Ma Đầu
-
Quyển 2 - Chương 26: Ngoại truyện – Lạc Thịnh Nghĩa và Mạnh Khanh
Lần đầu tiên Lạc Thịnh Nghĩa và Mạnh Khanh gặp mặt là lúc Vân Thiên cốc loạn nhất. Vân Thiên cốc đổi chủ, mấy sư huynh đệ đương nhiên không có đạo lý chịu chắp tay tặng vị trí cốc chủ cho người ngoài. Mạnh Khanh và Mạnh Hiểu hai người giúp đỡ Mạnh Trúc cướp đoạt vị trí cốc chủ, có điều sau đó cũng không thể sống yên ổn.
Mạnh Trúc không có đuổi tận giết tuyệt mấy sư huynh đệ kia, muốn lưu lại thì lưu lại, không muốn thì đuổi đi. Nhưng mà hậu hoạn không nhỏ.
Khi đó có người không cam lòng, thừa dịp Mạnh Trúc làm cốc chủ không bao nhiêu lâu, dẫn người phản loạn. Mạnh Khanh nhất thời sơ suất, trên đường về Vân Thiên cốc bị người chặn giết trúng mai phục, bị ép chỉ có thể tìm một chỗ trốn dưới chân núi. Sau đó phát tín hiệu, chờ Mạnh Hiểu dẫn người tới cứu hắn.
Lạc Thịnh Nghĩa lúc đó võ công còn chưa có tốt như bây giờ, một mình ra ngoài, thật ra cũng là ở nhà ngột ngạt chơi bời lêu lổng. Không ngờ ở một chỗ dưới chân núi lại tự dưng gặp được một nhóm người, thấy y không hỏi xanh đỏ đen trắng nhấc đao liền chém.
Thật ra cũng là Lạc Thịnh Nghĩa xui xẻo, những người đó đương nhiên là tới giết Mạnh Khanh, nhưng mà tưởng lầm là cứu binh Mạnh Khanh dẫn đến.
Mạnh Khanh thấy vốn muốn nhân cơ hội trốn, thầm nghĩ nhất định là những người đó nhận lầm người. Nhưng mà con ngươi vừa xoay, người nọ bị sáu đệ tử Vân Thiên cốc vây quanh, xem ra chỉ có thể chống được nhất thời. Lát nữa y thua, những người đó tất nhiên còn có thể đuổi theo.
Nghĩ tới đây thoắt bật người, roi dài "bộp" cuốn qua, đánh một người bay ra ngoài. Mặc dù trên người Mạnh Khanh có vết thương, nhưng hắn cùng với Lạc Thịnh Nghĩa hai người đối phó mấy người này vẫn còn dư dả.
Lạc Thịnh Nghĩa chỉ cho là Mạnh Khanh đi ngang qua cứu y, trong lòng cảm kích, nhìn hắn bị thương vội vàng dẫn hắn đến trấn phía trước tìm đại phu.
Mạnh Khanh mặc dù là người không dễ ở chung, cư xử với người không quen biết cũng khá lạnh nhạt, bình thường cũng không nói lời nào. Nhưng Lạc Thịnh Nghĩa lại không để bụng, nghĩ đối phương cứu mạng mình, cảm kích còn không kịp.
Vết thương của Mạnh Khanh không nhẹ, đến khách điếm tự mình băng bó. Trong lòng Lạc Thịnh Nghĩa áy náy, y sao ngờ được ấy căn bản không phải vết thương khi cứu y. Cho nên vẫn ở cùng Mạnh Khanh, tính chờ vết thương của hắn khỏi sẽ rời đi, dù sao y là ra ngoài du lịch, chưa có mục tiêu xác định.
Trong lòng Mạnh Khanh buồn cười, nhưng cũng không nói toạc, y bây giờ một thân một mình quả thực có chút nguy hiểm. Hơn nữa hắn hoàn toàn không ngờ, Lạc Thịnh Nghĩa này lại là nhị trang chủ danh kiếm Lạc gia, hắn không nén nổi cười nhạo.
Không biết có phải trên Vân Thiên cốc có biến động hay không, Mạnh Hiểu vẫn chưa tới, Mạnh Khanh có chút lo lắng, mặc dù thương thế chưa khỏi, nhưng vẫn phải nhanh nhất có thể chạy về Vân Thiên cốc xem thế nào.
Lạc Thịnh Nghĩa thấy hắn muốn đi, một lòng muốn đi cùng hắn, nói là vạn nhất trên đường hắn đi gặp phải kẻ thù thì không xong.
Mạnh Khanh không nói gì, chỉ ngầm đồng ý. Nếu như người này biết mình là người Vân Thiên cốc chắc chắn không có hòa nhã như bây giờ. Nhưng mà đoạn đường này đi nhất định có không ít người chờ chặn giết hắn, có Lạc Thịnh Nghĩa cùng cũng không thể tốt hơn.
Hai người một đường đi về phía Vân Thiên cốc, Lạc Thịnh Nghĩa cũng không hỏi hắn rốt cuộc muốn đi đâu, Mạnh Khanh đương nhiên cũng không nói. Dọc theo con đường này người muốn giết hắn cũng không ít, nhưng đều không thực hiện được.
Đợi tới cửa lớn Vân Thiên cốc Mạnh Khanh không khỏi buồn cười, Lạc Thịnh Nghĩa kia quả thực chính là mắt đần độn, trong lúc nhất thời không có hoàn hồn, trong mắt vừa kinh ngạc vừa chán ghét nhìn chằm chằm hắn.
Mạnh Khanh cười lạnh một tiếng, thấy y xoay người muốn đi, roi dài cuốn lại, cuộn về phía đầu y. Lạc Thịnh Nghĩa lúc đó cũng là uất ức lẫn lộn, trong lòng không đề phòng, tiện tay liền chặn lại. Nhưng nghe "bộp" một tiếng, nội tức trong đan điền không biết làm sao tiết ra, thế nào cũng không thể tụ tập, thân thể cũng không dùng được khí lực.
Trên roi của Mạnh Khanh kia đương nhiên là phủ độc, trên người hắn có vết thương, đánh không lại Lạc Thịnh Nghĩa, thế nhưng khiến y lưu lại vẫn còn dư dả, dù sao hắn am hiểu nhất chính là dùng độc.
Lạc Thịnh Nghĩa là danh môn chính phái, mưa dầm thấm đất từ nhỏ đã nghe nói ma đầu Vân Thiên cốc thế nào thế nào, từ trong đáy lòng không có thiện cảm. Y biết được Mạnh Khanh là người Vân Thiên cốc nhất thời vừa tức vừa giận, trong lòng không thích chuyện đối phương vẫn không chịu nói với mình. Thế nhưng cơn tức qua đi lại cảm giác mình đuối lý, chung quy vẫn là đối phương cứu mạng y, y lại có thái độ như vậy.
Lạc Thịnh Nghĩa bị Mạnh Khanh mang đến một tiểu viện điểm huyệt đạo nhốt trong phòng, trong lòng y cũng có chút hối hận, nghĩ người nọ nếu đến sẽ xin lỗi.
Nhưng không ngờ, lúc Mạnh Khanh lại đến đã qua mấy ngày, hơn nữa bưng bát thuốc tới, ép buộc uống. Lạc Thịnh Nghĩa cảm thấy trong miệng đắng kinh khủng, ấy mới là thứ hai, sau đó mới quả thực là đau đớn không chịu nổi, chỉ cảm thấy thân thể khắp nơi đều quấy loạn đau đớn thấu xương, mồ hôi hột giữa mùa đông khiến y giống như xối mưa to.
Trong hơn một tháng Lạc Thịnh Nghĩa bị Mạnh Khanh bắt thử thuốc, quả thực giống như là tới mười tám tầng địa ngục, bị hành hạ cảm giác sắp rụng một lớp da. Sau đó không biết vì sao Mạnh Khanh liên tiếp chừng mấy ngày đều không tới, có lẽ là trong Vân Thiên trong cốc có biến động, y thừa cơ phá huyệt đạo liền đào tẩu.
Cho đến bây giờ Lạc Thịnh Nghĩa tựa hồ cũng chỉ cho rằng lúc đó Mạnh Khanh là cứu mạng y, Mạnh Khanh cảm thấy buồn cười, nhưng mỗi lần sau khi cười xong lại không nói cái gì. Lạc Thịnh Nghĩa hỏi cũng không trả lời, ngược lại tự thấy không vui
Chẳng qua một lần ấy là là Lạc Thịnh Nghĩa thua trong tay Mạnh Khanh, sau đó lúc ở Tiêu trang trái lại Mạnh Khanh thua trong tay Lạc Thịnh Nghĩa.
Từ khi tách ra lần đó hai người cũng thật nhiều năm không gặp, Mạnh Khanh lúc đầu cũng không nhận ra y. Khi hai người đánh nhau Mạnh Khanh kinh ngạc nhảy dựng, võ công đối phương tinh tiến không phải một điểm nửa điểm, chính mình hoàn toàn không phải đối thủ.
Sau đó Mạnh Khanh bị y bắt, cũng bị mang đến chỗ Sở Trung Kiệt gánh tội thay. Lúc trên đường đi Mạnh Khanh nhân cơ hội trốn thoát, song trên người hắn có vết thương, hơn nữa lúc đó thân thể yếu ớt, bị Lạc Thịnh Nghĩa đuổi theo bắt được.
Người nọ lập tức muốn mang hắn trở lại, lúc giữa đường lại là ở trong thanh lâu. Mạnh Khanh từ nhỏ thanh tâm quả dục, hơn nữa chán ghét loại địa phương này. Lạc Thịnh Nghĩa biết sẽ như vậy, rất hứng thú.
Lạc Thịnh Nghĩa muốn một gian phòng, còn gọi đầu bài tới hầu hạ Mạnh Khanh uống rượu. Mạnh Khanh bị y điểm huyệt đạo ngồi không thể động đậy, bị người ta cọ tới cọ lui trên người hắn, còn bị ép uống mấy bình rượu.
Mạnh Khanh vốn là sắc mặt không động đậy một chút nào, lạnh lùng không chút biểu tình, nhưng sau đó liền cảm thấy thân thể chẳng biết tại sao nóng lên. Hắn sở trường dùng thuốc, sao có thể không biết đây là cái gì, rượu trong thanh lâu thường xuyên bỏ thêm một vài liều, có hiệu quả thúc tình rất bình thường.
Lạc Thịnh Nghĩa thật ra cũng chưa từng tới chốn này, trong nhà y quản giáo nghiêm ngặt, tới loại nơi không đứng đắn thế nào cũng bị Lạc Thịnh Vũ thuyết giáo, cho nên nào biết sẽ như vậy. Hơn nữa y cũng không hiểu biết về thuốc như Mạnh Khanh, chỉ cảm giác mình có hơi lạ.
Lạc Thịnh Nghĩa mặc dù biểu hiện hơi lỗ mãng, nhưng tính tình coi như không tệ, một lát sau thấy Mạnh Khanh tựa hồ không thoải mái lắm, không đùa hắn nữa, sai đầu bài kia ra ngoài.
Chẳng qua là chuyện sau đó, lại không hề trong phạm vi dự tính của Lạc Thịnh Nghĩa. Y chỉ cảm thấy trên người nóng lợi hại, khó chịu nói không ra, nhìn trên mặt Mạnh Khanh hơi ửng hồng, lại cảm thấy trong lòng nhột nhạt khó nhịn, muốn đè người dưới thân tùy ý chà đạp.
Chờ lúc y kịp phản ứng đã ôm Mạnh Khanh lên trên giường, hung hăng đè lên cánh môi hơi mỏng kia. Mà người dưới thân không có mảy may năng lực phản kháng, chỉ có thể không nhúc nhích tiếp nhận, trong mắt vừa là ngạc nhiên vừa là sợ hãi.
Lạc Thịnh Nghĩa cảm giác mình vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này, lý trí cuối cùng của y cũng tro bay khói tan, xé rách quần áo Mạnh Khanh, vuốt ve thân thể hắn, gặm da thịt hắn. Y trước đây không có kinh nghiệm cùng nam nhân, hơn nữa lý trí cũng bị đốt đến hầu như không còn, cũng không biết phải chuẩn bị trước, liền một mạch đi vào.
Lúc sáng ngày hôm sau Lạc Thịnh Nghĩa hoàn toàn đơ ra, y nhìn thấy Mạnh Khanh nằm bên cạnh trong đầu trống rỗng, người nọ vệt xanh tím trên người, huyệt khẩu phía dưới cũng sưng đỏ kinh khủng, trên đùi còn lưu lại dấu vết đã khô.
Lạc Thịnh Nghĩa nhìn chỉ cảm thấy vừa áy náy vừa không ngừng được mà trái tim đập bình bịch, y vội vàng đi gọi người chuẩn bị chút nước tới, tẩy rửa cho Mạnh Khanh một phen.
Người nọ lúc tỉnh lại vẫn là khuôn mặt lạnh như băng, cũng không liếc y một lần. Khiến trong lòng Lạc Thịnh Nghĩa không vui, lại cũng không biết vì sao.
Vốn Lạc Thịnh Nghĩa nghĩ chờ thân thể hắn khỏe lại mới lên đường, nhưng không ngờ lúc xuống dưới lại không thấy người, rõ ràng thừa dịp mình nhất thời không chú ý chạy trốn.
.........
Hôm nay khó được thanh nhàn, Lạc Thịnh Nghĩa sáng sớm đã kéo Mạnh Khanh tới, nói: "Hôm nay thật vất vả không cần trông tiểu tử kia, ta dẫn ngươi đi một nơi."
"Ngươi..." Mạnh Khanh có chút há hốc mồm, sững sờ một lát, nhìn nơi cửa đóng chặt trước mắt, không phải thanh lâu còn có thể là nơi nào. Hơn nữa ban ngày ban mặt...
Lạc Thịnh Nghĩa kéo người trực tiếp đẩy cửa đi vào, người ta sớm tinh mơ đều đóng cửa, có người thấy hai người vội vàng tiến lên đón. Lạc Thịnh Nghĩa không nói nhiều nhét bạc cho nàng, bảo nàng chuẩn bị gian thượng phòng.
"Ngươi làm cái gì vậy?" Mạnh Khanh bị y mang vào trong phòng, đột nhiên liền bị người nọ từ phía sau lưng bế lên, hai người cùng nhau ngã trong chiếc giường mềm mại, mũi còn có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt.
"Đêm qua đột nhiên nghĩ đến ta lần đầu tiên đối với ngươi quá thô bạo, cho nên muốn bồi thường một chút." Lạc Thịnh Nghĩa cười hì hì, đè người trên giường, hôn bờ môi hắn nói.
Trên mặt Mạnh Khanh đều đen, đẩy y ra liền muốn xuống, có điều bị người nọ lôi kéo, nắm huyệt đạo.
"Xuỵt — Ta sẽ rất dịu dàng." Lạc Thịnh Nghĩa mặt dày mày dạn, nói liền cởi quần áo hắn ra, nhẹ nhàng vuốt ve, cẩn thận mở rộng.
Mạnh Khanh bị y khiêu khích khó chịu, cũng không kịp giãy giụa, đành phải vòng hai cánh tay quanh cổ y...
Màn thơm tơ lụa, kiều diễm bất tận.
~ Hoàn ~
Mạnh Trúc không có đuổi tận giết tuyệt mấy sư huynh đệ kia, muốn lưu lại thì lưu lại, không muốn thì đuổi đi. Nhưng mà hậu hoạn không nhỏ.
Khi đó có người không cam lòng, thừa dịp Mạnh Trúc làm cốc chủ không bao nhiêu lâu, dẫn người phản loạn. Mạnh Khanh nhất thời sơ suất, trên đường về Vân Thiên cốc bị người chặn giết trúng mai phục, bị ép chỉ có thể tìm một chỗ trốn dưới chân núi. Sau đó phát tín hiệu, chờ Mạnh Hiểu dẫn người tới cứu hắn.
Lạc Thịnh Nghĩa lúc đó võ công còn chưa có tốt như bây giờ, một mình ra ngoài, thật ra cũng là ở nhà ngột ngạt chơi bời lêu lổng. Không ngờ ở một chỗ dưới chân núi lại tự dưng gặp được một nhóm người, thấy y không hỏi xanh đỏ đen trắng nhấc đao liền chém.
Thật ra cũng là Lạc Thịnh Nghĩa xui xẻo, những người đó đương nhiên là tới giết Mạnh Khanh, nhưng mà tưởng lầm là cứu binh Mạnh Khanh dẫn đến.
Mạnh Khanh thấy vốn muốn nhân cơ hội trốn, thầm nghĩ nhất định là những người đó nhận lầm người. Nhưng mà con ngươi vừa xoay, người nọ bị sáu đệ tử Vân Thiên cốc vây quanh, xem ra chỉ có thể chống được nhất thời. Lát nữa y thua, những người đó tất nhiên còn có thể đuổi theo.
Nghĩ tới đây thoắt bật người, roi dài "bộp" cuốn qua, đánh một người bay ra ngoài. Mặc dù trên người Mạnh Khanh có vết thương, nhưng hắn cùng với Lạc Thịnh Nghĩa hai người đối phó mấy người này vẫn còn dư dả.
Lạc Thịnh Nghĩa chỉ cho là Mạnh Khanh đi ngang qua cứu y, trong lòng cảm kích, nhìn hắn bị thương vội vàng dẫn hắn đến trấn phía trước tìm đại phu.
Mạnh Khanh mặc dù là người không dễ ở chung, cư xử với người không quen biết cũng khá lạnh nhạt, bình thường cũng không nói lời nào. Nhưng Lạc Thịnh Nghĩa lại không để bụng, nghĩ đối phương cứu mạng mình, cảm kích còn không kịp.
Vết thương của Mạnh Khanh không nhẹ, đến khách điếm tự mình băng bó. Trong lòng Lạc Thịnh Nghĩa áy náy, y sao ngờ được ấy căn bản không phải vết thương khi cứu y. Cho nên vẫn ở cùng Mạnh Khanh, tính chờ vết thương của hắn khỏi sẽ rời đi, dù sao y là ra ngoài du lịch, chưa có mục tiêu xác định.
Trong lòng Mạnh Khanh buồn cười, nhưng cũng không nói toạc, y bây giờ một thân một mình quả thực có chút nguy hiểm. Hơn nữa hắn hoàn toàn không ngờ, Lạc Thịnh Nghĩa này lại là nhị trang chủ danh kiếm Lạc gia, hắn không nén nổi cười nhạo.
Không biết có phải trên Vân Thiên cốc có biến động hay không, Mạnh Hiểu vẫn chưa tới, Mạnh Khanh có chút lo lắng, mặc dù thương thế chưa khỏi, nhưng vẫn phải nhanh nhất có thể chạy về Vân Thiên cốc xem thế nào.
Lạc Thịnh Nghĩa thấy hắn muốn đi, một lòng muốn đi cùng hắn, nói là vạn nhất trên đường hắn đi gặp phải kẻ thù thì không xong.
Mạnh Khanh không nói gì, chỉ ngầm đồng ý. Nếu như người này biết mình là người Vân Thiên cốc chắc chắn không có hòa nhã như bây giờ. Nhưng mà đoạn đường này đi nhất định có không ít người chờ chặn giết hắn, có Lạc Thịnh Nghĩa cùng cũng không thể tốt hơn.
Hai người một đường đi về phía Vân Thiên cốc, Lạc Thịnh Nghĩa cũng không hỏi hắn rốt cuộc muốn đi đâu, Mạnh Khanh đương nhiên cũng không nói. Dọc theo con đường này người muốn giết hắn cũng không ít, nhưng đều không thực hiện được.
Đợi tới cửa lớn Vân Thiên cốc Mạnh Khanh không khỏi buồn cười, Lạc Thịnh Nghĩa kia quả thực chính là mắt đần độn, trong lúc nhất thời không có hoàn hồn, trong mắt vừa kinh ngạc vừa chán ghét nhìn chằm chằm hắn.
Mạnh Khanh cười lạnh một tiếng, thấy y xoay người muốn đi, roi dài cuốn lại, cuộn về phía đầu y. Lạc Thịnh Nghĩa lúc đó cũng là uất ức lẫn lộn, trong lòng không đề phòng, tiện tay liền chặn lại. Nhưng nghe "bộp" một tiếng, nội tức trong đan điền không biết làm sao tiết ra, thế nào cũng không thể tụ tập, thân thể cũng không dùng được khí lực.
Trên roi của Mạnh Khanh kia đương nhiên là phủ độc, trên người hắn có vết thương, đánh không lại Lạc Thịnh Nghĩa, thế nhưng khiến y lưu lại vẫn còn dư dả, dù sao hắn am hiểu nhất chính là dùng độc.
Lạc Thịnh Nghĩa là danh môn chính phái, mưa dầm thấm đất từ nhỏ đã nghe nói ma đầu Vân Thiên cốc thế nào thế nào, từ trong đáy lòng không có thiện cảm. Y biết được Mạnh Khanh là người Vân Thiên cốc nhất thời vừa tức vừa giận, trong lòng không thích chuyện đối phương vẫn không chịu nói với mình. Thế nhưng cơn tức qua đi lại cảm giác mình đuối lý, chung quy vẫn là đối phương cứu mạng y, y lại có thái độ như vậy.
Lạc Thịnh Nghĩa bị Mạnh Khanh mang đến một tiểu viện điểm huyệt đạo nhốt trong phòng, trong lòng y cũng có chút hối hận, nghĩ người nọ nếu đến sẽ xin lỗi.
Nhưng không ngờ, lúc Mạnh Khanh lại đến đã qua mấy ngày, hơn nữa bưng bát thuốc tới, ép buộc uống. Lạc Thịnh Nghĩa cảm thấy trong miệng đắng kinh khủng, ấy mới là thứ hai, sau đó mới quả thực là đau đớn không chịu nổi, chỉ cảm thấy thân thể khắp nơi đều quấy loạn đau đớn thấu xương, mồ hôi hột giữa mùa đông khiến y giống như xối mưa to.
Trong hơn một tháng Lạc Thịnh Nghĩa bị Mạnh Khanh bắt thử thuốc, quả thực giống như là tới mười tám tầng địa ngục, bị hành hạ cảm giác sắp rụng một lớp da. Sau đó không biết vì sao Mạnh Khanh liên tiếp chừng mấy ngày đều không tới, có lẽ là trong Vân Thiên trong cốc có biến động, y thừa cơ phá huyệt đạo liền đào tẩu.
Cho đến bây giờ Lạc Thịnh Nghĩa tựa hồ cũng chỉ cho rằng lúc đó Mạnh Khanh là cứu mạng y, Mạnh Khanh cảm thấy buồn cười, nhưng mỗi lần sau khi cười xong lại không nói cái gì. Lạc Thịnh Nghĩa hỏi cũng không trả lời, ngược lại tự thấy không vui
Chẳng qua một lần ấy là là Lạc Thịnh Nghĩa thua trong tay Mạnh Khanh, sau đó lúc ở Tiêu trang trái lại Mạnh Khanh thua trong tay Lạc Thịnh Nghĩa.
Từ khi tách ra lần đó hai người cũng thật nhiều năm không gặp, Mạnh Khanh lúc đầu cũng không nhận ra y. Khi hai người đánh nhau Mạnh Khanh kinh ngạc nhảy dựng, võ công đối phương tinh tiến không phải một điểm nửa điểm, chính mình hoàn toàn không phải đối thủ.
Sau đó Mạnh Khanh bị y bắt, cũng bị mang đến chỗ Sở Trung Kiệt gánh tội thay. Lúc trên đường đi Mạnh Khanh nhân cơ hội trốn thoát, song trên người hắn có vết thương, hơn nữa lúc đó thân thể yếu ớt, bị Lạc Thịnh Nghĩa đuổi theo bắt được.
Người nọ lập tức muốn mang hắn trở lại, lúc giữa đường lại là ở trong thanh lâu. Mạnh Khanh từ nhỏ thanh tâm quả dục, hơn nữa chán ghét loại địa phương này. Lạc Thịnh Nghĩa biết sẽ như vậy, rất hứng thú.
Lạc Thịnh Nghĩa muốn một gian phòng, còn gọi đầu bài tới hầu hạ Mạnh Khanh uống rượu. Mạnh Khanh bị y điểm huyệt đạo ngồi không thể động đậy, bị người ta cọ tới cọ lui trên người hắn, còn bị ép uống mấy bình rượu.
Mạnh Khanh vốn là sắc mặt không động đậy một chút nào, lạnh lùng không chút biểu tình, nhưng sau đó liền cảm thấy thân thể chẳng biết tại sao nóng lên. Hắn sở trường dùng thuốc, sao có thể không biết đây là cái gì, rượu trong thanh lâu thường xuyên bỏ thêm một vài liều, có hiệu quả thúc tình rất bình thường.
Lạc Thịnh Nghĩa thật ra cũng chưa từng tới chốn này, trong nhà y quản giáo nghiêm ngặt, tới loại nơi không đứng đắn thế nào cũng bị Lạc Thịnh Vũ thuyết giáo, cho nên nào biết sẽ như vậy. Hơn nữa y cũng không hiểu biết về thuốc như Mạnh Khanh, chỉ cảm giác mình có hơi lạ.
Lạc Thịnh Nghĩa mặc dù biểu hiện hơi lỗ mãng, nhưng tính tình coi như không tệ, một lát sau thấy Mạnh Khanh tựa hồ không thoải mái lắm, không đùa hắn nữa, sai đầu bài kia ra ngoài.
Chẳng qua là chuyện sau đó, lại không hề trong phạm vi dự tính của Lạc Thịnh Nghĩa. Y chỉ cảm thấy trên người nóng lợi hại, khó chịu nói không ra, nhìn trên mặt Mạnh Khanh hơi ửng hồng, lại cảm thấy trong lòng nhột nhạt khó nhịn, muốn đè người dưới thân tùy ý chà đạp.
Chờ lúc y kịp phản ứng đã ôm Mạnh Khanh lên trên giường, hung hăng đè lên cánh môi hơi mỏng kia. Mà người dưới thân không có mảy may năng lực phản kháng, chỉ có thể không nhúc nhích tiếp nhận, trong mắt vừa là ngạc nhiên vừa là sợ hãi.
Lạc Thịnh Nghĩa cảm giác mình vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này, lý trí cuối cùng của y cũng tro bay khói tan, xé rách quần áo Mạnh Khanh, vuốt ve thân thể hắn, gặm da thịt hắn. Y trước đây không có kinh nghiệm cùng nam nhân, hơn nữa lý trí cũng bị đốt đến hầu như không còn, cũng không biết phải chuẩn bị trước, liền một mạch đi vào.
Lúc sáng ngày hôm sau Lạc Thịnh Nghĩa hoàn toàn đơ ra, y nhìn thấy Mạnh Khanh nằm bên cạnh trong đầu trống rỗng, người nọ vệt xanh tím trên người, huyệt khẩu phía dưới cũng sưng đỏ kinh khủng, trên đùi còn lưu lại dấu vết đã khô.
Lạc Thịnh Nghĩa nhìn chỉ cảm thấy vừa áy náy vừa không ngừng được mà trái tim đập bình bịch, y vội vàng đi gọi người chuẩn bị chút nước tới, tẩy rửa cho Mạnh Khanh một phen.
Người nọ lúc tỉnh lại vẫn là khuôn mặt lạnh như băng, cũng không liếc y một lần. Khiến trong lòng Lạc Thịnh Nghĩa không vui, lại cũng không biết vì sao.
Vốn Lạc Thịnh Nghĩa nghĩ chờ thân thể hắn khỏe lại mới lên đường, nhưng không ngờ lúc xuống dưới lại không thấy người, rõ ràng thừa dịp mình nhất thời không chú ý chạy trốn.
.........
Hôm nay khó được thanh nhàn, Lạc Thịnh Nghĩa sáng sớm đã kéo Mạnh Khanh tới, nói: "Hôm nay thật vất vả không cần trông tiểu tử kia, ta dẫn ngươi đi một nơi."
"Ngươi..." Mạnh Khanh có chút há hốc mồm, sững sờ một lát, nhìn nơi cửa đóng chặt trước mắt, không phải thanh lâu còn có thể là nơi nào. Hơn nữa ban ngày ban mặt...
Lạc Thịnh Nghĩa kéo người trực tiếp đẩy cửa đi vào, người ta sớm tinh mơ đều đóng cửa, có người thấy hai người vội vàng tiến lên đón. Lạc Thịnh Nghĩa không nói nhiều nhét bạc cho nàng, bảo nàng chuẩn bị gian thượng phòng.
"Ngươi làm cái gì vậy?" Mạnh Khanh bị y mang vào trong phòng, đột nhiên liền bị người nọ từ phía sau lưng bế lên, hai người cùng nhau ngã trong chiếc giường mềm mại, mũi còn có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt.
"Đêm qua đột nhiên nghĩ đến ta lần đầu tiên đối với ngươi quá thô bạo, cho nên muốn bồi thường một chút." Lạc Thịnh Nghĩa cười hì hì, đè người trên giường, hôn bờ môi hắn nói.
Trên mặt Mạnh Khanh đều đen, đẩy y ra liền muốn xuống, có điều bị người nọ lôi kéo, nắm huyệt đạo.
"Xuỵt — Ta sẽ rất dịu dàng." Lạc Thịnh Nghĩa mặt dày mày dạn, nói liền cởi quần áo hắn ra, nhẹ nhàng vuốt ve, cẩn thận mở rộng.
Mạnh Khanh bị y khiêu khích khó chịu, cũng không kịp giãy giụa, đành phải vòng hai cánh tay quanh cổ y...
Màn thơm tơ lụa, kiều diễm bất tận.
~ Hoàn ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook