Ma Giáo Tiểu Tử Hí Đại Hiệp
Chương 39: Dược cốc tụ nghĩa

Tuy ngoài mặt đã tạm thời đình chiến, nhưng Mạc Vô Vi vẫn không phút nào là không nghi ngờ Liễu Ngọc Phong, vậy nên, Liễu Ngọc Phong đối xử với cậu càng ân cần, cậu càng thấy bất an.

Ngày kia, tâm trạng không tốt khiến Mạc Vô Vi thấy rất khó ở, bèn mượn một thanh kiếm, chạy ra sân múa vài đường coi như giải sầu. Múa tới múa lui, múa được nửa ngày, cậu mới nhận ra, mình vừa múa bộ kiếm pháp học từ Liễu Ngọc Phong. Cậu càng thêm buồn bực, liều mạng chém tứ tung làm hoa rơi đầy đất, cành lá tung bay, chẳng mấy chốc sân viện sạch sẽ đã bị biến thành một bãi chiến trường.

Chu Tử Nguyệt đi hái thuốc về, đúng lúc bắt gặp cảnh Mạc Vô Vi đang tàn sát hoa cỏ, đáng giận hơn nữa là mấy nhánh thảo dược bảo bối của nàng cũng bị tên điên kia chém rụng rồi. Chu Tử Nguyệt lập tức nổi cơn tam bành.

"Mạc Vô Vi, ngươi là đồ khốn!" Chu Tử Nguyệt thả giỏ đựng thuốc xuống, tung người lên, chưởng phong trong tay chuẩn bị đập nát cái đầu bã đậu của Mạc Vô Vi.

Cũng may mà Mạc Vô Vi phản ứng nhanh, nếu không đã bị nha đầu kia đánh trọng thương rồi.

Nhưng Mạc Vô Vi chưa kịp vui mừng thì chiêu thứ hai của Chu Tử Nguyệt đã vội ập tới.

Mạc Vô Vi không thể làm gì khác ngoài vung kiếm chống đỡ. Chưởng của Chu Tử Nguyệt lập tức đổi hướng, đánh vào khuỷu tay cậu. Mạc Vô Vi run tay, trường kiếm lập tức rớt xuống, sau đó nhanh như cắt bị Chu Tử Nguyệt đoạt lấy, trở kiếm đâm thẳng về phía cậu.

Mắt thấy không địch lại, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Chu Tử Nguyệt lẽ nào lại có thể tha cho gã hung thủ đã hạ sát thảo dược bảo bối của nàng? Thấy Mạc Vô Vi bỏ chạy, nàng lập tức đuổi theo, vừa đuổi vừa chém loạn xạ, miệng hét: "Tên ma giáo chết dẫm kia mau đứng lại! Ngươi dám đồ sát thảo dược của ta, ta bắt ngươi chôn cùng chúng nó!"

Mạc Vô Vi không có nội lực, tốc độ tất nhiên không thể so với Chu Tử Nguyệt. Mới chạy được hai, ba bước, cậu đã bị đuổi kịp.

Chu Tử Nguyệt lại giơ kiếm chém tới. Lần này Mạc Vô Vi không còn may mắn như lần đầu nữa, ăn trọn một kiếm của đối phương.

"A, đau quá!" Mạc Vô Vi nhăn mặt, hét thảm thiết.

Ống tay áo của cậu rách một đường thật dài, cánh tay trắng nõn bên trong cũng bị chém trúng, máu rỉ ra thấm ướt cả tay áo đã tả tơi.

Thấy Mạc Vô Vi đổ máu, cơn giận của Chu Tử Nguyệt lập tức xẹp xuống, nàng cuống cuồng quăng kiếm, chạy lại kiểm tra vết thương của Mạc Vô Vi.

"Sao, sao ngươi không tránh?"

Nàng trách cứ, tuy nàng không ưa tên thiếu gia này, nhưng Ngọc Phong ca ca và Chí Viễn ca ca đã dặn nàng phải chăm sóc cậu ta thật tốt.

Kỳ này toi rồi.

Mạc Vô Vi ôm cánh tay bị thương của mình, đỏ mắt trừng Chu Tử Nguyệt.

"Xin lỗi, ta không cố ý. Nhưng cũng là do ngươi có lỗi trước, ai bảo ngươi phá thảo dược của ta, ngươi biết ta phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể nuôi chúng lớn được chừng đó không?" Chu Tử Nguyệt vừa xem xét cánh tay Mạc Vô Vi, vừa oan ức nói.

Mạc Vô Vi mặc Chu Tử Nguyệt muốn làm gì thì làm. So với đau đớn về thể xác, cậu lại tiếc cho cái áo đã rách này hơn. Cái áo này do chính tay tỷ tỷ cậu may cho cậu. Cha cậu đã chết rồi, trên đời này chỉ còn có mình tỷ tỷ là người thân của cậu thôi, thế nhưng đến giờ vẫn chẳng biết tỷ ấy đang ở nơi nào.

Nhìn vết rách thật dài trên tay áo, vành mắt Mạc Vô Vi đỏ hoe.

Chu Tử Nguyệt thấy vậy thì càng hoảng: "Này này, ngươi là đàn ông đó, thương thế cỡ này mà đã khóc là sao?"

Mạc Vô Vi nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi thì biết cái gì chứ? Bộ y phục này là tỷ tỷ tự tay may cho ta, giờ ngươi làm rách nó rồi, ngươi lấy gì đền cho ta đây?!"

Liễu Ngọc Phong biết dạo này tâm trạng Mạc Vô Vi không tốt nên mới cố ý sang chơi với cậu.

"Ủa, Tử Nguyệt cũng ở đây sao?"

Thấy Chu Tử Nguyệt ngồi trong phòng, Liễu Ngọc Phong cứ ngỡ mình đi lộn chỗ, nhìn kỹ mấy lần, hắn mới tìm được bóng dáng gầy gò của Mạc Vô Vi.

Mạc Vô Vi mặc nội y ngồi trên giường, một bên tay quấn băng vải trắng toát, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Chu Tử Nguyệt.

Chu Tử Nguyệt ngồi trên ghế, một tay nâng cái áo quý giá của Mạc Vô Vi, một tay cầm kim, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.

"... Có chuyện gì xảy ra vậy?" Liễu Ngọc Phong khó chịu nhíu mày, cô nam quả nữ ở chung một phòng, nam lại chẳng mặc gì ngoài nội y mỏng manh, vầy là sao đây?

Mạc Vô Vi liếc Liễu Ngọc Phong, không trả lời, chỉ tức giận xuống giường, đi đến trước mặt Chu Tử Nguyệt, ghét bỏ liếc nàng: "Nha đầu ngốc này, ngươi may như vậy, bảo ta mặc làm sao?"

Chu Tử Nguyệt dở nhất là mấy trò may vá, loay hoay nửa ngày vẫn chưa sửa xong áo cho Mạc Vô Vi, còn bị chê bai ngay trước mặt Ngọc Phong ca ca nữa. Nàng thẹn quá hóa giận, quăng phứt áo lên bàn, không thèm may vá gì nữa hết.

Nàng quay sang Liễu Ngọc Phong, ủy khuất kể hết đầu đuôi sự việc, mong hắn đứng ra phân xử.

Vừa nghe thấy Mạc Vô Vi bị thương, Liễu Ngọc Phong đã tái xanh mặt mày, còn hơi sức đâu mà phân với chả xử. Hắn sốt sắng ấn Mạc Vô Vi xuống ghế, tỉ mỉ kiểm tra hết một lượt. Thấy không có gì đáng lẽ ngại, hắn mới thở phào.

Xem xét xong thương thế của Mạc Vô Vi, Liễu Ngọc Phong mới quay sang Chu Tử Nguyệt.

Hắn bất đắc dĩ nói: "Tử Nguyệt, nói gì thì nói, muội cầm kiếm chém người đã là sai rồi. Muội là con gái đó, sau này đừng hung hăng như vậy nữa."

Chu Tử Nguyệt thấy giọng điệu của Liễu Ngọc Phong rõ ràng là đang bênh Mạc Vô Vi, bèn không cam lòng nói: "Ngọc Phong ca ca, sau huynh lại nói giúp cho cậu ta chứ! Huynh không công bằng gì hết, muội không thèm nói chuyện với huynh nữa!" Nói xong thì quay mặt sang bên, phồng má dỗi hờn.

Liễu Ngọc Phong cười khổ, cầm lấy bộ y phục lúc nãy Chu Tử Nguyệt vứt lên bàn, "Được rồi, muội đừng giận mà, để ta giúp muội khâu cái này lại."

Nói rồi, hắn thật sự ngồi xuống, trước tiên là rút hết đường chỉ cong vẹo như giun bò của Chu Tử Nguyệt ra, sau đó tỉ mỉ may lại từ đầu.

Mạc Vô Vi không ngờ Liễu Ngọc Phong không chỉ văn võ song toàn, mà còn giỏi cả mấy chuyện may vá thêu thùa, bèn tò mò quan sát. Chỉ thấy Liễu Ngọc Phong đưa kim thoăn thoắt, mũi nào ra mũi đó, động tác nước chảy mây trôi, cực kỳ tao nhã.

Mạc Vô Vi mắt chữ a mồm chữ o, "Liễu đại ca, sao huynh lại biết những chuyện này? Mấy thứ này chỉ có đàn bà con gái..."

Nói được nửa chừng, Mạc Vô Vi nhận ra câu này có điểm không thích hợp, vội nuốt hết vế sau vào bụng.

Liễu Ngọc Phong đáp mà không ngẩng đầu, "Chỉ là may vá thôi mà, có gì khó đâu."

"Ngọc Phong ca ca giỏi lắm nhé, mấy cái chuyện vặt này không làm khó được huynh ấy đâu." Chu Tử Nguyệt vênh mặt khoe khoang.

Nói thêm, Liễu Ngọc Phong không những có khinh công vô đối, đến xài ám khí hắn cũng là số một, số hai. Có điều hắn là chính nhân quân tử chính từ trong chính ra, khi giao chiến rất rất ít khi dùng ám khí, bởi vậy không có mấy người biết về kỹ năng này của hắn.

Mấy năm trước, ba huynh đệ bọn hắn lúc rảnh thường so tài với nhau. Chu Tử Nguyệt may mắn được chứng kiến một trận đấu ám khí giữa Liễu Ngọc Phong và Chu Tử Thất nên nàng mới biết Ngọc Phong ca ca của nàng tinh thông thuật ngự châm.

Vết rách trên tay áo chẳng mấy chốc đã được vá lại, đường may tinh tế tỉ mỉ, không nhìn kỹ chắc chắn sẽ không nhận ra bộ y phục này từng bị rách. Mạc Vô Vi vui mừng đòi mặc thử. Thấy cậu mặc trên người quần do chính tay mình may, trái tim Liễu Ngọc Phong hơi nóng lên.

Chu Tử Nguyệt chỉ mới mười lăm, so ra thì nhỏ hơn Mạc Vô Vi một tuổi, thế mà cậu lại bị nàng chém chảy máu, mặt mũi cậu coi như đem quét rác cả rồi. Mạc Vô Vi tự trách bản thân, từ đó quyết tâm phải trở nên mạnh hơn.

Tiễn Chu Tử Nguyệt và Liễu Ngọc Phong về rồi, Mạc Vô Vi bèn đóng cửa phòng, bắt đầu nghiêm túc nghiền ngẫm "Vô cực bí tịch". Suy nghĩ được một lúc, cậu đã có thể lĩnh ngộ được chút cao thâm trong đó. Chợt một suy nghĩ lóe lên làm bầu quyết tâm của Mạc Vô Vi xẹp hơn quá nửa: Dù có thông suốt hết "Vô cực bí tịch" thì cậu cũng chẳng cách nào tu luyện được, vì bộ bí tịch này đòi hỏi người luyện phải có nội lực.

Nhưng nếu cậu có thể đả thông kinh mạch, lấy lại nội lực trước đây, sau đó tu luyện "Vô cực bí tịch", chẳng phải cậu sẽ trở thành thiên hạ vô địch sao?

Mạc Vô Vi cúi đầu nhìn chiếc vòng Huyết Ngọc trên cổ tay mình. Cậu đã đeo nó được một quãng thời gian, cũng dần dần cảm nhận được công dụng tuyệt vời của nó. Hiện tại bảo vật giúp cho việc tu luyện đều nằm trong tay cậu, chướng ngại duy nhất là nội lực của cậu mà thôi.

Từ cái bữa tẩu hoả nhập ma do tu luyện bản tâm pháp Liễu Ngọc Phong truyền cho, Mạc Vô Vi không dám thử lần nữa. Thế nhưng, cậu vẫn nhớ như in, trước khi tẩu hoả nhập ma, cậu đã cảm nhận được một luồng nội lực dồi dào. Cảm giác đó rất thoải mái, khiến cậu cứ muốn đắm chìm trong đó mãi thôi.

Một bên là nội lực dồi dào, một bên là nguy cơ tẩu hoả nhập ma, Mạc Vô Vi phân vân mãi mà vẫn không biết nên chọn bên nào. Do dự hồi lâu, rốt cuộc cậu quyết định sẽ thử một chút, nếu cảm thấy có gì không ổn, cậu sẽ lập tức dừng lại ngay.

Nghĩ vậy, Mạc Vô Vi liền ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt, vận công tu luyện.

Lần này, Mạc Vô Vi không dám hấp tấp, mà hết sức cẩn thận tiến hành từng bước một. Một canh giờ trôi qua, cậu dần cảm nhận được nội lực đang chảy trong cơ thể mình, kèm theo đó là cảm giác khô nóng quái lạ ở bụng dưới.

Mạc Vô Vi nhận ra, tốc độ của luồng nội lực này rất chậm, cậu vẫn có thể khống chế được nó.

Có điều, cậu không biết rằng, trên đời này có rất nhiều kiểu tẩu hoả nhập ma.

"Ngọc Phong ca ca, đây là thuốc mỡ muội vừa điều chế, rất tốt cho những vết thương ngoài da. Ca ca đi đưa cho tên kia giùm muội nha?"

Dù sao Chu Tử Nguyệt cũng là con gái, ngoài cứng trong mềm. Hổ thẹn vì làm Mạc Vô Vi bị thương, nàng bèn nhốt mình trong phòng, chế thuốc cho cậu. Có điều tự ái của nàng cũng cao chẳng kém gì Mạc Vô Vi, muốn nàng tự đi đưa thuốc cho cậu ta á, mơ đi!

"Muội có thể tự đưa cho cậu ấy mà." Liễu Ngọc Phong cười trêu.

"Ngọc Phong ca ca làm ơn đi mà, với lại hai người đều là đàn ông với nhau, có gì bôi thuốc cũng tiện hơn."

Liễu Ngọc Phong nghĩ cũng đúng, bèn cầm hộp thuốc đi đến phòng Mạc Vô Vi.

Gõ vài cái, lại gọi vài tiếng, vẫn không thấy ai trả lời, Liễu Ngọc Phong đành áp tai lên cửa, lập tức nghe thấy tiếng thở dốc hỗn loạn của người bên trong. Hắn hoảng hồn, chưa kịp nghĩ ngợi gì đã đá cửa xông vào, nhìn thấy cảnh Mạc Vô Vi mặt mũi đỏ bừng, quần áo xốc xếch, thống khổ vặn vẹo trên giường.

Liễu Ngọc Phong mau chóng bắt mạch cho cậu, chỉ thấy chân khí trong cơ thể cậu tuy dồi dào nhưng rất hỗn loạn, hiển nhiên là dấu hiệu của tẩu hoả nhập ma.

Thần trí của Mạc Vô Vi đã không còn rõ ràng, Liễu Ngọc Phong gọi tên cậu, cậu cũng không nghe thấy.

Liễu Ngọc Phong thấy tình huống nguy cấp, vội dựng Mạc Vô Vi ngồi dậy, sau đó nhảy lên giường, ngồi xếp bằng sau lưng cậu, vận công giúp cậu bình ổn lại đám chân khí đang loạn cào cào.

Chân khí của Mạc Vô Vi rất hung hăng, không những không bị Liễu Ngọc Phong ép xuống, mà còn cắn nuốt ngược lại chân khí trong cơ thể hắn nữa.

Hai luồng chân khí rơi vào thế giằng co, độc còn sót lại trong cơ thể Liễu Ngọc Phong bắt đầu rục rịch. Liễu Ngọc Phong nhận ra điều này, thầm kêu không ổn, nếu cứ như vậy, không chỉ không cứu được Mạc Vô Vi, chính hắn e cũng khó giữ được mạng. Ngực đã bắt đầu quặn đau, Liễu Ngọc Phong không còn cách nào khác ngoài thu tay lại.

Chân khí trong người Mạc Vô Vi không còn gì ràng buộc nữa, lập tức hung bạo tàn phá khắp nơi, khiến toàn thân Mạc Vô Vi khô nóng, mồ hôi đầm đìa, thống khổ đến cực điểm, chỉ muốn chết quách cho rồi.

Thấy Mạc Vô Vi bắt đầu tự cào cấu ngực mình, Liễu Ngọc Phong vội vã túm lấy tay cậu. Đột nhiên hắn thấy trời đất quay cuồng, lúc định thần lại, hắn thấy mình đã bị Mạc Vô Vi đè dưới thân.

Mạc Vô Vi chẳng còn phân rõ ai với ai nữa, cậu nôn nóng hôn lung tung lên khắp mặt Liễu Ngọc Phong, hơi thở nóng bỏng của cậu vờn quanh vành tai nhạy cảm của hắn. Cậu van vỉ: "Nóng... Nóng quá... Mau giúp ta..."

Liễu Ngọc Phong biến sắc, thử giãy dụa mấy lần nhưng đều bất thành, trái lại còn bị Mạc Vô Vi ôm chặt hơn. Hắn nhắm mắt lại, cảnh tượng đêm hôm đó lại ùa về, khiến tâm trí hắn rối loạn.

Nhưng khác với lần trước, lần này Liễu Ngọc Phong không cảm thấy tức giận, ngược lại còn thấy hoài niệm. Hắn nở một nụ cười tự giễu, trước giờ cứ đổ lỗi cho Mạc Vô Vi, hóa ra tất cả đều là do hắn.

Liễu Ngọc Phong phất tay, cánh cửa đang mở toang lập tức đóng lại, màn giường cũng nhẹ nhàng buông xuống.

Mạc Vô Vi muốn cởi đồ, nhưng cậu càng nóng vội, đám y phục vướng víu càng quấn chặt trên người cậu hơn.

Liễu Ngọc Phong rủ mắt, đặt tay lên vai đối phương, rướn người thì thầm vào tai cậu: "Đừng vội, lần này chúng ta chậm một chút, có được không?"

Chẳng biết Mạc Vô Vi có nghe hiểu hay không, chỉ thấy động tác của cậu thật sự chậm lại.

Những âm thanh liên tiếp tràn ra khỏi màn giường, đầu tiên là tiếng ngâm đau đớn, theo sau là những tiếng rên nhỏ vụn như có như không trên nền tiếng nước dính nhớp khi hai thân thể va chạm nhau. Chiếc giường mạnh mẽ lay động một lúc lâu, sau đó tất cả lại trở về yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương