Edit: Tịnh

Vết thương của Cố Trầm Uyên tốt lên rất nhanh, cũng chưa uống được bao nhiêu thuốc. Biểu hiện trong đoạn thời gian này cũng được cho là vô hại, ngoại trừ thỉnh thoảng trêu đùa Hạ Lăng ra, quả thực được cho là an phận.

Hạ Văn Hi lại chưa quên đối phương kỳ thật là ma đầu mà mọi người muốn chém giết.

Cho dù Hạ Lăng vẫn oán giận y chăm sóc Cố Trầm Uyên tốt.

Cho dù đến bây giờ y cũng không biết vì sao mình lại mang người nam nhân này về giấu. (giấu làm của riêng đó mờ

Chuyện này cũng không có nghĩa là y lơi lỏng việc chú ý Cố Trầm Uyên.

Nhất là dưới tình trạng thân thể Cố Trầm Uyên đã tốt lên.

Hạ Văn Hi ở trong phòng tu luyện một buổi chiều, tiểu sư đệ nói với y: Cố Trầm Uyên theo dõi y ở bên ngoài viện này đến trưa, mặt không chút thay đổi, ánh mắt băng lãnh, rốt cuộc có chút giống bộ dạng của ma đầu.

Cố Trầm Uyên khi còn bé bị người thân làm gãy chân, sau khi lớn lên liền tàn sát cả nhà đối phương, ngay cả bài vị tổ tông cũng không buông tha.

Tâm tính hung ác như vậy.

Càng đừng nói đến người được hắn sủng mười năm, cuối cùng lại phản bội hắn, nghĩa tử Cố Tiêu.

“Cố Trầm Uyên.”

Hạ Văn Hi muốn nói với hắn: Cố Trầm Uyên, tâm tính của ngươi, phải sửa.

Hạ Văn Hi muốn nói với hắn: Quá khứ đã qua đi, nếu đã “Hồn phi phách tán”, coi như là kết thúc rồi, đừng giết người nữa.

Hạ Văn Hi muốn nói với hắn: Nếu ngươi lại lộ diện, lần này chỉ sợ ngay cả Ngọc hoàng đại đế cũng vô dụng. (chém

Hạ Văn Hi muốn nói với hắn: quay đầu lại là bờ.

Nhưng nhìn đôi mắt đen của Cố Trầm Uyên, y lại không thể nói ra miệng được.

Cố Trầm Uyên sẽ không nghe.

“Đừng chạy loạn.” Cuối cùng nói ra khỏi miệng, cũng chỉ có ba chữ này.

“Như thế nào là chạy loạn?” Cố Trầm Uyên chống cằm nháy mắt nhìn y: “Có phải là ra khỏi viện này của ngài thì là chạy loạn, đúng không?”

Hạ Văn Hi hơi mím môi, y thật sự nghĩ như vậy.

“Ta khi nào thành chim hoàng yến rồi hả?” Cố Trầm Uyên đứng dậy tới gần y.

Hạ Văn Hi lui về phía sau một bước, kéo khoảng cách của hai người ra.

“Đạo gia, ngài cho rằng, quản được ta ư?”

“Nếu ngươi ngoan chút, ta sẽ thưởng cho ngươi thêm một viên kẹo.” Hạ Văn Hi tất nhiên là biết, chỉ cần Cố Trầm Uyên muốn đi, nếu như y muốn giữ người lại, thì chỉ có thể động thủ giết hắn mà thôi.

“Ta không thích ăn kẹo.” Cố Trầm Uyên vươn ra đầu lưỡi liếm liếm môi, nói.

Hạ Văn Hi chỉ nhìn hắn, sau đó kéo tay Cố Trầm Uyên, dùng ngón tay cái vặn bung tay hắn ra, cuối cùng đặt cái gì đó trong lòng bàn tay hắn.

Một viên kẹo sữa tròn vo màu trắng.

“……”

Thời gian giữa hai người tựa hồ yên lặng một lúc.

“Không phải nói…… Có hai viên sao.” Cố Trầm Uyên ngập ngừng mở miệng.

Khóe miệng Hạ Văn Hi cong lên, lấy hộp kẹo cất trong bọc ra, đặt hai viên kẹo vào trong tay Cố Trầm Uyên.

“Đạo gia.”

“Ngài biết ngài giống cái gì không?”

“Ngài tựa như người nông phu trong chuyện xưa cho con rắn bị lạnh vào trong ngực, dùng nhiệt độ cơ thể cứu con rắn kia, cuối cùng lại bị rắn cắn chết.”

Cố Trầm Uyên ném hai viên kẹo vào miệng cùng một lúc, xoay người một lần nữa ngồi vào trên ghế, mơ hồ nói.

“Ngươi không phải con rắn đó.”

Trong thư phòng, trên bàn đặt một xấp giấy thật dày, mỗi một tờ đều là chuyện của Cố Trầm Uyên.

“Ha, thú vị.” Cố Trầm Uyên khóe miệng gợi lên độ cong trào phúng.

Hạ Văn Hi biết, “thú vị” theo lời Cố Trầm Uyên là gì. Nhưng mà Hạ Văn Hi quá coi thường cái “Ác” của Cố Trầm Uyên.

Nhưng mà Hạ Văn Hi chưa từng xem nhẹ cái ác của hắn.

Cố Trầm Uyên ác, lại không chỉ là ác.

Giống như theo lời của Hạ Lăng thì Cố Trầm Uyên hắn chính là đại rác rưởi.

Chỉ là Cố Trầm Uyên rác rưởi, tuyệt không có khả năng vong ân phụ nghĩa.

Chỉ thế thôi.

Hết chương 4

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương