Ma Nữ Nghê Thường
Chương 181: Trả lại

Từ Kinh thành xuôi về phía Nam, một đường đi qua Hà Nam đến Hồ Bắc, bất tri bất giác lại hao tổn hơn một tháng thời gian, một ngày này rốt cuộc trằn trọc đến được Tương Phàn, từng câu từng chữ Hồng Hoa Quỷ Mẫu nhắc nhở lúc trước còn văng vẳng bên tai, khi đó là thời tiết hơi se lạnh của mùa xuân, lúc này gần nửa năm đảo mắt đã trôi qua, trong khoảng thời gian đó đủ loại khúc chiết, cuối cùng là không có trì hoãn làm lỡ mất ước hẹn một năm.

Lúc đến thành Tương Dương sắc trời đã không còn sớm, vào thành trước tiên liền kiếm một nơi thanh tĩnh mà nghỉ trọ, cũng thuận tiện thám thính vị trí cụ thể của Chương Nam Hương cách khoảng bốn mươi dặm ở ngoại thành một chút, để hành động các bước tiếp theo.

Không ngờ chỗ kia hoặc là thật sự quá mức hoang vắng, nghe ngóng qua rất nhiều người địa phương nhưng cũng không thể nói được cụ thể, Thiết lão gia tử liền hỏi rất nhiều người, thật vất vả mới hỏi ra được chi tiết từ một lão nhân tóc bạc trắng trong một cửa tiệm, lúc này mới xem như trút được gánh nặng mà trở lại bàn, than dài một tiếng nói: "Thật không hổ là chỗ ẩn cư do yêu phụ Hồng Hoa Quỷ Mẫu kia chọn trúng, nơi quỷ quái a! Hại lão phu phí hết một phen miệng lưỡi."

"Phụ thân uống trà." Thiết San Hô ở bên cạnh nhân thể nhắc lên ấm trà trên bàn châm đầy một chén cho ông, từ sau khi được chấp thuận ở tiêu cục, nàng ở trước mặt Thiết Phi Long đều luôn có phần thuận theo, hai cha con cũng là bởi vì vậy mà hòa hợp thân mật hơn không ít.

"Ân." Mặt mũi lão gia tử tràn đầy vui mừng mà thuận theo uống một ngụm nước trà, trở tay vuốt vuốt râu ngắn, lại giống như nghĩ tới chuyện gì đó mà đặt bát xuống nói: "Đúng rồi, kỳ thật lần này đi về hướng Tây Bắc thêm một hai ngày, có thể tiến vào khu vực của Võ Đang, chúng ta xong xuôi chuyện này tại sao không thuận tiện qua bên kia một chuyến? Cũng coi như là tiện thể."

Đã hơn một tháng, cũng không biết lúc trước ông hướng hán tử họ La kia cam đoan như thế nào, một mực để việc này ở trong lòng. Kỳ thật cũng trách không được Thiết lão gia tử, xác thực Chương Nam Hương cùng Võ Đang đều là loại địa cảnh kinh sở, lộ tuyến đều là tương thông liền nhau, một hai ngày lộ trình trong mắt người trong giang hồ càng là gần gũi, dứt khoát không có đạo lý để không đi.

Mặc dù lão gia tử vô ý, nhưng lại chính là mang đến một nan đề không lớn không nhỏ. "Chuyện nào ra chuyện nấy, phụ thân người quản nhiều chuyện như vậy làm gì? Vẫn là giải quyết xong việc trước mắt lại nói sau." Người lên tiếng trước nhất chính là Thiết San Hô, những ngày qua nàng dựa vào lời của ta liền biết được đại khái nguyên do, lúc này là người đầu tiên muốn dàn xếp ổn thỏa.

"Ta bất quá cũng là thuận miệng nhắc tới, muốn nghe ý tứ của mọi người một chút, đúng không?" Lão gia tử vẫn là chưa từ bỏ ý định, nói xong lại đưa mắt nhìn ta. Giả vờ như không biết liền không tốt, cho nên bản thân dứt khoát vừa phất tay tỏ ý gọi tiểu nhị tới đây, vừa thờ ơ nói: "Chuyện này, vẫn là câu nói kia, ta nghe theo Luyện nhi, lão nhân gia ngài thương lượng với nàng rồi xử lý là được...Tiểu nhị, gọi món ăn."

Lúc trước khi chờ nghe ngóng tin tức đã ngồi một hồi lâu, lại thêm đi đường bôn ba, lúc này tất cả mọi người đã là bụng đói kêu vang, cho nên thấy tiểu nhị ân cần tới đây Thiết Phi Long cũng liền ngừng nói, đặt tâm tư vào tên của một chuỗi dài các món ăn. Tiểu nhị kia nói tên đồ ăn giống như là hát hí khúc từ, rất là êm tai, Thiết lão kêu mấy món cảm thấy hứng thú, lại hỏi chúng ta muốn ăn cái gì, San Hô cùng Luyện nhi bị làm cho tò mò, mỗi người cũng chọn vài thứ, tính toán kỳ thật đều đã đủ rồi, cho nên lúc đến phiên mình ta liền phất tay nói: "Cũng không có gì khác nhiều, liền như vậy a, khẩu vị của Luyện nhi và ta tương tự, ta ăn những món nàng gọi liền đủ."

Lời này vốn là bình thường, lúc này lại khiến cho Thiết lão gia tử cổ cổ quái quái mà nhìn qua một lần, ông dường như có điều suy nghĩ mà vuốt vuốt râu, đợi sau khi tiểu nhị rời đi, rốt cuộc nhịn không được mà nói: "Ta nói Trúc oa nhi, một đoạn thời gian gần đây ngươi sao lại có chút là lạ a..."

"Ân? Là giọng nói có chút lạ sao?" Mặc dù biết rõ lão gia tử đang ám chỉ cái gì, nhưng ta vẫn là mỉm cười giả bộ hồ đồ nói: "Này ngài lại không phải là không biết rõ, lúc trước hơn mấy tháng ta không thể nói chuyện được, sau đó mặc dù đột nhiên tốt lên, nhưng thực sự khàn giọng rất lâu mới bình thường lại, hôm nay có thể nghe ra vẫn còn chút khô khàn a."

Luyện nhi ở bên cạnh vốn đã có chút hé miệng muốn nói tiếp, lúc này nghe xong chính là cười khúc khích. Thiết Phi Long tất nhiên cũng nghe ra câu trả lời này là đang có chủ tâm ngắt lời ông, lúc này mày rậm cau lại mang theo một bộ tư thế răn dạy người, quát: "Ha, sao ngay cả nha đầu ngươi cũng giống như Ngọc oa nhi học cách sá chủy bì*? Hảo a, ngươi bây giờ là chỉ nghe lời nàng, cả hai người hoàn toàn không biết kính lão, lúc nào chọc giận ta cũng đừng trách lão nhân gia ta mạnh tay!" Nói xong đại bàn tay giống như quạt hương bồ liền làm bộ vỗ vỗ mặt bàn, đáng tiếc không có hù dọa được ba vị nữ khách ngồi cùng bàn, làm cho tiểu nhị mang theo ấm đồng đến châm trà vô duyên cớ lại càng hoảng sợ.

(*Kiểu nói chuyện trêu chọc người)

Việc trêu ghẹo này qua loa trôi qua, sau đó đồ ăn được đưa lên bàn mọi người liền cười cười nói nói ăn một bữa, tiếp đó liền đã là đèn lên rực rỡ. Lúc trước đi đường dù sao cũng mỏi mệt, cũng không có tâm tư suy nghĩ tới chuyện thưởng một trong mười danh lam thắng cảnh bên sông kia, sau khi dùng qua bữa ăn xong liền nhao nhao lên lầu nghỉ ngơi, khách điếm này không nằm trên phố xá sầm uất, không ít dân bản xứ đến dùng cơm, trong khách điếm thương nhân lại không nhiều, lầu hai coi như thanh tĩnh, lại càng không thiếu phòng khách, chúng ta vẫn như cũ mà muốn ba gian phòng liền nhau, để chiếu cố nhau lại cũng không quấy rầy nhau, sau khi lên lầu mỗi người trở về phòng khép cửa lại, luyện công cũng được rửa mặt cũng được, lại liền là tự mình giết thời gian.

Khách điếm vào ban đêm cơ bản đều là giống nhau, bất quá hôm nay cùng lúc trước có chút khác biệt. Nghe bên ngoài có âm thanh tiếng chiêng gõ lên, khoác y phục trên vai đẩy cửa ra, quả nhiên thấy được ở góc rẽ cách đó vài bước có người đang không ngừng xoay quanh tới lui —— "San Hô." Bước nhanh về phía trước, đè thấp tiếng cười khẽ nói: "Này đêm hôm khuya khoắt, vừa rồi giờ hợi cũng đã gõ qua rồi, nếu như ngươi có việc tìm chúng ta liền tiến đến nói thẳng, ở trước phòng xoay quanh làm cái gì?"

"Trúc Tiêm tỷ, làm sao ngươi biết ta..." Lúc trước Thiết San Hô giống như đang từ từ suy nghĩ việc gì đó, có chút không tập trung, lúc được gọi đến lại càng hoảng sợ, nửa câu đầu thốt ra, bất quá nàng thông minh lanh lợi, rất nhanh liền kịp phản ứng, nửa câu sau liền không lại nói những thứ vô dụng kia nữa, mà là sửa lời nói: "Thật xin lỗi, quấy rầy đến các ngươi, ngươi...Ngươi đi ra, Luyện nhi tỷ tỷ có biết không?" Nói xong còn nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhìn ra phía sau lưng ta.

Từ sau khi hoàn thành việc báo thù, lại ở ngoài thiên Nam địa Bắc du ngoạn hơn một tháng nay, ngày ngày có thân nhân ở bên cạnh cười đùa, nhìn ra được sự buồn phiền của nữ hài là dần dần vơi đi, tuy rằng không thể trở về được như lúc trước, nhưng ít ra biểu lộ trên mặt đã từ từ sinh động hơn chút ít, không còn là một bộ dáng đã hết hy vọng viết rõ lên trên mặt.

Bởi vì như vậy, người bên cạnh nói chuyện với nàng cũng thoải mái hơn rất nhiều."Ngươi ở bên ngoài phòng của chúng ta lượn tới lượn lui một hồi lâu, ngay cả ta đều cảm thấy được, nàng làm sao có thể không biết?" Bản thân trêu ghẹo nói: "Huống chi, lúc này nếu không có Luyện tỷ tỷ của ngươi cho phép, ta làm sao có thể dễ dàng đi ra ngoài tìm ngươi hỏi chuyện như vậy, đúng không."

Nghe nói như vậy, Thiết San Hô lại nghiêng đầu nhìn ta một cái, cẩn thận từng li từng tí đè thấp thanh âm đến cực thấp, nói: "Quả nhiên là một ngày không hết giận liền chính là cứ một ngày như vậy sao? Trúc Tiêm tỷ, tiếp tục như vậy liền có thể chính là không được a, ngươi như vậy làm sao giống nhi nữ giang hồ? Giống như là tiểu phu nhân xuất giá tòng phu a, Luyện tỷ tỷ thật là biết khống chế người..."

"Kỳ thật cũng không sao, ta vốn cũng không thật sự xem như là người trong giang hồ nha, hơn nữa, Luyện nhi muốn làm chủ liền để cho nàng làm chủ, ta là vui vẻ thoải mái, còn có thể để nàng nguôi giận xem như bù đắp, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao? Không có gì." Cười một cái, trả lời như vậy.

Ngày đó, không có quanh co lòng vòng, không có phí hết tâm tư, bản thân lần đầu tiên dùng phương pháp thẳng thắng nhất trong cuộc đời mà hỏi nàng nên làm như thế nào mới có thể khiến nàng hết giận, mà đáp án Luyện nhi cho ra, hoặc có thể nói là yêu cầu, liền chính là đơn giản như vậy, đúng như Thiết San Hô nói, dường như đây cơ bản giống như là yêu cầu của trượng phu đối với thê tử, ba chữ —— nghe theo ta.

Kỳ thật không rõ ràng lắm vì sao nàng sẽ nhắc đến một cái yêu cầu như vậy, ta cũng không cho rằng Luyện nhi sẽ đem đạo lý nam nữ của thế tục sử dụng trên người chúng ta, nàng yêu thích tướng mạo, tuyệt đối sẽ không tự xưng là vi phu, xưa nay càng xem thường cái gọi là phu cương. Còn khống chế, Luyện nhi kỳ thật cũng không thích nhiều, mặc dù nàng cường đại chỉ là cũng không thích miễn cưỡng người khác, ngay cả lúc trước chuyện lớn chuyện nhỏ trong sơn trại cơ hồ đều là hoàn toàn buông tay giao cho người khác đi quản, cũng không đến mức bỗng nhiên thay đổi tính tình đi...Càng nghĩ, cảm thấy ước chừng vẫn là nhất thời hào hứng ý tưởng bộc phát, hoặc cũng có chút nguyên do là muốn trút giận đi, vậy cũng liền tùy nàng đi.

"...Theo ta thấy a, đều đã qua lâu như vậy, cho dù là lúc đó có tức giận ngươi đến thế nào cũng sớm nên tiêu tan đi? Huống chi chuyện này cũng không thể đều nói là một người sai." Từ khi biết được nguyên do, đây là lần đầu tiên Thiết San Hô nêu ra quan điểm như vậy, nhưng là vừa nói đã nói rất nghiêm túc: "Lại nói cho tới bây giờ cái gì mà vẫn còn đang sinh khí, nghĩ đến bất quá là muốn người một mực nghe lời mà thôi, tính tình của Luyện tỷ tỷ Trúc Tiêm tỷ ngươi là rõ ràng, chỉ sợ nàng là lại đang đùa giỡn người."

Nhìn thần tình kia của nàng, nhất định là thực sự cảm thấy trong một tháng này ta quá thua thiệt, là người muốn chống lại sự bất công, giữa hai đầu lông mày ít nhiều mang theo một chút phong thái mà lúc trước khi chưa trải qua đại kiếp nạn không có, làm cho người ta nhìn thấy buồn cười đồng thời lại có chút đau buồn khó hiểu, tâm tình của bản thân cũng phức tạp, trước nhỏ giọng nói: "Nếu thật sự nguôi giận thì tốt rồi, chỉ sợ là chưa hẳn, chỉ cần chuyện này một ngày lửng lơ chưa quyết định, liền..." Bỗng nhiên giật mình nhận ra mối quan tâm chưa được xác nhận này không nên dễ dàng xuất khẩu, vội vàng dừng lại, nói sang chuyện khác: "Mà thôi mà thôi, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, sẽ thuận theo liền thuyền đến đâu cầu nâng đến đó đi...Đúng rồi San Hô, tối nay ngươi ưu sầu lo lắng mà lui tới vòng vo một hồi lâu ở đây, liền là vì muốn nói chút chuyện này cùng ta sao? Không phải chứ?"

Chủ đề không chuyển còn tốt, vừa chuyến, thần sắc Thiết San Hô càng trầm, ngay cả thần thái nho nhỏ vừa mới nổi lên vừa rồi đều biến mất, mà chuyển biến thành hai hàng lông mày mỏng đóng chặt, nàng tựa như đang vì chuyện gì đó mà khó xử, ngừng trong chốc lát mới nói quanh co: "Loại chuyện này...Chuyện này ta cũng chỉ có thể tìm ngươi nói, sáng sớm ngày mai...Sáng sớm ngày mai các ngươi đi Chương Nam Hương, ta...Sẽ không đi, vẫn là ở lại khách điếm chờ các ngươi trở về, chẳng qua là ở trước mặt phụ thân còn phải phiền ngươi và Luyện tỷ tỷ cùng nhau diễn một chút, nói là ta không quá thoải mái, hẳn là có thể lừa dối qua được chuyện này..."

"Ân? Không đi cũng không sao, chẳng qua là đang êm đẹp tại sao ngươi lại..." Kinh ngạc chỉ một nửa, sau đó, trong phút chốc bản thân liền im lặng.

Vì cái gì? Còn có thể vì cái gì, trở ngại lớn nhất không thể vượt qua được trong lòng của San Hô, đơn giản chính là cảm giác tiếc nuối cũng như bất cứ chuyện gì liên quan đến vấn đề kia, nếu nói Chương Nam Hương có cái gì nàng không muốn đi đối mặt, đơn giản cũng chính là những thứ này...Quả nhiên, ngay cả với một trái tim quan tâm chân thành, thực sự chưa hẳn mọi chuyện đều có thể vì người khác mà cân nhắc chu toàn. Dọc đường đi lần này ta cùng Luyện nhi đều đối với Thiết San Hô quan tâm rất nhiều, nhưng cố tình lại không có ai nghĩ đến, nhi tử của Hồng Hoa Quỷ Mẫu đang ngụ ở Chương Nam Hương mà chúng ta sắp đi gặp mặt, tuy rằng hắn là mang họ Công Tôn, nhưng kỳ thật, thực sự đích xác chính là cốt nhục nhất mạch có quan hệ huyết thống với Kim Độc Dị kia, thậm chí...Ngũ quan cùng tính tình đều có vài phần giống với phong cách của cha hắn...

Bởi vì những ký ức nào đó bất chợt ập đến làm cho người ta cảm thấy khó chịu, bản thân tạm thời trầm mặc một lát. Có lẽ là sự trầm mặc này làm cho Thiết San Hô hiểu lầm gì đó, nàng tự giễu cười cười, nói: "Cái kia...Quả nhiên ngay cả Trúc Tiêm tỷ tỷ ngươi cũng cảm thấy hành động lần này của ta là quá mức sao? Dù thù hận có thâm sâu đến, họa bất cập gia nhân*, đạo lý này ta tất nhiên là hiểu rõ, chỉ có điều, trong lòng vẫn là vô pháp..."

(*Đại loại là chuyện người nào người đó chịu, không làm ảnh hưởng đến người nhà của kẻ thù)

"Không!" Lúc này mở miệng cắt ngang lời nàng, ta ngẩng đầu hồi đáp: "San Hô ngươi làm sai chỗ nào? Họa bất cập gia nhân tất nhiên là đúng, chỉ là ngươi chẳng qua là muốn tránh đi không gặp, miễn cho trong lòng ngột ngạt, điều này chẳng lẽ cũng không phải là nhân chi thường tình sao? Huống chi..." Cuối cùng gần một nửa câu còn lại, chỉ là lầm bầm ở trong cổ, nói cho bản thân nghe: "Huống chi, Công Tôn Lôi kia có thể không gặp...Vẫn là không gặp thì tốt a..."

Nửa câu sau này San Hô không có nghe tiếng, bất quá nhận được ủng hộ, nàng là nhẹ nhàng thở ra, sau đó chúng ta lại dành một chút thời gian suy nghĩ ngày mai nên hướng Thiết Phi Long giải thích như thế nào, lúc này mới mỗi người trở về phòng. Bước đi thong thả trở về trước phòng, ôm trong lòng tâm tư mà khẽ đẩy mở cánh cửa ra, vừa ngẩng đầu chính là hình ảnh ôn hương mỹ nhân đang nằm nghiêng trên ấm trướng đột ngột đập vào mi mắt, làm cho người ta sau khi có chút sững sờ, liền nhanh chóng... Đóng cửa lại.

"Luyện nhi ngươi làm cái gì vậy!" Phục hồi tinh thần lại, dù sao cũng có chút xấu hổ: "Ngươi biết rõ ta đi ra ngoài không có cài then, bộ dạng như vậy...Bộ dạng nằm như vậy để làm chi? Vạn nhất có người vô tâm đi nhầm phòng gì gì đó...Nên làm như thế nào bây giờ?"

"Vốn chính là định nghỉ ngơi, không nằm như vậy chẳng lẽ còn ăn mặc trong ba tầng ngoài ba tầng rồi đứng đó sao? Nếu như có người xông lầm vào cũng là mệnh của hắn không tốt, chỉ cần móc mắt hắn ném ra ngoài là xong." Mỹ nhân đối diện ánh mắt cũng không có nâng lên, chẳng qua là miễn cưỡng duỗi ngón tay ngọc như có như không khẽ cong lại như vậy, người không biết tuyệt đối sẽ không tin tưởng động tác này thật ra là đang làm hành động móc mắt người: "Lại nói hai người các ngươi ở bên ngoài thì thầm, có người đi ngang qua lại không biết sao? Nói đi, San Hô tìm chúng ta có chuyện gì."

...Được rồi, bất đắc dĩ mỉm cười lắc đầu, trước tiên then cài thật tốt, lúc này mới đi đến cạnh giường cởi áo khoác, vừa giải thích vừa ngồi xuống, đưa tay liền ôm lấy noãn hương kia vào lòng. Luyện nhi cũng không có phản ứng quá lớn, ngược lại là phối hợp mà vươn tay ôm lấy cần cổ, chăm chú đem tiền căn hậu quả nghe xong, cuối cùng bật cười một tiếng, cẩn thận vuốt vuốt vài tai bên trái mà chơi đùa, nói: "Ta còn cho là chuyện đại sự gì, thì ra bất quá chỉ là như vậy. Nếu như San Hô không muốn đi, sự tình liền hết sức giản đơn, cần gì phải thương lượng lừa gạt nghĩa phụ phiền toái như vậy? Đừng quên nghĩa phụ là người từng trải như thế nào, có thật sự bị tổn thương hay bệnh tật gì gì đó hay không, có thể lừa gạt được ông sao? "

"Biết là không thể lừa gạt, đây không phải là hành động bất đắc dĩ sao, lão gia tử đối với chuyện vì sao San Hô lại hận đến tận xương tủy như vậy vốn đã có chút nghi hoặc, San Hô không muốn biểu hiện quá nhiều, cũng là vì muốn tốt cho hai cha con..." Vành tai là một trong những nhược điểm của ta, lúc này bị xoa vuốt có chút đau mà lại ngứa, trở nên nóng rực, làm cho người ra có chút không thể tập trung; "Nghe ngụ ý của Luyện nhi, tựa hồ ngươi có biện pháp càng tốt hơn? Ta đây rửa tai lắng nghe là được."

"Nói nhiều như vậy làm chi? Múa mép khua môi là việc của ngươi, ta đều có chủ ý, vốn không cần nhiều lời." Cảm giác càng ấm áp tiến đến bên tai, đem câu nói sau cùng thổi nhẹ đến chỗ sâu nhất của thính giác: "Nói tóm lại, đến lúc đó ngươi hoàn toàn nghe theo ta là được."

"...Được, tuân mệnh, hết thảy hoàn toàn nghe theo Ngọc La Sát lão nhân gia ngài giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, có được không?" Thật sự cảm giác nhột nhạt này chính là không thể khống chế, nghiêng đầu trở mình đè xuống, nhìn thấy trước mắt, là nét mặt tươi cười vô tận tươi sáng dường như đang hưởng thụ của nàng gần trong gang tấc.

Là người đang đợi được tha thứ, tất nhiên muốn mọi cách lấy lòng. Trong ngày thường còn muốn lo lắng nàng là người chịu thiệt thời gì đó liền sẽ muốn đòi lại vốn liếng, nhưng một đêm này lại không có dây dưa quá lâu, mà lại là Luyện nhi chủ động ngưng chiến, tuy rằng điểm này có chút làm cho người ta ngoài ý muốn, nhưng bản thân đã chiếm tiện nghi tất nhiên là vui vẻ tuân mệnh.

Cho nên, khi bị dao động mà thức giấc, liền nghi ngờ là nàng trả thù.

"...Luyện nhi, thế nào...Chuyện quan trọng sao?" Miễn cưỡng ngồi dậy, trời vẫn là tối đen, trong phòng không có đốt đèn, cửa sổ thật ra là đang mở rộng, ánh trăng sáng tỏ chiếu đến trước giường, dụi dụi mắt, liền nương theo ánh trăng mà thấy rõ người trước mắt đang đứng thẳng đã sớm mặc chỉnh tề lại có trượng đầu rồng trong tay, vô tri vô thức đầu óc mới thanh tỉnh lại chút ít: "Giờ gì? Ngươi như vậy là chuẩn bị đi đâu?"

"Vừa rồi chiêng đã gõ qua, chính là giờ dần thập phần." Nàng thật ra là tinh thần cực kì sáng láng, cười nói: "Đã nói ngươi sẽ nghe theo ta, vậy còn chờ gì nữa? Nhanh đứng lên xuất phát, đi ra ngoài một chuyến, nếu hành động nhanh chóng trên đường trở về còn có thể giúp nghĩa phụ và San Hô mua chút ít điểm tâm sớm."

Lời nói rơi vào trong tai, xoay chuyển đến mấy vòng mới xem như là tiêu hóa được, thì ra đây chính là cái gọi là "Đều có chủ ý" sao? Cũng là...Là phong cách nhất quán từ trước đến nay của nàng.

Cười khổ khoác y phục trên vai mà thu thập xong xuôi, vô tri vô giác vẫn còn có chút choáng váng mơ mang đầu ngày, khi nhảy ra khỏi cửa sổ liền chênh lệch một chút mà đem chậu hoa lão bản đặt ở trên kệ cửa sổ để hứng sương sớm giẫm vỡ, đổi lấy là một chút thấp giọng chế nhạo của Luyện nhi. Nàng chế nhạo thì chế nhạo, sau đó vẫn là nắm lấy tay ta đi trước nửa bước để dẫn đường, sau khi bị gió đêm thổi qua bản thân cũng đã triệt để thanh tỉnh, này đây khinh thân lúc cao lúc thấp tốc độ của chúng ta đã nhanh hơn, chỉ một lát liền ra khỏi thành, lại đi nhanh thêm một hồi, chỉ thấy dưới ánh trăng từ xa xa phía trước hiện ra vài gian nhà bằng đất, loáng thoáng là đường nét của một thôn trang hoang vắng.

"Nếu như nghĩa phụ không có nghe ngóng sai, vậy chính là ở đây rồi." Luyện nhi chỉ tay một cái, cất cao giọng nói: "Chúng ta đi gọi người tỉnh dậy, đem thứ cần trả liền trả lại, như vậy là được, cần gì phải giống như là chính thức đến viếng thăm như vậy, lại không phải là nhân vật anh hùng gì! Đúng không?"

Chạy vội quá nhanh gió lại lớn, cho nên bản thân cũng không trả lời nàng, chẳng qua là mỉm cười gật gật đầu, khi muốn nói tiếp chút gì đó, trong gió đêm chợt truyền tới thanh âm kêu khóc mơ hồ, trong đó tựa hồ còn pha lẫn thanh âm binh khí va chạm, trong đêm tối khi vạn vật ở nơi này đều yên tĩnh nghe được thanh âm như vậy trong lòng chính là rùng mình.

Đôi chân chúng ta không ngừng bước, ánh mắt nhìn nhau, Luyện nhi đã sớm nghe thanh âm mà phân biệt được vị trí từ hướng bên kia mà tiến đến, vừa chạy đi vừa nói: "Kỳ quái, nơi đây tại sao lại có người trong võ lâm giao đấu? Chẳng lẽ là có ai hướng hậu nhân của Hồng Hoa Quỷ Mẫu và Kim lão quỷ trả thù?"

Nàng lầm bầm lầu bầu, vừa nói chuyện đã sớm lướt vào thôn trang, chỉ thấy ở đó có một gian phòng ngói xanh còn sáng ngọn đèn dầu, thanh âm đúng là từ bên kia mà tới. Chúng ta thoáng tung người lên gian nhà, còn chưa đứng vững, chợt nghe có người mắng: "Là đồ đệ của Hồng Hoa Quỷ Mẫu? Đúng lúc! Bắt lấy, muốn cho nàng cũng chịu tội trước nam nhân một lần! Cũng tốt để thuần hóa điểu khí* này!" Sau đó là thanh âm xé nát y phục vang lên.

(*Một từ tiếng Trung để diễn tả sự tức giận cũng có thể là một từ chửi tục)

Nhìn xuống, chỉ thấy trong khu sân không lớn một cặp nam nữ đang chém giết sinh tử, nam nhân là một hán tử thô lỗ, vung lưỡi liềm răng cưa lên liền muốn đánh tới, điều đó khiến cho nữ tử mang đôi tròng lệ rưng rưng buộc phải lùi lại phía sau vài bước, ống tay áo còn bị chém đi một nửa, lộ ra cánh tay tuyết trắng, không phải là Khách Sính Đình thì là ai?

Gần như ngay khi bản thân chỉ vừa nhìn thấy rõ ràng, Luyện nhi đã sớm hiện ra sắc mặt tức giận, nàng hét dài một tiếng, kêu lên: "Vô sỉ! Sính Đình muội muội không cần kinh hoảng, ta đến đây!" Lời nói còn chưa dứt, trường kiếm sớm đã sang lang vút ra khỏi vỏ, giống như một cơn gió liền lao xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương