Ma Đầu
-
Quyển 2 - Chương 13
Mạnh Trúc mấy ngày nay chẳng khác nào bế quan, cả ngày trừ ăn cơm đi ngủ ra đều đang luyện võ. Lạc Thịnh Vũ nói câu mập mờ, chỉ nói có thể dạy hắn võ công, lại không nói rõ ràng. Mạnh Trúc là một người yêu võ, có lẽ là đã thành thói quen nhiều năm, bị y khiêu khích như thế, đâu có lý do không động lòng.
Mạnh Trúc không hỏi Lạc Thịnh Vũ cũng không nói, nhưng lúc hắn luyện võ sẽ chỉ điểm một chút, hoặc là khi chính mình luyện võ cũng không kiêng dè, như vậy cũng chẳng khác nào để Mạnh Trúc xem rõ ràng, chẳng khác gì dạy hắn võ công.
Mày dài của Mạnh Trúc cau lại, mặc dù Lạc Thịnh Vũ sau đó không có lại công khai dạy hắn võ công nữa, chỉ là như vậy vẫn cảm thấy mình nợ nhân tình y, trong lòng cảm thấy không yên.
Trong núi ngoại trừ mấy người cũng không có những người khác, có vẻ phi thường yên tĩnh. Mạnh Trúc mấy ngày nay tâm tình cực kỳ không tốt, chủ yếu bởi vì bụng dưới hắn, không biết có phải nguyên nhân trong lòng hay không, hắn luôn cảm thấy có chút nhô lên, tựa hồ là lớn hơn một chút, có áo dài che đương nhiên là nhìn không ra. Nội lực tuy rằng vận dụng cũng càng ngày càng tự nhiên, nhưng xa xa không đạt tới công lực trước đây.
"Nơi này là mộ của sư phụ ngươi?"
Mạnh Trúc nghe thấy thanh âm Lạc Thịnh Vũ mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, ảo não tính cảnh giác của mình càng ngày càng kém, có người gần bên mà lại không phát giác. Hắn không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Lạc Thịnh Vũ đến gần hai bước, trên mộ bia không có chữ gì, bên cạnh cũng có vài toà, cũng không có gì như nhau, nói: "Này đó đều là mộ của Vân Thiên cốc chủ?"
Mạnh Trúc xem như ngầm thừa nhận, Lạc Thịnh Vũ lại nói: "Nơi này rời xa trần thế, nhưng thật ra yên lặng, nếu táng ở trong này cũng vẫn có thể xem là một nơi tốt. Nhưng mà không thích hợp với ta."
"Vậy ngươi muốn chết như thế nào?" Mạnh Trúc tựa hồ nghe thấy chuyện cảm thấy hứng thú, nhíu mày, hỏi.
"..." Lạc Thịnh Vũ trầm ngâm một lát, giống như là rất nghiêm túc đang suy tư, nói: "Trước năm tuổi, ta đã cho ta sẽ đói chết. Sau đó được nhận nuôi, bọn họ dạy ta bồi dưỡng ta vì nước vì dân, nam nhi tốt phải chết tại sa trường, cũng coi như chết quang vinh chết có ý nghĩa. Về sau tới Lạc gia, đạo nghĩa hiệp, có thể vì nghĩa mà chết... Ngươi nói ta sẽ muốn chết như thế nào? Vậy còn ngươi?"
Mạnh Trúc không khỏi bật cười, nói: "Bản tọa chưa bao giờ nghĩ tới muốn chết như thế nào, ta nghĩ vĩnh viễn là làm thế nào sống sót."
"Nói không sai," Lạc Thịnh Vũ nói: "Nghĩ mình chết như thế nào là chuyện phiền phức, hơn nữa là một chuyện không thể biết, nhưng làm thế nào sống sót lại không giống. Chẳng qua có lúc ta mới phát hiện, cái trước dễ hơn cái sau nhiều lắm, sống còn có quá nhiều gánh nặng."
Lạc Thịnh Vũ nói xong Mạnh Trúc không có nói tiếp, một lát sau Lạc Thịnh Vũ lại nói: "Xem ra ngươi là tính toán vây ta ở chỗ này, không biết muốn tới khi nào?"
Mạnh Trúc còn chưa mở miệng, y tiếp tục nói: "Cho dù không có sự chia rẽ của ta, những gã anh hùng đại hiệp giả vờ nhân nghĩa kia cũng sẽ đấu một sống một chết với nhau, võ lâm vốn chính là như vậy. Mà chuyện trên chiến trường, ta không quản được."
"Đây là Lạc đại hiệp đang tự coi nhẹ mình." Mạnh Trúc cười nói: "Ta cũng không tin người Liêu lại ngốc đến mức hạ một con cờ vô dụng. Cho nên, Lạc đại hiệp tốt nhất ngoan ngoãn ở đây, nếu ngươi còn muốn chạy, bản tọa nhất định giết ngươi."
"Vậy ta nếu không bước ra một bước, ngươi sẽ không giết ta sao?" Lạc Thịnh Vũ tiếp lời, "Ngươi lúc trước không phải nói như vậy."
Mạnh Trúc nhíu mày, xoay người lạnh lùng nhìn y, trong mắt đều là châm chọc, nói: "Lạc đại hiệp, ngươi mấy ngày nay hao tổn tâm cơ dạy ta võ công, vì không phải là việc này sao? Ta đây nói cho ngươi, bản tọa chính là yêu võ thành si, ngươi làm rất thành công, chỉ cần ngươi không vào võ lâm, bản tọa tạm không giết ngươi."
Lạc Thịnh Vũ nghe xong tựa hồ có chút mất mát, ánh mắt hướng về phía người trước mặt, nói: "Ngươi chưa từng nghĩ ta là thích ngươi, cho nên mới muốn dạy ngươi võ công sao?"
Mạnh Trúc không khỏi nở nụ cười, nói: "Lạc Thịnh Vũ, chính ngươi nói ra lời như vậy cũng không cảm thấy buồn cười sao? Ngươi nói thế, cũng sẽ không biến sắc mặt sao? Ngươi người này, ngươi biết cái gì là thích ư? Ta không tin."
"Lời như vậy hình như đã nghe được lần thứ hai rồi." Lạc Thịnh Vũ nói: "Lần trước khi Lam Y biết ta muốn lưu ngươi bên người cũng từng nói như vậy, nói ta không thể nào thích một người."
Mạnh Trúc nghe thấy hai chữ "Lam Y", sắc mặt có chút động dung, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nói: "Vậy nàng thật đúng là hiểu biết ngươi." Nói xong bước lên hai bước, mới tiếp tục nói: "Nàng nói không sai, ngươi không phải thích, ngươi muốn chỉ là khuất phục."
Lạc Thịnh Vũ nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói cái gì. Mạnh Trúc cười một trận trầm thấp trong cổ họng, rồi thôi dịch người đi qua, đi về phía đường về.
Buổi tối Mạnh Hiểu đến đưa đồ tới cho Mạnh Trúc, lần đầu tiên phát hiện Lạc Thịnh Vũ không ở, không khỏi nói: "Chủ tử, có cần đi tìm Lạc Thịnh Vũ về không."
"Không cần, dù cho y đi, ngươi không phải đã hạ độc y sao? Cho dù y đi, cũng không xuống được ngọn núi này." Mạnh Trúc bình tĩnh nói.
"Thì ra chủ tử đã nhìn ra." Mạnh Hiểu gật gật đầu, lại nói: "Chủ tử hôm nay sắc mặt không tốt chút nào, có cần gọi Mạnh Khanh đến xem thử không?"
"Không, hơi mệt chút." Mạnh Trúc lắc đầu, đưa tay vỗ trán nói.
Mạnh Hiểu muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Có phải Lạc Thịnh Vũ lại nói cái gì với chủ tử hay không? Ta thấy sau khi chủ tử trở về sắc mặt liền không tốt lắm."
Tay Mạnh Trúc dừng lại, tựa hồ là bị xem thấu, không có nói tiếp. Qua thật lâu sau mới nói: "Vì sao hỏi vậy?"
"Bởi vì rất hiểu biết chủ tử." Mạnh Hiểu thở dài, nói: "Ba người chúng ta coi như là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, người hiểu Mạnh Khanh hiểu ta, chúng ta cũng hiểu người, không cần làm bộ như cái gì cũng không biết."
"Chủ tử người..." Mạnh Hiểu dừng một chút, nói: "Người thích Lạc Thịnh Vũ."
Thân thể Mạnh Trúc run lên, mạnh mẽ đứng dậy, trên tay dùng sức cùm cụp một tiếng đã bẻ một góc bàn xuống. Mạnh Hiểu nhìn hắn, nói: "Người không thể phủ nhận, còn nhớ khi đó trên đường đi Tiêu trang, câu ta từng hỏi người hay không? Đáp án ngay lúc đó là cái gì?"
Mạnh Trúc cười lạnh, nói: "Đó là ta mất trí nhớ, sao có thể tính."
"Nhưng người hiện tại không có mất trí nhớ." Mạnh Hiểu nói: "Cho nên người không lừa được chính mình... Huống hồ, người chưa từng hỏi Mạnh Khanh có thuốc có thể lấy hài tử ra hay không, người có biết thực ra Mạnh Khanh đã sớm bào chế xong rồi?"
Năm ngón tay Mạnh Trúc nắm lại, hung hăng siết chặt, thân thể run rẩy càng thêm lợi hại, há miệng thở dốc, trong cổ họng tựa hồ không thể phát ra tiếng, nửa ngày mới nói: "Ngươi rốt cuộc muốn nói gì..."
Mạnh Hiểu lắc đầu, nói: "Ta chỉ là cảm thấy, người đừng lại như vậy nữa, nếu là thích cũng không có gì."
Mạnh Trúc thở dài, chậm rãi ngồi xuống, tựa hồ giống như thoát lực, nói: "Ngươi hiểu ta, ba người chúng ta từ nhỏ đến lớn cơ hồ mỗi ngày đều ở bên nhau, càng là mối quan hệ đến mạng sống, thiếu ai hai người khác đều sống không đến hôm nay... Nhưng ngươi không biết Lạc Thịnh Vũ người này..."
"Ta cũng không biết có phải thật sự thích y hay không, chỉ là khi đó lúc mất đi tất cả trí nhớ, ngây thơ cảm thấy người nọ là một người tốt, đối xử với mình vô cùng tốt. Nhưng sau đó thật là đáng cười như thế," Mạnh Trúc nói xong, lấy chén nước trà cho mình, nhưng tay hơi run rẩy, lại nói: "Ta thà rằng không biết cái gì, thực ra mất trí nhớ đôi khi không phải là chuyện xấu?"
"Các ngươi ở trong này!" Mạnh Khanh đột nhiên đẩy cửa tiến vào, ngay cả gõ cửa cũng không kịp, người còn chưa vào tiếng đã tới trước, nói: "Việc lớn không tốt! Uông Cẩm Tùng thật sự phản!"
"Tình huống thế nào?" Mạnh Trúc vừa nghe lập tức hỏi.
"Vừa rồi thu được thư gấp, nói là Uông Cẩm Tùng nói chủ tử cấu kết người Liêu đại nghịch bất đạo, nhân cơ hội liên hợp vài sư đệ muốn tạo phản, lúc này người không đồng ý trên Vân Thiên cốc đều giam lại."
"Hỏng." Mạnh Trúc nhíu mày, hít một hơi thật sâu, nói: "Chắc chắn là gã nghe thấy tin tức giả ta bế quan, cho nên không lo ngại gì... Lúc ấy lại không nghĩ đến đoạn này."
"Vậy bây giờ làm sao?"
"Về Vân Thiên cốc." Mạnh Trúc nói.
"Không được!" Mạnh Hiểu nói: "Thân thể chủ tử chưa khôi phục, đi như vậy quá nguy hiểm."
"Phải trở về." Mạnh Trúc nói: "Chỉ bằng Uông Cẩm Tùng, ta còn không để trong mắt, lúc ấy có thể thắng lần này tất nhiên giống vậy."
"Vậy Lạc Thịnh Vũ với Lạc Thịnh Nghĩa xử trí như thế nào?" Mạnh Khanh hỏi.
"Lạc Thịnh Nghĩa... thì thả hắn ra đi. Còn Lạc Thịnh Vũ, trên người y còn có độc chưa giải," Mạnh Trúc nói: "Mạnh Hiểu ngươi hạ thuốc giải trong giếng đằng sau, chiếu mức độ ngươi hạ với y, trong vòng ba mươi ngày độc sẽ không giải hết, y không thể rời khỏi nơi này."
"Vậy chúng ta bao giờ đi?"
"Bây giờ."
Lạc Thịnh Vũ đứng yên thật lâu tại chỗ mộ bia, cảm thấy gió lạnh cũng thổi xuyên xương cốt, hai chân cũng có chút tê dại, cuối cùng mới nâng bước trở về gian nhà ngói nhỏ. Nhưng sau khi trở về đương nhiên không thấy ai, chỉ có thư Mạnh Trúc để lại.
Thư lưu lại rất đơn giản, chỉ là nói cho y, phân lượng độc trong thân thể rất nhiều, ít nhất phải liên tục uống thuốc nửa tháng mới có thể giải toàn bộ, thuốc giải thì hạ trong giếng sau nhà. Mà lượng thuốc giải hạ rất ít, một ngày uống ba lần, cứ như vậy liền kiềm chế y, không thể rời khỏi nơi đây thời gian quá dài.
Trong thư ngoại trừ như vậy cũng không viết gì, Mạnh Trúc không nói nguyên nhân vội vàng mà đi, cũng không nói nơi đi. Lạc Thịnh Vũ xem xong tay nắm chặt, vo thư thành một cục, ném trên mặt đất. Đột nhiên xoay người nhảy lên, triển khai khinh công đuổi theo về phía chân núi.
Lạc Thịnh Vũ lao rất nhanh, chạy một mạch đến chân núi, sắc trời hơi sáng, phía trước cũng không thấy bất luận bóng dáng kẻ nào. Y không khỏi dừng bước, lại đi xuống, y sợ là không quay trở lại thì độc sẽ phát.
Cho dù trong thư không nói gì, y cũng có thể đoán ra bảy tám phần, dù sao trước đây y cũng thăm dò rất nhiều chuyện về Mạnh Trúc và Vân Thiên cốc. Nếu không phải Vân Thiên cốc xảy ra chuyện gì, người nọ cũng sẽ không nói đi là đi, đi vội vàng như thế. Thế nhưng đi như vậy, nguy hiểm tất nhiên là không thiếu được...
Ba người Mạnh Trúc không dám chậm trễ thời gian, một đường xuống núi đi thẳng về phía Vân Thiên cốc. Lộ trình ba người không chậm, lúc Lạc Thịnh Vũ phát hiện đương nhiên là không đuổi kịp người. Dọc theo đường đi ba người rất ít nghỉ ngơi, chuyện Vân Thiên cốc đổi chủ đương nhiên không phải là việc nhỏ, trên võ lâm mọi thuyết xôn xao, tin đồn kiểu nào cũng có.
Có người nói chuyện lần này thật ra là lừa gạt, là ma đầu họ Mạnh cố ý thả ra tin tức, muốn dụ địch. Nhưng đại đa số người đều nghe nói ma đầu tạm thời đang bế quan, cho nên đại đệ tử Vân Thiên cốc tiền nhiệm Uông Cẩm Tùng oán hận chất chứa đã lâu, nhân cơ hội dẫn người phản loạn.
Bởi vậy, trên võ lâm lại càng không yên ả, vốn rất nhiều môn phái trải qua chuyện bị tù đều đã tổn thương nặng nề nguyên khí, nhưng Vân Thiên cốc xảy ra chuyện lớn như vậy, lại rục rịch, đều muốn nhân cơ hội chia một chén canh, nói không chừng có thể kiếm chỗ tốt. Cho nên mấy ngày nay, cũng có không ít người đều hướng về phía Vân Thiên cốc.
Mạnh Trúc không hỏi Lạc Thịnh Vũ cũng không nói, nhưng lúc hắn luyện võ sẽ chỉ điểm một chút, hoặc là khi chính mình luyện võ cũng không kiêng dè, như vậy cũng chẳng khác nào để Mạnh Trúc xem rõ ràng, chẳng khác gì dạy hắn võ công.
Mày dài của Mạnh Trúc cau lại, mặc dù Lạc Thịnh Vũ sau đó không có lại công khai dạy hắn võ công nữa, chỉ là như vậy vẫn cảm thấy mình nợ nhân tình y, trong lòng cảm thấy không yên.
Trong núi ngoại trừ mấy người cũng không có những người khác, có vẻ phi thường yên tĩnh. Mạnh Trúc mấy ngày nay tâm tình cực kỳ không tốt, chủ yếu bởi vì bụng dưới hắn, không biết có phải nguyên nhân trong lòng hay không, hắn luôn cảm thấy có chút nhô lên, tựa hồ là lớn hơn một chút, có áo dài che đương nhiên là nhìn không ra. Nội lực tuy rằng vận dụng cũng càng ngày càng tự nhiên, nhưng xa xa không đạt tới công lực trước đây.
"Nơi này là mộ của sư phụ ngươi?"
Mạnh Trúc nghe thấy thanh âm Lạc Thịnh Vũ mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, ảo não tính cảnh giác của mình càng ngày càng kém, có người gần bên mà lại không phát giác. Hắn không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Lạc Thịnh Vũ đến gần hai bước, trên mộ bia không có chữ gì, bên cạnh cũng có vài toà, cũng không có gì như nhau, nói: "Này đó đều là mộ của Vân Thiên cốc chủ?"
Mạnh Trúc xem như ngầm thừa nhận, Lạc Thịnh Vũ lại nói: "Nơi này rời xa trần thế, nhưng thật ra yên lặng, nếu táng ở trong này cũng vẫn có thể xem là một nơi tốt. Nhưng mà không thích hợp với ta."
"Vậy ngươi muốn chết như thế nào?" Mạnh Trúc tựa hồ nghe thấy chuyện cảm thấy hứng thú, nhíu mày, hỏi.
"..." Lạc Thịnh Vũ trầm ngâm một lát, giống như là rất nghiêm túc đang suy tư, nói: "Trước năm tuổi, ta đã cho ta sẽ đói chết. Sau đó được nhận nuôi, bọn họ dạy ta bồi dưỡng ta vì nước vì dân, nam nhi tốt phải chết tại sa trường, cũng coi như chết quang vinh chết có ý nghĩa. Về sau tới Lạc gia, đạo nghĩa hiệp, có thể vì nghĩa mà chết... Ngươi nói ta sẽ muốn chết như thế nào? Vậy còn ngươi?"
Mạnh Trúc không khỏi bật cười, nói: "Bản tọa chưa bao giờ nghĩ tới muốn chết như thế nào, ta nghĩ vĩnh viễn là làm thế nào sống sót."
"Nói không sai," Lạc Thịnh Vũ nói: "Nghĩ mình chết như thế nào là chuyện phiền phức, hơn nữa là một chuyện không thể biết, nhưng làm thế nào sống sót lại không giống. Chẳng qua có lúc ta mới phát hiện, cái trước dễ hơn cái sau nhiều lắm, sống còn có quá nhiều gánh nặng."
Lạc Thịnh Vũ nói xong Mạnh Trúc không có nói tiếp, một lát sau Lạc Thịnh Vũ lại nói: "Xem ra ngươi là tính toán vây ta ở chỗ này, không biết muốn tới khi nào?"
Mạnh Trúc còn chưa mở miệng, y tiếp tục nói: "Cho dù không có sự chia rẽ của ta, những gã anh hùng đại hiệp giả vờ nhân nghĩa kia cũng sẽ đấu một sống một chết với nhau, võ lâm vốn chính là như vậy. Mà chuyện trên chiến trường, ta không quản được."
"Đây là Lạc đại hiệp đang tự coi nhẹ mình." Mạnh Trúc cười nói: "Ta cũng không tin người Liêu lại ngốc đến mức hạ một con cờ vô dụng. Cho nên, Lạc đại hiệp tốt nhất ngoan ngoãn ở đây, nếu ngươi còn muốn chạy, bản tọa nhất định giết ngươi."
"Vậy ta nếu không bước ra một bước, ngươi sẽ không giết ta sao?" Lạc Thịnh Vũ tiếp lời, "Ngươi lúc trước không phải nói như vậy."
Mạnh Trúc nhíu mày, xoay người lạnh lùng nhìn y, trong mắt đều là châm chọc, nói: "Lạc đại hiệp, ngươi mấy ngày nay hao tổn tâm cơ dạy ta võ công, vì không phải là việc này sao? Ta đây nói cho ngươi, bản tọa chính là yêu võ thành si, ngươi làm rất thành công, chỉ cần ngươi không vào võ lâm, bản tọa tạm không giết ngươi."
Lạc Thịnh Vũ nghe xong tựa hồ có chút mất mát, ánh mắt hướng về phía người trước mặt, nói: "Ngươi chưa từng nghĩ ta là thích ngươi, cho nên mới muốn dạy ngươi võ công sao?"
Mạnh Trúc không khỏi nở nụ cười, nói: "Lạc Thịnh Vũ, chính ngươi nói ra lời như vậy cũng không cảm thấy buồn cười sao? Ngươi nói thế, cũng sẽ không biến sắc mặt sao? Ngươi người này, ngươi biết cái gì là thích ư? Ta không tin."
"Lời như vậy hình như đã nghe được lần thứ hai rồi." Lạc Thịnh Vũ nói: "Lần trước khi Lam Y biết ta muốn lưu ngươi bên người cũng từng nói như vậy, nói ta không thể nào thích một người."
Mạnh Trúc nghe thấy hai chữ "Lam Y", sắc mặt có chút động dung, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nói: "Vậy nàng thật đúng là hiểu biết ngươi." Nói xong bước lên hai bước, mới tiếp tục nói: "Nàng nói không sai, ngươi không phải thích, ngươi muốn chỉ là khuất phục."
Lạc Thịnh Vũ nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói cái gì. Mạnh Trúc cười một trận trầm thấp trong cổ họng, rồi thôi dịch người đi qua, đi về phía đường về.
Buổi tối Mạnh Hiểu đến đưa đồ tới cho Mạnh Trúc, lần đầu tiên phát hiện Lạc Thịnh Vũ không ở, không khỏi nói: "Chủ tử, có cần đi tìm Lạc Thịnh Vũ về không."
"Không cần, dù cho y đi, ngươi không phải đã hạ độc y sao? Cho dù y đi, cũng không xuống được ngọn núi này." Mạnh Trúc bình tĩnh nói.
"Thì ra chủ tử đã nhìn ra." Mạnh Hiểu gật gật đầu, lại nói: "Chủ tử hôm nay sắc mặt không tốt chút nào, có cần gọi Mạnh Khanh đến xem thử không?"
"Không, hơi mệt chút." Mạnh Trúc lắc đầu, đưa tay vỗ trán nói.
Mạnh Hiểu muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Có phải Lạc Thịnh Vũ lại nói cái gì với chủ tử hay không? Ta thấy sau khi chủ tử trở về sắc mặt liền không tốt lắm."
Tay Mạnh Trúc dừng lại, tựa hồ là bị xem thấu, không có nói tiếp. Qua thật lâu sau mới nói: "Vì sao hỏi vậy?"
"Bởi vì rất hiểu biết chủ tử." Mạnh Hiểu thở dài, nói: "Ba người chúng ta coi như là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, người hiểu Mạnh Khanh hiểu ta, chúng ta cũng hiểu người, không cần làm bộ như cái gì cũng không biết."
"Chủ tử người..." Mạnh Hiểu dừng một chút, nói: "Người thích Lạc Thịnh Vũ."
Thân thể Mạnh Trúc run lên, mạnh mẽ đứng dậy, trên tay dùng sức cùm cụp một tiếng đã bẻ một góc bàn xuống. Mạnh Hiểu nhìn hắn, nói: "Người không thể phủ nhận, còn nhớ khi đó trên đường đi Tiêu trang, câu ta từng hỏi người hay không? Đáp án ngay lúc đó là cái gì?"
Mạnh Trúc cười lạnh, nói: "Đó là ta mất trí nhớ, sao có thể tính."
"Nhưng người hiện tại không có mất trí nhớ." Mạnh Hiểu nói: "Cho nên người không lừa được chính mình... Huống hồ, người chưa từng hỏi Mạnh Khanh có thuốc có thể lấy hài tử ra hay không, người có biết thực ra Mạnh Khanh đã sớm bào chế xong rồi?"
Năm ngón tay Mạnh Trúc nắm lại, hung hăng siết chặt, thân thể run rẩy càng thêm lợi hại, há miệng thở dốc, trong cổ họng tựa hồ không thể phát ra tiếng, nửa ngày mới nói: "Ngươi rốt cuộc muốn nói gì..."
Mạnh Hiểu lắc đầu, nói: "Ta chỉ là cảm thấy, người đừng lại như vậy nữa, nếu là thích cũng không có gì."
Mạnh Trúc thở dài, chậm rãi ngồi xuống, tựa hồ giống như thoát lực, nói: "Ngươi hiểu ta, ba người chúng ta từ nhỏ đến lớn cơ hồ mỗi ngày đều ở bên nhau, càng là mối quan hệ đến mạng sống, thiếu ai hai người khác đều sống không đến hôm nay... Nhưng ngươi không biết Lạc Thịnh Vũ người này..."
"Ta cũng không biết có phải thật sự thích y hay không, chỉ là khi đó lúc mất đi tất cả trí nhớ, ngây thơ cảm thấy người nọ là một người tốt, đối xử với mình vô cùng tốt. Nhưng sau đó thật là đáng cười như thế," Mạnh Trúc nói xong, lấy chén nước trà cho mình, nhưng tay hơi run rẩy, lại nói: "Ta thà rằng không biết cái gì, thực ra mất trí nhớ đôi khi không phải là chuyện xấu?"
"Các ngươi ở trong này!" Mạnh Khanh đột nhiên đẩy cửa tiến vào, ngay cả gõ cửa cũng không kịp, người còn chưa vào tiếng đã tới trước, nói: "Việc lớn không tốt! Uông Cẩm Tùng thật sự phản!"
"Tình huống thế nào?" Mạnh Trúc vừa nghe lập tức hỏi.
"Vừa rồi thu được thư gấp, nói là Uông Cẩm Tùng nói chủ tử cấu kết người Liêu đại nghịch bất đạo, nhân cơ hội liên hợp vài sư đệ muốn tạo phản, lúc này người không đồng ý trên Vân Thiên cốc đều giam lại."
"Hỏng." Mạnh Trúc nhíu mày, hít một hơi thật sâu, nói: "Chắc chắn là gã nghe thấy tin tức giả ta bế quan, cho nên không lo ngại gì... Lúc ấy lại không nghĩ đến đoạn này."
"Vậy bây giờ làm sao?"
"Về Vân Thiên cốc." Mạnh Trúc nói.
"Không được!" Mạnh Hiểu nói: "Thân thể chủ tử chưa khôi phục, đi như vậy quá nguy hiểm."
"Phải trở về." Mạnh Trúc nói: "Chỉ bằng Uông Cẩm Tùng, ta còn không để trong mắt, lúc ấy có thể thắng lần này tất nhiên giống vậy."
"Vậy Lạc Thịnh Vũ với Lạc Thịnh Nghĩa xử trí như thế nào?" Mạnh Khanh hỏi.
"Lạc Thịnh Nghĩa... thì thả hắn ra đi. Còn Lạc Thịnh Vũ, trên người y còn có độc chưa giải," Mạnh Trúc nói: "Mạnh Hiểu ngươi hạ thuốc giải trong giếng đằng sau, chiếu mức độ ngươi hạ với y, trong vòng ba mươi ngày độc sẽ không giải hết, y không thể rời khỏi nơi này."
"Vậy chúng ta bao giờ đi?"
"Bây giờ."
Lạc Thịnh Vũ đứng yên thật lâu tại chỗ mộ bia, cảm thấy gió lạnh cũng thổi xuyên xương cốt, hai chân cũng có chút tê dại, cuối cùng mới nâng bước trở về gian nhà ngói nhỏ. Nhưng sau khi trở về đương nhiên không thấy ai, chỉ có thư Mạnh Trúc để lại.
Thư lưu lại rất đơn giản, chỉ là nói cho y, phân lượng độc trong thân thể rất nhiều, ít nhất phải liên tục uống thuốc nửa tháng mới có thể giải toàn bộ, thuốc giải thì hạ trong giếng sau nhà. Mà lượng thuốc giải hạ rất ít, một ngày uống ba lần, cứ như vậy liền kiềm chế y, không thể rời khỏi nơi đây thời gian quá dài.
Trong thư ngoại trừ như vậy cũng không viết gì, Mạnh Trúc không nói nguyên nhân vội vàng mà đi, cũng không nói nơi đi. Lạc Thịnh Vũ xem xong tay nắm chặt, vo thư thành một cục, ném trên mặt đất. Đột nhiên xoay người nhảy lên, triển khai khinh công đuổi theo về phía chân núi.
Lạc Thịnh Vũ lao rất nhanh, chạy một mạch đến chân núi, sắc trời hơi sáng, phía trước cũng không thấy bất luận bóng dáng kẻ nào. Y không khỏi dừng bước, lại đi xuống, y sợ là không quay trở lại thì độc sẽ phát.
Cho dù trong thư không nói gì, y cũng có thể đoán ra bảy tám phần, dù sao trước đây y cũng thăm dò rất nhiều chuyện về Mạnh Trúc và Vân Thiên cốc. Nếu không phải Vân Thiên cốc xảy ra chuyện gì, người nọ cũng sẽ không nói đi là đi, đi vội vàng như thế. Thế nhưng đi như vậy, nguy hiểm tất nhiên là không thiếu được...
Ba người Mạnh Trúc không dám chậm trễ thời gian, một đường xuống núi đi thẳng về phía Vân Thiên cốc. Lộ trình ba người không chậm, lúc Lạc Thịnh Vũ phát hiện đương nhiên là không đuổi kịp người. Dọc theo đường đi ba người rất ít nghỉ ngơi, chuyện Vân Thiên cốc đổi chủ đương nhiên không phải là việc nhỏ, trên võ lâm mọi thuyết xôn xao, tin đồn kiểu nào cũng có.
Có người nói chuyện lần này thật ra là lừa gạt, là ma đầu họ Mạnh cố ý thả ra tin tức, muốn dụ địch. Nhưng đại đa số người đều nghe nói ma đầu tạm thời đang bế quan, cho nên đại đệ tử Vân Thiên cốc tiền nhiệm Uông Cẩm Tùng oán hận chất chứa đã lâu, nhân cơ hội dẫn người phản loạn.
Bởi vậy, trên võ lâm lại càng không yên ả, vốn rất nhiều môn phái trải qua chuyện bị tù đều đã tổn thương nặng nề nguyên khí, nhưng Vân Thiên cốc xảy ra chuyện lớn như vậy, lại rục rịch, đều muốn nhân cơ hội chia một chén canh, nói không chừng có thể kiếm chỗ tốt. Cho nên mấy ngày nay, cũng có không ít người đều hướng về phía Vân Thiên cốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook