Ma Lâm Thiên Hạ
-
Chương 70: Đánh Cược
- Trấn Bắc Hầu phủ các ngươi hành sự, đúng là uy phong thật to!
- Ầm!
Chiêu Thảo sứ đại nhân vỗ bàn trà trước mặt.
Sau đó, Trịnh Phàm nhìn thấy khóe miệng Chiêu Thảo sứ đại nhân bắt đầu co giật, bởi vì hắn rất mập, trên mặt sinh ra gợn sóng.
Dường như đại nhân vật đều thích vỗ bàn, cần gì chứ?
Nếu các nhị thế tổ đều biết tin tức, như vậy, các quan trên có con đường tin tức rộng khắp Hổ Đầu thành không thể không biết.
Sở dĩ, Trịnh Phàm vừa trang bức với những nhị thế tổ kia xong, lập tức bị người ta gọi đến phòng Chiêu Thảo sứ đại nhân.
Vị Chiêu Thảo sứ đại nhân này mập là mập, nhưng quan uy vẫn rất mạnh, nhưng mà Trịnh Phàm lúc này không sợ chút nào.
Chuyện này, không biết là người mù, người què hay cương thi và quỷ hút máu chết tiệt làm ra.
Nhưng, chuyện đã làm rồi, hắn vẫn phải thừa nhận và chịu đựng.
Trước mắt, duy nhất có thể làm, cũng chỉ có thể làm chính là gắng gượng vượt qua, tiếp tục trang bức giả vờ.
Đang lúc này, công văn của Chiêu Thảo sứ đại nhân đi vào, đứng ở phía dưới thông bẩm:
- A Lang, Tô Huyện lệnh đến, đang chờ ở bên ngoài.
Chiêu Thảo sứ đại nhân phất tay, rất không khách khí nói:
- Ngươi đi hỏi hắn một chút, chuyện này, hắn có dự định hỏi tới hay không, nước đục này, có dám thật lội xuống hay không!
- Vâng, A Lang.
Công văn rời đi, một lúc sau, công văn lại vào bẩm báo:
- A Lang, Tô Huyện lệnh nói thân thể hắn bỗng nhiên khó chịu, phải về nhà nghỉ ngơi, chuyện trong phủ nha hôm nay, liền làm phiền A Lang bận tâm rồi.
- A.
Chiêu Thảo sứ phất tay một cái, công văn rời đi.
Vị lão Huyện lệnh kia, kỳ thực là kẻ quan liêu chân chính, không cầu có công chỉ cần vượt qua, chỉ muốn lăn lộn thêm hai năm sẽ về hưu.
Ban đầu, Hổ Đầu thành này là sân nhà của hắn, Chiêu Thảo sứ trên danh nghĩa có khu trực thuộc không nhỏ, nhưng không có thành viên nòng cốt của mình, kết quả vẫn có thể mạnh mẽ nắm giữ Hổ Đầu thành trong tay mình.
Lúc này, ánh mắt Chiêu Thảo sứ lại nhìn lên người Trịnh Phàm, trầm giọng nói:
- Mai gia ổ, bọn họ phạm vào chuyện gì?
- Phạm vào chỗ không đúng.
- Làm càn, nơi này là Hổ Đầu thành, nơi này là phủ nha của bản quan, ngươi còn dám qua loa lấy lệ trước mặt bản quan, thật sự cho rằng bản quan không dám trị tội ngươi hay sao?
Trịnh Phàm trầm mặc một hồi, đầu óc đang hoạt động nhanh chóng.
Kỳ thực cũng không cần suy nghĩ, bởi vì trừ bỏ tiếp tục chịu đựng ra, bày ra bộ dạng chuyện của Trấn Bắc quân, ngươi là người ngoài không có tư cách hỏi tới, hắn không có lựa chọn nào khác.
Bởi vì, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!
Kỳ thực, vấn đề bế tắc ở chỗ, Tứ Nương tối hôm qua gặp Ma Hoàn ngăn cản, cho nên nàng không thể đọc phong thư đầu tiên do người mù Bắc lưu lại.
- Không thể trả lời!
- Được, được, được, được!
Chiêu Thảo sứ nhân tức giận hơn nữa, hắn lập tức mang kiếm xông tới, thân thể cao lớn đi về phía Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm bối rối, tuy rằng Chiêu Thảo sứ đại nhân mập mạp này có vẻ “mập giả tạo”, nhưng hắn thật không dám khinh thường, Đổng Trác cũng là một tên mập đấy!
Khí huyết bắt đầu lưu chuyển, tuy rằng hiện tại không thể phát sáng, nhưng cũng có thể tăng lên năng lực phản ứng của bản thân, chỉ tiếc, binh khí của hắn đã bị thủ vệ phủ nhân tịch thu khi đi vào nơi này.
Đang lúc này, bỗng nhiên Trịnh Phàm cảm thấy ngực mình mát lạnh.
Hí...
Cảm giác mát lạnh này làm thân thể Trịnh Phàm cứng ngắc.
Mà Chiêu Thảo sứ đại nhân đã đi tới trước mặt Trịnh Phàm, sau một khắc, hắn bỗng nhiên ném kiếm trong tay xuống đất, hai tay duỗi ra vỗ vai Trịnh Phàm, cảm khái nói:
- Trong nhà, vẫn khỏe chứ?
A...
Đây là ý gì?
Đột nhiên, dường như thái độ của Chiêu Thảo sứ đại nhân thay đổi làm cảm giác lạnh lẽo trên ngực Trịnh Phàm biến mất.
Vị Chiêu Thảo sứ đại nhân này cũng không rõ ràng, hắn vừa tiểu một bãi trước quỷ môn quan.
Đầu óc Trịnh Phàm hoạt động thật nhanh.
Yết hầu Trịnh Phàm co giật một lúc, mở miệng nói:
- Tiểu thư, tất cả đều tốt.
Một câu nói này, thân thể Chiêu Thảo sứ đại run lên.
Ánh mắt bé nhỏ của hắn lóe sáng.
- Ai, khổ tiểu thư, khổ tiểu thư a, đại nhân đi tới kinh thành, trên dưới Hầu phủ đều phải dựa vào một mình tiểu thư chèo chống, ai...
Chiêu Thảo sứ đại nhân bắt đầu đánh bài tình cảm.
Bình thường khi thủ trưởng phát tiết tâm tình, làm thuộc hạ, ngươi cần phải phối hợp.
Cho nên thường thường sẽ xuất hiện, mẹ lãnh đạo chết rồi, thuộc hạ sẽ khóc còn thảm thiết hơn cả lãnh đạo.
Đối với Trịnh Phàm hiện tại mà nói, hắn dựa vào tri thức có hạn của mình phát huy tất cả giá trị của chúng nó!
Trịnh Phàm vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, nói:
- Có Thất thúc hầu cận bên người tiểu thư, tiểu thư sẽ không sao.
Đáng tiếc, bên người Trịnh Phàm trừ bỏ một khối đá điên cuồng, sáu Ma Vương khác đều không ở nơi này, bằng không bọn họ sẽ đánh giá lại nhận thức của mình về vị chủ thượng này!
Thân là tác giả, tư duy sinh động nhạy bén, hắn cũng phải bộc phát khí chất của tác giả khi cần thiết, các loại tố chất và đặc tính phối hợp, làm cho biểu hiện của Trịnh Phàm lúc này rất hoàn mỹ!
Chiêu Thảo sứ cười lắc đầu một cái, nói:
- Không giống, không giống, Thất thúc ở bên, chỉ có thể bảo đảm tiểu thư an toàn, nhưng trên dưới toàn phủ, tất cả đều cần nhờ tiểu thư nắm giữ, tiểu thư, không dễ dàng.
Trịnh Phàm không lên tiếng. Chiêu Thảo sứ xoa xoa khóe mắt, che lấp thất thố vừa rồi, hắn ngạc nhiên nhìn Trịnh Phàm, nói:
- Ta nhớ tới, ngươi là người Hổ Đầu thành.
Đầu óc vừa lạnh xuống lại hoạt động thật nhanh!
Bởi vì Trịnh Phàm còn không rõ con ruột của mình tối hôm qua đã hâm dọa mẹ kế, sở dĩ, ở trong lòng Trịnh Phàm, hắn cho rằng mình đang xông vào long đàm hổ huyệt!
Mỗi một câu trả lời, mỗi một chi tiết nhỏ, cũng không thể phạm sai lầm.
Đêm hôm ấy, hình ảnh chân trần mặc da báo lại xuất hiện,
Nhưng lần này, liều mạng ám chỉ tâm lý với mình không còn là Đạo Minh thúc, mà là Dư Tắc Thành.
- Mệnh của ta, là tiểu thư cứu được.
- Há, đúng rồi, các ngươi nửa năm trước đến Hổ Đầu thành, xem ra, cũng là tiểu thư sắp xếp?
Trịnh Phàm do dự một chút, vẫn gật đầu một cái, nói bổ sung:
- Cha, tổ phụ của ta, đều là gia đinh của Lý gia, tổ phụ ta Trịnh Chi Long, cha ta là Trịnh Thành Công, đại nhân, ngài có thể nhận ra?
Có thời điểm, cần chủ động xuất kích một hồi, mới có thể tăng thêm độ tin cậy thân phận của mình. Gia đinh Lý gia nhiều như vậy, Trịnh Phàm không tin vị trước mặt có thể nhận ra.
Trên mặt Chiêu Thảo sứ đại nhân lộ ra vẻ mặt lúng túng, hiển nhiên, hắn không nhận ra, nhưng vẫn nói:
- Nghe nói qua, nghe nói qua, dường như ta từng uống rượu với lệnh tôn, nhưng ta vẫn chưa ở quý phủ lâu, cho nên ta không quen thuộc với Hầu phủ.
Trịnh Phàm đứng ở nơi đó, không nói gì.
- Vậy các ngươi chỉnh hợp băng đảng ngầm ở Hổ Đầu thành, cũng là tiểu thư dặn dò, tiểu thư chuẩn bị nắm giữ Hổ Đầu thành sao?
Nội tâm Trịnh Phàm cả kinh.
Không nghĩ tới người mù Bắc và A Minh đã chỉnh hợp bang phái, hơn nữa còn bị Chiêu Thảo sứ đại nhân biết rồi.
Đương nhiên, điều này cũng không tính là chuyện kỳ quái, thân là quan chức lớn nhất ngự trị trên Huyện lệnh Hổ Đầu thành, nếu hắn không biết chuyện lớn nhỏ trong thành, hắn thật sự không xứng với vị trí đang ngồi, chỉ có khả năng, đó là hắn ngầm thừa nhận chuyện bang phái chém giết lẫn nhau mà thôi.
Thế giới này, vĩnh viễn không thể trắng đen rõ ràng, sẽ có một khu vực màu xám để song phương đều mở một con mắt nhắm một con mắt.
Sau kinh hãi chính là khiếp sợ thật lớn.
Cảm tạ trí tưởng tượng phong phú của vị đại nhân này, hắn lúc này không cần giải thích cái gì, bởi vì vị đại nhân này đã tự nghĩ thay mình.
Hô hấp của Trịnh Phàm đã trở nên gấp gáp, thực sự là tin tức hữu dụng quá ít, nhưng mình chỉ có thể liều một phen.
Đánh cược thành công, ngày sau Trịnh Phàm hắn sẽ đổi vận.
Nếu đánh cược thua...
Không, sẽ không thua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook