Ma Nữ Nghê Thường
-
Chương 212: Vừa vặn
Kỳ thật, cũng không phải là không muốn gặp lại Nhạc Minh Kha, hoàn toàn ngược lại, hắn kiến thức rộng rãi, lại sống ở khu vực Thiên Sơn, trong lòng của ta vốn là có thật nhiều vấn đề quan trọng muốn hướng hắn thỉnh giáo, ví dụ như là cách dùng chính xác của đóa Ưu đàm tiên hoa này.
Chỉ là giờ phút này rõ ràng không phải là thời cơ tốt lắm, sợ nhất là Luyện nhi không nguyện ý cùng ta đi gặp hắn, thậm chí sẽ nhắc đến chuyện mỗi người đi một ngả.
Cảm thấy loại sầu lo này cũng không phải là buồn lo vô cớ, bởi vì cho tới nay Luyện nhi còn không thể xuyên phá tấm chắn mỏng giữa hai chúng ta, mà nếu như để cho Nhạc Minh Kha không rõ mọi chuyện trong đó tùy tiện nhìn thấy, chẳng phải là rất dễ dàng sẽ bị vạch trần thân phận sao? Điểm này nàng không có thể không cân nhắc đến.
Không ngờ sau khi thoáng thăm dò, nàng rõ ràng lại rất sảng khoái liền gật đầu, mà khi nói những lời đó hoàn toàn nhìn không ra cái gì khác thường.
Tuy rằng không thể thả tâm, chỉ là nếu như vậy, bản thân cũng không có đạo lý trốn tránh không gặp, vì vậy sau khi đơn giản trấn an dân du mục vài câu, hai người liền động thân xuất phát theo phương hướng bọn họ chỉ dẫn
Lúc lên đường trong lòng ít nhiều vẫn còn có chút nghi kị, chỉ là sau khi lên đường, rất nhanh, liền đã hiểu được ý định của nàng.
Sau khi xuất phát không bao lâu, Luyện nhi liền lại một mình chạy tới phía trước xa xa, nhìn qua cùng thói quen của nàng trong mấy ngày trước khi lên đường không có khác biệt gì, bất quá lần này bởi vì cũng không phải là đang ở vùng núi mà là đang ở thảo nguyên mênh mông, cho nên có thể chạy đi xa hơn. Cuối cùng nàng gần như đã đi xa đến cuối tầm mắt của ta, bản thân dù dẫn ngựa đuổi theo ở phía sau, nhìn thấy đều chỉ là một chấm đen nhỏ trên đường chân trời ở phía xa xa, gần như là phải dùng hết sức thị lực mới có khả năng mơ hồ phân biệt ra được đường nét đại khái.
Rất rõ ràng, một mực chạy đi như vậy, trừ phi đã đi lệch phương hướng, nếu không, Luyện nhi nhất định sẽ phát hiện ra tung tích của Nhạc Minh Kha trước ta.
Mà kết quả quả nhiên cũng là như vậy, sau khi lại đi thêm hai dặm, bỗng nhiên chỉ nghe được trong gió truyền đến một tiếng cười dài, lại ngẫng đầu, chỉ thấy người ở phía xa xa kia đang vẫy vẫy tay, sau đó vọt lên phía trước, không thấy bóng dáng.
Lúc trước Luyện nhi đi có xa đến đâu cũng sẽ không dễ dàng chạy ra khỏi tầm mắt của ta, trong lòng hiểu được này nhất định là nàng đã phát hiện ra gì đó, nhưng ít nhiều vẫn là có chút sốt ruột, nhanh chóng đánh ngựa kéo cương đi đến nhanh hơn, rốt cuộc vốn là đã nghe được chút ít thanh âm đinh đinh đang đang vang lên, sau đó, ngay phía sau cánh đồng cỏ dại cao tầm nửa thân người, nhìn thấy bóng dáng từ các bộ trang phục nhiều màu sắc đang chuyển động.
Nói là nhiều màu sắc xác thực cũng không đúng, bởi vì nơi này ít nhất là có mười mấy người, bất quá trong đó phần lớn đã ngã xuống cỏ dại. Người ngã xuống đất đều là bộ dạng gia đinh, tuy rằng đau đến khóc lóc kêu cha gọi mẹ, chỉ là cũng không có ai gãy tay gãy chân hoặc là không ngừng chảy máu, xem ra cũng không phải là xuất phát từ thủ bút của Luyện nhi. Mà trong vòng chiến còn có vài người, một số xa xa chỉ còn lại bóng lưng, rõ ràng là nghe ngóng tình hình rồi chuồn đi, nhất định là những người dẫn đầu nhóm gia đinh này. Luyện nhi cũng không có phản ứng, chỉ lo cùng người còn lại trong vòng đấu quần chiến không ngớt, chăm chú nhìn qua, cũng thật là vừa đúng, người này không phải ai khác, chính là người sử dụng song câu lúc trước bao vây Minh Nguyệt hạp, mơ hồ nhớ rõ gọi là Liên Thành Hổ, chỉ là không biết rõ tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này.
Đang lúc nghi hoặc khó hiểu, đột nhiên nghe bên hông vang lên một tiếng trầm ổn: "Trúc cô nương, đã lâu không gặp." Quay đầu nhìn lại, người tới không phải Nhạc Minh Kha thì là ai? Mấy năm không gặp, hắn dường như so với lúc trước già nua hơn chút ít, lại mặc tăng bào, có vài phần dáng vẻ trang nghiêm của người xuất gia, chẳng qua là lúc này trong lòng đang ôm một tiểu nam hài, trong tay lại cầm bảo kiếm, có chút kỳ quái.
"Đã lâu không gặp, hôm nay...Cũng thật sự là đủ trùng hợp đi." Ngoài miệng mặc dù muốn khách khí, chỉ là ánh mắt bất tri bất giác lại nhìn vào vòng chiến, cho nên câu trả lời cũng biến thành lời cảm khái.
Nhạc Minh Kha làm sao có thể không rõ ý tứ trong lời nói này, nghe xong liền cười một cái, cũng nhìn về phía trong vòng chiến, nói: "Xem ra hôm nay đúng là thời gian tốt để gặp lại cố nhân, bằng hữu cố tri ôn chuyện, có oán...Liền cũng đúng lúc để oán a." Cười xong liền trầm ngâm một lát, lại nhìn đến ta, lần này thanh âm liền thấp hơn một ít: "Bất quá, bộ dạng này của nàng rốt cuộc là..."
Tất nhiên cũng hiểu rõ ý tứ của hắn, cũng hiểu rõ mà mỉm cười đáp lại, liền dứt khoát thẳng thắng hỏi: "Nàng so với ta tới trước một bước, là nói với ngươi cái gì a?" Nhạc Minh Kha cũng không giấu giếm, gật đầu nói: "Nàng rất đơn giản, chỉ nói một câu 'Ngươi đã làm người xuất gia, cho dù có biết nhưng lời không nên nói liền đừng nói, không nên hỏi liền đừng hỏi', sau đó liền nhanh chóng giành trước mà tiến vào vòng chiến, phong đảo cường thế không khác gì lúc trước." Nói xong liền lắc đầu, thần sắc ngược lại có vài phần hoài niệm.
Đang do dự có phải nên giải thích với hắn hay không, bỗng dưng nghe được bên tai truyền đến một tiếng quát lạnh lùng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hết thảy trong vòng chiến đều đã kết thúc, Luyện nhi vốn liền chiếm hết thượng phong, lúc trước chẳng qua là không muốn cho đối phương được chết sảng khoái, phế đi tả hữu hai cánh tay của hắn vẫn tiếp tục trêu đùa, lúc này nhất định là không thể để ta cùng với Nhạc Minh Kha có thể âm thầm trò chuyện, rốt cuộc quát lạnh một tiếng liền chém qua cổ đối phương, sau đó nhẹ nhàng linh hoạt xoay người tránh đi vết máu đen, không liếc nhìn nửa mắt về phía túi da vừa ngã xuống đất, thu kiếm trực tiếp đi về phía bên này.
"Ai nha, ngươi làm sao lại thu thập hắn?" Nhạc Minh Kha thấy thế liền cười khổ nói: "Ta còn trông chờ sẽ tra xét thẩm vấn một chút, nhìn xem có thể tra ra chút gì đó hay không." Luyện nhi đối với hắn chưa từng khách khí qua, hôm nay nghe nói càng là liếc mắt nhìn qua, lạnh lùng mà nói: "Ngươi là người xuất gia, còn quản nhiều chuyện như vậy làm chi? Mặc kệ hắn tới đây làm cái gì, tóm lại là không còn hữu dụng, mà đại sư đời này chẳng lẽ còn muốn trở lại triều đình Trung Nguyên hay sao?"
Câu này chọt trúng tâm sự của Nhạc Minh Kha, hắn sửng sốt một chút, sau đó liền thở dài, quả nhiên không nói thêm gì nữa.
Luyện nhi nói chuyện không chút nể tình, ta dù sao vẫn là hy vọng gặp lại cố nhân sẽ không cần quá lúng túng, liền tất nhiên muốn ra mặt giảng hòa, nhưng chỉ vừa tiến lên trước một bước, cánh tay chính là bị kéo chặt, không cần nhìn cũng biết bị ai nắm lấy. Người bên cạnh giống như đề phòng mà nắm lấy cánh tay của ta, ánh mắt lại ném sang hướng khác, nàng quét nhìn xung quanh một vòng, sau đó vẫy tay với Nhạc Minh Kha, dứt khoát nói: "Đi."
"Cái gì? Đi?" Một câu không đầu không đuôi này, thành công khiến cho Nhạc Minh Kha vừa rồi còn đang đắm chìm trong tâm tư riêng phản ứng không kịp, đối với câu hỏi lại ngạc nhiên của hắn, Luyện nhi càng là không kiên nhẫn, vừa nhấc cái cằm lên tỏ ý mà nói: "Chẳng lẽ lại muốn đứng ở chỗ này nói chuyện?"
Cần biết lúc này tuy rằng chỉ có mấy người chúng ta đang đứng đấy đối thoại, chỉ là xung quanh còn nằm một vài gia đinh ngã xuống đất vừa rồi, nhất định là trong chốc lát sẽ không có sức lực cùng can đảm để đứng lên chạy trốn, những người này e rằng chỉ có thể hoảng sợ mà trốn phía sau những bụi cỏ, trong lòng run sợ thỉnh thoảng sẽ dò xét nhìn tới đây một lần, ngược lại lộ ra vẻ lén lén lút lút làm cho người ta không được tự nhiên, Nhạc Minh Kha nhìn sang bên cạnh, lập tức tỉnh ngộ gật đầu, nói: "Cũng đúng, vẫn là tìm một nơi thanh tịnh mà ôn chuyện a."
Hắn nói xong liền cất bước muốn đi, Luyện nhi lại đưa tay cản lại: "Khoan đã!" Nàng tựa như bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó mà nói: "Đúng rồi, nếu như đã cùng đi, không bằng ngươi và ta so sánh khinh công một chút, nhìn xem hôm nay ai là tốt hơn."
Đề nghị này quá đột ngột, ta vốn cho rằng nàng sẽ tìm kiếm nghĩ cách giấu giếm thân phận, không ngờ nàng không cho phép ta cùng Nhạc Minh Kha nói nhiều, bản thân lại muốn cùng người ta so khinh công. Nhạc Minh Kha hiển nhiên cũng không ngờ tới, trước tiên nhìn về phía bên này một lần, nhất định là thấy thần sắc của ta không coi là tự tại, liền cười nói: "Hai bên cũng không thuận tiện a? Ta lúc này đang ôm đứa bé, cũng coi như trên người có mang nặng. Mà người bên cạnh ngươi đang dắt ngựa thồ, nếu như chúng ta toàn lực thi triển nàng nhất định không đuổi kịp, bỏ lại đồng bạn luôn không phải là biện pháp tốt."
Có lẽ cho rằng ta không đồng ý, lý do từ chối này Nhạc Minh Kha tìm rất thỏa đáng, không ngờ Luyện nhi chẳng qua là suy nghĩ một chút, đồng dạng nhìn nhìn về phía ta, liền nói: "Cũng đúng, không bằng..." Nói xong nàng buông tay ra, đi về phía ngựa thồ đang ung dung gặm cỏ phía sau ta, bỗng nhiên nâng bàn tay lên liền dùng lực vỗ xuống một cái: "Không bằng như vậy!"
Một cái vỗ này hiển nhiên cũng không mang theo bao nhiêu nội công, cho nên chỉ làm cho ngựa thồ đột ngột kinh hãi một chút, sau khi bị đau kinh hãi con ngựa hý vang nâng hai chân lên, liền chạy như điên về phía trước, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng!
"Như vậy không phải liền tốt rồi sao, chúng ta liền so đuổi theo con ngựa kia, nhìn xem ai đuổi tới nó trước." Cũng mặc kệ giờ phút này ta là có sắc mặt gì, Luyện nhi chỉ hướng về phía Nhạc Minh Kha dương dương đắc ý mà đề nghị: "Về phần trên người mang nặng, ta tất nhiên lại càng không thể chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi mang hài tử, ta liền mang người lớn là được rồi." Nói xong chỉ thấy nàng đem trường kiếm từ trên lưng chuyển qua bên hông buộc tốt, sau đó vừa quay đầu lại nói với ta: "Này, đi lên, mượn cân lượng của ngươi, ta cõng ngươi."
Câu này lọt vào tai, đã cảm thấy mí mắt không tự chủ được mà nhảy lên một cái, ở trước mặt người ngoài, thật sự là muốn nói chút gì đó, nhưng hiện tại quả thật là trạng thái không biết nên nói cái gì cho phải.
"Ngươi rốt cuộc là có lên hay không?" Cố tình tính tình nôn nóng này nửa điểm cũng không cho người khác thời gian để suy tính, một mặt thúc giục nói: "Nếu như ngươi không nguyện ý, ta có thể tùy tiện nắm lấy một nam nhân trong bụi cỏ kia đến cho đủ trọng lượng, đến lúc đó ngươi ở đây từ từ đuổi theo a!"
Được rồi, tin rằng nàng chính là nói được làm được, mà nếu thật sự là như vậy, cũng không phải là vấn đề từ từ đuổi theo từ phía sau...Cho nên, chỉ có thể cam chịu số phận mà thán ra một hơi, sau đó bất đắc dĩ gật gật đầu.
Khi lòng bàn tay đặt lên bờ vai kia, đáy lòng tự nhiên sinh ra một loại tâm tình đã lâu không có, có chút khẩn trương, có chút chờ mong, có chút...Hoài niệm.
Ta hiểu được bản thân là đang hoài niệm cái gì, chỉ là ta không rõ Luyện nhi cũng có cảm giác hoài niệm giống như ta hay không.
Nếu như nàng cũng có hoài niệm, có thể nào lại dễ dàng đem kiến nghị này nói ra như vậy?
Khi đã không cần quản tâm tình của ta ra sao, nếu như giữa sư phụ của hai bên có một chút cố sự, trong lòng Nhạc Minh Kha kỳ thật hẳn là cũng có chút tâm tình phân thắng bại, hôm nay thấy Luyện nhi thúc giục lại bức bách, phía bên ta cũng thuận theo, cũng liền không lại từ chối, hai người chuẩn bị tư thế, giống như mũi tên sắp rời nỏ, lại giống như hai đạo kình phong một xám một trắng, nhanh chóng xẹt qua những ngọn cỏ thảo nguyên bạt ngàn.
Tiếng gió vù vù, rót vào trong tai, làm nổi bật lên một lượt đọ sức vô cùng náo nhiệt này, chỉ là những thứ này đều không liên quan đến mình.
Tựa vào trên lưng nàng, vùi đầu vào trong cổ áo, nhớ rõ trước kia khi lần đầu tiên làm như vậy, này người còn là một hài tử ngây thơ.
Rất kỳ quái, tâm cảnh có chút bối rối lúc trước dần dần bình tĩnh trở lại, không có cảm tưởng, không có kích động, ngay cả sự hoài niệm cùng nghi lúc trước cũng đều lắng đọng xuống, chẳng qua là dựa theo những điều từng làm trong trí nhớ, vòng tay ôm lấy đầu vai kia, làm cho nàng cõng càng ít phải dùng sức hơn một chút...Tuy rằng giờ phút này Luyện nhi chạy đi rất tự nhiên, hô hấp hoàn toàn không có dồn dập bất ổn như khi còn nhỏ.
Nàng đúng là rất chuyên tâm vào trận đấu, ánh mắt khóa nhìn thẳng phía trước, một đường không nói lời nào, từ góc độ này chỉ có thể nhìn được bên tai cùng một phần gáy tinh xảo, sau đó chính là mái tóc dài trắng mềm như thác nước, tuy rằng hơn phân nửa bị ta áp xuống trên lưng, nhưng vẫn có vài lọn tóc không nghe lời mà bay bổng lên, quấy nhiễu khiến người ta ngứa ngáy.
Đây không phải là ngứa ngáy trên da thịt, mà là càng thâm sâu, mắt ngứa, tâm ngứa.
Gần như vậy, thật sự là muốn vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về nàng, tìm về cảm nhận khi đầu ngón tay lướt qua những sợi tóc kia trong trí nhớ a...Một loại ý niệm đơn thuần lại khó hiểu này đột nhiên dâng lên trong đầu, có chút không biết làm sao, nhưng khát vọng chính là rất rõ ràng.
Bất quá...Nếu như tùy tính làm như vậy, ước chừng sẽ khiến cho nàng càng thêm phiền đi? Tuy rằng biểu hiện của Luyện nhi rất bình tĩnh, chỉ là lúc này dù sao cũng đang tập trung tinh thần toàn lực thi triển, nhiễu loạn lòng của nàng luôn là không tốt.
Cho nên dù chó tâm ngứa đến khó nhịn, cuối cùng vẫn là kiềm chế được phần kích động này, quản được bàn tay của bản thân, chẳng qua là quay đầu, mượn làn gió thổi khe khẽ mà hôn lên những sợi tóc tinh nghịch đang bay bổng kia, trong tích tắc khi đôi môi chạm đến có phát hương quen thuộc chui vào trong mũi, vì vậy lại nhịn không được mà hé miệng ngậm chặt lấy, giống như bị bùa chú mà ngậm lấy những sợi tóc trắng kia nghiến răng cắn cắn.
Kỳ thật cũng có chút ngứa răng...Tóc bạc cũng vậy tóc đen cũng thế, cuối cùng cũng là không có cảm giác cũng sẽ không đau, có gì đặc biệt a?
Bản thân dựa theo đáy lòng vô thức làm chút ít chuyện mờ ám, hai người trong trận đấu kỳ thật đã sớm chạy đi thật xa. Nhất định là do lần này không phải mang theo quá nhiều vật nặng a, ngựa thồ kia cũng chạy thật nhanh, dần dần đã đến bên rìa thảo nguyên, đi qua chính là sơn mạch hình thành cao nguyên, lúc này từ xa xa rốt cuộc mới nhìn thấy con ngựa này thở phì phò dừng lại nghỉ ngơi.
Bởi vì Nhạc Minh Kha bắt đầu trước, mang hài tử lại nhẹ, đoạn đường này thủy chung là hắn đi ở phía trước, nhưng thực sự là ưu thế không nhiều lắm, ước chừng chỉ vượt lên trước không đến mười bước. Giờ phút này đã gần tới chỗ ngựa thồ, mọi người đều biết đã đến một bước cuối cùng, Luyện nhi đột nhiên dứt khoát dừng bước, phất tay nói: "Không cần so nữa, lúc này chúng ta là tương xứng. Ngươi khổ luyện vài năm, tiến bộ thần tốc, thật sự là đáng mừng."
Nàng dừng bước lại, ta nhanh chóng từ trên lưng nàng trở mình mà xuống, đứng vững gót chân lại ngẩng đầu lên, chỉ thấy Nhạc Minh Kha lộ ra thần sắc hổ thẹn, hắn giống như muốn mở miệng nói chút gì đó, lại bị hài tử trong ngực kia trước tiên vỗ tay kêu lên: "Sư phụ ngươi thắng! Thật là lợi hại! Vừa rồi là tiên pháp sao? Ta ở trên lưng của ngươi thật giống như đằng vân giá vũ! Dạy cho ta dạy cho ta!"
Lúc trước khi đối mặt với đám gia đinh kia, hài tử này sợ đến mức chui vào trong lòng đại nhân không dám ngẩng đầu lên, lúc này mới nguyện ý nói chuyện, Nhạc Minh Kha cúi đầu giải thích với hắn: "Cái này gọi là khinh công, không phải là tiên pháp, ngươi trưởng thành liền sẽ biết." Rồi hướng chúng ta nở nụ cười, nói: "Ta mới thu nhận đồ đệ, tên là Sở Chiêu Nam, thân thế của hắn chắc hẳn các ngươi cũng đã biết."
Lúc trước Luyện nhi chưa từng nhìn qua đứa nhỏ này, hôm nay mới nhìn lướt qua, chẳng biết vì sao tựa như không quá ưa thích, nói: "Đồ đệ nhiều không nhất định là tốt, ta thấy hài từ này thiên phú luyện võ không hẳn là thua kém Dương Vân Thông, tính khí bản tính lại dường như không bằng, tương lai có thể sẽ phiền chết ngươi."
Nàng tựa như chẳng qua là không bận tâm mà thuận miệng nói ra câu này, cho nên Nhạc Minh Kha cũng chỉ là cười cười, trả lời một câu có thành tài hay không vẫn còn nói quá sớm. Luyện nhi cũng không dài dòng cùng hắn, sau đó liền chuyển chủ đề, nhắc đến liền muốn cùng Nhạc Minh Kha tiếp tục so tài, lần này là chính nhi bát kinh muốn so kiếm.
Cho nên cảm giác quen thuộc cùng không vui vẻ mơ hồ phát sinh khi nghe được tên của hài từ kia, cũng liền bị ném ra sau đầu.
Vừa so sánh lại tiếp tục muốn so sánh, nhìn ra được Nhạc Minh Kha không quá nguyện ý, hắn hiếm khi gặp được cố nhân, trong lòng ước chừng vẫn là muốn ôn chuyện, cho nên lần này không có đáp ứng, mà là cười ha ha, từ chối: "Không thể lại so sánh, ngươi xem..." Chỉ thấy hắn rút trường kiếm bên hông ra, nâng tay vung lên, liền đem một tảng đá ở ven đường chém thành hai nửa, sau đó nói: "Hôm nay ta luyện được thanh bảo kiếm này, nếu như so với ngươi, chính là không công bằng a."
"Thì ra ngươi còn có thể luyện kiếm." Luyện nhi mở to đôi mắt, thật ra không chút che giấu vẻ hâm mộ, thấy nàng như vậy, Nhạc Minh Kha cười nói: "Kỳ thật nếu như võ công dày công tôi luyện đến một cảnh giới, dùng binh khí gì đều giống nhau. Ta khổ tâm đúc luyện hai thanh kiếm báu, bất quá là muốn truyền cho đồ đệ, để cho hắn phòng thân mà thôi."
"Nói rất êm tai, mặc kệ công phu cao đến đâu, dùng bảo kiếm luôn là có thể chiếm chút tiện nghi a." Luyện nhi đối lời giải thích này lại dường như không tin, không cho là đúng mà nói: "Ví dụ như kiếm pháp công lực của ngươi và của ta đều không khác mấy, ta không có bảo kiếm ngươi có, chính là không công bằng rồi."
Bị nàng phản bác, Nhạc Minh Kha cũng không bận tâm, chỉ nói: "Đời ta công lực chưa thuần, tất nhiên là có bảo kiếm sẽ chiếm tiện nghi...Không bằng như vậy..." Hắn đặt đứa bé kia xuống, sau đó xoay chuyển tay một cái, làm ra động tác giao kiếm: "Không bằng ngươi dùng thử thanh bảo kiếm này của ta, xem xem có thể trong vòng trăm chiêu, đánh bại ta hay không."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Luyện nhi liền phát lạnh, nhìn ra được đã là thầm giận. Dựa vào lòng hiếu thắng của nàng, giờ phút này hẳn là tiếp kiếm cũng không phải, không tiếp kiếm cũng không phải, kỳ thật ta nghĩ Nhạc Minh Kha nhất định cũng có dụng ý kia, thường nói cao thủ chân chính là phi hoa lạc diệp* đều có thể đả thương người, cho nên hắn làm như vậy ước chừng cũng là vì tốt cho Luyện nhi, xem như là chỉ ra điểm sai lầm, nhưng mà...
(*Hoa rơi lá rụng)
"Nếu đã so sánh, đối với ai không công bằng đều là không tốt đi?" Mỉm cười mở miệng, tiến lên trước một bước, cởi xuống tứ xích lãnh phong bên hông: "Nếu nói là dùng bảo kiếm sẽ chiếm tiện nghi, như vậy nếu như cả hai đều dùng bảo kiếm liền được rồi, đại sư tuy là hảo kiếm, ta nghĩ một thanh kiếm này của ta hẳn là cũng không rơi vào thế hạ phong, nếu nữ hiệp không chê, không bằng thử một lần?"
Nói xong, liền giật xuống mảnh vải quấn ở trên vỏ kiếm, lần đầu tiên đem thanh kiếm này hoàn hoàn chỉnh chỉnh nâng đến trước mặt nàng.
Mặc dù đúng là vì tốt cho Luyện nhi, có thể chỉ ra điểm sai lầm giúp nàng, nhưng mà, ta cũng không muốn thấy nàng lúng túng như vậy, vừa nóng vừa giận, rơi vào thế khó xử.
Dù cho có nhiều thứ nàng nhất định phải biết rõ, chỉ là nếu như có thể, cũng không phiền người ngoài đến dạy dỗ.
Bổng nhiên xuất hiện một chuyện chắn ngang như vậy, Nhạc Minh Kha không nghĩ tới, mà nữ tử trước mắt kỳ thật cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Bất quá bởi vì có mặt nạ che chắn, thần sắc này cũng không rõ ràng, nàng nhìn ta một cái, lại nhìn thanh lãnh kiếm xuất hiện ở trước mặt một chút, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, tiếp kiếm trong tay xoay chuyển múa vài đường kiếm, sau đó vang lên một tiếng như long gầm lạnh lẽo mà trượt ra khỏi vỏ, chợt nghe nàng khen: "Hảo kiếm, quả nhiên là hảo kiếm! Nhạc Minh Kha...Không đúng, lại quên mất ngươi đã là hòa thượng rồi, Hối Minh thiền sư, chúng ta lần này nhất định phải so cho thật sản khoái!"
Đến một bước này, Nhạc Minh Kha lại không còn lời nào để nói, chỉ có thể cười khổ nhìn về phía này nhìn một lần, đem đồ đệ đẩy tới bên cạnh ta, ta cũng hướng hắn cười cười có lỗi, lôi kéo nam hài lui về phía sau ra ngoài vòng tròn, hai người phía bên kia triển khai tư thế lập môn của mỗi người, một người nói: "Tiên thỉnh." Một người nói: "Xem chiêu!" Liền bắt đầu tranh đấu.
Hai người này năm đó ở trong hậu viện khách điếm tranh đấu một lần, lần kia đã là khiến cho người xem hoa mắt không thôi, lần này đấu kiếm, lại vẫn là vượt qua cả lần trước đó. Cũng may là công lực của bản thân nhờ cơ duyên xảo hợp cũng có tinh tiến, lúc này ánh mắt rốt cuộc có thể miễn cưỡng theo kịp, trong vòng tròn Luyện nhi vẫn là thế công, thân thể nàng nhẹ nhàng, cao thấp tung bay, hơn nữa thanh kiếm trong tay hàn quang chói mắt, đừng nói tới tỷ thí, chính là nhìn qua cũng đã cảm thấy đôi mắt bị mờ ảo.
Có lẽ vì nguyên nhân này, Nhạc Minh Kha thủ thế quá nặng, hắn ra tay vốn là trầm ổn, hôm nay càng là vững như bàn thạch, cùng Luyện nhi so chiêu, mũi kiếm luôn hơi chạm tức chuyển, cũng không dùng sức mạnh, lâu dần càng là nhìn ra được, thanh kiếm kia cũng không phải là dựa vào sự lợi hại của bản thân, mà là phối hợp cùng nội gia huyền công, hai kiếm giao phong, thật giống như là từ hút thiết, luôn dính vào nhau, thanh kiếm của Luyện nhi chỉ Đông thanh kiếm của hắn cũng đi theo đến Đông, thanh kiếm của Luyện nhi chỉ Tây kiếm của hắn cũng đi theo đến Tây, dựa vào tiểu động tác mà đẩy lùi thế công, thanh kiếm không bị thương, người cũng không bị thương.
Ta có thể hiểu được thế cục trong vòng chiến, Luyện nhi càng là nắm chắc, cứ như vậy chưa tới trăm chiêu, nàng đã đột nhiên thu kiếm, nhảy ra bên ngoài, tức giận đến ai cũng không nhìn, chỉ vung tay lên nói: "Ngươi đi đi! Trận này không cần so nữa, mười năm sau ta lại tìm ngươi so chiêu!" Nhạc Minh Kha lắc đầu tư thế, cũng tiến lên phía trước một bước giống như muốn nói chút gì đó, cũng không đợi mở miệng liền đã bị nàng nghe ra động tĩnh, liền lại là một tiếng tức giận mà nói: "Còn không đi! Chờ ta tiễn ngươi sao?"
Cái này liền đảo ngược, nàng buồn bực, đã quên hết là đang cùng người khác tới tìm đại hòa thượng a. Ta cũng không muốn ở thời điểm này không thức thời mà đi nhắc nhở, liền âm thầm dùng tay ra hiệu cho Nhạc Minh Kha, Nhạc Minh Kha hiểu ý mà gật đầu, nâng tay cất cao giọng nói: "Nếu đã như thế, vậy sau này chúng ta lại ôn chuyện a, ngọn núi phía Nam kia chính là chỗ tu hành của bần tăng, nếu như nhị vị có nhã hứng, tùy thời đều có thể đi đến chỗ đó tìm ta."
Nói xong, hắn khom lưng ôm lấy đồ nhi, cuối cùng đôi bên cùng nhau cúi chào, liền sải bước phi thân mà rời đi.
Đưa mắt nhìn theo thân ảnh kia biến mất ở phía xa, lại nhìn đến ngọn núi mà hắn vừa chỉ qua một lần, yên lặng ở trong lòng nhớ kỹ, lúc này mới xoay người một lần nữa nhìn về phía Luyện nhi.
Người kia vẫn như cũ là thở phì phì mà đứng quay lưng lại, Nhạc Minh Kha đi rồi, phiền phức vẫn còn đó, cuộc tỷ thí này Luyện nhi đúng là lao mà vô công, mặc dù không thể nói là bại, nhưng thực sự cũng tính là bị khắc chế một phương, tâm hiếu thắng của Luyện nhi mạnh bao nhiêu trong lòng bản thân biết rõ, giờ phút này vẫn còn một tầng ngăn cách, nên làm như thế nào để khích lệ mới tốt, cũng thật là có chút hao tổn tâm trí.
Nhưng không ngờ, một lớp sóng vừa yên sóng sau lại vỗ tới, vẫn chưa chờ cho trong đầu suy nghĩ ra được phương pháp dỗ danh thiết thực, từ xa xa lại loáng thoáng truyền tới...Tiếng vó ngựa?
Gần như đang nghi ngờ là đã nghe lầm, nhưng thấy Luyện nhi cũng có chút quay đầu nhìn về cùng một phương hướng, liền biết mình cũng không có nghe lầm.
Phương hướng kia, kỳ thật chính là phương hướng mà chúng ta vừa đi tới.
Tiếng vó ngựa này dồn dập mất trật tự, rõ ràng cũng không phải là một hai người, dần dần tới gần trong tầm mắt, liền khiến cho người ta nhìn thấy không khỏi nhướng mày. Nhóm người ngựa này ước chừng có bảy tám người, một đám người thân thể cao lớn lưng đeo binh khí, này còn chưa tính, mấu chốt là bộ dạng quần áo của bọn họ, bộ dạng quần áo kia rất quen thuộc, không phải là một đám Lạt Ma thì còn có thể là ai?
Thật sự là phiền phức a...Theo bản năng mà than lên một tiếng, phiền phức này chẳng lẽ thật đúng là đã tìm tới rồi hay sao?
Bởi vì động tĩnh này, Luyện nhi quay đầu nhìn lại đánh giá một chút, ta nghĩ giờ phút này biểu lộ của bản thân đã nói rõ hết thảy, cho nên nàng cũng lười nhiều lời, chỉ không mặn không nhạt mà hỏi: "Thế nào, là từng có liên quan đến ngươi?" Lại thấy ta gật đầu, liền cười lạnh, từ trong kẽ răng thoát ra một câu: "...Vậy thì thật là tốt."
Biết rõ nàng chính là đang tràn đầy hỏa khí không có chỗ phát tiết, lập tức thật sự muốn chắp tay trước ngực mà cầu khấn thay cho những tên Lạt Ma sắp đụng đến lưỡi đao này, chỉ là nghĩ lại, lại cảm thấy bọn hắn biết rõ đại Lạt Ma của bọn hắn đều đã bị giết ở trong tay của ta, hôm nay vẫn còn dám tìm đến, chỉ e rằng là có hậu thủ gì đó mới đúng, cho nên nhịn không được mà lại dặn dò một tiếng: "Cẩn thận."
Không nghĩ cũng biết, người này là tuyệt nhiên sẽ nghe không vào a.
Chỉ là giờ phút này rõ ràng không phải là thời cơ tốt lắm, sợ nhất là Luyện nhi không nguyện ý cùng ta đi gặp hắn, thậm chí sẽ nhắc đến chuyện mỗi người đi một ngả.
Cảm thấy loại sầu lo này cũng không phải là buồn lo vô cớ, bởi vì cho tới nay Luyện nhi còn không thể xuyên phá tấm chắn mỏng giữa hai chúng ta, mà nếu như để cho Nhạc Minh Kha không rõ mọi chuyện trong đó tùy tiện nhìn thấy, chẳng phải là rất dễ dàng sẽ bị vạch trần thân phận sao? Điểm này nàng không có thể không cân nhắc đến.
Không ngờ sau khi thoáng thăm dò, nàng rõ ràng lại rất sảng khoái liền gật đầu, mà khi nói những lời đó hoàn toàn nhìn không ra cái gì khác thường.
Tuy rằng không thể thả tâm, chỉ là nếu như vậy, bản thân cũng không có đạo lý trốn tránh không gặp, vì vậy sau khi đơn giản trấn an dân du mục vài câu, hai người liền động thân xuất phát theo phương hướng bọn họ chỉ dẫn
Lúc lên đường trong lòng ít nhiều vẫn còn có chút nghi kị, chỉ là sau khi lên đường, rất nhanh, liền đã hiểu được ý định của nàng.
Sau khi xuất phát không bao lâu, Luyện nhi liền lại một mình chạy tới phía trước xa xa, nhìn qua cùng thói quen của nàng trong mấy ngày trước khi lên đường không có khác biệt gì, bất quá lần này bởi vì cũng không phải là đang ở vùng núi mà là đang ở thảo nguyên mênh mông, cho nên có thể chạy đi xa hơn. Cuối cùng nàng gần như đã đi xa đến cuối tầm mắt của ta, bản thân dù dẫn ngựa đuổi theo ở phía sau, nhìn thấy đều chỉ là một chấm đen nhỏ trên đường chân trời ở phía xa xa, gần như là phải dùng hết sức thị lực mới có khả năng mơ hồ phân biệt ra được đường nét đại khái.
Rất rõ ràng, một mực chạy đi như vậy, trừ phi đã đi lệch phương hướng, nếu không, Luyện nhi nhất định sẽ phát hiện ra tung tích của Nhạc Minh Kha trước ta.
Mà kết quả quả nhiên cũng là như vậy, sau khi lại đi thêm hai dặm, bỗng nhiên chỉ nghe được trong gió truyền đến một tiếng cười dài, lại ngẫng đầu, chỉ thấy người ở phía xa xa kia đang vẫy vẫy tay, sau đó vọt lên phía trước, không thấy bóng dáng.
Lúc trước Luyện nhi đi có xa đến đâu cũng sẽ không dễ dàng chạy ra khỏi tầm mắt của ta, trong lòng hiểu được này nhất định là nàng đã phát hiện ra gì đó, nhưng ít nhiều vẫn là có chút sốt ruột, nhanh chóng đánh ngựa kéo cương đi đến nhanh hơn, rốt cuộc vốn là đã nghe được chút ít thanh âm đinh đinh đang đang vang lên, sau đó, ngay phía sau cánh đồng cỏ dại cao tầm nửa thân người, nhìn thấy bóng dáng từ các bộ trang phục nhiều màu sắc đang chuyển động.
Nói là nhiều màu sắc xác thực cũng không đúng, bởi vì nơi này ít nhất là có mười mấy người, bất quá trong đó phần lớn đã ngã xuống cỏ dại. Người ngã xuống đất đều là bộ dạng gia đinh, tuy rằng đau đến khóc lóc kêu cha gọi mẹ, chỉ là cũng không có ai gãy tay gãy chân hoặc là không ngừng chảy máu, xem ra cũng không phải là xuất phát từ thủ bút của Luyện nhi. Mà trong vòng chiến còn có vài người, một số xa xa chỉ còn lại bóng lưng, rõ ràng là nghe ngóng tình hình rồi chuồn đi, nhất định là những người dẫn đầu nhóm gia đinh này. Luyện nhi cũng không có phản ứng, chỉ lo cùng người còn lại trong vòng đấu quần chiến không ngớt, chăm chú nhìn qua, cũng thật là vừa đúng, người này không phải ai khác, chính là người sử dụng song câu lúc trước bao vây Minh Nguyệt hạp, mơ hồ nhớ rõ gọi là Liên Thành Hổ, chỉ là không biết rõ tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này.
Đang lúc nghi hoặc khó hiểu, đột nhiên nghe bên hông vang lên một tiếng trầm ổn: "Trúc cô nương, đã lâu không gặp." Quay đầu nhìn lại, người tới không phải Nhạc Minh Kha thì là ai? Mấy năm không gặp, hắn dường như so với lúc trước già nua hơn chút ít, lại mặc tăng bào, có vài phần dáng vẻ trang nghiêm của người xuất gia, chẳng qua là lúc này trong lòng đang ôm một tiểu nam hài, trong tay lại cầm bảo kiếm, có chút kỳ quái.
"Đã lâu không gặp, hôm nay...Cũng thật sự là đủ trùng hợp đi." Ngoài miệng mặc dù muốn khách khí, chỉ là ánh mắt bất tri bất giác lại nhìn vào vòng chiến, cho nên câu trả lời cũng biến thành lời cảm khái.
Nhạc Minh Kha làm sao có thể không rõ ý tứ trong lời nói này, nghe xong liền cười một cái, cũng nhìn về phía trong vòng chiến, nói: "Xem ra hôm nay đúng là thời gian tốt để gặp lại cố nhân, bằng hữu cố tri ôn chuyện, có oán...Liền cũng đúng lúc để oán a." Cười xong liền trầm ngâm một lát, lại nhìn đến ta, lần này thanh âm liền thấp hơn một ít: "Bất quá, bộ dạng này của nàng rốt cuộc là..."
Tất nhiên cũng hiểu rõ ý tứ của hắn, cũng hiểu rõ mà mỉm cười đáp lại, liền dứt khoát thẳng thắng hỏi: "Nàng so với ta tới trước một bước, là nói với ngươi cái gì a?" Nhạc Minh Kha cũng không giấu giếm, gật đầu nói: "Nàng rất đơn giản, chỉ nói một câu 'Ngươi đã làm người xuất gia, cho dù có biết nhưng lời không nên nói liền đừng nói, không nên hỏi liền đừng hỏi', sau đó liền nhanh chóng giành trước mà tiến vào vòng chiến, phong đảo cường thế không khác gì lúc trước." Nói xong liền lắc đầu, thần sắc ngược lại có vài phần hoài niệm.
Đang do dự có phải nên giải thích với hắn hay không, bỗng dưng nghe được bên tai truyền đến một tiếng quát lạnh lùng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hết thảy trong vòng chiến đều đã kết thúc, Luyện nhi vốn liền chiếm hết thượng phong, lúc trước chẳng qua là không muốn cho đối phương được chết sảng khoái, phế đi tả hữu hai cánh tay của hắn vẫn tiếp tục trêu đùa, lúc này nhất định là không thể để ta cùng với Nhạc Minh Kha có thể âm thầm trò chuyện, rốt cuộc quát lạnh một tiếng liền chém qua cổ đối phương, sau đó nhẹ nhàng linh hoạt xoay người tránh đi vết máu đen, không liếc nhìn nửa mắt về phía túi da vừa ngã xuống đất, thu kiếm trực tiếp đi về phía bên này.
"Ai nha, ngươi làm sao lại thu thập hắn?" Nhạc Minh Kha thấy thế liền cười khổ nói: "Ta còn trông chờ sẽ tra xét thẩm vấn một chút, nhìn xem có thể tra ra chút gì đó hay không." Luyện nhi đối với hắn chưa từng khách khí qua, hôm nay nghe nói càng là liếc mắt nhìn qua, lạnh lùng mà nói: "Ngươi là người xuất gia, còn quản nhiều chuyện như vậy làm chi? Mặc kệ hắn tới đây làm cái gì, tóm lại là không còn hữu dụng, mà đại sư đời này chẳng lẽ còn muốn trở lại triều đình Trung Nguyên hay sao?"
Câu này chọt trúng tâm sự của Nhạc Minh Kha, hắn sửng sốt một chút, sau đó liền thở dài, quả nhiên không nói thêm gì nữa.
Luyện nhi nói chuyện không chút nể tình, ta dù sao vẫn là hy vọng gặp lại cố nhân sẽ không cần quá lúng túng, liền tất nhiên muốn ra mặt giảng hòa, nhưng chỉ vừa tiến lên trước một bước, cánh tay chính là bị kéo chặt, không cần nhìn cũng biết bị ai nắm lấy. Người bên cạnh giống như đề phòng mà nắm lấy cánh tay của ta, ánh mắt lại ném sang hướng khác, nàng quét nhìn xung quanh một vòng, sau đó vẫy tay với Nhạc Minh Kha, dứt khoát nói: "Đi."
"Cái gì? Đi?" Một câu không đầu không đuôi này, thành công khiến cho Nhạc Minh Kha vừa rồi còn đang đắm chìm trong tâm tư riêng phản ứng không kịp, đối với câu hỏi lại ngạc nhiên của hắn, Luyện nhi càng là không kiên nhẫn, vừa nhấc cái cằm lên tỏ ý mà nói: "Chẳng lẽ lại muốn đứng ở chỗ này nói chuyện?"
Cần biết lúc này tuy rằng chỉ có mấy người chúng ta đang đứng đấy đối thoại, chỉ là xung quanh còn nằm một vài gia đinh ngã xuống đất vừa rồi, nhất định là trong chốc lát sẽ không có sức lực cùng can đảm để đứng lên chạy trốn, những người này e rằng chỉ có thể hoảng sợ mà trốn phía sau những bụi cỏ, trong lòng run sợ thỉnh thoảng sẽ dò xét nhìn tới đây một lần, ngược lại lộ ra vẻ lén lén lút lút làm cho người ta không được tự nhiên, Nhạc Minh Kha nhìn sang bên cạnh, lập tức tỉnh ngộ gật đầu, nói: "Cũng đúng, vẫn là tìm một nơi thanh tịnh mà ôn chuyện a."
Hắn nói xong liền cất bước muốn đi, Luyện nhi lại đưa tay cản lại: "Khoan đã!" Nàng tựa như bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó mà nói: "Đúng rồi, nếu như đã cùng đi, không bằng ngươi và ta so sánh khinh công một chút, nhìn xem hôm nay ai là tốt hơn."
Đề nghị này quá đột ngột, ta vốn cho rằng nàng sẽ tìm kiếm nghĩ cách giấu giếm thân phận, không ngờ nàng không cho phép ta cùng Nhạc Minh Kha nói nhiều, bản thân lại muốn cùng người ta so khinh công. Nhạc Minh Kha hiển nhiên cũng không ngờ tới, trước tiên nhìn về phía bên này một lần, nhất định là thấy thần sắc của ta không coi là tự tại, liền cười nói: "Hai bên cũng không thuận tiện a? Ta lúc này đang ôm đứa bé, cũng coi như trên người có mang nặng. Mà người bên cạnh ngươi đang dắt ngựa thồ, nếu như chúng ta toàn lực thi triển nàng nhất định không đuổi kịp, bỏ lại đồng bạn luôn không phải là biện pháp tốt."
Có lẽ cho rằng ta không đồng ý, lý do từ chối này Nhạc Minh Kha tìm rất thỏa đáng, không ngờ Luyện nhi chẳng qua là suy nghĩ một chút, đồng dạng nhìn nhìn về phía ta, liền nói: "Cũng đúng, không bằng..." Nói xong nàng buông tay ra, đi về phía ngựa thồ đang ung dung gặm cỏ phía sau ta, bỗng nhiên nâng bàn tay lên liền dùng lực vỗ xuống một cái: "Không bằng như vậy!"
Một cái vỗ này hiển nhiên cũng không mang theo bao nhiêu nội công, cho nên chỉ làm cho ngựa thồ đột ngột kinh hãi một chút, sau khi bị đau kinh hãi con ngựa hý vang nâng hai chân lên, liền chạy như điên về phía trước, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng!
"Như vậy không phải liền tốt rồi sao, chúng ta liền so đuổi theo con ngựa kia, nhìn xem ai đuổi tới nó trước." Cũng mặc kệ giờ phút này ta là có sắc mặt gì, Luyện nhi chỉ hướng về phía Nhạc Minh Kha dương dương đắc ý mà đề nghị: "Về phần trên người mang nặng, ta tất nhiên lại càng không thể chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi mang hài tử, ta liền mang người lớn là được rồi." Nói xong chỉ thấy nàng đem trường kiếm từ trên lưng chuyển qua bên hông buộc tốt, sau đó vừa quay đầu lại nói với ta: "Này, đi lên, mượn cân lượng của ngươi, ta cõng ngươi."
Câu này lọt vào tai, đã cảm thấy mí mắt không tự chủ được mà nhảy lên một cái, ở trước mặt người ngoài, thật sự là muốn nói chút gì đó, nhưng hiện tại quả thật là trạng thái không biết nên nói cái gì cho phải.
"Ngươi rốt cuộc là có lên hay không?" Cố tình tính tình nôn nóng này nửa điểm cũng không cho người khác thời gian để suy tính, một mặt thúc giục nói: "Nếu như ngươi không nguyện ý, ta có thể tùy tiện nắm lấy một nam nhân trong bụi cỏ kia đến cho đủ trọng lượng, đến lúc đó ngươi ở đây từ từ đuổi theo a!"
Được rồi, tin rằng nàng chính là nói được làm được, mà nếu thật sự là như vậy, cũng không phải là vấn đề từ từ đuổi theo từ phía sau...Cho nên, chỉ có thể cam chịu số phận mà thán ra một hơi, sau đó bất đắc dĩ gật gật đầu.
Khi lòng bàn tay đặt lên bờ vai kia, đáy lòng tự nhiên sinh ra một loại tâm tình đã lâu không có, có chút khẩn trương, có chút chờ mong, có chút...Hoài niệm.
Ta hiểu được bản thân là đang hoài niệm cái gì, chỉ là ta không rõ Luyện nhi cũng có cảm giác hoài niệm giống như ta hay không.
Nếu như nàng cũng có hoài niệm, có thể nào lại dễ dàng đem kiến nghị này nói ra như vậy?
Khi đã không cần quản tâm tình của ta ra sao, nếu như giữa sư phụ của hai bên có một chút cố sự, trong lòng Nhạc Minh Kha kỳ thật hẳn là cũng có chút tâm tình phân thắng bại, hôm nay thấy Luyện nhi thúc giục lại bức bách, phía bên ta cũng thuận theo, cũng liền không lại từ chối, hai người chuẩn bị tư thế, giống như mũi tên sắp rời nỏ, lại giống như hai đạo kình phong một xám một trắng, nhanh chóng xẹt qua những ngọn cỏ thảo nguyên bạt ngàn.
Tiếng gió vù vù, rót vào trong tai, làm nổi bật lên một lượt đọ sức vô cùng náo nhiệt này, chỉ là những thứ này đều không liên quan đến mình.
Tựa vào trên lưng nàng, vùi đầu vào trong cổ áo, nhớ rõ trước kia khi lần đầu tiên làm như vậy, này người còn là một hài tử ngây thơ.
Rất kỳ quái, tâm cảnh có chút bối rối lúc trước dần dần bình tĩnh trở lại, không có cảm tưởng, không có kích động, ngay cả sự hoài niệm cùng nghi lúc trước cũng đều lắng đọng xuống, chẳng qua là dựa theo những điều từng làm trong trí nhớ, vòng tay ôm lấy đầu vai kia, làm cho nàng cõng càng ít phải dùng sức hơn một chút...Tuy rằng giờ phút này Luyện nhi chạy đi rất tự nhiên, hô hấp hoàn toàn không có dồn dập bất ổn như khi còn nhỏ.
Nàng đúng là rất chuyên tâm vào trận đấu, ánh mắt khóa nhìn thẳng phía trước, một đường không nói lời nào, từ góc độ này chỉ có thể nhìn được bên tai cùng một phần gáy tinh xảo, sau đó chính là mái tóc dài trắng mềm như thác nước, tuy rằng hơn phân nửa bị ta áp xuống trên lưng, nhưng vẫn có vài lọn tóc không nghe lời mà bay bổng lên, quấy nhiễu khiến người ta ngứa ngáy.
Đây không phải là ngứa ngáy trên da thịt, mà là càng thâm sâu, mắt ngứa, tâm ngứa.
Gần như vậy, thật sự là muốn vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về nàng, tìm về cảm nhận khi đầu ngón tay lướt qua những sợi tóc kia trong trí nhớ a...Một loại ý niệm đơn thuần lại khó hiểu này đột nhiên dâng lên trong đầu, có chút không biết làm sao, nhưng khát vọng chính là rất rõ ràng.
Bất quá...Nếu như tùy tính làm như vậy, ước chừng sẽ khiến cho nàng càng thêm phiền đi? Tuy rằng biểu hiện của Luyện nhi rất bình tĩnh, chỉ là lúc này dù sao cũng đang tập trung tinh thần toàn lực thi triển, nhiễu loạn lòng của nàng luôn là không tốt.
Cho nên dù chó tâm ngứa đến khó nhịn, cuối cùng vẫn là kiềm chế được phần kích động này, quản được bàn tay của bản thân, chẳng qua là quay đầu, mượn làn gió thổi khe khẽ mà hôn lên những sợi tóc tinh nghịch đang bay bổng kia, trong tích tắc khi đôi môi chạm đến có phát hương quen thuộc chui vào trong mũi, vì vậy lại nhịn không được mà hé miệng ngậm chặt lấy, giống như bị bùa chú mà ngậm lấy những sợi tóc trắng kia nghiến răng cắn cắn.
Kỳ thật cũng có chút ngứa răng...Tóc bạc cũng vậy tóc đen cũng thế, cuối cùng cũng là không có cảm giác cũng sẽ không đau, có gì đặc biệt a?
Bản thân dựa theo đáy lòng vô thức làm chút ít chuyện mờ ám, hai người trong trận đấu kỳ thật đã sớm chạy đi thật xa. Nhất định là do lần này không phải mang theo quá nhiều vật nặng a, ngựa thồ kia cũng chạy thật nhanh, dần dần đã đến bên rìa thảo nguyên, đi qua chính là sơn mạch hình thành cao nguyên, lúc này từ xa xa rốt cuộc mới nhìn thấy con ngựa này thở phì phò dừng lại nghỉ ngơi.
Bởi vì Nhạc Minh Kha bắt đầu trước, mang hài tử lại nhẹ, đoạn đường này thủy chung là hắn đi ở phía trước, nhưng thực sự là ưu thế không nhiều lắm, ước chừng chỉ vượt lên trước không đến mười bước. Giờ phút này đã gần tới chỗ ngựa thồ, mọi người đều biết đã đến một bước cuối cùng, Luyện nhi đột nhiên dứt khoát dừng bước, phất tay nói: "Không cần so nữa, lúc này chúng ta là tương xứng. Ngươi khổ luyện vài năm, tiến bộ thần tốc, thật sự là đáng mừng."
Nàng dừng bước lại, ta nhanh chóng từ trên lưng nàng trở mình mà xuống, đứng vững gót chân lại ngẩng đầu lên, chỉ thấy Nhạc Minh Kha lộ ra thần sắc hổ thẹn, hắn giống như muốn mở miệng nói chút gì đó, lại bị hài tử trong ngực kia trước tiên vỗ tay kêu lên: "Sư phụ ngươi thắng! Thật là lợi hại! Vừa rồi là tiên pháp sao? Ta ở trên lưng của ngươi thật giống như đằng vân giá vũ! Dạy cho ta dạy cho ta!"
Lúc trước khi đối mặt với đám gia đinh kia, hài tử này sợ đến mức chui vào trong lòng đại nhân không dám ngẩng đầu lên, lúc này mới nguyện ý nói chuyện, Nhạc Minh Kha cúi đầu giải thích với hắn: "Cái này gọi là khinh công, không phải là tiên pháp, ngươi trưởng thành liền sẽ biết." Rồi hướng chúng ta nở nụ cười, nói: "Ta mới thu nhận đồ đệ, tên là Sở Chiêu Nam, thân thế của hắn chắc hẳn các ngươi cũng đã biết."
Lúc trước Luyện nhi chưa từng nhìn qua đứa nhỏ này, hôm nay mới nhìn lướt qua, chẳng biết vì sao tựa như không quá ưa thích, nói: "Đồ đệ nhiều không nhất định là tốt, ta thấy hài từ này thiên phú luyện võ không hẳn là thua kém Dương Vân Thông, tính khí bản tính lại dường như không bằng, tương lai có thể sẽ phiền chết ngươi."
Nàng tựa như chẳng qua là không bận tâm mà thuận miệng nói ra câu này, cho nên Nhạc Minh Kha cũng chỉ là cười cười, trả lời một câu có thành tài hay không vẫn còn nói quá sớm. Luyện nhi cũng không dài dòng cùng hắn, sau đó liền chuyển chủ đề, nhắc đến liền muốn cùng Nhạc Minh Kha tiếp tục so tài, lần này là chính nhi bát kinh muốn so kiếm.
Cho nên cảm giác quen thuộc cùng không vui vẻ mơ hồ phát sinh khi nghe được tên của hài từ kia, cũng liền bị ném ra sau đầu.
Vừa so sánh lại tiếp tục muốn so sánh, nhìn ra được Nhạc Minh Kha không quá nguyện ý, hắn hiếm khi gặp được cố nhân, trong lòng ước chừng vẫn là muốn ôn chuyện, cho nên lần này không có đáp ứng, mà là cười ha ha, từ chối: "Không thể lại so sánh, ngươi xem..." Chỉ thấy hắn rút trường kiếm bên hông ra, nâng tay vung lên, liền đem một tảng đá ở ven đường chém thành hai nửa, sau đó nói: "Hôm nay ta luyện được thanh bảo kiếm này, nếu như so với ngươi, chính là không công bằng a."
"Thì ra ngươi còn có thể luyện kiếm." Luyện nhi mở to đôi mắt, thật ra không chút che giấu vẻ hâm mộ, thấy nàng như vậy, Nhạc Minh Kha cười nói: "Kỳ thật nếu như võ công dày công tôi luyện đến một cảnh giới, dùng binh khí gì đều giống nhau. Ta khổ tâm đúc luyện hai thanh kiếm báu, bất quá là muốn truyền cho đồ đệ, để cho hắn phòng thân mà thôi."
"Nói rất êm tai, mặc kệ công phu cao đến đâu, dùng bảo kiếm luôn là có thể chiếm chút tiện nghi a." Luyện nhi đối lời giải thích này lại dường như không tin, không cho là đúng mà nói: "Ví dụ như kiếm pháp công lực của ngươi và của ta đều không khác mấy, ta không có bảo kiếm ngươi có, chính là không công bằng rồi."
Bị nàng phản bác, Nhạc Minh Kha cũng không bận tâm, chỉ nói: "Đời ta công lực chưa thuần, tất nhiên là có bảo kiếm sẽ chiếm tiện nghi...Không bằng như vậy..." Hắn đặt đứa bé kia xuống, sau đó xoay chuyển tay một cái, làm ra động tác giao kiếm: "Không bằng ngươi dùng thử thanh bảo kiếm này của ta, xem xem có thể trong vòng trăm chiêu, đánh bại ta hay không."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Luyện nhi liền phát lạnh, nhìn ra được đã là thầm giận. Dựa vào lòng hiếu thắng của nàng, giờ phút này hẳn là tiếp kiếm cũng không phải, không tiếp kiếm cũng không phải, kỳ thật ta nghĩ Nhạc Minh Kha nhất định cũng có dụng ý kia, thường nói cao thủ chân chính là phi hoa lạc diệp* đều có thể đả thương người, cho nên hắn làm như vậy ước chừng cũng là vì tốt cho Luyện nhi, xem như là chỉ ra điểm sai lầm, nhưng mà...
(*Hoa rơi lá rụng)
"Nếu đã so sánh, đối với ai không công bằng đều là không tốt đi?" Mỉm cười mở miệng, tiến lên trước một bước, cởi xuống tứ xích lãnh phong bên hông: "Nếu nói là dùng bảo kiếm sẽ chiếm tiện nghi, như vậy nếu như cả hai đều dùng bảo kiếm liền được rồi, đại sư tuy là hảo kiếm, ta nghĩ một thanh kiếm này của ta hẳn là cũng không rơi vào thế hạ phong, nếu nữ hiệp không chê, không bằng thử một lần?"
Nói xong, liền giật xuống mảnh vải quấn ở trên vỏ kiếm, lần đầu tiên đem thanh kiếm này hoàn hoàn chỉnh chỉnh nâng đến trước mặt nàng.
Mặc dù đúng là vì tốt cho Luyện nhi, có thể chỉ ra điểm sai lầm giúp nàng, nhưng mà, ta cũng không muốn thấy nàng lúng túng như vậy, vừa nóng vừa giận, rơi vào thế khó xử.
Dù cho có nhiều thứ nàng nhất định phải biết rõ, chỉ là nếu như có thể, cũng không phiền người ngoài đến dạy dỗ.
Bổng nhiên xuất hiện một chuyện chắn ngang như vậy, Nhạc Minh Kha không nghĩ tới, mà nữ tử trước mắt kỳ thật cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Bất quá bởi vì có mặt nạ che chắn, thần sắc này cũng không rõ ràng, nàng nhìn ta một cái, lại nhìn thanh lãnh kiếm xuất hiện ở trước mặt một chút, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, tiếp kiếm trong tay xoay chuyển múa vài đường kiếm, sau đó vang lên một tiếng như long gầm lạnh lẽo mà trượt ra khỏi vỏ, chợt nghe nàng khen: "Hảo kiếm, quả nhiên là hảo kiếm! Nhạc Minh Kha...Không đúng, lại quên mất ngươi đã là hòa thượng rồi, Hối Minh thiền sư, chúng ta lần này nhất định phải so cho thật sản khoái!"
Đến một bước này, Nhạc Minh Kha lại không còn lời nào để nói, chỉ có thể cười khổ nhìn về phía này nhìn một lần, đem đồ đệ đẩy tới bên cạnh ta, ta cũng hướng hắn cười cười có lỗi, lôi kéo nam hài lui về phía sau ra ngoài vòng tròn, hai người phía bên kia triển khai tư thế lập môn của mỗi người, một người nói: "Tiên thỉnh." Một người nói: "Xem chiêu!" Liền bắt đầu tranh đấu.
Hai người này năm đó ở trong hậu viện khách điếm tranh đấu một lần, lần kia đã là khiến cho người xem hoa mắt không thôi, lần này đấu kiếm, lại vẫn là vượt qua cả lần trước đó. Cũng may là công lực của bản thân nhờ cơ duyên xảo hợp cũng có tinh tiến, lúc này ánh mắt rốt cuộc có thể miễn cưỡng theo kịp, trong vòng tròn Luyện nhi vẫn là thế công, thân thể nàng nhẹ nhàng, cao thấp tung bay, hơn nữa thanh kiếm trong tay hàn quang chói mắt, đừng nói tới tỷ thí, chính là nhìn qua cũng đã cảm thấy đôi mắt bị mờ ảo.
Có lẽ vì nguyên nhân này, Nhạc Minh Kha thủ thế quá nặng, hắn ra tay vốn là trầm ổn, hôm nay càng là vững như bàn thạch, cùng Luyện nhi so chiêu, mũi kiếm luôn hơi chạm tức chuyển, cũng không dùng sức mạnh, lâu dần càng là nhìn ra được, thanh kiếm kia cũng không phải là dựa vào sự lợi hại của bản thân, mà là phối hợp cùng nội gia huyền công, hai kiếm giao phong, thật giống như là từ hút thiết, luôn dính vào nhau, thanh kiếm của Luyện nhi chỉ Đông thanh kiếm của hắn cũng đi theo đến Đông, thanh kiếm của Luyện nhi chỉ Tây kiếm của hắn cũng đi theo đến Tây, dựa vào tiểu động tác mà đẩy lùi thế công, thanh kiếm không bị thương, người cũng không bị thương.
Ta có thể hiểu được thế cục trong vòng chiến, Luyện nhi càng là nắm chắc, cứ như vậy chưa tới trăm chiêu, nàng đã đột nhiên thu kiếm, nhảy ra bên ngoài, tức giận đến ai cũng không nhìn, chỉ vung tay lên nói: "Ngươi đi đi! Trận này không cần so nữa, mười năm sau ta lại tìm ngươi so chiêu!" Nhạc Minh Kha lắc đầu tư thế, cũng tiến lên phía trước một bước giống như muốn nói chút gì đó, cũng không đợi mở miệng liền đã bị nàng nghe ra động tĩnh, liền lại là một tiếng tức giận mà nói: "Còn không đi! Chờ ta tiễn ngươi sao?"
Cái này liền đảo ngược, nàng buồn bực, đã quên hết là đang cùng người khác tới tìm đại hòa thượng a. Ta cũng không muốn ở thời điểm này không thức thời mà đi nhắc nhở, liền âm thầm dùng tay ra hiệu cho Nhạc Minh Kha, Nhạc Minh Kha hiểu ý mà gật đầu, nâng tay cất cao giọng nói: "Nếu đã như thế, vậy sau này chúng ta lại ôn chuyện a, ngọn núi phía Nam kia chính là chỗ tu hành của bần tăng, nếu như nhị vị có nhã hứng, tùy thời đều có thể đi đến chỗ đó tìm ta."
Nói xong, hắn khom lưng ôm lấy đồ nhi, cuối cùng đôi bên cùng nhau cúi chào, liền sải bước phi thân mà rời đi.
Đưa mắt nhìn theo thân ảnh kia biến mất ở phía xa, lại nhìn đến ngọn núi mà hắn vừa chỉ qua một lần, yên lặng ở trong lòng nhớ kỹ, lúc này mới xoay người một lần nữa nhìn về phía Luyện nhi.
Người kia vẫn như cũ là thở phì phì mà đứng quay lưng lại, Nhạc Minh Kha đi rồi, phiền phức vẫn còn đó, cuộc tỷ thí này Luyện nhi đúng là lao mà vô công, mặc dù không thể nói là bại, nhưng thực sự cũng tính là bị khắc chế một phương, tâm hiếu thắng của Luyện nhi mạnh bao nhiêu trong lòng bản thân biết rõ, giờ phút này vẫn còn một tầng ngăn cách, nên làm như thế nào để khích lệ mới tốt, cũng thật là có chút hao tổn tâm trí.
Nhưng không ngờ, một lớp sóng vừa yên sóng sau lại vỗ tới, vẫn chưa chờ cho trong đầu suy nghĩ ra được phương pháp dỗ danh thiết thực, từ xa xa lại loáng thoáng truyền tới...Tiếng vó ngựa?
Gần như đang nghi ngờ là đã nghe lầm, nhưng thấy Luyện nhi cũng có chút quay đầu nhìn về cùng một phương hướng, liền biết mình cũng không có nghe lầm.
Phương hướng kia, kỳ thật chính là phương hướng mà chúng ta vừa đi tới.
Tiếng vó ngựa này dồn dập mất trật tự, rõ ràng cũng không phải là một hai người, dần dần tới gần trong tầm mắt, liền khiến cho người ta nhìn thấy không khỏi nhướng mày. Nhóm người ngựa này ước chừng có bảy tám người, một đám người thân thể cao lớn lưng đeo binh khí, này còn chưa tính, mấu chốt là bộ dạng quần áo của bọn họ, bộ dạng quần áo kia rất quen thuộc, không phải là một đám Lạt Ma thì còn có thể là ai?
Thật sự là phiền phức a...Theo bản năng mà than lên một tiếng, phiền phức này chẳng lẽ thật đúng là đã tìm tới rồi hay sao?
Bởi vì động tĩnh này, Luyện nhi quay đầu nhìn lại đánh giá một chút, ta nghĩ giờ phút này biểu lộ của bản thân đã nói rõ hết thảy, cho nên nàng cũng lười nhiều lời, chỉ không mặn không nhạt mà hỏi: "Thế nào, là từng có liên quan đến ngươi?" Lại thấy ta gật đầu, liền cười lạnh, từ trong kẽ răng thoát ra một câu: "...Vậy thì thật là tốt."
Biết rõ nàng chính là đang tràn đầy hỏa khí không có chỗ phát tiết, lập tức thật sự muốn chắp tay trước ngực mà cầu khấn thay cho những tên Lạt Ma sắp đụng đến lưỡi đao này, chỉ là nghĩ lại, lại cảm thấy bọn hắn biết rõ đại Lạt Ma của bọn hắn đều đã bị giết ở trong tay của ta, hôm nay vẫn còn dám tìm đến, chỉ e rằng là có hậu thủ gì đó mới đúng, cho nên nhịn không được mà lại dặn dò một tiếng: "Cẩn thận."
Không nghĩ cũng biết, người này là tuyệt nhiên sẽ nghe không vào a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook