Ma Nữ Nghê Thường
-
Chương 199: Dài dằng dặc
Nghênh kiểu phong, đạp tàn hà, quang âm bài nhân, chỉ tranh triều tịch.*
(*Đón gió, đạp ánh chiều tàn, thời gian bức người, chỉ tranh sớm chiều.)
Ngoại trừ nghỉ ngơi ăn uống cơ bản, phần lớn thời gian đều là ở trên lưng ngựa. Chẳng qua là khổ cực con ngựa, tọa kỵ đã đổi mấy lần, mỗi lần đến một đại trấn, liền tranh thủ phiên chợ đem con ngựa đã một đường mệt mỏi mà bán đi, lại bù chút ít ngân lượng một lần nữa mua tọa kỵ cường tráng, như vậy đối với người đối với ngựa đều tốt. Tóm lại tiền không phải là vấn đề, lộ phí lão gia tử đưa cho dùng không sai biệt lắm, bản thân cũng tựa như lúc trước Luyện nhi từng làm mà hai lần leo tường càng viện làm đạo tặc, dù sao đại trấn đều có phú cổ thế gia, những người này tổn thất chút ít như vậy cũng sẽ không đặt ở trong mắt...Đương nhiên, đối với những người hộ viện giữ nhà, ta cũng sẽ không xuống nặng tay.
Vạn dặm đường xa không có bất kỳ ai làm bạn, ngược lại làm cho người ta dần dần cảm giác bản thân thật sự đã trở thành một phần tử trong giang hồ.
Cứ như vậy ngựa không dừng vó mà vội vàng chạy đi, lại một lần nữa thông quan trở lại Tây Bắc, một đường qua Kim thành vượt Hoàng Hà, cũng may là đại thể lộ tuyến đã từng đi qua khi lúc trước theo lão gia tử đến Tây Vực, cũng coi như là quen địa hình hiểu nhân tình, lúc này dọc đường cũng không xuất hiện sai lầm gì lớn. Dù cho thỉnh thoảng cũng có chút phong ba nhỏ, bản thân cũng có năng lực đem nó trừ khử vô hình.
Một đường mang bộ dạng nam tử, sau khi vào bốn quận Hà Tây, liền dứt khoát triệt để thay đổi Hồ phục để tiện lợi hoạt động, vô luận giống hay không giống, tóm lại bên hông có thanh kiếm sắc bén, người có mắt liền sẽ không dám lại gần gây hấn.
Nhưng một hành trình suôn sẻ này, cũng không thể hoàn toàn thư thái.
Bởi vì không có tin tức.
Nghe ngóng không được bất luận tin tức gì về Luyện nhi. Ta dù chưa kết giao người trong võ lâm gì, chỉ là mỗi khi đến nơi nào dừng lại ăn cơm tìm chỗ ngủ trọ, qua lại phiên chợ, đều lưu tâm tìm hiểu các loại tin tức, phố phường này vốn chính là nơi lưu thông tin tức tuyệt hảo, nhưng mà một đường hành trình đi qua rất nhiều thôn trấn lớn nhỏ, lại không nghe thấy nửa điểm tin tức hữu ích, cho dù là tránh xa thế gian ồn ào, nhưng một tuyệt mỹ hồng nhan tóc trắng như vậy, làm sao lại có thể không thu hút đến ánh mắt chú ý của mọi người?
Chẳng lẽ...Đôi khi trong lòng sẽ suy đoán, chẳng lẽ Luyện nhi nàng cũng giống như ta mà giả trang thay hình đổi dạng, làm một ít thủ pháp để che khuất đặc thù bộ dạng? Chỉ là suy đoán này đảo mắt liền bị chối bỏ, lại hiểu rất rõ, dù biến đổi thế nào, hành động kín đáo kiềm chế gì gì đó, cũng tuyệt đối không phải phong cách của Luyện nhi.
Loại bỏ những suy đoán này, chỉ làm cho trong lòng càng rối loạn. Bởi vì cuối cùng, ta kỳ thật không có tin tức xác thực về hành tung của nàng, tất cả mọi chuyện, bất quá là phỏng đoán trong lòng, cùng trí nhớ mơ hồ về vận mạng.
Quá mức bận tâm đến những thứ vận mệnh gì gì đó trong lòng, loại sai lầm này không muốn lại tái phạm, tuy rằng ngoại trừ đến tái ngoại, xác thực cũng nghĩ không ra nàng sẽ đi đâu —— nếu vẫn còn ở Trung Nguyên, Thiết San Hô các nàng không thể nửa điểm tin tức cũng không có. Điểm này cũng là một căn cứ quan trọng làm cho bản thân kiên định quyết định nơi cần tìm kiếm, nếu Luyện nhi muốn vứt bỏ, xưa nay chính là sẽ vứt bỏ cực kỳ triệt để...
Chẳng qua dùng những lý do này để thuyết phục bản thân rõ ràng là không đủ, còn thiếu rất nhiều, chỉ sợ nghĩ một đường, làm một nẻo, một mặt tìm đến chân trời xa xăm, một mặt lại vẫn là cảm thấy chán nản ở một góc nào đó trong tinh thần.
Trong lòng có ý tưởng, tâm tình mâu thuẫn, cố tình nửa điểm cũng không thể thả chầm chậm cước trình.
Cổ đạo Tây phong, đi qua những vùng đất từng đặt chân đến, một đường qua quan ải sa mạc, rốt cuộc vào đến đệ nhất trọng trấn Tửu Tuyền của biên thuỳ Túc Châu. Tìm nơi nghỉ trọ, còn không kịp hoài niệm cái gì cảnh còn người mất, liền chìm vào những việc vặt linh tinh của thực tế. Lúc trước Thiết lão gia tử toàn quyền xử lý một loạt những việc vụn vặt trước khi xuất quan, hôm nay tự bản thân đi làm khó tránh khỏi các loại phiền phức, nhất là một thân một mình, không có lý do thích hợp, văn điệp qua cửa liền càng khó lấy tới tay, cửa ải Gia Dụ là nơi hiểm yếu cũng không phải muốn ra liền ra, võ công có cao đến mấy, cũng không thể liền dựa vào võ công cao cường mà mang theo được vật tư lạc đà đi?
Hai tay trống trơn đi đến biên cương xa xôi, ngày mai sầu tới ngày mai lo. Loại hành vi phóng khoáng ngông ngênh này, có lẽ là Ngọc La Sát mới dám, Trúc Tiêm...Hổ thẹn, tự biết không dám.
Cũng may rắn có đường của rắn, trải qua một phen nghe ngóng, hai ngày sau rốt cuộc làm cho người ta tìm được phương pháp. Dù sao nơi này là tuyến đường tơ lụa, rất nhiều thương khách đều dừng lại ở nơi này để nghỉ ngơi một lần cuối cùng trước khi xuất quan, mà cái gọi là nghỉ ngơi, ngoại trừ chuẩn bị nước lương thực vật tư, còn có chính là mưu tính tìm một hướng đạo tiêu sư tốt, dù sao sau khi xuất quan nguy trùng trùng điệp điệp, của cải tính mạng của thương gia đều liên quan đến chuyện đó, tất nhiên nửa điểm cũng không dám qua loa.
Bản thân không làm được hướng đạo, giả trang làm tùy tiêu nhưng lại là dư sức, sau khi đã thương lượng tốt với người bảo lãnh địa phương một phen, rất nhanh có được một kế hoạch, trà trộn vào một đội thương khách lạc đà, thuận lợi mà ra khỏi một quan ải cuối cùng để vào sa mạc, khi lại một lần nữa quay đầu nhìn thành đài sừng sững, các loại tư vị trong lòng chính là khó nói.
Nhớ rõ, nàng vùi vào trong lòng ta, đối với thành đài này khịt mũi nói: Liền chính là đệ nhất cửa ải hiểm yếu? Cao xem như rất cao, lại ngăn không được ta, cũng không có gì ghê gớm...
Chỉ trông mong cửa ải hiểm yếu Gia Dụ này thật sự không thể ngăn cản được ngươi, khoảng cách giữa chúng ta, đang càng lúc càng gần mới tốt.
Làm tùy tiêu cho thương đội, thật sự là có lợi có hại, lợi tất nhiên là có thể thuận lợi xuất hành, mà lại một đường không cần quan tâm quá nhiều đến chuyện ăn ở, chỉ cần mang theo chút ít cảnh giác lưu ý chung quanh liền tốt, cho dù không làm tiêu sư từ trước đến nay ta cũng là luôn cảnh giác, cho nên điểm ấy căn bản không phải là vấn đề. Mà hại, liền không nói cũng hiểu, lộ trình hoàn toàn không phải do mình sắp xếp, dù thời gian đang gấp đến thế nào cũng không thể làm gì được.
Nếu như có việc cầu người, một chút điểm hại như vậy cũng đã sớm hiểu rõ trong lòng, vốn đã hạ quyết tâm tạm thời dằn xuống tâm tình, mà khi ra khỏi quan ải tiến vào ngàn dặm sa mạc, lúc đột nhiên nhận thấy hướng đi không đúng với chiều ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu, trong lòng vẫn là gấp gáp, nhịn không được mà đánh ngựa đi đến chỗ lão đại thương đội, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao đại đội nhân mã lại đi theo phương hướng này? Đây cũng không phải là phương hướng đi đến Bắc tuyến a?"
Không cần nhiều lời, sau khi xuất quan đi theo con đường phía Bắc đến Cáp Mật chính là tuyến đường nhanh nhất yên tĩnh nhất, kinh nghiệm một lần còn nhớ rõ trong đầu, gần đây lại không có chiến loạn gì, điểm này cũng sớm đã tìm hiểu rồi. Hôm nay thấy lộ tuyến khác thường, hỏi thăm một tiếng cũng xem như đúng với thân phận tiêu sư, lão đại của thương đội kia không có phát hiện ra điểm khác thường, ngồi trên lạc đà lắc lư nói: "Hiệp sĩ đừng vội, hiệp sĩ đừng vội, đại đội chẳng qua là đi theo đường vòng để lấy hàng, lấy xong rồi tất nhiên sẽ trở về con đường phía Bắc, trì hoãn thêm ba ngày, không có gì đáng ngại."
"Ba ngày? Ngươi này là muốn đi đâu? Vì sao ở trong thành không sớm nói rõ với ta? Ta không biết đến, làm thế nào để bảo tiêu?"
Những ngày này dù chạy thật nhanh, tiết kiệm cũng chỉ bất quá được vài ngày, nghe nói như vậy, tuy rằng sắc mặt không có hiện ra, chỉ là trong lòng đã mơ hồ có chút phiền muộn.
"Hiệp sĩ là có điều không biết, hôm nay thuế tức ngày càng nặng, nhiều loại bóc lột, buôn bán không dễ a...Cho nên không nói gạt ngươi, chúng ta thường kỳ sẽ sai người vận chuyển riêng thêm chút ít, tránh né thuế nặng."
Người làm ăn am hiểu nhất chính là sát ngôn quan sắc, lão đầu mập mạp kia ước là nhìn ra chút gì đó, nhanh chóng cười xoà giải thích: "Ở trong thành chính là có miệng lại không dám nói, vốn định sau khi xuất quan lại tìm cơ hội nói rõ, không ngờ hiệp sĩ ngài đã nhìn ra trước, thật sự là bội phục. Chúng ta lần này là đi lấy thêm hàng ở khu vực sa mạc Đôn Hoàng bên ngoài quan ải, sẽ không quá mạo hiểm, mong ngài tha thứ, tha thứ."
Tâm tình vốn là phiền não không thôi, cũng bởi vì một từ bị vô tình nhắc đến mà được dập tắt.
Chính xác mà nói, là bởi vì khi đề cập đến từ này, trong đầu đột nhiên hiện lên một phỏng đoán, mà dập tắt phiền não vốn có.
Địa danh hoài niệm, ký ức hoài niệm, đối với ta là như thế, vậy...Đối với nàng?
Cho nên sau đó sẽ không nói thêm gì nữa, thành thực theo thương đội cùng nhau qua Qua Châu, Càng Hoang trấn, rốt cuộc vào chiều ngày hôm sau liền tới Đôn Hoàng. Ở đây vẫn là nơi hoang vu mạnh được yếu thua, không có ai quen biết ai, cũng không có nửa điểm cảm giác thân thiết, từ biệt mấy năm, nơi đây trở nên suy tàn, ngay cả khách điếm nghỉ chân lúc trước này đều đã hoàn toàn thay đổi rồi, ánh mắt lướt qua, khắp nơi đều lạ lẫm.
Nhìn thấy nơi đây, trong lồng ngực đã lạnh đi một nửa, nhân lúc thương đội rối ren nghỉ ngơi chỉnh đốn lại âm thầm hướng dân bản xứ nghe ngóng một chút, đáp án có được cũng đều làm cho người nản chí, đem những phỏng đoán trước kia càn quét hơn phân nửa...Dù sao, một nơi chỉ lớn như lòng bàn tay, nếu như thật có kỳ nhân dị sự gì xuất hiện chắc chắn toàn thành đều sẽ biết, nghe ngóng không được gì, e là thực sự chưa từng xảy ra chuyện gì.
Dư tâm cuối cùng cũng chết đi, cho nên nhẫn nại tính tình làm hết phận sự mà bảo về hai nhóm thương gia đang hội họp làm ăn, dỡ hàng thoả đáng, sau khi từng người nhận xong ngân lương mà hai đã bên thoả thuận liền tản ra nghỉ ngơi, dưới ánh hoàng hôn buông xuống, âm thầm đẩy cửa sổ, cũng không có chào hỏi mọi người liền một mình chạy ra ngoài.
Bất quá một nơi chỉ lớn như lòng bàn tay, lần này không cần lại hỏi thăm, cũng liền nhớ rõ nên đi về phía nào.
Một đường chạy đi dưới ánh chiều tàn, giống như lúc trước.
Có lẽ là do ký ức hãy còn mới, có lẽ là khinh công tiến bộ, lần này mất thời gian ít hơn lần trước, cho nên khi đi đến chân núi Minh Sa sơn, một chút đỏ rực cuối cùng nơi chân trời vẫn chưa triệt để ảm đạm xuống. Không kịp thở hắt ra, cũng bất chấp cảnh đẹp sừng sững trước mắt, liền trực tiếp nhảy xuống núi cát, đi đến Thiên Phật động có ánh lửa nơi sườn đồi.
Nơi đó quả nhiên vẫn còn có vài tăng lữ khổ tu quần áo tả tơi, cũng không biết có phải là những người của mấy năm trước hay không, tóm lại bọn họ không biết ta, ta cũng không nhận biết bọn họ, dung mạo xanh xao vàng vọt cùng làn da ngăm đen làm cho người ta nhìn qua đều không thể phân biêt được...Mở miệng mới phát hiện những người này không quá hiểu tiếng Hán, chỉ có thể cố gắng làm theo kế hoạch, thử hỏi bọn họ trong vòng mấy tháng gần đây có thấy một nữ tử tóc trắng, dung mạo trẻ tuổi lại mỹ lệ tới đây hay không? Có lẽ không nhất định là tóc trắng hay tướng mạo xinh đẹp, chỉ cần là nữ tử một mình cầm kiếm, thân thủ rất cao minh là được.
Không ngờ, đáp án cho những câu hỏi này không hẹn mà cùng chỉ có một —— lắc đầu. Thậm chí ngay cả nửa điểm do dự đều không có.
Cuối cùng, một tăng lữ dùng tiếng Hán nửa sống nửa chín khập khiễng mà giải thích, ngoại trừ dân chúng địa phương thỉnh thoảng đến bái Phật cầu nguyện, đã rất lâu rất lâu rồi chưa từng gặp qua người ngoài xa lạ, càng đừng nói tới phân chia ra nam nữ già trẻ gì.
Người xuất gia không nói dối, người ta cũng không có lý do gì để lừa ngươi, cho nên chỉ cảm thấy một lòng lạnh thấu triệt để.
Ngây ngẩn ra khỏi động, ánh mặt trời cuối ngày giữa thiên địa đã tắt, khắp nơi trầm lắng. Nhìn vào bóng núi cát mờ ảo tối trầm ở phía xa, nghe bên tai là tiếng gió sa mạc nghe như thanh âm than khóc, trong lúc nhất thời dù sao cũng có chút mất hồn mất vía, trên đường đi từng thất vọng rất nhiều lần, lần này nhưng lại là lớn nhất, tràn đầy chờ mong đều biến thành bọt nước...Là bản thân lại tự mình đa tình? Hay là nàng căn bản sẽ không xuất quan?
Nếu như Luyện nhi thực sự xuất quan, ta thực sự không thể nào tưởng tượng được, nàng thế nhưng lại không muốn đến nhìn qua nơi này một lần, ta không tin, không tin những ký ức kia chỉ có bản thân mới cảm thấy trân trọng đáng quý, có nhiều nơi chỉ có bản thân mới cảm thấy được ý nghĩa đặc thù, mà nàng lại không có chút cảm xúc cùng hoài niệm nào.
Thời gian của nàng lại không gấp gáp giống như ta...Trong lòng thậm chí còn cảm thấy có chút ít ấm ức, nếu như muốn đi Thiên Sơn, vì cái gì không đi đường vòng tới nơi này nhìn một chút?
Oán giận như vậy, giữa thiên địa lờ mờ, giơ lên bó đuốc cành thông mà tăng lữ tặng cho, ủ rũ từng bước một mà trở về, đi không bao xa lại nhịn không được mà quay đầu nhìn một cái...Còn nhớ rõ phía trên núi cát kia, ta ảm đạm rơi lệ, một khắc này nàng đạp cát mà đến, làm cho người thẹn thùng lúng túng, mà nàng cũng không gấp không giận, sau đó dùng những lời nói chuẩn xác cởi bỏ sợi tơ trói chặt trong lòng mình, lần đầu tiên cảm thấy, có lẽ một ngày kia, có thể đem bí mật chôn sâu trong lòng nói ra được, nói cho nàng nghe.
Sau đó, là bởi vì lúc ấy hào hứng, đầu óc nóng lên mang nàng đến dạo Mạc Cao Quật, bên trong động quât u ám thâm sâu lại ngập nghềnh kia, ném đi sự cố kỵ, nói rất nhiều lời với nàng, kể rất nhiều câu chuyện, câu chuyện trong động Phật, câu chuyện trên bích hoạ, những câu chuyện kia vốn Trúc Tiêm không nên biết...
Không biết nên cảm thấy may mắn hay là nên cảm thán, lúc ấy Luyện nhi đơn thuần chẳng qua là lắng nghe câu chuyện, thẳng đến khi kết thúc, cũng chưa từng tỏ vẻ hoài nghi vì sao ta lại biết rõ những câu chuyện này, hoặc là nàng đã có hoài nghi, chẳng qua là không muốn hỏi mà thôi.
Những thuyết pháp Bồ Đề, nữ nhi phi thiên, nàng còn nhớ rõ sao? Nếu như có cơ hội thăm lại chốn xưa, nếu như thật sự đã tới, nàng sẽ nghĩ gì? Làm gì?
Suy nghĩ đến đây, dưới chân trong phút chốc dừng lại một chút, hơi do dự một chút, vẫn là dứt khoát quay người rồi lại, lần này không có đi đến chỗ của tăng nhân, mà là đi thẳng đến phía trước sườn đồi sừng sững kia, tung người đạp không, nhảy lên từng điểm vách đá nhô ra mà lên đến đỉnh núi, nương theo vách đá ổn định thân thể, sau đó từng tấc một mà vuốt ve mặt ngoài phong hoá thô ráp của vách núi, mượn ánh lửa dao dộng trong tay, dựa theo trí nhớ, càng là dựa theo trực giác, từ từ tìm kiếm.
Sắc trời triệt để tối đen, sa mạc mênh mông bát ngát chỉ còn lại tiếng gió, ngoại trừ huyệt động của tăng lữ ở nơi xa xa kia, cũng chỉ còn có một chút ánh sáng trong tay mình, trong gió to lộ ra yếu ớt không chịu nổi, chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng một tấc vuông.
Không biết qua bao lâu, lướt qua vài nơi, bó đuốc trong tay đã cháy không sai biệt lắm, khi đang nghĩ có phải nên đến chỗ nhóm tăng nhân kia lại nghiêm mặt mượn chút ánh sáng hay không, ánh lửa ảm đạm chiếu vào một mặt pha tạp trên vách đá dựng đứng mà ngón tay mới lướt nhẹ qua, đột ngột, liền có vài chữ rơi vào trong tầm mắt.
Năm đó khi khắc xuống liền dùng vài phần lực, cho nên cho tới nay bốn chữ giản thể nho nhỏ kia vẫn khắc sâu giống như được đục vào vách đá, còn chưa bị bão cát sa mạc ăn mòn khiến cho trở nên mơ hồ, phủi nhẹ bụi bặm có thể thấy rất rõ ràng.
Bất đồng duy nhất chính là, hôm nay bên cạnh bốn chữ này lại thêm ra dấu vết mới, có hai chữ nhỏ khác đồng dạng khắc sâu trên vách đá, chữ viết chưa nói tới là có bao nhiêu rồng bay phượng múa, chỉ là bút lực mạnh mẽ chữ viết tinh tế, rõ ràng là dùng hung khí làm liền một mạch.
Đó là hai chữ cực kỳ đơn giản—— cùng ngươi.
Sau khi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hai chữ này một lát, cây đuốc trong tay liền triệt để cháy gần như không còn.
Bóng tối nồng đậm không kiêng nể gì cả mà bao phủ hết thảy, cũng đã vô tâm đi đến bất kỳ nơi nào khác nữa, nhìn không thấy, đầu ngón tay lại có thể từng lần một mơn trớn theo vết tích giống như được đao bổ búa chém mà khắc xuống kia, nhất bút nhất hoạ kia rất nghiêm túc, lướt qua như thói quen, không cần dùng mắt thấy, đã sớm nhớ kỹ trong lòng.
Cứ như vậy vuốt nhẹ một hồi lâu, lâu đến mức bão cát dần dần yếu đi, ánh trăng vừa xuất hiện, dưới vách đá tăng nhân ở trong động bắt đầu buổi kinh chiều, tiếng tụng kinh, đều là Phạn âm nghe không hiểu, ông ông vang vọng giữa bốn vách tường, cuối cùng tràn ra ngoài động, theo gió phiêu lãng, thẳng lên chín tầng mây.
Chớp mắt mấy cái, phát hiện lúc này đã có thể mượn ánh trăng mơ hồ thấy rõ chung quanh rồi, vì vậy lại nhìn một lần cuối cùng, lướt nhẹ một lần cuối cùng, chạm đến, dùng môi chạm vào vết khắc thô ráp kia.
Sau đó liền nhảy xuống sườn đồi, tâm tình khoái hoạt mà một đường chạy vội, thần không biết quỷ không hay chạy về trong phòng ở khách điếm.
Sớm vào sơ khắc*, chúng sinh đã yên giấc.
(*Hình như là đầu giờ tối)
Sau hôm nay liền buông xuống tảng đá lớn trong lòng, xác định hành trình không sai. Thanh thản ổn định theo thương đội lên đường, dọc đường mặc dù khi có cơ hội cũng liền nghe ngóng các nơi, nhưng không lại lo lắng. Thời gian qua lâu, rất nhiều người đều biết ta đang tìm một nữ tử tóc trắng cầm kiếm thân thủ rất cao minh, mà trong thương đội này không thiếu những vị phu nhân thích ngồi lê đôi mách, mỗi lần bị hỏi nguyên do, cũng chỉ có thể mỉm cười một cái dùng một lý do lung tung nào đó cho qua chuyện...Thẳng đến một lần nào đó trên đường giúp bọn họ đánh lui một đám trộm, lại có một cô nương trong đội không biết vì sao lại sai mắt phải lòng, bức người không thể không chỉ thiên mà thề thốt nói là vì muốn tìm thê tử mà đến, nói ra một phen những lời vừa thật vừa giả mới có thể tránh đi được. Chẳng qua là về sau ánh mắt nhìn người trong thương đội lại nhao nhao thay đổi, hoặc là đồng cảm, hoặc là khó hiểu, còn có chút ánh mắt nhìn không hiểu, quả thực làm cho người ta không biết nên khóc hay cười, chỉ có thể tận lực giữ một khoảng cách.
Nói đến đoạn chuyện không biết nên khóc hay cười này, cũng chính là một đoạn thời gian thoải mái hiếm có trên đường đi không kéo dài được bao lâu, đến khu vực đã cẩn thận thỏa thuận trước, bản thân liền cùng đám thương đội này chào từ biệt, quay đầu đi về phương hướng ngược lại, đi thẳng về phía nam tiến vào dãy núi Thiên Sơn.
Lộ tuyến như vậy kỳ thật cũng không phải là nhanh và tiện, nhưng lại là ổn thỏa nhất, đối với lữ nhân đơn thương độc mã lại chưa quen thuộc địa lý tái ngoại mà nói, điểm này càng quan trọng.
Lúc này là thời tiết cuối mùa thu, lữ trình bắt đầu vào giữa hè, nay đã bất tri bất giác đi qua hơn bốn tháng.
Tuy rằng hành động của bản thân đã tính là rất nhanh, nhưng Luyện nhi bên kia lẻ loi một mình, hành động càng là nhanh hơn ta, lại đã sớm rời đi hai tháng, lúc này không biết đã ở đâu dừng chân tạm thời, tốt nhất trông mong nàng là có thể ở đâu đó an ổn xuống, chỉ sợ là nàng cũng đồng dạng phiêu bạt xuất quỷ nhập thần, như vậy liền phiền phức hơn rất nhiều.
Dãy núi Thiên Sơn chạy dài hơn ba ngàn dặm, trên đỉnh quanh năm tuyết đọng không thay đổi, cho dù là năm đó làm du khách có các loại dụng cụ nhanh và tiện ích, bản thân cũng không có dũng khí đi đến cùng, hôm nay lại muốn từ nơi đó tìm ra một người, hoặc là một đóa hoa, hơn nữa đầu mối gì cũng không có, đôi khi bình tĩnh ngẫm lại, quả thực cảm thấy dường như sắp phát điên rồi.
Không có cách khác, cố tình cả người liền còn phát điên đến hưng trí bừng bừng, thoả thuê mãn nguyện.
Kỳ thật thu hoạch cũng không phải là hoàn toàn không có, vào sơn mạch không lâu sau, liền nghe được một tin hiếm có từ những ngôi làng rải rác trên núi, khi đó thôn nhân đang tụ họp bên cạnh chậu than nói chuyện phiếm, trong lúc vô tình đề cập đến chuyện vài tháng trước, không biết là ai đem ác bá hoành hành một phương ở nam lộ Thiên Sơn đuổi đi. Ác bá Tang gia có tam yêu, ba huynh đệ đều có võ công độc môn, hoành hành hai biên cương đã lâu, lần này lại bị làm xẹp xuống. Nghe nói lúc ấy bọn hắn là thấy một nữ tử có hành tung quái dị, tiến lên vây quanh tra hỏi, lại bị nàng cho mỗi người một kiếm mà đánh giết đến chạy trối chết, này cũng xem như đã bị giết chết, từ đó về sau liền không biết đã chạy trốn tới nơi nào.
Người trong thôn nói, mỗi người đều hô to sảng khoái, lúc ấy ta chẳng qua là dọc đường đến đây gõ cửa nghỉ chân, trong lúc vô tình nghe được, đã là thập phần động tâm, không ngờ lời đối thoại kế tiếp càng làm cho người ta kích động, thì ra lời đồn đại không đồng nhất, khi luận bàn đến dung mạo của nàng kia những thôn nhân lại bắt đầu tranh cãi, có người nói là mỹ phụ có khuôn mặt lạnh lùng vẫn còn phong vận, có người lại nói rõ ràng là một cô nương khoảng hai mươi tuổi tiếng như chuông bạc, còn có người lại thề thốt nói các ngươi đều sai rồi, người kia tóc trắng phao, rõ ràng là một lão phu nhân tóc bạc da mồi...
Tranh luận một lúc bọn họ dùng thổ ngữ địa phương, ta cũng vô tâm tiếp tục nghe thêm, nghiêng người đứng lên, kiềm chế tâm tình rồi mỉm cười để tìm hiểu phương vị đại khái đường đến Sơn Nam, sau đó lưu lại sau lưng vài đạo ánh mắt khó hiểu kia mà không quản gió tuyết xoay bước rời đi.
Chỉ tiếc, trải qua nửa tháng bôn ba, bản thân rốt cuộc tìm được đến nơi xảy ra câu chuyện trong lời đồn kia, cái gì ác bá, cái gì nữ tử, cũng đã sớm mịt mù không có tung tích, chỉ còn trở thành một truyền thuyết.
Cứ như vậy tìm tìm kiếm kiếm, chuyện khác liền không có gì, nhưng thời tiết thật ra càng lúc càng lạnh. Tái ngoại nghèo nàn, bắt đầu mùa đông càng là nước đóng thành băng, sau vài trận tuyết rơi nhiều, phóng tầm mắt nhìn ra, núi tuyết cắm vào mây, sông băng dừng chảy, trước mắt đều là trắng xoá hoang vu, ngay cả dưới ánh mặt trời đều vẫn là lạnh không nói nổi, nếu như gặp phải gió thổi tuyết rơi vậy càng là hoàn toàn lạnh đến thấu xương.
Dưới hoàn cảnh như vậy vẫn còn bôn ba ở bên ngoài, thẳng thắn mà nói xác thực rất nguy hiểm, ta tất nhiên là không muốn bị đông lạnh chết ở nơi hoang dã, nhưng mà không thể dừng lại như vậy, chỉ có thể vận động đầu óc tìm kiếm nghĩ cách bảo vệ thân thể. Cũng may ngựa bên người là ngựa thồ Bắc Cương, có chút chịu rét, lại có thể mang nặng, có thể mang rất nhiều đồ quân nhu để dùng khi khẩn cấp. Có một lần khi tìm nơi ngủ trọ liền dùng một con chồn tuyết thuận tay bắt được để trao đổi, dựa theo trí nhớ mà nhờ sơn nhân làm giúp một cái lều nhỏ dày dặn, bên trong là da thú lông nhung, còn có thảm lót, lúc cần thiết chỉ cần dùng chút ít cây ngắn dây thừng có thể nhanh chóng dựng lên, lại chuẩn bị thêm xẻng thiết và cuốc, như vậy vạn nhất gặp phải bão tuyết hoặc là vào đêm không chỗ tìm được nơi ngủ trọ, ít nhất ở nơi hoang dã cũng không trở thành tình cảnh khoanh tay chịu chết.
Bỏ qua một bên những chuyện cần ứng biến xử lý trong tình huống nguy hiểm này không nói, những vấn đề trong ngày bình thường cũng không phải là lớn, Thiên Sơn hoang vắng, tuyết đọng dầy hơn nữa cũng thường xuyên nhìn thấy thỏ tuyết dê tuyết hoang chạy nhảy bốn phía, những dã vật này thường nhân khó có thể săn đuổi, đối với bản thân mà nói vẫn còn là nhẹ nhàng, không có việc gì liền bắt lấy một con, chẳng những có thể dùng để làm no bụng xua lạnh, còn có thể đổi được các loại nhu yếu phẩm từ sơn nhân, vật dụng sinh hoạt cũng không thiếu thốn, mọi thứ trôi qua rất dễ dàng.
Tiềm năng thích nghi với môi trường của con người luôn đáng sợ, trời đông giá rét kéo dài, ban đầu mặt đỏ rần tay chân cứng ngắc, dần dần đều thích ứng, mà lại bởi vì khi bôn ba ở bên ngoài cần liên tục thúc công hộ thể, ngược lại cảm thấy nội lực rất có tiến triển, cũng không có xuất hiện triệu chứng nhiễm bệnh như bản thân lo lắng.
Hết thảy đều thuận lợi thần kỳ, ngoại trừ, thủy chung vô pháp thuận lợi giải quyết hai chuyện lớn treo ở trong lòng.
Vô luận người kia, hay là đóa hoa kia, đều mịt mù không có tin tức.
Ngay từ đầu, bản thân chính là mang ý định sẽ chấp nhận mọi hoàn cảnh gặp phải đối với hai chuyện này, cũng không cố ý thiên về mặt nào, bởi vì dù sao đều là manh mối khó kiếm. Mà mấy tháng bôn ba cũng nghiệm chứng được dự đoán này, kỳ thật bên trong sơn mạch Thiên Sơn không ít người, có rất nhiều thợ săn miền núi vì dược liệu cùng thức ăn dân dã mà phân tán khắp nơi, bình thường cũng thường trao đổi cùng nhau, nhờ phúc của bọn họ, liền biết được từng có những tin đồn về một nữ tử tóc trắng tính tình cổ quái, đáng tiếc trong thời điểm hiện tại đều đã không còn hữu dụng, đợi đến khi bản thân nghe tin tức mà tìm đến đều không có ngoại lệ chính là đã bỏ lỡ. Còn Ưu Đàm tiên hoa trong truyền thuyết kia, nơi này càng là gần như mỗi người đều từng nghe qua, đáng tiếc, không có ai nói rõ được thật sự phương hướng cần đi.
Thời gian cứ như vậy lặng yên không một tiếng động mà trôi qua trong sự hy vọng cùng thất vọng, đợi đến một ngày nhìn thấy tuyết đọng nơi chân núi đã hóa nước chảy, mới giật mình nhận ra mùa đông thứ nhất ở tái ngoại chính là đã trôi qua.
Bấm ngón tay tính toán, ta và nàng đã chia lìa hơn nửa đầu năm.
Đầu xuân dần đến, quần áo trên người bắt đầu dần dần trở nên không thích hợp, nhận thấy cả mùa đông đều quanh quẩn chạy tới chạy lui trong sơn mạch, có lẽ đã lâu rồi chưa đi đến nơi có đông đúc người dân sinh sống tụ tập. Vì vậy hôm nay liền băng qua một nhánh núi của sơn mạch Thiên Sơn, có dự định rời núi đi đến Bắc Cương tìm một nơi giống như trấn nhỏ mà nghỉ ngơi.
Khác với Nam Cương nóng bức, phần Bắc Cương của Thiên Sơn là đại thảo nguyên tự nhiên với đồng cỏ và nguồn nước trù phú, nơi này cũng lấy chăn nuôi làm chủ, có chút tập tính lại có phần tương đồng cùng tộc người Mông Cổ sông trên lưng ngựa. Ta dựa theo phương hướng mà sơn dân chỉ điểm, cưỡi ngựa vào thảo nguyên đi vài canh giờ, chợt nghe được phía trước mơ hồ huyên náo ồn ào, thấy được tinh tinh điểm điểm các loại lều bạc đặc biệt tụ tập cùng nhau.
Nhìn thấy cảnh huyên náo ồn ào này, cũng không kinh ngạc, vốn chính là vì cái này mà đến đấy. Đã sớm tìm hiểu rồi, mấy ngày nay chính là lễ hội truyền thống nô lỗ tư tiết* của địa phương, đây còn là ngày lễ quan trọng của người địa phương, cho nên sẽ có liên tiếp mấy ngày diễn ra nghi thức lễ hội. Vào những ngày lễ, các bộ lạc lân cận đều muốn hẹn nhau tụ tập cùng một chỗ mà cử hành nghi thức tế tự, sau đó các tộc nhân mặc trang phục ngày lễ lộng lẫy, cử hành các loại hoạt động, cùng nhau chúc mừng trời đông giá rét đã qua, bắt đầu của bốn mùa.
(* Lễ hội nô lỗ tư tiết từ ngày 20 đến 22 tháng 3 là lễ hội quan trọng nhất. Nó còn được gọi là lễ hội mùa xuân. Nghi thức bắt đầu vào rạng sáng ngày 20, dao động từ 3-15 ngày. Đàn ông, phụ nữ và trẻ em phải mặc trang phục dân tộc. )
Có lẽ bởi vì ở tái ngoại đã đủ lâu, không có ai chú ý tới có một lữ nhân phong trần mệt mỏi dẫn ngựa tiến vào đám người. Sau giờ ngọ cơm nước no nê, hoạt động lễ hội được tiến hành đến bừng bừng khí thế, bên này đang kéo co, bên kia lại đang đấu vật, mà các nữ nhân thì tụ tập cùng một chỗ thi ca hát đoán câu đố, ngoài ra ở những khu vực phía xa hơn còn có nơi đua ngựa, mà khu vực tập trung lều bạc ở giữa đồng cỏ khắp nơi luôn phiêu tán mùi thơm của thức ăn, nam nữ già trẻ đang mặc những trang phục đặc biệt, trên mặt đều là dáng tươi cười vui sướng hớn hở.
Bị phần vui tươi chất phác này cảm hóa, tâm tình của bản thân cũng thoải mái thư thả thêm vài phần. Dắt ngựa đi dạo xung quanh, khi đang tính toán xem nên chọn mua chút gì đó rồi lại nên dùng cái cớ như thế nào để tìm nơi ngủ trọ, không biết lúc nào lại lưu ý đến một tiếng thét lớn mơ hồ từ phía sau truyền đến, tiếng thét to này xen lẫn trong sự huyên náo ồn ào vốn cũng không coi vào đâu, sở dĩ lưu tâm, bởi vì đó là một tiếng thét bằng tiếng Hán.
Lúc nghe được tiếng thét "Cô nương, cô nương" mơ hồ này, liền theo bản năng mà quay đầu lại nhìn, trong đám người hối hả cũng nhìn không ra rốt cuộc là ai. Suy nghĩ một chút, giờ phút này trên người rõ ràng là bộ dạng nam trang Hồ phục, tiếng thét to này có liên quan gì tới ta? Không khỏi chỉ lắc đầu cười cười, xoay người tiếp tục dẫn ngựa đi về phía trước.
Không ngờ mới đi không bao xa, đột nhiên lại nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng hỗn loạn, có người thét lớn nói: "Nugời ngoại tộc dẫn ngựa phía trước kia, đứng lại!" Ngạc nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy một nhóm đại nhân mã cao lớn mặc giáp đeo bội đao từ phía sau xông đến, nhìn bộ dạng rất đều nhịp, tựa hồ là binh sĩ thủ vệ của bộ lạc phụ cận.
Không rõ nội tình, sự cảnh giác dâng lên, bàn tay có chút đặt lên trường kiếm ở bên hông, còn không kịp nói gì, phía sau đội nhân mã kia lại truyền ra một tiếng nói: "Nạp Đạt! Đợi đã...! Ta là bảo ngươi mời nàng dừng bước, không phải bảo ngươi hùng hổ bắt người ta a!" Tiếng nói phát ra, một người tuổi trẻ đột ngột xuất hiện, ăn mặc lộng lẫy, khí thế bất phàm, dân chúng chung quanh nhao nhao hướng hắn khom người, mà hắn lại hai ba bước đi tới đây, trực tiếp hành đại lễ với ta, vui vẻ nói: "Cô nương, thật là ngươi! Ta trước còn nghi ngờ bản thân nhìn lầm, thật trùng hợp! Những năm qua không gặp, ngươi vẫn tốt chứ? Là tới đây tìm ta sao?"
"Ách, ngươi..." Lơ ngơ, người này giống như là có quen biết ta, ta thấy hắn cũng hơi có cảm giác quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời...Không đợi ta nghĩ ra đầu mối, nam tử này cũng đã rất thân thuộc mà tiến tới đỡ lấy, xoay người đối với những thủ hạ kia reo lên: "Mọi người xem, vị này chính là ân nhân người Hán mà ta luôn đề cập tới! Nếu không phải nhờ nàng cùng đồng bạn, chỉ sợ lúc trước khi ta bị phản quân muốn lật đổ Hoàng đế chặn cướp ở Trung Nguyên, liền vĩnh viễn không thể trở về mảnh thảo nguyên này rồi!"
Bởi vì một câu này, làm cho người ta đột nhiên nhớ lại gia hỏa này rốt cuộc là ai.
Không nghĩ tới đã vài năm trôi qua, người nhi tử của tù trưởng mang bộ dáng thiếu niên lúc trước, nay đã trưởng thành một hán tử tráng thực cao lớn.
(*Đón gió, đạp ánh chiều tàn, thời gian bức người, chỉ tranh sớm chiều.)
Ngoại trừ nghỉ ngơi ăn uống cơ bản, phần lớn thời gian đều là ở trên lưng ngựa. Chẳng qua là khổ cực con ngựa, tọa kỵ đã đổi mấy lần, mỗi lần đến một đại trấn, liền tranh thủ phiên chợ đem con ngựa đã một đường mệt mỏi mà bán đi, lại bù chút ít ngân lượng một lần nữa mua tọa kỵ cường tráng, như vậy đối với người đối với ngựa đều tốt. Tóm lại tiền không phải là vấn đề, lộ phí lão gia tử đưa cho dùng không sai biệt lắm, bản thân cũng tựa như lúc trước Luyện nhi từng làm mà hai lần leo tường càng viện làm đạo tặc, dù sao đại trấn đều có phú cổ thế gia, những người này tổn thất chút ít như vậy cũng sẽ không đặt ở trong mắt...Đương nhiên, đối với những người hộ viện giữ nhà, ta cũng sẽ không xuống nặng tay.
Vạn dặm đường xa không có bất kỳ ai làm bạn, ngược lại làm cho người ta dần dần cảm giác bản thân thật sự đã trở thành một phần tử trong giang hồ.
Cứ như vậy ngựa không dừng vó mà vội vàng chạy đi, lại một lần nữa thông quan trở lại Tây Bắc, một đường qua Kim thành vượt Hoàng Hà, cũng may là đại thể lộ tuyến đã từng đi qua khi lúc trước theo lão gia tử đến Tây Vực, cũng coi như là quen địa hình hiểu nhân tình, lúc này dọc đường cũng không xuất hiện sai lầm gì lớn. Dù cho thỉnh thoảng cũng có chút phong ba nhỏ, bản thân cũng có năng lực đem nó trừ khử vô hình.
Một đường mang bộ dạng nam tử, sau khi vào bốn quận Hà Tây, liền dứt khoát triệt để thay đổi Hồ phục để tiện lợi hoạt động, vô luận giống hay không giống, tóm lại bên hông có thanh kiếm sắc bén, người có mắt liền sẽ không dám lại gần gây hấn.
Nhưng một hành trình suôn sẻ này, cũng không thể hoàn toàn thư thái.
Bởi vì không có tin tức.
Nghe ngóng không được bất luận tin tức gì về Luyện nhi. Ta dù chưa kết giao người trong võ lâm gì, chỉ là mỗi khi đến nơi nào dừng lại ăn cơm tìm chỗ ngủ trọ, qua lại phiên chợ, đều lưu tâm tìm hiểu các loại tin tức, phố phường này vốn chính là nơi lưu thông tin tức tuyệt hảo, nhưng mà một đường hành trình đi qua rất nhiều thôn trấn lớn nhỏ, lại không nghe thấy nửa điểm tin tức hữu ích, cho dù là tránh xa thế gian ồn ào, nhưng một tuyệt mỹ hồng nhan tóc trắng như vậy, làm sao lại có thể không thu hút đến ánh mắt chú ý của mọi người?
Chẳng lẽ...Đôi khi trong lòng sẽ suy đoán, chẳng lẽ Luyện nhi nàng cũng giống như ta mà giả trang thay hình đổi dạng, làm một ít thủ pháp để che khuất đặc thù bộ dạng? Chỉ là suy đoán này đảo mắt liền bị chối bỏ, lại hiểu rất rõ, dù biến đổi thế nào, hành động kín đáo kiềm chế gì gì đó, cũng tuyệt đối không phải phong cách của Luyện nhi.
Loại bỏ những suy đoán này, chỉ làm cho trong lòng càng rối loạn. Bởi vì cuối cùng, ta kỳ thật không có tin tức xác thực về hành tung của nàng, tất cả mọi chuyện, bất quá là phỏng đoán trong lòng, cùng trí nhớ mơ hồ về vận mạng.
Quá mức bận tâm đến những thứ vận mệnh gì gì đó trong lòng, loại sai lầm này không muốn lại tái phạm, tuy rằng ngoại trừ đến tái ngoại, xác thực cũng nghĩ không ra nàng sẽ đi đâu —— nếu vẫn còn ở Trung Nguyên, Thiết San Hô các nàng không thể nửa điểm tin tức cũng không có. Điểm này cũng là một căn cứ quan trọng làm cho bản thân kiên định quyết định nơi cần tìm kiếm, nếu Luyện nhi muốn vứt bỏ, xưa nay chính là sẽ vứt bỏ cực kỳ triệt để...
Chẳng qua dùng những lý do này để thuyết phục bản thân rõ ràng là không đủ, còn thiếu rất nhiều, chỉ sợ nghĩ một đường, làm một nẻo, một mặt tìm đến chân trời xa xăm, một mặt lại vẫn là cảm thấy chán nản ở một góc nào đó trong tinh thần.
Trong lòng có ý tưởng, tâm tình mâu thuẫn, cố tình nửa điểm cũng không thể thả chầm chậm cước trình.
Cổ đạo Tây phong, đi qua những vùng đất từng đặt chân đến, một đường qua quan ải sa mạc, rốt cuộc vào đến đệ nhất trọng trấn Tửu Tuyền của biên thuỳ Túc Châu. Tìm nơi nghỉ trọ, còn không kịp hoài niệm cái gì cảnh còn người mất, liền chìm vào những việc vặt linh tinh của thực tế. Lúc trước Thiết lão gia tử toàn quyền xử lý một loạt những việc vụn vặt trước khi xuất quan, hôm nay tự bản thân đi làm khó tránh khỏi các loại phiền phức, nhất là một thân một mình, không có lý do thích hợp, văn điệp qua cửa liền càng khó lấy tới tay, cửa ải Gia Dụ là nơi hiểm yếu cũng không phải muốn ra liền ra, võ công có cao đến mấy, cũng không thể liền dựa vào võ công cao cường mà mang theo được vật tư lạc đà đi?
Hai tay trống trơn đi đến biên cương xa xôi, ngày mai sầu tới ngày mai lo. Loại hành vi phóng khoáng ngông ngênh này, có lẽ là Ngọc La Sát mới dám, Trúc Tiêm...Hổ thẹn, tự biết không dám.
Cũng may rắn có đường của rắn, trải qua một phen nghe ngóng, hai ngày sau rốt cuộc làm cho người ta tìm được phương pháp. Dù sao nơi này là tuyến đường tơ lụa, rất nhiều thương khách đều dừng lại ở nơi này để nghỉ ngơi một lần cuối cùng trước khi xuất quan, mà cái gọi là nghỉ ngơi, ngoại trừ chuẩn bị nước lương thực vật tư, còn có chính là mưu tính tìm một hướng đạo tiêu sư tốt, dù sao sau khi xuất quan nguy trùng trùng điệp điệp, của cải tính mạng của thương gia đều liên quan đến chuyện đó, tất nhiên nửa điểm cũng không dám qua loa.
Bản thân không làm được hướng đạo, giả trang làm tùy tiêu nhưng lại là dư sức, sau khi đã thương lượng tốt với người bảo lãnh địa phương một phen, rất nhanh có được một kế hoạch, trà trộn vào một đội thương khách lạc đà, thuận lợi mà ra khỏi một quan ải cuối cùng để vào sa mạc, khi lại một lần nữa quay đầu nhìn thành đài sừng sững, các loại tư vị trong lòng chính là khó nói.
Nhớ rõ, nàng vùi vào trong lòng ta, đối với thành đài này khịt mũi nói: Liền chính là đệ nhất cửa ải hiểm yếu? Cao xem như rất cao, lại ngăn không được ta, cũng không có gì ghê gớm...
Chỉ trông mong cửa ải hiểm yếu Gia Dụ này thật sự không thể ngăn cản được ngươi, khoảng cách giữa chúng ta, đang càng lúc càng gần mới tốt.
Làm tùy tiêu cho thương đội, thật sự là có lợi có hại, lợi tất nhiên là có thể thuận lợi xuất hành, mà lại một đường không cần quan tâm quá nhiều đến chuyện ăn ở, chỉ cần mang theo chút ít cảnh giác lưu ý chung quanh liền tốt, cho dù không làm tiêu sư từ trước đến nay ta cũng là luôn cảnh giác, cho nên điểm ấy căn bản không phải là vấn đề. Mà hại, liền không nói cũng hiểu, lộ trình hoàn toàn không phải do mình sắp xếp, dù thời gian đang gấp đến thế nào cũng không thể làm gì được.
Nếu như có việc cầu người, một chút điểm hại như vậy cũng đã sớm hiểu rõ trong lòng, vốn đã hạ quyết tâm tạm thời dằn xuống tâm tình, mà khi ra khỏi quan ải tiến vào ngàn dặm sa mạc, lúc đột nhiên nhận thấy hướng đi không đúng với chiều ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu, trong lòng vẫn là gấp gáp, nhịn không được mà đánh ngựa đi đến chỗ lão đại thương đội, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao đại đội nhân mã lại đi theo phương hướng này? Đây cũng không phải là phương hướng đi đến Bắc tuyến a?"
Không cần nhiều lời, sau khi xuất quan đi theo con đường phía Bắc đến Cáp Mật chính là tuyến đường nhanh nhất yên tĩnh nhất, kinh nghiệm một lần còn nhớ rõ trong đầu, gần đây lại không có chiến loạn gì, điểm này cũng sớm đã tìm hiểu rồi. Hôm nay thấy lộ tuyến khác thường, hỏi thăm một tiếng cũng xem như đúng với thân phận tiêu sư, lão đại của thương đội kia không có phát hiện ra điểm khác thường, ngồi trên lạc đà lắc lư nói: "Hiệp sĩ đừng vội, hiệp sĩ đừng vội, đại đội chẳng qua là đi theo đường vòng để lấy hàng, lấy xong rồi tất nhiên sẽ trở về con đường phía Bắc, trì hoãn thêm ba ngày, không có gì đáng ngại."
"Ba ngày? Ngươi này là muốn đi đâu? Vì sao ở trong thành không sớm nói rõ với ta? Ta không biết đến, làm thế nào để bảo tiêu?"
Những ngày này dù chạy thật nhanh, tiết kiệm cũng chỉ bất quá được vài ngày, nghe nói như vậy, tuy rằng sắc mặt không có hiện ra, chỉ là trong lòng đã mơ hồ có chút phiền muộn.
"Hiệp sĩ là có điều không biết, hôm nay thuế tức ngày càng nặng, nhiều loại bóc lột, buôn bán không dễ a...Cho nên không nói gạt ngươi, chúng ta thường kỳ sẽ sai người vận chuyển riêng thêm chút ít, tránh né thuế nặng."
Người làm ăn am hiểu nhất chính là sát ngôn quan sắc, lão đầu mập mạp kia ước là nhìn ra chút gì đó, nhanh chóng cười xoà giải thích: "Ở trong thành chính là có miệng lại không dám nói, vốn định sau khi xuất quan lại tìm cơ hội nói rõ, không ngờ hiệp sĩ ngài đã nhìn ra trước, thật sự là bội phục. Chúng ta lần này là đi lấy thêm hàng ở khu vực sa mạc Đôn Hoàng bên ngoài quan ải, sẽ không quá mạo hiểm, mong ngài tha thứ, tha thứ."
Tâm tình vốn là phiền não không thôi, cũng bởi vì một từ bị vô tình nhắc đến mà được dập tắt.
Chính xác mà nói, là bởi vì khi đề cập đến từ này, trong đầu đột nhiên hiện lên một phỏng đoán, mà dập tắt phiền não vốn có.
Địa danh hoài niệm, ký ức hoài niệm, đối với ta là như thế, vậy...Đối với nàng?
Cho nên sau đó sẽ không nói thêm gì nữa, thành thực theo thương đội cùng nhau qua Qua Châu, Càng Hoang trấn, rốt cuộc vào chiều ngày hôm sau liền tới Đôn Hoàng. Ở đây vẫn là nơi hoang vu mạnh được yếu thua, không có ai quen biết ai, cũng không có nửa điểm cảm giác thân thiết, từ biệt mấy năm, nơi đây trở nên suy tàn, ngay cả khách điếm nghỉ chân lúc trước này đều đã hoàn toàn thay đổi rồi, ánh mắt lướt qua, khắp nơi đều lạ lẫm.
Nhìn thấy nơi đây, trong lồng ngực đã lạnh đi một nửa, nhân lúc thương đội rối ren nghỉ ngơi chỉnh đốn lại âm thầm hướng dân bản xứ nghe ngóng một chút, đáp án có được cũng đều làm cho người nản chí, đem những phỏng đoán trước kia càn quét hơn phân nửa...Dù sao, một nơi chỉ lớn như lòng bàn tay, nếu như thật có kỳ nhân dị sự gì xuất hiện chắc chắn toàn thành đều sẽ biết, nghe ngóng không được gì, e là thực sự chưa từng xảy ra chuyện gì.
Dư tâm cuối cùng cũng chết đi, cho nên nhẫn nại tính tình làm hết phận sự mà bảo về hai nhóm thương gia đang hội họp làm ăn, dỡ hàng thoả đáng, sau khi từng người nhận xong ngân lương mà hai đã bên thoả thuận liền tản ra nghỉ ngơi, dưới ánh hoàng hôn buông xuống, âm thầm đẩy cửa sổ, cũng không có chào hỏi mọi người liền một mình chạy ra ngoài.
Bất quá một nơi chỉ lớn như lòng bàn tay, lần này không cần lại hỏi thăm, cũng liền nhớ rõ nên đi về phía nào.
Một đường chạy đi dưới ánh chiều tàn, giống như lúc trước.
Có lẽ là do ký ức hãy còn mới, có lẽ là khinh công tiến bộ, lần này mất thời gian ít hơn lần trước, cho nên khi đi đến chân núi Minh Sa sơn, một chút đỏ rực cuối cùng nơi chân trời vẫn chưa triệt để ảm đạm xuống. Không kịp thở hắt ra, cũng bất chấp cảnh đẹp sừng sững trước mắt, liền trực tiếp nhảy xuống núi cát, đi đến Thiên Phật động có ánh lửa nơi sườn đồi.
Nơi đó quả nhiên vẫn còn có vài tăng lữ khổ tu quần áo tả tơi, cũng không biết có phải là những người của mấy năm trước hay không, tóm lại bọn họ không biết ta, ta cũng không nhận biết bọn họ, dung mạo xanh xao vàng vọt cùng làn da ngăm đen làm cho người ta nhìn qua đều không thể phân biêt được...Mở miệng mới phát hiện những người này không quá hiểu tiếng Hán, chỉ có thể cố gắng làm theo kế hoạch, thử hỏi bọn họ trong vòng mấy tháng gần đây có thấy một nữ tử tóc trắng, dung mạo trẻ tuổi lại mỹ lệ tới đây hay không? Có lẽ không nhất định là tóc trắng hay tướng mạo xinh đẹp, chỉ cần là nữ tử một mình cầm kiếm, thân thủ rất cao minh là được.
Không ngờ, đáp án cho những câu hỏi này không hẹn mà cùng chỉ có một —— lắc đầu. Thậm chí ngay cả nửa điểm do dự đều không có.
Cuối cùng, một tăng lữ dùng tiếng Hán nửa sống nửa chín khập khiễng mà giải thích, ngoại trừ dân chúng địa phương thỉnh thoảng đến bái Phật cầu nguyện, đã rất lâu rất lâu rồi chưa từng gặp qua người ngoài xa lạ, càng đừng nói tới phân chia ra nam nữ già trẻ gì.
Người xuất gia không nói dối, người ta cũng không có lý do gì để lừa ngươi, cho nên chỉ cảm thấy một lòng lạnh thấu triệt để.
Ngây ngẩn ra khỏi động, ánh mặt trời cuối ngày giữa thiên địa đã tắt, khắp nơi trầm lắng. Nhìn vào bóng núi cát mờ ảo tối trầm ở phía xa, nghe bên tai là tiếng gió sa mạc nghe như thanh âm than khóc, trong lúc nhất thời dù sao cũng có chút mất hồn mất vía, trên đường đi từng thất vọng rất nhiều lần, lần này nhưng lại là lớn nhất, tràn đầy chờ mong đều biến thành bọt nước...Là bản thân lại tự mình đa tình? Hay là nàng căn bản sẽ không xuất quan?
Nếu như Luyện nhi thực sự xuất quan, ta thực sự không thể nào tưởng tượng được, nàng thế nhưng lại không muốn đến nhìn qua nơi này một lần, ta không tin, không tin những ký ức kia chỉ có bản thân mới cảm thấy trân trọng đáng quý, có nhiều nơi chỉ có bản thân mới cảm thấy được ý nghĩa đặc thù, mà nàng lại không có chút cảm xúc cùng hoài niệm nào.
Thời gian của nàng lại không gấp gáp giống như ta...Trong lòng thậm chí còn cảm thấy có chút ít ấm ức, nếu như muốn đi Thiên Sơn, vì cái gì không đi đường vòng tới nơi này nhìn một chút?
Oán giận như vậy, giữa thiên địa lờ mờ, giơ lên bó đuốc cành thông mà tăng lữ tặng cho, ủ rũ từng bước một mà trở về, đi không bao xa lại nhịn không được mà quay đầu nhìn một cái...Còn nhớ rõ phía trên núi cát kia, ta ảm đạm rơi lệ, một khắc này nàng đạp cát mà đến, làm cho người thẹn thùng lúng túng, mà nàng cũng không gấp không giận, sau đó dùng những lời nói chuẩn xác cởi bỏ sợi tơ trói chặt trong lòng mình, lần đầu tiên cảm thấy, có lẽ một ngày kia, có thể đem bí mật chôn sâu trong lòng nói ra được, nói cho nàng nghe.
Sau đó, là bởi vì lúc ấy hào hứng, đầu óc nóng lên mang nàng đến dạo Mạc Cao Quật, bên trong động quât u ám thâm sâu lại ngập nghềnh kia, ném đi sự cố kỵ, nói rất nhiều lời với nàng, kể rất nhiều câu chuyện, câu chuyện trong động Phật, câu chuyện trên bích hoạ, những câu chuyện kia vốn Trúc Tiêm không nên biết...
Không biết nên cảm thấy may mắn hay là nên cảm thán, lúc ấy Luyện nhi đơn thuần chẳng qua là lắng nghe câu chuyện, thẳng đến khi kết thúc, cũng chưa từng tỏ vẻ hoài nghi vì sao ta lại biết rõ những câu chuyện này, hoặc là nàng đã có hoài nghi, chẳng qua là không muốn hỏi mà thôi.
Những thuyết pháp Bồ Đề, nữ nhi phi thiên, nàng còn nhớ rõ sao? Nếu như có cơ hội thăm lại chốn xưa, nếu như thật sự đã tới, nàng sẽ nghĩ gì? Làm gì?
Suy nghĩ đến đây, dưới chân trong phút chốc dừng lại một chút, hơi do dự một chút, vẫn là dứt khoát quay người rồi lại, lần này không có đi đến chỗ của tăng nhân, mà là đi thẳng đến phía trước sườn đồi sừng sững kia, tung người đạp không, nhảy lên từng điểm vách đá nhô ra mà lên đến đỉnh núi, nương theo vách đá ổn định thân thể, sau đó từng tấc một mà vuốt ve mặt ngoài phong hoá thô ráp của vách núi, mượn ánh lửa dao dộng trong tay, dựa theo trí nhớ, càng là dựa theo trực giác, từ từ tìm kiếm.
Sắc trời triệt để tối đen, sa mạc mênh mông bát ngát chỉ còn lại tiếng gió, ngoại trừ huyệt động của tăng lữ ở nơi xa xa kia, cũng chỉ còn có một chút ánh sáng trong tay mình, trong gió to lộ ra yếu ớt không chịu nổi, chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng một tấc vuông.
Không biết qua bao lâu, lướt qua vài nơi, bó đuốc trong tay đã cháy không sai biệt lắm, khi đang nghĩ có phải nên đến chỗ nhóm tăng nhân kia lại nghiêm mặt mượn chút ánh sáng hay không, ánh lửa ảm đạm chiếu vào một mặt pha tạp trên vách đá dựng đứng mà ngón tay mới lướt nhẹ qua, đột ngột, liền có vài chữ rơi vào trong tầm mắt.
Năm đó khi khắc xuống liền dùng vài phần lực, cho nên cho tới nay bốn chữ giản thể nho nhỏ kia vẫn khắc sâu giống như được đục vào vách đá, còn chưa bị bão cát sa mạc ăn mòn khiến cho trở nên mơ hồ, phủi nhẹ bụi bặm có thể thấy rất rõ ràng.
Bất đồng duy nhất chính là, hôm nay bên cạnh bốn chữ này lại thêm ra dấu vết mới, có hai chữ nhỏ khác đồng dạng khắc sâu trên vách đá, chữ viết chưa nói tới là có bao nhiêu rồng bay phượng múa, chỉ là bút lực mạnh mẽ chữ viết tinh tế, rõ ràng là dùng hung khí làm liền một mạch.
Đó là hai chữ cực kỳ đơn giản—— cùng ngươi.
Sau khi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hai chữ này một lát, cây đuốc trong tay liền triệt để cháy gần như không còn.
Bóng tối nồng đậm không kiêng nể gì cả mà bao phủ hết thảy, cũng đã vô tâm đi đến bất kỳ nơi nào khác nữa, nhìn không thấy, đầu ngón tay lại có thể từng lần một mơn trớn theo vết tích giống như được đao bổ búa chém mà khắc xuống kia, nhất bút nhất hoạ kia rất nghiêm túc, lướt qua như thói quen, không cần dùng mắt thấy, đã sớm nhớ kỹ trong lòng.
Cứ như vậy vuốt nhẹ một hồi lâu, lâu đến mức bão cát dần dần yếu đi, ánh trăng vừa xuất hiện, dưới vách đá tăng nhân ở trong động bắt đầu buổi kinh chiều, tiếng tụng kinh, đều là Phạn âm nghe không hiểu, ông ông vang vọng giữa bốn vách tường, cuối cùng tràn ra ngoài động, theo gió phiêu lãng, thẳng lên chín tầng mây.
Chớp mắt mấy cái, phát hiện lúc này đã có thể mượn ánh trăng mơ hồ thấy rõ chung quanh rồi, vì vậy lại nhìn một lần cuối cùng, lướt nhẹ một lần cuối cùng, chạm đến, dùng môi chạm vào vết khắc thô ráp kia.
Sau đó liền nhảy xuống sườn đồi, tâm tình khoái hoạt mà một đường chạy vội, thần không biết quỷ không hay chạy về trong phòng ở khách điếm.
Sớm vào sơ khắc*, chúng sinh đã yên giấc.
(*Hình như là đầu giờ tối)
Sau hôm nay liền buông xuống tảng đá lớn trong lòng, xác định hành trình không sai. Thanh thản ổn định theo thương đội lên đường, dọc đường mặc dù khi có cơ hội cũng liền nghe ngóng các nơi, nhưng không lại lo lắng. Thời gian qua lâu, rất nhiều người đều biết ta đang tìm một nữ tử tóc trắng cầm kiếm thân thủ rất cao minh, mà trong thương đội này không thiếu những vị phu nhân thích ngồi lê đôi mách, mỗi lần bị hỏi nguyên do, cũng chỉ có thể mỉm cười một cái dùng một lý do lung tung nào đó cho qua chuyện...Thẳng đến một lần nào đó trên đường giúp bọn họ đánh lui một đám trộm, lại có một cô nương trong đội không biết vì sao lại sai mắt phải lòng, bức người không thể không chỉ thiên mà thề thốt nói là vì muốn tìm thê tử mà đến, nói ra một phen những lời vừa thật vừa giả mới có thể tránh đi được. Chẳng qua là về sau ánh mắt nhìn người trong thương đội lại nhao nhao thay đổi, hoặc là đồng cảm, hoặc là khó hiểu, còn có chút ánh mắt nhìn không hiểu, quả thực làm cho người ta không biết nên khóc hay cười, chỉ có thể tận lực giữ một khoảng cách.
Nói đến đoạn chuyện không biết nên khóc hay cười này, cũng chính là một đoạn thời gian thoải mái hiếm có trên đường đi không kéo dài được bao lâu, đến khu vực đã cẩn thận thỏa thuận trước, bản thân liền cùng đám thương đội này chào từ biệt, quay đầu đi về phương hướng ngược lại, đi thẳng về phía nam tiến vào dãy núi Thiên Sơn.
Lộ tuyến như vậy kỳ thật cũng không phải là nhanh và tiện, nhưng lại là ổn thỏa nhất, đối với lữ nhân đơn thương độc mã lại chưa quen thuộc địa lý tái ngoại mà nói, điểm này càng quan trọng.
Lúc này là thời tiết cuối mùa thu, lữ trình bắt đầu vào giữa hè, nay đã bất tri bất giác đi qua hơn bốn tháng.
Tuy rằng hành động của bản thân đã tính là rất nhanh, nhưng Luyện nhi bên kia lẻ loi một mình, hành động càng là nhanh hơn ta, lại đã sớm rời đi hai tháng, lúc này không biết đã ở đâu dừng chân tạm thời, tốt nhất trông mong nàng là có thể ở đâu đó an ổn xuống, chỉ sợ là nàng cũng đồng dạng phiêu bạt xuất quỷ nhập thần, như vậy liền phiền phức hơn rất nhiều.
Dãy núi Thiên Sơn chạy dài hơn ba ngàn dặm, trên đỉnh quanh năm tuyết đọng không thay đổi, cho dù là năm đó làm du khách có các loại dụng cụ nhanh và tiện ích, bản thân cũng không có dũng khí đi đến cùng, hôm nay lại muốn từ nơi đó tìm ra một người, hoặc là một đóa hoa, hơn nữa đầu mối gì cũng không có, đôi khi bình tĩnh ngẫm lại, quả thực cảm thấy dường như sắp phát điên rồi.
Không có cách khác, cố tình cả người liền còn phát điên đến hưng trí bừng bừng, thoả thuê mãn nguyện.
Kỳ thật thu hoạch cũng không phải là hoàn toàn không có, vào sơn mạch không lâu sau, liền nghe được một tin hiếm có từ những ngôi làng rải rác trên núi, khi đó thôn nhân đang tụ họp bên cạnh chậu than nói chuyện phiếm, trong lúc vô tình đề cập đến chuyện vài tháng trước, không biết là ai đem ác bá hoành hành một phương ở nam lộ Thiên Sơn đuổi đi. Ác bá Tang gia có tam yêu, ba huynh đệ đều có võ công độc môn, hoành hành hai biên cương đã lâu, lần này lại bị làm xẹp xuống. Nghe nói lúc ấy bọn hắn là thấy một nữ tử có hành tung quái dị, tiến lên vây quanh tra hỏi, lại bị nàng cho mỗi người một kiếm mà đánh giết đến chạy trối chết, này cũng xem như đã bị giết chết, từ đó về sau liền không biết đã chạy trốn tới nơi nào.
Người trong thôn nói, mỗi người đều hô to sảng khoái, lúc ấy ta chẳng qua là dọc đường đến đây gõ cửa nghỉ chân, trong lúc vô tình nghe được, đã là thập phần động tâm, không ngờ lời đối thoại kế tiếp càng làm cho người ta kích động, thì ra lời đồn đại không đồng nhất, khi luận bàn đến dung mạo của nàng kia những thôn nhân lại bắt đầu tranh cãi, có người nói là mỹ phụ có khuôn mặt lạnh lùng vẫn còn phong vận, có người lại nói rõ ràng là một cô nương khoảng hai mươi tuổi tiếng như chuông bạc, còn có người lại thề thốt nói các ngươi đều sai rồi, người kia tóc trắng phao, rõ ràng là một lão phu nhân tóc bạc da mồi...
Tranh luận một lúc bọn họ dùng thổ ngữ địa phương, ta cũng vô tâm tiếp tục nghe thêm, nghiêng người đứng lên, kiềm chế tâm tình rồi mỉm cười để tìm hiểu phương vị đại khái đường đến Sơn Nam, sau đó lưu lại sau lưng vài đạo ánh mắt khó hiểu kia mà không quản gió tuyết xoay bước rời đi.
Chỉ tiếc, trải qua nửa tháng bôn ba, bản thân rốt cuộc tìm được đến nơi xảy ra câu chuyện trong lời đồn kia, cái gì ác bá, cái gì nữ tử, cũng đã sớm mịt mù không có tung tích, chỉ còn trở thành một truyền thuyết.
Cứ như vậy tìm tìm kiếm kiếm, chuyện khác liền không có gì, nhưng thời tiết thật ra càng lúc càng lạnh. Tái ngoại nghèo nàn, bắt đầu mùa đông càng là nước đóng thành băng, sau vài trận tuyết rơi nhiều, phóng tầm mắt nhìn ra, núi tuyết cắm vào mây, sông băng dừng chảy, trước mắt đều là trắng xoá hoang vu, ngay cả dưới ánh mặt trời đều vẫn là lạnh không nói nổi, nếu như gặp phải gió thổi tuyết rơi vậy càng là hoàn toàn lạnh đến thấu xương.
Dưới hoàn cảnh như vậy vẫn còn bôn ba ở bên ngoài, thẳng thắn mà nói xác thực rất nguy hiểm, ta tất nhiên là không muốn bị đông lạnh chết ở nơi hoang dã, nhưng mà không thể dừng lại như vậy, chỉ có thể vận động đầu óc tìm kiếm nghĩ cách bảo vệ thân thể. Cũng may ngựa bên người là ngựa thồ Bắc Cương, có chút chịu rét, lại có thể mang nặng, có thể mang rất nhiều đồ quân nhu để dùng khi khẩn cấp. Có một lần khi tìm nơi ngủ trọ liền dùng một con chồn tuyết thuận tay bắt được để trao đổi, dựa theo trí nhớ mà nhờ sơn nhân làm giúp một cái lều nhỏ dày dặn, bên trong là da thú lông nhung, còn có thảm lót, lúc cần thiết chỉ cần dùng chút ít cây ngắn dây thừng có thể nhanh chóng dựng lên, lại chuẩn bị thêm xẻng thiết và cuốc, như vậy vạn nhất gặp phải bão tuyết hoặc là vào đêm không chỗ tìm được nơi ngủ trọ, ít nhất ở nơi hoang dã cũng không trở thành tình cảnh khoanh tay chịu chết.
Bỏ qua một bên những chuyện cần ứng biến xử lý trong tình huống nguy hiểm này không nói, những vấn đề trong ngày bình thường cũng không phải là lớn, Thiên Sơn hoang vắng, tuyết đọng dầy hơn nữa cũng thường xuyên nhìn thấy thỏ tuyết dê tuyết hoang chạy nhảy bốn phía, những dã vật này thường nhân khó có thể săn đuổi, đối với bản thân mà nói vẫn còn là nhẹ nhàng, không có việc gì liền bắt lấy một con, chẳng những có thể dùng để làm no bụng xua lạnh, còn có thể đổi được các loại nhu yếu phẩm từ sơn nhân, vật dụng sinh hoạt cũng không thiếu thốn, mọi thứ trôi qua rất dễ dàng.
Tiềm năng thích nghi với môi trường của con người luôn đáng sợ, trời đông giá rét kéo dài, ban đầu mặt đỏ rần tay chân cứng ngắc, dần dần đều thích ứng, mà lại bởi vì khi bôn ba ở bên ngoài cần liên tục thúc công hộ thể, ngược lại cảm thấy nội lực rất có tiến triển, cũng không có xuất hiện triệu chứng nhiễm bệnh như bản thân lo lắng.
Hết thảy đều thuận lợi thần kỳ, ngoại trừ, thủy chung vô pháp thuận lợi giải quyết hai chuyện lớn treo ở trong lòng.
Vô luận người kia, hay là đóa hoa kia, đều mịt mù không có tin tức.
Ngay từ đầu, bản thân chính là mang ý định sẽ chấp nhận mọi hoàn cảnh gặp phải đối với hai chuyện này, cũng không cố ý thiên về mặt nào, bởi vì dù sao đều là manh mối khó kiếm. Mà mấy tháng bôn ba cũng nghiệm chứng được dự đoán này, kỳ thật bên trong sơn mạch Thiên Sơn không ít người, có rất nhiều thợ săn miền núi vì dược liệu cùng thức ăn dân dã mà phân tán khắp nơi, bình thường cũng thường trao đổi cùng nhau, nhờ phúc của bọn họ, liền biết được từng có những tin đồn về một nữ tử tóc trắng tính tình cổ quái, đáng tiếc trong thời điểm hiện tại đều đã không còn hữu dụng, đợi đến khi bản thân nghe tin tức mà tìm đến đều không có ngoại lệ chính là đã bỏ lỡ. Còn Ưu Đàm tiên hoa trong truyền thuyết kia, nơi này càng là gần như mỗi người đều từng nghe qua, đáng tiếc, không có ai nói rõ được thật sự phương hướng cần đi.
Thời gian cứ như vậy lặng yên không một tiếng động mà trôi qua trong sự hy vọng cùng thất vọng, đợi đến một ngày nhìn thấy tuyết đọng nơi chân núi đã hóa nước chảy, mới giật mình nhận ra mùa đông thứ nhất ở tái ngoại chính là đã trôi qua.
Bấm ngón tay tính toán, ta và nàng đã chia lìa hơn nửa đầu năm.
Đầu xuân dần đến, quần áo trên người bắt đầu dần dần trở nên không thích hợp, nhận thấy cả mùa đông đều quanh quẩn chạy tới chạy lui trong sơn mạch, có lẽ đã lâu rồi chưa đi đến nơi có đông đúc người dân sinh sống tụ tập. Vì vậy hôm nay liền băng qua một nhánh núi của sơn mạch Thiên Sơn, có dự định rời núi đi đến Bắc Cương tìm một nơi giống như trấn nhỏ mà nghỉ ngơi.
Khác với Nam Cương nóng bức, phần Bắc Cương của Thiên Sơn là đại thảo nguyên tự nhiên với đồng cỏ và nguồn nước trù phú, nơi này cũng lấy chăn nuôi làm chủ, có chút tập tính lại có phần tương đồng cùng tộc người Mông Cổ sông trên lưng ngựa. Ta dựa theo phương hướng mà sơn dân chỉ điểm, cưỡi ngựa vào thảo nguyên đi vài canh giờ, chợt nghe được phía trước mơ hồ huyên náo ồn ào, thấy được tinh tinh điểm điểm các loại lều bạc đặc biệt tụ tập cùng nhau.
Nhìn thấy cảnh huyên náo ồn ào này, cũng không kinh ngạc, vốn chính là vì cái này mà đến đấy. Đã sớm tìm hiểu rồi, mấy ngày nay chính là lễ hội truyền thống nô lỗ tư tiết* của địa phương, đây còn là ngày lễ quan trọng của người địa phương, cho nên sẽ có liên tiếp mấy ngày diễn ra nghi thức lễ hội. Vào những ngày lễ, các bộ lạc lân cận đều muốn hẹn nhau tụ tập cùng một chỗ mà cử hành nghi thức tế tự, sau đó các tộc nhân mặc trang phục ngày lễ lộng lẫy, cử hành các loại hoạt động, cùng nhau chúc mừng trời đông giá rét đã qua, bắt đầu của bốn mùa.
(* Lễ hội nô lỗ tư tiết từ ngày 20 đến 22 tháng 3 là lễ hội quan trọng nhất. Nó còn được gọi là lễ hội mùa xuân. Nghi thức bắt đầu vào rạng sáng ngày 20, dao động từ 3-15 ngày. Đàn ông, phụ nữ và trẻ em phải mặc trang phục dân tộc. )
Có lẽ bởi vì ở tái ngoại đã đủ lâu, không có ai chú ý tới có một lữ nhân phong trần mệt mỏi dẫn ngựa tiến vào đám người. Sau giờ ngọ cơm nước no nê, hoạt động lễ hội được tiến hành đến bừng bừng khí thế, bên này đang kéo co, bên kia lại đang đấu vật, mà các nữ nhân thì tụ tập cùng một chỗ thi ca hát đoán câu đố, ngoài ra ở những khu vực phía xa hơn còn có nơi đua ngựa, mà khu vực tập trung lều bạc ở giữa đồng cỏ khắp nơi luôn phiêu tán mùi thơm của thức ăn, nam nữ già trẻ đang mặc những trang phục đặc biệt, trên mặt đều là dáng tươi cười vui sướng hớn hở.
Bị phần vui tươi chất phác này cảm hóa, tâm tình của bản thân cũng thoải mái thư thả thêm vài phần. Dắt ngựa đi dạo xung quanh, khi đang tính toán xem nên chọn mua chút gì đó rồi lại nên dùng cái cớ như thế nào để tìm nơi ngủ trọ, không biết lúc nào lại lưu ý đến một tiếng thét lớn mơ hồ từ phía sau truyền đến, tiếng thét to này xen lẫn trong sự huyên náo ồn ào vốn cũng không coi vào đâu, sở dĩ lưu tâm, bởi vì đó là một tiếng thét bằng tiếng Hán.
Lúc nghe được tiếng thét "Cô nương, cô nương" mơ hồ này, liền theo bản năng mà quay đầu lại nhìn, trong đám người hối hả cũng nhìn không ra rốt cuộc là ai. Suy nghĩ một chút, giờ phút này trên người rõ ràng là bộ dạng nam trang Hồ phục, tiếng thét to này có liên quan gì tới ta? Không khỏi chỉ lắc đầu cười cười, xoay người tiếp tục dẫn ngựa đi về phía trước.
Không ngờ mới đi không bao xa, đột nhiên lại nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng hỗn loạn, có người thét lớn nói: "Nugời ngoại tộc dẫn ngựa phía trước kia, đứng lại!" Ngạc nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy một nhóm đại nhân mã cao lớn mặc giáp đeo bội đao từ phía sau xông đến, nhìn bộ dạng rất đều nhịp, tựa hồ là binh sĩ thủ vệ của bộ lạc phụ cận.
Không rõ nội tình, sự cảnh giác dâng lên, bàn tay có chút đặt lên trường kiếm ở bên hông, còn không kịp nói gì, phía sau đội nhân mã kia lại truyền ra một tiếng nói: "Nạp Đạt! Đợi đã...! Ta là bảo ngươi mời nàng dừng bước, không phải bảo ngươi hùng hổ bắt người ta a!" Tiếng nói phát ra, một người tuổi trẻ đột ngột xuất hiện, ăn mặc lộng lẫy, khí thế bất phàm, dân chúng chung quanh nhao nhao hướng hắn khom người, mà hắn lại hai ba bước đi tới đây, trực tiếp hành đại lễ với ta, vui vẻ nói: "Cô nương, thật là ngươi! Ta trước còn nghi ngờ bản thân nhìn lầm, thật trùng hợp! Những năm qua không gặp, ngươi vẫn tốt chứ? Là tới đây tìm ta sao?"
"Ách, ngươi..." Lơ ngơ, người này giống như là có quen biết ta, ta thấy hắn cũng hơi có cảm giác quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời...Không đợi ta nghĩ ra đầu mối, nam tử này cũng đã rất thân thuộc mà tiến tới đỡ lấy, xoay người đối với những thủ hạ kia reo lên: "Mọi người xem, vị này chính là ân nhân người Hán mà ta luôn đề cập tới! Nếu không phải nhờ nàng cùng đồng bạn, chỉ sợ lúc trước khi ta bị phản quân muốn lật đổ Hoàng đế chặn cướp ở Trung Nguyên, liền vĩnh viễn không thể trở về mảnh thảo nguyên này rồi!"
Bởi vì một câu này, làm cho người ta đột nhiên nhớ lại gia hỏa này rốt cuộc là ai.
Không nghĩ tới đã vài năm trôi qua, người nhi tử của tù trưởng mang bộ dáng thiếu niên lúc trước, nay đã trưởng thành một hán tử tráng thực cao lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook