Ma Lâm Thiên Hạ
Chương 22: Bắt Được Cá Lớn Rồi



Tên Man nhân không chút trì hoãn, nâng đao lần nữa bổ tới.

Lần này, tựa như vì không có vũ khí, Lương Trình lại không chọn mạnh mẽ chống đỡ, bắt đầu né tránh.

Liên tục chém mấy đao, vẫn không thể bổ trúng đối phương, tên Man nhân có chút nóng nảy, cục diện hiện tại khá bất lợi với hắn, nhất định phải nhanh chóng phá vây, nếu không chờ Yến kỵ dọn xong đại bộ phận, triệt để khống chế nơi này, hắn muốn ra sẽ càng thêm khó.

Đám Yến cẩu đáng chết, lại đem mạng người ra làm mồi nhử!

Tên Man nhân lần nữa chém xuống, mà lần này lại bị Lương Trình nghiêng người tránh khỏi, thân thể trực tiếp đánh tới.

“Ầm!”

Tên Man tộc đập cái bốp vào người Lương Trình, phát ra một tiếng vang trầm thấp.

Dưới một cái đụng này, kẻ giật mình nhất lại chính là tên Man nhân, hắn đã là dũng sĩ hiếm thấy trong bộ lạc, đặc biệt là thể phách cũng hiếm có đối thủ, thế nhưng đụng vào tên dân phu Yến quốc này, độ cứng thực sự không hợp lẽ thường!

Xác thực không hợp lẽ thường, bởi người thường sẽ không đi đấu vật với một tên Cương thi.

Bẳn năng khiến hắn đều đao, chuẩn bị cắt qua.

Thế nhưng thân đao đột nhiên cảm nhận được lực cản, có chút ngạc nhiên cúi đầu nhìn xuống, lại khiếm sợ phát hiện, tên dân phu Yến quốc này, không, nói chính xác hơn là móng tay của đối phương, đang cắm trên thân đao của hắn!

“Vù!”

Hôi quang lần nữa hiện lên, sức mạnh tên Man nhân tăng vọt.


Thân đao ma sát với móng tay, nhưng móng tay hoàn toàn không nứt vỡ, ngược lại lâm vào trạng thái giằng co.

Con ngươi Lương Trình khẽ hiện tia máu, trầm giọng nói:

- Ta vẫn thích, dùng móng tay hơn.

Một tay khác đưa ra, móng tay cũng dài hơn rất nhiều, trực tiếp đâm tới ngực tên Man nhân!

“Phốc!”

Khôi giáp của tên Man nhân đứng trước móng tay tỏa ra hắc khí quỷ dị, tựa như không tạo được tác dụng phòng ngự bao lớn, chỉ hơi chút cản trở, lập tức bị móng tay đâm thủng, móng tay hắc sắc, đâm vào trong cơ thể tên Man nhân.

“Vèo!”

Một mũi tên, lần thứ hai bắn tới, đâm trúng tay trái Lương Trình.

Một tiếng xương gãy truyền tới, toàn bộ cánh tay Lương Trình treo lủng lẳng.

Tên Man nhân thừa cơ đẩy Lương Trình ra, đồng thời đạp qua một cước.

“Ầm!”

Lương Trình bị đạp bay ra, đập vào trên xe, trực tiếp đẩy gãy cả ván xe bên dưới.

Phía sau, một tên nam tử gầy gò lộ ánh mắt nghi hoặc, lúc trước hắn không chọn bắn trực diện từ phía sau, là lo mũi tên xuyên qua đối phương, làm bị thương đồng đội, nhưng dù là bắn từ bên trái, hắn vẫn tin uy lực một tiễn này, chí ít có thể xuyên qua như ghim táo.

Nhưng mũi tên của hắn bắn tới tay trái của đối phương, lại không thể đi tiếp.

Hắn có thể xác định, đối phương không mặc giáp trên tay trái!

- A Lý Cốt, cẩn thận, người này có vấn đề!

- Ngươi nên chú ý cho bản thân thì hơn.

Một thanh âm u từ phía sau vang lên.

Nam tử lập tức cả kinh, hắn là Thần Xạ thủ trong bộ lạc, cảm giác nhanh nhạy, thế nhưng lại không hề phát hiện ra có người tới gần?

Nhưng, Tiết Tam, đã thực sự xuất hiện phía sau hắn. Đồng thời, đưa chủy thủ đâm tới.

Chủy thủ lần này không cắt cổ, mà trực tiếp đâm tới sau lưng, không chờ đối phương phản ứng lại, Tiết Tam đã nắm chắc chủy thủ, tàn nhẫn nhấn xuống!

“Rầm!!!”

Đồ tể trong cửa hàng giết dê, bình thường đều ngâm dê trong nước sôi, sau đó treo lên, cầm đao đâm vào cổ, một đường kéo xuống, tựa như cởi quần áo cho dê.

Tiết Tam cũng làm vậy, chỉ có điều, hắn làm ngược lại, đâm từ sau lưng, một đường kéo xuống, tới chỗ xương cụt, cắt ra!

Máu tươi, phun ra như suốt, đây vốn là một quá trình hết thức hưởng thụ, chí ít, với Tiết Tam thì chính là như vậy, thực sự không có mấy chuyện có thể khiến hắn hưng phấn hơn là nhìn thấy máu tươi của địch nhân.

Nhưng, đại khái vì vị trí cơ thể, máu tươi phun ra, bỗng nhiên ào ra cả một đống tạng.

“Phốc!!!!!”


Mà vì Tiết Tam khá thấp, đầu cũng chỉ đến phần hông người thường, cho nên, hoàn mỹ lĩnh trọn một mặt!

Mùi vị này, nhiệt đồ này, cảm giác sền sền này…

Tiết Tam ngơ ngác đứng tại chỗ, thân thể run rẩy không kìm lại được.

- Con mẹ… ngươi!

- A Sai Độ!

Tên Man nhân A Lý Cốt gần như phát điên, hắn cùng A Sai Độ là hai dũng sĩ dưới trướng Thủ lĩnh, qua bao năm nay, vẫn cùng nhau đi theo Thủ lĩnh, tình cảm sớm hơn cả anh em ruột thịt.

- Ta… ta muốn giết ngươi!!!

Tên Man nhân nâng đao lên, vọt tới phía Lương Trình mới bị đạp bay.

Cánh tay trái của Lương Trình đã trúng tiễn, lúc này đang nằm trên đất, tựa như vì thương thế quá nặng, mà không thể đứng lên được.

- A a a a a a!!!!

Mà lúc này, Trịnh Phàm vốn vẫn trốn trong góc, đột nhiên hét lớn giơ đao vọt ra.

Lúc trước hắn trốn, là không muốn khiến hai người Lương Trình phân tâm, nhưng nếu giờ còn không ra, Lương Trình sẽ bị tên Man nhân này chặt thành khúc.

Lương Trình vẫn nằm trên đất, nhìn Trịnh Phàm gào thét vọt tới, khóe miệng nở nụ cười, lắc đầu một cái.

Trước đêm xuất phát, người mù Bắc từng bí mật gọi bọn hắn tới nói chuyện.

Người mù Bắc nói, hắn biết mọi người đều vẫn không coi trọng chủ thượng, nhưng nói cho cùng, tuyệt đối không được quên, bọn hắn, là do chủ thượng sáng tạo ra.

Nếu như so thế giới hiện thực với một cái lao tù, chủ thượng vẫn bị khóa trong cái nhà lao đó. Mà hiện tại, chỉ cần bọn hắn cho Trịnh Phàm một không gian phát triển, như vậy, một người sáng tạo ra bọn hắn, ngày sau nhất định có thể trưởng thành tới mức có thể dẫn dắt bọn hắn, trở thành Thủ lĩnh thực sự!

Trịnh Phàm hiện tại, thực sự đã không quan tâm được nhiều nữa.

Hắn biết tên Man nhân kia rất cường hãn, dù là không có hôi quang ẩn hiện, nhưng hắn vẫn không phải đối thủ của người ta, nhưng lúc này, nếu cứ thờ ơ trốn trong góc, chờ Lương Trình bị chém giết mà không động, cầu đối phương không chú ý tới bản thân mà giữ mạng…

Chuyện này, vốn không phải tích cách của hắn, hắn là người đã chết một lần, ở thế giới này, sống một ngày là lãi một ngày, cho nên, hắn không hề muốn sống tạm trong tiếc nuối!

Cho nên, dù là liều mạng, chí ít, hắn vẫn vọt lên, hơn nữa, gào rất vang dội!

- A… khặc…

Thân thể tên Man nhân khẽ run lên, thân hình trực tiếp ngừng lại.

Hắn có chút sửng sốt cúi đầu nhìn lòng bàn tay, lòng bàn tay hắn, đã hoàn toán hóa hắc sắc.

“Phốc!”

Một luồng khí tức hắc ám từ trong miệng hắn bắn ra, thân thể run rẩy không kìm lại được.

Hắn trúng độc, hơn nữa là kịch độc, độc… từ trong móng tay của tên dân phu Yến quốc kia…

Trịnh Phàm đã vọt tới trước người tên Man nhân, nhưng tên Man nhân chỉ có thể mờ mịt ngẩng đầu, từ từ nhìn Trịnh Phàm rút ngắn khoảng cách.


Hắn muốn nâng đao, nhưng.

“Leng keng!”

Đao của hắn, rơi trên mặt đất.

Hắn muốn nâng quyền, nhưng thân thể lại không khống chế được mà ngã về sau.

- A a a a!!!

Trong đầu Trịnh Phàm không còn nghĩ được nhiều, vọt tới khoảng cách nhất định, trực tiếp nâng đao, dốc toàn lực chém xuống!

“Ầm!”

“Ầm!”

Tiếng ầm thứ nhất, là tên Man nhân ngã rầm trên đất, khóe miệng không ngừng tràn máu đen, sinh cơ đã bị thi độc triệt để cắt đứt.

Tiếng ầm thứ hai, là Trịnh Phàm, vì tên Man nhân đã ngã, đao của hắn chém hụt vào không khí, quán tính dẫn dắt, Trịnh Phàm cũng ngã rầm lên đất.

Xa xa, Tiết Tam còn không quên hoan hô một tiếng:

- Chủ thượng uy vũ!

Trịnh Phàm có chút không dám tin nhìn tên Man nhân, hô… hắn không hề có cảm giác tiếc vì không đâm được đối phương, ngược lại, vẻn vẹn chỉ có cảm giác sống sót vui mừng sau tai nạn.

Không sợ chết, không có nghĩa là không muốn sống.

Lương Trình chống tay đứng dậy, cầm tay nắm chuôi tiễn, khẽ phát lực, lập tức rút mũi tiễn khỏi tay, không hề có máu chảy ra, chỉ để lại một cái lỗ, mép vết thương còn lởn vởn hắc khí.

Xé rách áo ngoài, băng lại vết thương, Lương Trình đi tới trước mặt Trịnh Phàm còn đang nằm trên đất thở dốc.

Trịnh Phàm hơi cười ngượng, đưa tay nắm lấy tay Lương Trình, đứng lên.

- Trời ạ!

Bên kia, Tiết Tam phát ra một tiếng thét dài kinh hãi.

- Chủ thượng, bắt được con cá lớn rồi!






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương