."

Đúng rồi, bởi vì trải qua thời thơ ấu rất đặc thù, nàng vẫn luôn không thể ăn thức ăn quá mặn, mà chịu ảnh hưởng của những nghiên cứu về khái niệm sức khỏe kiếp trước, ta cũng cảm thấy như vậy rất tốt, để tốt cho thân thể, bình thường liền vui vẻ làm thức ăn thanh đạm một chút, thời gian lâu dài, thầy trò ba người cũng đã quen rồi, vừa rồi lúc gọi món ăn, ta chỉ nhớ dặn dò đừng làm thức ăn quá cay, lại không nghĩ đến món ăn có gia vị bình thường đối với Luyện nhi mà nói đã là mặn.

Bất quá ngoài miệng nói là mặn, có lẽ là do đang đói bụng, nàng cũng không ngừng đũa, mà chỉ vừa ăn vừa uống nước trà bên cạnh, ta nhìn thấy liền nhíu mày, loại đồ ăn này, vốn chính là càng ăn càng mặn, nhìn thấy nàng uống nước càng lúc càng nhiềucàng lúc càng thường xuyên, rõ ràng là uống không hết khát, gọi cơm a, nếu không thật là không thể chống đỡ nổi, nhìn quanh ra bên ngoài, trong lúc vô tình phát hiện ra từ xa xa nơi đầu con phố có một người bán hàng rong, chợt cảm thấy hai mắt tỏa sáng, mở miệng dặn dò nàng chờ ta một lát, liền đi xuống lầu.

Người bán hàng rong là bán thức ăn, chính là bánmứt quả đỏ chói sáng lóng lánh, từng chuỗi táo đỏ căng mọng áo một lớp đường sáng long lanh cắm ở đó, nhìn qua đã cảm thấy chua ngọt ứa nước miếng, hỏi đến, giá tiền cũng rất tương xứng, ta lấy tiền đồng ra thanh toán, từ chỗ cắm kia lấy xuống hai chuỗi táo, đang định quay trở về, trong lúc vô tình lại đụng phải người ta.

Những phiên họp chợ thông thường đều rất vội vàng, qua buổi trưa dòng người liền sẽ ít hơn rất nhiều, nhưng mà bởi vì như vậy, bản thân trái lại không có chú ý cẩn thận như khi chen chúc giữa dòng người vào buổi sáng sớm, lúc này vô ý đụng phải người ta, trong lòng không khỏi ảo não, cúi đầu, mở miệng nhẹ giọng nói xin lỗi, liền muốn xoay người rời đi.

Đúng lúc muốn xoay người, cánh tay bị nắm lấy, bị một nguồn sức mạnh kéo khựng thân thể lại.

Xúc cảm trên cánh tay làm cho người ta sinh chán ghét, ta bất động thanh sắc quay đầu lại, đứng trước mắt là một người nam tử cường tráng, tuy rằng cường tráng, trang phục lại thô lỗ không chịu nổi, bên hông cắm một thanh đoản đao, trong mắt mang theo tà ác, rất giống những kẻbĩ tử* lưu manh cậy mạnh và ngang ngược ức hiếp người khác đã từng thấy qua, trong lòng lập tức hiểu rõ, hiểu rằng cái va chạm kia cũng không phải là do bản thân mình không cẩn thận, mà căn bản là đối phương cố ý làm như vậy.

(*Côn đồ lưu manh)

Loại tình tiết này quá thông thường, thông thường đến mức ta cũng không có tâm tư muốn nói nhiều lời, chỉ là lạnh nhạt nói: "Buông ra."

Lưu manh kỳ thật cũng có cao thấp, nếu như gặp phải một người ánh mắt có chút biết sát ngôn quang sắc, tất nhiên sẽ biết dựa vào phản ứng của đối phương mà có cách đối đãi khác nhau, đáng tiếc, người ở trước mắt này không có cái gọi làsát ngôn quang sắc, sau khi nghe thấy chẳng những không buông tay, trái lại trơ mặt ra nhếch miệng cười cười, trên tay càng siết chặt hơn một chút nữa: "Hôm nay may mắn a, hiếm khi nhìn thấy một tiểu mỹ nhân thế này, còn có chút tính tình, làm sao có thể buông ra được a? Một mình đi ra ngoài cũng quá không cẩn thận rồi, gia là người vô cùng thương hương tiếc ngọc, đưa ngươi đi một đoạn đường được không?"

Bình thường chỉ nhìn Luyện nhi và sư phụ, cảm giác dung mạo của mình rất là bình thường, hôm nay bị một câu'tiểu mỹ nhân' mang hàm ý trêu chọc lưu manh làm cho thật sự có chút vừa bực mình vừa buồn cười, bất quá trong lòng cùng không có kiên nhẫn, âm thầm đem hai chuỗi mứt quả cùng cầm trên tay trái, giải phóng tay phải để vận lực, ta nghiêm túccảnh cáo hắn một lần cuối cùng: "Ngươi tốt nhất là lập tức buông tay, nếu không..."

Lời nói còn chưa dứt liền khựng lại, bởi vì nhìn lướt qua nam nhân trước mặt, ánh mắt vô tình quét đến đầu bên kia của con phố, một thân ảnh nhàn nhạt từ trên tửu lâu nhảy xuống, lướt qua đáp nhẹ xuống đất.

"Luyện nhi, ngươi làm cái gì vậy?" Nhíu mày theo bản năng mà gọi một tiếng, cũng không phải bởi vì nàng nhảy xuống, chỉ là lúc trước ởtửu lâu, bởi vì đã qua giờ cơm trong tửu lâu cũng không có nhiều người, cho nên chờ sau khi thức ăn đã được đưa lên xong, để thuận tiện chúng ta đều tháo mũ rộng vành xuống mà dùng bữa, nếu không vìnguyên nhân này, cũng sẽ không vì vội vàng mua mứt quả mà đụng phải một màn kịch thế này, ta thấy nàng nhảy ra khỏi tửu lâuở trước mắt, đồng dạng là không che không dấu, ngẩng đầu thoải mái bước đến, trong lòngtất nhiên có chút không vui.

Tâm tư này lưu chuyển cũng giống như Luyện nhi tung người nhảy xuống, chỉ là chuyệnxảy ra trong nháy mắt, đợi đến khi tênbĩ tử kia kịp phản ứng quay đầu lại, Luyện nhi đã đi đến gần hơn rất nhiều, ta nhìn thấy tên gia hoả này choáng váng ngây người, ánh mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm về phía đối diện, trong lòng chỉ cảm thấy càng là không vui.

Luyện nhi cũng mặc kệ những thần sắc khác nhau bên này, chỉ dừng bước cách đó một chút, dường như tò mò mà mở miệng hỏi: "Các ngươi đang làm gì vậy?" Nói xong, giống như vô ýlườm lườm bàn tay đang quấn lấy tay của ta, tiếp theo ánh mắt dờilên trên, nhìn nhìn tên bĩ tử kianói: "Bộ dạng này của ngươi, là muốn làm gì nàng sao?"

Khi nói như vậy, bên môi nàng thậm chí vẽ ra một chút cười nhẹ, cùng với cảm xúc trong giọng nói giờ phút này, cộng thêm bản thân cònnhỏ tuổi, dường như thật giống một tiểu cô nương thiên chân vô tà đang đặt câu hỏi, cũng chỉ người đã quen thuộc như ta, mới mơ hồ nhìn thoáng qua được trong bộ dáng đó ẩn chứa một chút không thích hợp, liền dứt khoát không di chuyển nữa, mà lại nhìn xem nàng đang muốn làm gì.

Tên bĩ tử kia còn không biết sống chết, chỉ là được thanh âm này làm cho bừng tỉnh, dường như mới phục hồi lại tinh thần, nhếch miệng cười hắc hắc, buông lỏng cánh tay của tara, lại đi về phía Luyện nhi, khuôn mặt không kìm được nét vui mừng: "Ta không muốn làm gì nàng hết, không làm gì hết, có người duyên dáng như ngươi đứng ở đây, những thứ khác tính là cái gì chứ? Ha ha, ngươi nói xem có phải hay không?"

Lời vừa nói ra, Luyện nhi cười đến càng trở nên nhu hòa, hơi nhíu mày, nói: "Ân? Nghe ý tứ củangươi, ta chính là đẹp hơn nàng rồi? Có thể đẹp bao nhiêu đây?"

"Đúng vậy đúng vậy, cái kia...Ánh sáng của đom đóm, làm sao có thể tranh với ánh sàng của mặt trời mặt trăng được đúng không?" Có thể là cảm thấy rất dễ dàng nắm được trong tay, nam nhân tươi cười dùng lười liếm ngang bờ môi, lại ngang nhiên xông qua một chút, liền đưa tay ra: "Chúng ta đừng nói những chuyện này, chi bằng..."

Hắn cũng chưa kịp nói xong lời này, bởi vì trước mắt, tiểu cô nương còn đang khéo léo tươi cười bỗng nhiên biến mất, ngay sau đó, trời đất thoáng chốc liền triệt để đảođiên!

Hắn không rõ ràng lắm trong một cái chớp mắt này đã xảy ra chuyện gì, chỉ là ta rất rõ ràng, ngay khi bàn tay đó vừa muốn chạm vào Luyện nhi, Luyện nhi xoay chuyển chộp lấycổ tay của hắn, sau đó vọt người một cái, thuận thế kéo mạnh một phát, chỉ là một chiêu thức đơn giản, lại cứng rắn đem mộtđại hán có thể trọng lớn hơn mình vài lần xoay một vòng, trùng trùng điệp điệp ngã lăn trên mặt đất.

Một vòng xoay ném này, cánh tay phải bị chế trụ kia bị trật khớp, chỉ nghe thấy tiếng kêu rên của nam nhân giống như tiếng giết heo phát ra vang dội, Luyện nhi vẫn còn bẻ gập lấy cánh tay bị trật khớp kia, hắn giống như bị gông cùm xiềng xích mà nằm áp sát xuống mặt đất, không thể nhúc nhích được chút nào.

"Ngươi tính là cái gì chứ?" Nàng đứng đó cười lạnh, thần sắc tàn bạo, trong ánh mắt lộ ra vẻ lẫm liệt cùng hung ác, từ trên cao nhìn xuống người đang nằm trên mặt đất, khinh thường giống như giờ phút này người ở dưới chân là một con kiến hôi vừa trêu chọc bản thân mình: "Dung mạo của hai người chúng ta, khi nào thì đến phiên loại người như ngươi đến bình phẩm?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương