Ma Lâm Thiên Hạ
Chương 10: Ngài Có Thích Không



Răng nanh đâm vào cổ, tựa như ống hút cắm vào ly trà sữa.

Tên hộ vệ chỉ có thể hét thảm, cùng với rên rỉ nghẹn ngào, bởi dòng máu của ahứn đang điên cuồng tụ lại nơi cổ, sau đó chuyển vào trong miệng A Minh.

Dưới tình huống này, dù có muốn hét lên, cũng không thể hét được, tiếp đó, chính là một sự kiềm chết nặng nề cùng tử vong.

Bên tai tên hộ vệ như chỉ nghe được tiếng máu tươi chảy róc rách như suốt, sức mạnh, tinh lực, thậm chí linh hồn của hắn đều như bị hút đi.

Hắn phản kháng, hắn không muốn chết, tuy ánh mắt hắn không nhìn thấy, hắn cũng không biết tên ác ma đối diện là ai, nhưng kiếm trong tay hắn, vẫn không ngừng biểu hiện thái độ đối kháng với tử vong!

“Phốc!”

“Phốc!”

“Phốc!”

Thanh kiếm không ngừng quấy lên.

Thân thể A Minh cũng khẽ run lên, nhưng nụ cười thỏa mãn trên mặt hắn, lại càng thêm rõ ràng.

Đối với A Minh mà nói, cảm giác này, độ ấm này, mùi vị này… hắn đã rất lâu không được hưởng thụ!

Thời khắc này, tựa như tấm màn phủ bụi bị xé ra, hắn lần nữa tìm được bản thân, lần thứ hai sống lại, hiện ra bộ dạng vốn của hắn!

Máu tươi, hiến tế, tất cả là của hắn! Thịnh yến của hắn!

Trước cửa buồng, sau khi tên hộ vệ cầm kiếm đâm A Minh, Trịnh Phàm gần như bản năng cầm một cái ghế làm vũ khí.

Lương Trình bị đạp bay ra ngoài, không rõ sống chết, lúc này, hắn thực sự không nghĩ tới việc chạy, bởi thế giới này với hắn, quá mức xa lạ.


Trừ bỏ khách sạn này, trừ bỏ báy, hoặc hiện là sáu người này, hắn còn có thể đi đâu?

Nhưng biến cố của A Minh, khiến Trịnh Phàm có chút không biết phải làm gì.

Không phải mọi người đều biết thành người thường sao?

Nhưng, chí ít chuyện này với hắn, là một chuyện tốt.

Phong Tứ Nương cũng xuất hiện trước cửa, nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng không như Trịnh Phàm, trong mắt không có bất kỳ kinh ngạc, có chăng chỉ tràn đầy hưng phấn!

A Minh khôi phục, dù chỉ là một chút, nhưng cũng là khôi phục!

Tuy rằng không biết nguyên nhân vì sao, nhưng nếu A Minh có thể khôi phục, vậy… nàng?

Nửa năm làm người bình thường, khiến đám ma đầu bọn hắn thực sự như sống trong cực hình!

Cho nên, dù là đã biến thành người bình thường, nhưng sau khi nghe Trịnh Phàm chọn con đường thứ hai, tất cả bọn hắn đều lộ vẻ hưng phấn!

Bọn hắn không cam chịu sống như người bình thường, bọn hắn không cam lòng bình bình thường thường qua ngày, dù là mất đi năng lực trước đó, nhưng trái tim bọn hắn vẫn không chịu bình thường.

Huống chi, hiện tại nàng lại nhìn thấy… sức mạnh!

Hy vọng!

“Tách!”

Da dẻ tên hộ vệ bắt đầu nhăn nheo, thân thể hắn cũng như quả khí cầu bị thủng, nhanh chóng quắt lại.

Cuối cùng…

“Phù phù!”

Thân thể tên hộ vệ co quắp mềm nhũn… chỉ để lại A Minh đang bị kiếm ghim trên cửa.

Khóe miệng A Minh, vẫn lưu lại vết máu.

Hắn le lưỡi, có chút chưa hết thèm liếm liếm khóe miệng, tựa như không muốn lãng phí bất cứ tinh hoa.

Sau đó, hắn cúi xuống, nhìn cái bụng bị quấy tới nát bấy, cùng với thanh trường kiếm vẫn đang ghim hắn trên cửa.

A Minh đưa tay, nhưng có chút không với tới chuôi kiếm.

Trịnh Phàm lập tức tỉnh thần, ném ghế trong tay chạy tới trước mặt A Minh, bản năng nắm lấy chuôi kiếm, nhưng lại có chút do dự.

Người bình thường bị lợi khí đâm phải, không thể tùy tiện rút ra, nếu không sẽ tạo thành vết thương lớn hơn.

Nhưng A Minh, là người bình thường sao?

- Chủ thượng, ngươi còn muốn thưởng thức thêm bao lâu nữa?

- Ách…

Trịnh Phàm nắm chặt chuôi kiếm, lần nữa thăm dò:

- Rút?

- Rút.

Trịnh Phàm dùng lực, lần đầu rút, không được!


Hắn hít sâu một hơi, lần nữa hai phát lực, lần này dùng toàn lực, không chút giữ lại.

“Ba!”

Trường kiếm bị Trịnh Phàm nhổ ra, quán tính trực tiếp đẩy hắn lui sau mấy bước mới ổn định lại được.

A Minh từ trên cửa rơi xu ống, bởi ổ bụng hắn đã bị quấy nát, cho nên vừa hạ xuống, một đống mảnh nội tạng vụn chảy ra ngoài.

Cảnh tượng này, thực sự có chút kích thích.

Một mùi máu tươi nồng nặng tới gay mũi tràn ngập, cổ họng Trịnh Phàm có chút lăn lăn, nhưng vẫn cố nhịn xuống.

Có điều, đối mặt với hình ảnh này, hắn thực sự không biết phải làm sao.

Cũng may, chuyện tiếp đó đã không cần hắn phải làm, Phong Tứ Nương từ trong buồng đi ra, không chút khách khí đạp đầu A Minh, hỏi:

- Có cần tìm một cái quan tài hay không?

- Muốn.

Tiếp đó, Tứ Nương chỉ vũng máu tạng trên đất:

- Mấy thứ này, cần nhét trở lại không? Sau đó cùng kim may vá bụng ngươi lại?

- Không cần không cần, hút no máu rồi, có bỏ chút này cũng không sao.

- Chà chà chà.

Phong Tứ Nương nghe vậy, khẽ lộ vẻ ước ao, cảm khái:

- Hấp Huyết quỷ các ngươi thực đúng là tiện.

- Ha ha ha…

A Minh cười lớn, chỉ tiếc thân thể hắn hiện quá thê thảm, cho nên giọng nói vẫn khó tránh vẻ vô lực yếu ớt.

- Nếu ngươi muốn tiện như vậy, ta có thể cắn ngươi một cái.

Để ngươi thành sơ ủng cho ta, cũng khiến ngươi thành Hấp Huyết quỷ.

- Được, nhưng chờ lão nương già đã, lúc đó đỡ phải mất tiền mua mỹ phẩm.

Dùng một chút, Phong Tứ Nương cúi người xuống, nhìn chằm chằm A Minh, tiếp tục nói:

- Từ khi nào?

Nửa năm qua, đám người đều chuyên tâm làm người thường, nào ai nghĩ, trong lúc bất ngờ, lại có một tên phản đồ.

- Ngày hôm qua.

- Vì sao?

A Minh có chút khó khăn quay đầu sang bên khác, nhìn về phía Trịnh Phàm còn đang cầm kiếm:

- Chủ thượng… tỉnh.

Trong lúc nhất thời, Trịnh Phàm liền thấy ánh mắt Phong Tứ Nương nhìn hắn sáng rực lên, trong ánh sáng kia, mang theo một cảm giác khát vọng điên cuồng, nếu buộc phải mô tả, vậy có thể nói là…

Vô cùng khao khát!


Ánh mắt nóng bỏng của Tứ Nương khiến Trịnh Phàm có chút không chịu được, có điều nhìn bộ dạng A Minh rất kém, nhưng lại không phải vấn đề lớn, Trịnh Phàm mở ném trường kiếm trong tay xuống đấy, chạy sang một bên, đỡ Lương Trình bị đạp bay lúc trước dậy.

Đây là lần đầu Trịnh Phàm chạm tới thân thể Lương Trình, hơi trùng xuống, cảm nhận rõ nhất chính là rất lạnh.

Áo Lương Trình thủng một lỗ lớn, trước ngực cũng hiện một vết thương, nhưng xem ra cũng không sâu, máu cũng không chảy nhiều, có điều máu này là máu đen, nhìn qua như dầu mỏ.

- Còn tốt chứ?

Trịnh Phàm có chút thân thiết hỏi.

Lương Trình lắc đầu:

- Không sao.

Nếu là người thường trúng một kiếm đó, đoán chừng đã bị chém ngang hồng, nhưng dù sao Lương Trình cũng có Cương thi chi thể, nói một câu “Da dày thịt béo” cũng không hề sai.

- Dọn chút đút, trước dọn cái xác này và đưa người kia đi đã.

Phong Tứ Nương nói.

Hộ vệ đã bị giết, công tử ca thì bị bắt sống, chuyện cần làm, không phải vội vã thẩm vấn moi tin, mà là khắc phục hậu quả ở đây đã.

- Chủ thượng, phiền ngài theo ta một chút.

Nói xong, Tứ Nương nhìn về phía Lương Trình, lại chỉ chỉ A Minh nằm trên đất:

- Ngươi giúp hắn.

Lương Trình có chút suy yếu, nhưng vẫn gật đầu, đưa tay từ trong phòng lấy ra một dải lụa màu, qua loa băng vết thương trên ngực, sau đó bắt đầu dọn dẹp đống bầy nhầy bên cạnh A Minh.

Trịnh Phàm theo Tứ Nương vào trong buồng, tên công tử ca đang hôn mê trên giường, không chút nhúc nhích.

- Chủ thượng cũng thích tất chân sao?

Tứ Nương kéo Trịnh Phàm tới trước bàn trang điểm.

- Là nam nhân, cơ bản không ai ghét?

- Nếu ngài thích, lần sau nô gia sẽ mặc cho ngài xem.

Nói xong, Tứ Nương lục ngăn tủ, lấy ra không ít đồ, tiếp đó lại đổ một chút chất lỏng trong bình nhỏ ra tay, không ngừng ma sát, lại bôi lên mặt Trịnh Phàm.

Mùi vị có chút gay mũi, da dẻ cũng cảm thấy nóng rực đau đớn, Trịnh Phàm còn chưa rõ phải làm gì, hắn cũng không dám hỏi, cứ tiếp tục ngồi ở đó.






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương