Ma Đế Độc Tiên Bí Sử
-
Chương 32: Đây là nội nhân của ta
"Thu đồ đệ?"
Người đầu tiên đưa ra nghi vấn chính là Khởi Nguyệt tôn giả đang ngồi một bên, nàng nhướng mày nhìn về phía Vân Khởi, giọng điệu cực kỳ không đồng ý: "Sư phụ ngươi đã về tông trước khi ngươi tỉnh lại, nói với ngươi muốn thu Tống Thanh Vũ làm đồ đệ từ khi nào?"
Vân Khởi mắt cũng không nâng, khoanh tay nhẹ nhàng mơn trớn thân thể linh thú: "Tôn giả đang cảm thấy ta dám mượn danh nghĩa của sư phụ?"
—— Lấy bối phận danh hiệu của Tô Diệp Tử, các trưởng lão của Kiếm Môn đang ngồi đây cũng không ai có thể sánh vai, huống chi bản thân đối phương còn giữ chức trưởng lão đốc sát chấp chưởng tiên môn đệ nhất Tiên Vực, trên đời này sợ rằng tìm khắp nơi không tìm ra một ai dám mượn danh nghĩa của hắn, dù là đệ tử thân truyền của hắn cũng không được.
Khởi Nguyệt tôn giả bị một câu chặn ngang không nó nên lời, hừ một tiếng, xoay mặt sang chỗ khác.
Nơi này có trưởng lão địa vị cao hơn nàng trong Kiếm Môn, tiếp theo thì cũng không do nàng đến bao biện làm thay.
Mấy vị Kiếm Môn trưởng lão nhìn nhau vài lần, cuối cùng vẫn là đại trưởng lão Kiếm Môn trông có vẻ hòa nhã kia khẽ cau mày, nhìn Vân Khởi nói: "Chuyện này nếu xử trí như thế, e rằng vềtình lý cũng không hợp nhỉ?"
"Tình lý thế nào?" Vân Khởi giương mắt nhìn lại, mặt mũi thong dong.
"Đây là đại vực của Kiếm Môn ta, Tống Thanh Vũ cũng là tội nhân của Kiếm Môn ta." Ngồi bên cạnh đại trưởng lão Kiếm Môn, là một vị nữ trưởng lão dáng dấp già nua lạnh băng đưa mắt sang, "Ngươi nói xem thanh lý thế nào?"
"Địa vực của Kiếm Môn?" Bên môi Vân Khởi hiện lên chút ý cười, trong đôi đồng tử đen láy kia lại bình tĩnh không dao động trước sau như một, "Tiên Vực phân chia cho tứ đại tiên môn từ khi nào?"
"..." Khí tức của lão bà ngưng lại, không nói được câu nào, tứ đại tiên môn nhìn nhau từ xa, mỗi người có khu vực phúc xạ, nhưng nếu là đặt lên mặt ngoài đàm luận quy củ, cũng xác thực không có lời giải thích phân chia địa vực.
Vân Khởi không thèm để ý ánh mắt trở nên hơi sương lạnh của đối phương, tầm mắt thoáng nhìn, rơi lên người đại trưởng lão: "Tống Thanh Vũ thân là con cháu Tống gia, cừu là tộc nhân Tôn gia, mặc dù có muốn động đến đệ tử Kiếm Môn nhưng ta cũng ra tay ngăn cản rồi. Nếu đã như thế, sao hắn lại thành tội nhân của Kiếm Môn các ngươi?"
Đại trưởng lão nhất thời sắc mặt vi diệu, cùng mấy vị trưởng lão bên cạnh trao đổi ánh mắt một hồi.
Bọn họ đều nghe ra hàm ý của Vân Khởi: Bây giờ người trong sảnh, nói cho cùng căn bản chính là tù binh của sư đồ Đàn Tông, chỉ có điều vừa vặn gần Kiếm Môn một chút thôi, về thực chất lại không hề có nửa điểm quan hệ đến Kiếm Môn. —— Mà ngay cả chuyện Kiếm Môn nâng đỡ Tôn gia, đối phương cũng rõ trong lòng, nhưng đoán chắc họ không nói ngay mặt thẳng thừng.
Trong sảnh này ngoại trừ Vân Khởi cùng Tống Thanh Vũ, đều là người của Kiếm Môn, tự nhiên không ai có sắc mặt đẹp đẽ, còn Tô Diệp Tử trong lồng ngực Vân Khởi thì mừng rỡ mà lăn lộn trong khuỷu tay, trong truyền âm thần thức cũng cười đến không ngậm miệng lại được: "Vẫn cho rằng đồ đệ ngoan thuần lương ngoan ngoãn, không nghĩ tới cái miệng cũng ngôn từ sắc bén như thế, gương mặt của đại trưởng lão Kiếm Môn cũng sắp nhanh thành bánh bao rồi ha ha..."
Vân Khởi rũ mắt, trong con ngươi chứa ý cười, đưa tay bóp bóp bụng nhỏ của linh thú do lặn lộn mà lộ ra.
Trong truyền âm thần thức tiếng cười của Tô Diệp Tử im bặt, vật nhỏ lăn trong khuỷu tay Vân Khởi cũng cứng như tượng đá nhỏ, linh thú trắng tuyết lộ ra cái bụng nhỏ trắng tươi sững sờ vài giây, đột nhiên hắt xì một cái lăn người lật trở lại, cắn chặt lên cánh tay Vân Khởi không nhả ra.
Nhìn tiểu linh thú trong lồng ngực hầm hừ nằm đó, chỉ chịu đưa cái đuôi lông tròn đối mặt với mình, ý cười dưới đáy mắt Vân Khởi càng tràn lan. Ngay cả các trưởng lão Kiếm Môn cách nửa đại sảnh cũng có thể nhìn ra những tâm tình vui sướng không cách nào che lấp của hắn.
Đại trưởng lão Kiếm Môn Đại chỉ bất đắc dĩ hít vào một hơi: "Nếu như Tô trưởng lão Đàn Tông tự mình mở miệng, chúng ta cũng không thể có dị nghị gì. Tống Thanh Vũ này... liền giao cho quý tông xử trí, tin tưởng lấy năng lực của Tô trưởng lão, đưa người này quay vầ chính đạo thì chắc chắn sẽ không có vấn đề —— Cũng xem như hiểu rõ cọc ân oán này đi!"
"Đa tạ Kiếm Môn đạo hữu thành toàn."
Đối phương khách khí, Vân Khởi cũng sẽ không thất lễ, khẽ gật đầu với đối phương một cái, xem như là cảm ơn. Sau đó hắn giương mắt nhìn về phía Tống Thanh Vũ đang mãi yên lặng, giọng điệu bình tĩnh: "Theo ta rời đi?"
Tống Thanh Vũ nhìn về phía hắn, cùng tình huống đối mặt với một đám trưởng lão Kiếm Môn mà cũng không chịu hé răng tuyệt nhiên trái ngược hoàn toàn, hắn đứng tại chỗ do dự một chút, cuối cùng gật đầu, ngoan ngoãn theo sát Vân Khởi đã đứng dậy đi ra ngoài.
Để lại mấy vị trưởng lão Kiếm Môn trong sảnh hai mặt nhìn nhau, lão bà kia chế nhạo nói: "Nếu không phải là có nhóm Quyên Nhi ở đó làm chứng, ta sợ rằng cũng phải hoài nghi đại đồ đệ của Tô trưởng lão cùng tu giả Ma Vực có cấu kết gì mà người khác không thể biết!"
"Tam sư muội không thể vọng ngôn." Đại trưởng lão hòa nhã của Kiếm Môn lại sầm mặt, "Lời nói thế này quan hệ trọng đại, sao có thể đùa cợt?"
Lão bà kia hơi đổi sắc mặt, gật đầu: "Là ta lỡ lời."
Lúc này đại trưởng lão của Kiếm Môn mới thu hồi ánh mắt, sắc mặt có chút phức tạp nhìn về phía hai người rời đi kia.
——
"Ta sẽ không vào Đàn Tông."
Trở lại khách sạn, Vân Khởi ôm linh thú vừa mới đạp bước vào cửa phòng, liền nghe thấy Tống Thanh Vũ vẫn im lặng cả đường đi bỗng nhiên khàn giọng lạnh lẽo mở miệng nói.
Bước chân của Vân Khởi không ngừng lại, đi thẳng vào trong cửa, sau đó mới xoay người nhìn người đứng ở ngoài cửa không nhúc nhích người kia, ánh mắt yên tĩnh: "Vậy vì sao ngươi còn muốn theo ta rời đi?"
Tống Thanh Vũ nghẹn họng, một lát sau mới nâng đầu lên: "Ta cũng không biết."
"Hừ..." Tiểu linh thú được Vân Khởi dỗ dành một đường, đại khái đã quên mất trước đó còn bị đồ đệ ngoan đại nghịch bất đạo sờ soạng cái bụng, lúc này trong truyền âm thần thức lại cười tủm tỉm trêu ghẹo, "Đây chính là sức mạnh của sắc đẹp sức mạnh a. Xem ra chuyện làm lớn mạnh Hàn Quỳnh phong ta sau này, vẫn nên giao cho đồ đệ ngoan ngươi làm thôi."
Không ý kiến về lời nói của Tô Diệp Tử, Vân Khởi nhìn Tống Thanh Vũ một quật cường, nhưng vẫn còn trẻ con bốc đồng, —— cùng "nghiệt dư Tống gia" cả người đầy máu, dữ tợn khủng bố trong trí nhớ mấy hôm trước đã hoàn toàn khác nhau, phảng phất như hai người.
Vân Khởi xoay người đi vào giữa phòng: "Nếu ngươi không muốn bái sư, vậy cứ rời đi đi."
Tống Thanh Vũ làm sao cũng không nghĩ tới lại nhận được một đáp án như thế, không khỏi há to miệng nhìn về phía Vân Khởi đã đi vào phòng ngồi lên ghế: "Ngươi... ngươi cứ thả ta đi như thế? —— Không phải vị Tô trưởng lão kia muốn thu ta làm đồ đệ sao?"
Vân Khởi trầm mặc, giương mắt nhìn hắn. Nhìn ra Tống Thanh Vũ cũng không có ý bày vẻ, chỉ là thật sự bất ngờ, Vân Khởi mới mang theo một chút ý cười nhìn hắn hỏi: "Ngươi cảm thấy mình thiên phú tuyệt thế, lúc này mới được trưởng lão đốc sát của Đàn Tông phí hết tâm tư muốn đưa vào trong phong làm đồ đệ?"
Tuy rằng Tống Thanh Vũ cảm thấy như vậy thật, nhưng có kiêu ngạo nữa thì vào lúc này cũng không lên mặt thừa nhận trước đại đồ đệ của trưởng lão còn kiêu hơn mình biết bao nhiêu, mấy ngày trước còn mới vừa đánh cho hắn không còn sức đánh trả chút nào.
"Sư phụ không thích thu đồ đệ, xưa nay thích nhàn nhã, lần này cũng chỉ là làm việc tùy tính thôi, không sẽ cưỡng cầu. Sau này mặc dù ngươi có về tông vào phong, cũng là tự học."
Không chờ Tống Thanh Vũ xoắn xuýt nên đáp lại làm sao, Vân Khởi đã lên tiếng nói trước rồi.
Tiểu linh thú trong lồng ngực của hắn nghe vậy thì dừng một chút, sau đó yên lặng mà đỏ hồng mặt già vùi đầu vào trong lồng ngực Vân Khởi —— Đồ đệ ngoan nhà hắn cũng không còn là đồ đệ ngoan thuần lương ôn nhu lúc trước nữa rồi...
Tống Thanh Vũ lại không hiểu nhìn về phía Vân Khởi.
Vân Khởi tiếp tục nói: "Vì lẽ đó cho dù ngươi tiếp tục tu tập ma khí, chỉ cần không lại làm hại người vô tội, sư phụ cũng không sẽ nhúng tay."
Tống Thanh Vũ nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó cười nhạt: "Làm sao có khả năng? Các ngươi lại là tiên môn đệ nhất Tiên Vực, không sợ người ngoài nói này nọ về các ngươi? Chịu vì một người như ta mà phá hư khí độ tiên môn đường hoàng của các ngươi?"
"Ngươi là con nhím à."
Vân Khởi bình bình đạm đạm chặn lại hắn một câu, không hề giống như đùa giỡn, "Tên gọi của Đàn Tông không phải cứ nói ra, cũng không phải một mình ngươi có thể hủy được. Còn như nói ra nói vào, sư phụ giúp đỡ Tiên Vực, điển sử bên trong đều đã truyền lưu mấy trăm năm, không ai có tư cách nói này nọ về hắn."
Linh thú trắng tuyết từ trong lồng ngực của hắn thò đầu ra, rất tán thành gật đầu một cái.
Vân Khởi dừng một chút, nghiêm túc nhìn Tống Thanh Vũ: "Nếu như có, dùng kiếm trong tay ngươi, ép hắn nuốt lời trở vào."
Tô Diệp Tử: "..."
... Đỗ Thủy Thanh đáng thương.
Tựa hồ nghĩ đến cùng một lúc với Tô Diệp Tử, Vân Khởi khẽ cau mày trầm ngâm một lúc, mới nói với Tống Thanh Vũ: "Sau khi ngươi vào tông, phải xếp hàng thứ ba trong phong."
Tống Thanh Vũ lại không theo kịp tiết tấu, sắc mặt hơi ngưng lại: "Ta có đồng ý vào tông không?"
Vân Khởi nửa là thương hại nửa là hờ hững liếc nhìn hắn: "Vậy ngươi còn chỗ nào để đi đây."
Tống Thanh Vũ sững sờ tại chỗ.
... Đúng đấy, đại thù của gia tộc đã báo, hắn bị những ma tu kia bỏ lại ở Tiên Vực, thân mang ma khí hoàn toàn không hợp với mọi người chung quanh, ai ai cũng xem hắn là chuột chạy qua đường... Không đến Đàn Tông, hắn còn có thể đi đâu đây?
Hơn nữa nhìn tác phong làm việc của đại đồ đệ của trưởng lão đốc sát này, khiến người ta thoải mái hiếm thấy, lường trước được Hàn Quỳnh phong trong nội tông Đàn Tông, trưởng lão đốc sát trên phong có thể giáo dục được đồ đệ như vậy, chắc cũng là nhân vật hào kiệt một đời dám làm dám nhận đi!
Nghĩ như vậy, Tống Thanh Vũ nguyên bản sau khi báo thù tâm lý đã hoàn toàn tĩnh mịch dĩ nhiên dần dần dậy sóng cùng ngóng trông... Một đệ nhất tiên môn có thể dung nạp "ma tu" tội ác tày trời trong mắt thế nhân, nơi đó sẽ có phong cảnh như thế nào —— Hắn muốn xem thử.
Nghĩ đến đây, Tống Thanh Vũ kiên định ngẩng đầu lên: "Ta —— "
Cửa phòng "rầm" một tiếng khép lại trước mặt hắn.
Tống Thanh Vũ: "...?"
Bên trong, âm thanh của Vân Khởi truyền ra: "Thế này có thể trực tiếp ảnh hưởng quyết định một đời về sau của ngươi, vẫn là qua một đêm lại nói cho ta đáp án chắc chắn."
Tống Thanh Vũ ngượng ngùng gật đầu: "Vâng."
"Khách sạn này đã hết phòng, ngươi đến nơi khác ở đi."
"... Vâng."
Tiếng bước chân ngoài cửa đi xa.
Bên trong ánh sáng nhấp nháy, Tô Diệp Tử ở trạng thái linh thú khẽ niệm pháp liền lấy lam bào hóa thành hình người, tóc dài như lông quạ xõa tung cười tủm tỉm đánh giá Vân Khởi: "Đồ đệ ngoan càng có phong độ của đại đồ đệ trong phong nha."
Vân Khởi đã sớm quen thuộc Tô Diệp Tử một ngày khen ba lần, không đáp lời, chỉ rũ mắt hỏi: "Sư phụ hôm nay có ấn tượng thế nào đối với Tống Thanh Vũ?"
Tô Diệp Tử vẫn là không tim không phổi cười: "Không bằng đồ đệ ngoan."
Vân Khởi ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn Tô Diệp Tử một cái.
Tô Diệp Tử vô tội trợn mắt nhìn: "Thật sự không bằng đồ đệ ngoan. Chỉ có điều vi sư "Xưa nay thích nhàn nhã", thu vào trong phong cũng là đồ đệ ngoan ngươi đến giáo dục, sư phụ không sao cả."
Vân Khởi vừa muốn thêm câu gì, bỗng nhiên mặt mày cứng lại, xoay người nhìn phía cửa phòng.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bị người do do dự dự gõ vang. Giọng nói của Tống Thanh Vũ ở ngoài cửa mang theo chút lúng túng vang lên ——
"Vân... Vân Khởi sư huynh, trên người ta không có tiền ở trọ..."
Vân Khởi: "..."
Tô Diệp Tử ngồi trên giường từ lâu không tiếng động vui như mở cờ.
Vân Khởi nhìn về phía Tô Diệp Tử đang cười trên sự đau khổ của người khác, hắn an tĩnh chốc lát, đáy mắt bỗng nhiên xẹt qua một ý cười: "Trước tiên ngươi cứ vào đây đi."
Tô Diệp Tử vui được một nửa nghe vậy suýt chút nữa nghẹt thở, Tống Thanh Vũ thực thành ngoài cửa kia lại đáp một tiếng rồi cũng đẩy cửa đi vào, Tô Diệp Tử biến đổi không kịp, lần thứ hai vèo một cái nhào vào trong giường.
So với lần trước, lần này động tác của Tô Diệp Tử đều thành thạo không ít, chỉ là vì vị trí phỏng chừng sai lầm, không cẩn thận tàn nhẫn va cái chân vào bên thành giường một cái, trong phòng an tĩnh kêu "rầm" một tiếng.
Tống Thanh Vũ vốn đang ngoan ngoãn rũ mắt tiến vào nhịn không được ngẩng đầu nhìn qua, sau khi thấy rõ trên giường xác thực có một người đang nằm, hắn có chút há hốc mồm nhìn về phía Vân Khởi vẫn bình tĩnh ung dung đang đứng cách mình không xa.
"Sư huynh, vị này là ai..."
Đáy mắt Vân Khởi mỉm cười, nhìn bóng lưng Tô Diệp Tử:
"Nội nhân* của ta."
*nội nhân chính là vợ đó ạ hihi
Người đầu tiên đưa ra nghi vấn chính là Khởi Nguyệt tôn giả đang ngồi một bên, nàng nhướng mày nhìn về phía Vân Khởi, giọng điệu cực kỳ không đồng ý: "Sư phụ ngươi đã về tông trước khi ngươi tỉnh lại, nói với ngươi muốn thu Tống Thanh Vũ làm đồ đệ từ khi nào?"
Vân Khởi mắt cũng không nâng, khoanh tay nhẹ nhàng mơn trớn thân thể linh thú: "Tôn giả đang cảm thấy ta dám mượn danh nghĩa của sư phụ?"
—— Lấy bối phận danh hiệu của Tô Diệp Tử, các trưởng lão của Kiếm Môn đang ngồi đây cũng không ai có thể sánh vai, huống chi bản thân đối phương còn giữ chức trưởng lão đốc sát chấp chưởng tiên môn đệ nhất Tiên Vực, trên đời này sợ rằng tìm khắp nơi không tìm ra một ai dám mượn danh nghĩa của hắn, dù là đệ tử thân truyền của hắn cũng không được.
Khởi Nguyệt tôn giả bị một câu chặn ngang không nó nên lời, hừ một tiếng, xoay mặt sang chỗ khác.
Nơi này có trưởng lão địa vị cao hơn nàng trong Kiếm Môn, tiếp theo thì cũng không do nàng đến bao biện làm thay.
Mấy vị Kiếm Môn trưởng lão nhìn nhau vài lần, cuối cùng vẫn là đại trưởng lão Kiếm Môn trông có vẻ hòa nhã kia khẽ cau mày, nhìn Vân Khởi nói: "Chuyện này nếu xử trí như thế, e rằng vềtình lý cũng không hợp nhỉ?"
"Tình lý thế nào?" Vân Khởi giương mắt nhìn lại, mặt mũi thong dong.
"Đây là đại vực của Kiếm Môn ta, Tống Thanh Vũ cũng là tội nhân của Kiếm Môn ta." Ngồi bên cạnh đại trưởng lão Kiếm Môn, là một vị nữ trưởng lão dáng dấp già nua lạnh băng đưa mắt sang, "Ngươi nói xem thanh lý thế nào?"
"Địa vực của Kiếm Môn?" Bên môi Vân Khởi hiện lên chút ý cười, trong đôi đồng tử đen láy kia lại bình tĩnh không dao động trước sau như một, "Tiên Vực phân chia cho tứ đại tiên môn từ khi nào?"
"..." Khí tức của lão bà ngưng lại, không nói được câu nào, tứ đại tiên môn nhìn nhau từ xa, mỗi người có khu vực phúc xạ, nhưng nếu là đặt lên mặt ngoài đàm luận quy củ, cũng xác thực không có lời giải thích phân chia địa vực.
Vân Khởi không thèm để ý ánh mắt trở nên hơi sương lạnh của đối phương, tầm mắt thoáng nhìn, rơi lên người đại trưởng lão: "Tống Thanh Vũ thân là con cháu Tống gia, cừu là tộc nhân Tôn gia, mặc dù có muốn động đến đệ tử Kiếm Môn nhưng ta cũng ra tay ngăn cản rồi. Nếu đã như thế, sao hắn lại thành tội nhân của Kiếm Môn các ngươi?"
Đại trưởng lão nhất thời sắc mặt vi diệu, cùng mấy vị trưởng lão bên cạnh trao đổi ánh mắt một hồi.
Bọn họ đều nghe ra hàm ý của Vân Khởi: Bây giờ người trong sảnh, nói cho cùng căn bản chính là tù binh của sư đồ Đàn Tông, chỉ có điều vừa vặn gần Kiếm Môn một chút thôi, về thực chất lại không hề có nửa điểm quan hệ đến Kiếm Môn. —— Mà ngay cả chuyện Kiếm Môn nâng đỡ Tôn gia, đối phương cũng rõ trong lòng, nhưng đoán chắc họ không nói ngay mặt thẳng thừng.
Trong sảnh này ngoại trừ Vân Khởi cùng Tống Thanh Vũ, đều là người của Kiếm Môn, tự nhiên không ai có sắc mặt đẹp đẽ, còn Tô Diệp Tử trong lồng ngực Vân Khởi thì mừng rỡ mà lăn lộn trong khuỷu tay, trong truyền âm thần thức cũng cười đến không ngậm miệng lại được: "Vẫn cho rằng đồ đệ ngoan thuần lương ngoan ngoãn, không nghĩ tới cái miệng cũng ngôn từ sắc bén như thế, gương mặt của đại trưởng lão Kiếm Môn cũng sắp nhanh thành bánh bao rồi ha ha..."
Vân Khởi rũ mắt, trong con ngươi chứa ý cười, đưa tay bóp bóp bụng nhỏ của linh thú do lặn lộn mà lộ ra.
Trong truyền âm thần thức tiếng cười của Tô Diệp Tử im bặt, vật nhỏ lăn trong khuỷu tay Vân Khởi cũng cứng như tượng đá nhỏ, linh thú trắng tuyết lộ ra cái bụng nhỏ trắng tươi sững sờ vài giây, đột nhiên hắt xì một cái lăn người lật trở lại, cắn chặt lên cánh tay Vân Khởi không nhả ra.
Nhìn tiểu linh thú trong lồng ngực hầm hừ nằm đó, chỉ chịu đưa cái đuôi lông tròn đối mặt với mình, ý cười dưới đáy mắt Vân Khởi càng tràn lan. Ngay cả các trưởng lão Kiếm Môn cách nửa đại sảnh cũng có thể nhìn ra những tâm tình vui sướng không cách nào che lấp của hắn.
Đại trưởng lão Kiếm Môn Đại chỉ bất đắc dĩ hít vào một hơi: "Nếu như Tô trưởng lão Đàn Tông tự mình mở miệng, chúng ta cũng không thể có dị nghị gì. Tống Thanh Vũ này... liền giao cho quý tông xử trí, tin tưởng lấy năng lực của Tô trưởng lão, đưa người này quay vầ chính đạo thì chắc chắn sẽ không có vấn đề —— Cũng xem như hiểu rõ cọc ân oán này đi!"
"Đa tạ Kiếm Môn đạo hữu thành toàn."
Đối phương khách khí, Vân Khởi cũng sẽ không thất lễ, khẽ gật đầu với đối phương một cái, xem như là cảm ơn. Sau đó hắn giương mắt nhìn về phía Tống Thanh Vũ đang mãi yên lặng, giọng điệu bình tĩnh: "Theo ta rời đi?"
Tống Thanh Vũ nhìn về phía hắn, cùng tình huống đối mặt với một đám trưởng lão Kiếm Môn mà cũng không chịu hé răng tuyệt nhiên trái ngược hoàn toàn, hắn đứng tại chỗ do dự một chút, cuối cùng gật đầu, ngoan ngoãn theo sát Vân Khởi đã đứng dậy đi ra ngoài.
Để lại mấy vị trưởng lão Kiếm Môn trong sảnh hai mặt nhìn nhau, lão bà kia chế nhạo nói: "Nếu không phải là có nhóm Quyên Nhi ở đó làm chứng, ta sợ rằng cũng phải hoài nghi đại đồ đệ của Tô trưởng lão cùng tu giả Ma Vực có cấu kết gì mà người khác không thể biết!"
"Tam sư muội không thể vọng ngôn." Đại trưởng lão hòa nhã của Kiếm Môn lại sầm mặt, "Lời nói thế này quan hệ trọng đại, sao có thể đùa cợt?"
Lão bà kia hơi đổi sắc mặt, gật đầu: "Là ta lỡ lời."
Lúc này đại trưởng lão của Kiếm Môn mới thu hồi ánh mắt, sắc mặt có chút phức tạp nhìn về phía hai người rời đi kia.
——
"Ta sẽ không vào Đàn Tông."
Trở lại khách sạn, Vân Khởi ôm linh thú vừa mới đạp bước vào cửa phòng, liền nghe thấy Tống Thanh Vũ vẫn im lặng cả đường đi bỗng nhiên khàn giọng lạnh lẽo mở miệng nói.
Bước chân của Vân Khởi không ngừng lại, đi thẳng vào trong cửa, sau đó mới xoay người nhìn người đứng ở ngoài cửa không nhúc nhích người kia, ánh mắt yên tĩnh: "Vậy vì sao ngươi còn muốn theo ta rời đi?"
Tống Thanh Vũ nghẹn họng, một lát sau mới nâng đầu lên: "Ta cũng không biết."
"Hừ..." Tiểu linh thú được Vân Khởi dỗ dành một đường, đại khái đã quên mất trước đó còn bị đồ đệ ngoan đại nghịch bất đạo sờ soạng cái bụng, lúc này trong truyền âm thần thức lại cười tủm tỉm trêu ghẹo, "Đây chính là sức mạnh của sắc đẹp sức mạnh a. Xem ra chuyện làm lớn mạnh Hàn Quỳnh phong ta sau này, vẫn nên giao cho đồ đệ ngoan ngươi làm thôi."
Không ý kiến về lời nói của Tô Diệp Tử, Vân Khởi nhìn Tống Thanh Vũ một quật cường, nhưng vẫn còn trẻ con bốc đồng, —— cùng "nghiệt dư Tống gia" cả người đầy máu, dữ tợn khủng bố trong trí nhớ mấy hôm trước đã hoàn toàn khác nhau, phảng phất như hai người.
Vân Khởi xoay người đi vào giữa phòng: "Nếu ngươi không muốn bái sư, vậy cứ rời đi đi."
Tống Thanh Vũ làm sao cũng không nghĩ tới lại nhận được một đáp án như thế, không khỏi há to miệng nhìn về phía Vân Khởi đã đi vào phòng ngồi lên ghế: "Ngươi... ngươi cứ thả ta đi như thế? —— Không phải vị Tô trưởng lão kia muốn thu ta làm đồ đệ sao?"
Vân Khởi trầm mặc, giương mắt nhìn hắn. Nhìn ra Tống Thanh Vũ cũng không có ý bày vẻ, chỉ là thật sự bất ngờ, Vân Khởi mới mang theo một chút ý cười nhìn hắn hỏi: "Ngươi cảm thấy mình thiên phú tuyệt thế, lúc này mới được trưởng lão đốc sát của Đàn Tông phí hết tâm tư muốn đưa vào trong phong làm đồ đệ?"
Tuy rằng Tống Thanh Vũ cảm thấy như vậy thật, nhưng có kiêu ngạo nữa thì vào lúc này cũng không lên mặt thừa nhận trước đại đồ đệ của trưởng lão còn kiêu hơn mình biết bao nhiêu, mấy ngày trước còn mới vừa đánh cho hắn không còn sức đánh trả chút nào.
"Sư phụ không thích thu đồ đệ, xưa nay thích nhàn nhã, lần này cũng chỉ là làm việc tùy tính thôi, không sẽ cưỡng cầu. Sau này mặc dù ngươi có về tông vào phong, cũng là tự học."
Không chờ Tống Thanh Vũ xoắn xuýt nên đáp lại làm sao, Vân Khởi đã lên tiếng nói trước rồi.
Tiểu linh thú trong lồng ngực của hắn nghe vậy thì dừng một chút, sau đó yên lặng mà đỏ hồng mặt già vùi đầu vào trong lồng ngực Vân Khởi —— Đồ đệ ngoan nhà hắn cũng không còn là đồ đệ ngoan thuần lương ôn nhu lúc trước nữa rồi...
Tống Thanh Vũ lại không hiểu nhìn về phía Vân Khởi.
Vân Khởi tiếp tục nói: "Vì lẽ đó cho dù ngươi tiếp tục tu tập ma khí, chỉ cần không lại làm hại người vô tội, sư phụ cũng không sẽ nhúng tay."
Tống Thanh Vũ nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó cười nhạt: "Làm sao có khả năng? Các ngươi lại là tiên môn đệ nhất Tiên Vực, không sợ người ngoài nói này nọ về các ngươi? Chịu vì một người như ta mà phá hư khí độ tiên môn đường hoàng của các ngươi?"
"Ngươi là con nhím à."
Vân Khởi bình bình đạm đạm chặn lại hắn một câu, không hề giống như đùa giỡn, "Tên gọi của Đàn Tông không phải cứ nói ra, cũng không phải một mình ngươi có thể hủy được. Còn như nói ra nói vào, sư phụ giúp đỡ Tiên Vực, điển sử bên trong đều đã truyền lưu mấy trăm năm, không ai có tư cách nói này nọ về hắn."
Linh thú trắng tuyết từ trong lồng ngực của hắn thò đầu ra, rất tán thành gật đầu một cái.
Vân Khởi dừng một chút, nghiêm túc nhìn Tống Thanh Vũ: "Nếu như có, dùng kiếm trong tay ngươi, ép hắn nuốt lời trở vào."
Tô Diệp Tử: "..."
... Đỗ Thủy Thanh đáng thương.
Tựa hồ nghĩ đến cùng một lúc với Tô Diệp Tử, Vân Khởi khẽ cau mày trầm ngâm một lúc, mới nói với Tống Thanh Vũ: "Sau khi ngươi vào tông, phải xếp hàng thứ ba trong phong."
Tống Thanh Vũ lại không theo kịp tiết tấu, sắc mặt hơi ngưng lại: "Ta có đồng ý vào tông không?"
Vân Khởi nửa là thương hại nửa là hờ hững liếc nhìn hắn: "Vậy ngươi còn chỗ nào để đi đây."
Tống Thanh Vũ sững sờ tại chỗ.
... Đúng đấy, đại thù của gia tộc đã báo, hắn bị những ma tu kia bỏ lại ở Tiên Vực, thân mang ma khí hoàn toàn không hợp với mọi người chung quanh, ai ai cũng xem hắn là chuột chạy qua đường... Không đến Đàn Tông, hắn còn có thể đi đâu đây?
Hơn nữa nhìn tác phong làm việc của đại đồ đệ của trưởng lão đốc sát này, khiến người ta thoải mái hiếm thấy, lường trước được Hàn Quỳnh phong trong nội tông Đàn Tông, trưởng lão đốc sát trên phong có thể giáo dục được đồ đệ như vậy, chắc cũng là nhân vật hào kiệt một đời dám làm dám nhận đi!
Nghĩ như vậy, Tống Thanh Vũ nguyên bản sau khi báo thù tâm lý đã hoàn toàn tĩnh mịch dĩ nhiên dần dần dậy sóng cùng ngóng trông... Một đệ nhất tiên môn có thể dung nạp "ma tu" tội ác tày trời trong mắt thế nhân, nơi đó sẽ có phong cảnh như thế nào —— Hắn muốn xem thử.
Nghĩ đến đây, Tống Thanh Vũ kiên định ngẩng đầu lên: "Ta —— "
Cửa phòng "rầm" một tiếng khép lại trước mặt hắn.
Tống Thanh Vũ: "...?"
Bên trong, âm thanh của Vân Khởi truyền ra: "Thế này có thể trực tiếp ảnh hưởng quyết định một đời về sau của ngươi, vẫn là qua một đêm lại nói cho ta đáp án chắc chắn."
Tống Thanh Vũ ngượng ngùng gật đầu: "Vâng."
"Khách sạn này đã hết phòng, ngươi đến nơi khác ở đi."
"... Vâng."
Tiếng bước chân ngoài cửa đi xa.
Bên trong ánh sáng nhấp nháy, Tô Diệp Tử ở trạng thái linh thú khẽ niệm pháp liền lấy lam bào hóa thành hình người, tóc dài như lông quạ xõa tung cười tủm tỉm đánh giá Vân Khởi: "Đồ đệ ngoan càng có phong độ của đại đồ đệ trong phong nha."
Vân Khởi đã sớm quen thuộc Tô Diệp Tử một ngày khen ba lần, không đáp lời, chỉ rũ mắt hỏi: "Sư phụ hôm nay có ấn tượng thế nào đối với Tống Thanh Vũ?"
Tô Diệp Tử vẫn là không tim không phổi cười: "Không bằng đồ đệ ngoan."
Vân Khởi ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn Tô Diệp Tử một cái.
Tô Diệp Tử vô tội trợn mắt nhìn: "Thật sự không bằng đồ đệ ngoan. Chỉ có điều vi sư "Xưa nay thích nhàn nhã", thu vào trong phong cũng là đồ đệ ngoan ngươi đến giáo dục, sư phụ không sao cả."
Vân Khởi vừa muốn thêm câu gì, bỗng nhiên mặt mày cứng lại, xoay người nhìn phía cửa phòng.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bị người do do dự dự gõ vang. Giọng nói của Tống Thanh Vũ ở ngoài cửa mang theo chút lúng túng vang lên ——
"Vân... Vân Khởi sư huynh, trên người ta không có tiền ở trọ..."
Vân Khởi: "..."
Tô Diệp Tử ngồi trên giường từ lâu không tiếng động vui như mở cờ.
Vân Khởi nhìn về phía Tô Diệp Tử đang cười trên sự đau khổ của người khác, hắn an tĩnh chốc lát, đáy mắt bỗng nhiên xẹt qua một ý cười: "Trước tiên ngươi cứ vào đây đi."
Tô Diệp Tử vui được một nửa nghe vậy suýt chút nữa nghẹt thở, Tống Thanh Vũ thực thành ngoài cửa kia lại đáp một tiếng rồi cũng đẩy cửa đi vào, Tô Diệp Tử biến đổi không kịp, lần thứ hai vèo một cái nhào vào trong giường.
So với lần trước, lần này động tác của Tô Diệp Tử đều thành thạo không ít, chỉ là vì vị trí phỏng chừng sai lầm, không cẩn thận tàn nhẫn va cái chân vào bên thành giường một cái, trong phòng an tĩnh kêu "rầm" một tiếng.
Tống Thanh Vũ vốn đang ngoan ngoãn rũ mắt tiến vào nhịn không được ngẩng đầu nhìn qua, sau khi thấy rõ trên giường xác thực có một người đang nằm, hắn có chút há hốc mồm nhìn về phía Vân Khởi vẫn bình tĩnh ung dung đang đứng cách mình không xa.
"Sư huynh, vị này là ai..."
Đáy mắt Vân Khởi mỉm cười, nhìn bóng lưng Tô Diệp Tử:
"Nội nhân* của ta."
*nội nhân chính là vợ đó ạ hihi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook