Ngay lúc Lâm Cảnh do dự rốt cuộc nên đi Tứ quảng trường hay đi Vong linh thánh điện, đột nhiên thoáng nhìn trong hoa viên một tiểu gia hỏa đang vội vàng chạy tới.

"Đường Đường!" Lâm Cảnh gọi lại cậu.

"Gì, sao anh còn ở trong lâu đài?” Đường Đường dừng bước lại, "Tôi còn tưởng anh cùng chủ nhân đi rồi.”

"Hàn Dật Phong tên khốn đó bỏ rơi tôi.” Lâm Cảnh tìm được minh hữu cách mạng, cầm chặt tay Đường Đường hai mắt đẫm lệ, "Cậu thì sao, có phải cũng giống như tôi, tỉnh lại thì không thấy ai hết?”

"Không có, chủ nhân muốn mang tôi đi, nhưng Thân vương nói tôi có đi cũng sẽ buồn chán, liền để tôi cùng đầu bếp học làm khoai tây nghiền, chờ bọn họ buổi tối trở về ăn." Đường Đường mị mị cười, "Anh có muốn làm chung không?”

"Nấu cơm chán lắm, tôi mang cậu ra ngoài đi dạo a." Lâm Cảnh lôi kéo Đường Đường, “Nghe nói hôm nay quán bar khai trương a, có náo nhiệt xem!"

"Không được, chủ nhân nói tôi không thể ra ngoài.” Đường Đường lắc đầu.

“Sao mà cậu ngốc vậy? Cậu không nói chẳng phải là không ai biết sao.” Lâm Cảnh cường hành túm cậu đi.

"Tôi không đi ——" Đường Đường ôm một thân cây giãy dụa, "Chủ nhân biết sẽ giận đó!”

Lâm Cảnh dắt cả buổi cũng không túm được, buông lỏng tay, Đường Đường xoay người tung tăng bỏ chạy.

“Đến nông nỗi này?” Lâm Cảnh xoa xoa cái mũi, chính mình đi bộ ra Tứ quảng trường, trước khi đi không quên hướng quản gia đòi một túi kim tệ, dù sao cũng là tiền của tên khốn đó, ngu sao không dùng!

Quán bar mới mở tên là Sphinx, ngoài cửa ra vào đứng mười nữ tinh linh mặc váy ngắn, tao thủ lộng tư* để người ta tùy tiện sờ!

*Tao thủ lộng tư: Từ ngữ hiện đại, chỉ những hành động cố ra vẻ, câu dẫn, lẳng lơ…

Lâm Cảnh lớn đến mức này, nhiều nhất cũng chỉ là thừa dịp mượn cục tẩy sờ sờ bàn tay nhỏ bé của bạn ngồi cùng bàn, muốn bao nhiêu thuần khiết có bấy nhiêu thuần khiết, lúc này trông thấy nhiều mỹ nữ ăn mặc mát mẻ như vậy, tiểu tâm linh lập tức nhộn nhạo a nhộn nhạo, quệt máu mũi híp mắt dùng sức nhìn, lựa cả buổi mới tuyển được một đại tỷ tỷ tóc vàng eo mảnh chân dài ngực bự, ai ngờ vừa chen lên còn chưa kịp động thủ, đột nhiên cảm giác trên mông mình có một thứ cứng rắn đang chống vào, còn không ngừng cọ xát, thân là nam nhân Lâm Cảnh đương nhiên biết đó là cái gì, nhìn lại, chỉ thấy một thằng mặc quân trang đang nhìn mình cười dâm đãng.

Cọ em gái ngươi!

Lâm Cảnh giận tím mặt, nhấc chân hướng về phía tên hỗn đản đó đạp tới.

Tên nam quân trang thân hình thực nhanh nhẹn, lui về phía sau một bước, xoát cái mở cánh, bay vèo lên không trung.

Người chung quanh nhìn hai đôi cánh thuần sắc đen phát ra tiếng kinh hô, Ma giới đọa thiên sứ đại đa số chỉ có một đôi cánh, hai đôi cánh tối thiểu cũng là kẻ thống trị khu vực nào đó.

Bất quá Lâm Cảnh không biết những điều này, một đại nam nhân ở bên đường bị người ta sờ mông, đây chính là đại sỉ nhục! Biết bay giỏi lắm sao! Lão tử khi còn bé nuôi con vịt cũng biết bay kìa!

"Ta X mẹ ngươi!" Lâm Cảnh trung khí mười phần mắng ra một câu, đang chuẩn bị câu tiếp theo, cả người cũng bị ma pháp nâng lên giữa không trung.

Người chung quanh thấy rõ là Lâm Cảnh lại kinh hô lần nữa, ai mà không biết người này a, ôn thần nổi danh, ai dây vào thì kẻ đó không may!

Bất quá nam quân trang kia thật sự không biết Lâm Cảnh, hắn mới từ biên cảnh chạy về, thấy mọi người kinh hô, còn cho là bọn họ bị không gian ma pháp tinh thuần của mình trấn trụ, vì vậy đắc ý dào dạt nhìn Lâm Cảnh đang lơ lửng trong kết giới.

"Đem lão tử buông xuống!" Lâm Cảnh giận!

Nam quân trang giương giương đôi mày, miệng niệm một đoạn chú ngữ, sau đó Lâm Cảnh liền cảm giác hai chân mình càng ngày càng nóng, cúi đầu xem xét, quần đang bốc hơi.

"Hỗn đản!” Lâm Cảnh thất kinh muốn giãy dụa, thân thể lại không động đậy được.

Người vây xem hí hửng xem náo nhiệt, một đám gân cổ bỡn cợt vỗ tay, nam quân trang hiển nhiên rất hưởng thụ khoái cảm được mọi người ngưỡng mộ, vừa định tiếp tục bộc lộ tài năng, đột nhiên chỉ thấy một thân ảnh màu đen từ trên trời giáng xuống, phất tay giơ lên một kiện áo choàng màu đen, đem Lâm Cảnh bọc vào trong ngực.

"Ngươi muốn chết." Tây Mặc lạnh lùng nhìn nam quân trang kia.

"Lão đại?" Nam quân trang thu hồi cánh rơi xuống mặt đất, hiển nhiên có chút kinh ngạc, "Hắn là người của ngươi?"

"Đi về trước đi, buổi tối tới gặp ta." Tây Mặc vứt lại một câu, mang theo Lâm Cảnh lập tức biến mất.

Phóng viên tiểu báo nhận được tin tức chạy đến nhiều chuyện không kịp chụp Tây Mặc, vì vậy nhao nhao quay đầu nhìn về phía nam quân trang.

“Chuyên mục nào đó?” Nam quân trang tùy tiện hỏi phóng viên.

"Xã hội!"

"Chính trị!"

"Tin tức!"

"Giải trí!"

“Tiểu, tiểu phấn hồng…”

“Tiểu phấn hồng?” Nam quân trang hiển nhiên đối với cái tên này cảm thấy rất hứng thú, pose xong giương giương cằm, “Vậy ngươi đi, mấy tờ báo khác cút về cho ta!"

Phóng viên tiểu phấn hồng vui mừng quá đỗi, lúc trước boss đặt cái tên này mình còn thầm mắng hắn thiếu não, hiện tại xem ra, boss quả nhiên trâu bò nhất!

Sau khi trở lại lâu đài, Tây Mặc đem Lâm Cảnh đặt lên salon, đưa tay vỗ vỗ mặt cậu, “Tốt rồi, không sao rồi."

Lâm Cảnh chôn mặt vào đầu gối không nói lời nào, bả vai có chút run rẩy.

"Vừa rồi có bị thương không?" Tây Mặc nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên.

Lâm Cảnh hốc mắt đỏ bừng, hung hăng trừng hắn.

“Tôi không nên triệt tiêu phản phệ ma pháp trên người cậu, thật có lỗi." Tây Mặc cởi ra bao tay, giúp cậu lau nước mắt, "Về sau sẽ không có ai khi dễ được cậu, đừng khóc.”

"Anh tên khốn này!" Lâm Cảnh mang theo tiếng khóc nức nở mắng chửi người.

“Tôi cứu cậu, sao vẫn là tên khốn?” Tây Mặc dở khóc dở cười.

“Anh chính là tên khốn kiếp!” Lâm Cảnh nấc lên từng tiếng từng tiếng, ủy khuất tích góp bao nhiêu ngày qua toàn bộ trào lên trong lòng, đầu tiên bị lừa, sau đó bị khi dễ, giờ còn bị nhiều người như vậy vây xem chế nhạo, người Ma giới toàn bộ đều khốn nạn!

“Tôi bất quá chỉ lừa cậu một lần, sao lại bị cậu ghi hận đến tận bây giờ?" Tây Mặc thở dài, "Nhân loại thật sự là lòng dạ hẹp hòi."

“Cái gì gọi là "Bất quá chỉ lừa một lần’? Anh còn muốn lừa gạt bao nhiêu lần!" Lâm Cảnh bi phẫn, nghĩ thầm ngươi mẹ nó còn ý đồ cường X ta!

"Được rồi tôi xin lỗi.” Tây Mặc cảm giác mình không có cách nào cùng cậu ta câu thông.

Lâm Cảnh không để ý tới hắn, túm kiện áo choàng  đen hoa lệ qua lau nước mũi.

Tây Mặc nhìn mà thở dài, ôm ngang cậu ta đi tới giường.

"Cứu mạng a!!" Lâm Cảnh thét lên, vung tay quẫy chân liều mạng giãy dụa.

“Tôi giúp cậu xem vết thương!” Tây Mặc không thể nhịn được nữa, hung hăng ném cậu ta lên giường, “Còn ầm ĩ nữa tôi biến cậu thành con ếch xanh!”

Lâm Cảnh thành công bị uy hiếp, vì vậy ôm chăn phẫn nộ cùng hắn đối mặt, lại còn trong lòng yên lặng dựng thẳng ngón giữa.

"Lui người lại đây!” Tây Mặc ngồi ở bên giường hung dữ hù dọa cậu, “Ma pháp của Morris là thuộc tính hắc ám, trị liệu trễ chân sẽ thối rữa mất!”

“Đưa thuốc cho tôi, tôi tự mình bôi!” Lâm Cảnh nhìn chòng chọc, như một con nhím nhỏ xù lông.

“Tôi dùng ma pháp giúp cậu trị!” Tây Mặc cố gắng khắc chế xúc động muốn bóp chết tên nhân loại này, “Cho cậu thời gian ba giây để cởi quần, sau ba giây tôi lập tức rời đi!"

"Đi thì đi đi!" Lâm Cảnh ném gối đầu, "Cút! Chân có nhũn cũng không cho anh xem!”

Tây Mặc bị gối đầu đập trúng, nổi giận đùng đùng ra cửa.

Ở ngoài cửa qua lại nửa ngày, Tây Mặc vẫn là đen mặt về lại phòng ngủ, lại còn tìm cái lý do cho hành vi của mình – nếu chân Lâm Cảnh hỏng mất, cái tên Hàn Dật Phong kia nói không chừng sẽ cho nổ cả tòa tòa thành, hơn nữa mình đây là thân phận gì, làm sao có thể cùng một người ngu ngốc so đo!

Trong phòng ngủ, Lâm Cảnh đang vô cùng thê thảm cầm cái khay đá chườm lên vết thương, đau chết đi được ủy khuất chết đi được.

"Khục khục." Cửa ra vào có người ho khan, không cần nhìn cũng biết là ai.

Lần này Lâm Cảnh rất thức thời không mắng khốn nạn nữa, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không để ý tới hắn.

Mới vừa rồi là nhất thời xúc động lại còn thêm mạnh miệng, thằng ngu mới muốn cho chân thối rữa.

Chữa khỏi cái chân lại tiếp tục ầm ĩ với hắn!

"Cái này cho cậu.” Tây Mặc ngồi vào bên giường, đưa cho Lâm Cảnh một cái kẹo xinh đẹp.

Lâm Cảnh cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng cũng không hỏi, yên lặng đưa tay tiếp nhận cây kẹo, mình mới không thèm chủ động cùng tên hỗn đản này nói chuyện!

Tây Mặc kiểm tra vết phỏng của Lâm Cảnh một chút, liền vươn tay một đường từ trên đùi cậu sờ tới.

Lâm Cảnh nội tâm bi phẫn, tên hỗn đản này nhất định cố ý!

Tây Mặc đem hai cái đùi Lâm Cảnh từ trên xuống dưới sờ soạng mấy lần, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu một cái: "Ăn kẹo."

“Hả?” Lâm Cảnh mờ mịt, cái gì ăn kẹo? Không đợi cậu kịp phản ứng, đột nhiên cảm thấy trên đùi một trận đau như lửa đốt.

"Đau a!" Lâm Cảnh giãy dụa.

"Nhịn một chút, một phút sau thì tốt rồi." Tây Mặc đè lại vai cậu, bắt buộc cậu nằm thẳng trên giường.

"Anh tên khốn này…” Lâm Cảnh đầu đầy mồ hôi lạnh, "Vì cái gì không nói trước cho tôi biết? Anh cố ý đúng không!”

“Tôi đã cho cậu kẹo rồi, để dời đi sự chú ý!” Tây Mặc nén giận, đồ không biết tốt xấu!

“Anh là đầu heo à?" Lâm Cảnh bi phẫn, "Cái này dùng làm rắm gì!”

“Cậu câm miệng cho tôi!” Tây Mặc nghiến răng nghiến lợi.

"Đau..."

“Nhịn một phút!”

"..."

“Trừng tôi lần nữa thử coi?”

"@&#... %#*..."

"Nói gì đó!"

"Ai cần anh lo!!"

“Cậu là tên ngốc!”

“Anh là tên khốn!”

Tây Mặc bị Lâm Cảnh chọc tức đến trước mắt biến thành màu đen, cậu ta lại còn cứ nói, vì vậy hung hăng nhéo má cậu ta cho hả giận.

Lâm Cảnh anh dũng bất khuất, chân vừa mới hết đau liền liều mạng phản kích.

Nhất thời trên giường chướng khí mù mịt, hai người véo đến véo đi lăn thành một đoàn, sau vài hiệp, Lâm Cảnh cưỡi trên người Tây Mặc diễu võ dương oai: "Thấy không, nếu không có yêu thuật, anh căn bản không phải đối thủ của tôi!"

“Một ngày nào đó tôi sẽ bị cậu tức chết." Tây Mặc vừa vô lực vừa buồn cười.

“Anh cười cái gì?" Lâm Cảnh khinh bỉ, "Thực đáng khinh!”

"Chúng ta hòa đi.” Tây Mặc vươn tay ra.

"Nằm mơ!" Lâm Cảnh khoanh tay hầm hầm nhìn hắn.

Tây Mặc cười lắc đầu, vừa muốn ngồi dậy, cửa phòng ngủ đột nhiên bị người đẩy ra, sau đó chỉ thấy Đường Đường bưng một mâm khoai tây nghiền tiến vào.

Trên giường lớn, Lâm Cảnh đang cưỡi trên bụng Tây Mặc giương nanh múa vuốt, vì vậy Đường Đường hoa hoa lệ lệ sợ ngây người!

"Làm sao vậy?" Hàn Dật Phong theo sát phía sau đến nhìn thoáng qua bên trong, biểu tình trên mặt cũng co rút một chút.

"Dật Phong, tên khốn này khi dễ tôi!" Lâm Cảnh nhìn thấy cứu tinh vui mừng quá đỗi.

"Đường Đường chúng ta trở về." Hàn Dật Phong lơ Lâm Cảnh, mang theo Đường Đường xoay đầu đi ra ngoài.

"Này!" Lâm Cảnh giận, thấy chết mà không cứu?

"Đừng có trừng cậu ta.” Tây Mặc buồn cười vỗ vỗ cậu, “Trông vầy thì có vẻ như cậu đang khi dễ tôi.”

Lâm Cảnh cúi đầu nhìn Tây Mặc đang bị mình áp dưới thân, mặt lập tức đỏ bừng.

Đây là cái tư thế quái đản gì!

“Hình như cậu ta đã hiểu lầm rồi nha." Tây Mặc nhìn có chút hả hê.

"Lão tử liều mạng với ngươi!" Lâm Cảnh thẹn quá hoá giận.

"Cái này gọi là ôm ấp yêu thương?” Tây Mặc chủ động nhào vào lồng ngực tên ngốc nào đó của mình, “Vô cùng hoan nghênh."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương