Edit: Tịnh

“Sư huynh, sao huynh lại – sao huynh lại nhặt –”

Hạ Văn Hi nhẹ nhàng thả người nam nhân xuống giường, dịch chăn cho hắn, lúc này mới xoay người nhìn về phía tiểu sư đệ gấp đến độ như con kiến đang bò trên chảo nóng.

Cố Trầm Uyên đã ngủ, hồn phách bất ổn, đây là đương nhiên.

Hạ Văn Hi đem ngón trỏ đặt ở trước miệng, vẻ mặt ôn hòa nhìn hắn, tiểu sư đệ gấp đến độ không chịu được, lại vẫn là bị cấm nói.

Tiểu sư đệ hơn nửa đêm đến đây là ngoài ý muốn của y. Nhưng mà, nó luôn nghe lời, cho nên có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Hạ Văn Hi mang theo tiểu sư đệ ra cửa, cũng thuận tay đóng cửa lại. Người kia vốn hồn phách bất ổn mà ngủ say Cố Trầm Uyên mở mắt, sắc mặt đạm mạc và ánh mắt trong suốt không liên quan gì đến “Ngủ say”, vừa rồi chỉ là giả bộ.

“Sư huynh –” Ngoài phòng tiểu sư đệ kéo tay áo Hạ Văn Hi, đáng thương nhìn y, giọng nói lộ ra một cỗ ủy khuất.

Hạ Văn Hi xoa xoa đầu nhóc: “Đừng nói cho người khác.”

“Không Huynh không thể……” Không thể tiếp xúc với người như vậy. Tiểu sư đệ phồng miệng, quật cường nhìn y.

“Hạ Lăng.” Hạ Văn Hi gọi nhóc: “Được không?”

Tiểu sư đệ sau khi trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở phì phì xoay người rời khỏi.

Hạ Văn Hi không biết vì sao sẽ mang Cố Trầm Uyên về bên trong, nhưng y luôn luôn thuận theo tâm của mình, sâu thẳm bên trong y dường như muốn y phải làm như thế.

Vốn nên ngủ say Cố Trầm Uyên lúc này mới xa xăm nhắm mắt lại.

“Đạo gia, đây là ý gì?” Cố Trầm Uyên nhìn chén thuốc được bưng đến trước mặt mình, lại chuyển ánh mắt lên người nam nhân.

“Ngươi cần chữa thương.” Hôm qua lúc tìm thấy Cố Trầm Uyên, trừ cái đầu bởi vì nghĩa tử hắn chém còn nguyên vẹn, những chỗ khác đều bị chém thành từng miếng. Hôm nay, những chỗ đó cũng liền lại tốt rồi, chứng minh thân thể này của Cố Trầm Uyên có năng lực liền lại.

“Thuốc trị thương của ta không động vào, sư phụ sẽ hỏi, nhưng bổ thân thể thì không sao.”

Vẻ mặt Cố Trầm Uyên đầy phức tạp nhìn y.

Hạ Văn Hi đoán không được nam nhân này nghĩ như thế nào, y luôn trì độn trong phương diện tình cảm, trong lòng nghĩ như thế nào, cũng nghĩ không ra nguyên cớ. (có lẽ là ko biết vì sao đối xử tốt với Cố Trầm Uyên

Không khí trầm mặc này kéo dài không bao lâu, Cố Trầm Uyên nhìn y một lúc rồi liền ngửa đầu uống xong chén thuốc kia.

“Đạo gia.”

Lúc đưa bát không trả lại, Cố Trầm Uyên cong khóe miệng đưa mắt nhìn y. Hắn cười luôn luôn lộ ra chút tà khí, lúc này trong ánh mắt giống như đang dấu móc câu, khiến lòng người khác run lên. Hạ Văn Hi mặt chỉ cảm thấy trái tim như là ngừng một lát, cau mày nâng tay đè vị trí ngực của mình, cái run lên vừa rồi, tựa hồ lại chỉ là ảo giác.

“Đắng.” Cố Trầm Uyên ‘phì’ cười ra tiếng đến, sau đó lười biếng kêu lên.

Hạ Văn Hi chớp mắt, *bừng tỉnh đại ngộ (hiểu ra mọi chuyện.

Khó trách trước đó nhìn y như vậy, thì ra là sợ đắng, muốn tìm một chút đường cho hắn, lại cảm thấy ngại.

Hạ Văn Hi tự cho là đã hiểu tâm tư của đại ma đầu này, cảm thấy Cố Trầm Uyên bây giờ đang làm nũng với y.

Giống như tiểu sư đệ Hạ Lăng sau mỗi lần bị phạt, đều muốn làm nũng với y, được y trấn an.

Trong dân gian khi tiểu hài tử uống thuốc, cuối cùng sẽ được cha mẹ trấn an nói: “Bảo bối, con thật lợi hại.”

Vì thế Hạ Văn Hi nâng tay xoa xoa tóc có chút nhếch lên của Cố Trầm Uyên, nhỏ giọng dỗ nói: “Cố Trầm Uyên, ngươi thật lợi hại.”

Cố Trầm Uyên mở to mắt gắt gao nhìn y. Lần đầu, hắn có chút nhìn không thấu một người, cũng không thể nói là nhìn không thấu, chỉ là chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một ngày như vậy.

Cố Trầm Uyên vẫn duy trì vẻ mặt không chút thay đổi nhìn Hạ Văn Hi ra cửa, rồi sau đó như là khống chế không được bắt đầu cuời to lên, cuối cùng vui vẻ nằm ở trên giường, tươi cười khủng bố lải nhải nhắc lại tên của Hạ Văn Hi, giống như điên cuồng.

“Đạo gia.”

“Đạo gia..a..a ”

“Hạ Văn Hi –”

“Hạ Văn Hi Hạ Văn Hi Hạ Văn Hi Hạ Văn Hi Hạ Văn Hi……”

Tình cảnh này nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ không vui, mà cũng không có ai xem cả.


Hạ Văn Hi cái gì cũng không biết, y vẫn giống như thường ngày, lúc nên tu hành thì tu hành, lúc nên đọc sách thời thì đọc sách, lúc nên luyện chữ thì luyện chữ, lặp đi lặp lại.

Chỉ là lúc trở về phòng tĩnh tọa, y lại một lần nữa vụng trộm chuồn ra khỏi đạo quán, lấy đan dược đổi chút tiền bạc, mua một con gà nướng và một ít kẹo.

Hạ Văn Hi đã tập được Tích Cốc, nên không cần ăn. Nhưng trước đó gặp qua Cố Trầm Uyên vài lần, trên miệng đối phương đều ăn mấy loại thực vật khác nhau.

Trừ hôm qua ra.

Khi nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của Cố Trầm Uyên, Hạ Văn Hi trong lòng có chút buồn bực, chẳng lẽ trong lòng đối phương mình là người nghiêm khắc lắm sao? Mới có thể khi mình đưa gà quay cho hắn mới lộ ra biểu tình đó.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Cố Trầm Uyên ăn gà nướng đầy thoả mãn, dáng vẻ tâm tình rất tốt, chút buồn bực này lại lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Sau nửa canh giờ, chờ sau khi Cố Trầm Uyên lại một lần nữa uống xong thuốc, Hạ Văn Hi lấy viên kẹo đã chuẩn bị tốt nhét vào miệng nam nhân, đối phương vô cùng thuận theo, khiến Hạ Văn Hi không khỏi nghĩ: Cố Trầm Uyên có phải đã sớm biết mình sẽ đút kẹo cho hắn rồi không?

Cố Trầm Uyên đương nhiên không biết.

Mặc kệ Hạ Văn Hi đút là cái gì, bây giờ hắn không có năng lực phản kháng, như vậy cho dù Hạ Văn Hi đút cho là **, hắn cũng sẽ ngoan ngoãn ăn vào miệng rồi mới quyết định.

Nhưng mà lại chỉ là một viên kẹo.

Thứ gì đó trong miệng ngọt đến phát ngấy, là mùi vị tiểu hài tử thích ăn, Cố Trầm Uyên liếc mắt nhìn Hạ Văn Hi một cái,một tiếng ‘cộp’ vang lên, cắn viên kẹo kia ra.

“Đạo gia.” Cố Trầm Uyên gọi y, khuôn mặt cười tủm tỉm mang theo sự giảo hoạt của dã thú: “Ngài thật ngọt.”

Mắt Hạ Văn Hi cong cong, tâm tình rất tốt, y chỉ cho rằng, ý của Cố Trầm Uyên là cảm thấy kẹo y đưa cho rất ngọt.

Hết chương 2

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương