Ma Nữ Nghê Thường
-
Chương 202: Hồ băng
Một tháng rưỡi sau, phía Bắc Thiên Sơn.
Quanh quẩn ở khu vực này đã gần mười ngày, bản đồ có được là chính xác không sai, nhưng đến đây cũng liền đột ngột kết thúc. Cái gọi là một núi băng, giữa sơn mạch trùng điệp liên miên cũng không phải có thể dễ dàng phân rõ như vậy, huống chi bản thân ngọn núi vốn cũng là nơi phức tạp đa dạng với các thung lũng và u cốc sâu.
Cho nên đến tận bây giờ, thậm chí cũng không biết rõ được ngọn núi bản thân đang đứng lúc này, có phải là núi băng mà Đường Nỗ nhắc đến hay không.
Cũng may đối với tình huống này ít nhiều là có chuẩn bị tâm lý, cho nên cũng không đặc biệt lo lắng, giai đoạn bất lực nhất đã qua, lần này nếu có thể có thu hoạch đương nhiên là tốt nhất, dù cho không có, trong lòng cũng còn có cái hy vọng tràn đầy tươi sáng khác ở phía trước.
Lúc rời đi đã cố ý thông báo với Đường Nỗ, ngoại trừ để hắn yên tâm việc nữ nhi bái sư, chính là muốn cẩn thận căn dặn một chút, đừng để Cáp Mã Nhã biết được lai lịch cùng thân phận thật sự của ta...Sau đó, liền tin tưởng một khi thời cơ thích hợp, tiểu đồ đệ này, nhất định sẽ thành công làm cho vị sư phụ rất tài giỏi kia của nàng cảm thấy tò mò đối với nữ tử người Hán nào đó a.
Sau khi vất vả tìm nàng hơn nửa năm, nếu như có cơ hội để nàng được nàng tìm kiếm một chút, nghĩ đến làm sao có thể không phải là chuyện lý thú.
Trên đường dù là gian khổ khó khăn, nhưng mỗi lần chỉ cần nghĩ như vậy, liền có thể tự đắc kỳ nhạc.
Nói là lộ trình gian khổ, kỳ thật đã đạt được những gì. Đầu xuân qua đi, ngay cả trên những ngọn núi tuyết đọng quanh năm không thay đổi, khí hậu cũng là không quá ác liệt hay biến đổi, càng không phải hoàn toàn lạnh thấu xương như những ngày đông giá rét, điểm này vẫn là hài lòng. Bất quá thế núi nơi đây đúng như lúc trước từng nghe nói, gập ghềnh dốc đứng cực kỳ khó đi, cho nên người ở rất ít, trên đường rất khó gặp gỡ sơn nhân để đổi tiếp tế, càng không thể bỏ lại ngựa thồ đồ quân nhu, cho nên hành trình thập phần chậm chạp.
Hôm nay giữa tuyết trắng mênh mang lại đứng nhìn một ngọn núi chuẩn bị trèo lên, khi đi đến lưng chừng núi, bỗng nhiên từ xa xa nhìn thấy trên sườn núi mọc cỏ xanh đối diện với hướng mặt trời có một gian nhà đá thấp bé, trong lòng chính là một trận mừng rỡ. Lần gần nhất gặp được một ngôi nhà lẻ loi đơn độc như thế này đã là chuyện của năm sáu ngày trước, nên biết rằng có ngôi nhà thế này, chẳng những có thể nghỉ chân, hỏi thăm tình hình, thậm chí còn có thể sống nhờ hai ngày tạm thời dỡ xuống những bận tâm về ngựa thồ, khinh thân đi tìm hiểu địa hình xung quanh, có thể nói là trăm lợi mà không có một hại, đương nhiên làm cho người ta cao hứng.
Cho nên lần này, cũng không cần nghĩ ngợi mà liền thay đổi kế hoạch hành trình, liền trực tiếp dẫn ngựa đi về phía dốc núi kia.
Đi đến gần, dần dần nghe được thanh âm ồn ào, tập trung nhìn lên, thế nhưng lại là vài thiếu niên đang đánh nhau trên con đường phủ tuyết dưới một gốc cây vân sam. Người miền núi xưa nay to gan dũng cảm, hậu duệ đương nhiên cũng dũng mãnh từ nhỏ, tiểu hài tử đánh lộn vốn là chuyện quen thuộc, là người xa lạ sẽ không có tư cách để can thiệp, cũng nghĩ rằng sẽ không ồn ào được bao lâu, cho nên liền dừng ở trên một tảng đá từ xa xa mà quan sát, tính toán đợi bọn hắn ồn ào xong rồi lại tiến lên dò hỏi tình hình.
Nhìn trong chốc lát, phát hiện đó cũng không phải là tiểu hài tử đang đùa giỡn, mà càng giống như một trận khi dễ. Hai người thiếu niên khi dễ người kia rõ ràng là cao lớn hơn chút ít, đều là một bộ dạng Lạt Ma, nhìn động tác ra hình ra dáng thậm chí có vài phần nền tảng võ học. Bọn hắn đang động thủ cùng một nam hài gầy như khỉ, chiếm được thượng phong vững vàng, nếu không phải là muốn tiếp tuc trêu đùa mua vui, e rằng đối phương đã sớm không đứng dậy nổi.
Nam hài gầy như khỉ kia bị trêu đùa bị đánh, đương nhiên trên mặt tràn đầy không phục, mặc dù hắn nhiều lần bị đánh đến ngã trái ngã phải, chỉ là luôn có thể la hét một tiếng rồi lại bò lên xông đến, trong đôi mắt vừa tròn vừa to tất cả đều là lửa giận cùng bất khuất.
Lời hắn nói ta nghe không hiểu, nhưng có thể nghe hiểu Lạt Ma trẻ tuổi kia cười khẩy nói: "Chúng ta từ xa như vậy đến đây, ngươi nói cái gì còn chưa chuẩn bị đủ? Chưa chuẩn bị đủ bị đánh liền đáng đời! Bị sư huynh đệ chúng ta đánh đã là nhẹ, nếu sư phụ chúng ta đến, ba chưởng liền cho ngươi đi mất nửa cái mạng! Nói cho Tân Lão Ngũ phụ thân của ngươi biết, cống phẩm một cái cũng không thể thiếu, nếu không ngay cả hắn chúng ta cũng đánh!"
Nghe xong lời này, thần sắc của tiểu nam hài kia trở nên căm hận, đột nhiên cúi người, hai chân nhảy lên, cắm đầu liền vọt tới! Lạt Ma trẻ tuổi không thèm để ý chút nào mà đưa tay muốn đẩy đi, không ngờ lại không thể đẩy được, lại bị tiểu nam hài kia giống như một con trâu dùng hai tay nắm chặt lấy eo dùng đầu húc tới mà ngả ngửa về phía sau, đánh lưng vào thân cây vân sam, ngũ quan lập tức trở nên vặn vẹo.
Thấy hữu hiệu, nam hài dồn hết sức liền húc đầu tới lần nữa, đáng tiếc lần này này Lạt Ma lớn tuổi hơn chút ít lại nhanh tay lẹ mắt dùng một tay kéo đồng môn ra, khiến cho hắn trực tiếp húc đầu vào thân cây! Hành động này so với đánh người càng là nham hiểm, vốn cho rằng nam hài gầy như khỉ kia lần này nhất định phải đổ máu rồi, không ngờ chỉ thấy cành lay lá động, hắn lại dường như không việc gì, cũng không kêu đau cũng không có đổ máu, chẳng qua là lắc đầu, quay người qua lại giống như một con trâu mà húc đến!
Còn không kịp ngạc nhiên đối với chuyện này, hai tên Lạt Ma bên kia đã sớm tức giận, đặc biệt Lạt Ma trẻ tuổi trong lúc vô tình đã phải chịu thiệt kia, càng rất tức giận, xoay tay tạo thành một trảo, quát: "Để xem là sức lực của ngươi lớn hay là Phật gia đại thủ lớn!" Nói xong phóng người lên, năm ngón tay nhắm đỉnh đầu nam hài đánh tới!
Mặc dù không rõ thân thủ này là chiêu số gì, chỉ là rõ ràng nhận biết đó là một sát chiêu! Không muốn cam dự vào chuyện của người khác cũng không có cách nào sống chết mặc bay được, nhanh chóng nhặt lên một viên đá nâng tay liền bắn ra ngoài! Viên đá mang theo nội lực thế bắn nhanh như điện, trước khi sát chiêu kia hạ xuống liền bắn vào trên mu bàn tay, chợt nghe đối phương hét thảm một tiếng, lập tức mất thăng bằng mà ngã nhào xuống đất.
Nam hài bị tập kích còn mang vẻ mặt khó hiểu, Lạt Ma lớn tuổi hơn chút ít rốt cuộc cũng là có chút kiến thức, lập tức nhảy dựng lên hét lên: "Ai dám ra tay đánh lén đệ tử Phật gia!" Lúc này không hiện thân cũng liền không thể nói chuyện, liền lập tức chậm rãi dắt ngựa thồ từ tảng đá thong thả bước ra, ra hình ra dáng mà trả lời một câu: "Người thấy chuyện bất bình." Nói xong lại nhịn không được mà nở một nụ cười trước.
Có lẽ là không giống với trong dự đoán, ba người dưới gốc cây vân sam thấy vậy đều ngây ra một lúc, người kịp phản ứng đầu tiên vẫn là Lạt Ma lớn tuổi hơn chút ít kia, hắn đưa tay chỉ sang bên này một cái, lời nói nhanh lẹ, thần sắc nghiêm nghị nói: "Cái gì thấy chuyện bất bình? Liên quan gì đến nữ nhân ngươi! Nhanh chóng cút ngay, chuyện vừa rồi ta liền cân nhắc bỏ qua chuyện cũ!"
"Tiếng Hán của ngươi đúng là tốt, còn biết nói cân nhắc bỏ qua chuyện cũ." Bản thân thản nhiên cười nói: "Bất quá đồng môn kia của ngươi có thể chịu được sao? Hắn bị một hài tử không biết võ công húc trúng đã muốn hạ sát thủ trả thù, một viên đá vừa rồi của ta nhất định là muốn đánh hắn đến tụ huyết, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho ta như vậy đây? Đúng không?"
Kỳ thật sẽ bỏ qua chuyện cũ gì gì đó, trong võ lâm Trung Nguyên liền chính là một câu khách sáo, Lạt Ma lớn tuổi hơn chút ít này chắc hẳn là có chút kiến thức, biết phân nặng nhẹ, mới có thể nói ra loại lời nói để xuống bậc thang này, nhưng Lạt Ma trẻ tuổi cũng không hiểu, nghe xong liền trở nên hung hãn, kêu lên: "Không sai, hôm nay Phật gia tuyệt đối không tha cho bà nương ngươi! Bất quá là vài chiêu công phu đánh lén mèo quào mà thôi, xem gia gia giáo huấn ngươi!" Nói xong một trảo liền lao tới!
"Công phu mèo quào, đối phó với chuột con cũng đủ rồi." Khí định thần nhàn, bởi vì thật sự không có gì phải sợ, thẳng đến khi có người bổ nhào đến trước mắt mới có chút tránh lối, tránh né mũi tấn công đồng thời thuận thế đưa tay cho hắn một chưởng, người này vốn là thế công rào rạt, bị tránh lối, thế công vốn thu lại không được, sau khi vồ hụt cũng trực tiếp đụng vào thân cây vân sam, quả thực chính là diễn lại một màn vừa rồi của nam hài, đáng tiếc đầu của hắn không có cứng rắn như người kia, sau khi đụng vào thân cây liền kêu lên một tiếng, cả người liền ôm đầu mất hết khí thế.
Tiểu nam hài kia ở một bên khác thấy vậy liền liên tục vỗ tay khen hay, mà Lạt Ma lớn tuổi hơn chút ít không thể làm gì khác, cũng tung chưởng gia nhập chiến cuộc. Tuy rằng động tác của hắn ra hình ra dáng hơn so với người còn lại rất nhiều, bất quá rốt cuộc vẫn là năng lực hữu hạn, hơn nữa sự can đảm đã mất, sau khi cẩn thận né tránh quan sát mấy chiêu, trong lòng của ta đã có tính toán, nhân lúc đối thủ tung ra một quyền, chân trái giả vờ thoáng rời khỏi vị trí phòng thủ, lại xoay chân phải mà đánh trúng vào đầu vai của hắn!
Một kích thành công, lướt qua lui về phía sau, tuy rằng cái này chỉ dùng ba phần lực không đến mức đá nát xương vai, nhưng cũng đủ để khiến cho đối phương thụ thương. Quả nhiên Lạt Ma kia đã sớm ngã lăn xuống đất, cả buổi cũng không thể bò dậy nổi, nhưng thật ra Lạt Ma trẻ tuổi bên cạnh kia lúc này đã chậm rãi hồi phục lại, thấy tình thế không ổn, nhanh chóng tới trước dìu đồng môn đứng lên, cũng không dám lên tiếng, chỉ hung hăng trừng tới đây một lần, tiếp theo song song nhanh như chớp liền trốn xuống sườn núi.
Thấy người chạy trốn, tiểu nam hài kia càng là cười đến hài lòng, thẳng đến khi không thấy được bóng lưng của đối phương nữa, mới quay đầu lại nhìn qua phía bên ta. Ta đoán hắn nhất định là người miền núi ở phụ cận, đang định bắt chuyện cùng hắn, lại nghe được từ dốc núi xa xa bên kia truyền đến tiếng gọi ầm ĩ mơ hồ, tiểu nam hài kia nghe được tiếng gọi này sắc mặt vui vẻ, cũng không quan tâm đến bên này, nhanh chóng trả lời một tiếng rồi chạy tới, một lúc sau, lại kéo một người đàn ông miền núi trung niên tới, chỉ ta nói: "Cha, chính là nàng chính là nàng."
Nghe cách xưng hô này, liền đoán nam tử này chính là Tân Lão Ngũ mà Lạt Ma kia nhắc đến lúc trước, có lẽ hắn cũng đã biết ngọn nguồn, quả nhiên đi nhanh tới đây cúi đầu liền bái tạ, trong miệng liên tục cảm ơn không thôi. Chuyện tiếp theo liền không cần nhiều lời, trong núi sâu làm sao lại có người không có việc gì liền rảnh rỗi lảng vảng đến? Gian nhà đá thấp bé thấy qua lúc trước kia quả nhiên chính là nhà của hai cha con này, sau đó chuyện tìm nơi ngủ trọ liền thuận lý thành chương, không có vấn đề gì.
Bất quá, tuy rằng vấn đề là không có, nhưng mà theo quan sát, thực sự có chút băn khoăn.
Có chút băn khoăn, liền chính là thái độ của Tân Lão Ngũ này.
Vốn nghĩ bản thân cứu được nhi tử của hắn một mạng, lại đuổi nguồn phiền toái đi, Tân Lão Ngũ này hẳn là cảm thấy may mắn không thôi như trút được gánh nặng mới đúng. Nhưng sự thực là, tuy rằng hắn cũng mang ơn mà ân cần chiêu đãi, chỉ là luôn mang một bộ dáng mặt mày ủ rũ muốn nói lại thôi, bất quá ngay cả thời gian ăn một bữa cơm, đã dài dài ngắn ngắn liền thở dài không biết bao nhiêu lần.
Nhìn thấy, thủy chung là lựa chọn bất động thanh sắc yên lặng theo dõi kỳ biến, nhân tâm khó đoán, lại là nhà nhà đều có quyển kinh khó đọc. Một đường sinh tử nhất định phải xuất thủ cứu giúp cùng với ấm đầu mà chủ động ôm việc vào thân, căn bản chính là hai việc khác nhau.
Cứ như vậy đến khi lên đèn cho bữa tối, bản thân Tân Lão Ngũ kia trước chịu đựng không được, chủ động kéo nhi tử của hắn nói nhỏ một hồi, sau đó hai người tới đây bỗng nhiên đến trước mặt của ta quỳ xuống, mở miệng cầu khẩn nói: "Nữ hiệp khách, chúng ta cầu ngài một chuyện, xin ngài đừng chê cười, nhi tử tầm thường của ta Tân Long Tử muốn bái ngài làm sư phụ, xin ngài khai ân nhận lấy hắn a!"
Không ngờ tới sẽ có lời nói như vậy, lại trực giác nhận thấy sự tình không có đơn giản như vậy, cho nên lúc đó chẳng qua là nhanh chóng đưa tay đỡ người, luôn miệng nói: "Đừng như vậy, có chuyện liền đứng lên nói, đứng lên lại nói." Nhưng Tân Lão Ngũ kia lại giống như chủ ý đã định, vừa quỳ gối bất động vừa cầu xin: "Nếu như ngài chướng mắt tiểu tử này cũng không sao, liền thu hắn làm...Làm tùy tùng cũng được, Tân Long Tử có sức lực, có thể làm rất nhiều chuyện, nhất định có thể giúp đỡ ngài!" Tiểu nam hài kia ở bên cạnh dùng tiếng Hán không thuần thục mà nói: "Ân nhân, người nhận ta a, ta dập đầu với ngươi!" Nói xong thật lòng dập đầu tùng tùng trên mặt đất.
"Các ngươi đừng như vậy." Đối mặt với tình thế này, chỉ có thể thán một tiếng, nói thẳng ra: "Ta chẳng qua là người qua đường, bản thân học nghệ còn không tinh, cũng không có ý định thu nhận đồ đệ. Huống chi thu nhận đồ đệ sao có thể vội vàng như vậy? Nếu như các ngươi có chuyện gì khó xử đừng ngại nói thẳng, ta xem xem có thể lược tẫn miên lực* hay không...Còn những chuyện còn lại, chờ nói rõ ràng rồi nhắc lại sau, được không? Nếu không cho dù hao hết miệng lưỡi, thứ cho ta cũng vô pháp nhận lời."
(*Lời nói khiêm tốn, dù sức lực nhỏ bé, có hạn nhưng cũng sẽ dốc hết khả năng có thể để trợ giúp)
Vừa nói như vậy, thật sự có chút hù dọa đến đối phương rồi, Tân Lão Ngũ tựa như cũng sợ ta tức giận bỏ mặc, chỉ có thể đứng lên giải thích. Thì ra nơi này tuy rằng hoang vắng, nhưng bọn hắn lại vẫn thuộc về một bộ tộc nào đó, dù cho phân tán ở trong núi, hàng năm vẫn là phải tiến cống cho tộc trưởng. Trước đây quy củ này cũng không nghiêm, lại thêm sơn cao thủy viễn không tiện trưng thu, người miền núi nếu như hai ba năm không nộp hoặc nộp thiếu một chút, cũng không có gì.
Tình huống này một mực kéo dài đến vài năm trước đây, có một Lạt Ma tên là Thiên Đức Thượng Nhân làm pháp sư của tộc trưởng, đột nhiên lại thay đổi. Đại Lạt Ma kia xung phong nhận việc trưng thu cống vật hằng năm, những cống vật đó lại tăng lên mấy lần, lúc trước nói một tấm lông chồn hôm nay liền tăng lên thành hai tấm, lúc trước nói hai đóa Tuyết Liên hôm nay liền muốn bốn đóa...Người miền núi cũng hoài nghi người này là tự tiện tăng cao cống vật để cho vào túi riêng, nhưng không có cách nào thiên lý xa xôi đến gặp tộc trưởng để cầu tình, phản kháng lại đánh không lại, đành phải tùy ý bị bóc lột, thời gian qua khốn khổ không thể tả nổi.
"Năm nay trời đông giá rét thu hoạch ít đi, ta còn không có chuẩn bị đủ số lượng tiến cống, vốn định những ngày này sẽ nỗ lực chăm chỉ, mới để hài nhi của ta một mình ở nhà." Cuối cùng Tân Lão Ngũ thở dài: "Không ngờ hắn lại cùng đồ đệ mà Thiên Đức Thượng Nhân phái tới xảy ra tranh chấp, suýt nữa đã dẫn tới họa sát thân, may mà có nữ hiệp gặp chuyện bất bình ra tay cứu giúp...Nhưng mà vấn đề vẫn còn ở phía sau, những cống vật ta chưa chuẩn bị đủ, Tân Long Tử lại đánh người được phái đến, Thiên Đức Thượng Nhân tuyệt đối sẽ không bỏ qua, kỳ thật ta cũng muôn phần không đành lòng để nhi tử duy nhất đi theo người khác, nhưng mà...Ai..." Nói đến đây, Tân Lão Ngũ bất đắc dĩ cúi đầu, cũng không nói gì thêm nữa.
Lúc bản thân thuận tay cứu người làm sao nghĩ được còn có nhiều ẩn tình như vậy? Nhất thời nghe xong cũng cảm thấy nhức đầu. Chỉ là đến nước này, lại không thể bỏ mặc, nghĩ đi nghĩ lại, mới nói: "Nếu như vậy, thu đồ đệ cũng chỉ cứu được con của ngươi, lại không cứu được ngươi...Hay là như vậy đi, ở thảo nguyên Bắc Cương ta có một bằng hữu, trùng hợp là một đầu lĩnh của bộ lạc, nếu như lo lắng bị trả thù, các ngươi có nguyện ý đi tìm hắn để nương tựa hay không? Nếu như có thể sống qua ngày trong núi tuyết mênh mông này, ngươi coi như là có bản lĩnh, lại nói rõ ngọn nguồn, ta nghĩ vị bằng hữu kia hẳn là cũng rất tình nguyện có thêm một thủ hạ tài giỏi an phận..."
Giao cho Đường Nỗ tuy rằng có chút xấu hổ, chỉ là ngoại trừ như vậy cũng không có phương pháp khác. Tân Lão Ngũ nghe nói quả nhiên mừng rỡ, liên tục chắp tay cảm ơn, nhưng tiểu nam hài bên cạnh dường như có chút không cam lòng, nản chí nói: "Ân nhân, ngài thật lòng không thể thu nhận ta sao? Ngài có bản lãnh như vậy, nếu như ta có thể làm đồ đệ của ngài, nhất định là hảo đồ đệ! Sẽ đối với ngài giống như đối với mẫu thân đã mất!"
Tiếng Hán của hắn không thuần thục, nói đến có chút lăng đầu lăng não*, Tân Lão Ngũ ở bên cạnh lập tức liên tục quát lớn, ta nghe thấy liền buồn cười, cười nói với hắn: "Thiên hạ người có bản lĩnh rất nhiều. Lại nói hôm nay ta có việc cần làm, ngay cả bản thân cũng không có nơi ở cố định, không biết ngày mai sẽ đi đâu, thật sự không tiện dẫn dắt người cùng đồng hành, không bằng ngươi theo cha của ngươi đến thảo nguyên, vị đầu lĩnh bộ lạc đó coi như là một anh hùng, ngươi ở chỗ của hẳn cũng có thể học được không it thứ tốt."
(*Bướng bỉnh)
Nam hài còn muốn nói gì đó, lại bị Tân Lão Ngũ kéo đến bên cạnh. Thứ nhất đại khái là sợ hài tử không biết đúng mực, thứ hai là sau khi đã có đường lui, hắn chắc hẳn cũng không đành lòng bỏ lại nhi tử nhà mình. Vì vậy liền chủ động thay đổi chủ đề, ngoại trừ cảm tạ rối rít, cũng hỏi nguyên nhân ta đến tuyết phong này. Vấn đề này chính là phù hợp với tâm ý của bản thân, lập tức lại lần nữa ngựa quen đường cũ mà nghe ngóng tin tức về Ưu đàm tiên hoa
Đáng tiếc, tuy rằng Tân Lão Ngũ này có thể hái tuyết liên săn lông chồn mưu sinh, đối với đỉnh núi phụ cận chắc hẳn cũng là vô cùng hiểu rõ, nhưng nghe xong vẫn là ngỡ ngàng lắc đầu, chỉ nói đã từng nghe qua nhưng chưa bao giờ thấy đựouc. Ta sớm đã quen với thất vọng này, cũng không sao cả, lo nghĩ, lại hỏi ở phụ cận dược liệu mọc ở nơi nào là tốt nhất, trong lúc đang trò chuyện, tiểu nam hài kia lại tiến tới gần, hiếu kỳ nói: "Ân nhân, Ưu đàm tiên hoa mà ngài muốn tìm là vật gì? Có hình dạng như thế nào?"
"Này, hài tử ngươi, loại tin đồn này không phải là người người đều biết sao?" Người trả lời tất nhiên là cha của hắn, Tân Lão Ngũ có chút xấu hổ mà đem hắn kéo đi, nói: "Đừng làm chuyện mất mặt trước mặt ân nhân, Ưu đàm tiên hoa kìa là truyền thuyết lâu đời, người miền núi ở Thiên Sơn ai cũng nghe nói qua. Nó là bảo vật của tuyết sơn, nghe nói sáu mươi năm mới mở một lần, hoa lớn như chén ăn cơm, một trắng một đỏ mỹ lệ đến cực điểm, lại nghe nói người ăn nó có thể kéo dài tuổi thọ, thậm chí trường sinh bất lão!"
"Thiên hạ làm sao có thứ có thể trường sinh bất lão." Bản thân cười tiếp lời: "Ta ngược lại thật ra nghe nói nó có tác dụng trú nhan, có thể làm người tóc trắng trở thành tóc đen, ta có người thân chưa lão đã bạc đầu, cho nên ta mới nghĩ trăm phương ngàn kế để tìm bông hoa kia."
Trong lúc tùy ý nói chuyện, tiểu nam hài kia lăng đầu lăng não nói: "Hoa to như chén cơm có gì đáng kinh ngạc a, hai ngày trước khi lấy trứng chim ta đã từng thấy qua, cũng là một trắng một đỏ a."
Hắn nói cái gì? Một câu nói lọt vào trong tai, lập tức yên lặng ngây người tại chỗ.
"Tân Long Tử ngươi nói cái gì? Tới đây hảo hảo nói cho rõ ràng!" Tân Lão Ngũ trước tiên liền lên tiếng, tính cách của hắn quá mức thẳng, quát: "Ngươi đã từng thấy qua hoa như vậy? Ở nơi nào? Khi nào? Tại sao chưa từng nghe ngươi nói qua? Nếu dám nói bậy lừa gạt ân nhân, xem ta có đánh chết ngươi hay không!"
Nam hài này mặc dù lăng đầu lăng não, nhưng thực sự sợ phụ thân tức giận, nhanh chóng giải thích: "Mới không phải mà nói bậy, mấy ngày hôm trước ta mới gặp qua! Nhưng mà ta cũng không phải là tiểu cô nương, làm cái gì phải đặc biệt chú ý nhắc tới hoa a? Ngay ở hồ băng phía dưới tuyết phong a, cha người cũng biết, chỗ đó có đại tuyết liên mỗi ba năm liền nở hoa một lần, có thể dùng làm dược liệu đổi thật nhiều muối ăn, năm nay cũng sắp nở, người nói ta trong khoảng thời gian này có rảnh liền đi xem một chút, trong lúc vô tình ta có nhìn thấy đóa hoa to lớn kia ở chỗ đó...Không tin ta liền đưa các ngươi đi!"
"...Đưa...Ta đi." Không biết lúc nào đã kéo chặt lấy cánh tay đứa nhỏ này, trong mắt nóng lên, trong lòng bức thiết cực kỳ, ngay cả lúc trước khi nghe được tin tức của Luyện nhi cũng không có như vậy.
"Nữ hiệp, nữ hiệp ngươi chờ một chút." Lúc này vẫn là Tân Lão Ngũ tỉnh táo nhất, vội vàng nói: "Nữ hiệp ngươi hành hiệp trượng nghĩa, lại vì thân nhân của mình không tiếc trèo non lội suối, nhất định là loại thiện tâm này cảm động sơn thần, lần này mới có cơ duyên mà ban xuống thần hoa. Phụ tử chúng ta đã được ngươi cứu giúp, dẫn đường tính là cái gì? Bất quá lúc này bên ngoài trời đã tối rồi, trên băng phong rất khó đi, để đề phòng ngoài ý muốn, chúng ta chờ một chút đến sáng sớm ngày mai lại đi a?"
Làm thế nào có thể nhịn được? Nhưng dù không nhịn nổi cũng phải nhịn. Quyền chủ động không có ở trong tay mình, tất nhiên là không thể quá tùy ý làm liều, nhưng một đêm này quả thực chính là trằn trọc. Hơn nửa năm qua, ngoại trừ suy đoán mơ hồ của Đường Nỗ, bản thân chưa bao giờ thăm dò được bất kỳ tin tức gì liên quan đến Ưu đàm tiên hoa này, ngay cả chút tin tức cực nhỏ cũng không có! Hôm nay đột nhiên lại có người nói chắc như đinh đóng cột rằng nó ở gần đây, đi đến chính là dễ như trở bàn tay, làm sao có thể không khiến cho người ta kích động!
Các loại ý niệm tốt xấu kéo đến trong đầu, vì vậy một đêm không ngủ, trời chưa sáng liền đã mở mắt ra. Cũng may người miền núi cũng là có thói quen ngủ sớm dậy sớm, không lâu sau phụ tử Tân gia cũng thức dậy, ba người rửa mặt xong ăn một chút mì xào món dân dã, sau đó liền cùng nhau xuất phát đi đến ngọn núi kia.
Hơn phân nửa đỉnh núi của ngọn núi này là được băng tuyết bao trùm, mặc dù đã vào đầu mùa xuân, vẫn là gió lạnh rét thấu xương, quả nhiên là hành tẩu khó khăn. Bất quá theo phụ tử này càng lên cao, dần dần lại càng thấy kỳ quái, bình thường núi là càng cao càng lạnh, chỉ là ngọn núi này trèo đến một nửa lại trở nên khác thường, vừa rồi đến lưng chừng núi còn quá mức lạnh, lúc này đi tới phía trên, ngược lại lại từ từ trở nên ấm áp.
Tân Lão Ngũ có lẽ đã nhìn ra điểm nghi hoặc này, liền vừa đi vừa giải thích: "Người ngoài là không biết rõ, dãy núi triền miên này quanh năm được bao phủ bởi băng tuyết, chỉ là trên đỉnh núi này lại có một nơi ấm áp như mùa xuân, tục truyền là vài ngàn năm trước, phía trên ngọn núi này có một miệng núi lửa hoạt động quanh năm. Sau đó miệng núi lửa ngừng hoạt động hóa thành hồ nước, chỉ là địa mạch phụ cận còn giữa nhiệt khí, cho nên mới ấm."
"Thì ra là thế, vậy cũng là một nơi tốt." Lơ đãng gật gật đầu, nếu như đã hiểu rồi cũng liền không có gì quá kỳ quái, tâm tư trọng điểm dù sao cũng không phải ở mặt này. Bước chân lại tăng tốc đi tới khoảng gần nửa canh giờ, khi sắp lên đến đỉnh núi đột nhiên hai mắt tỏa sáng, chỉ thấy trên nền tuyết trắng mênh mang liền xuất hiện một bãi cỏ xanh nhạt, có một dòng nước từ trên ngọn núi đổ xuống, rót thành một hồ nước nho nhỏ, trên mặt hồ có những tảng băng trôi nổi khi bị nhiệt khí của dòng nước từ trên ngọn núi đổ xuống hòa tan, còn có những cánh hoa tàn úa lơ lửng, hai bờ hồ băng càng là phồn hoa như hải*, đẹp không sao tả xiết!
(*Một biển hoa)
Vừa rồi có bao nhiêu không tập trung, lúc này liền có bấy nhiêu kinh ngạc, còn không đợi nhìn kỹ hơn, chỉ thấy Tân Long Tử đã quen thuộc mà nhảy lên một nơi dốc đứng, chỉ vào một bụi hoa trên sườn núi mà nói: "Nhìn kìa nhìn kìa, chính là ở chỗ này, hai đóa đại hoa kia liền ở chỗ này!"
Nghe nói như vậy, vội vàng tập trung tinh thần vài bước theo tới, cẩn thận từng li từng tí mà đẩy ra những cành lá dày đặc kia, chợt nghe có hương thơm xông vào mũi, giống như thanh tuyền, tinh thần lập tức chấn động! Nhìn kỹ lại, chỉ thấy bên trong rất nhiều loại hoa quả nhiên có hai đóa hoa song sinh cùng cành, đỏ như son phấn, bạch như nhuận ngọc, hình dáng mặc dù vẫn là nụ hoa chưa nở, chỉ là rõ ràng so với những đóa hoa đã nở rộ xung quanh đã lớn hơn một vòng, ngạo nghễ đứng ở giữa, dường như là một loại đế vương siêu phàm thoát tục của bách hoa.
"Không sai!" Bên tai là thanh âm khẳng định của Tân Lão Ngũ: "Sẽ không sai! Không ngờ a không ngờ, Tân Lão Ngũ ta đời này may mắn, lại còn có thể nhìn thấy Ưu đàm tiên hoa trong truyền thuyết này! Hơn nữa còn nhìn thấy đúng thời điểm hoa sắp nở, thời khắc nở rộ dù cho không phải nắm chắc trong tầm tay nhưng hẳn là cũng sẽ không phải đợi quá lâu, ân nhân, ngươi thật sự là có sơn thần phù hộ a!"
Thanh âm như vậy, làm cho trong tai người ta càng trở nên ông ông, có chút loáng choáng đầu, chỉ sợ này lại là đang ở trong một giấc mộng xuân thu.
Vốn cho rằng hai nan đề này giống như mò kim đáy biển, trong hơn nửa năm không thu hoạch được gì, hai tháng qua liền có thể giải quyết dễ dàng, vấn đề, thật sự liền được giải quyết đơn giản như vậy?
Sau khi nhìn chằm chằm vào hai đóa hoa một đỏ một trắng kia một hồi lâu, mới chậm rãi thoát ra khỏi những suy nghĩ hỗn loạn. Cảm giác hưng phấn giảm bớt một chút, đầu óc liền dần dần tỉnh lại, còn không kịp nghĩ chuyện khác, đối diện với thực tế trước mặt này, bỗng nhiên liền có những nghi hoặc mới hiện lên.
Bản thân nên trông coi nó sao? Đáp án dĩ nhiên là không cần nói cũng biết, nhưng vạn nhất trông coi đến khi đóa hoa này rốt cuộc đã nở rộ, mà nàng cũng không có bên cạnh, ta lại nên làm thế nào cho phải? Phải lưu giữ như thế nào mới có thể để nó được hoàn hảo không mất đi hiệu dụng mà đưa đến trong tay Luyện nhi? Tựa như mỗi một tình tiết trong truyền thuyết, đều không có nói tới chi tiết này.
Dù cho nó có hiệu dụng giống như trong truyền thuyết, dù cho trong danh tự có mang theo một chữ tiên, nhưng đã mang cái tên đàm hoa, liền sẽ nở rộ chỉ trong một đêm.
Vĩnh hằng trong chớp mắt, nên làm như thế nào để hoàn mỹ lưu lại cho nàng?
Quanh quẩn ở khu vực này đã gần mười ngày, bản đồ có được là chính xác không sai, nhưng đến đây cũng liền đột ngột kết thúc. Cái gọi là một núi băng, giữa sơn mạch trùng điệp liên miên cũng không phải có thể dễ dàng phân rõ như vậy, huống chi bản thân ngọn núi vốn cũng là nơi phức tạp đa dạng với các thung lũng và u cốc sâu.
Cho nên đến tận bây giờ, thậm chí cũng không biết rõ được ngọn núi bản thân đang đứng lúc này, có phải là núi băng mà Đường Nỗ nhắc đến hay không.
Cũng may đối với tình huống này ít nhiều là có chuẩn bị tâm lý, cho nên cũng không đặc biệt lo lắng, giai đoạn bất lực nhất đã qua, lần này nếu có thể có thu hoạch đương nhiên là tốt nhất, dù cho không có, trong lòng cũng còn có cái hy vọng tràn đầy tươi sáng khác ở phía trước.
Lúc rời đi đã cố ý thông báo với Đường Nỗ, ngoại trừ để hắn yên tâm việc nữ nhi bái sư, chính là muốn cẩn thận căn dặn một chút, đừng để Cáp Mã Nhã biết được lai lịch cùng thân phận thật sự của ta...Sau đó, liền tin tưởng một khi thời cơ thích hợp, tiểu đồ đệ này, nhất định sẽ thành công làm cho vị sư phụ rất tài giỏi kia của nàng cảm thấy tò mò đối với nữ tử người Hán nào đó a.
Sau khi vất vả tìm nàng hơn nửa năm, nếu như có cơ hội để nàng được nàng tìm kiếm một chút, nghĩ đến làm sao có thể không phải là chuyện lý thú.
Trên đường dù là gian khổ khó khăn, nhưng mỗi lần chỉ cần nghĩ như vậy, liền có thể tự đắc kỳ nhạc.
Nói là lộ trình gian khổ, kỳ thật đã đạt được những gì. Đầu xuân qua đi, ngay cả trên những ngọn núi tuyết đọng quanh năm không thay đổi, khí hậu cũng là không quá ác liệt hay biến đổi, càng không phải hoàn toàn lạnh thấu xương như những ngày đông giá rét, điểm này vẫn là hài lòng. Bất quá thế núi nơi đây đúng như lúc trước từng nghe nói, gập ghềnh dốc đứng cực kỳ khó đi, cho nên người ở rất ít, trên đường rất khó gặp gỡ sơn nhân để đổi tiếp tế, càng không thể bỏ lại ngựa thồ đồ quân nhu, cho nên hành trình thập phần chậm chạp.
Hôm nay giữa tuyết trắng mênh mang lại đứng nhìn một ngọn núi chuẩn bị trèo lên, khi đi đến lưng chừng núi, bỗng nhiên từ xa xa nhìn thấy trên sườn núi mọc cỏ xanh đối diện với hướng mặt trời có một gian nhà đá thấp bé, trong lòng chính là một trận mừng rỡ. Lần gần nhất gặp được một ngôi nhà lẻ loi đơn độc như thế này đã là chuyện của năm sáu ngày trước, nên biết rằng có ngôi nhà thế này, chẳng những có thể nghỉ chân, hỏi thăm tình hình, thậm chí còn có thể sống nhờ hai ngày tạm thời dỡ xuống những bận tâm về ngựa thồ, khinh thân đi tìm hiểu địa hình xung quanh, có thể nói là trăm lợi mà không có một hại, đương nhiên làm cho người ta cao hứng.
Cho nên lần này, cũng không cần nghĩ ngợi mà liền thay đổi kế hoạch hành trình, liền trực tiếp dẫn ngựa đi về phía dốc núi kia.
Đi đến gần, dần dần nghe được thanh âm ồn ào, tập trung nhìn lên, thế nhưng lại là vài thiếu niên đang đánh nhau trên con đường phủ tuyết dưới một gốc cây vân sam. Người miền núi xưa nay to gan dũng cảm, hậu duệ đương nhiên cũng dũng mãnh từ nhỏ, tiểu hài tử đánh lộn vốn là chuyện quen thuộc, là người xa lạ sẽ không có tư cách để can thiệp, cũng nghĩ rằng sẽ không ồn ào được bao lâu, cho nên liền dừng ở trên một tảng đá từ xa xa mà quan sát, tính toán đợi bọn hắn ồn ào xong rồi lại tiến lên dò hỏi tình hình.
Nhìn trong chốc lát, phát hiện đó cũng không phải là tiểu hài tử đang đùa giỡn, mà càng giống như một trận khi dễ. Hai người thiếu niên khi dễ người kia rõ ràng là cao lớn hơn chút ít, đều là một bộ dạng Lạt Ma, nhìn động tác ra hình ra dáng thậm chí có vài phần nền tảng võ học. Bọn hắn đang động thủ cùng một nam hài gầy như khỉ, chiếm được thượng phong vững vàng, nếu không phải là muốn tiếp tuc trêu đùa mua vui, e rằng đối phương đã sớm không đứng dậy nổi.
Nam hài gầy như khỉ kia bị trêu đùa bị đánh, đương nhiên trên mặt tràn đầy không phục, mặc dù hắn nhiều lần bị đánh đến ngã trái ngã phải, chỉ là luôn có thể la hét một tiếng rồi lại bò lên xông đến, trong đôi mắt vừa tròn vừa to tất cả đều là lửa giận cùng bất khuất.
Lời hắn nói ta nghe không hiểu, nhưng có thể nghe hiểu Lạt Ma trẻ tuổi kia cười khẩy nói: "Chúng ta từ xa như vậy đến đây, ngươi nói cái gì còn chưa chuẩn bị đủ? Chưa chuẩn bị đủ bị đánh liền đáng đời! Bị sư huynh đệ chúng ta đánh đã là nhẹ, nếu sư phụ chúng ta đến, ba chưởng liền cho ngươi đi mất nửa cái mạng! Nói cho Tân Lão Ngũ phụ thân của ngươi biết, cống phẩm một cái cũng không thể thiếu, nếu không ngay cả hắn chúng ta cũng đánh!"
Nghe xong lời này, thần sắc của tiểu nam hài kia trở nên căm hận, đột nhiên cúi người, hai chân nhảy lên, cắm đầu liền vọt tới! Lạt Ma trẻ tuổi không thèm để ý chút nào mà đưa tay muốn đẩy đi, không ngờ lại không thể đẩy được, lại bị tiểu nam hài kia giống như một con trâu dùng hai tay nắm chặt lấy eo dùng đầu húc tới mà ngả ngửa về phía sau, đánh lưng vào thân cây vân sam, ngũ quan lập tức trở nên vặn vẹo.
Thấy hữu hiệu, nam hài dồn hết sức liền húc đầu tới lần nữa, đáng tiếc lần này này Lạt Ma lớn tuổi hơn chút ít lại nhanh tay lẹ mắt dùng một tay kéo đồng môn ra, khiến cho hắn trực tiếp húc đầu vào thân cây! Hành động này so với đánh người càng là nham hiểm, vốn cho rằng nam hài gầy như khỉ kia lần này nhất định phải đổ máu rồi, không ngờ chỉ thấy cành lay lá động, hắn lại dường như không việc gì, cũng không kêu đau cũng không có đổ máu, chẳng qua là lắc đầu, quay người qua lại giống như một con trâu mà húc đến!
Còn không kịp ngạc nhiên đối với chuyện này, hai tên Lạt Ma bên kia đã sớm tức giận, đặc biệt Lạt Ma trẻ tuổi trong lúc vô tình đã phải chịu thiệt kia, càng rất tức giận, xoay tay tạo thành một trảo, quát: "Để xem là sức lực của ngươi lớn hay là Phật gia đại thủ lớn!" Nói xong phóng người lên, năm ngón tay nhắm đỉnh đầu nam hài đánh tới!
Mặc dù không rõ thân thủ này là chiêu số gì, chỉ là rõ ràng nhận biết đó là một sát chiêu! Không muốn cam dự vào chuyện của người khác cũng không có cách nào sống chết mặc bay được, nhanh chóng nhặt lên một viên đá nâng tay liền bắn ra ngoài! Viên đá mang theo nội lực thế bắn nhanh như điện, trước khi sát chiêu kia hạ xuống liền bắn vào trên mu bàn tay, chợt nghe đối phương hét thảm một tiếng, lập tức mất thăng bằng mà ngã nhào xuống đất.
Nam hài bị tập kích còn mang vẻ mặt khó hiểu, Lạt Ma lớn tuổi hơn chút ít rốt cuộc cũng là có chút kiến thức, lập tức nhảy dựng lên hét lên: "Ai dám ra tay đánh lén đệ tử Phật gia!" Lúc này không hiện thân cũng liền không thể nói chuyện, liền lập tức chậm rãi dắt ngựa thồ từ tảng đá thong thả bước ra, ra hình ra dáng mà trả lời một câu: "Người thấy chuyện bất bình." Nói xong lại nhịn không được mà nở một nụ cười trước.
Có lẽ là không giống với trong dự đoán, ba người dưới gốc cây vân sam thấy vậy đều ngây ra một lúc, người kịp phản ứng đầu tiên vẫn là Lạt Ma lớn tuổi hơn chút ít kia, hắn đưa tay chỉ sang bên này một cái, lời nói nhanh lẹ, thần sắc nghiêm nghị nói: "Cái gì thấy chuyện bất bình? Liên quan gì đến nữ nhân ngươi! Nhanh chóng cút ngay, chuyện vừa rồi ta liền cân nhắc bỏ qua chuyện cũ!"
"Tiếng Hán của ngươi đúng là tốt, còn biết nói cân nhắc bỏ qua chuyện cũ." Bản thân thản nhiên cười nói: "Bất quá đồng môn kia của ngươi có thể chịu được sao? Hắn bị một hài tử không biết võ công húc trúng đã muốn hạ sát thủ trả thù, một viên đá vừa rồi của ta nhất định là muốn đánh hắn đến tụ huyết, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho ta như vậy đây? Đúng không?"
Kỳ thật sẽ bỏ qua chuyện cũ gì gì đó, trong võ lâm Trung Nguyên liền chính là một câu khách sáo, Lạt Ma lớn tuổi hơn chút ít này chắc hẳn là có chút kiến thức, biết phân nặng nhẹ, mới có thể nói ra loại lời nói để xuống bậc thang này, nhưng Lạt Ma trẻ tuổi cũng không hiểu, nghe xong liền trở nên hung hãn, kêu lên: "Không sai, hôm nay Phật gia tuyệt đối không tha cho bà nương ngươi! Bất quá là vài chiêu công phu đánh lén mèo quào mà thôi, xem gia gia giáo huấn ngươi!" Nói xong một trảo liền lao tới!
"Công phu mèo quào, đối phó với chuột con cũng đủ rồi." Khí định thần nhàn, bởi vì thật sự không có gì phải sợ, thẳng đến khi có người bổ nhào đến trước mắt mới có chút tránh lối, tránh né mũi tấn công đồng thời thuận thế đưa tay cho hắn một chưởng, người này vốn là thế công rào rạt, bị tránh lối, thế công vốn thu lại không được, sau khi vồ hụt cũng trực tiếp đụng vào thân cây vân sam, quả thực chính là diễn lại một màn vừa rồi của nam hài, đáng tiếc đầu của hắn không có cứng rắn như người kia, sau khi đụng vào thân cây liền kêu lên một tiếng, cả người liền ôm đầu mất hết khí thế.
Tiểu nam hài kia ở một bên khác thấy vậy liền liên tục vỗ tay khen hay, mà Lạt Ma lớn tuổi hơn chút ít không thể làm gì khác, cũng tung chưởng gia nhập chiến cuộc. Tuy rằng động tác của hắn ra hình ra dáng hơn so với người còn lại rất nhiều, bất quá rốt cuộc vẫn là năng lực hữu hạn, hơn nữa sự can đảm đã mất, sau khi cẩn thận né tránh quan sát mấy chiêu, trong lòng của ta đã có tính toán, nhân lúc đối thủ tung ra một quyền, chân trái giả vờ thoáng rời khỏi vị trí phòng thủ, lại xoay chân phải mà đánh trúng vào đầu vai của hắn!
Một kích thành công, lướt qua lui về phía sau, tuy rằng cái này chỉ dùng ba phần lực không đến mức đá nát xương vai, nhưng cũng đủ để khiến cho đối phương thụ thương. Quả nhiên Lạt Ma kia đã sớm ngã lăn xuống đất, cả buổi cũng không thể bò dậy nổi, nhưng thật ra Lạt Ma trẻ tuổi bên cạnh kia lúc này đã chậm rãi hồi phục lại, thấy tình thế không ổn, nhanh chóng tới trước dìu đồng môn đứng lên, cũng không dám lên tiếng, chỉ hung hăng trừng tới đây một lần, tiếp theo song song nhanh như chớp liền trốn xuống sườn núi.
Thấy người chạy trốn, tiểu nam hài kia càng là cười đến hài lòng, thẳng đến khi không thấy được bóng lưng của đối phương nữa, mới quay đầu lại nhìn qua phía bên ta. Ta đoán hắn nhất định là người miền núi ở phụ cận, đang định bắt chuyện cùng hắn, lại nghe được từ dốc núi xa xa bên kia truyền đến tiếng gọi ầm ĩ mơ hồ, tiểu nam hài kia nghe được tiếng gọi này sắc mặt vui vẻ, cũng không quan tâm đến bên này, nhanh chóng trả lời một tiếng rồi chạy tới, một lúc sau, lại kéo một người đàn ông miền núi trung niên tới, chỉ ta nói: "Cha, chính là nàng chính là nàng."
Nghe cách xưng hô này, liền đoán nam tử này chính là Tân Lão Ngũ mà Lạt Ma kia nhắc đến lúc trước, có lẽ hắn cũng đã biết ngọn nguồn, quả nhiên đi nhanh tới đây cúi đầu liền bái tạ, trong miệng liên tục cảm ơn không thôi. Chuyện tiếp theo liền không cần nhiều lời, trong núi sâu làm sao lại có người không có việc gì liền rảnh rỗi lảng vảng đến? Gian nhà đá thấp bé thấy qua lúc trước kia quả nhiên chính là nhà của hai cha con này, sau đó chuyện tìm nơi ngủ trọ liền thuận lý thành chương, không có vấn đề gì.
Bất quá, tuy rằng vấn đề là không có, nhưng mà theo quan sát, thực sự có chút băn khoăn.
Có chút băn khoăn, liền chính là thái độ của Tân Lão Ngũ này.
Vốn nghĩ bản thân cứu được nhi tử của hắn một mạng, lại đuổi nguồn phiền toái đi, Tân Lão Ngũ này hẳn là cảm thấy may mắn không thôi như trút được gánh nặng mới đúng. Nhưng sự thực là, tuy rằng hắn cũng mang ơn mà ân cần chiêu đãi, chỉ là luôn mang một bộ dáng mặt mày ủ rũ muốn nói lại thôi, bất quá ngay cả thời gian ăn một bữa cơm, đã dài dài ngắn ngắn liền thở dài không biết bao nhiêu lần.
Nhìn thấy, thủy chung là lựa chọn bất động thanh sắc yên lặng theo dõi kỳ biến, nhân tâm khó đoán, lại là nhà nhà đều có quyển kinh khó đọc. Một đường sinh tử nhất định phải xuất thủ cứu giúp cùng với ấm đầu mà chủ động ôm việc vào thân, căn bản chính là hai việc khác nhau.
Cứ như vậy đến khi lên đèn cho bữa tối, bản thân Tân Lão Ngũ kia trước chịu đựng không được, chủ động kéo nhi tử của hắn nói nhỏ một hồi, sau đó hai người tới đây bỗng nhiên đến trước mặt của ta quỳ xuống, mở miệng cầu khẩn nói: "Nữ hiệp khách, chúng ta cầu ngài một chuyện, xin ngài đừng chê cười, nhi tử tầm thường của ta Tân Long Tử muốn bái ngài làm sư phụ, xin ngài khai ân nhận lấy hắn a!"
Không ngờ tới sẽ có lời nói như vậy, lại trực giác nhận thấy sự tình không có đơn giản như vậy, cho nên lúc đó chẳng qua là nhanh chóng đưa tay đỡ người, luôn miệng nói: "Đừng như vậy, có chuyện liền đứng lên nói, đứng lên lại nói." Nhưng Tân Lão Ngũ kia lại giống như chủ ý đã định, vừa quỳ gối bất động vừa cầu xin: "Nếu như ngài chướng mắt tiểu tử này cũng không sao, liền thu hắn làm...Làm tùy tùng cũng được, Tân Long Tử có sức lực, có thể làm rất nhiều chuyện, nhất định có thể giúp đỡ ngài!" Tiểu nam hài kia ở bên cạnh dùng tiếng Hán không thuần thục mà nói: "Ân nhân, người nhận ta a, ta dập đầu với ngươi!" Nói xong thật lòng dập đầu tùng tùng trên mặt đất.
"Các ngươi đừng như vậy." Đối mặt với tình thế này, chỉ có thể thán một tiếng, nói thẳng ra: "Ta chẳng qua là người qua đường, bản thân học nghệ còn không tinh, cũng không có ý định thu nhận đồ đệ. Huống chi thu nhận đồ đệ sao có thể vội vàng như vậy? Nếu như các ngươi có chuyện gì khó xử đừng ngại nói thẳng, ta xem xem có thể lược tẫn miên lực* hay không...Còn những chuyện còn lại, chờ nói rõ ràng rồi nhắc lại sau, được không? Nếu không cho dù hao hết miệng lưỡi, thứ cho ta cũng vô pháp nhận lời."
(*Lời nói khiêm tốn, dù sức lực nhỏ bé, có hạn nhưng cũng sẽ dốc hết khả năng có thể để trợ giúp)
Vừa nói như vậy, thật sự có chút hù dọa đến đối phương rồi, Tân Lão Ngũ tựa như cũng sợ ta tức giận bỏ mặc, chỉ có thể đứng lên giải thích. Thì ra nơi này tuy rằng hoang vắng, nhưng bọn hắn lại vẫn thuộc về một bộ tộc nào đó, dù cho phân tán ở trong núi, hàng năm vẫn là phải tiến cống cho tộc trưởng. Trước đây quy củ này cũng không nghiêm, lại thêm sơn cao thủy viễn không tiện trưng thu, người miền núi nếu như hai ba năm không nộp hoặc nộp thiếu một chút, cũng không có gì.
Tình huống này một mực kéo dài đến vài năm trước đây, có một Lạt Ma tên là Thiên Đức Thượng Nhân làm pháp sư của tộc trưởng, đột nhiên lại thay đổi. Đại Lạt Ma kia xung phong nhận việc trưng thu cống vật hằng năm, những cống vật đó lại tăng lên mấy lần, lúc trước nói một tấm lông chồn hôm nay liền tăng lên thành hai tấm, lúc trước nói hai đóa Tuyết Liên hôm nay liền muốn bốn đóa...Người miền núi cũng hoài nghi người này là tự tiện tăng cao cống vật để cho vào túi riêng, nhưng không có cách nào thiên lý xa xôi đến gặp tộc trưởng để cầu tình, phản kháng lại đánh không lại, đành phải tùy ý bị bóc lột, thời gian qua khốn khổ không thể tả nổi.
"Năm nay trời đông giá rét thu hoạch ít đi, ta còn không có chuẩn bị đủ số lượng tiến cống, vốn định những ngày này sẽ nỗ lực chăm chỉ, mới để hài nhi của ta một mình ở nhà." Cuối cùng Tân Lão Ngũ thở dài: "Không ngờ hắn lại cùng đồ đệ mà Thiên Đức Thượng Nhân phái tới xảy ra tranh chấp, suýt nữa đã dẫn tới họa sát thân, may mà có nữ hiệp gặp chuyện bất bình ra tay cứu giúp...Nhưng mà vấn đề vẫn còn ở phía sau, những cống vật ta chưa chuẩn bị đủ, Tân Long Tử lại đánh người được phái đến, Thiên Đức Thượng Nhân tuyệt đối sẽ không bỏ qua, kỳ thật ta cũng muôn phần không đành lòng để nhi tử duy nhất đi theo người khác, nhưng mà...Ai..." Nói đến đây, Tân Lão Ngũ bất đắc dĩ cúi đầu, cũng không nói gì thêm nữa.
Lúc bản thân thuận tay cứu người làm sao nghĩ được còn có nhiều ẩn tình như vậy? Nhất thời nghe xong cũng cảm thấy nhức đầu. Chỉ là đến nước này, lại không thể bỏ mặc, nghĩ đi nghĩ lại, mới nói: "Nếu như vậy, thu đồ đệ cũng chỉ cứu được con của ngươi, lại không cứu được ngươi...Hay là như vậy đi, ở thảo nguyên Bắc Cương ta có một bằng hữu, trùng hợp là một đầu lĩnh của bộ lạc, nếu như lo lắng bị trả thù, các ngươi có nguyện ý đi tìm hắn để nương tựa hay không? Nếu như có thể sống qua ngày trong núi tuyết mênh mông này, ngươi coi như là có bản lĩnh, lại nói rõ ngọn nguồn, ta nghĩ vị bằng hữu kia hẳn là cũng rất tình nguyện có thêm một thủ hạ tài giỏi an phận..."
Giao cho Đường Nỗ tuy rằng có chút xấu hổ, chỉ là ngoại trừ như vậy cũng không có phương pháp khác. Tân Lão Ngũ nghe nói quả nhiên mừng rỡ, liên tục chắp tay cảm ơn, nhưng tiểu nam hài bên cạnh dường như có chút không cam lòng, nản chí nói: "Ân nhân, ngài thật lòng không thể thu nhận ta sao? Ngài có bản lãnh như vậy, nếu như ta có thể làm đồ đệ của ngài, nhất định là hảo đồ đệ! Sẽ đối với ngài giống như đối với mẫu thân đã mất!"
Tiếng Hán của hắn không thuần thục, nói đến có chút lăng đầu lăng não*, Tân Lão Ngũ ở bên cạnh lập tức liên tục quát lớn, ta nghe thấy liền buồn cười, cười nói với hắn: "Thiên hạ người có bản lĩnh rất nhiều. Lại nói hôm nay ta có việc cần làm, ngay cả bản thân cũng không có nơi ở cố định, không biết ngày mai sẽ đi đâu, thật sự không tiện dẫn dắt người cùng đồng hành, không bằng ngươi theo cha của ngươi đến thảo nguyên, vị đầu lĩnh bộ lạc đó coi như là một anh hùng, ngươi ở chỗ của hẳn cũng có thể học được không it thứ tốt."
(*Bướng bỉnh)
Nam hài còn muốn nói gì đó, lại bị Tân Lão Ngũ kéo đến bên cạnh. Thứ nhất đại khái là sợ hài tử không biết đúng mực, thứ hai là sau khi đã có đường lui, hắn chắc hẳn cũng không đành lòng bỏ lại nhi tử nhà mình. Vì vậy liền chủ động thay đổi chủ đề, ngoại trừ cảm tạ rối rít, cũng hỏi nguyên nhân ta đến tuyết phong này. Vấn đề này chính là phù hợp với tâm ý của bản thân, lập tức lại lần nữa ngựa quen đường cũ mà nghe ngóng tin tức về Ưu đàm tiên hoa
Đáng tiếc, tuy rằng Tân Lão Ngũ này có thể hái tuyết liên săn lông chồn mưu sinh, đối với đỉnh núi phụ cận chắc hẳn cũng là vô cùng hiểu rõ, nhưng nghe xong vẫn là ngỡ ngàng lắc đầu, chỉ nói đã từng nghe qua nhưng chưa bao giờ thấy đựouc. Ta sớm đã quen với thất vọng này, cũng không sao cả, lo nghĩ, lại hỏi ở phụ cận dược liệu mọc ở nơi nào là tốt nhất, trong lúc đang trò chuyện, tiểu nam hài kia lại tiến tới gần, hiếu kỳ nói: "Ân nhân, Ưu đàm tiên hoa mà ngài muốn tìm là vật gì? Có hình dạng như thế nào?"
"Này, hài tử ngươi, loại tin đồn này không phải là người người đều biết sao?" Người trả lời tất nhiên là cha của hắn, Tân Lão Ngũ có chút xấu hổ mà đem hắn kéo đi, nói: "Đừng làm chuyện mất mặt trước mặt ân nhân, Ưu đàm tiên hoa kìa là truyền thuyết lâu đời, người miền núi ở Thiên Sơn ai cũng nghe nói qua. Nó là bảo vật của tuyết sơn, nghe nói sáu mươi năm mới mở một lần, hoa lớn như chén ăn cơm, một trắng một đỏ mỹ lệ đến cực điểm, lại nghe nói người ăn nó có thể kéo dài tuổi thọ, thậm chí trường sinh bất lão!"
"Thiên hạ làm sao có thứ có thể trường sinh bất lão." Bản thân cười tiếp lời: "Ta ngược lại thật ra nghe nói nó có tác dụng trú nhan, có thể làm người tóc trắng trở thành tóc đen, ta có người thân chưa lão đã bạc đầu, cho nên ta mới nghĩ trăm phương ngàn kế để tìm bông hoa kia."
Trong lúc tùy ý nói chuyện, tiểu nam hài kia lăng đầu lăng não nói: "Hoa to như chén cơm có gì đáng kinh ngạc a, hai ngày trước khi lấy trứng chim ta đã từng thấy qua, cũng là một trắng một đỏ a."
Hắn nói cái gì? Một câu nói lọt vào trong tai, lập tức yên lặng ngây người tại chỗ.
"Tân Long Tử ngươi nói cái gì? Tới đây hảo hảo nói cho rõ ràng!" Tân Lão Ngũ trước tiên liền lên tiếng, tính cách của hắn quá mức thẳng, quát: "Ngươi đã từng thấy qua hoa như vậy? Ở nơi nào? Khi nào? Tại sao chưa từng nghe ngươi nói qua? Nếu dám nói bậy lừa gạt ân nhân, xem ta có đánh chết ngươi hay không!"
Nam hài này mặc dù lăng đầu lăng não, nhưng thực sự sợ phụ thân tức giận, nhanh chóng giải thích: "Mới không phải mà nói bậy, mấy ngày hôm trước ta mới gặp qua! Nhưng mà ta cũng không phải là tiểu cô nương, làm cái gì phải đặc biệt chú ý nhắc tới hoa a? Ngay ở hồ băng phía dưới tuyết phong a, cha người cũng biết, chỗ đó có đại tuyết liên mỗi ba năm liền nở hoa một lần, có thể dùng làm dược liệu đổi thật nhiều muối ăn, năm nay cũng sắp nở, người nói ta trong khoảng thời gian này có rảnh liền đi xem một chút, trong lúc vô tình ta có nhìn thấy đóa hoa to lớn kia ở chỗ đó...Không tin ta liền đưa các ngươi đi!"
"...Đưa...Ta đi." Không biết lúc nào đã kéo chặt lấy cánh tay đứa nhỏ này, trong mắt nóng lên, trong lòng bức thiết cực kỳ, ngay cả lúc trước khi nghe được tin tức của Luyện nhi cũng không có như vậy.
"Nữ hiệp, nữ hiệp ngươi chờ một chút." Lúc này vẫn là Tân Lão Ngũ tỉnh táo nhất, vội vàng nói: "Nữ hiệp ngươi hành hiệp trượng nghĩa, lại vì thân nhân của mình không tiếc trèo non lội suối, nhất định là loại thiện tâm này cảm động sơn thần, lần này mới có cơ duyên mà ban xuống thần hoa. Phụ tử chúng ta đã được ngươi cứu giúp, dẫn đường tính là cái gì? Bất quá lúc này bên ngoài trời đã tối rồi, trên băng phong rất khó đi, để đề phòng ngoài ý muốn, chúng ta chờ một chút đến sáng sớm ngày mai lại đi a?"
Làm thế nào có thể nhịn được? Nhưng dù không nhịn nổi cũng phải nhịn. Quyền chủ động không có ở trong tay mình, tất nhiên là không thể quá tùy ý làm liều, nhưng một đêm này quả thực chính là trằn trọc. Hơn nửa năm qua, ngoại trừ suy đoán mơ hồ của Đường Nỗ, bản thân chưa bao giờ thăm dò được bất kỳ tin tức gì liên quan đến Ưu đàm tiên hoa này, ngay cả chút tin tức cực nhỏ cũng không có! Hôm nay đột nhiên lại có người nói chắc như đinh đóng cột rằng nó ở gần đây, đi đến chính là dễ như trở bàn tay, làm sao có thể không khiến cho người ta kích động!
Các loại ý niệm tốt xấu kéo đến trong đầu, vì vậy một đêm không ngủ, trời chưa sáng liền đã mở mắt ra. Cũng may người miền núi cũng là có thói quen ngủ sớm dậy sớm, không lâu sau phụ tử Tân gia cũng thức dậy, ba người rửa mặt xong ăn một chút mì xào món dân dã, sau đó liền cùng nhau xuất phát đi đến ngọn núi kia.
Hơn phân nửa đỉnh núi của ngọn núi này là được băng tuyết bao trùm, mặc dù đã vào đầu mùa xuân, vẫn là gió lạnh rét thấu xương, quả nhiên là hành tẩu khó khăn. Bất quá theo phụ tử này càng lên cao, dần dần lại càng thấy kỳ quái, bình thường núi là càng cao càng lạnh, chỉ là ngọn núi này trèo đến một nửa lại trở nên khác thường, vừa rồi đến lưng chừng núi còn quá mức lạnh, lúc này đi tới phía trên, ngược lại lại từ từ trở nên ấm áp.
Tân Lão Ngũ có lẽ đã nhìn ra điểm nghi hoặc này, liền vừa đi vừa giải thích: "Người ngoài là không biết rõ, dãy núi triền miên này quanh năm được bao phủ bởi băng tuyết, chỉ là trên đỉnh núi này lại có một nơi ấm áp như mùa xuân, tục truyền là vài ngàn năm trước, phía trên ngọn núi này có một miệng núi lửa hoạt động quanh năm. Sau đó miệng núi lửa ngừng hoạt động hóa thành hồ nước, chỉ là địa mạch phụ cận còn giữa nhiệt khí, cho nên mới ấm."
"Thì ra là thế, vậy cũng là một nơi tốt." Lơ đãng gật gật đầu, nếu như đã hiểu rồi cũng liền không có gì quá kỳ quái, tâm tư trọng điểm dù sao cũng không phải ở mặt này. Bước chân lại tăng tốc đi tới khoảng gần nửa canh giờ, khi sắp lên đến đỉnh núi đột nhiên hai mắt tỏa sáng, chỉ thấy trên nền tuyết trắng mênh mang liền xuất hiện một bãi cỏ xanh nhạt, có một dòng nước từ trên ngọn núi đổ xuống, rót thành một hồ nước nho nhỏ, trên mặt hồ có những tảng băng trôi nổi khi bị nhiệt khí của dòng nước từ trên ngọn núi đổ xuống hòa tan, còn có những cánh hoa tàn úa lơ lửng, hai bờ hồ băng càng là phồn hoa như hải*, đẹp không sao tả xiết!
(*Một biển hoa)
Vừa rồi có bao nhiêu không tập trung, lúc này liền có bấy nhiêu kinh ngạc, còn không đợi nhìn kỹ hơn, chỉ thấy Tân Long Tử đã quen thuộc mà nhảy lên một nơi dốc đứng, chỉ vào một bụi hoa trên sườn núi mà nói: "Nhìn kìa nhìn kìa, chính là ở chỗ này, hai đóa đại hoa kia liền ở chỗ này!"
Nghe nói như vậy, vội vàng tập trung tinh thần vài bước theo tới, cẩn thận từng li từng tí mà đẩy ra những cành lá dày đặc kia, chợt nghe có hương thơm xông vào mũi, giống như thanh tuyền, tinh thần lập tức chấn động! Nhìn kỹ lại, chỉ thấy bên trong rất nhiều loại hoa quả nhiên có hai đóa hoa song sinh cùng cành, đỏ như son phấn, bạch như nhuận ngọc, hình dáng mặc dù vẫn là nụ hoa chưa nở, chỉ là rõ ràng so với những đóa hoa đã nở rộ xung quanh đã lớn hơn một vòng, ngạo nghễ đứng ở giữa, dường như là một loại đế vương siêu phàm thoát tục của bách hoa.
"Không sai!" Bên tai là thanh âm khẳng định của Tân Lão Ngũ: "Sẽ không sai! Không ngờ a không ngờ, Tân Lão Ngũ ta đời này may mắn, lại còn có thể nhìn thấy Ưu đàm tiên hoa trong truyền thuyết này! Hơn nữa còn nhìn thấy đúng thời điểm hoa sắp nở, thời khắc nở rộ dù cho không phải nắm chắc trong tầm tay nhưng hẳn là cũng sẽ không phải đợi quá lâu, ân nhân, ngươi thật sự là có sơn thần phù hộ a!"
Thanh âm như vậy, làm cho trong tai người ta càng trở nên ông ông, có chút loáng choáng đầu, chỉ sợ này lại là đang ở trong một giấc mộng xuân thu.
Vốn cho rằng hai nan đề này giống như mò kim đáy biển, trong hơn nửa năm không thu hoạch được gì, hai tháng qua liền có thể giải quyết dễ dàng, vấn đề, thật sự liền được giải quyết đơn giản như vậy?
Sau khi nhìn chằm chằm vào hai đóa hoa một đỏ một trắng kia một hồi lâu, mới chậm rãi thoát ra khỏi những suy nghĩ hỗn loạn. Cảm giác hưng phấn giảm bớt một chút, đầu óc liền dần dần tỉnh lại, còn không kịp nghĩ chuyện khác, đối diện với thực tế trước mặt này, bỗng nhiên liền có những nghi hoặc mới hiện lên.
Bản thân nên trông coi nó sao? Đáp án dĩ nhiên là không cần nói cũng biết, nhưng vạn nhất trông coi đến khi đóa hoa này rốt cuộc đã nở rộ, mà nàng cũng không có bên cạnh, ta lại nên làm thế nào cho phải? Phải lưu giữ như thế nào mới có thể để nó được hoàn hảo không mất đi hiệu dụng mà đưa đến trong tay Luyện nhi? Tựa như mỗi một tình tiết trong truyền thuyết, đều không có nói tới chi tiết này.
Dù cho nó có hiệu dụng giống như trong truyền thuyết, dù cho trong danh tự có mang theo một chữ tiên, nhưng đã mang cái tên đàm hoa, liền sẽ nở rộ chỉ trong một đêm.
Vĩnh hằng trong chớp mắt, nên làm như thế nào để hoàn mỹ lưu lại cho nàng?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook