Ma Nữ Nghê Thường
Chương 184: Năm dặm mù sương

Cuối cùng, ngay buổi tối hôm đó, Khách Sính Đình vẫn là chính thức bái nhận Thiết Phi Long làm nghĩa phụ.

Tuy rằng khi nàng biết được mọi người kỳ thật đối với thân thế của nàng đã sớm nhận thức, khó tránh khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc và lúng túng, nhưng sau khi lão gia tử liên tục tỏ vẻ không để ý và được Luyện nhi trấn an, cuối cùng ở trước mặt chúng ta cũng buông xuống tâm kết* này.

(*Khúc mắc trong lòng)

Sau khi bái phụ nhận thân, kỳ thật người không câu nệ tiểu tiết như Thiết Phi Long vốn không chú ý quá nhiều, vốn muốn để cho Khách Sính Đình cũng giống như Luyện nhi lúc trước quỳ xuống gọi một tiếng cha coi như là đã xong, nhưng mà Khách Sính Đình kiên trì nói bản thân có bối phận giang hồ thấp kém, nhất định phải chính chính thức thức mộc dục phần hương*, khấu đầu mời rượu, để không phụ một mảnh hảo tâm của lão gia tử. Thấy nàng tâm thành như vây, mọi người tất nhiên cũng không có lý do để ngăn trở, mọi người ước chừng những tên thị vê kia khi chưa có được sự trợ giúp tương xứng nhất định sẽ không quay lại nhanh chóng, lại trì hoãn một đêm nữa cũng không sao.

(*Dâng hương tắm gội, ý là thanh tẩy dâng hương)

Sau đó, liền chính là giờ phút này. Sơn thôn nghèo mọi người nghỉ ngơi sớm, khi trăng treo đầu cành nhà nhà đều đã là đóng cửa rồi. Nếu như lúc này có ai vẫn còn ở bên ngoài đi đi lại lại, đi ngang qua phụ cận nơi này chắc chắn sẽ cảm thấy kỳ quái, tại sao gia chủ vừa song song qua đời, trước cửa không thấy treo lụa trắng rủ xuống bên trong không nghe tiếng khóc thảm, ngược lại trong nội viện là đèn đuốc sáng trưng, dường như có thanh ân cười cười nói nói như chuông bạc.

Hoan thanh tiếu ngữ nhất thật ra chính là vị tiểu Diêm Vương xưa nay thích cười đùa kia, nhân vật chính Khách Sính Đình càng là trịnh trọng cùng khẩn trương, nàng đem bản thân chỉnh trang lưu loát còn không tính, thậm chí còn bố trí phòng đơn giản một chút. Tính tốt canh giờ mời Thiết Phi Long ngồi xuống chính vị, vốn là dâng hương xa báo sư tôn cùng mẫu thân, lại xoay người hướng lão gia tử bẩm ra ngày sinh tháng đẻ, cuối cùng kính dâng một ly rượu nóng, nghiêm túc mà quỳ gối xuống đất khấu đầu ba cái, lúc này mới tính là đã hoàn thành, từ nay về sau đổi giọng gọi Thiết Phi Long là cha.

Lão gia tử tuy là một hán tử hào sảng không câu nệ tiểu tiết, chỉ là nhận được đại lễ thành tâm thành ý như thế, tất nhiên cũng là cảm động không thôi. Lập tức rời ghế nâng người dậy, rung rung râu ngắn luôn miệng nói: "Hảo hảo! Lão Thiết gia vốn là nhân khẩu tàn lụi, ta vốn tưởng rằng tương lai cũng đành phải cùng San Hô sống nương tựa lẫn nhau, không thể nghĩ được sẽ nhặt được tiện nghi như vậy, liên tiếp thu nhận được hai nữ nhi, cảnh xế chiều cũng coi như không tệ! Ha ha ha!"

Ông ngẩn đầu cười vài tiếng, dường như nhớ tới cái gì đó, quay đầu đưa tầm mắt nhìn qua Thiết San Hô đứng ở cách đó không xa, hé miệng, nhưng chỉ là im ắng mấp máy hai cái, giống như có chút lúng túng.

Kỳ thật từ sau khi Khách Sính Đình không nén được khó chịu mà rơi lệ khi tiết lộ thân phận, Thiết San Hô liền chưa từng mở miệng nói thêm gì nữa, mặc dù sắc mặt vẫn là có chút trầm lắng, chỉ là cũng không có lại lộ ra sự không thoải mái gì quá rõ ràng, thậm chí nghi thức nhận cha này nàng cũng luôn ở đây trong suốt quá trình, cho dù là ngồi ở một vị trí xa xa hẻo lánh nhất, ít nhất cũng không có phẩy tay áo bỏ đi.

Nhưng dù là như vậy, ai cũng biết nàng không có bất kì lý do gì để trong lòng vui vẻ, cho nên giờ phút này hành động muốn nói lại thôi của Thiết lão gia tử rơi vào trong mắt mọi người, lòng dạ đều biết rõ ông là đang khó xử chuyện gì. Khách Sính Đình cũng là người thông thấu, nhìn thấy như vậy, không cần bất luận kẻ nào đứng ra làm chủ, bản thân trước tiên xoay người đi đến trước mặt Thiết San Hô khom người doanh doanh cúi đầu, nói: "San Hô tỷ tỷ, tỷ tỷ là con gái ruột của nghĩa phụ, Sính Đình thiệt tình gọi một tiếng tỷ tỷ. Về phần tỷ tỷ có nguyện ý gọi ta là muội muội hay không cũng không sao, Sính Đình không dám cưỡng cầu, chỉ cầu tỷ tỷ đồng ý để sau này ta có thể cùng tỷ tỷ cùng nhau hầu hạ nghĩa phụ, tất tiền tẫn hiếu."

Nàng nói chuyện tất cung tất kính, Thiết San Hô nhưng chỉ là nhíu mày. Tiếp tục giằng co như vậy chỉ sợ không tốt thu xếp, ta khẽ khom người, chính là muốn để cho song phương trực diện, San Hô lại đột nhiên mở miệng nói: "Ta là ghi hận Kim Độc Dị, khiến cho nhìn đến người nhà của hắn đều chướng mắt, bất quá dù ghi hận chướng mắt đến thế nào, cũng không cần đem đồ đệ của Hồng Hoa Quỷ Mẫu cũng kéo vào. Cho nên ngươi bái cha của ta làm nghĩa phụ cũng tốt, sau này muốn báo hiếu cũng tốt, ta cũng sẽ không ngăn trở, nhưng mà..." Bỗng nhiên, nàng tiến sát đến người Khách Sính Đình, mỗi chữ mỗi câu lạnh lùng nói: "Ngươi tốt nhất là có thể thật sự dạy dỗ tốt đứa bé kia! Vô luận lúc nào, nếu như để cho ta nhìn thấy trên người nàng có một tia phẩm hạnh của phụ tử Kim gia, vậy cho dù ngươi có nhận Đại La Thần tiên làm nghĩa phụ, ta cũng tuyệt đối không mảy may nói đến tình nghĩa!"

Cũng không biết là trùng hợp hay là có gì khác, bên này San Hô vừa nhắc tới đứa bé kia, bên trong buồng liền truyền đến tiếng khóc oa oa, Thiết Phi Long vốn đang mang vẻ mặt không biết nên nói gì cho phải dường như đã nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói: "Ách, nhóc con kia tựa như tỉnh rồi, nàng tỉnh liền muốn có người, ta đi xem một chút, thân tình cũng đã nhận hết, các ngươi...Hai tỷ muội các ngươi cũng đừng quá khách khí. A Hô nói đúng, dù sao giữa hai người là không có khúc mắc gì nha." Nói xong tự tại cười hắc hắc hai tiếng, liền đi vào buồng trong.

Có lẽ là cảm thấy để cho lão gia tử một mình chiếu cố không tốt lắm, lúc này Khách Sính Đình cũng vội vàng khom người nói một câu với Thiết San Hô, xoay người muốn đi theo. Lại chưa đi được mấy bước đã bị Luyện nhi đi tới trước mặt ngăn lại, lúc trước khi bầu không khí khẩn trương không biết nàng đi đâu, lúc này lại là vừa mới đi tới, trong ngực còn ôm mấy vò gốm màu đem như mực giống như là vò rượu, hớn hở nói: "Đến, đây là rượu ngon ta vừa tìm được. Hôm nay đúng lúc có việc vui, hơn nữa ngày mai phải rời khỏi, thứ tốt liền đừng lãng phí. Không cần lo lắng về nghĩa phụ, ông chiếu cố tiểu hài tử so với chúng ta đều có kinh nghiệm hơn." Nói xong liền dừng lại, cho đưa cho Sính Đình và San Hô mỗi người một vò.

Thiết San Hô nhận lấy vò rượu, cũng là không nể mặt mũi Luyện nhi, không có ý kiến mà cười cười, liền ôm lấy vò rượu đi vào viện. Nhìn theo bóng lưng có chút tịch liêu kia, làm cho bản thân sinh ra chút ít ý nghĩ muốn đuổi theo, vào lúc đó Luyện nhi lại vỗ lên bờ vai Khách Sính Đình một cái, tươi sáng nói: "Đến, Sính Đình muội muội, chúng ta làm một ngụm." Nàng để cho hai vò rượu nhỏ khe khẽ đụng một cái, trước tiên uống một hớp, khi lại để xuống, trong thanh âm vui vẻ tựa hồ liền nhạt đi chút ít: "Rốt cuộc cũng bước qua cánh cửa này rồi, Thiết gia đều là người chân thật, ngươi...Tuyệt đối đừng để cho ta thất vọng a."

Này nghe qua như là lời thuận miệng mà nói, nhưng dường như trong đó còn có thâm ý khác, Khách Sính Đình vốn bởi vì thân cận mà hiện ra chút ít ngượng ngùng lúc này liền thay đổi thần sắc, nàng nghiêm mặt nói: "Luyện tỷ tỷ ngươi yên tâm, Sính Đình nhất định không phụ một mảnh hậu ý của ngươi cùng nghĩa phụ!" Nói xong, mở miếng da trên vò rượu ra liền dứt khoát uống một hớp rượu.

Có lẽ là không uống được, sau khi uống hết một ngụm này Khách Sính Đình có chút sặc nhẹ, trên mặt lại bay lên một rặng mây đỏ. May mắn là lúc này bên kia truyền đến tiếng nói của lão gia tử, nói cần người đi đến nhà bếp lấy thức ăn, hài tử là đói bụng. Nàng nghe được liền nhanh chóng trả lời một tiếng, đối với Luyện nhi vội vàng hành lễ, ôm vò rượu đỏ mặt liền chạy về phía nhà bếp.

Khách Sính Đình là đi rồi, từ đây trông qua, có thể thấy Thiết San Hô cô đơn một mình ở trong viện uống rượu ngắm trăng. Bản thân vốn bởi vì một câu vừa rồi mà ngừng chân nay lại quay đầu muốn đi qua, còn không đợi cất bước, đã bị người đứng phía sau đi tới ôm eo một cái, mùi rượu nhàn nhạt truyền tới, nghe nàng nói: "Làm cái gì? Lại nghĩ tới đi cùng San Hô sao? Gần đây ngươi đối với nàng thật đúng là rất để tâm. Liền không biết ân cần như vậy, nếu như Cửu Nương dưới cửu tuyền biết được là nên cám ơn ngươi, hay là nên đẩy ngươi một cái, ha ha."

Tiếng cười của nàng cùng bình thường có chút khác biệt, nhất định là...Đã ngấm men rượu. Ta thầm than một tiếng, bất đắc dĩ quay lại đỡ lấy nàng, dỗ dành nói: "Cửu Nương đương nhiên là sẽ cám ơn ta...Ngươi cũng cẩn thận một chút, tuy rằng lúc này lão gia tử cùng Khách Sính Đình đều đang bận rộn, bất quá có vài lời vẫn là ít nhắc tới thì tốt hơn...Đến, vò rượu này cho ta, uống ít vài ngụm, tối nay chúng ta ít nhiều còn phải đề phòng một chút." Nói xong đưa tay muốn lấy đi vò rượu trong tay nàng.

Ngay lúc này Luyện nhi lại ôm lấy vò rượu, nhăn mũi không vui nói: "Không được xem thường người khác! Tửu lượng của ta là không tốt, chỉ là không đến mức một hai ngụm liền không được. Lúc này ta chính là rất thanh tỉnh, ngày cả tâm tư của ngươi lúc này đều biết được rõ ràng —— trong lòng ngươi lúc này nhất định là đang thương cảm San Hô, cảm thấy hôm nay ta ép nàng lằm chuyện khó khăn chính là không hợp tình hợp lý, đúng không?"

Nói đến đây, hai hàng lông mày của nàng nhăn lại, nhìn qua chính là hình thức không vui muốn dọa người, nhìn cẩn thận lại rõ ràng còn trộn lẫn chút ít ấm ức, bản thân lập tức nhịn không được mà bật cười, ra vẻ khó hiểu mà nói: "Như thế nào? Nguyên lai Ngọc La Sát tiếng tăm lừng lẫy, làm việc cũng có thời điểm để ý chuyện trong lòng người khác nghĩ thế nào sao?" Nhìn thấy ánh mắt kia trong thoáng chốc chuyển thành nóng nảy, mới vội vàng thoát khỏi sắc khí trêu chọc, nói thẳng: "Yên tâm, lúc đầu ta là có chút khó hiểu, chỉ là lúc này đã đều hiểu rồi, mà San Hô nàng..." Nhìn nhìn thân ảnh trong viện kia, không khỏi thở dài, lại quay đầu nghiêm mặt nói: "Mà San Hô...Nàng thật ra là một cô nương thông minh, sớm muộn cũng sẽ hiểu được một phen dụng tâm của ngươi."

Đây cũng không phải là bịa chuyện, vừa rồi muốn đến bên cạnh San Hô tìm lời mà nói, ngoại trừ muốn giải đi sự tịch liêu của nàng, cũng là tồn tại điểm tư tâm này.

"Ân?" Không ngờ Luyện nhi nghe xong lại hứng thú. Có lẽ là do men say, tâm tình của nàng chuyển đổi có phần nhanh chóng, đảo mắt lại đổi lại thành nét mặt tươi cười, hưng trí bừng bừng mà truy vấn: "Nói đến dường như là ngươi rất biết ý vậy...Ta đây có dụng tâm gì, ngươi liền nói ra cho ta nghe nghe một chút, nếu là đúng..." Nàng suy nghĩ một chút: "Nếu là đúng, ta liền không tức giận với ngươi nữa."

Nếu như không nói đến có hình thức xử phạt gì, đó chính là trao đổi trăm lợi mà không có một làm hại, bản thân đương nhiên vui vẻ thử một lần, liền đem người đỡ càng chặc hơn chút ít, làm ra hình dáng trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, mới nhìn vào đôi tròng mắt của nàng mở miệng nói: "Lão gia tử nhìn qua dường như rất ưa thích đứa bé kia, là nguyên nhân này đi? Dù sao, mặc dù ông rơi vào đường cùng mới cho phép San Hô không gả đi, nhưng nếu thật sự là cảnh đêm thê lương, chỉ sợ cả hai cha con cũng sẽ không dễ chịu...Nếu đã có một đứa trẻ mới sinh hợp ý, lại vừa lúc là cô nhi, vậy thu dưỡng nấng, tương lai lão gia tử được hưởng niềm vui chơi đùa cùng con cháu, San Hô cũng không cần hổ thẹn tự trách, còn hóa giải khó khăn của Khách Sính Đình...Tuy rằng San Hô nhất thời khúc mắc khó khăn, chỉ là khách quan đánh giá lợi và hại, vẫn xem như mỗi người đều được lợi, đúng không?"

Lúc trước đã cảm thấy, hôm nay Luyện nhi đối với chuyện này làm có chút quá mức, kỳ thật có vẻ thất thường. Tuy rằng nàng là rất thích Khách Sính Đình, trời sinh tính khí lại hay bao che khuyết điểm, chỉ là làm tổn hại San Hô để bảo hộ một người hiển nhiên là không nên. Nếu nói lão gia tử là bởi vì đối với đứa bé kia hợp ý lại có chút không đành lòng, thế cho nên có chút ngập ngừng, vậy Luyện nhi nhất định là cảm thấy các phương diện lẽ ra đều nên như thế, cho nên mới càng kiên trì.

Đáng tiếc nàng là người không thích giải thích, cảm thấy đúng liền dựa theo suy nghĩ của mình mà làm, cho nên sau khi ta thật vất vả để ý ra được đầu mối, liền có chút bận tâm San Hô sẽ không nghĩ ra, thậm chí là hiểu lầm, sau này tồn tại phiền phức khó chịu.

Đáp án này vốn cho rằng tám chín cũng gần đúng rồi, không ngờ khi nói ra, chỉ thấy cô gái đối diện cố tình thần bí mà cười cười, sau đó nói: "Ngươi chính là đã hiểu những thứ này? Còn có cái khác muốn nói ra sao?"

"Còn có cái khác?" Tất nhiên là sững sờ, cho dù suy nghĩ vừa rồi không phải bản tâm của nàng, nhưng cũng là đáp án hợp lý nhất, chẳng lẽ còn có nguyên do càng sâu phức tạp hơn? Nhíu mày suy nghĩ một chút, lần này có chút không xác định, thử dò xét mà nói: "Chẳng lẽ là...Ngươi cảm thấy San Hô không thể báo thù triệt để, trong lòng tích úc khó tiêu, muốn mượn Khách Sính Đình cùng đứa bé kia để cho nàng hóa giải? Xác thực tích úc này người ngoài cuộc như chúng ta là chạm không đến, càng không nói đến chuyện tiêu trừ, chỉ là...Nếu như vậy, ngươi không sợ sau này vạn nhất đứa bé kia gây thất vọng, càng làm khúc mắc của San Hô đâm sâu, thậm chí còn..."

Lời còn chưa dứt, bên môi lại bị miệng vò rượu chạm qua một cái, xúc cảm lạnh như băng cùng với mùi rượu làm cho người ta ngừng miệng. Sau khi dùng vò rượu ngăn cản lời của ta, Luyện nhi thu tay lại tự mình uống một hớp, mới cười nói: "Một chuyện nhỏ cũng có thể nghĩ ra rất nhiều đạo lý Đông lượn Tây bắt lớn như vậy, đó chính là ngươi, không phải là ta."

Lúc nói chuyện, mặc dù nàng nói năng rõ ràng, chỉ là hai gò má phiếm hồng mắt mang theo sương mù, lần này hiển nhiên thật sự là say rượu. Lập tức bản thân cũng liền không thảo luận những thiệt giả đúng sai trong chủ đề này nữa, chỉ vừa bất động thanh sắc đoạt lấy vò rượu kia, vừa có ý định đỡ nàng ngồi xuống nói chuyện. Không ngờ cuối cùng vò rượu thật ra đoạt được rồi, nàng lại bỗng dưng lách mình từ trong tay của ta thoát khỏi ra ngoài, một bước trượt ra, rồi lại chợt tới gần, tiến sát đến trước mặt nheo mắt nói: "Không đủ, ta nghĩ cái gì, ngươi quả nhiên còn chưa đủ hiểu được." Sau đó liền cười một tràng mà rời khỏi.

Đứng lại tại chỗ cũng không có lập tức đuổi theo, bởi vì lúc rời nàng đi bước chân nhẹ nhàng linh hoạt thân thể ổn định, càng là bởi vì cái nhìn của nàng khi vừa rời đi. Luyện nhi uống rượu, nàng từ nhỏ chính là không có tửu lực, cho nên trong ánh mắt mang theo sương mù là bình thường, nhưng mà...Mang theo hơi nước lại là chuyện vô luận như thế nào cũng không bình thường.

Chuyện này...Chỉ là bởi vì men say sao? Hay là bởi vì nàng quả nhiên có chút... Thất thường? Vậy mức độ thậm chí so với trong tưởng tượng của bản thân là càng nghiêm trọng, càng nhìn không thấu? Nhìn vò rượu trong tay, nhịn không được liền rơi vào trầm mặc.

Chuyện có thể làm cho Luyện nhi thất thường, trong thiên hạ cũng không có bao nhiêu; người có thể làm cho Luyện nhi thất thường...Nơi này cũng xem như là có vài người, bất luận là người hoặc sự việc, một màn trước mắt đã đủ chứng minh, nguyên do cho sự thất thường này tất nhiên là thoát không khỏi liên quan đến bản thân.

Nguyên nhân ở đâu? Trong lòng muôn phần để ý, làm sao lại không muốn biết? Chẳng qua là bức là bức không được. Cho nên đêm đó Luyện nhi chạy tới quấn lấy Thiết San Hô mà trêu chọc, đem vò rượu trong tay người ta uống vơi đi rất nhiều, ta cũng liền không lại ngăn trở nàng. Mà là ở bên cạnh yên lặng chờ đợi, tính toán nếu như khi say có thể làm cho nàng nhả ra chân ngôn, như vậy thỉnh thoảng dung túng nàng say một chút hẳn là không phải không thể được.

Đáng tiếc sau khi Luyện nhi chân chính say, cùng không có biểu hiện nào khác biệt so với khi lờ mờ say lúc trước. Nàng vẫn là giống như lúc nhỏ có một phần hảo tửu phẩm, khi say, sau một khắc liền đỏ hồng nghiêm mặt ngã đầu cười tủm tỉm trực tiếp ngủ thiếp đi, nửa điểm nói năng bậy bạ cũng không có. Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại cũng là thần thái sáng láng, đối với ta không hề đề cập tới những lời khi say kia, tựa như hết thảy đều chưa từng nhớ rõ.

Nếu như Luyện nhi không muốn nói thẳng, đơn giản là có hai loại tình huống, một là kỳ thật không quan trọng, lúc ấy bất quá là nhất thời tâm tình dâng lên là hành động như vậy. Hai là nàng cảm thấy nói cũng là vô ích, cho nên sau khi thanh tỉnh không muốn nhắc lại.

Càng nghĩ, trong lòng càng trông mong là tình huống phía trước, lại cảm thấy chỉ sợ là tình huống phía sau mới đúng, vô luận là tình huống nào, vốn chỉ cần trực tiếp giữ chặt lấy nàng truy vấn đến cùng là có thể phơi trần chân tướng, chỉ là thái độ của Luyện nhi, lại thành công làm cho người ta do dự.

Người đã quen sát ngôn quan sắc nói chung đều là như vậy. Dù cho trước đây không lâu mới quyết định, nếu như suy đoán nàng không thấu liền dứt khoát đi thẳng vào vấn đề cho thỏa đáng, nhưng chỉ cần cảm thấy đối phương đang muốn đóng cửa, bản thân liền mất đi vài phần lực lượng muốn mở cửa.

Đúng vậy, sau đó Luyện nhi chính là mang một thái độ đóng cửa, chẳng những không hề đề cập tới những lời nói kia, thậm chí ngay cả lúc ở chung cùng ta đều có chút biến hóa vi diệu. Những biến hóa này người bên cạnh đơn giản nhìn không ra, ngay cả ta có khi cũng cảm thấy có phải là lòng nghi ngờ của bản thân đang sinh quỷ hay không. Sau đêm đó, sáng sớm hôm sau mọi người liền rời khỏi chỗ ở của Hồng Hoa Quỷ Mẫu mà lên đường, trong mấy ngày sau đó bởi vì mang theo trẻ mới sinh cho nên di chuyển đặc biệt chậm, không nói đến xe ngựa cần chạy chầm chậm, trước khi mặt trời lặn liền sớm tìm nơi ngủ trọ, mỗi lần đi qua một vài thôn xóm còn phải dừng lại nhìn xem có thể lấy chút ít sữa để chuẩn bị hay không, cũng may bắt đầu lập hạ, nhiệt độ không quá nóng, trên đường đi tích góp từng tí một cho vài ngày đi đường không phải là vấn đề.

Chạy chầm chậm di chuyển hẳn là nên có thật nhiều cơ hội tốt để nói chuyện, chỉ là gần đây Luyện nhi lại luôn thích tiếp cận Khách Sính Đình, hoặc là nói đùa, hoặc là trêu đùa tiểu anh hài, thậm chí ban đêm cũng thường kỳ hưng trí bừng bừng đi tìm Thiết lão gia tử "san sẻ" —— dù sao vào ban ngày còn chưa tính, một đại nam nhân luôn không tiện cùng nữ nhi ở trong cùng một gian phòng chiếu cố hài tử vào bam đêm, sau vài đêm tìm được nơi nghỉ trọ, nàng luôn rất muộn mới từ trong phòng Khách Sính Đình đi ra.

Ngoài ra kỳ thật lời nói và cử chỉ của Luyện nhi đều hết thảy bình thường, cũng thường cùng ta chuyện trò vui vẻ, nếu như không có cuộc trò chuyện khắc sâu trong đầu óc sau đêm say kia, có lẽ bản thân thật đúng là sẽ cho rằng hành động lần này của nàng là tâm huyết dâng trào là hành vi thiện ý, ít nhất cũng không có gì đáng trách không cần suy nghĩ nhiều.

Chỉ là lúc này, lại không cho phép người ta không cần lo sợ không cần suy nghĩ nhiều.

Càng nghĩ, chuyện có thể khiến nàng chú ý từ tận đáy lòng, cũng chỉ nghĩ ra được hai khả năng.

Sau khi rời khỏi chỗ ở của Hồng Hoa Quỷ Mẫu mọi người trở về Tương Phàn nghỉ ngơi một đêm, sau đó đi về hướng Tây Bắc hai ngày. Lần này đi nơi nào không cần nói tỉ mỉ, người dẫn đường hẳn là lão gia tử, vậy do nương theo khả năng nhận biết phương hướng cùng ấn tượng đại khái trong lòng, ta hiểu được lần này hướng đi không phải nơi nào khác, chính là Đại Ba Sơn Đông địa cảnh của Võ Đang.

Nếu thật là như vậy, vậy mục đích của lão gia tử không cần nói cũng biết, tuy rằng hiện tại hơn phân nửa tâm tư của ông đều bị đứa bé mới sinh kia dẫn đi, chỉ là cuối cùng vẫn nhớ rõ chuyện hán tử họ La kia mang thư đến, trước đây không lâu ông còn nói hy vọng thuận tiện đi đến Võ Đang một chuyến để song phương hóa giải khúc mắc, tuy rằng lúc ấy Luyện nhi đối với chuyện này đã phát cáu một hồi, chỉ là đều biết tính khí của Luyện nhi như cơn gió tới cũng nhanh đi cũng nhanh, hôm nay lại không thấy trở mặt không vui, có lẽ lão gia tử cũng liền theo kế hoạch mà làm.

Trong lòng ta có tính toán, người bên cạnh hẳn là cũng có tính toán, bất quá San Hô cùng Khách Sính Đình cho dù biết rõ cũng là không quan tâm, về phần Luyện nhi...Tuy rằng nàng không có lại đối với lão gia tử trở mặt không vui, nhưng đối với ta rõ ràng là chưa từng nguôi giận, dù sao chuyện đánh mất mặt dây đeo nói như thế nào cũng là nguồn gốc gây chuyện, nàng đã giận lâu như vậy, chưa triệt để giải quyết, rất khó nói sẽ thật sự không để ý.

Nghĩ đến thật châm chọc, để cho nàng tới gần Võ Đang này thực sự không phải là chuyện ta mong muốn, hôm nay lại nửa điểm vô pháp ngăn trở, thứ gì đó không cầm về được giữa chúng ta có lẽ vẫn sẽ có vướng mắc, vậy cũng không phải mong muốn của ta. Chỉ có thể hạ quyết tâm đến lúc đó chỉ cần không để cho Luyện nhi một mình đến Võ Đang liền tốt, nếu thật sự không được ta cùng với lão gia tử một trái một phải một tấc cũng không rời, liền nhất định sẽ không xảy ra là nhiễu loạn gì lớn.

Cho nên, nếu như đáy lòng Luyện nhi là chú ý sâu sắc đến chuyện này, như vậy ngoại trừ chờ đợi lấy lại mặt dây đeo, hôm nay chỉ sợ là vô luận như thế nào cũng không có cách để chân chính làm cho nàng thoải mái, dù sao lúc trước một đường không ít dỗ dành, trước mắt ngoại trừ cười xoà chờ đợi, tựa hồ là trạng thái vô kế khả thi.

Bất quá, vẫn còn có khả năng thứ hai làm cho nàng như vậy.

Dù sao trong lòng đều biết biết rõ, nàng sớm còn có một cái nghi vấn, mà ta thủy chung thiếu nàng một câu trả lời.

Đêm đó tại Minh Nguyệt hạp, đối mặt với sự ép hỏi vốn đã chuẩn bị đánh liều nói ra tất cả, lại bởi vì đủ loại nguyên do mà trì hoãn đến bây giờ. Lúc trước khi không thể nói chuyện Luyện nhi nói muốn nghe ta chính miệng nói ra mới chắc chắn, vì vậy lại kéo dài xuống, không ngờ kéo dài một lần chính là mấy tháng, về sau lại có một thời kỳ dưỡng bệnh phát âm khó khăn...Bất quá dù là như vậy, hôm nay cũng đều đã qua.

Sau khi hoàn toàn tìm lại được thanh âm đến hiện tại, mặc dù Luyện nhi chưa từng lại chủ động nhắc tới chuyện kia, theo lý bản thân cũng hẳn là thành thành thật thật mà nhắc lại chuyện xưa, hảo hảo cho nàng một đáp án, một cái công đạo mới phải...

Suy nghĩ đến đây, liền không khỏi thở dài một hơi, ngọn đèn trên bàn rất hợp với tình hình mà phát nổ một hoa đèn, trong phòng lờ mờ xuống một chút, ngoài cửa sổ ánh trăng đã lượn quanh, đêm đã sớm thâm sâu.

Khuấy động tim đèn một lần nữa vén lên ánh sáng, tiếp tục chờ Luyện nhi trở về, tối nay nàng cũng dừng lại ở phòng Khách Sính Đình mà hỗ trợ, tuy rằng như vậy mới không đến ba ngày, lại tựa hồ như đã thành lệ cũ, phải chờ đợi đến lúc tiểu hài nhi ngủ say mới coi như xong. Kỳ thật ta cùng với Thiết San Hô cũng đều có thể đi giúp đỡ, chỉ là San Hô rõ ràng còn không có triệt để buông xuống, mà bản thân...Cũng coi như mượn chuyện này để dành thời gian nhàn hạ mà suy nghĩ đầu mối a... Tóm lại là không muốn đi qua hỗ trợ.

Chưa bao giờ cảm thấy trên người Luyện nhi có cái gọi là mẫu tính, cũng sẽ không băn khoăn quá nhiều, chỉ là mỗi lần thấy nàng đối với tiểu sinh mệnh kia hiện ra tình cảm yêu thích, trong lòng dù sao cũng hơi...bất lực.

Khác biệt với nàng xưa nay luôn tràn đầy tin tưởng, bản thân quả thật là một người không có sức lại hay lo ngại. Trì hoãn chưa từng chủ động đem đáp án nói ra cũng là bởi vì điểm này...Đã không còn là giai đoạn sợ nói ra chi tiết, cũng sẽ không băn khoăn có hậu quả gì hay không, nhưng vẫn như cũ không biết nên nói từ đâu. Khi bị buộc phải gấp gáp liền thôi, một khi quyền lựa chọn nằm trong tay mình liền khó tránh khỏi sẽ do dự, luôn cân nhắc suy nghĩ tìm một thời cơ cùng nơi thích hợp nhất—— vô luận như thế nào, trước khi chuyện mặt dây đeo ảnh hưởng tới nàng chưa chân chính tiêu trừ liền không thể tùy tiện nhắc tới, ít nhiều tựa hồ có chút vô ý.

Có thể trước mắt đã không còn là vấn đề vô ý hay không vô ý, mặc dù còn không xác định rốt cuộc là Luyện nhi để ý đến chuyện gì, chỉ là tối thiểu có thể giải quyết một việc liền giải quyết một việc, đương đoạn bất đoạn phản thụ kỳ loạn, điểm đạo lý này bản thân vẫn là hiểu được, vô luận loại tình huống nào, làm trong lòng nàng khó chịu đều vô cùng không nên.

Cho nên một đêm này, liền quyết định ỏ trong phòng chờ đợi, dù sao trước khi ngủ chính là thời cơ một mình tốt nhất của chúng ta.

Nhân lúc chờ đợi đem suy nghĩ có sẵn trong đầu lọc lại một lần, chỉ là khi nghe tới tiếng cười kia xa xa xuất hiện vẫn là khó khống chế được, không đợi đứng dậy đón chào, Luyện nhi đã giống như một trận gió đẩy cửa tiến đến, đi theo phía sau lưng nàng còn có một người, trong miệng nói: "Luyện tỷ tỷ, hôm nay cũng có nhiều phiền toái, nếu không có ngươi giúp đỡ chuyện này thật đúng là khó hoàn thành." Là ai tất nhiên không cần nói.

"Lời khách sáo cần gì nói nhiều?" Tuy rằng vào cửa, Luyện nhi lại không đi tới đây, mà là tựa vào cạnh cửa đối với người bên ngoài cười nói: "Vật nhỏ kia với sức lực một mình ngươi là theo không được, nếu như lại khóc ồn ào ban đêm ngươi cũng có thể tới gọi ta, chỉ cần khe khẽ gõ cửa hai cái là được, không có gì đáng ngại." Hai người lại nói nhỏ đôi câu, Luyện nhi duỗi ngón búng một cái lên trán Khách Sính Đình, Khách Sính Đình lúc này mới rụt rụt vai cười khẽ mà rời đi.

Khi thấy các nàng thân mật nói đùa trong lòng lướt qua một chút khác thường, nàng đối với người muội muội mới này nhưng là thân cận hiền hoà hiếm có, lúc trước cùng San Hô ở chung cũng không phải là như vậy...Nghĩ lại, tư vị được người khác ngưỡng mộ khâm phục tôn kính luôn tốt, huống chi theo chút quan hệ của Khách Sính Đình cùng Luyện nhi hôm nay, dựa vào tính khí của Luyện nhi đối với nàng để tâm cũng không có gì đáng trách.

"Ân? Ngây người đứng bên cạnh bàn làm cái gì? Không nói tiếng nào còn tưởng rằng ngươi không ở đây." Đang trầm ngâm, chẳng biết lúc nào Luyện nhi đã đóng cửa đi tới, đi qua bình phong khi nhìn thấy ta tựa hồ hơi hơi kinh ngạc, sau đó lại tự mình hành động, vừa uống trà vừa nói: "Nếu không muốn theo cùng ta đi giúp Sính Đình muội muội một tay, ngươi cũng đừng mỗi ngày khổ sở chờ đợi, tự mình liền sớm đi ngủ đi." Nói tới đây nàng mới nhìn đến, cười nói: "Đúng rồi, ngủ bên trong một chút, ban đêm ta có thể sẽ thức dậy, vật nhỏ kia chỉ có ta mới có khả năng thuần trụ được." Trong ngôn từ có chút đắc ý.

...Nàng nhìn qua điềm nhiên như không có việc gì, trong chớp mắt liền cảm thấy sự bối rối suốt mấy ngày nay chính là rất ngu xuẩn. Mặc dù Luyện nhi không có lòng dạ hay thực lực diễn xuất gì, chỉ là năng lực ổn định trong mọi chuyện lại rất cao, rất ít tự loạn trận cước, không giống bản thân luôn rất dễ dàng liền bị quấy rầy toàn bộ tâm tình...Mà thôi, quấy nhiễu liền quấy nhiễu a, tự giễu cười cười, đang chuẩn bị dựa theo kế hoạch ban đầu mà hành động, ngẩng đầu đã thấy nàng đã ngồi ở cạnh giường chuẩn bị cỡi áo đi ngủ rồi, nhanh chóng vài bước tiến đến ngăn lại, nghiêm mặt nói: "Chờ một chút, ta có chút ít lời muốn nói với ngươi, nghe một chút có được không?"

Có lẽ là do thần sắc trịnh trọng, Luyện nhi rõ ràng là khẽ giật mình, nàng nheo mắt lại nhìn ta một cái, sau đó không biết vì sao bên môi lại khơi gợi lên chút ít ý cười, lắc đầu nói: "Ân? Chuyện gì muốn phải nói lúc một mình? Ngươi thật ra nói ra một chút xem."

"Là loại này." Trong lòng dâng lên chút kỳ quái trước ý cười này, chỉ là tạm thời không thể quan tâm nhiều như vậy, đánh sắt khi còn nóng, nhân lúc suy nghĩ trong đầu vẫn còn rõ ràng, bản thân nhanh chóng mở miệng nói: "Luyện nhi, còn nhớ rõ chuyện ngươi hỏi ta vào đêm đó khi Minh Nguyệt hạp gặp chuyện không may sao? Đêm đó, ta đã đáp ứng cho ngươi một đáp án, đến sau lại bởi vì các loại nguyên do mà trì hoãn xuống...Bởi vì cái gọi là lựa ngày không bằng trùng ngày, tối nay ta bỗng nhiên nhớ lại việc này, cảm thấy lại kéo dài thêm liền rất không thỏa đáng, vẫn là nói rõ ràng như vậy mới tốt, lúc ấy ngươi hỏi ta..."

Đang muốn liền một mạch nói cho hết chuyện, đã thấy Luyện nhi gần trong gang tấc có biểu lộ kỳ quái, đề tài này hẳn nên là chuyện nàng tâm tâm niệm niệm muốn biết mới đúng, giờ phút này nàng lại có chút mày cau, lộ ra biểu tình ngoài ý muốn lại hoang mang, nghe được nửa đường liền phất tay chận lại nói: "Chờ một chút, ngươi chọn lựa lúc này cố ý muốn giữ ta lại, chính là vì muốn nói đến chuyện này?"

"Đúng vậy a... Làm sao vậy?" Đại nghi hoặc trong lòng lập tức biến mất, theo một câu hỏi lại này thốt ra, Luyện nhi thoát khỏi trạng thái ngoài ý muốn cùng hoang mang, chẳng qua là hậm hực nói: "Không có gì, chẳng qua là lúc này hơi mệt một chút, ngươi có tâm tư muốn nói, ta lại không có tâm tư để nghe, lời này vẫn là đợi đến khi tâm tình tốt hơn chút ít lại tán gẫu đi." Nói xong liền cúi đầu thoát áo ngoài, kéo chăn mỏng qua mà chui vào.

Cũng không có làm chuyện gì dư thừa để quấy rầy nàng, nếu như không có nhìn lầm, vừa rồi trong một thoáng kia, sau khi thoát ra vẻ ngoài ý muốn cùng hoang mang, điều còn lại trên gương mặt đó rõ ràng là...Một nét thất vọng.

Cho nên, này rốt cuộc là có chuyện gì? Bản thân là làm chuyện gì để nàng thất vọng sao? Lúc này đây, thật sự là rơi vào năm dặm mù sương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương