Ma Nữ Nghê Thường
Chương 196: Quen biết cũ

Mộng nam kha, mộng hoàng lương*, Trang Chu hiểu mộng mê hồ điệp**, thâm thâm thiển thiển, biến đổi liên tục, bỗng nhiên bừng tỉnh, mới biết kia là mộng, mà không biết Chu chiêm bao là bướm, hay bướm chiêm bao là Chu?

(*Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một ông lão cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê của nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủị)

(**Trang Chu mộng là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách của Trung Quốc. Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở và . "Trang Chu hiểu mộng mê hồ điệp" nghĩa là: "Trang Chu một sớm nọ mơ thấy mình là bướm".)

Có một khoảng thời gian, trong lòng từng khằng định, bản thân đã trải qua một trong những điều bất khả tư nghị nhất mà cũng bất lực nhất, trò đùa của ông trời.

Chỉ là hôm nay, người xa lạ quen thuộc trước mắt kia, còn có sự đau đớn quen thuộc kia, lại làm trong lòng trở nên kinh nghi, chẳng lẽ những trải nghiệm giống như một trò đùa kia, kỳ thật thật sự chẳng qua chính là một trò đùa, không liên quan đến ông trời, không chút nào kỳ dị, bất quá là một mớ hỗn độn, đêm dài lắm mộng mà thôi.

Ngạc nhiên nghi ngờ như vậy, đối với một người mới vừa rồi còn lâm vào sự giãy giụa vô hạn không còn lối thoát mà nói, tựu như ở đại mạc gặp được ốc đảo, tin tưởng, nhưng lại sợ sẽ tin tưởng. Cho nên, ban đầu khi tỉnh lại, chẳng qua là ôm lấy ngực trái, một bên cảm nhận sự đau đớn cùng nhịp đập rõ nét kia, một bên lặng lẽ nhìn hai người bên bàn gỗ cách đó không xa, không nói một lời.

Ta không nói một lời, đối phương cũng không nói một lời, liền cứ như vậy nặng nề mà nhìn lẫn nhau.

Cảm giác rất mệt rất suy yếu, chỉ là không dám để cho hai mắt đóng lại.

Sự giằng co quỷ dị như vậy kéo dài một hồi lâu, bà lão kia tựa như từ trong một lần chợp mắt tỉnh lại, rốt cuộc hé mở đôi mắt thành một đường nhỏ, chậm rãi khàn khàn nói: "Quá cứng đầu chưa chắc là tốt, ngươi hôm nay hao huyết thương âm, khí lực không đủ, mặc dù đã thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc, phải nên nhắm mắt dưỡng khí an nguyên, tiếp tục gắng gượng như vậy, bất quá là tự tìm phiền toái."

"... Đa tạ lão nhân gia dạy bảo, bất quá vãn bối nhắm mắt lâu như vậy, hôm nay lại cảm thấy mở to đôi mắt...Mới có khả năng dưỡng khí an nguyên." Lúc mở miệng nói chuyện, phát hiện là phi thường cố sức, chỉ có thể miễn cưỡng phát ra chút ít âm thanh, loại cố hết sức này ngược lại làm cho người ta yên tâm, không giống như đủ loại cảm giác lúc trước, mê mê mang mang, không có chút cảm giác thực nào.

Cho nên sau một câu này liền nghiên đầu, mặc dù thân thể vừa đau lại vừa mệt, tinh thần lại trở nên phấn khởi.

Sau khi nhìn nhìn chung quanh, bản thân không ngừng cố gắng mà nói: "Nếu như vãn bối không lầm...Cùng hai vị, cùng nơi này...Đều từng có duyên gặp mặt một lần đi? Lúc trước tránh mưa đá vô tình mà đến, còn được lão nhân gia bắt mạch...Vì ta xem bệnh qua một lần, lời vàng ngọc, vãn bối đến nay vẫn còn nhớ rõ ràng..."

Bà lão kia nhắm mắt không lên tiếng, phu nhân trung niên bên cạnh bà lại đột nhiên nói: "Nếu như thật sự xem như lời vàng ngọc, ngươi cũng sẽ không lại xuất hiện ở nơi này." Giọng điệu này là bình dị ôn hoà, mặc dù không xem là âm dương quái khí, nhưng thực sự tuyệt đối không khách khí.

Cũng tốt, dù sao những lời trước đó, ta chẳng qua cũng là khách khí mà thôi.

Điều trong lòng muốn hỏi, tuyệt đối không phải những chuyện này.

"Cũng đúng..." Cho nên lập tức liền thuận thế mà tiếp nhận chủ đề, nói thẳng: "Vì sao vãn bối sẽ lại xuất hiện ở nơi đây? Ta chỉ nhớ...Lúc đó thân trúng vết thương chí mạng, trong lòng tuyệt vọng, toại nguyện từ khe núi trượt xuống mà muốn chết...Nhưng vì sao chết không thành, ngược lại lại tỉnh lại ở chỗ này? Thỉnh hai vị tiền bối giải thích nghi hoặc..."

Vốn là người bình thường, không tin vào kỳ tích, lại thêm lúc trước vô tri vô giác trải qua vài chuyện, nếu lúc này không có sự đau đớn bên ngực trái, thanh âm cũng là quen thuộc, gần như liền ngờ vực thân thể này có phải là cỗ thân thể vốn có trước đó hay không.

"Còn có thể làm sao tới đây a?" Lần này người trả lời vẫn là phụ nhân kia, nàng thản nhiên nói: "Thiên lý xa xôi, đương nhiên là có người đưa tới."

"Ai! Là ai?" Thanh âm vội vàng, gần như thở không ra hơi.

Gấp gáp, là vì không thể tin được, điều này làm sao có thể? Tình huống lúc ấy ai có thể cứu giúp được? Ai lại sẽ muốn đưa đến nơi này? Thiên lý xa xôi, ai có biện pháp cam đoan trên đường...

"Thôn của chúng ta không phải là ai cũng nhìn ra, người đưa ngươi tới tất nhiên chính là đồng bạn cùng ngươi tránh mưa đá lúc trước." Không chờ suy nghĩ xong, phu nhân trung niên này liền lại tiếp lời mà nói, nhưng thật ra một điểm cũng không ấp úng: "Các ngươi thật đúng là giống nhau, người này cũng là một người bướng bỉnh, vừa nghe nói trong thôn không cho phép người ngoài vô cớ dừng lại, liền trực tiếp dựng một túp lều ở trong khu rừng cạnh thôn mà canh giữa, hơn một tháng qua chỉ dựa vào những thực phẩm hoang dã trong rừng mà sống qua ngày, thật sự là cứng đầu."

Nghe nói như vậy, lập tức liền bất chập mọi loại suy nghĩ trong đầu,

"Hơn...Một tháng? Đồng bạn của ta...Ở ngoài thôn canh giữa hơn một tháng?" Mà thôi, mặc dù cũng giật mình với khoảng thời gian đã trôi qua, nhưng đối với loại vết thương này cũng không coi là việc lạ, lúc này trong lòng có chuyện càng thêm khẩn thiết: "Nàng lúc này còn canh giữ ở thôn ngoài sao? Một mực canh giữa? Nàng có biết tin tức của ta hay không? Nàng...Không được, ta phải đi gặp nàng!"

Ngoài miệng nói như vậy, giãy giụa liền thử ngồi dậy. Không phải không biết làm như vậy là lỗ mãng, chẳng qua đó là ý niệm thứ nhất trong đầu, muốn ngăn cũng ngăn không được, vô luận là tam sinh tam thế, hay là hơn một tháng, đều cảm thấy quá lâu quá lâu không được nhìn thấy nàng...Ta có thể gặp lại nàng, thế nhưng có thể gặp lại nàng, nghĩ như vậy, đã cảm thấy vui mừng đến không được, quanh thân cũng giống như đã có chút sức lực!

Bị tâm tình điều khiển, ngay khi thật sự cũng sắp bò dậy, bỗng nhiên có tiếng chuông vang lên rất nhỏ, cánh tay phải chèo chống thân thể trong phút chốc đã nhức mỏi, liền lại suy yếu ngã xuống giường.

Cúi đầu nhìn chăm chú, huyệt Khúc trì trên cánh tay phải có một cây châm, khác biệt với ngân châm bình thường mà Luyện nhi chuyên dùng làm ám khí, nếu như không nhìn lầm, đây là loại châm dài nhỏ chuyên dụng dùng để châm cứu, nếu như toàn bộ chui vào trong cơ thể chỉ sợ là hậu quả có thể rất xấu, chỉ là lúc này lại đang lắc lư rung động hơn phân nửa, thi lực vừa đúng.

Lại ngẩng đầu nhìn lên, hai người một ngồi một đứng ở cạnh bàn kia, mặt không đổi sắc, vững như bàn thạch, tựa hồ cũng không có chuyện gì phát sinh.

Hiểu được đây coi như là có ý tứ như thế nào, sự xúc động bất chấp trong lòng liền nhanh chóng rút xuống như thuỷ triều, bàn tay trái thật sự là không tiện thi lực, liền dùng miệng rút cây kim dài trên cánh tay xuống, sau đó khe khẽ thả ở trên bàn nhỏ cạnh giường, thở dài một hơi, nói: "...Thật có lỗi, đa tạ kịp thời ngăn cản, là vãn bối liều lĩnh, lỗ mãng...Đây bất quá là tình cảm của một người sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết muốn gặp lại thân hữu, mong rằng có thể thông cảm...Vừa rồi không phải tiền bối có nói là không cho phép người ngoài vô cớ dừng lại sao, vậy...Hôm nay có thể cho nàng vào thôn gặp ta sao? Dù là trong chốc lát cũng tốt, như vậy cũng không tính là vô duyên vô cớ đi?"

Trước tạ lỗi, sau lại cầu tình, đủ loại dây dưa dai dẳng, vẫn là áp xuống khát vọng không ngừng dâng lên trong lòng, mong muốn được thỏa mãn.

Bất quá, xét thấy thái độ được biểu thị qua một châm lúc trước, vốn cho rằng muốn nói động các nàng nhất định là chuyện khó, không ngờ sau một câu thả mềm thái độ này, hai người bên kia liền liếc mắt nhìn nhau một cái, rõ ràng cái gì cũng không nói, vẻ mặt gì cũng không có, phụ nhân trung niên kia liền lặng yên thi lễ, xoay người đi ra chánh đường, két...Đẩy cửa mà rời đi.

Chuyện này...Đây coi như là đồng ý sao? Trong lòng cảm thấy chính là như vậy, nhưng lại có chút không chắc. Trong gian phòng có ánh sáng ảm đạm lúc này chỉ còn lại mình và bà lão âm trầm kia, bà chỉ ngồi đó thủy chung nhắm mắt không nói gì, ta cũng không tiện mạo muội mở miệng, chỉ có thể một mình nằm ở đó trông mong nhìn về phía lối vào, vừa là thấp thỏm không yên lại vừa là chờ mong.

"Ngươi cũng không phải là người chấp niệm, nhưng vì sao duy nhất đối với một đồng bạn bên cạnh lại không bỏ xuống được như thế?"

Có chút buồn ngủ, khi đang cố gắng lấy lại tinh thần, trong tai bỗng nhiên nghe được một câu hỏi như vậy.

Trong phòng chỉ có hai người, chần chờ quay đầu nhìn, lão nhân đối diện tuy rằng vẫn là bộ dáng không nhúc nhích giống như tượng đất, chỉ là không biết lúc nào đã mở hai mắt ra, một đôi mắt kia đục ngầu nhưng lại rất bí hiểm, đang thẳng tắp tập trung nhìn về phía bên này.

"Không không, không phải người đã từng nói rồi sao? Vãn bối chẳng qua là may mắn còn sống sót..." Ban đầu còn tưởng rằng bản thân đã đem sự chờ mong quá mức mà viết lên mặt, vừa định giải thích một chút, trong phút chốc lại là im miệng.

Khi phụ nhân kia đi ra ngoài cũng không có đóng chặt cửa, cho nên lúc này, đang có chút ít gió lùa vào.

Tiếng chuông, lại nghe được tiếng chuông.

Lúc này mới phát hiện, trong tay lão nhân đối diện có cầm một quải trượng không tính là quá dài, bình thường, màu sắc ngăm đen, trên đó không có tạo hình hay có vật trang sức gì, duy chỉ có chỗ nắm tay có buộc một cái lục lạc bằng đồng thau nho nhỏ, có chút rung động, tiếng leng keng liền nhẹ nhàng vang lên.

Tiếng chuông leng keng nhẹ nhàng này cũng không lạ lẫm, lúc trước khi huyệt vị trên cánh tay bị châm đã chợt nghe đến tiếng chuông này, mà lúc trước...Lúc trước, trong tất cả những lần Luân Hồi kia...

Giật mình, mà lão nhân kia lại giống như không có nhìn thấy, hoặc là nhìn thấy lại cũng không hề để ý.

"Ngươi rõ ràng có thể để xuống rất nhiều chuyện." Bà dường như đang lầm bầm lầu bầu, tiếp tục nói: "Cuộc sống mỹ mãn nhất, sự tự tại thư thích nhất, những thói quen an tâm nhất...Những thứ này, đều là ước mơ tha thiết của một người lang bạc kỳ hồ, ngươi lại không bị hãm vào những thứ đó, nhưng vì sao duy độc muốn quấy vào vận mệnh của người khác để bị cuốn vào loạn lưu không thể rút người ra được?"

Giọng nói chuyện này nhạt nhẽo, lại đủ để khiến cho người từ đầu đến chân sinh ra một cỗ ác hàn.

"Bà là...Làm sao biết được...Những giấc mộng kia, những giấc mộng kia..." Những giấc mộng kia, từ khi bắt đầu tỉnh lại, đã bị bản thân cố tình đặt sang một bên, không muốn chạm vào, này là bởi vì sau khi tỉnh lại đã có quá nhiều chuyện phải tìm hiểu, mà cũng là bởi vì, không dám chạm vào.

Nhưng làm sao lại để cho người khác biết được? Vì cái gì người trước mắt này sẽ biết? Những cảnh trong mơ quái dị nhưng dường như lại có thâm ý kia, những cảnh trong mơ giống như vũng bùn không thể thoát khỏi kia, tuy rằng bà không nói cụ thể, chỉ là...

"Những giấc mộng kia...Chẳng lẽ là do bà ngăn trở...Bà làm như thế nào?"

Ngoài sự kinh ngạc khó hiểu, tựa hồ cũng chỉ có đáp án như vậy.

"Lão thái bà ta ngay cả cứu ngươi một mạng cũng có thể làm được, làm ra vài giấc mộng thì có gì kỳ quái." Vấn đề này lại tựa như làm cho đối phương cảm thấy dư thừa, bà lão kia đáp lại, trên gương mặt ngũ quan bất động hoàn toàn không có hỉ nộ ái ố.

"Nhưng là...Nhưng là tình cảnh trong những giấc mộng kia, loại tình cảnh đó...Bà là như thế nào..."

Thật sự không biết nên nói như thế nào, có lẽ thế gian này việc khiến cho một người bị thương nặng đi vào giấc mộng cũng không kỳ quái, chỉ là có một chút, đủ loại tình cảnh trong mộng bản thân nhớ rõ ràng, người trước mắt chính là cao thâm đến đâu, cũng không có khả năng làm ra những tình cảnh đã vượt qua nhận thức thế gian kia...

"Những cảnh chi tiết trong giấc mộng của ngươi, không liên quan tới ta." Bà lão kia thản nhiên lắc đầu."Ngàn người ngàn khuôn mặt thiên chủng loại tâm tư, đủ loại chờ mong, mỗi người là khác biệt. Ta chỉ là dẫn ngươi đi vào giấc mộng, trong mộng tất nhiên là những chờ mong của ngươi, mà hôm nay mặc dù ngươi luôn miệng nói là mộng, nhưng khi ở trong giấc mộng kia, làm sao lại cảm thấy là giả chứ?"

Câu trả lời như vậy, làm cho người ta ít nhiều yên tâm một chút, không lại quá kinh nghi, nhưng mà sự hoang mang nồng đậm lại vẫn là nửa điểm cũng không thể tan rã. "Không giả..." Cho nên cười khổ trả lời: "Xin hỏi tiền bối, nếu như ta...Không thể thoát ra khỏi những cảnh tượng kia, thì sẽ như thế nào?"

"Nếu như không đã giả, vậy ngươi lưu lại nơi ngươi muốn lưu lại nhất thì có làm sao? Còn tỉnh lại để làm chi?" Quả nhiên, bà lão kia từ từ nói, tựa hồ không biết rằng đáp án như vậy rơi vào trong tai người trong cuộc sẽ có bao nhiêu lạnh lùng.

"Vậy...Xin hỏi tiền bối, vì sao phải làm như vậy..."

"Người đã dẫn tới."

Vừa mới muốn tiếp tục truy vấn, lại bị một câu nói như vậy cắt ngang.

Trong phút chốc im lặng quay đầu, phụ nhân trung niên kia không biết lúc nào đã đột ngột đi vào trong phòng, phía sau nàng là tiếng bước chân đạp đạp đăng đăng, rõ ràng đã vội vàng như vậy, nhưng vẫn là bị bỏ lại ở phía sau thật xa, thẳng đến khi phụ nhân kia đứng nghiêm người ở trước mặt bà lão, mới có một thân ảnh đẩy cửa mà vào, còn không có đứng vững liền hét lên: "Trúc oa nhi, Trúc oa nhi! Ngươi thật sự là sống lại?"

"Lão...Thiết lão gia tử?" Không thể không nói, trong chớp mắt khi thấy rõ người đi vào, trong lòng đã tuôn ra cảm giác vô cùng mất mát.

"Ai nha! Trúc oa nhi, lão thiên a, quả nhiên là ngươi!" Hán tử kia đương nhiên không nghe ra loại thất lạc này, vừa nghe thấy câu trả lời, hai mắt lập tức sáng rực nhìn sang, tiếp theo sải hai ba bước liền đi đến trước giường, vui mừng đến mức râu ngắn đều dựng đứng lên: "Thật sự là trời xanh có mắt, trời xanh có mắt a! Ta biết ngay, tiểu oa oa ngươi nhìn tướng mạo chính là mày đen mắt đẹp, tuyệt đối dương thọ sẽ không ngắn như vậy! Ha ha! Ai nha thật sự là quá tốt! Trở về liền thắp nhang thơm tạ ơn! Thật không uổng công ta một mình phá một mảnh rừng đằng kia màn trời chiếu đất khổ công chờ đợi lâu như vậy a!"

Tính khí của Thiết Phi Long ngay thẳng, hôm nay cao hứng tựa như một lão hài đồng, quả thực là muốn hoa chân múa tay nói năng lộn xộn.

Có người vui mừng đến hoa chân múa tay như vậy khi biết ngươi có thể sống sót, nếu nói trong lòng không cảm động chính là giả, nhưng cùng lúc cũng có một sự tưởng nhớ không bỏ xuống được, "Đợi một chút, lão gia tử..." Từ phía bên kia đang nói năng lộn xộn nghe ra được chút ít manh mối, liền nén đau nhức đưa tay nắm lấy ống tay áo của ông: "Ngài đừng vội, ngồi xuống nói chuyện...Ngài vừa mới nói cái gì? Ngài là một mình chờ ở cánh rừng? Người đưa ta đi thì ra chính là ngài sao...Những người khác đâu? Các nàng không có đi cùng với ngài sao?"

Phụ nhân kia nói đưa người đến chính là đồng bạn lúc trước cùng nhau tránh mưa đá, ta liền nhận định là Luyện nhi, không ngờ chính là Thiết lão gia tử...Này cũng không sao, cũng không tính là sai, nhưng mà lão gia tử làm sao lại nghĩ đưa người đến đây? Hơn nữa ông cũng không thông y thuật, trên đường lại làm sao để bảo trụ một hơi thở mà đưa ta đến đây? Quái dị nhất là vì sao chỉ có một mình ông? Thiết San Hô đâu? Khách Sính Đình đâu? Luyện nhi... Đâu?

Rất nhiều nghi hoặc, không giảm trái lại còn tăng lên.

Ước chừng cũng là bị ta ảnh hưởng, vẻ vui mừng như điên trên gương mặt Thiết Phi Long liền dần dần giảm đi chút ít. "Ai, chuyện này nói ra rất dài dòng a...Hảo hảo, hai chúng ta ngồi xuống từ từ nói." Hắn nhìn chung quanh một lần, tựa hồ là tìm ghế, chỉ là dựa vào những gì ta đang nhìn, đã thấy trong đôi mắt kia mơ hồ toát ra chút ít vẻ cảnh giác cố kỵ.

Ngay khi lòng nghi ngờ theo đó dâng lên, lại nghe được tiếng chuông nhẹ vang lên, lại là bà lão kia đang chống quải trượng run rẩy đứng lên, phu nhân trung niên vừa đỡ bà, ánh mắt cũng không nâng lên mà nói: "Xem ra thời gian không còn sớm, chúng ta liền không ở lại nữa. Các ngươi có chuyện liền nói, chỉ là lão đầu kia, lúc này thân thể của bằng hữu ngươi suy nhược, nửa bước chân vẫn còn ở cửa âm phủ, ngươi nói xong liền nhanh chóng rời khỏi thôn, nếu không xảy ra chuyện gì xem như là gieo gió gặt bão."

Nói xong câu này, bóng dáng hai người liền không nhanh không chậm mà rời khỏi.

Khẩu khí này so với khi nói với ta còn không khách khí hơn, lão gia tử bạo tính khí như vậy, lại rõ ràng hoàn toàn không có phát tác, chẳng qua là trợn tròn đôi mắt nhìn chằm chằm theo các nàng rời đi, thẳng đến khi nhìn không thấy nữa, mới giống như nhẹ nhõm mà thở ra, đặt mông ngồi xuống cạnh giường vội vã nói: "Cảm thấy thế nào rồi Trúc oa nhi? Đám quái nhân này đối với ngươi động tay chân gì a? Ai, ta cũng thật sự là không còn biện pháp gì mới để ngươi một mình lưu lại, ngươi lúc đó..."

Liền nghe lão gia tử nói liên miên như vậy không biết bao lâu, chỉ có hữu khí vô lực mà vẫy vẫy tay, ngăn trở ông, lấy ra điểm đáng ngờ mà hỏi lại một lần: "Đợi một chút, lão gia tử...Ta vừa mới tỉnh lại, lúc này khí lực không nhiều lắm, lời nhàn thoại chúng ta khoan nói...Ngày đó tại núi Võ Đang xảy ra chuyện gì? Ta như thế nào lại được đưa đến nơi đây cầu cứu? Những người khác đâu?"

Đúng vậy, chỉ có những vấn đề này, mới thật sự là trọng điểm.

Thiết Phi Long cũng là tiếp thu ý kiến, vừa nghe hỏi, lập tức ngựa không dừng vó mà chuyến miệng, nói: "Nhắc tới ngày ấy ở núi Võ Đang, thật sự là nghĩ lại cũng cảm thấy sợ, sớm biết như vậy, lão đầu ta đánh chết cũng sẽ không nghĩ đến cái gì mà dĩ hòa vi quý chết tiệt kia! Ai...Được rồi, nhàn thoại khoan nói, ta nói cho ngươi nghe."

"Cũng trách ta, chậm rì rì trở về khách điếm mới biết được các ngươi đã trước sau lên núi, A Hô vội vã hối thúc, ta cũng không dám chần chừ, lập tức lên đường. Không ngờ mới vào núi trời đã đổ mưa, lại đi không bao xa liền bắt gặp Ngọc oa nhi, chúng ta nhanh chóng từ nửa đường quay lại khách điếm mà lấy các loại đồ vật cứu mạng, sau đó lại cũng lên núi tìm kiếm, lúc ấy A Hô các nàng cũng muốn ra sức, bất quá thật sự là theo không kịp, Ngọc oa nhi ngày đó thật đúng là nhanh chưa từng thấy a! Ngay cả lão cốt đầu ta thiếu chút nữa đều đuổi theo không kịp!"

"Cứ như vậy một đường đi đến sơn cốc, nàng nói để lại ngươi ở dưới vách núi tránh mưa, chỗ ấy cũng quả thật có một đống lửa vẫn còn đang ẩm hơi nước, cố tình trái tìm phải tìm lại nhìn không thấy ngươi ở đâu a! Vẫn là Ngọc oa nhi có biện pháp, mưa lớn như vậy lại chính là dựa vào một chút mùi máu mà đi ra ngoài tìm kiếm, cuối cùng dừng ở bên một khe núi, ta liền thầm nghĩ là hỏng mất, có phải hay không ngươi là khát khô rồi cổ tình đi ra ngoài tìm nước không cẩn thận đã ngã xuống rồi? Nói cho nàng nghe, sắc mặt hài tử kia...Ai, thật khó nhìn, đó thật sự là từ trong kẽ răng chỉ nhảy ra một chữ tìm..."

"Kỳ thật ta vốn muốn nói ta đi tìm là được rồi, muốn để nàng nghỉ ngơi một chút để hồi phục tổn thương —— khi đó trên người nàng cũng có vài vết thương ngươi biết không? Nhưng hài tử này kiên quyết không chịu. Cũng may nàng không chịu, chúng ta xuôi theo dòng nước kia vội vàng tìm kiếm, mặt nước là càng chảy lại càng rộng, càng chảy lại càng nhanh, đến cuối cùng trở nên cuốn siết, chia ra thành nhiều lối rẽ, chúng ta liền thương lượng mỗi người tìm một bên, kết quả, ha, ta tìm được ngươi giữa một bụi dây leo um tùm dưới nước!"

Tính khí Thiết Phi Long ngay thẳng, một đường nói qua, sắc mặt liền một đường phối hợp mà biến hóa không ngừng, tựa như thật sự quay trở lại thời khắc kia, khi nói đến lúc thật vất vả tìm được người, hai tay của ông chà xát lên ánh mắt vốn đang tỏa sáng, dường như thực sự là hưng phấn không thôi, chỉ là đột nhiên không biết nghĩ đến chuyện gì, lại nhanh chóng nhíu mày, vuốt râu nói: "Ai, Trúc oa nhi, chính ngươi là không biết rõ a, tình hình của ngươi lúc đó rõ ràng là...Người từng trải như ta cũng cảm thấy vô cùng thê thảm a...Lúc đó Ngọc oa nhi cũng không có nói rõ, ta vốn cho rằng ngươi chẳng qua là bị thương, hoặc là bị thương có chút nặng, không nghĩ tới lại là...Ngươi lúc đó gần như đã không dò ra mạch tượng nữa rồi, so với người chết cũng liền nhiều hơn một chút khí mà thôi, ta...lão đầu ta thật sự là không có cách nào khác, chỉ có thể dựa theo lời người ta căn dặn mà làm..."

Vốn là lặng lẽ nhìn vào góc tường, không lên tiếng mà chỉ lắng nghe, nghe quá, nhớ đến, tưởng tượng những cảnh tượng mà bản thân đã bỏ lỡ, vốn cho rằng cũng sẽ không bao giờ biết rõ những chuyện tiếp sau...Thẳng đến khi nghe được một câu nói cuối cùng kia, rõ ràng là kỳ quặc, liền lần đầu tiên ngắt lời ông, nghi ngờ nói: "Cái gì... Người ta? Là ai?"

Câu hỏi này vừa thốt ra, trong mắt Thiết Phi Long lại hiện ra vẻ cảnh giác cố kỵ, ông nhìn quanh bốn phía một lần, nghiêng người đến nhỏ giọng nói: "Còn có thể là ai, chính là những người này! Nếu không ngươi cảm thấy ta làm sao lại nghĩ đến chuyện sẽ đem ngươi đưa tới chỗ này? Chỗ này thực sự là kỳ quái a!"

Lão gia tử rất ít khi hiện ra thần sắc như vậy, nghe ông nói như vậy, bản thân cũng âm thầm cả kinh, thanh âm vốn là vô lực cũng thấp xuống nửa phần: "Như thế nào? Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra? Thiết lão gia tử ngài mau nói rõ ràng..."

"Ân!" Ông dùng lực gật gật đầu, nuốt nước miếng nói: "Ta nên nói như thế nào để không dài dòng a? Là chuyện thật dài a —— nhớ rõ lúc trước chúng ta từ Tây Vực trở về, liền đến nơi này tránh mưa đá đi? Ban đầu còn tốt, đến sau đó khi xuất môn, không phải đã xảy ra chút sự việc sao? Lão thái thái kia kỳ dị mà muốn thay ngươi bắt mạch, Ngọc oa nhi lo lắng lại nhảy vào, ta lúc ấy vốn là đang mở cương ngựa, cảm thấy lo lắng cũng muốn đi vào, không ngờ chỉ trong chớp mắt, lại nhìn thấy một người ở ngay nơi buộc ngựa!"

"Ai? Ngài quen sao?" Tuy rằng biết là chuyện cũ, cuối cùng cũng không xảy ra sai lầm gì, vẫn thực sự khẩn trương

"Đây không phải là chuyện có quen biết hay không!" Lão gia tử vẫy vẫy tay: "Chính là dù có nhìn thấy kẻ thù ta cũng không sợ như vậy! Chỉ là người này không phải ai khác, chính là vị phu nhân vừa rồi vẫn còn ở trong phòng, người ở bên cạnh lão thái thái kia!"

Trong trí nhớ, người này dường như chưa từng...Chưa từng rời đi..."Điều này sao có thể?"

"Đúng vậy a, ta cũng cảm thấy không có khả năng a, lúc đó người kia không phải còn đang ở bên cạnh lão thái bà kia sao? Cho dù công phu khinh thân của nàng rất cao minh, ta cũng không phải hạng xoàng xĩnh, rõ ràng nửa điểm cũng không có phát hiện ra, quả nhiên là giống như Quỷ mị! Hơn nữa chuyện càng quỷ dị vẫn còn ở phía sau, lúc đó phụ nhân kia không nói lời nào liền nhét đến một bình nhỏ, còn nói một câu nói gở!"

Không cần truy vấn, lão gia tử nói xong liền tự hắng giọng một cái, bắt chước nói: "Nàng nói, khụ —— nếu như có người thụ trọng thương chí mạng mà chưa chết, liền đem thuốc trong bình này cho người đó dùng, thuốc bột dùng ngay, lại đưa tới nơi này cầu cứu...Việc này ngươi biết ta biết, không được tiết lộ một chữ với người bên cạnh, lộ ra một chữ, sẽ thấy chết không cứu —— lời này nói xong, trong nháy mắt ta lại không thấy nàng, quay đầu lại lại nhìn thấy trong gian phòng nơi cửa sổ rộng mở kia hai nữ nhân chính là đang bất động, ngươi nói...Ngươi nói..."

Thiết Phi Long cũng không kiêng kỵ, đem thanh âm của một phu nhân trung niên thuật lại giống như đúc, nghe thanh âm này, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh xuống một nửa, lại nghe những chuyện ông kể, khó trách sau đó khi ta cùng Luyện nhi đi ra, nhìn thấy sắc mặt Thiết lão gia tử khó coi như vậy.

"...Cho nên, lão gia tử ngài vẫn giữ lại lọ thuốc kia, cũng không nói với mọi người?" Dù cho trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn là muốn tiếp tục chủ đề này.

"Ai...Chính là như vậy..." Thiết Phi Long lại thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Tuy việc này khiến cho người ta sợ hãi, thế nhưng cũng không phải lời gì xấu đi? Hành tẩu giang hồ đầu đao liếm máu, đến tuổi tác của ta, dù cho không sợ chết, cũng sợ người bên cạnh chết đi a...Cho nên dù là không rõ lai lịch, những thứ có thể cứu mạng thì đều là nên giữ lại không phải sao? Huống hồ sau đó mọi chuyện ta đều đã quên, bình nhỏ kia đặt ở trong bách bảo nang mang theo bên mình cũng không có gì đáng ngại, thẳng đến khi Minh Nguyệt hạp gặp chuyện không may mới lại nghĩ đến...Vốn cho rằng có thể dùng cho Cửu Nương..."

Nói tới đây, chúng ta mới đồng thời trầm mặc, ông là vì đề cập đến chuyện thương tâm cũ, ta...Lại không biết là có tư vị gì.

"Cho nên..." Sau khi trầm mặc một hồi, bản thân khe khẽ mở miệng: "Cửu Nương không thể cứu được, lại cứu được ta? Ngài đem dược cho ta dùng, phát hiện quả thật có thể bảo trụ hơi thở của ta, lại không lộ ra với bất kỳ người nào, bao gồm cả...Luyện nhi?"

"Ngươi...Cái kia, ngươi cũng đừng oán trách lão đầu tử ta a, chuyện gì ta cũng có thể thử khi tuyệt vọng a." Lão gia tử gãi gãi đầu, có chút không chịu nổi mà nói: "Thuốc này a, cũng thực kỳ quái, sau khi dùng ngược lại giống như đã chết, cả cơ thể đều lạnh thấu...Lúc đó ta nghĩ, nếu đã giống như chết rồi liền xem như đã chết a, hại mọi người thương tâm một chút cũng là không có cách nào khác. Ngay khi ngươi chết, nếu không có gì khác, đến lúc đó ta lại nghĩ cách đuổi khéo ba nữ oa nhi kia đi, tự mình âm thầm đưa người đi liền dễ dàng hơn đi..."

"Cho nên...Sau đó, lão gia tử ngài là không đến mức đem 'Thi thể' của ta cho các nàng xem đi?"

Âm thầm nắm chặt quyền, trong lòng đương nhiên biết không phải là Thiết lão gia tử làm sai, trái lại mình là nên hảo hảo cám ơn ông mới đúng, nhưng mà, có một loại tình huống, là ta dốc hết toàn lực muốn tránh đi...

Mà Thiết Phi Long cũng có chút ủ rũ: "Không muốn cho nhìn thấy cũng không được a, ta chân trước vừa cho ngươi dùng hết thuốc, Ngọc oa nhi chân sau đã tìm tới...Ai, chỉ oán ta lúc đầu tìm thấy ngươi liền rất cao hứng, lớn giọng kêu to như vậy..."

Buông quyền, không thể làm gì được mà hai mắt nhắm nghiền lại.

Tình huống xấu nhất, cuối cùng, vẫn là đã xảy ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương