Ma Đế Độc Tiên Bí Sử
Chương 70: Tinh quái dụ hắn phạm giới?

Ánh mắt Tô Diệp Tử cố định lên người tăng nhân thanh niên mặt sẹo pháp hiệu Liễu Liễu kia, ánh mắt do dự bất định.

Mặc dù lấy thần thức tra xét cũng không có kết quả, đối với thanh niên tăng nhân này, hắn vẫn có một cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Sẽ là… Vân Khởi ư?

Ánh mắt Tô Diệp Tử lại rơi lên người Liễu Trần.

Các tục gia các đệ tử đã dồn dập hành động, lúc này có mấy người đã đi tới sau lưng Liễu Trần. Tô Diệp Tử nhìn Liễu Trần ý cười cực kì nhạt chắp tay hành lễ với những đệ tử kia, ngôn hành cử chỉ đều hờ hững thong dong, nếu nói đây là đồ đệ ngoan, Tô Diệp Tử cũng không cảm thấy có gì đột ngột.

Lúc còn đang do dự thì đệ tử tục gia cũng không dư bao nhiêu, mà phía sau đệ tử chân truyền của Bồ Đề Tự vẫn không có một người nào đứng, thì chỉ còn lại một mình tăng nhân Liễu Liễu kia.

“Tương đồng với mọi người, tựa hồ không bằng chính bản thân mình…”

Tô Diệp Tử nghe thấy hai đệ tử tục gia phía sau thấp giọng nghị luận.

“Chẳng lẽ ngươi muốn chọn hòa thượng Liễu Liễu kia? Hắn lại nổi danh là vô năng, hơn nữa nghe nói tính cách còn cứng nhắc lạnh lùng… Sư giả như thế, làm sao mà được…”

Tựa hồ đang hạ quyết tâm trong lời khuyên bảo, những người còn lại cũng không xoắt xuýt quá nhiều giữa người ít được để ý và người có sự cạnh tranh, dồn dập chọn lựa đệ tử chân truyền mình muốn bái thỉnh, hành lễ lùi tới sau lưng họ.

Cả một sân to lớn, cuối cùng cũng chỉ còn lại mình Tô Diệp Tử.

Tô Diệp Tử từ lúc vừa vào sân, so sánh với những người khác khẩn trương sợ hãi, cũng chính là vì thái độ bình tĩnh tự tại đến mức cứ như đang đi vào sân sau nhà mình, dẫn tới rất nhiều tăng nhân chú ý. Chỉ là bộ dạng thanh thản đến nỗi có chút gần như ngạo mạn quá mức của hắn, lại khiến các tăng nhân vốn có đánh giá cao về hắn có chút không thích.

Trung nhiên tăng nhân chủ trì kia chính là một thành viên trong đó.

Lúc này thấy Tô Diệp Tử vẫn không đưa ra lựa chọn, trung niên tăng nhân liền nhìn về phía hắn:

“Vị thí chủ này, đã muốn vào phật môn ta ——”

Trung niên tăng nhân còn chưa nói xong, mọi người liền thấy vị công tử trẻ đẹp này cong khóe môi, trực tiếp chạy đến trước mặt Liễu Trần đang đứng giữa hàng. Đệ tử tục gia sau lưng Liễu Trần cũng nhiều nhất, nhìn thấy Tô Diệp Tử đi tới, đáy mắt của y xẹt qua một tâm tình nhàn nhạt, chắp hai tay trước người, vừa muốn mở miệng, liền bị người chặn đứng ——

“Liễu Trần đại sư.”

Tô Diệp Tử dừng bước, nhìn đối phương, cong khóe môi ý cười kéo dài, mặt mày như họa làm cho Liễu Trần cùng đệ tử phía sau y đều thấy run run, Tô Diệp Tử lại không thèm để ý, không đầu không đuôi hỏi một câu:

“Ngài có thích cảnh tuyết?”

Liễu Trần choáng váng.

Tất cả mọi người cũng không chú ý tới, tăng nhân xếp cuối hàng, đến nay vẫn không có một bóng người phía sau, khi nghe thấy Tô Diệp Tử nói, hô hấp khựng lại.

Mà lúc này, Liễu Trần cũng hoàn hồn, chắp hai tay trước người: “Bần tăng theo không tướng.”

*không tướng: không chấp nhất sự việc trước mắt

“Ồ…” Tô Diệp Tử gật đầu, cười thật long lanh, tiếc nuối nhìn hắn một cái, “Ta hiểu.”

Chúng đệ tử tục gia: … Ngươi hiểu cái gì??

Tô Diệp Tử cũng không nhìn lại Liễu Trần một cái, không hề lưu luyến xoay người, đi về phía cuối hàng.

Khung cảnh này làm các tăng nhân và các đệ tử tục gia đều ngẩn ra, không rõ nguyên cớ.

Phía sau Tô Diệp Tử không xa, trung niên tăng nhân chủ trì ánh mắt hơi lạnh: “Phật môn thanh tịnh, ai cho khinh nhờn?”

Trái tim của mọi người đều dâng lên, Tô Diệp Tử cũng không thèm để ý, thậm chí đầu hắn cũng không quay lại: “Trong phật pháp chẳng phải xưa nay đều chú ý một chữ ‘duyên’? Ta thấy ta vô duyên với Liễu Trần đại sự, tự nhiên không tiện trì hoãn.”

“Vậy ai hữu duyên với thí chủ?” Trung niên tăng nhân đè thấp giọng nói.

Lúc này Tô Diệp Tử đã đi tới cuối hàng, hắn không nhìn trung niên tăng nhân kia, mà là nhìn về phía Liễu Liễu đang cụp mắt, sau đó hắn đi thẳng đến bên cạnh đối phương, bỗng dưng đưa lỗ tai tới, giọng cười trêu tức: “Liễu Liễu sư phụ, ngươi có phải…”

Liễu Liễu lui nửa bước: “Thí chủ thỉnh tự ——”

“Có chiếc nhẫn giới màu đen?” Tiếng nói Tô Diệp Tử chặn lại lời của đối phương, sau đó hài lòng nhìn thấy ánh mắt đối phương hơi ngưng trọng.

Không chờ đối phương bình tĩnh, Tô Diệp Tử cong khóe môi, xoay người nhìn về phía trung niên tăng nhân đã nhíu mày kia: “Tìm được rồi.”

Trung niên tăng nhân còn đang sầu với một màn hai người sáp gần nhau vừa nãy, không phản ứng lại: “Thí chủ tìm được cái gì?”

Tô Diệp Tử nở nụ cười:

“Duyên của ta ấy.”

“…” Bên cạnh hắn, con ngươi của Liễu Liễu tối màu đi.

——

Nghi thức kết thúc, chân truyền đời chữ Liễu của Bồ Đề Tự liền dẫn theo đệ tử tục gia đã được phân chia của mỗi người, trở về nơi ở của mình.

Dọc theo đường đi, Tô Diệp Tử mấy lần muốn nói chuyện với Liễu Liễu, nhưng đều không một ngoại lệ thu hoạch được sự đáp lời bằng gương mặt không biểu tình của đối phương, mãi đến tận khi ——

Tô Diệp Tử: “Liễu Liễu sư phụ, tục danh của ngươi là gì? Nhà ở đâu? Trong nhà có mấy người?”

Liễu Liễu: “…”

Tô Diệp Tử: “Liễu Liễu sư phụ, chúng ta đang đi đâu vậy? Đến động phủ của ngươi sao? Ngươi ở một mình, hay là ngủ giường chung?”

Liễu Liễu: “…”

Tô Diệp Tử vẫn giữ ý cười trên mặt, lại đuổi theo vài bước, đi tới bên cạnh thanh niên tăng nhân: “Liễu Liễu sư phụ, vậy sư thừa của ngươi ở nơi nào?”

Câu hỏi vốn cho rằng vẫn sẽ bị trầm mặc không nhìn tới, lại khiến tăng nhân Liễu Liễu ngừng cước bộ. Hắn cũng không nhìn Tô Diệp Tử một cái, nghiêng người chuyển hứng, cách vô số miếu thờ, hướng về một hướng khác thi lễ một cái, trang trọng nghiêm túc ——

“Sư thừa của ta, Đức Vũ cao tăng.”

“…”

Nhìn biểu tình “Ta kính yêu sư phụ cao tăng của ta” kia, Tô Diệp Tử dần dần, dần dần nghiến răng.

… Tên nghịch đồ nhà ngươi.

Sau đó cả đường đi đều rất yên tĩnh. Liễu Liễu tăng nhân rất hài lòng —— nhưng rất đáng tiếc, hiện tại hắn còn chưa biết, “cả đường yên tĩnh” này là dự chi cho cái giá cực lớn sau này…

Nơi ở của Liễu Liễu tăng nhân rất nhanh đã xuất hiện trong tầm mắt họ.

“—— Là căn nhà tranh nhỏ này á?” Tô Diệp Tử nhìn nhà tranh tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể sụp xuống trước mặt, hiển nhiên là hơi giận dữ vì đãi ngộ của đồ đệ ngoan ở Bồ Đề Tự, lại nghĩ đến những nghị luận kia, hắn lại có chút đau lòng nhìn đồ đệ ngoan của mình.

Nhưng mà, Liễu Liễu chỉ biểu hiện hờ hững nhìn hắn một cái liền xoay mặt đi, bên trong cái nhìn này đúng là bao hàm sự ghét bỏ đối với “công tử yêu kiều”.

Tô Diệp Tử: “…”

Hắn muốn thanh lý môn hộ đừng có cản hắn.

Một nén nhang sau.

Liễu Liễu tăng nhân cầm theo một cây chổi thật dài, bắt đầu công việc hằng ngày của mình trong sân nhà tranh.

“Ngươi đang làm gì?”

Liễu Liễu tăng nhân ngẩng đầu, công tử yêu kiều cố ý muốn theo hắn trở về hình như hơi mệt, đang nằm nhoài trên tảng đá tròn mà trong viện mà thường ngày dùng để đả tọa, nâng cằm buồn bực ngán ngẩm nhìn hắn.

… Tọa cũng không tọa tướng.

*tọa tướng: kiểu ngồi xếp bằng thẳng lưng

Đáy lòng hắn tựa hồ có một tiếng cười bất đắc dĩ.

Liễu Liễu ngẩn ra, sắc mặt có chút khó coi, hắn rũ tầm mắt, cây chổi trong tay một lần nữa vung lên.

“Ngươi cứ… chán ghét ta thế sao?”

Giọng nói nhẹ và êm tai kia lần thứ hai vang lên, có điều lần này không giống với trước, không còn này sự bại hoài khiến lòng người ngứa ngáy lại bất đắc dĩ nữa, mà có chút… mất mát?

Dù Liễu Liễu lại lần nữa thầm tụng《Tâm Kinh》, nhưng vẫn khó có thể khắc chế giọng nói kia phảng phất như lại lần nữa quay về bên tai, càng về sau, hắn gần như lại cảm thấy mình đang ở ngoài chủ điện, lúc người kia ngả ngớn cúi người thổi khí tức mờ ám như muốn tổn thương người khác bên tai.

“…”

Bàn tay cầm chổi đột nhiên khựng lại, một lát sau, ngón tay thon dài bên trên chậm rãi triển khai, thanh niên tăng nhân thỏa hiệp thở dài.

“Không ghét.”

Tầm mắt thanh niên tăng nhân nâng lên ——

Công tử yêu kiều nằm trên tảng đá tròn tựa hồ có hơi bất ngờ, mi mắt cong vểnh nhỏ dài từ từ chớp chớp, sau đó, có một chút ý cười từ đáy mắt của hắn hiện lên, theo khóe mắt hơi cong, chậm rãi tản ra.

Thanh niên tăng nhân không kìm lòng được mà nhìn choáng váng, ngay cả tu hành trong tay đều đã quên sạch sẽ. Hắn nhìn gần người ngay trước mắt này, chỉ cảm thấy một sự quen thuộc vô danh, đáy lòng bình tĩnh đã lâu, từ từ vùng vẫy khuấy động.

… Người này, hình như hắn đã quen biết rất lâu rồi.

“Vậy ngươi thích ta không?”

Giọng nói quen thuộc bỗng dưng đánh thức tăng nhân, hắn bừng tĩnh, làn da trắng đều đỏ lên, cây chổi trong tay không tự chủ tăng thêm mấy phần tốc độ, lại như không nghe thấy đối phương truy hỏi, quét cực nhanh trong sân.

Người nằm nhoài trên tảng đá tròn cười như con hồ ly, mặt mày hơi cong.

… Với tốc độ táo bạo, cùng mạch đập rối loạn như vậy, còn có thể tu hành?

——

Ngày đầu tiên có mặt Tô Diệp Tử, việc tu hành hằng ngày của Liễu Liễu tăng nhân, nhiều hơn bình thường hai canh giờ.

Chờ đến khi kết thúc hết thảy công việc hằng ngày, trong lòng thanh niên tăng nhân thầm thở ra một hơi, cầm kinh thư đến tĩnh thất phật đường của mình đả tọa.

Khi đóng của lại, đệ tử tục gia ngày hôm nay mới thu còn nằm nhoài trên táng đá tròn vô hại nhìn hắn, đôi mắt như ngậm nước, ướt nhẹp sáng lên.

Trong lòng Liễu Liễu hoảng hốt vô cớ, ầm một cái đóng cửa lại, do dự một lúc, hắn đi tới bên cạnh lấy cái khóa đồng đã lâu không dùng tới nên dính bụi, gài lên cửa.

… Hôm nay tạp niệm quá nhiều, 《Tâm Kinh》cũng phải niệm thêm mấy lần mới được.

Liễu Liễu tăng nhân nghĩ như vậy, tâm tình bình tĩnh, hô hấp ung dung.

Một hồi lâu sau hắn quỳ trên bồ đoàn, trong miệng khẽ niệm: “Nhược đắc kiến phật, đương nguyện chúng sinh… đắc vô ngại nhãn, kiến nhất thiết ——”

(Được nhìn thấy phật, nên nguyện chúng sanh, được mắt vô ngại, thấy được chư phật. Án a mật lật đế hồng phấn tra — trích Tỳ ni nhật dụng thiết yếu)

“Ta cũng không nằm trong chúng sinh của ngươi sao?”

Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh, khiến thanh niên tăng nhân trong sự tĩnh lặng bỗng dưng mở mắt, ánh mắt lạnh lẽo, thân hình hơi động, đồng thời bàn tay đang chắp tách ra, năm ngón tay đứng thẳng bỗng dưng vung ngang ——

Chưởng phong như lưỡi dao sắc, người nói chuyện đằng sau tóc xõa dài, thoáng cái liền bồng bềnh dứt một sợi.

Chỉ có điều chưởng nhận này, lại tan đi trước khi thật sự tổn thương đối phương.

Nhìn ý cười không thay đổi cũng không né tránh của công tử trẻ tuổi kia, Liễu Liễu tăng nhân giọng nói trầm thấp: “… Ngươi không muốn sống?”

Cơ mà đối phương tựa hồ không quan tâm đến sợi tóc đứt đã thay mình “chết” một lần kia, trái lại còn thừa cơ nghiêng người về trước, mặt mày rạng rỡ như ánh trăng nước tĩnh, đôi môi đỏ bừng chậm rãi khép mở, mang theo tiếng cười như gió nhẹ ——

“Cho dù ta không muốn sống, Liễu Liễu sư phụ ngươi… nỡ sao?”

Thân hình thanh niên tăng nhân hơi cứng lại —— bờ môi đỏ bừng mê người kia gần trong gang tấc, thậm chí cần cổ nõn nà đều lộ ra ngoài đáy mắt, khi đối phương gần kề, mơ hồ còn có thể ngửi thấy hương thơm vô danh quen thuộc lôi kéo người ta trầm luân…

Qua thật lâu, thanh niên tăng nhân mới một lần nữa mở miệng, giọng nói hơi lạnh lẽo: “Ngươi là… tinh quái hoá hình?”

Tô Diệp Tử ngẩn ra, cười phủ nhận: “Đương nhiên không,” Hắn nói, đáy mắt đối phương cứng đờ chọc cho hắn buồn cười rồi lại cố ý áp sát mấy phần, “Liễu Liễu sư phụ vì sao lại nói vậy?”

“Nếu ngươi không phải tinh quái hoá hình, vì sao phải dụ ta phạm giới?” Thanh niên tăng nhân tựa hồ đã chậm rãi bình tĩnh trở lại, khi nâng mắt lần nữa, tầm mắt có hơi lạnh, “Chẳng lẽ không phải muốn hút dương tinh con người?”

Tô Diệp Tử: “…??”

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Diệp Tử: Hút dương tinh cái con khỉ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương