Ma Lâm Thiên Hạ
-
Chương 30: Nguyên Tội
Dù đối mặt với đối thủ mạnh tới mức nào, chỉ cần ngươi là người, chỉ cần trong tay ngươi có đao, trong lòng có dũng khí, chí ít vẫn có thể liều mạng.
Dù sao, ai mà không có một cái đầu, một đao chém xuống cũng sẽ đau, cũng sẽ mất máu, cũng sẽ chết.
Nhưng, A Minh không phải người, ngươi chém hắn hắn không chết, hắn lại có thể một kiếm gọt đầu ngươi, trên người cắm từng món binh khí, tựa như trang sức tô điểm cảnh tượng tráng lệ trên người.
Dũng khí cùng một loại thế giới quan nào đó, trong khoảng khắc đã sụp đổ.
Bọn hắn chỉ là một cái bang hội, một tiểu bang trong Hổ Đầu thành, có kẻ liều mạng, nhưng muốn đạt tới mức hung hãn không sợ chết, vậy thực sự không có.
Số người còn lại nhanh chóng tan vỡ, ném binh khí trong tay, bắt đầu hô hào chạy trốn, tựa như con ruồi mất đầu, chạy lung tung không mục đích, tất cả chỉ muốn cách tên ác ma kia xa một chút.
Chỉ tiếc, bọn hắn đã quên, tên ác ma này ngoài bất tử, tốc độ của hắn còn rất nhanh.
Cảnh tượng sau đó, chỉ còn cảnh đơn thuần thu gặt đầu người, điều này khiến A Minh có chút không thỏa mãn, hắn còn muốn đám người này chém thêm mấy đao, cảm giác đối thủ giãy dụa trong vô vọng, mới khiến hắn thỏa mãn tinh thần.
Nhưng hết cách, dựa theo lời người mù Bắc nói, bang phái này, có tội lớn, chờ chủ thượng trở lại, nếu khách sạn tiếp nhận việc làm ăn này của bọn hắn, sẽ khiến chủ thượng không thích.
Hơn nữa muốn giết gà dọa khỉ, cho nên, dù không hứng thú lắm, hắn cũng cần phải kiên trì.
Cũng may, có thể luyện kiếm.
Đâm, bổ, gọt, chém.
Từng người bị kiếm trong tay A Minh thu gặt sinh mệnh, mãi cho tới khi, không còn nhìn thấy bất luận bóng người nào còn đứng.
Có thể có cá lọt lưới, nhưng cũng không đáng kể, dù sao, A Minh chỉ có một người, cũng không thể phân thân ra ngoài truy sát.
Chí ít, giờ, hắn không thể chế tác phân thân.
Dùng kiếm phá cửa một gian phòng, trong phòng, mùi hôi thối bốc lên ngập trời, có hai mươi, ba mươi tên nam tử mặc trang phục Man tộc co quắp trong góc, trên người đầy thương tích, hơn nữa đeo xiềng xích.
Khi nhìn thấy A Minh mình đầy máu, thậm chí còn có binh khí chưa nhổ ra, cả đám trực tiếp sợ hãi quỳ xuống xin ra, run lẩy bẩy, lầm bầm cầu xin Man thần…
A Minh lắc lắc đầu, lui ra ngoài, lại mở một cánh cửa khác.
Đây là một gian sương phòng, hẳn là phòng của đám bang chúng.
Trong phòng, có ba nữ nhân bị trói, trên người cũng đầy vết thương, người ngoài cùng hắn đã chết, hai người còn lại đều đang thoi thóp, thân thể không mảnh vải che thân.
- Chà chà…
Hiển nhiên, làm trung gian mua bán nhân khẩu, đám nam nhân Liệp Cẩu bang này ngày thường không tới tìm vui, thực không có gì để nói.
A Minh có chút mừng, người mù Bắc không vào, nếu không để tên kia nhìn thấy cảnh này, kích thích tinh thần trượng nghĩa trong lòng hắn, trời mới biết con hàng này sẽ dùng phương thức man dợ tới mới nào để hành hạ đám bang chúng Liệp Cẩu bang kia.
So với thủ đoạn của người mù Bắc, kiếm của hắn, chí ít còn có thể cho đối phương một phát thoải mái, xem như đại nhân từ.
A Minh lại mở một gian phòng, phòng này không có mùi, trong phòng có hơn mười thiếu nữ, quần áo còn rất sạch sẽ, lúc A Minh bước tới, các nàng sợ hãi gào rít co lại một đoàn.
Bởi bỗng có chiến tranh, thương lộ không thông, cũng bởi vậy, Liệp Cẩu bang còn không ít hàng chưa kịp bán đi.
Những thiếu nữ này, hẳn là sẽ bán cho quý nhân Man tộc, cho nên cũng được đãi ngộ tốt hơn.
A Minh lắc đầu một cái, lui ra sai.
Chuyện cần làm đã làm gần xong, tiếc nuối duy nhất là không thể tìm được một người có khả năng phát sáng.
- Đừng rút mấy thứ lủng lẳng trên người ngươi, trực tiếp đi ra đi.
Thanh âm người mù Bắc lần thứ hai truyền tới.
- Ngươi bị bệnh sao?
A Minh hỏi ngược lại.
- Xem như có đi.
- Được!
Người ta cũng đã thừa nhận bản thân có bệnh, A Minh hắn cũng nên hào phóng một chút.
Đi qua sân viện đầy máu tươi, A Minh đẩy cửa, bước ra.
Nhìn người mù Bắc trên xe la, bên cạnh là một đám người cầm đao cầm thường.
Người gần người mù Bắc nhất là một tên nam tử mặt đỏ, rất cao, đoán chừng chỉ thấp hơn Phiền Lực một chút.
Suy nghĩ đầu tiên của A Minh là người mù Bắc bị kèm hai bên, nhưng hắn lập tức phủ nhận suy nghĩ này.
Người bị ép buộc, còn có thể không nhắc nhở người khác hay sao? Người có thể lên kế hoạch khiến bọn hắn đều phải thừa nhận, không chỉ vì hắn có hình tượng phù hợp không.
A Minh mang theo cả đống binh khí cắm trên người xuất hinệ.
Vừa bước ra, lập tức khiến mấy tên bên cạnh xe la lui sau vài bước.
Từng này vết thương, cùng với mùi máu ngập trời, vẻ im ắng không tiếng động trong bản doanh Liệp Cẩu bang, bất luận thứ nào đều không thể giả.
Tên nam tử mặt đỏ nhìn chằm chằm tới A Minh, bắt đầu là sợ, sau đó là cuồng nhiệt, tựa như một tên Fan cứng, bỗng nhìn thấy thần tượng của bản thân.
Cảm giác cuồng nhiệt này, khiến A Minh có chút cau mày.
A Minh có thể xác nhận, dù là lúc hắn nịnh chủ thượng, cũng tuyệt không chủ động được như thế.
- Ta không lừa ngươi chứ.
Người mù Bắc nói với tên mặt đỏ.
- Ta… không, tiểu nhân đương nhiên tin tiên sinh.
Người mù Bắc nghe vậy, khẽ cười, đưa tay lấy một thanh chủy thủ bên hông tên mặt đỏ.
Nam tử mặt đỏ khẽ sửng sốt, nhưng cũng không ngăn cản, trên lưng hắn còn cõng một cây đao, bên hông buộc một chủy thủ.
Người mù Bắc ra hiệu A Minh tới gần.
A Minh đi tới hai bước, tới trước mặt người mù Bắc.
Sau đó, người mù Bắc giơ chủy thủ, đâm xuống.
“Phốc!”
Chủy thủ đâm vào ngực A Minh.
A Minh: “…”
A Minh đứng đó không động, người mù Bắc lại rút chủy thủ ra.
- Nhìn thấy rồi chứ?
- Nhìn… nhìn… nhìn thấy rồi.
Nam tử mặt đỏ biến thành màu đen, đen đỏ chuyển lẫn lộn, hiển nhiên là vừa kinh hãi, vừa kinh hỷ.
- Ô.
“Phốc!”
A Minh tiếp tục ở đó không động.
Nam tử mặt đổ đã đổ mồ hôi, đám thủ hạ bên cạnh cũng bắt đầu chảy mồ hôi.
- Làm việc cho tốt, sau này, ngươi cũng có thể như vậy, sinh mệnh vô tận, bất tử bất diệt.
Nói xong, người mù Bắc còn “Nhìn” qua một vòng.
Mặc dù hắn mù, nhưng những người ở đâu, đều cảm thấy bản thân bị “Nhìn chăm chằm”.
- Các ngươi… cũng có có hội tương tự.
“Phù phù!”
Nam tử mặt đỏ trực tiếp quỳ xuống, tựa như tín đồ cuồng nhiệt nhất, đám thủ hạ bên cạnh cũng đồng thời quỳ xuống.
Kỳ thực, A Minh có thể cảm giác được, trong lúc nói chuyện, người mù Bắc đã tản tinh thần lực của hắn ra ngoài, thôi miên nhẹ đám người này.
Tựa như chiêu thức lấy lòng của đám thần côn, khá giống “Mị lực nhân cách” mà mọi người vẫn nói, cho nên đám người theo bản năng sẽ tin hắn, ủng hộ hắn, tựa như, tất cả những gì hắn nói đều là chân lý.
Người mù Bắc đưa tay chỉ vào trong sân:
- Con tin ở trong, không được động tới, sắp xếp tốt, tiền hàng đưa tới khách sạn.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Nam tử mặt đỏ lập tức lĩnh mệnh.
- Đã hẹn bang chủ Xa bang chưa?
- Đã hẹn gặp, tính thời gian, hẳn cũng đã tới khách sạn rồi.
- Được!
Người mù vẫy tay với a minh, lại vung roi, quất lên lưng la phía trước.
A Minh lên xe, xe la chậm rãi đi về phía trước…
Chờ rời khỏi quảng trường, người mù Bắc mới giải thích với A Minh:
- Người kia là bang chủ Tụ Nghĩa bang, tên Hồng Ba Tử.
- Ta cũng đoán được.
- Hừm, Liệp Cẩu bang có tội, nên diệt, chuyện làm ăn của bọn hắn, chúng ta tạm thời không thể tiếp nhận, nhưng chúng ta có thủ hạ, dù thế nào cũng phải có một nhóm người có thể làm việc.
- Ngươi thông đồng với hắn từ bao giờ?
- Hắn có chút bệnh về tâm lý, mà trước khi ta bị mù, đã từng làm bác sĩ tâm lý, lấy lý do xem bói đề xem bệnh giúp hắn, cho nên, hắn rất tin tưởng ta, bệnh nhân mà, luôn có tâm lý sùng bái với bác sĩ trị bệnh cho bản thân.
- Không chỉ vì chữa bệnh chứ?
- A, đương nhiên, có tấm gương là ngươi ở đây, rất nhiều chuyện đều rất dễ làm, từ cổ chí kim, bất luận là người bình thường hay là đế vương hầu tướng, đều si mê trường sinh, sự si mê này, vượt qua bất luận tiền bạc của cải.
Ai bảo chúng ta không có thủ hạ a, hiện tại ta có chút hối hận vì để A Lực đi hoang mạc.
Người Tụ Nghĩa bang có thể dùng tạm, mỗi tháng đều có thể đóng tiền lên, dù sao cũng hơn là dựa vào một cái khách sạn kiếm tạm.
- Tiếp theo đi đâu.
A Minh vừa nhổ binh khí trên người, vừa nói.
Gia Cát Lượng nhà người ta dùng thuyền cỏ mượn tên, hắn đây dùng thân mượn binh khí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook