Ma Môn Bại Hoại
-
Chương 9: Tạ nhược lan
Trong ký ức của Lâm Hạo Minh, lần cuối cùng nhìn thấy Tạ Nhược Lan thì nàng vẫn là một tiểu nha đầu thanh tú, nhưng hôm nay, năm năm trôi qua, Tạ Nhược Lan cũng có đã mười sáu tuổi, thân là người tu tiên, giờ khắc này ở trước mắt hắn, hoàn toàn chính là một mỹ nữ xinh đẹp, dáng ngọc yêu kiều.
Lông mày lá liễu, mắt sáng như sao, mũi cao tinh xảo, miệng nhỏ kiều diễm. Giờ khắc này, miệng nhỏ đang nhếch lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt, khiến cho người khác có một loại cảm giác rất ôn nhu.
Lâm Hạo Minh có thể nói, không chỉ từ lúc bắt đầu đến đây, mà kiếp trước cũng vậy, hắn chưa từng thấy nữ nhân nào xinh đẹp như vậy. Có thể là do có tu tiên nên không có mấy thứ tàn nhang hay những vết sẹo gì đó của nữ nhân bình thường. Cho dù vậy thì trong ký ức của Lâm Hạo Minh hình như không có ai có thể sánh được với nàng.
"Nhìn cái gì, không sợ ta đào mắt chó của người ra, còn không mau cút đi!" - Ngay khi Lâm Hạo Minh đang ngơ ngác nghĩ nếu như lão tổ còn sống thì thiếu nữ này sẽ thành nữ nhân của mình, cũng không nghĩ đến bên cạnh có một thiếu niên bất mãn quát ầm.
Thân là đệ tử nội môn, hơn nữa còn không phải đệ tử nội môn bình thường, từ một năm trước, kể từ lúc Lăng Thắng Kiệt nhìn thấy Tạ Nhược Lan, liền muốn độc chiếm nàng, nếu ai có bất kỳ ý đồ với nàng, tuyệt đối sẽ không sống yên.
"Lăng sư huynh, đừng như vậy!" - Tạ Nhược Lan nghe được, có chút tức giận kêu một tiếng.
Lăng Thắng Kiệt nghe xong, khẩu khí lập tức mềm nhũn ra, ôn nhu nói:
"Sư muội, huynh không phải lo lắng cho muội sao? Hơn nữa cũng phải để người ta biết, nhan sắc của muội không phải mấy tên a miêu a cẩu (*) đều có thể ngắm nhìn!"
"Huynh đúng là quá bá đạo, có bản lĩnh ở trước mặt Khổng sư huynh gọi như vậy!" - Miệng nhỏ Tạ Nhược Lan cong lên, trong giọng nói mang theo chút làm nũng.
Nghe âm thanh yểu điệu của Tạ sư muội, mắt Lăng Thắng Kiệt sáng rực, đồng thời cũng có chút khó chịu nói:
"Sư muội ngươi yên tâm, Khổng Nguyên Lương chỉ là sinh sớm hơn ta một năm, tu luyện nhiều hơn ta một năm, nếu mà ta cũng tu luyện nhiều hơn một năm, hắn khẳng định không phải là đối thủ của ta!"
Lâm Hạo Minh nghe được Lăng sư huynh nhắc tới Khổng Nguyên Lương, lập tức nhớ tới người này là ai.
Nhớ lúc hắn còn bé, tông môn có mấy hậu bối của Đại lão tổ, trong đó có một huyền tôn (*) của Lăng lão tổ hình như gọi là Lăng Thắng Kiệt. Còn tên Khổng Nguyên Lương kia là con trai của đại đệ tử Khổng Phương của một lão tổ nào đó, hắn cũng gặp vài lần. Không nghĩ năm năm trôi qua, bọn họ đều coi trọng Tạ Nhược Lan.
Tuy rằng Tạ Nhược Lan trước mắt này có khuôn mặt tuyệt đẹp, giống như thiên tiên hạ phàm, Lâm Hạo Minh biết vừa rồi nàng giúp hắn nên lên tiếng nhưng trong ánh mắt căn bản không hề coi trọng hắn chút nào.
Hơn nữa nữ nhân này năm năm qua cũng chưa từng để ý tới hắn, khẳng định đã sớm quên hắn, hắn cũng sẽ không tự tìm nàng để chuốc nhục nhã.
Đối với hắn tới nói, bây giờ vẫn là lấy trận đấu cùng Quách Tân làm trọng, Lâm Hạo Minh cũng không có dừng lại, trực tiếp rời đi.
Nhìn thấy Lâm Hạo Minh thức thời rời đi, Lăng Thắng Kiệt nhìn Vương Thần hỏi:
"Tháng này buôn bán thế nào?"
Vương Thần cười ha ha rồi gỡ xuống cái túi đựng đồ bên hông đưa cho Tạ Nhược Lan cười nói:
"Nơi này có tám trăm linh thạch!"
"Tám trăm, Vương sư đệ thực sự là tài giỏi, so với tháng trước còn lời nhiều hơn chục khối linh thạch!" - Thần thức Tạ Nhược Lan đảo qua, trong lòng vui vẻ nói.
Lăng Thắng Kiệt nghe xong, cười đắc ý nói:
"Như Lan sư muội, như thế nào, vẫn là ánh mắt của huynh chuẩn đúng không, nếu như lúc trước muội nghe theo Khổng Nguyên Lương, bây giờ nơi nào mỗi tháng có thể thu vào mấy trăm linh thạch chứ!"
"Cảm tạ Lăng sư huynh, chờ khi nào trở lại tầng hai, sư muội nhất định mua mấy bình linh tửu thượng hạng đa tạ sư huynh!" - Tạ Nhược Lan cười tủm tỉm nói.
Nhìn Tạ Nhược Lan mỉm cười với mình, Lăng Thắng Kiệt vui đến nỗi quên cả trời cả đất.
Tạ Nhược Lan thấy đức hạnh của hắn, trong lúc người khác không chú ý, ánh mắt loé lên tia khinh bỉ, sâu trong nội tâm cười lạnh nói:
"Loại thiếu gia yếu kém này thực là lãng phí thân phận huyền tôn của Lăng lão tổ. So với cái tên Lâm Hạo Minh trước kia cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng cũng may là hắn ngu ngốc, bằng không làm sao nàng có thể xoay trái xoay phải giữa hắn và Khổng Nguyên Lương."
Sau khi Lâm Hạo Minh rời khỏi nơi của tên đại hồ tử (*) Vương Thần, cũng không lập tức trở về hang động của mình mà đi tới mấy chỗ hang động khác, thu mua Tụ Khí Đan.
Hắn mang tổng cộng ba trăm năm mươi khối linh thạch, đổi toàn bộ hai trăm năm mươi khối thành Tụ Khí Đan, sau đó mới trở lại.
Kỳ thực Lâm Hạo Minh còn dự định mua một pháp khí, nhưng hắn không có túi chứa đồ, nếu để cho người khác phát hiện hắn nắm giữ pháp khí, e rằng lúc nào cũng sẽ bị người ta nhìn chằm chằm, bây giờ tu vi quá thấp, chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho lắm, vẫn là đổi thành đan dược có lợi hơn.
Trở lại chỗ mình ở, lập tức mở trận pháp lên, đồng thời đem một viên Tụ Khí Đan bỏ vào miệng, trực tiếp ngồi tu luyện trong Ngũ Hành Tụ Linh trận.
Tụ Khí Đan này so với Hành Khí Đan hiệu quả tốt hơn rất nhiều, dùng một viên đan dược, sau khi luyện hóa gần như tương đương với hấp thu linh khí của một khối linh thạch hạ phẩm.
Hơn hết luyện hóa một viên Tụ Khí Đan chỉ cần ba giờ. Một phần là vì bên trong Tụ Khí Đan có nhiều tạp chất, để loại hết tạp chất thì cần bốn giờ. Nhưng linh khí hấp thu so với trước thì nhanh hơn rất nhiều, mà dùng Ngũ Hành Tụ Linh trận, có nhiều tác dụng khác nên tu luyện tăng lên gấp đôi.
Nếu như có Tụ Khí Đan đầy đủ, đoán chừng hắn ba tháng là có thể tiến vào Luyện Khí Kỳ tầng tám, hiện tại một ngày dùng ba viên, ba tháng dùng hai trăm bảy mươi viên, tính toán số lượng Tụ Khí Đan hắn mang về thì cũng gần đủ rồi.
Nhưng thời gian không đợi người, ba ngày sau nữa là thời gian lĩnh bổng lộc tháng.
Ngày này, ở Phù Đồ Quật, ngoại trừ vị đại quản sự Mã Cao Phong ở ngoài, tổng cộng hai mươi bốn quản sự bình thường, ở ngay ngoài hang động của Mã Cao Phong, đối lập lẫn nhau.
Lâm Hạo Minh cũng ở trong đám người đó, mà đây là lần đầu hắn nhìn thấy Chu Chí Nghiệp.
Chu Chí Nghiệp cùng Tư Đồ Bình đều là Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, tuổi cũng gần như, nhưng mà so với Tư Đồ Bình thì Chu Chí Nghiệp này đúng là càng giống tên tiểu bạch kiểm.
Tư Đồ Bình chẳng qua là lạnh lùng, còn ánh mắt Chu Chí Nghiệp này nhìn luôn mang theo chút tà khí, theo bản năng, trong lòng Lâm Hạo Minh cảm thấy có chút may mắn, theo cái tên này còn không bằng theo Tư Đồ Bình.
Vừa lúc đó, quả nhiên Chu Chí Nghiệp cũng quái gở hỏi:
"Tư Đồ sư huynh, ta nghe nói lần này dưới tay ngươi có tên Luyện Khí Kỳ tầng bảy, lại còn theo người ta đánh cược hết tài sản của bản thân. Thật là thú vị, lâu rồi không gặp phải chuyện như vậy. Nếu tiểu tử kia đã dám nói ra lời thì này thì chắc rất tin tưởng vào trận giao đấu, không biết sư huynh cũng có lòng tin với hắn đúng không?
Tư Đồ Bình hừ lạnh một tiếng nói:
"Chu sư đệ, muốn cái gì thì nói thẳng, quái gở, chẳng trách sư phụ nói ngươi không giống nam nhân!"
"Hừ! Sư huynh dạy phải, vậy thì ta nói thẳng, đây là trận tỷ đấu của tiểu quản sự, chúng ta lâu rồi không có đặt cược, lại còn có tên tiểu tử thú vị như vậy, sư đệ cũng muốn đặt cược cho bên mình, không biết sư huynh có tiếp không?" - Chu Chí Nghiệp hỏi.
Tư Đồ Bình híp mắt nhìn Chu Chí Nghiệp, sau đó liếc mắt nhìn Lâm Hạo Minh hỏi:
"Ngươi có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?"
Lâm Hạo Minh bị Tư Đồ Bình nhìn chằm chằm, cảm giác được cả người có chút không thoải mái, nhưng hắn cũng biết, câu trả lời của hắn rất quan trọng, sau khi suy nghĩ một chút thì mới đáp:
"Nếu là bất chấp hậu quả thì chí ít cũng được bảy phần mười!"
Nghe nói như thế, Tư Đồ Bình cười cười nói:
"Sư đệ ngươi thấy thế nào?"
Chu Chí Nghiệp cũng nghe được lời Lâm Hạo Minh, cười lạnh nói:
"Cái này đơn giản, để bọn họ ký khế ước sinh tử là được rồi, chúng ta làm giám chứng!"
"Được, cứ làm như thế!" - Tư Đồ Bình thấy hắn nói ra phương pháp kia, không hỏi ý kiến Lâm Hạo Minh nữa, trực tiếp đáp ứng.
***
(*) A miêu a cẩu: chó, mèo.
(*) Huyền tôn: cháu cố
(*) Đại hồ tử: râu quai hàm lớn.
Lông mày lá liễu, mắt sáng như sao, mũi cao tinh xảo, miệng nhỏ kiều diễm. Giờ khắc này, miệng nhỏ đang nhếch lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt, khiến cho người khác có một loại cảm giác rất ôn nhu.
Lâm Hạo Minh có thể nói, không chỉ từ lúc bắt đầu đến đây, mà kiếp trước cũng vậy, hắn chưa từng thấy nữ nhân nào xinh đẹp như vậy. Có thể là do có tu tiên nên không có mấy thứ tàn nhang hay những vết sẹo gì đó của nữ nhân bình thường. Cho dù vậy thì trong ký ức của Lâm Hạo Minh hình như không có ai có thể sánh được với nàng.
"Nhìn cái gì, không sợ ta đào mắt chó của người ra, còn không mau cút đi!" - Ngay khi Lâm Hạo Minh đang ngơ ngác nghĩ nếu như lão tổ còn sống thì thiếu nữ này sẽ thành nữ nhân của mình, cũng không nghĩ đến bên cạnh có một thiếu niên bất mãn quát ầm.
Thân là đệ tử nội môn, hơn nữa còn không phải đệ tử nội môn bình thường, từ một năm trước, kể từ lúc Lăng Thắng Kiệt nhìn thấy Tạ Nhược Lan, liền muốn độc chiếm nàng, nếu ai có bất kỳ ý đồ với nàng, tuyệt đối sẽ không sống yên.
"Lăng sư huynh, đừng như vậy!" - Tạ Nhược Lan nghe được, có chút tức giận kêu một tiếng.
Lăng Thắng Kiệt nghe xong, khẩu khí lập tức mềm nhũn ra, ôn nhu nói:
"Sư muội, huynh không phải lo lắng cho muội sao? Hơn nữa cũng phải để người ta biết, nhan sắc của muội không phải mấy tên a miêu a cẩu (*) đều có thể ngắm nhìn!"
"Huynh đúng là quá bá đạo, có bản lĩnh ở trước mặt Khổng sư huynh gọi như vậy!" - Miệng nhỏ Tạ Nhược Lan cong lên, trong giọng nói mang theo chút làm nũng.
Nghe âm thanh yểu điệu của Tạ sư muội, mắt Lăng Thắng Kiệt sáng rực, đồng thời cũng có chút khó chịu nói:
"Sư muội ngươi yên tâm, Khổng Nguyên Lương chỉ là sinh sớm hơn ta một năm, tu luyện nhiều hơn ta một năm, nếu mà ta cũng tu luyện nhiều hơn một năm, hắn khẳng định không phải là đối thủ của ta!"
Lâm Hạo Minh nghe được Lăng sư huynh nhắc tới Khổng Nguyên Lương, lập tức nhớ tới người này là ai.
Nhớ lúc hắn còn bé, tông môn có mấy hậu bối của Đại lão tổ, trong đó có một huyền tôn (*) của Lăng lão tổ hình như gọi là Lăng Thắng Kiệt. Còn tên Khổng Nguyên Lương kia là con trai của đại đệ tử Khổng Phương của một lão tổ nào đó, hắn cũng gặp vài lần. Không nghĩ năm năm trôi qua, bọn họ đều coi trọng Tạ Nhược Lan.
Tuy rằng Tạ Nhược Lan trước mắt này có khuôn mặt tuyệt đẹp, giống như thiên tiên hạ phàm, Lâm Hạo Minh biết vừa rồi nàng giúp hắn nên lên tiếng nhưng trong ánh mắt căn bản không hề coi trọng hắn chút nào.
Hơn nữa nữ nhân này năm năm qua cũng chưa từng để ý tới hắn, khẳng định đã sớm quên hắn, hắn cũng sẽ không tự tìm nàng để chuốc nhục nhã.
Đối với hắn tới nói, bây giờ vẫn là lấy trận đấu cùng Quách Tân làm trọng, Lâm Hạo Minh cũng không có dừng lại, trực tiếp rời đi.
Nhìn thấy Lâm Hạo Minh thức thời rời đi, Lăng Thắng Kiệt nhìn Vương Thần hỏi:
"Tháng này buôn bán thế nào?"
Vương Thần cười ha ha rồi gỡ xuống cái túi đựng đồ bên hông đưa cho Tạ Nhược Lan cười nói:
"Nơi này có tám trăm linh thạch!"
"Tám trăm, Vương sư đệ thực sự là tài giỏi, so với tháng trước còn lời nhiều hơn chục khối linh thạch!" - Thần thức Tạ Nhược Lan đảo qua, trong lòng vui vẻ nói.
Lăng Thắng Kiệt nghe xong, cười đắc ý nói:
"Như Lan sư muội, như thế nào, vẫn là ánh mắt của huynh chuẩn đúng không, nếu như lúc trước muội nghe theo Khổng Nguyên Lương, bây giờ nơi nào mỗi tháng có thể thu vào mấy trăm linh thạch chứ!"
"Cảm tạ Lăng sư huynh, chờ khi nào trở lại tầng hai, sư muội nhất định mua mấy bình linh tửu thượng hạng đa tạ sư huynh!" - Tạ Nhược Lan cười tủm tỉm nói.
Nhìn Tạ Nhược Lan mỉm cười với mình, Lăng Thắng Kiệt vui đến nỗi quên cả trời cả đất.
Tạ Nhược Lan thấy đức hạnh của hắn, trong lúc người khác không chú ý, ánh mắt loé lên tia khinh bỉ, sâu trong nội tâm cười lạnh nói:
"Loại thiếu gia yếu kém này thực là lãng phí thân phận huyền tôn của Lăng lão tổ. So với cái tên Lâm Hạo Minh trước kia cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng cũng may là hắn ngu ngốc, bằng không làm sao nàng có thể xoay trái xoay phải giữa hắn và Khổng Nguyên Lương."
Sau khi Lâm Hạo Minh rời khỏi nơi của tên đại hồ tử (*) Vương Thần, cũng không lập tức trở về hang động của mình mà đi tới mấy chỗ hang động khác, thu mua Tụ Khí Đan.
Hắn mang tổng cộng ba trăm năm mươi khối linh thạch, đổi toàn bộ hai trăm năm mươi khối thành Tụ Khí Đan, sau đó mới trở lại.
Kỳ thực Lâm Hạo Minh còn dự định mua một pháp khí, nhưng hắn không có túi chứa đồ, nếu để cho người khác phát hiện hắn nắm giữ pháp khí, e rằng lúc nào cũng sẽ bị người ta nhìn chằm chằm, bây giờ tu vi quá thấp, chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho lắm, vẫn là đổi thành đan dược có lợi hơn.
Trở lại chỗ mình ở, lập tức mở trận pháp lên, đồng thời đem một viên Tụ Khí Đan bỏ vào miệng, trực tiếp ngồi tu luyện trong Ngũ Hành Tụ Linh trận.
Tụ Khí Đan này so với Hành Khí Đan hiệu quả tốt hơn rất nhiều, dùng một viên đan dược, sau khi luyện hóa gần như tương đương với hấp thu linh khí của một khối linh thạch hạ phẩm.
Hơn hết luyện hóa một viên Tụ Khí Đan chỉ cần ba giờ. Một phần là vì bên trong Tụ Khí Đan có nhiều tạp chất, để loại hết tạp chất thì cần bốn giờ. Nhưng linh khí hấp thu so với trước thì nhanh hơn rất nhiều, mà dùng Ngũ Hành Tụ Linh trận, có nhiều tác dụng khác nên tu luyện tăng lên gấp đôi.
Nếu như có Tụ Khí Đan đầy đủ, đoán chừng hắn ba tháng là có thể tiến vào Luyện Khí Kỳ tầng tám, hiện tại một ngày dùng ba viên, ba tháng dùng hai trăm bảy mươi viên, tính toán số lượng Tụ Khí Đan hắn mang về thì cũng gần đủ rồi.
Nhưng thời gian không đợi người, ba ngày sau nữa là thời gian lĩnh bổng lộc tháng.
Ngày này, ở Phù Đồ Quật, ngoại trừ vị đại quản sự Mã Cao Phong ở ngoài, tổng cộng hai mươi bốn quản sự bình thường, ở ngay ngoài hang động của Mã Cao Phong, đối lập lẫn nhau.
Lâm Hạo Minh cũng ở trong đám người đó, mà đây là lần đầu hắn nhìn thấy Chu Chí Nghiệp.
Chu Chí Nghiệp cùng Tư Đồ Bình đều là Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, tuổi cũng gần như, nhưng mà so với Tư Đồ Bình thì Chu Chí Nghiệp này đúng là càng giống tên tiểu bạch kiểm.
Tư Đồ Bình chẳng qua là lạnh lùng, còn ánh mắt Chu Chí Nghiệp này nhìn luôn mang theo chút tà khí, theo bản năng, trong lòng Lâm Hạo Minh cảm thấy có chút may mắn, theo cái tên này còn không bằng theo Tư Đồ Bình.
Vừa lúc đó, quả nhiên Chu Chí Nghiệp cũng quái gở hỏi:
"Tư Đồ sư huynh, ta nghe nói lần này dưới tay ngươi có tên Luyện Khí Kỳ tầng bảy, lại còn theo người ta đánh cược hết tài sản của bản thân. Thật là thú vị, lâu rồi không gặp phải chuyện như vậy. Nếu tiểu tử kia đã dám nói ra lời thì này thì chắc rất tin tưởng vào trận giao đấu, không biết sư huynh cũng có lòng tin với hắn đúng không?
Tư Đồ Bình hừ lạnh một tiếng nói:
"Chu sư đệ, muốn cái gì thì nói thẳng, quái gở, chẳng trách sư phụ nói ngươi không giống nam nhân!"
"Hừ! Sư huynh dạy phải, vậy thì ta nói thẳng, đây là trận tỷ đấu của tiểu quản sự, chúng ta lâu rồi không có đặt cược, lại còn có tên tiểu tử thú vị như vậy, sư đệ cũng muốn đặt cược cho bên mình, không biết sư huynh có tiếp không?" - Chu Chí Nghiệp hỏi.
Tư Đồ Bình híp mắt nhìn Chu Chí Nghiệp, sau đó liếc mắt nhìn Lâm Hạo Minh hỏi:
"Ngươi có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?"
Lâm Hạo Minh bị Tư Đồ Bình nhìn chằm chằm, cảm giác được cả người có chút không thoải mái, nhưng hắn cũng biết, câu trả lời của hắn rất quan trọng, sau khi suy nghĩ một chút thì mới đáp:
"Nếu là bất chấp hậu quả thì chí ít cũng được bảy phần mười!"
Nghe nói như thế, Tư Đồ Bình cười cười nói:
"Sư đệ ngươi thấy thế nào?"
Chu Chí Nghiệp cũng nghe được lời Lâm Hạo Minh, cười lạnh nói:
"Cái này đơn giản, để bọn họ ký khế ước sinh tử là được rồi, chúng ta làm giám chứng!"
"Được, cứ làm như thế!" - Tư Đồ Bình thấy hắn nói ra phương pháp kia, không hỏi ý kiến Lâm Hạo Minh nữa, trực tiếp đáp ứng.
***
(*) A miêu a cẩu: chó, mèo.
(*) Huyền tôn: cháu cố
(*) Đại hồ tử: râu quai hàm lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook