Ma Kiếm Lục
-
Chương 54: Duyên diệt duyên khởi, toái tâm tình vô ngôn
Nước biển tuy xanh biếc, đáng yêu, nhưng người chết khát trên mặt biển, rất có thể nhiều hơn người chết khát trên sa mạc. (Cổ Long, ngữ)
Không biết là lúc nào, không biết là chỗ nào, Liễu Dật mở mắt ra, cảm giác duy nhất là một đạo dương quang ấm áp chiếu lên trên người, thật ấm áp, thật ấm áp, chính trong một khắc ấm áp ấy, Liễu Dật biết chính mình chưa chết, bởi vì chỗ đó có ánh mặt trời!
Liễu Dật nỗ lực muốn bò dậy, thế nhưng, thân thể hắn lúc này quá hư nhược, hắn, đã chảy quá nhiều máu, sau khi giãy giụa, không thể không nằm xuống lại, nhẹ nhàng động tay phải, Liễu Dật phát hiện có chút đau, cúi đầu nhìn, cổ tay của mình, lại có một đạo vết máu thật sâu, Liễu Dật không biết đây là vết thương vào lúc nào, nhưng hiện tại đã không còn chảy máu nữa.
Chính vào lúc này, Cát Lợi Nhi mở cửa tiến vào…
Liễu Dật nhìn Cát Lợi Nhi, cô vẫn toàn thân mặc bộ đồ người Miêu màu lam, trên đầu mang đồ trang sức đáng yêu, ở eo giắt một thanh loan đao, chỉ là… sắc mặt cô nhợt nhạt, làn môi mỏng manh không có huyết sắc nào, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ kiên định.
Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật một cái, cao hứng nói: “Thư sinh, ngươi tỉnh rồi, ta đã biết ngươi sẽ không sao. Đi, nếm thử cháo hạt sen của ta, rất ngọt, rất đáng ăn đấy.” hiển nhiên, Cát Lợi Nhi đến nói cũng rất khó khăn.
Quả nhiên Cát Lợi Nhi bưng cháo trong tay đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống cạnh giường, vất vả đỡ Liễu Dật dậy, nói: “Thư sinh, ta đã nấu một bữa cháo sáng thật to, ngươi nhất định phải ăn…” nói còn chưa xong, Cát Lợi Nhi hốt nhiên ngã ra trước, cũng không nói ra hết được.
Liễu Dật nhìn Cát Lợi Nhi ngã sấp trên vai mình, cô ta đã ngất đi rồi, nhìn tay trái Cát Lợi Nhi đang nắm cổ tay mình, cũng có một vết thương sâu như vậy, hốt nhiên, trong não Liễu Dật nổ vang một tiếng, phảng phất như bị sét đánh, nguyên lai là như vậy, Liễu Dật cuối cùng đã minh bạch Cát Lợi Nhi vì sao vừa rồi trông hư nhược như thế, vô lực như thế, hơn nữa còn ngất xỉu lên vai mình, đồng thời, Liễu Dật đã minh bạch mình vì sao nhìn được mặt trời ngày hôm nay…
Liễu Dật nhẹ nhàng đưa cánh tay trái lên, ôm lấy Cát Lợi Nhi đang ngất xỉu, trong lòng một nỗi đau không tên, không phải là “tình cổ” nhưng so với “tình cổ” còn đau hơn gấp trăm ngàn lần, kiểu đau xé lòng như thế! Liễu Dật biết, trên thân hắn hiện tại đang chảy dòng máu của Cát Lợi Nhi, hắn biết Cát Lợi Nhi vì cứu hắn thà vứt bỏ cả sinh mệnh của mình!
Cảm giác ấm áp trong lòng ấy, đó là cảm động! Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của Cát Lợi Nhi, Liễu Dật ôm chặt cô, lệ trong mắt, bất giác rơi xuống, theo giọt nước mắt của Liễu Dật, “Ầm” một tiếng sấm, mới vừa trời trong vạn dặm, hiện tại hốt nhiên mây đen phủ dầy, rơi xuống một cơn mưa lớn! Cũng có lẽ, trời, đã khóc, nó nhìn thấy đôi tình nhân ngọt trong khổ này, đã rơi nước mắt.
Liễu Dật nhìn cháo trên bàn, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Cát Lợi Nhi, ngươi sao lại ngốc thế này, vì sao không nghỉ ngơi cho tốt, lại còn nấu cháo làm gì, ngươi có biết ngươi đã hư nhược rất nhiều, đối với Liễu Dật thế này, Liễu Dật thật sẽ điên mất!”
Bên ngoài mưa rơi, gió lạnh băng xen lẫn từng lằn chớp, mang theo tiếng sấm rung trời, thế nhưng, trong lòng Liễu Dật lại ấm, phi thường ấm áp, hắn đang hạnh phúc, trong hạnh phúc này Liễu Dật còn có nhiều phần cảm động, quên đi Cát Lợi Nhi đang xỉu nằm trong lòng mình, nhẹ giọng nói: “Liễu Dật không thể thực hiện lời hứa cho Cát Lợi Nhi, lời hứa chân thành đã là nhợt nhạt vô lực thế này, Liễu Dật không thể cho Cát Lợi Nhi lãng mạn, ở cái thế giới hỗn loạn này, lãng mạn sẽ vĩnh viễn biến mất vào lúc nó xuất hiện, chết trước tiên! Chuyện duy nhất Liễu Dật có thể làm được chính là ôm Cát Lợi Nhi, chỉ như thế này, luôn ôm Cát Lợi Nhi, không biết một nháy mắt tiếp theo, chỉ biết một cái vĩnh viễn, vĩnh viễn.”
Một giọt nước mắt, nhẹ nhàng rơi xuống, rơi trên mặt Cát Lợi Nhi, miệng Cát Lợi Nhi nhẹ nhàng chuyển động, đó là mỉm cười, nụ cười hạnh phúc…
Chính vào lúc này, “bịch” một tiếng, cửa bị đạp mở, mãnh nhiên phóng vào sáu hồng y nữ tử, mỗi người tay cầm trường kiếm, thanh ti phê kiên, nhìn xem đều là tuyệt sắc nữ tử, nhưng mỗi người trong mắt đều không có biểu tình gì, phảng phất bọn họ đều là người gỗ cả.
Sau đó lại chạy vào thêm hai nữ tử nữa…
Chỉ thấy một nữ tử toàn thân tử sắc kình trang, bộ đồ bó sát màu tím trên thân phô ra hết những đường cong của thân, eo bụng bằng phẳng không gì che đậy, da thịt tuy đen nhưng khỏe mạnh lộ hết cả ra, thân dưới là một cái váy dài bó sát màu tím, bên trái váy từ eo đến gót chân, một đường may thật dài, mỗi một bước đi, cái chân đẹp dài ngoẵng lại thò ra, một đôi ủng da trâu màu tím phủ tới đầu gối, càng ra vẻ dã tính, áo khoát ngắn màu tím bao lấy nữ tử, trường kiếm dựng ở eo.
Phía sau tử y nữ tử là một thanh y thiếu nữ, tay cầm trường kiếm, theo sát phía sau.
Liễu Dật mở đôi mắt ướt mới vừa nhắm lại, nữ tử trước mặt không phải Thất Nguyệt thì là ai, ai có gan ăn mặc hở hang như vậy!
Thất Nguyệt cười cười nói: “Ngươi thật khéo trốn, mấy ngày nay ta còn chưa cho ngươi chết!”
Liễu Dật nhẹ nhàng niệm: “Thất nguyệt lưu hỏa, cửu nguyệt thụ y. Xuân nhật tải dương, hữu minh thương canh. Nữ chấp ý khuông, tuân bỉ vi hành, viên cầu nhu tang… Thất Nguyệt này không phải thất nguyệt đó, vì sao khoảng cách giữa sinh mệnh này với sinh mệnh kia lại lớn như vầy.”
Thất Nguyệt nắm trường kiếm ở eo, đánh giá lam y nữ lang Liễu Dật đang ôm, chỉ thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, môi không huyết sắc, nhưng mặt lại mang nét cười, phảng phất rất hạnh phúc, lại nhìn tay Liễu Dật đang nắm tay cô, cổ tay hai người đều có một vết thương sâu.
Mặt Thất Nguyệt hơi biến sắc, có chút cô đơn, tựa hồ lại có chút điên cuồng, trường kiếm “soạt” một tiếng, chỉ thẳng vào yết hầu Liễu Dật, nói: “Nữ tử này chính là hôn thê của ngươi, ngươi nói ta nghe—cô ta tốt chỗ nào? Luận về vóc người, vẻ mặt, cô ta có chỗ nào hơn ta, ngươi nói ta nghe, lời hứa gì, cái gì là lãng mạn, cái gì là hạnh phúc… nói ta nghe vĩnh viễn là vĩnh viễn gì?” tựa hồ Thất Nguyệt nhìn hai người vô lực phản kháng có chút điên cuồng.
Liễu Dật cánh tay vô lực ôm Cát Lợi Nhi vào lòng chặt hơn, nhẹ giọng cười, khinh thường nhìn Thất Nguyệt một cái, nói: “Yêu một người, không phải vì vẻ mặt hay thân vóc người đó, cô quá dung tục rồi.”
Tựa hồ, câu nói của Liễu Dật có chút quá nặng, trường kiếm của Thất Nguyệt “soạt” một tiếng mạnh mẽ nhằm cánh tay phải của Cát Lợi Nhi xẹt tới, Liễu Dật dùng hết sức mạnh cuối cùng của mình, mạnh mẽ xoay người, trường kiếm cắt mạnh vào sau lưng hắn, tuy vết thương rất sâu, thế nhưng, máu tươi chỉ từng giọt nhỏ thấm qua y phục của hắn.
Liễu Dật chậm chạp xoay lại, tay trái nhẹ nhàng nâng một sơi tơ màu xanh trước mặt Cát Lợi Nhi!
Lúc Thất Nguyệt thu hồi kiếm, có chút sững sờ, hỏi: “Đáng vậy sao?”
Liễu Dật nói: “Không có đáng hay không đáng, yêu cô ta, thì không muốn khiến cô ta chịu thương hại, tuy ta không thể bảo vệ cô ta, nhưng ta nhất định không để cô ta chết trước mặt ta!”
Thất Nguyệt giận dữ hỏi: “Đây chính là lời hứa à? Đây chính là lãng mạn à? Đây chính là vĩnh viễn mà các ngươi nói?”
Liễu Dật cố chịu vết đau sau lưng, ho một cái, nói: “Yêu thực sự không cần lời hứa, lãng mạn không cần đặc ý chế tạo, vĩnh viễn đã nói, chính là một chớp mắt hạnh phúc, cũng là vĩnh viễn hạnh phúc, ngươi chưa từng yêu qua, ngươi đương nhiên không hiểu…” tiếng nói càng lúc càng nhỏ, nói tới cuối cùng tựa hồ đã mất tiếng, hắn đã quá hư nhược.
Tuy thanh âm rất nhỏ, nhưng Thất Nguyệt lại nghe được hết, nhìn ánh mắt khinh miệt đó của Liễu Dật, nhìn nụ cười hạnh phúc đó của Cát Lợi Nhi, hốt nhiên cảm giác chính mình ở thế giới này cô độc, mờ mịt, nhìn không thấy phương hướng như thế.
Thất Nguyệt mạnh mẽ rút kiếm ra lại, nói: “Tốt, hôm nay ta thành toàn cho những kẻ có tình các ngươi, tiễn các ngươi xuống u minh chi lộ.”
Hốt nhiên, một trận gió mạnh thổi tới, mạnh mẽ xuyên qua cạnh người Thất Nguyệt, trước mắt đột nhiên có thêm hai người… tốc độ của hai người cực nhanh, nha hoàn Sương Nhu bên cạnh lại đều không đến để gấp ngăn trở!
Không biết là lúc nào, không biết là chỗ nào, Liễu Dật mở mắt ra, cảm giác duy nhất là một đạo dương quang ấm áp chiếu lên trên người, thật ấm áp, thật ấm áp, chính trong một khắc ấm áp ấy, Liễu Dật biết chính mình chưa chết, bởi vì chỗ đó có ánh mặt trời!
Liễu Dật nỗ lực muốn bò dậy, thế nhưng, thân thể hắn lúc này quá hư nhược, hắn, đã chảy quá nhiều máu, sau khi giãy giụa, không thể không nằm xuống lại, nhẹ nhàng động tay phải, Liễu Dật phát hiện có chút đau, cúi đầu nhìn, cổ tay của mình, lại có một đạo vết máu thật sâu, Liễu Dật không biết đây là vết thương vào lúc nào, nhưng hiện tại đã không còn chảy máu nữa.
Chính vào lúc này, Cát Lợi Nhi mở cửa tiến vào…
Liễu Dật nhìn Cát Lợi Nhi, cô vẫn toàn thân mặc bộ đồ người Miêu màu lam, trên đầu mang đồ trang sức đáng yêu, ở eo giắt một thanh loan đao, chỉ là… sắc mặt cô nhợt nhạt, làn môi mỏng manh không có huyết sắc nào, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ kiên định.
Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật một cái, cao hứng nói: “Thư sinh, ngươi tỉnh rồi, ta đã biết ngươi sẽ không sao. Đi, nếm thử cháo hạt sen của ta, rất ngọt, rất đáng ăn đấy.” hiển nhiên, Cát Lợi Nhi đến nói cũng rất khó khăn.
Quả nhiên Cát Lợi Nhi bưng cháo trong tay đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống cạnh giường, vất vả đỡ Liễu Dật dậy, nói: “Thư sinh, ta đã nấu một bữa cháo sáng thật to, ngươi nhất định phải ăn…” nói còn chưa xong, Cát Lợi Nhi hốt nhiên ngã ra trước, cũng không nói ra hết được.
Liễu Dật nhìn Cát Lợi Nhi ngã sấp trên vai mình, cô ta đã ngất đi rồi, nhìn tay trái Cát Lợi Nhi đang nắm cổ tay mình, cũng có một vết thương sâu như vậy, hốt nhiên, trong não Liễu Dật nổ vang một tiếng, phảng phất như bị sét đánh, nguyên lai là như vậy, Liễu Dật cuối cùng đã minh bạch Cát Lợi Nhi vì sao vừa rồi trông hư nhược như thế, vô lực như thế, hơn nữa còn ngất xỉu lên vai mình, đồng thời, Liễu Dật đã minh bạch mình vì sao nhìn được mặt trời ngày hôm nay…
Liễu Dật nhẹ nhàng đưa cánh tay trái lên, ôm lấy Cát Lợi Nhi đang ngất xỉu, trong lòng một nỗi đau không tên, không phải là “tình cổ” nhưng so với “tình cổ” còn đau hơn gấp trăm ngàn lần, kiểu đau xé lòng như thế! Liễu Dật biết, trên thân hắn hiện tại đang chảy dòng máu của Cát Lợi Nhi, hắn biết Cát Lợi Nhi vì cứu hắn thà vứt bỏ cả sinh mệnh của mình!
Cảm giác ấm áp trong lòng ấy, đó là cảm động! Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của Cát Lợi Nhi, Liễu Dật ôm chặt cô, lệ trong mắt, bất giác rơi xuống, theo giọt nước mắt của Liễu Dật, “Ầm” một tiếng sấm, mới vừa trời trong vạn dặm, hiện tại hốt nhiên mây đen phủ dầy, rơi xuống một cơn mưa lớn! Cũng có lẽ, trời, đã khóc, nó nhìn thấy đôi tình nhân ngọt trong khổ này, đã rơi nước mắt.
Liễu Dật nhìn cháo trên bàn, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Cát Lợi Nhi, ngươi sao lại ngốc thế này, vì sao không nghỉ ngơi cho tốt, lại còn nấu cháo làm gì, ngươi có biết ngươi đã hư nhược rất nhiều, đối với Liễu Dật thế này, Liễu Dật thật sẽ điên mất!”
Bên ngoài mưa rơi, gió lạnh băng xen lẫn từng lằn chớp, mang theo tiếng sấm rung trời, thế nhưng, trong lòng Liễu Dật lại ấm, phi thường ấm áp, hắn đang hạnh phúc, trong hạnh phúc này Liễu Dật còn có nhiều phần cảm động, quên đi Cát Lợi Nhi đang xỉu nằm trong lòng mình, nhẹ giọng nói: “Liễu Dật không thể thực hiện lời hứa cho Cát Lợi Nhi, lời hứa chân thành đã là nhợt nhạt vô lực thế này, Liễu Dật không thể cho Cát Lợi Nhi lãng mạn, ở cái thế giới hỗn loạn này, lãng mạn sẽ vĩnh viễn biến mất vào lúc nó xuất hiện, chết trước tiên! Chuyện duy nhất Liễu Dật có thể làm được chính là ôm Cát Lợi Nhi, chỉ như thế này, luôn ôm Cát Lợi Nhi, không biết một nháy mắt tiếp theo, chỉ biết một cái vĩnh viễn, vĩnh viễn.”
Một giọt nước mắt, nhẹ nhàng rơi xuống, rơi trên mặt Cát Lợi Nhi, miệng Cát Lợi Nhi nhẹ nhàng chuyển động, đó là mỉm cười, nụ cười hạnh phúc…
Chính vào lúc này, “bịch” một tiếng, cửa bị đạp mở, mãnh nhiên phóng vào sáu hồng y nữ tử, mỗi người tay cầm trường kiếm, thanh ti phê kiên, nhìn xem đều là tuyệt sắc nữ tử, nhưng mỗi người trong mắt đều không có biểu tình gì, phảng phất bọn họ đều là người gỗ cả.
Sau đó lại chạy vào thêm hai nữ tử nữa…
Chỉ thấy một nữ tử toàn thân tử sắc kình trang, bộ đồ bó sát màu tím trên thân phô ra hết những đường cong của thân, eo bụng bằng phẳng không gì che đậy, da thịt tuy đen nhưng khỏe mạnh lộ hết cả ra, thân dưới là một cái váy dài bó sát màu tím, bên trái váy từ eo đến gót chân, một đường may thật dài, mỗi một bước đi, cái chân đẹp dài ngoẵng lại thò ra, một đôi ủng da trâu màu tím phủ tới đầu gối, càng ra vẻ dã tính, áo khoát ngắn màu tím bao lấy nữ tử, trường kiếm dựng ở eo.
Phía sau tử y nữ tử là một thanh y thiếu nữ, tay cầm trường kiếm, theo sát phía sau.
Liễu Dật mở đôi mắt ướt mới vừa nhắm lại, nữ tử trước mặt không phải Thất Nguyệt thì là ai, ai có gan ăn mặc hở hang như vậy!
Thất Nguyệt cười cười nói: “Ngươi thật khéo trốn, mấy ngày nay ta còn chưa cho ngươi chết!”
Liễu Dật nhẹ nhàng niệm: “Thất nguyệt lưu hỏa, cửu nguyệt thụ y. Xuân nhật tải dương, hữu minh thương canh. Nữ chấp ý khuông, tuân bỉ vi hành, viên cầu nhu tang… Thất Nguyệt này không phải thất nguyệt đó, vì sao khoảng cách giữa sinh mệnh này với sinh mệnh kia lại lớn như vầy.”
Thất Nguyệt nắm trường kiếm ở eo, đánh giá lam y nữ lang Liễu Dật đang ôm, chỉ thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, môi không huyết sắc, nhưng mặt lại mang nét cười, phảng phất rất hạnh phúc, lại nhìn tay Liễu Dật đang nắm tay cô, cổ tay hai người đều có một vết thương sâu.
Mặt Thất Nguyệt hơi biến sắc, có chút cô đơn, tựa hồ lại có chút điên cuồng, trường kiếm “soạt” một tiếng, chỉ thẳng vào yết hầu Liễu Dật, nói: “Nữ tử này chính là hôn thê của ngươi, ngươi nói ta nghe—cô ta tốt chỗ nào? Luận về vóc người, vẻ mặt, cô ta có chỗ nào hơn ta, ngươi nói ta nghe, lời hứa gì, cái gì là lãng mạn, cái gì là hạnh phúc… nói ta nghe vĩnh viễn là vĩnh viễn gì?” tựa hồ Thất Nguyệt nhìn hai người vô lực phản kháng có chút điên cuồng.
Liễu Dật cánh tay vô lực ôm Cát Lợi Nhi vào lòng chặt hơn, nhẹ giọng cười, khinh thường nhìn Thất Nguyệt một cái, nói: “Yêu một người, không phải vì vẻ mặt hay thân vóc người đó, cô quá dung tục rồi.”
Tựa hồ, câu nói của Liễu Dật có chút quá nặng, trường kiếm của Thất Nguyệt “soạt” một tiếng mạnh mẽ nhằm cánh tay phải của Cát Lợi Nhi xẹt tới, Liễu Dật dùng hết sức mạnh cuối cùng của mình, mạnh mẽ xoay người, trường kiếm cắt mạnh vào sau lưng hắn, tuy vết thương rất sâu, thế nhưng, máu tươi chỉ từng giọt nhỏ thấm qua y phục của hắn.
Liễu Dật chậm chạp xoay lại, tay trái nhẹ nhàng nâng một sơi tơ màu xanh trước mặt Cát Lợi Nhi!
Lúc Thất Nguyệt thu hồi kiếm, có chút sững sờ, hỏi: “Đáng vậy sao?”
Liễu Dật nói: “Không có đáng hay không đáng, yêu cô ta, thì không muốn khiến cô ta chịu thương hại, tuy ta không thể bảo vệ cô ta, nhưng ta nhất định không để cô ta chết trước mặt ta!”
Thất Nguyệt giận dữ hỏi: “Đây chính là lời hứa à? Đây chính là lãng mạn à? Đây chính là vĩnh viễn mà các ngươi nói?”
Liễu Dật cố chịu vết đau sau lưng, ho một cái, nói: “Yêu thực sự không cần lời hứa, lãng mạn không cần đặc ý chế tạo, vĩnh viễn đã nói, chính là một chớp mắt hạnh phúc, cũng là vĩnh viễn hạnh phúc, ngươi chưa từng yêu qua, ngươi đương nhiên không hiểu…” tiếng nói càng lúc càng nhỏ, nói tới cuối cùng tựa hồ đã mất tiếng, hắn đã quá hư nhược.
Tuy thanh âm rất nhỏ, nhưng Thất Nguyệt lại nghe được hết, nhìn ánh mắt khinh miệt đó của Liễu Dật, nhìn nụ cười hạnh phúc đó của Cát Lợi Nhi, hốt nhiên cảm giác chính mình ở thế giới này cô độc, mờ mịt, nhìn không thấy phương hướng như thế.
Thất Nguyệt mạnh mẽ rút kiếm ra lại, nói: “Tốt, hôm nay ta thành toàn cho những kẻ có tình các ngươi, tiễn các ngươi xuống u minh chi lộ.”
Hốt nhiên, một trận gió mạnh thổi tới, mạnh mẽ xuyên qua cạnh người Thất Nguyệt, trước mắt đột nhiên có thêm hai người… tốc độ của hai người cực nhanh, nha hoàn Sương Nhu bên cạnh lại đều không đến để gấp ngăn trở!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook