Ma Nữ Nghê Thường
-
Chương 166: Bắt
Nghe thấy từ rất xa kêu la có thích khách, trong lòng chính là chấn động, ta cùng Luyện nhi cũng không bại lộ hành tung, nhưng nếu nói đường đường Tử Cấm Thành trong một đêm lại liên tiếp có hai tốp dạ hành nhân đột nhập, vậy không khỏi quá mức khôi hài.
Mà nếu như hai chữ thích khách này chính là nói đến chúng ta, vậy nguyên nhân tất nhiên chỉ có một, chính là bại lộ từ chỗ Tư dược cục, về phần tại sao bại lộ thì không phải chuyện cầm phải suy tính vào lúc này.
Cùng nữ tử bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, cái nhìn này có lẽ là nhất trí, nhưng phương pháp ứng đối trong lòng mỗi người là có khác biệt. Chúng ta đang ở phía trên nóc đại điện, trên cao mà lại là nơi thuận gió, sự khác thường từ nơi xa xa tất nhiên có thể thu hết vào tầm mắt, bất quá một trận hỗn loạn kia kỳ thật vẫn chưa hoàn toàn truyền đến, trong phủ viện phía dưới vẫn là một mảnh yên tĩnh không có phản ứng gì. Hàng lông mày mỏng của Luyện nhi cau lại một cái, giống như đang suy nghĩ mà thì thầm: "Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong!" Liền muốn đưa tay rút kiếm, dường như muốn nhân lúc đối phương chưa kịp phòng bị mà xông xuống!
Hành động bộc phát nằm ngoài kế hoạch, để lộ hành tung như vậy không thể nghi ngờ chính là hạ sách, cho nên nàng làm như vậy hơn phân nửa chính là vì muốn đoạt thuốc, bản thân làm sao có thể không ngăn cản? Vội vàng đưa tay nhấn một cái lên lưng nàng, lúc này cũng không kịp viết chữ gì, chỉ dùng hình dáng của miệng khi phát âm mà vội vã nói một câu "Cẩn thận là hơn", thấy nàng do dự, lại vội vàng thêm một câu "Núi xanh còn đó, lần sau lại đến", kỳ thật cũng không biết dưới bóng đêm nàng nhìn thấy rõ hay không, ngay khi trong lòng đang lo lắng, đã thấy Luyện nhi sau khi có chút do dự, quả nhiên nới lỏng bàn tay cầm kiếm chuôi, ngược lại nắm lấy tay ta, thấp giọng nói một câu: "... Đi!" Cứ như vậy liền bỏ chạy theo phương hướng ngược lại.
Thấy nàng nguyện ý nghe theo lời khuyên nhue, trong lòng mới hơi thả lỏng một chút, bất quá còn cách thời điểm để an tâm rất xa, Luyện nhi chọn di chuyển theo hướng ngược lại với đám hỗn loạn, làm như vậy đương nhiên là vì tận khả năng tránh đi giới nghiêm, bất quá trong nội cung tin tức truyền đi nhanh đến bực nào? Đảo mắt tựa như thủy triều quét qua, chỉ thấy vô số ngọn đèn dầu từ bốn phía sáng lên, cả nam lẫn nữ mặc những bộ cung phục khác nhau dường như là mọc lên từ dưới lòng đất, đốt đèn lồng bôn tẩu vòng quanh, nhìn qua giống như hỗn loạn, kỳ thật chính là đã được âm thầm bày bố, còn có một đôi thủ sĩ cầm binh khí sáng ngời bay thẳng đến ngay giữa, thông báo cùng người trong nội cung, phối hợp điều tra, thật sự là dệt thành một tấm lưới vô hình.
Tuy rằng bản thân những người này đều không thể làm ảnh hưởng đến chúng ta, chỉ là dù sao lúc này chạm một phát liền động toàn thân, tốt nhất vẫn là không nên quấy nhiễu đến ai, may mà cảnh đêm sâu lắng, ánh lửa cũng không thể chiếu sáng quá mười bước, công thêm việc âm thầm điều tra, tấm lưới này nhìn từ trên không trung vẫn là tương đối thưa, mà cảnh giới nghiêm phòng cũng có phân biệt nặng nhẹ, cho nên một đường khinh thân, mặc hoa lượn cây, có tình chọn nơi hẻo lánh mà đi, sau khi hữu kinh vô hiểm mà né tránh qua mấy lần, lại thực sự đem những thanh âm huyên náo cùng ánh sáng kia càng cách càng xa.
Nhìn thấy trước mắt, là càng đi càng yên lặng, cũng không biết bên trong đó là nơi nào, chính là mơ hồ hy vọng đã có thể thuận lợi thoát khỏi vòng vây, khi lướt qua một hòn non bộ, từ bên trong lại bỗng nhiên có tiếng gió vù vù vang lên, trước mắt bay tới một mảnh ửng hồng, một thân ảnh khổng lồ mang theo hai mảnh quái binh khí bỗng nhiên vụt xuống!
Luyện nhi đi ở phía trước, tay mắt vô cùng lanh lẹ, đẩy người ra vung kiếm lên chống đỡ, ta đột nhiên bị nàng đẩy làm cho lảo đảo một chút, thực sự đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, chỉ sợ người đến không chỉ một người hoặc có mai phục khác, vội vàng rút đoản kiếm cầm trong tay, nhảy lên hòn non bộ cẩn thận nhìn quanh mọi nơi, thấy trong hắc ám không có gì dị động, lúc này mới hơi yên lòng, đem ánh mắt ném vào trong sân.
Lúc này trong sân hai người đã sớm đánh nhau, đối thủ của Luyện nhi chính là một Lạt Ma mặc tăng bào đỏ thẫm, thân người cao lớn sải cánh tay dài, dung mạo khác với thường nhân Trung Nguyên, vẻ mặt không lành, quái binh khí trong tay thì ra là hai mảnh nón úp bằng đồng, binh khí chuyên để kẹp người, sử dụng làm vang lên thanh âm binh binh bàng bàng, quả thực chính là đinh tai nhức óc!
Không kịp kinh ngạc trong đại nội của nội cung tại sao lại có loại người này, trực giác liền nhận thấy đây không phải là chuyện tốt, phiền toái hơn chính là binh khí của hắn phát ra tiếng động trong đêm tối, thanh âm truyền đi bốn phương, căn bản chính là một loại thanh âm cảnh báo không thể tốt hơn! Nhìn thấy ánh sáng vốn đã bị bỏ lại phía sau xa xa nay lại từ các nơi tụ tập hướng về bên này, trong lòng không khỏi lo lắng, cũng không để ý Luyện nhi có thể tức giận hay không, trực tiếp từ trên hòn non bộ nhảy xuống, vung dao liền gia nhập chiến cuộc!
Lạt Ma này bản thân võ công cũng coi như không yếu, nhưng nhìn động tác thân thể liền biết tuyệt đối không phải là đối thủ của Luyện nhi, chính hắn lại cũng không nhận thức được, thấy mấy chiêu đều không thể đem kiếm của đối thủ cướp đi, lúc này mới chấn động, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Luyện nhi đã ngay lập tức phản kích, xoát xoát hai kiếm đâm đến, trong phút chốc lại là một chiêu kỳ quỷ, bỗng nhiên đánh thẳng vào giữa quái binh khí kia, Lạt Ma hóp bụng khom lưng co rụt thân mình lại, dù không bị thương, đai lưng buộc áo bào đã bị cắt đứt, ngay lúc đang khiếp sợ lui lại, ta phía bên này đúng lúc nhảy xuống, cũng bất chập mọi quy tắc giang hồ, lặng lẽ không một tiếng động mà vung kiếm đón lấy, một đạo hàn quang cứ như vậy mà chạm vào phía sau lưng hắn, Lạt Ma kêu thảm một tiếng, ngã nhào vào bụi bặm bất động.
Một màn này phát sinh trước trước sau sau, đều bị Luyện nhi thu vào trong đáy mắt, trong lòng biết rõ nàng là không thích như vậy, cho nên khó tránh khỏi bất an, nhưng nàng lại không có phản ứng gì, chỉ trừng ta một cái, đi tới thu kiếm khom lưng, giống như muốn kiểm tra thực hư đối thủ một chút, chưa đợi kịp vươn tay đã chợt nghe thấy tiếng bước chân nổi lên bốn phía, chính là đám vệ sĩ trong nội cung nhao nhao chạy đến!
Cũng may nơi đây cây cỏ mọc rậm rạp, địa hình phức tạp, những tiếng bước chân kia mặc dù tới gần, chỉ là chưa tới trước mắt, không ai phát hiện ra chúng ta ở phía sau khóc khuất của hòn non bộ, chẳng qua là xung quanh bảy miệng tám lưỡi tranh nhau nói, cái này nói: "Sao lại không nghe nữa a? Vừa rồi còn nghe thấy!" Cái kia nói: "Nhất định là Xương Khâm đại sư gặp bất trắc không may! Thích khách thật là lợi hại!" Vì vậy lại là một hồi náo loạn.
Luyện nhi lúc này cũng không có thời gian lo lắng chuyện khác nữa, đi tới kéo ta đang muốn phi thân khỏi nơi ẩn nấp, chợt thấy dưới ánh trăng xuất hiện một bóng người, người chưa đến, trước đã lớn tiếng kêu lên: "Chúng tướng không nên hoảng loạn! Thích khách nhất định đang ở gần đây, nhanh chóng phong tỏa giới nghiêm đường lớn nhỏ chung quanh, những người còn lại không vội truy tìm, trước đóng chặt cửa cung, điều đại quân sáng đèn lắp tên trùng trùng điệp điệp canh gác tường cung, một con chim cũng không thể bỏ qua! Chỉ cần thích khách trốn không ra, chúng ta chờ bắt cá trong chậu cũng không muộn!"
Người này biết cách chỉ huy, nội công thâm hậu, thanh âm cách thật xa lại truyền đến đây, lập tức trăm ngàn ngọn đèn sáng liền hội tụ lại, trừng điệp cung tên sẵn sàng nghênh đón xưa nay đúng là biện pháp tốt nhất để vây bắt cao thủ, nếu thật sự bố trí như vậy, muốn xông ra ngoài liền thật sự là tuyệt đối không thể!
Nhưng mà, khi thanh âm lọt vào trong tai, điều thật sự làm cho người ta để trong lòng, lại không phải là điểm này.
"... Mộ Dung Trùng!" Khi người bên cạnh cũng cắn răng từ giữa hàm răng hung hăng phát ra danh tự này, đã biết rõ quả nhiên không phải bản thân nghe lầm, đồng dạng trong đêm khuya, đồng dạng ánh lửa nổi lên bốn phía, lúc này ở nơi đây, chợt nghe được thanh âm này, rất dễ dàng liền liên tưởng tới trận đại hỏa hoạn ở Minh Nguyệt hạp hơn một tháng trước kia.
Bản thân còn như vậy, Luyện nhi chỉ sợ càng là thù mới hận kéo đến, nhưng chỉ thấy nàng nổi giận đùng đùng mà nhìn thẳng vào nhân ảnh dưới ánh trắng đang đứng trên tường cao kia, một bộ dạng vừa muốn rút kiếm tiến lên! Cảm giác được bàn tay của nàng từ trong lòng bàn tay mình trượt ra, trong lồng ngực chính là căng thẳng, rõ ràng nên nhanh chóng ngăn cản mới đúng, chỉ là tối nay tính ra, bản thân đã rất nhiều lần làm ngược lại ý của nàng, lúc nay lại ngăn cản nàng báo thù cho sơn trại có phải là không thích hợp hay không? Có thể khiến cho nàng phẫn hận mà làm cho tình thế càng thêm hỏng bét hay không? Trong lòng nhất thời thấp thỏm không yên, cho nên thời khắc mấu chốt này, lại lộ ra một chút do dự.
Một chút do dự này, Luyện nhi đã chạy ra hơn ba bước, nhìn thấy đã muốn thoát ra khỏi tầm chắn của hòn non bộ, ngay khi ta cho rằng đã vô lực vãn hồi, nàng bỗng nhiên dừng lại, ngừng bước chân quay đầu nhìn lại, một đôi mắt đen sẫm sáng ngời nhìn ta một cái, lại quay đầu dán mắt nhìn mục tiêu ở nơi tường cao kia một cái, rốt cuộc giậm chân một cái, lại xoay người bước nhanh tới đây, một lần nữa nắm lấy tay ta nói: "...Được rồi, tính mạng của gia hỏa kia, đã nói là lưu cho San Hô đến lấy, chúng ta mới không có thời gian để ý đến hắn, đi!" Nói xong liền lôi kéo người khom lưng một cái, liền hướng nơi càng tối càng bí mật mà rời đi.
Lặng lẽ đi theo sau lưng nàng, nhìn sườn mặt vẫn còn căm giận của người bên cạnh, mặc dù người vẫn đang ở hiểm cảnh, lại nhịn không được mà nhẹ nhàng nở nụ cười.
Lúc này bên ngoài ánh đèn lồng đã giăng dầy đặc như những vì sao, Luyện nhi đi phía trước dẫn dắt ta phi thân lên xuống, lựa chọn những lối đi không phải đường mòn, thỉnh thoảng thi triển kế sách giương đông kích tây, dùng tán lá hay hòn đá ném ra ngoài dẫn dắt vệ sĩ trong nội cung rời khỏi vị trí, dường như đều đã được tính toán kỹ lưỡng, cũng không biết nàng muốn mang ta đi đâu, chỉ là trong lòng đã không còn khẩn trương như lúc trước, thậm chí, có thể xem như thoải mái.
Cứ như vậy lại đi một hồi, mới phát hiện, chúng ta lại quay về bên ngoài chỗ của Khách thị. Nơi này bên ngoài cũng là đèn sáng giăng cao thủ vệ nghiêm ngặt, chỉ là trong uyển so với khi vừa rồi lại tựa hồ cũng không có biến hóa quá lớn. Theo Luyện nhi tiến đến mà nhìn, quả nhiên không có người, ngày cả Khách thị cũng không thấy tăm hơi, có lẽ là có tật giật mình, vừa nghe thấy có tiếng gió thích khách liền sợ đến mức muốn trốn tránh, chỉ có nữ nhi của bà ta đang ngồi ngay ngắn trong nội viện, trường kiếm trong tay, tiểu cô nương này đã là đệ tử của Hồng Hoa Quỷ Mẫu, đối với thân thủ của bản thân hẳn là cũng có chút tự tin, chắc hẳn đây chính là lý do vì sao trong uyển không có một người về sĩ nào.
Chẳng qua là nàng ở đó bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch, làm sao có thể nghĩ tới thích khách đã thâm ầm rời đi ngay dưới ánh mắt của nàng? Luyện nhi nhìn qua dường như cũng không muốn cứng rắn đối đầu với người khác, lướt qua tiểu cô nương đi đến hậu viện, vẫn luôn suy đoán ý định của nàng là thế nào, thẳng đến khi nhìn thấy một cỗ xe lớn đang yên tĩnh đứng dưới mái hiên tối tắm, liên nhớ đến cuộc đối thoại giữa hai mẹ con nghe lén được lúc trước, mới xem như hiểu được ý định của nàng.
Luyện nhi khẽ mỉm cười, nhảy tới đẩy cửa xe ra, quay đầu lại dùng tay làm dấu mời, chúng ta liền im hơi lặng tiếng mà đi vào.
Cho dù được màn đêm che giấu, sự tráng lệ trong cỗ xe này vẫn là đủ làm cho người líu lưỡi, những thứ khác không nói, loại xe ngựa có thể để cho người ta đứng thẳng lưng mà vẫn cách nóc xe một đoạn đã tính là hiếm thấy, lại càng không cần nói đến những châu quang bảo khí được tinh điêu tế khắc mà trang trí, thật sự là tập hợp người giỏi tay nghề mà tạo thành, ngay cả người có ánh mắt không cao minh lắm như ta đều nhìn đến có chút nhập thần.
Nhưng thật ra Luyện nhi không quan tâm những thứ đó quá nhiều, chỉ trái lật phải lật nhìn một cái, mở ra hộp thức ăn trên bàn nếm qua hai phần điểm tâm cùng các loại hạt khô, gật đầu nói: "Ân, không tệ." Tiện tay cầm lấy vài món, rốt cuộc còn nhớ không muốn lưu dấu vết mà cất lại kỹ càng, cuối cùng lại nhìn trúng ghế mềm phủ lông cáo dài rộng có thể đủ cho hai người cũng nằm nghỉ ngơi bắt mắt nhất trong xe, nhảy tới ngồi thử, liền vỗ vỗ nệm dày bồng bềnh kia, cong khóe môi nói với ta: "Đến, tới đây, thật thoải mái, tối nay chúng ta liền ở đây qua đêm."
Lúc trước thấy nàng hành động ngay ngắn rõ ràng, chỉ trong chớp mắt lại trở nên hồ đồ, nén cười đi đến bên cạnh nàng, đương nhiên không có ngồi xuống, công khai mà ngồi ở chỗ này không khỏi quá mức mạo hiểm, lại quan sát đánh giá mọi nơi, Luyện nhi đứng dậy, cúi người kéo tấm lông cáo phủ trên tấm đệm lên, dùng lực vừa nhấc, tấm gỗ dầy dưới ghế ngồi thì ra là có thể nâng lên, lỗ hổng dưới mặt ghế dùng để lưu trữ vật, bất quá bởi vì chỗ ngồi thật sự quá rộng lớn, bên trong thả vào hai kiện thảm lót cùng áo khoác, vẫn là còn rất nhiều không gian.
Lần này đổi thành bản thân dùng tay làm thành dấu mời nàng, Luyện nhi cũng không khách khí, hì hì cười nói: "Ngươi thật biết tìm chỗ, bất quá đầu tiên phải nói trước, nếu như bên trong không dễ chịu ta cũng không vào." Nói xong liền cúi người chui vào.
Nhưng mà thực sự là bên trong cũng rất dễ chịu, thậm chí so với trong tưởng tượng còn tốt hơn, dưới thân có thảm lót mềm mại, ấm áp lại không cấn người, ta cùng Luyện nhi đều xem như có hình thể nhỏ nhắn, sau khi đặt tấm gỗ lót rồi nằm xuống cũng không quá chật chội, còn có không khí trong lành cùng ánh sáng từ mấy cái lỗ nhỏ trang trí dũng mãnh ùa vào, những thứ này vừa rồi ở bên ngoài cũng rất khó phát hiện, có thể thấy được chỗ này thiết kế chẳng những là để trữ vật, chỉ sợ cũng chính là mang theo công năng bảo vệ chủ xe ở thời khắc nguy cơ, chẳng qua là bị chúng ta hưởng dụng trước rồi.
Nằm xuống phi thường dễ chịu, Luyện nhi đương nhiên cũng liền không nói gì nữa, chỉ nở nụ cười ôm lấy ta bất động. Hai người ban đầu còn không dám thất lễ, vểnh lỗ tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài cả buổi, những vệ sĩ trong nội cung kia thấy đã lâu cũng không có người ngoài xuất hiện, đã bắt đầu thận trọng từng bước tìm kiếm, đã từng tiến đến trong uyển, khoảng cách gần nhất thậm chí có thể từ trong lỗ nhỏ nhìn thấy ánh lửa chiếu sáng, bất quá rốt cuộc Khách thị này là người tâm phúc ở trước mặt Hoàng đế, ai dám tùy ý làm liều mà lật qua lật lại? Đại khái nhìn qua một chút, cũng liền lui ra ngoài.
Cứ như vậy nhao nhao hỗn loạn đến nửa đêm, bên ngoài động tĩnh rốt cuộc từ từ nhỏ xuống, nhưng lại không biết tình hình nơi khác như thế nào, cho nên vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao lúc trước nghe qua đối thoại của mẹ con Khách thị, biết rõ tiểu cô nương kia ngày hôm sau muốn xuất cung đi chơi, trong lòng cũng không nóng vội, nằm trong bóng đêm ôm lấy nhau, trong lòng vô cùng an bình, dần dần mí mắt không khỏi trầm xuống, cuối cùng dứt khoát cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ, cũng may từ nhỏ đi ngủ đều cũng không có thói quen gì đặc biệt, rất yên lặng, liền cũng không có lo lắng gì.
Sau đó ngẫm lại, cũng thực sự cảm thấy lúc đó to gan, không rõ bản thân vốn là người luôn luôn mang lòng cảnh giác rất nặng, làm sao lại an tâm ngủ thiếp đi ngay trong thâm cung nguy cơ tứ phía như vậy, lại ngủ đến trầm như vậy...Trầm đến mức khi cảm thấy dưới thân lắc lư, dường như có ánh sáng gì đó chiếu đến mí mắt, còn không thanh tỉnh, hồ đồ lờ mờ đưa tay muốn đi ngăn cản, may mà bàn tay vươn lên một nửa đã kịp thời bị bắt được, nếu không thật sự là đã đụng vào tấm gỗ phía trên mà gây ra tiếng động.
Sau khi bàn tay bị nắm lấy, trong đầu một cái dây cung được kéo căng, lúc này mới nhận ra bản thân đang ở đâu, đột nhiên mở mắt ra, đã thấy Luyện nhi ở bên cạnh gần trong gang tấc đang nhìn mình, thấy ta tỉnh lại, liền đem một ngón tay đặt bên môi tỏ vẻ im lặng, thần sắc lại là cười nhẹ, nửa điểm cũng không có khẩn trương.
Giác quan khôi phục hoạt động, tất nhiên đã nghe được thanh âm đối thoại bên ngoài, cũng không biết thời gian cụ thể, chỉ biết đã là ban ngày, tránh thoát khỏi giới nghiêm trong nội cung, cửa cung mở ra, tiểu cô nương kia quả thật vội vàng đánh xe xuất ngoại muốn đi ngắm hoa giải buồn, lúc này chính là đụng phải kiểm tra thông lệ ở trước cửa lớn, những thị vệ kia có lẽ cũng nhận biết địa vị, cung kính không dám càn rỡ, chỉ đơn giản hỏi vài câu, lại vén rèm nhìn một cái, liền vung tay lên cho đi.
Đêm qua hao tổn tâm cơ Đông lượn Tây lượn không thể rời khỏi, hôm nay sau một giấc ngủ ngon liền thuận lợi đi ra, thật sự là khiến cho người ta cảm thấy có chút buồn cười. Theo lý nguy cơ giải trừ liền có thể rời khỏi, bất quá nghe thấy động tĩnh bên ngoài, giờ phút này chính là đang ở trên phố xá sầm uất, mạo muội lao ra cũng không quá tốt, ta cùng Luyện nhi rỉ tai thì thầm thương lượng đôi câu, nói xong liền dứt khoát chờ đến Tây Sơn nơi có người ở thưa thớt, đến lúc đó thần không biết quỷ không hay mà thoát thân cũng không muộn.
Không ngờ sau khi xuất cung lộ trình đến Tây Sơn thật đúng là không ngắn. Mặc dù rất thong thả, theo lý nghĩ ngơi thoải mái vốn cũng không có gì, không ngờ lắc lư một đoạn đường, lại khiến cho Luyện nhi đói bụng, nàng cũng là người không khách khí, sờ sờ bụng, liền lấy ra điểm tâm và hạt khô đêm qua thuận tay mang theo mà thưởng thức, bản thân ăn được mùi ngon không tính, lấy ra bánh ngọt chính là không nói lời nào liền đút vào trong miệng của ta.
Không gian nhỏ hẹp này, chính là muốn né tránh cũng tránh không khỏi, đến khi muốn cầm lấy chính mình tự ăn nàng lại không cho, hơn nữa trong bụng cũng xác thực bắt đầu đói rồi, hạ quyết tâm, cũng không để tâm nhiều như vậy, mặt dầy để tùy ý nàng muốn làm gì thì làm, dù sao chuyện khi trốn ở chỗ này liền chỉ có nàng biết ta biết, ngay cả thiên địa cũng là không biết a.
Luyện nhi đút đến cao hứng, bản thân liền dứt khoát không ăn nữa, từng chút một tất cả đều lấy ra đút cho ta, ánh mắt hưng trí bừng bừng kia mang lại cảm giác giống như nàng đamg đút cho...Thiên Trúc chuột*... Trong đầu đột ngột nảy ra liên tưởng này làm cho người ta nhịn không được mà xoay đầu tránh sang bên cạnh, nàng đột nhiên đút tới, vụn bánh ngọt liền rơi xuống trên người.
(*Loại chuột lang, ngoại hình giống giống hamster)
Chuyện này khiến cho có người rất là bất mãn, Luyện nhi một bên đưa tay hỗ trợ phủi đi vụ bánh trên áo, một bên lại trở tay đem miếng bánh còn lại ngậm vào trong miệng, cũng không nuốt xuống, cúi người lại gần, nhìn tư thế đúng là muốn... Thật sự là không thể chống cự liền phải thừa nhận, dở khóc dở cười mà làm bộ đưa tay muốn đẩy nàng, lại sợ thực sự đánh ra động tĩnh, do dự một chút liền đánh mất cơ hội, bỗng nhiên bị ôm lấy thật chặc, theo bản năng mà ôm lấy cổ nàng, trong ánh sáng lờ mờ, ngoại trừ vành tai mềm mại cùng mái tóc đen mượt mà, trước mắt cái gì cũng đều nhìn không rõ.
Người này, tại sao gần đây càng lúc lại càng... Khó ứng phó như vậy...
Mơ mơ màng màng mà tự hỏi, cũng không biết trải qua bao lâu, phần thức ăn trên một đã sớm không còn, lúc này Luyện nhi mới mặt không đỏ hơi thở không gấp mà kéo ra chút ít khoảng cách, còn có tư có vị mà quét qua khóe miệng một chút, dường như dư vị vô cùng...Cái này thật sự là không muốn thẹn quá hoá giận cũng không được, đang muốn bất chấp tất cả mà đẩy người ra, chợt nghe thấy tiểu cô nương kia lầm bầm lầu bầu quở trách: "Ân, đây là thanh âm gì a? Tại sao trong cỗ xe hoa lệ như vậy lại có chuột?"
Lúc trước một mực bị sự hồ đồ của Luyện nhi làm phân tán đi lực chú ý, lúc này mới cả kinh phát hiện ra lúc này cỗ xe đã đi đến nơi hẻo lánh, bốn phía không còn ồn ào như giữa phố xá sầm uất, tất nhiên cũng liền càng dễ phát hiện dị động trong xe, không khỏi liền oán trách mà nhìn sang người bên cạnh một cái, ý là trách nàng hồ đồ làm bại lộ tung tích.
Đối với chuyện này Luyện nhi thật ra không cho là đúng, kỳ thật cũng biết, từ sau khi ra khỏi Hoàng cung nàng liền đã sớm không còn lo sợ rồi, lúc trước bất quá là mang theo tâm tình vui đùa mà tiếp tục che giấu, lúc này xe đã đến vùng hoang vu, tất nhiên càng không kiêng kị điều gì. Nghe thấy tiểu cô nương trên xe đã đứng dậy tìm kiếm khắp bốn phía, cũng dứt khoát không muốn tiếp tục ẩn núp, Luyện nhi một tay cầm kiếm một tay kéo ta, ngồi thẳng lên, mở tấm gỗ lót lên mà nhảy ra ngoài, người còn chưa đứng vững, trước đã hướng ra bên ngoài cười nói: "Xin chào, đa tạ bánh ngọt điểm tâm cùng hạt khô của ngươi, coi như không tệ."
Tiểu cô nương kia đột nhiên gặp phải biến cố này, lập tức chấn động, đang muốn đưa tay cầm lấy thanh kiếm treo trên vách xe, lúc này Luyện nhi đã sớm tung một chưởng đánh nát song cửa, trước đẩy ta ra ngoài xe, ngoài miệng lại thực sự không có nhàn rỗi, vừa đẩy vừa nói: "Này, sư phụ của ngươi đã chết, ngươi không xuất cung, Hồng Hoa Quỷ Mẫu truyền võ công cho ngươi cũng xem như là uổng phí tâm huyết a!" Ta quay đầu lại nhìn lên, thấy thần sắc của tiểu cô nương kia lộ ra kinh ngạc không thôi, sững sờ một chút mới nói: "Nói...Nói càn!" Nhưng không biết tại sao tựa hồ lại có chút tin tưởng, truy vấn: "Là ai làm!"
Lúc này bản thân đã ra khỏi xe, thuận thế bay ra hơn một trượng mới đáp xuống trên một thân cây, Luyện nhi cũng thả người nhảy ra ngoài, trong miệng vẫn còn đang nói: "Cũng không có ai giết nàng, nàng bị tên tặc hắn tử kia làm cho tức chết! Nhi tử của nàng là một khối mụn mủ, hiện trong võ lâm người được nàng chân truyền chỉ có mình ngươi, ngươi không thay sư môn phát huy, sư phụ của ngươi chính là chết không nhắm mắt!"
"Ngươi đứng lại, nói cho rõ ràng!" Lúc này tiểu cô nương liền nổi nóng, xuất thủ muốn bắt người, nhưng mà sao có thể bắt được? Lao về phía trước lại không đạt được mục đích. Luyện nhi đã nhảy ra ngoài xe, lại không biết nghĩ như thế nào, xoay lại một chút đứng trước cửa xe, tiểu cô nương kia vui mừng, lại vươn tay bắt lấy, nhẹ nhàng đơn giản nhoáng một cát, Luyện nhi còn cười hì hì đưa tay phất qua vai người ta, mới nói: "Đúng rồi đúng rồi, sư phụ của ngươi chết rồi, vũ khí nàng luôn mang theo bên mình còn đang ở chỗ của chúng ta, nếu muốn, liền chuẩn bị tốt Bồi Nguyên Đan từ quan ngoại tiến cống, chúng ta tìm một cơ hội đến lấy vật đổi vật."
Sau khi thanh âm ngừng lại, nàng nhoáng lên một cái thân thể như gió mà bay tới, đáp xuống trên đầu cành nắm lấy tay của ta liền rời đi, một đường rời đi, trên mặt nét tươi cười rất đắc ý, nhìn nàng rạng rỡ, lại quay đầu nhìn nữ hài đang đứng trước cửa xe kia một cái, một tay đè lên bên vai đang run rẩy, không biết vì cái gì, cảm giác giống như có chút ít... Kỳ quái.
...Vô luận như thế nào, cuối cùng an nhiên mà rời đi, lắc đầu, đem hết thảy mọi chuyện không cần để tâm đến.
Mà nếu như hai chữ thích khách này chính là nói đến chúng ta, vậy nguyên nhân tất nhiên chỉ có một, chính là bại lộ từ chỗ Tư dược cục, về phần tại sao bại lộ thì không phải chuyện cầm phải suy tính vào lúc này.
Cùng nữ tử bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, cái nhìn này có lẽ là nhất trí, nhưng phương pháp ứng đối trong lòng mỗi người là có khác biệt. Chúng ta đang ở phía trên nóc đại điện, trên cao mà lại là nơi thuận gió, sự khác thường từ nơi xa xa tất nhiên có thể thu hết vào tầm mắt, bất quá một trận hỗn loạn kia kỳ thật vẫn chưa hoàn toàn truyền đến, trong phủ viện phía dưới vẫn là một mảnh yên tĩnh không có phản ứng gì. Hàng lông mày mỏng của Luyện nhi cau lại một cái, giống như đang suy nghĩ mà thì thầm: "Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong!" Liền muốn đưa tay rút kiếm, dường như muốn nhân lúc đối phương chưa kịp phòng bị mà xông xuống!
Hành động bộc phát nằm ngoài kế hoạch, để lộ hành tung như vậy không thể nghi ngờ chính là hạ sách, cho nên nàng làm như vậy hơn phân nửa chính là vì muốn đoạt thuốc, bản thân làm sao có thể không ngăn cản? Vội vàng đưa tay nhấn một cái lên lưng nàng, lúc này cũng không kịp viết chữ gì, chỉ dùng hình dáng của miệng khi phát âm mà vội vã nói một câu "Cẩn thận là hơn", thấy nàng do dự, lại vội vàng thêm một câu "Núi xanh còn đó, lần sau lại đến", kỳ thật cũng không biết dưới bóng đêm nàng nhìn thấy rõ hay không, ngay khi trong lòng đang lo lắng, đã thấy Luyện nhi sau khi có chút do dự, quả nhiên nới lỏng bàn tay cầm kiếm chuôi, ngược lại nắm lấy tay ta, thấp giọng nói một câu: "... Đi!" Cứ như vậy liền bỏ chạy theo phương hướng ngược lại.
Thấy nàng nguyện ý nghe theo lời khuyên nhue, trong lòng mới hơi thả lỏng một chút, bất quá còn cách thời điểm để an tâm rất xa, Luyện nhi chọn di chuyển theo hướng ngược lại với đám hỗn loạn, làm như vậy đương nhiên là vì tận khả năng tránh đi giới nghiêm, bất quá trong nội cung tin tức truyền đi nhanh đến bực nào? Đảo mắt tựa như thủy triều quét qua, chỉ thấy vô số ngọn đèn dầu từ bốn phía sáng lên, cả nam lẫn nữ mặc những bộ cung phục khác nhau dường như là mọc lên từ dưới lòng đất, đốt đèn lồng bôn tẩu vòng quanh, nhìn qua giống như hỗn loạn, kỳ thật chính là đã được âm thầm bày bố, còn có một đôi thủ sĩ cầm binh khí sáng ngời bay thẳng đến ngay giữa, thông báo cùng người trong nội cung, phối hợp điều tra, thật sự là dệt thành một tấm lưới vô hình.
Tuy rằng bản thân những người này đều không thể làm ảnh hưởng đến chúng ta, chỉ là dù sao lúc này chạm một phát liền động toàn thân, tốt nhất vẫn là không nên quấy nhiễu đến ai, may mà cảnh đêm sâu lắng, ánh lửa cũng không thể chiếu sáng quá mười bước, công thêm việc âm thầm điều tra, tấm lưới này nhìn từ trên không trung vẫn là tương đối thưa, mà cảnh giới nghiêm phòng cũng có phân biệt nặng nhẹ, cho nên một đường khinh thân, mặc hoa lượn cây, có tình chọn nơi hẻo lánh mà đi, sau khi hữu kinh vô hiểm mà né tránh qua mấy lần, lại thực sự đem những thanh âm huyên náo cùng ánh sáng kia càng cách càng xa.
Nhìn thấy trước mắt, là càng đi càng yên lặng, cũng không biết bên trong đó là nơi nào, chính là mơ hồ hy vọng đã có thể thuận lợi thoát khỏi vòng vây, khi lướt qua một hòn non bộ, từ bên trong lại bỗng nhiên có tiếng gió vù vù vang lên, trước mắt bay tới một mảnh ửng hồng, một thân ảnh khổng lồ mang theo hai mảnh quái binh khí bỗng nhiên vụt xuống!
Luyện nhi đi ở phía trước, tay mắt vô cùng lanh lẹ, đẩy người ra vung kiếm lên chống đỡ, ta đột nhiên bị nàng đẩy làm cho lảo đảo một chút, thực sự đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, chỉ sợ người đến không chỉ một người hoặc có mai phục khác, vội vàng rút đoản kiếm cầm trong tay, nhảy lên hòn non bộ cẩn thận nhìn quanh mọi nơi, thấy trong hắc ám không có gì dị động, lúc này mới hơi yên lòng, đem ánh mắt ném vào trong sân.
Lúc này trong sân hai người đã sớm đánh nhau, đối thủ của Luyện nhi chính là một Lạt Ma mặc tăng bào đỏ thẫm, thân người cao lớn sải cánh tay dài, dung mạo khác với thường nhân Trung Nguyên, vẻ mặt không lành, quái binh khí trong tay thì ra là hai mảnh nón úp bằng đồng, binh khí chuyên để kẹp người, sử dụng làm vang lên thanh âm binh binh bàng bàng, quả thực chính là đinh tai nhức óc!
Không kịp kinh ngạc trong đại nội của nội cung tại sao lại có loại người này, trực giác liền nhận thấy đây không phải là chuyện tốt, phiền toái hơn chính là binh khí của hắn phát ra tiếng động trong đêm tối, thanh âm truyền đi bốn phương, căn bản chính là một loại thanh âm cảnh báo không thể tốt hơn! Nhìn thấy ánh sáng vốn đã bị bỏ lại phía sau xa xa nay lại từ các nơi tụ tập hướng về bên này, trong lòng không khỏi lo lắng, cũng không để ý Luyện nhi có thể tức giận hay không, trực tiếp từ trên hòn non bộ nhảy xuống, vung dao liền gia nhập chiến cuộc!
Lạt Ma này bản thân võ công cũng coi như không yếu, nhưng nhìn động tác thân thể liền biết tuyệt đối không phải là đối thủ của Luyện nhi, chính hắn lại cũng không nhận thức được, thấy mấy chiêu đều không thể đem kiếm của đối thủ cướp đi, lúc này mới chấn động, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Luyện nhi đã ngay lập tức phản kích, xoát xoát hai kiếm đâm đến, trong phút chốc lại là một chiêu kỳ quỷ, bỗng nhiên đánh thẳng vào giữa quái binh khí kia, Lạt Ma hóp bụng khom lưng co rụt thân mình lại, dù không bị thương, đai lưng buộc áo bào đã bị cắt đứt, ngay lúc đang khiếp sợ lui lại, ta phía bên này đúng lúc nhảy xuống, cũng bất chập mọi quy tắc giang hồ, lặng lẽ không một tiếng động mà vung kiếm đón lấy, một đạo hàn quang cứ như vậy mà chạm vào phía sau lưng hắn, Lạt Ma kêu thảm một tiếng, ngã nhào vào bụi bặm bất động.
Một màn này phát sinh trước trước sau sau, đều bị Luyện nhi thu vào trong đáy mắt, trong lòng biết rõ nàng là không thích như vậy, cho nên khó tránh khỏi bất an, nhưng nàng lại không có phản ứng gì, chỉ trừng ta một cái, đi tới thu kiếm khom lưng, giống như muốn kiểm tra thực hư đối thủ một chút, chưa đợi kịp vươn tay đã chợt nghe thấy tiếng bước chân nổi lên bốn phía, chính là đám vệ sĩ trong nội cung nhao nhao chạy đến!
Cũng may nơi đây cây cỏ mọc rậm rạp, địa hình phức tạp, những tiếng bước chân kia mặc dù tới gần, chỉ là chưa tới trước mắt, không ai phát hiện ra chúng ta ở phía sau khóc khuất của hòn non bộ, chẳng qua là xung quanh bảy miệng tám lưỡi tranh nhau nói, cái này nói: "Sao lại không nghe nữa a? Vừa rồi còn nghe thấy!" Cái kia nói: "Nhất định là Xương Khâm đại sư gặp bất trắc không may! Thích khách thật là lợi hại!" Vì vậy lại là một hồi náo loạn.
Luyện nhi lúc này cũng không có thời gian lo lắng chuyện khác nữa, đi tới kéo ta đang muốn phi thân khỏi nơi ẩn nấp, chợt thấy dưới ánh trăng xuất hiện một bóng người, người chưa đến, trước đã lớn tiếng kêu lên: "Chúng tướng không nên hoảng loạn! Thích khách nhất định đang ở gần đây, nhanh chóng phong tỏa giới nghiêm đường lớn nhỏ chung quanh, những người còn lại không vội truy tìm, trước đóng chặt cửa cung, điều đại quân sáng đèn lắp tên trùng trùng điệp điệp canh gác tường cung, một con chim cũng không thể bỏ qua! Chỉ cần thích khách trốn không ra, chúng ta chờ bắt cá trong chậu cũng không muộn!"
Người này biết cách chỉ huy, nội công thâm hậu, thanh âm cách thật xa lại truyền đến đây, lập tức trăm ngàn ngọn đèn sáng liền hội tụ lại, trừng điệp cung tên sẵn sàng nghênh đón xưa nay đúng là biện pháp tốt nhất để vây bắt cao thủ, nếu thật sự bố trí như vậy, muốn xông ra ngoài liền thật sự là tuyệt đối không thể!
Nhưng mà, khi thanh âm lọt vào trong tai, điều thật sự làm cho người ta để trong lòng, lại không phải là điểm này.
"... Mộ Dung Trùng!" Khi người bên cạnh cũng cắn răng từ giữa hàm răng hung hăng phát ra danh tự này, đã biết rõ quả nhiên không phải bản thân nghe lầm, đồng dạng trong đêm khuya, đồng dạng ánh lửa nổi lên bốn phía, lúc này ở nơi đây, chợt nghe được thanh âm này, rất dễ dàng liền liên tưởng tới trận đại hỏa hoạn ở Minh Nguyệt hạp hơn một tháng trước kia.
Bản thân còn như vậy, Luyện nhi chỉ sợ càng là thù mới hận kéo đến, nhưng chỉ thấy nàng nổi giận đùng đùng mà nhìn thẳng vào nhân ảnh dưới ánh trắng đang đứng trên tường cao kia, một bộ dạng vừa muốn rút kiếm tiến lên! Cảm giác được bàn tay của nàng từ trong lòng bàn tay mình trượt ra, trong lồng ngực chính là căng thẳng, rõ ràng nên nhanh chóng ngăn cản mới đúng, chỉ là tối nay tính ra, bản thân đã rất nhiều lần làm ngược lại ý của nàng, lúc nay lại ngăn cản nàng báo thù cho sơn trại có phải là không thích hợp hay không? Có thể khiến cho nàng phẫn hận mà làm cho tình thế càng thêm hỏng bét hay không? Trong lòng nhất thời thấp thỏm không yên, cho nên thời khắc mấu chốt này, lại lộ ra một chút do dự.
Một chút do dự này, Luyện nhi đã chạy ra hơn ba bước, nhìn thấy đã muốn thoát ra khỏi tầm chắn của hòn non bộ, ngay khi ta cho rằng đã vô lực vãn hồi, nàng bỗng nhiên dừng lại, ngừng bước chân quay đầu nhìn lại, một đôi mắt đen sẫm sáng ngời nhìn ta một cái, lại quay đầu dán mắt nhìn mục tiêu ở nơi tường cao kia một cái, rốt cuộc giậm chân một cái, lại xoay người bước nhanh tới đây, một lần nữa nắm lấy tay ta nói: "...Được rồi, tính mạng của gia hỏa kia, đã nói là lưu cho San Hô đến lấy, chúng ta mới không có thời gian để ý đến hắn, đi!" Nói xong liền lôi kéo người khom lưng một cái, liền hướng nơi càng tối càng bí mật mà rời đi.
Lặng lẽ đi theo sau lưng nàng, nhìn sườn mặt vẫn còn căm giận của người bên cạnh, mặc dù người vẫn đang ở hiểm cảnh, lại nhịn không được mà nhẹ nhàng nở nụ cười.
Lúc này bên ngoài ánh đèn lồng đã giăng dầy đặc như những vì sao, Luyện nhi đi phía trước dẫn dắt ta phi thân lên xuống, lựa chọn những lối đi không phải đường mòn, thỉnh thoảng thi triển kế sách giương đông kích tây, dùng tán lá hay hòn đá ném ra ngoài dẫn dắt vệ sĩ trong nội cung rời khỏi vị trí, dường như đều đã được tính toán kỹ lưỡng, cũng không biết nàng muốn mang ta đi đâu, chỉ là trong lòng đã không còn khẩn trương như lúc trước, thậm chí, có thể xem như thoải mái.
Cứ như vậy lại đi một hồi, mới phát hiện, chúng ta lại quay về bên ngoài chỗ của Khách thị. Nơi này bên ngoài cũng là đèn sáng giăng cao thủ vệ nghiêm ngặt, chỉ là trong uyển so với khi vừa rồi lại tựa hồ cũng không có biến hóa quá lớn. Theo Luyện nhi tiến đến mà nhìn, quả nhiên không có người, ngày cả Khách thị cũng không thấy tăm hơi, có lẽ là có tật giật mình, vừa nghe thấy có tiếng gió thích khách liền sợ đến mức muốn trốn tránh, chỉ có nữ nhi của bà ta đang ngồi ngay ngắn trong nội viện, trường kiếm trong tay, tiểu cô nương này đã là đệ tử của Hồng Hoa Quỷ Mẫu, đối với thân thủ của bản thân hẳn là cũng có chút tự tin, chắc hẳn đây chính là lý do vì sao trong uyển không có một người về sĩ nào.
Chẳng qua là nàng ở đó bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch, làm sao có thể nghĩ tới thích khách đã thâm ầm rời đi ngay dưới ánh mắt của nàng? Luyện nhi nhìn qua dường như cũng không muốn cứng rắn đối đầu với người khác, lướt qua tiểu cô nương đi đến hậu viện, vẫn luôn suy đoán ý định của nàng là thế nào, thẳng đến khi nhìn thấy một cỗ xe lớn đang yên tĩnh đứng dưới mái hiên tối tắm, liên nhớ đến cuộc đối thoại giữa hai mẹ con nghe lén được lúc trước, mới xem như hiểu được ý định của nàng.
Luyện nhi khẽ mỉm cười, nhảy tới đẩy cửa xe ra, quay đầu lại dùng tay làm dấu mời, chúng ta liền im hơi lặng tiếng mà đi vào.
Cho dù được màn đêm che giấu, sự tráng lệ trong cỗ xe này vẫn là đủ làm cho người líu lưỡi, những thứ khác không nói, loại xe ngựa có thể để cho người ta đứng thẳng lưng mà vẫn cách nóc xe một đoạn đã tính là hiếm thấy, lại càng không cần nói đến những châu quang bảo khí được tinh điêu tế khắc mà trang trí, thật sự là tập hợp người giỏi tay nghề mà tạo thành, ngay cả người có ánh mắt không cao minh lắm như ta đều nhìn đến có chút nhập thần.
Nhưng thật ra Luyện nhi không quan tâm những thứ đó quá nhiều, chỉ trái lật phải lật nhìn một cái, mở ra hộp thức ăn trên bàn nếm qua hai phần điểm tâm cùng các loại hạt khô, gật đầu nói: "Ân, không tệ." Tiện tay cầm lấy vài món, rốt cuộc còn nhớ không muốn lưu dấu vết mà cất lại kỹ càng, cuối cùng lại nhìn trúng ghế mềm phủ lông cáo dài rộng có thể đủ cho hai người cũng nằm nghỉ ngơi bắt mắt nhất trong xe, nhảy tới ngồi thử, liền vỗ vỗ nệm dày bồng bềnh kia, cong khóe môi nói với ta: "Đến, tới đây, thật thoải mái, tối nay chúng ta liền ở đây qua đêm."
Lúc trước thấy nàng hành động ngay ngắn rõ ràng, chỉ trong chớp mắt lại trở nên hồ đồ, nén cười đi đến bên cạnh nàng, đương nhiên không có ngồi xuống, công khai mà ngồi ở chỗ này không khỏi quá mức mạo hiểm, lại quan sát đánh giá mọi nơi, Luyện nhi đứng dậy, cúi người kéo tấm lông cáo phủ trên tấm đệm lên, dùng lực vừa nhấc, tấm gỗ dầy dưới ghế ngồi thì ra là có thể nâng lên, lỗ hổng dưới mặt ghế dùng để lưu trữ vật, bất quá bởi vì chỗ ngồi thật sự quá rộng lớn, bên trong thả vào hai kiện thảm lót cùng áo khoác, vẫn là còn rất nhiều không gian.
Lần này đổi thành bản thân dùng tay làm thành dấu mời nàng, Luyện nhi cũng không khách khí, hì hì cười nói: "Ngươi thật biết tìm chỗ, bất quá đầu tiên phải nói trước, nếu như bên trong không dễ chịu ta cũng không vào." Nói xong liền cúi người chui vào.
Nhưng mà thực sự là bên trong cũng rất dễ chịu, thậm chí so với trong tưởng tượng còn tốt hơn, dưới thân có thảm lót mềm mại, ấm áp lại không cấn người, ta cùng Luyện nhi đều xem như có hình thể nhỏ nhắn, sau khi đặt tấm gỗ lót rồi nằm xuống cũng không quá chật chội, còn có không khí trong lành cùng ánh sáng từ mấy cái lỗ nhỏ trang trí dũng mãnh ùa vào, những thứ này vừa rồi ở bên ngoài cũng rất khó phát hiện, có thể thấy được chỗ này thiết kế chẳng những là để trữ vật, chỉ sợ cũng chính là mang theo công năng bảo vệ chủ xe ở thời khắc nguy cơ, chẳng qua là bị chúng ta hưởng dụng trước rồi.
Nằm xuống phi thường dễ chịu, Luyện nhi đương nhiên cũng liền không nói gì nữa, chỉ nở nụ cười ôm lấy ta bất động. Hai người ban đầu còn không dám thất lễ, vểnh lỗ tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài cả buổi, những vệ sĩ trong nội cung kia thấy đã lâu cũng không có người ngoài xuất hiện, đã bắt đầu thận trọng từng bước tìm kiếm, đã từng tiến đến trong uyển, khoảng cách gần nhất thậm chí có thể từ trong lỗ nhỏ nhìn thấy ánh lửa chiếu sáng, bất quá rốt cuộc Khách thị này là người tâm phúc ở trước mặt Hoàng đế, ai dám tùy ý làm liều mà lật qua lật lại? Đại khái nhìn qua một chút, cũng liền lui ra ngoài.
Cứ như vậy nhao nhao hỗn loạn đến nửa đêm, bên ngoài động tĩnh rốt cuộc từ từ nhỏ xuống, nhưng lại không biết tình hình nơi khác như thế nào, cho nên vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao lúc trước nghe qua đối thoại của mẹ con Khách thị, biết rõ tiểu cô nương kia ngày hôm sau muốn xuất cung đi chơi, trong lòng cũng không nóng vội, nằm trong bóng đêm ôm lấy nhau, trong lòng vô cùng an bình, dần dần mí mắt không khỏi trầm xuống, cuối cùng dứt khoát cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ, cũng may từ nhỏ đi ngủ đều cũng không có thói quen gì đặc biệt, rất yên lặng, liền cũng không có lo lắng gì.
Sau đó ngẫm lại, cũng thực sự cảm thấy lúc đó to gan, không rõ bản thân vốn là người luôn luôn mang lòng cảnh giác rất nặng, làm sao lại an tâm ngủ thiếp đi ngay trong thâm cung nguy cơ tứ phía như vậy, lại ngủ đến trầm như vậy...Trầm đến mức khi cảm thấy dưới thân lắc lư, dường như có ánh sáng gì đó chiếu đến mí mắt, còn không thanh tỉnh, hồ đồ lờ mờ đưa tay muốn đi ngăn cản, may mà bàn tay vươn lên một nửa đã kịp thời bị bắt được, nếu không thật sự là đã đụng vào tấm gỗ phía trên mà gây ra tiếng động.
Sau khi bàn tay bị nắm lấy, trong đầu một cái dây cung được kéo căng, lúc này mới nhận ra bản thân đang ở đâu, đột nhiên mở mắt ra, đã thấy Luyện nhi ở bên cạnh gần trong gang tấc đang nhìn mình, thấy ta tỉnh lại, liền đem một ngón tay đặt bên môi tỏ vẻ im lặng, thần sắc lại là cười nhẹ, nửa điểm cũng không có khẩn trương.
Giác quan khôi phục hoạt động, tất nhiên đã nghe được thanh âm đối thoại bên ngoài, cũng không biết thời gian cụ thể, chỉ biết đã là ban ngày, tránh thoát khỏi giới nghiêm trong nội cung, cửa cung mở ra, tiểu cô nương kia quả thật vội vàng đánh xe xuất ngoại muốn đi ngắm hoa giải buồn, lúc này chính là đụng phải kiểm tra thông lệ ở trước cửa lớn, những thị vệ kia có lẽ cũng nhận biết địa vị, cung kính không dám càn rỡ, chỉ đơn giản hỏi vài câu, lại vén rèm nhìn một cái, liền vung tay lên cho đi.
Đêm qua hao tổn tâm cơ Đông lượn Tây lượn không thể rời khỏi, hôm nay sau một giấc ngủ ngon liền thuận lợi đi ra, thật sự là khiến cho người ta cảm thấy có chút buồn cười. Theo lý nguy cơ giải trừ liền có thể rời khỏi, bất quá nghe thấy động tĩnh bên ngoài, giờ phút này chính là đang ở trên phố xá sầm uất, mạo muội lao ra cũng không quá tốt, ta cùng Luyện nhi rỉ tai thì thầm thương lượng đôi câu, nói xong liền dứt khoát chờ đến Tây Sơn nơi có người ở thưa thớt, đến lúc đó thần không biết quỷ không hay mà thoát thân cũng không muộn.
Không ngờ sau khi xuất cung lộ trình đến Tây Sơn thật đúng là không ngắn. Mặc dù rất thong thả, theo lý nghĩ ngơi thoải mái vốn cũng không có gì, không ngờ lắc lư một đoạn đường, lại khiến cho Luyện nhi đói bụng, nàng cũng là người không khách khí, sờ sờ bụng, liền lấy ra điểm tâm và hạt khô đêm qua thuận tay mang theo mà thưởng thức, bản thân ăn được mùi ngon không tính, lấy ra bánh ngọt chính là không nói lời nào liền đút vào trong miệng của ta.
Không gian nhỏ hẹp này, chính là muốn né tránh cũng tránh không khỏi, đến khi muốn cầm lấy chính mình tự ăn nàng lại không cho, hơn nữa trong bụng cũng xác thực bắt đầu đói rồi, hạ quyết tâm, cũng không để tâm nhiều như vậy, mặt dầy để tùy ý nàng muốn làm gì thì làm, dù sao chuyện khi trốn ở chỗ này liền chỉ có nàng biết ta biết, ngay cả thiên địa cũng là không biết a.
Luyện nhi đút đến cao hứng, bản thân liền dứt khoát không ăn nữa, từng chút một tất cả đều lấy ra đút cho ta, ánh mắt hưng trí bừng bừng kia mang lại cảm giác giống như nàng đamg đút cho...Thiên Trúc chuột*... Trong đầu đột ngột nảy ra liên tưởng này làm cho người ta nhịn không được mà xoay đầu tránh sang bên cạnh, nàng đột nhiên đút tới, vụn bánh ngọt liền rơi xuống trên người.
(*Loại chuột lang, ngoại hình giống giống hamster)
Chuyện này khiến cho có người rất là bất mãn, Luyện nhi một bên đưa tay hỗ trợ phủi đi vụ bánh trên áo, một bên lại trở tay đem miếng bánh còn lại ngậm vào trong miệng, cũng không nuốt xuống, cúi người lại gần, nhìn tư thế đúng là muốn... Thật sự là không thể chống cự liền phải thừa nhận, dở khóc dở cười mà làm bộ đưa tay muốn đẩy nàng, lại sợ thực sự đánh ra động tĩnh, do dự một chút liền đánh mất cơ hội, bỗng nhiên bị ôm lấy thật chặc, theo bản năng mà ôm lấy cổ nàng, trong ánh sáng lờ mờ, ngoại trừ vành tai mềm mại cùng mái tóc đen mượt mà, trước mắt cái gì cũng đều nhìn không rõ.
Người này, tại sao gần đây càng lúc lại càng... Khó ứng phó như vậy...
Mơ mơ màng màng mà tự hỏi, cũng không biết trải qua bao lâu, phần thức ăn trên một đã sớm không còn, lúc này Luyện nhi mới mặt không đỏ hơi thở không gấp mà kéo ra chút ít khoảng cách, còn có tư có vị mà quét qua khóe miệng một chút, dường như dư vị vô cùng...Cái này thật sự là không muốn thẹn quá hoá giận cũng không được, đang muốn bất chấp tất cả mà đẩy người ra, chợt nghe thấy tiểu cô nương kia lầm bầm lầu bầu quở trách: "Ân, đây là thanh âm gì a? Tại sao trong cỗ xe hoa lệ như vậy lại có chuột?"
Lúc trước một mực bị sự hồ đồ của Luyện nhi làm phân tán đi lực chú ý, lúc này mới cả kinh phát hiện ra lúc này cỗ xe đã đi đến nơi hẻo lánh, bốn phía không còn ồn ào như giữa phố xá sầm uất, tất nhiên cũng liền càng dễ phát hiện dị động trong xe, không khỏi liền oán trách mà nhìn sang người bên cạnh một cái, ý là trách nàng hồ đồ làm bại lộ tung tích.
Đối với chuyện này Luyện nhi thật ra không cho là đúng, kỳ thật cũng biết, từ sau khi ra khỏi Hoàng cung nàng liền đã sớm không còn lo sợ rồi, lúc trước bất quá là mang theo tâm tình vui đùa mà tiếp tục che giấu, lúc này xe đã đến vùng hoang vu, tất nhiên càng không kiêng kị điều gì. Nghe thấy tiểu cô nương trên xe đã đứng dậy tìm kiếm khắp bốn phía, cũng dứt khoát không muốn tiếp tục ẩn núp, Luyện nhi một tay cầm kiếm một tay kéo ta, ngồi thẳng lên, mở tấm gỗ lót lên mà nhảy ra ngoài, người còn chưa đứng vững, trước đã hướng ra bên ngoài cười nói: "Xin chào, đa tạ bánh ngọt điểm tâm cùng hạt khô của ngươi, coi như không tệ."
Tiểu cô nương kia đột nhiên gặp phải biến cố này, lập tức chấn động, đang muốn đưa tay cầm lấy thanh kiếm treo trên vách xe, lúc này Luyện nhi đã sớm tung một chưởng đánh nát song cửa, trước đẩy ta ra ngoài xe, ngoài miệng lại thực sự không có nhàn rỗi, vừa đẩy vừa nói: "Này, sư phụ của ngươi đã chết, ngươi không xuất cung, Hồng Hoa Quỷ Mẫu truyền võ công cho ngươi cũng xem như là uổng phí tâm huyết a!" Ta quay đầu lại nhìn lên, thấy thần sắc của tiểu cô nương kia lộ ra kinh ngạc không thôi, sững sờ một chút mới nói: "Nói...Nói càn!" Nhưng không biết tại sao tựa hồ lại có chút tin tưởng, truy vấn: "Là ai làm!"
Lúc này bản thân đã ra khỏi xe, thuận thế bay ra hơn một trượng mới đáp xuống trên một thân cây, Luyện nhi cũng thả người nhảy ra ngoài, trong miệng vẫn còn đang nói: "Cũng không có ai giết nàng, nàng bị tên tặc hắn tử kia làm cho tức chết! Nhi tử của nàng là một khối mụn mủ, hiện trong võ lâm người được nàng chân truyền chỉ có mình ngươi, ngươi không thay sư môn phát huy, sư phụ của ngươi chính là chết không nhắm mắt!"
"Ngươi đứng lại, nói cho rõ ràng!" Lúc này tiểu cô nương liền nổi nóng, xuất thủ muốn bắt người, nhưng mà sao có thể bắt được? Lao về phía trước lại không đạt được mục đích. Luyện nhi đã nhảy ra ngoài xe, lại không biết nghĩ như thế nào, xoay lại một chút đứng trước cửa xe, tiểu cô nương kia vui mừng, lại vươn tay bắt lấy, nhẹ nhàng đơn giản nhoáng một cát, Luyện nhi còn cười hì hì đưa tay phất qua vai người ta, mới nói: "Đúng rồi đúng rồi, sư phụ của ngươi chết rồi, vũ khí nàng luôn mang theo bên mình còn đang ở chỗ của chúng ta, nếu muốn, liền chuẩn bị tốt Bồi Nguyên Đan từ quan ngoại tiến cống, chúng ta tìm một cơ hội đến lấy vật đổi vật."
Sau khi thanh âm ngừng lại, nàng nhoáng lên một cái thân thể như gió mà bay tới, đáp xuống trên đầu cành nắm lấy tay của ta liền rời đi, một đường rời đi, trên mặt nét tươi cười rất đắc ý, nhìn nàng rạng rỡ, lại quay đầu nhìn nữ hài đang đứng trước cửa xe kia một cái, một tay đè lên bên vai đang run rẩy, không biết vì cái gì, cảm giác giống như có chút ít... Kỳ quái.
...Vô luận như thế nào, cuối cùng an nhiên mà rời đi, lắc đầu, đem hết thảy mọi chuyện không cần để tâm đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook