Ma Lâm Thiên Hạ
Chương 4: Gánh Hát Rong!



Ăn cơm.

Giờ là buổi sáng, thời gian tới lúc ăn cơm còn có chút sớm, nhưng sớm thì sớm chứ, chúc mừng “Chủ thượng” thức tỉnh, sớm một chút cũng không vấn đề.

Chỗ ăn cơm ở hậu viện, cũng là phòng cách vách với phòng Trịnh Phàm nằm trước khi tỉnh.

Một cái bàn tròn, bảy người ngồi.

Chủ vị là Trịnh Phàm, bên trái là Phong Tứ Nương, bên phải là người mù.

Người mù này, là nhân vật của A Thu, phụ thân của A Thu là một nhân viên chính phủ, hy sinh vì việc công, tình huống cụ thể thế nào A Thu cũng không nói rõ, hẳn cũng chỉ có bạn trai Lương Trình của nàng biết một chút.

Nhưng nhân vật “Bắc” trong truyện của A Thu, lại có một hình thức chấp pháp cực huyết tinh, tư thiết công đường, trừng phạt phạm nhân không chút nhân đạo, thủ đoạn cũng cực tàn nhẫn, thuộc về kiểu phát tiết.

Nhưng “Bắc” này trong thực tế, lại khiến người cảm thấy ôn hoàn sáng sủa, cười ha ha, không có vẻ gì khác thường.

Vị trí chỗ ngồi rất được chú trọng, Phong Tứ Nương cùng Bắc ngồi hai bên, chí ít có thể khiến không khí ăn cơm không quá cứng ngắc.

Hấp Huyết quỷ A Minh cùng cương thi Lương Trình ngồi đối diện, theo ý Phong Tứ Nương, hai người bọn hắn nên ngồi cửa mà ăn mới là tốt nhất, trưng cái mặt lạnh lẽo đó cho ai nhìn đây?

Còn Tiết Tam, không ra gì, nếu quá gần chủ thượng, sợ là khiến chủ thượng không muốn ăn.

Phiền Lực lại quá mức chất phác, động chút là muốn thổ lộ tâm đắc gọi người, trước khi biết rõ chủ thượng có kháng tính trước cái đám khẩu vị mặn hay không, Phong Tứ Nương cũng không dám để hắn tới quá gần chủ thượng.

- Tới, cùng nâng chén, chúc mừng chủ thượng thức tỉnh, từ hôm nay, chúng ta có trụ cột rồi!

Phong Tứ Nương mở đầu, mọi người cùng đứng dậy nâng chén.


Sau khi cụng ly, là bắt đầu ăn cơm.

Trịnh Phàm cũng thực sự đói bụng, một người có dũng khí tự “Kết thúc”, sau khi vượt qua cảm giác mê man, như vậy thực sự rất có khẩu vị để đối phó với bữa cơm trước mắt.

Trên bàn cơm, Phiền Lực cầm một cái bát cực lớn, luôn miệng kêu đồ ngon.

Tiết Tam cầm một cái chân gà, đắc ý gặm gặm.

A Minh có một chậu máu dê, còn Lương Trình đi gặp xương dê.

Bắc ăn rất chậm, cũng rất thảnh thơi, trong đám người, Bắc là người có tướng ăn lịch sự nhất.

Mượn cơ hội này, Phong Tứ Nương bắt đầu giới thiệu tình huống cho Trịnh Phàm.

Đầu tiên, đương nhiên là lúc mọi người mới xuất hiện, chính là nửa năm trước.

Một ngày nào đó của nửa năm trước, tám người cùng nhau xuất hiện tại biên giới một hoang mạc.

Trong này, có Trịnh Phàm.

Những người còn lại đều thức tỉnh, chỉ có Trịnh Phàm vẫn trong trạng thái hôn mê.

Đám người đưa theo Trịnh Phàm đang hôn mê, chậm rãi tìm kiếm, sau đó tìm được một thành phố nhỏ nơi biên giới hoang mạc làm điềm dừng chân.

Vị trí hiện tại của bọn hắn, có thể coi là một cái khách sạn, trong khách sạn có không ít mục giải trí, khá giống Clb trong thế giới hiện đại, bất kể là chơi bời hay ngủ nghỉ đều có thể.

Chuyện này đương nhiên là Phong Tứ Nương làm nghề cũ, trong những người này, kỳ thực cũng chỉ có nàng có đầu óc kinh doanh.

Trong khác sạn này, dưới tay Phong Tứ Nương có mười cô nương, chuyên dùng để tiếp khác.

Sân khấu là để biểu diễn, Tiết Tam hóa vai hề, hoặc có thể kể truyện xưa, mà Lương Trình thì biểu diễn tạp kỹ, đập đá trên ngực, hoặc dùng yết hầu đẩu đồ vật qua trường mâu.

A Minh phụ trách cất rượu, rượu của hắn vốn ngon có tiếng.

Người mù Bắc đặt một sạp xem bói trước khách sạn, có thể gạt được một tên thì kiếm thêm được một phần tiền.

Còn Phiền Lực, đảm nhiệm việc đốn củi hoặc mấy việc cần sức lực.

Chính bởi vậy, việc làm ăn của khách sạn cũng không tệ lắm.

Trong tòa thành nhỏ này, có thể tính là tương đối náo nhiệt.

Sau đó, Phong Tứ Nương bắt đầu quở trách, nói Phiền Lực làm bằng ba người, nhưng ăn bằng năm người!

Phiền Lực thành thật chất phác nghe vậy, ngẩng đầu nhìn lên, nở nụ cười chất phác, tựa như có chút xấu hổ, nhưng lập tức lại cúi đầu ăn cơm.

Phong Tứ Nương lại nói sang người mù Bắc, trước kia người mù Bắc có thể lừa được không ít dê béo, tài chính ban đầu xây dựng khách sạn cũng là nhờ người mù Bắc lừa được, nhưng mấy tháng gần đây, khách hàng của hắn càng lúc càng ít, hơn nữa hắn lại rất thong thả, đúng giờ mở hàng, không chiêu hô khách, cũng không có ý đổi hình thức hấp dẫn khách, chỉ thảnh thơi ngồi cửa tắm nắng, sau đó tới giờ cơm sẽ vào dùng cơm.

Người mù Bắc nghe vậy, có chút bất đắc dĩ cười cười, nói:

- Hổ Đầu thành này cũng chỉ có từng đấy người, dê béo thì cũng chỉ có hai ba con, ta cũng không thể làm gì khác.

Phong Tứ Nương trừng mắt nhìn người mù Bắc.

Những người còn lại, nàng lại không thể quở trách, rượu của A Minh vẫn tiêu thụ tốt, thậm chí có mấy đội xe còn cố ý tới đây mua rượu, biểu diễn cùng kể truyện của Tiết Tam cũng rất có tác dụng, dù là Lương Trình, bản thân hắn không muốn, nhưng Phong Tứ Nương nói hắn đi biểu diễn tạp kỹ, hắn cũng nghe theo.


Còn nàng, trong ngoài đều do nàng điều khiển, mà các cô nương dưới tay nàng, càng là tài nguyên đảm bảo thu hoạch.

Đương nhiên, Phong Tứ Nương cũng không vui, ở đây khác trong truyện, thanh lâu hiện tại là cái nát nhất mà nàng từng mở, cô nương hiện tại, muốn mềm mại không có mềm mại, muốn cầm kỳ thư họa thì nửa chữ còn khó thấy, phần lớn tuổi tác đã cao, thậm chí còn người mà nàng phải gọi tỷ.

Nhưng cũng đành thế, Hổ Đầu thành gần hoang mạc, là chốn khổ hàn, năng lực tiêu phí của ngươi ở đây có hạn, phần lớn khách đều là các đoàn đi qua, chỉ cần tiết hỏa dục, có thể khiến bọn hắn có chỗ bắn ra là được.

Đối với Phong Tứ Nương mà nói, chẳng khác nào siêu đầu bếp đi làm quán nướng ven đường… cảm giác hạnh phúc nghề nghiệp thấp tới mức khiến người giận sôi.

Có điều, nghe tới đó, Trịnh Phàm buông đũa.

Có một việc khiến hắn cực nghi hoặc.

Nhìn qua cả bàn.

A Minh, Bắc, Phiền Lực, Tiết Tam, Lương Trình, còn có Phong Tứ Nương, theo lý thuyết thì họ đều là nhân vật cấp ma đầu, sao lại đi làm mấy cái nghề vặt trong tòa thành nhỏ này?

Có vẻ như, không giống phong cách mà bọn hắn vẽ ra lắm, hoặc nói cực kỳ không hợp.

Trịnh Phàm nói:

- Nửa năm qua, các ngươi đều ở đây kiếm tiền sinh hoạt sao?

Nghe vậy, Phiền Lực ngừng và cơm, Tiết Tam ngậm chân gà, A Minh buông đũa xuống, Lương Trình cau mày nhìn khúc xương, Phong Tứ Nương cũng ngừng cằn nhằn.

Cuối cùng, người mù Bắc cười khổ:

- Chủ thượng, từ ngày thứ nhất, sau khi tỉnh lại, chúng ta liền phát hiện một vấn đề…

- Vấn đề?

- Đó là, chúng ta đều đã biến thành người bình thường.

Trịnh Phàm: “…”

Người… bình thường?

Câu trả lời này, hiện thực này, khiến Trịnh Phàm bất ngờ.

Có điều nghĩ kỹ lại thấy đúng.

Hấp Huyết quỷ A Minh uống máu dê, cương thi Lương Trình gặm xương dê, một đám ma đầu, lại kiếm tiền sống tạm ở một tòa thành nhỏ…

Nếu không phải do mất sức mạnh, bọn hắn sao có thể tiếp nhận sinh hoạt như vậy?

Coi như trải nghiệm cuộc sống, cũng không thể trải nghiệm tới nửa năm trời?

Có điều, đây cũng là một tin tức tốt, sau khi nghe bọn Phong Tứ Nương đã biến thành người thường, áp lực trong lòng Trịnh Phàm cũng giảm đi không ít.

Hổ không có răng, tuy vẫn có thể dùng một quật đập chết hắn, nhưng ít ra cũng không đáng sợ như ban đầu?

Hơn nữa, không biết vì sao, bọn họ đều gọi hắn là “Chủ thượng”, có ý muốn nhận hắn làm chủ, nếu muốn hắn điều động đám ma đầu này trong trạng thái toàn thịnh, vậy hắn thực không có can đảm đó.

Tựa như vấn đề này, khiến không khí ăn cơm liền giảm xuống không ít.

Trịnh Phàm hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Phong Tứ Nương, có chuyện, kỳ thực hắn đã sớm muốn hỏi, nhưng vẫn kìm nén tới hiện tại.


- Ma Hoàn, đang ở đâu?

Ma Hoàn, là nhân vật chính trong truyện của Trịnh Phàm hán, một nam anh hung diễm ngập trời, từ khi sinh ra đã mang theo một cỗ oán niệm mạnh mẽ.

Nói một câu không dễ nghe, bàn về việc tạo hình nhân vật, bàn về không khí khủng bố, bàn về nội dung kịch tính kích thích, những người khác, thực sự không bằng hắn, cũng có thể nói, bộ “Ma Hoàn”, là tác phẩm cực đoan nhất trong cả đám.

Mà nhân vật Ma Hoàn, cũng là nhân vật kinh khủng nhất trong thất đại Ma vương.

Nhưng dù nói thế nào, Ma Hoàn cũng là do hắn tạo ra.

Sáu người ở đây, mặc dù hắn cũng vẽ trong ba năm, nhưng dù sao cũng là truyện của người khác, là hình tượng của người khác.

Chỉ có Ma Hoàn, mới là của chính hắn.

Tác giả với tác phẩm của mình, nhiều lúc như quan hệ cha con, có thể nói, Ma Hoàn là con trai của Trịnh Phàm, lời này, không chút khoa trương.

Nếu Ma Hoàn ở đây, Trịnh Phàm có thể cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Ví như tướng quân cổ đại đánh trận, dưới tay không có tâm phúc, sao thể chắc chắn?

Nhưng, vấn đề này lại khiến đám Phong Tứ Nương có chút lúng túng, tựa như không biết trả lời thế nào.

Bên cạnh, A Minh lại đứng lên, rời khỏi phòng, rất nhanh lại ôm một cái hộp vào.

Để hộp lên bàn trước mặt Trịnh Phàm, A Minh lạnh như băng nói:

- Hắn, ở trong.

- Hả?

Trịnh Phàm hơi kinh ngạc, đưa tay mở hộp.

Vốn, hắn còn tưởng Ma Hoàn xảy ra chuyện, bên trong là đầu của hắn, bởi hắn là trẻ con, cái hộp này tuy nhỏ, nhưng để cái đầu trẻ con hắn cũng vừa.

Nhưng vừa mở hộp ra, lại phát hiện bên trong chỉ là một tảng đá đen.

- Đây là… Ma Hoàn?

Phong Tứ Nương có chút đố kỵ nhìn tảng đá trong hộp, nói:

- Chủ thượng, hắn nói hắn không có nhục thân, không cần ăn cơm, không cần uống nước, không cần làm việc, cho nên liền phong ấn bản thân trong khối đá này.






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương