Má Nó, Dương Đỉnh Phong!
-
Chương 7: Diêu Bội Chi nắm tay kéo đi
Đỉnh Phong không trả lời Dương Đán, cô chỉ dùng động tác để thể hiện thái độ của bản thân.
“Phanh —— ” Cửa bị đóng sầm một cách không thương tiếc.
. . . . . .
Dựa vào địa chỉ mà Diêu Bội Chi đã đưa cho mình, sau nửa giờ tìm kiếm, Đỉnh Phong đã đi đến một tiểu khu mới toanh, trông rất đẹp.
Khoan hãy nói đến điều này, nơi đây so với khu nhà mình thì tốt hơn nhiều lắm, phòng ốc xem ra vừa mới được tu sửa không lâu, tất cả đều hiện ra trước mắt Đỉnh Phong.
Vừa mới chuẩn bị tiến vào, bảo vệ đột nhiên chặn cô lại.
Trời rất nóng, anh chàng bảo vệ này mặc một chiếc áo sơmi trắng, trông rất bảnh bao, đồ Tây đen, thắt caravat, đeo kính đen, cộng thêm đôi giày da sáng loáng, mái tóc bóng mượt giống như là bôi mỡ heo, nhìn từ xa có cảm giác như mấy anh chàng đóng vai vệ sĩ trong phim của Hollywood vậy.
Nhưng, anh ta vừa mở miệng thì tất cả đều trở thành phù vân.
Bởi vì khi anh ta mở miệng, đều là giọng nói tiêu chuẩn của những người nhà quê ở Trung Quốc: “Ai ôi, mẹ của ta, em gái nhỏ, em ở đâu ra vậy? Tiểu khu này của chúng tôi không phải là nơi tùy tiện muốn vào là vào đâu!”
Đỉnh Phong giống như bị sét đánh, nửa ngày mới hoàn hồn, phun ra mấy chữ: “Anh nói cái gì?”
“Sao?” Bảo vệ đẩy đẩy gọng kính màu đen đặt tại sống mũi: “Em gái à, em còn trẻ như vậy, tại sao lại nghe không hiểu người khác nói gì, em chưa từng đọc qua sách vở sao?”
Đỉnh Phong sững sờ, không trả lời.
Chỉ thấy anh chàng bảo vệ lại tiếp tục nói: “Nhìn dáng vẻ của em dường như là đang rất vui vẻ, em từ dưới quê mới lên sao? Không phải là đồng hương chứ? Đồng hương gặp đồng hương, nước mắt lưng tròng a~”
Đỉnh Phong trợn mắt há mồm: “Tôi. . . . . .”
Anh chàng bảo vệ vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Em gái à, chắc em tới đây làm bảo mẫu phải không? Hắc hắc, anh nói cho em biết, nơi này rất nhiều người có tiền, anh ở đây đã nửa năm rồi, em xem, người kia tên là Triển Triển! Bộ âu phục này là của Hồ tiên sinh ở tầng 16 cho, giày da là của Trương lão bản ở lầu hai, còn có. . . . Em xem, mắt kính này của anh cũng bằng cả tháng tiền cơm của em rồi đấy!”
Đỉnh Phong nhân lúc hắn dừng lại để thở, cô chen vào nói: “Thật ra tôi đến để tìm người!”
Anh chàng bảo vệ sửng sốt, hỏi: “Tìm ai?”
“Diêu Bội Chi. . . . .” Đỉnh Phong trả lời.
Anh chàng bảo vệ mở to mắt: “Ôi mẹ ơi, không nghĩ tới em thật đúng là giỏi, hóa ra là bảo mẫu của nhà Diêu lão bản.”
Cho dù tính khí của Đỉnh Phong có tốt cỡ nào, cũng không kìm nén được cơn tức giận, cô im lặng chửi tục ở trong lòng, TMD, đã bảo là đến tìm người, con mẹ nó, anh mới là bảo mẫu, cả nhà anh đều là bảo mẫu!
“Được rồi, em gái, em vào đi, đợi tí nữa đi ra, chúng ta lại tiếp tục tán gẫu!” Bảo vệ rốt cục cũng cho Đỉnh Phong vào.
Đỉnh Phong vội vàng chạy vào, nhưng mới đi được một khoảng không xa, tiếng rống vĩ đại, không hề nhụt chí nản lòng của anh chàng bảo vệ lại vang lên: “Em gái, anh luôn ở phía sau chống lưng cho em!”
Đỉnh Phong toát mồ hôi lạnh, vội vàng co cẳng chạy, chạy đến khi không còn trông thấy bóng dáng của anh chàng bảo vệ ở phía sau nữa.
Cô quan sát hết những nhà lầu xung quanh, hết nhà này đến nhà khác, nhìn một hồi cũng không tìm thấy nơi nào giống như địa chỉ mà Diêu Bội Chi đã đưa cho mình.
Vỗn dĩ không muốn làm phiền cô ấy, nhưng chuyện đã như vậy, Đỉnh Phong cũng chỉ có thể cầm điện thoại lên để gọi cho Diêu Bội Chi, miêu tả một chút vị trí mà mình đang đứng.
Không tới năm phút, Diêu Bội Chi đã tới.
“Đỉnh Phong!” Lúc Diêu Bội Chi tới nơi, hơi thở có chút không ổn định, dường như là đã chạy tới đây.
Đỉnh Phong xoa xoa khuôn mặt tròn trịa, nói: “Tiểu khu chỗ các cậu thật lớn, tớ tìm nửa ngày cũng không tìm thấy địa chỉ nào ở trên lầu, Bội Chi, thật là ngại quá!”
Diêu Bội Chi cười cười nói: “Không có gì, thật ra lúc gia đình tớ vừa dọn tới đây, tớ cũng thường xuyên bị lạc đường.”
Đỉnh Phong gật gật đầu, cùng Diêu Bội Chi sóng vai bước đi.
“Đỉnh Phong, hôm nay chờ Tiêu Mộc dạy cho chúng ta xong, cậu ở lại ăn cơm trưa với tớ nhé?” Bội Chi nghiêng đầu, đôi mắt hạnh mang theo một chút chờ mong nhìn Đỉnh Phong.
Đỉnh Phong cảm thấy quan hệ của mình và Diêu Bội Chi cũng không thân lắm, suy nghĩ đến chuyện ở lại dùng cơm trưa với Diêu Bội Chi, cô lại muốn mở miệng từ chối.
“Chờ chút —— tớ có điện thoại!” Không đợi Đỉnh Phong trả lời, tiếng chuông điện thoại di động của Diêu Bội Chi đã vang lên.
“Tiêu Mộc? Anh đến nhà em rồi à? Được, anh nói bác Trương mở cửa cho nhé, anh đợi một chút, em và Đỉnh Phong lập tức trở về ngay!” Diêu Bội Chi trả lời điện thoại.
Đôi mắt to tròn của Đỉnh Phong khi nghe đến tên Tiêu Mộc chợt lóe sáng.
Diêu Bội Chi cúp điện thoại, nói với Đỉnh Phong: “Chúng ta đi nhanh chút đi, Tiêu Mộc đến rồi, thật là, không biết phải nói với anh ấy như thế nào nữa, lúc nào cũng đến sớm như vậy, khiến cho chúng ta trở thành người đến trễ!”
Ngón tay ấm áp, bàn tay mũm mĩm của Đỉnh Phong nắm lấy bàn tay của Diêu Bội Chi, tay của cô mềm mại yếu ớt, hoàn toàn không giống với đôi tay thon dài tinh tế của Diêu Bội Chi.
Đỉnh Phong mặc kệ Diêu Bội Chi tùy ý kéo mình đi.
Trong lòng bỗng dưng có một chút mất mát.
Diêu Bội Chi là một nữ sinh hoàn mỹ như vậy, không chỉ có khuôn mặt hoàn hảo, hơn nữa tính tình lại ngay thẳng, là nữ thần trong mắt của rất nhiều nam sinh, Tiêu Mộc sao có thể không thích, ngay cả bản thân mình cũng bị sự nhiệt tình của cô ấy ảnh hưởng.
Đúng vậy, Tiêu Mộc làm sao có thể không thích cô ấy. . . .
. . . . . .
“Đỉnh Phong, sao lại ngẩn người như vậy? Tới nhà của tớ rồi!” Diêu Bội Chi quơ quơ tay trước mặt cô, mắt hạnh mang theo sự nghi hoặc.
Đỉnh Phong lấy lại tinh thần, cười ngây ngô một chút: “Không có gì, tớ chỉ đang suy nghĩ một chút việc thôi.”
Nhìn hết bốn phía xung quanh, mắt tròn mở to, Đỉnh Phong phát hiện, những khu chung cư trước kia mình từng thấy đều không là gì cả, nếu đem so với nhà của Diêu Bội Chi, quả thực chỉ là một khu nhà bình dân.
Biệt thự này ít nhất cũng phải rộng từ năm đến sáu trăm mét vuông, biết bao nhiêu người dốc sức làm cả đời cũng không xây nổi.
Cũng khó trách anh chàng bảo vệ kia vừa nghe thấy mình đến tìm Diêu Bội Chi thì lại có phản ứng như vậy.
Nếu những người giàu có tụ tập lại nơi này, thì nhà của Diêu Bội Chi nhất định sẽ nằm trong giai cấp quý tộc.
Đỉnh Phong cảm thấy ánh mắt của mình nhìn Diêu Bội Chi lúc này, tuyệt đối là giống như đang nhìn một cái kim khố. ( kho bạc )
Diêu Bội Chi trông thấy Đỉnh Phong đang nhìn mình, ánh mắt to tròn sáng ngời, ngay lập tức hiểu được suy nghĩ của Đỉnh Phong, trên khuôn mặt cô lộ ra một nụ cười, nói: “Nơi này có phải rất giống chỗ ở của nhà giàu mới nổi không?”
Đỉnh Phong theo bản năng gật gật đầu.
Diêu Bội Chi chớp chớp mắt, cười nói: “Nhà này là do ba của tớ mua, ông ấy sĩ diện lắm, tiếc là nhà này còn chưa có trả tiền xong, mẹ tớ là người mẫu, suốt ngày đều thích dạo phố, bà ấy thường xuyên mua một ít đồ dùng mang về, nhà của tớ nhìn bề ngoài thì đẹp như vậy thôi, trên thực tế thì ngay cả mức thường thường bậc trung cũng không bằng.”
Đôi mắt của Đỉnh Phong căn bản đang từ nhìn một “Tiểu Kim khố”, lại lập tức biến thành “Đồng tình”, giống như muốn nói rằng “Có cha mẹ như cậu, tớ cảm thấy thật bi ai!”
Diêu Bội Chi nhìn Đỉnh Phong, đem biểu tình trên khuôn mặt của cô thu hết vào trong mắt, đôi mắt hạnh nhất thời sáng lên, vọt tới trước mặt Đỉnh Phong, nhéo nhéo khuôn mặt tròn trĩnh của cô, nói thẳng: “Cậu thật là một kẻ đáng chết!”
Đỉnh Phong cười hắc hắc, có chút giật mình, ngây ngốc để cho Diêu Bội Chi tùy ý sờ soạng trên khuôn mặt mình.
“Trời ạ, tớ đã luôn muốn nựng khuôn mặt của cậu, thật mềm nha, giống như viên kẹo đường vậy!” Diêu Bội Chi vừa nói vừa xoa xoa nắn nắn khắp nơi trên khuôn mặt cô.
Khuôn mặt của Đỉnh Phong phảng phất lộ ra một mảnh hồng nhạt.
“Phanh —— ” Cửa bị đóng sầm một cách không thương tiếc.
. . . . . .
Dựa vào địa chỉ mà Diêu Bội Chi đã đưa cho mình, sau nửa giờ tìm kiếm, Đỉnh Phong đã đi đến một tiểu khu mới toanh, trông rất đẹp.
Khoan hãy nói đến điều này, nơi đây so với khu nhà mình thì tốt hơn nhiều lắm, phòng ốc xem ra vừa mới được tu sửa không lâu, tất cả đều hiện ra trước mắt Đỉnh Phong.
Vừa mới chuẩn bị tiến vào, bảo vệ đột nhiên chặn cô lại.
Trời rất nóng, anh chàng bảo vệ này mặc một chiếc áo sơmi trắng, trông rất bảnh bao, đồ Tây đen, thắt caravat, đeo kính đen, cộng thêm đôi giày da sáng loáng, mái tóc bóng mượt giống như là bôi mỡ heo, nhìn từ xa có cảm giác như mấy anh chàng đóng vai vệ sĩ trong phim của Hollywood vậy.
Nhưng, anh ta vừa mở miệng thì tất cả đều trở thành phù vân.
Bởi vì khi anh ta mở miệng, đều là giọng nói tiêu chuẩn của những người nhà quê ở Trung Quốc: “Ai ôi, mẹ của ta, em gái nhỏ, em ở đâu ra vậy? Tiểu khu này của chúng tôi không phải là nơi tùy tiện muốn vào là vào đâu!”
Đỉnh Phong giống như bị sét đánh, nửa ngày mới hoàn hồn, phun ra mấy chữ: “Anh nói cái gì?”
“Sao?” Bảo vệ đẩy đẩy gọng kính màu đen đặt tại sống mũi: “Em gái à, em còn trẻ như vậy, tại sao lại nghe không hiểu người khác nói gì, em chưa từng đọc qua sách vở sao?”
Đỉnh Phong sững sờ, không trả lời.
Chỉ thấy anh chàng bảo vệ lại tiếp tục nói: “Nhìn dáng vẻ của em dường như là đang rất vui vẻ, em từ dưới quê mới lên sao? Không phải là đồng hương chứ? Đồng hương gặp đồng hương, nước mắt lưng tròng a~”
Đỉnh Phong trợn mắt há mồm: “Tôi. . . . . .”
Anh chàng bảo vệ vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Em gái à, chắc em tới đây làm bảo mẫu phải không? Hắc hắc, anh nói cho em biết, nơi này rất nhiều người có tiền, anh ở đây đã nửa năm rồi, em xem, người kia tên là Triển Triển! Bộ âu phục này là của Hồ tiên sinh ở tầng 16 cho, giày da là của Trương lão bản ở lầu hai, còn có. . . . Em xem, mắt kính này của anh cũng bằng cả tháng tiền cơm của em rồi đấy!”
Đỉnh Phong nhân lúc hắn dừng lại để thở, cô chen vào nói: “Thật ra tôi đến để tìm người!”
Anh chàng bảo vệ sửng sốt, hỏi: “Tìm ai?”
“Diêu Bội Chi. . . . .” Đỉnh Phong trả lời.
Anh chàng bảo vệ mở to mắt: “Ôi mẹ ơi, không nghĩ tới em thật đúng là giỏi, hóa ra là bảo mẫu của nhà Diêu lão bản.”
Cho dù tính khí của Đỉnh Phong có tốt cỡ nào, cũng không kìm nén được cơn tức giận, cô im lặng chửi tục ở trong lòng, TMD, đã bảo là đến tìm người, con mẹ nó, anh mới là bảo mẫu, cả nhà anh đều là bảo mẫu!
“Được rồi, em gái, em vào đi, đợi tí nữa đi ra, chúng ta lại tiếp tục tán gẫu!” Bảo vệ rốt cục cũng cho Đỉnh Phong vào.
Đỉnh Phong vội vàng chạy vào, nhưng mới đi được một khoảng không xa, tiếng rống vĩ đại, không hề nhụt chí nản lòng của anh chàng bảo vệ lại vang lên: “Em gái, anh luôn ở phía sau chống lưng cho em!”
Đỉnh Phong toát mồ hôi lạnh, vội vàng co cẳng chạy, chạy đến khi không còn trông thấy bóng dáng của anh chàng bảo vệ ở phía sau nữa.
Cô quan sát hết những nhà lầu xung quanh, hết nhà này đến nhà khác, nhìn một hồi cũng không tìm thấy nơi nào giống như địa chỉ mà Diêu Bội Chi đã đưa cho mình.
Vỗn dĩ không muốn làm phiền cô ấy, nhưng chuyện đã như vậy, Đỉnh Phong cũng chỉ có thể cầm điện thoại lên để gọi cho Diêu Bội Chi, miêu tả một chút vị trí mà mình đang đứng.
Không tới năm phút, Diêu Bội Chi đã tới.
“Đỉnh Phong!” Lúc Diêu Bội Chi tới nơi, hơi thở có chút không ổn định, dường như là đã chạy tới đây.
Đỉnh Phong xoa xoa khuôn mặt tròn trịa, nói: “Tiểu khu chỗ các cậu thật lớn, tớ tìm nửa ngày cũng không tìm thấy địa chỉ nào ở trên lầu, Bội Chi, thật là ngại quá!”
Diêu Bội Chi cười cười nói: “Không có gì, thật ra lúc gia đình tớ vừa dọn tới đây, tớ cũng thường xuyên bị lạc đường.”
Đỉnh Phong gật gật đầu, cùng Diêu Bội Chi sóng vai bước đi.
“Đỉnh Phong, hôm nay chờ Tiêu Mộc dạy cho chúng ta xong, cậu ở lại ăn cơm trưa với tớ nhé?” Bội Chi nghiêng đầu, đôi mắt hạnh mang theo một chút chờ mong nhìn Đỉnh Phong.
Đỉnh Phong cảm thấy quan hệ của mình và Diêu Bội Chi cũng không thân lắm, suy nghĩ đến chuyện ở lại dùng cơm trưa với Diêu Bội Chi, cô lại muốn mở miệng từ chối.
“Chờ chút —— tớ có điện thoại!” Không đợi Đỉnh Phong trả lời, tiếng chuông điện thoại di động của Diêu Bội Chi đã vang lên.
“Tiêu Mộc? Anh đến nhà em rồi à? Được, anh nói bác Trương mở cửa cho nhé, anh đợi một chút, em và Đỉnh Phong lập tức trở về ngay!” Diêu Bội Chi trả lời điện thoại.
Đôi mắt to tròn của Đỉnh Phong khi nghe đến tên Tiêu Mộc chợt lóe sáng.
Diêu Bội Chi cúp điện thoại, nói với Đỉnh Phong: “Chúng ta đi nhanh chút đi, Tiêu Mộc đến rồi, thật là, không biết phải nói với anh ấy như thế nào nữa, lúc nào cũng đến sớm như vậy, khiến cho chúng ta trở thành người đến trễ!”
Ngón tay ấm áp, bàn tay mũm mĩm của Đỉnh Phong nắm lấy bàn tay của Diêu Bội Chi, tay của cô mềm mại yếu ớt, hoàn toàn không giống với đôi tay thon dài tinh tế của Diêu Bội Chi.
Đỉnh Phong mặc kệ Diêu Bội Chi tùy ý kéo mình đi.
Trong lòng bỗng dưng có một chút mất mát.
Diêu Bội Chi là một nữ sinh hoàn mỹ như vậy, không chỉ có khuôn mặt hoàn hảo, hơn nữa tính tình lại ngay thẳng, là nữ thần trong mắt của rất nhiều nam sinh, Tiêu Mộc sao có thể không thích, ngay cả bản thân mình cũng bị sự nhiệt tình của cô ấy ảnh hưởng.
Đúng vậy, Tiêu Mộc làm sao có thể không thích cô ấy. . . .
. . . . . .
“Đỉnh Phong, sao lại ngẩn người như vậy? Tới nhà của tớ rồi!” Diêu Bội Chi quơ quơ tay trước mặt cô, mắt hạnh mang theo sự nghi hoặc.
Đỉnh Phong lấy lại tinh thần, cười ngây ngô một chút: “Không có gì, tớ chỉ đang suy nghĩ một chút việc thôi.”
Nhìn hết bốn phía xung quanh, mắt tròn mở to, Đỉnh Phong phát hiện, những khu chung cư trước kia mình từng thấy đều không là gì cả, nếu đem so với nhà của Diêu Bội Chi, quả thực chỉ là một khu nhà bình dân.
Biệt thự này ít nhất cũng phải rộng từ năm đến sáu trăm mét vuông, biết bao nhiêu người dốc sức làm cả đời cũng không xây nổi.
Cũng khó trách anh chàng bảo vệ kia vừa nghe thấy mình đến tìm Diêu Bội Chi thì lại có phản ứng như vậy.
Nếu những người giàu có tụ tập lại nơi này, thì nhà của Diêu Bội Chi nhất định sẽ nằm trong giai cấp quý tộc.
Đỉnh Phong cảm thấy ánh mắt của mình nhìn Diêu Bội Chi lúc này, tuyệt đối là giống như đang nhìn một cái kim khố. ( kho bạc )
Diêu Bội Chi trông thấy Đỉnh Phong đang nhìn mình, ánh mắt to tròn sáng ngời, ngay lập tức hiểu được suy nghĩ của Đỉnh Phong, trên khuôn mặt cô lộ ra một nụ cười, nói: “Nơi này có phải rất giống chỗ ở của nhà giàu mới nổi không?”
Đỉnh Phong theo bản năng gật gật đầu.
Diêu Bội Chi chớp chớp mắt, cười nói: “Nhà này là do ba của tớ mua, ông ấy sĩ diện lắm, tiếc là nhà này còn chưa có trả tiền xong, mẹ tớ là người mẫu, suốt ngày đều thích dạo phố, bà ấy thường xuyên mua một ít đồ dùng mang về, nhà của tớ nhìn bề ngoài thì đẹp như vậy thôi, trên thực tế thì ngay cả mức thường thường bậc trung cũng không bằng.”
Đôi mắt của Đỉnh Phong căn bản đang từ nhìn một “Tiểu Kim khố”, lại lập tức biến thành “Đồng tình”, giống như muốn nói rằng “Có cha mẹ như cậu, tớ cảm thấy thật bi ai!”
Diêu Bội Chi nhìn Đỉnh Phong, đem biểu tình trên khuôn mặt của cô thu hết vào trong mắt, đôi mắt hạnh nhất thời sáng lên, vọt tới trước mặt Đỉnh Phong, nhéo nhéo khuôn mặt tròn trĩnh của cô, nói thẳng: “Cậu thật là một kẻ đáng chết!”
Đỉnh Phong cười hắc hắc, có chút giật mình, ngây ngốc để cho Diêu Bội Chi tùy ý sờ soạng trên khuôn mặt mình.
“Trời ạ, tớ đã luôn muốn nựng khuôn mặt của cậu, thật mềm nha, giống như viên kẹo đường vậy!” Diêu Bội Chi vừa nói vừa xoa xoa nắn nắn khắp nơi trên khuôn mặt cô.
Khuôn mặt của Đỉnh Phong phảng phất lộ ra một mảnh hồng nhạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook