Lâm Thanh Thanh dẫn Ngụy Vô Tiện tới cái miếu hoang cô ở, tạm thời thu xếp nơi đấy.

Đúng thế, miếu hoang!
Lâm Thanh Thanh cô tuy rằng mang theo linh hồn hơn ba mươi tuổi, nhưng mà cái cơ thể nhỏ bé này chỉ mới tám chín tuổi, lai lịch lại là kẻ lang thang, thế nên cô tạm thời chẳng có tinh lực dồi dào gì để phát huy, tới đây một tháng mà cô chưa bị đói chết cũng là nhờ ông bác nọ thấy cô đáng thương, cho cô cái bánh ăn giữa lúc sắp đói xỉu vì lâu ngày không ăn không uống, nhờ thế mà cô mới sống được.


Rồi sau này cô đi tìm ông bác ấy, giúp ông bán bánh trả ơn, mà ông bác ấy thấy cô chân tay lanh lẹ, tính tình cũng ngoan hiền hiểu chuyện, mỗi khi dọn quán sẽ cho cô mấy cái bánh nướng nóng hổi, khi bán đắt khách thì còn cho cô mấy đồng, đến bây giờ thì cả hai xem như tạm quen biết, có điều, muốn nhiều hơn cũng không được, Lâm Thanh Thanh cũng thức thời, không đòi hỏi gì thêm.

Ngụy Vô Tiện với Lâm Thanh Thanh đi vào cái miếu hoang, chẳng có vẻ ghét bỏ gì hết, ở đời trước, hắn còn không có một chỗ như vầy để ở luôn ấy chứ!
"A Anh, tỷ tên Lâm Thanh Thanh, bây giờ chúng ta tạm thời ở đây, đợi tỷ kiếm được tiền rồi, mình chuyển chỗ ở có được không?" Lâm Thanh Thanh nhìn thấy Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn đi theo cô như vậy, lòng càng thêm kiên định với suy nghĩ phải kiếm tiền nuôi gia đình, không thể để A Anh đi theo chịu khổ được!
"Thanh Thanh tỷ, không sao hết, A Anh dễ nuôi lắm, A Anh cũng có thể giúp tỷ kiếm tiền!" Hắn đường đường là Di Lăng lão tổ, chỉ cần hắn muốn sống thì dù cho không khá, hắn cũng không bị đói chết!
"A Anh ngoan quá! Biết san sẻ với tỷ tỷ nữa! Sau này đệ chính là đệ đệ của tỷ, chúng ta sẽ cùng kiến tạo một mái nhà dành riêng cho mình, được không?" Lâm Thanh Thanh quan sát đầu củ cải kèm ánh mắt cứng cỏi trước mặt, hơi xót xa trong lòng, kết cục của A Anh kiếp trước, suy cho cùng, chẳng phải do muốn có một mái nhà thôi sao? Nhưng mà, cậu bé lại không hiểu, cái người khác cho, chung quy cũng phải là của mình! Ngôn Tình Hài
"Nhà cho mình?" Hắn có thể chứ? Kiếp trước sau vài năm lang bạt rồi được Giang thúc thúc đưa về Giang gia, hắn cứ nghĩ cuối cùng mình cũng có nhà rồi, nhưng rồi sau đó!
Hắn thật sự có thể có một mái nhà riêng cho mình sao?
Ngụy Vô Tiện không xác định, hắn có chút hoang mang nhìn về phía Lâm Thanh Thanh.


Lâm Thanh Thanh nhìn ra cảm giác hoang mang và bất an trong mắt cậu bé, ngồi xuống, nắm lấy tay cậu, ánh mắt trong veo nhưng trịnh trọng,
"A Anh à, cái người khác cho, chung quy cũng không thuộc về mình! Thay vì mong mỏi người ta cho mình, chi bằng chúng ta tự tạo một mái nhà cho riêng mình!"
Theo Lâm Thanh Thanh nhận thấy, hầu hết những người cô biết trong thế giới Ma Đạo Tổ Sư đều khác biệt với cô về phương diện tư tưởng, nhất là A Anh ngay trước mắt!
Có điều, hiện giờ người cũng đã theo bên cô rồi, cuối cùng cũng sẽ uốn nắn lại được thôi! Tức khắc, nghĩ đến cậu nhóc này cứ vậy mà đi theo mình, có chút cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đứa nhỏ này sao lại có thể ngốc ngốc nghếch nghếch, chỉ nghe ba xạo mấy câu là bản thân đã bị một kẻ lang bạt dắt đi!
Cái người khác cho, chung quy không phải là của mình? Thì ra là vậy ư? Ngụy Vô Tiện thoáng cảm thấy mất mác, nhưng ngay tức thì liền tỉnh táo lại, hắn muốn tự dựng cho mình một mái nhà! Cùng dựng với tỷ tỷ!

"Tỷ tỷ, đệ hiểu rồi!"
Lâm Thanh Thanh vui mừng mỉm cười, không hổ là người khai sáng ra Quỷ đạo, tính lĩnh hội không tồi, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy!
-o0o-
(•Sam•): thực ra tui khá thích nhân vật Thanh Thanh tỷ, mặc dù ban đầu cảm thấy Thanh Thanh tỷ hơi "bàn tay vàng" chút nhưng khi càng đọc về sau lại cho người ta cảm giác tương đối hợp lý, thái độ lẫn hành động đều rất sáng suốt và có khí chất, nên tui cảm thấy việc Tiện Tiện có thể buông bỏ những tuyệt vọng trải qua để theo Thanh Thanh tỷ thực ra cũng không gì quá vô lý („• ᴗ •„).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương